Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 76: Chương 76




Sao Giang Nguyễn lại không biết trong lòng Kỳ Diệp đang suy nghĩ cái gì, nàng quay đầu nhìn hắn cười như không cười: “Bệ Hạ, lời này có phải nên là thần thiếp hỏi Ngài hay không?”

Kỳ Diệp có uống rượu cho nên so với ngày thường thì biểu cảm trên gương mặt phong phú hơn chút, hắn vốn đã tuấn tú này còn thêm nụ cười rực rỡ lại càng thu hút hơn: “Được rồi, A Nguyên muốn hỏi gì cũng được, Trẫm nhất định sẽ trả lời hết, không nửa lời gian dối.”

Giang Nguyễn: “......”

Ánh mắt Kỳ Diệp vẫn luôn dừng trên người Giang Nguyễn, không một lần liếc nhìn Kiều Hâm Vận dưới điện, Kiều Hâm Vận múa xong dừng lại, không có ai nói chuyện, không khí lập tức lạnh xuống.

Thái Hậu thấy vậy, vỗ tay đầu tiên: “Đẹp, tiểu thư Kiều gia múa rất đẹp, khiến người xem kinh ngạc, ai gia rất thích, người đâu, thưởng.”

Từ đầu tới cuối, Kiều Hâm Vận không được Hoàng Đế nhìn lấy một cái, trong lòng không khỏi sinh ra oán giận, sau khi tạ ân, oán hận quay trở về chỗ ngồi.

Tiếp theo đó thỉnh thoảng lại có người tiến lên dâng khúc nhạc hiến điệu múa, nhìn vô cùng náo nhiệt.

Giang Nguyễn nhìn những mỹ nhân mập ốm cao thấp kia, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được rằng người bên cạnh là Hoàng Đế có thể ngồi trong hậu cung 3000 giai lệ.

Tâm tình lúc này của Giang Nguyễn vô cùng phức tạp, hoặc có thể nói là không biết bản thân nên có tâm tình như thế nào.

Không phải là nàng không tin Kỳ Diệp, chỉ là một nam nhân cần phải có bao nhiều định lực, mới có thể đối mặt với dụ hoặc mà lòng không loạn?

Kỳ Diệp liếc nhìn biểu cảm của Giang Nguyễn, ngón trỏ đặt trên đùi nàng gõ nhẹ, con ngươi sâu thẳm, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Dương Cửu Nhiễm lặng lẽ tiến vào từ một bên đại điện, nàng bên này vừa ngồi xuống vị trí của mình, bên kia phụ thân của Kiều Hâm Vận - Công Bộ thượng thư liền nói: “Nghe nói nữ nhi của Dương thừa tướng bác học đa tài, cũng giỏi nhảy múa, không biết hôm nay có nguyện ý vì Hoàng Thượng Thái Hậu, và Hoàng Hậu nương nương mà dâng một điệu múa hay không?”

Trước khi lên làm Thừa tướng, Dương Thừa tướng cũng chỉ là nhàn quan, Công Bộ thượng thư vẫn luôn chướng mắt tính tình bảo thủ của ông ta, Tân Hoàng đăng cơ, thế mà lại phong ông ta làm Thừa tướng, trong lòng Công Bộ thượng thư càng thêm chán ghét.

Hôm nay nhân cơ hội này, muốn làm cho Thừa tướng bẽ mặt một phen, nữ nhi kia nhà ông ta đã hai mươi mốt mà còn chưa thành thân, gương mặt thì xấu xí, lại không biết che đi, bình thường vác khuôn mặt đó ra cửa không sợ dọa đến người khác thì thôi, hôm nay là tiệc đầy tháng của công chúa, thế mà dám không chuẩn bị kỹ càng đã tiến cung, cơ hội tốt như thế này, sao có thể bỏ qua.

Sắc mặt Dương thừa tướng thay đổi, bình thường Tiểu Cửa sẽ không tham mấy yến tiệc thế này, nhưng không biết tại sao hôm nay nàng lại nhất quyết theo ông ta tiến cung, ông ta thương nữ nhi, tất nhiên không ghét bỏ dung mạo nữ nhi, nhưng mà nếu nữ nhi bị người khác lợi dụng làm nhục, người làm phụ thân như ông ta sao có thể đứng nhìn.

Dương thừa tướng đang định lên tiếng, Dương Cửu Nhiễm kéo lấy tay áo ông, ý bảo ông chớ có tức giận, sau đó đứng dậy, chậm rồi đi tới giữa điện, quỳ xuống: “Thần nữ hôm nay không múa, nếu Hoàng Thượng Thái Hậu Hoàng Hậu nương nương không chê dung mạo thần nữ xấu xí, thần nữ nguyện hiến một khúc nhạc chúc mừng tiểu công chúa đầy tháng.”

Dương Cửu Nhiễm ngẩng đầu, để Đế Hậu cùng Thái Hậu ngồi trên ghế có thể nhìn rõ dung mạo nàng.

Trước khi nhập tiệc các phu nhân tiểu thư đã tới Mính Tụy Cung thỉnh an trước, cho nên Giang gặp Dương Cửu Nhiễm rồi, giờ nhìn cũng không kinh ngạc, buổi sáng thấy cách nói chuyện tự nhiên hào phóng không sợ hãi của nàng ấy, trong lòng Giang Nguyễn liền có hào cảm, chỉ là thấy có chút tiếc nuối.

Thái Hậu là người từng trải, mặc dù trong lòng có kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, thần sắc bình thường: “Được, vậy thì Dương tiểu thư tới đàn một khúc đi.”

Thần sắc của Hoàng Đế như có dao động nhưng lại như không có thay đổi gì.

Kỳ Diệp ngồi thẳng người dậy, đôi mắt híp lại nhìn Dương Cửu Nhiễm quỳ gối dưới kia.

Dương Cửu Nhiễm nhìn thoáng qua Hoàng Đế, hơi rũ mắt, đứng lên đi đến bên đàn ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, bắt đầu gẩy.

Kỳ Diệp không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Cửu Nhiễm, mọi người đều kinh ngạc nghi ngờ, bao nhiều mỹ nhân như thế mà Hoàng Đế không liếc lấy một cái, thế mà lại động tâm với cái kẻ xấu xí này sao.

Giang Nguyễn ngồi ở bên cạnh Kỳ Diệp tất nhiên cũng cảm nhận được tâm tư của hắn, nàng theo tầm mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy thần sắc Dương Cửu Nhiễm ung dung, những ngón tay như tung bay, một khúc Cao sơn lưu thủy(1) cứ vậy mà vang lên, tiếng đàn leng keng, như tiếng nước suối róc rách, lại như cơn gió thoáng qua đại điện, khiến người ta đắm chìm trong đó.

(1) Cao sơn lưu thủy: (高山流水). Khúc nhạc được danh cầm Quản Bình Hồ (1879 - 1967) - người chơi đàn Cổ cầm hay nhất thế kỷ 20 chơi. Vào năm 1977, kiệt tác “Cao sơn lưu thủy” đã được Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ (NASA) gửi phát vào không gian vũ trụ qua các con tàu thám hiểm vũ trụ Voyager 1 và Voyager 2.

Giang Nguyễn không cảm thấy Kỳ Diệp đang dùng ánh mắt của một người nam nhân nhìn một người nữ nhân để nhìn Dương Cửu Nhiễm, mà ngược lại trong ánh mắt hắn lại mang theo chút nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.

Tay Kỳ Diệp đặt trên đầu gối vô tức nắm lấy tay Giang Nguyễn, ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng, như gặp phải việc gì đó khó khăn.

Khúc đàn kết thúc, dư vị lắng đọng.

Giang Nguyễn nói trước: “Tài nghệ của Dương tiểu thư điêu luyện, khiến cho người nghe như lạc vào mỹ cảnh, rất hay!”

“Tạ Hoàng Hậu nương nương khích lệ.” Dương Cửu Nhiễm uốn gối hành lễ.

Kỳ Diệp nhìn nàng, đột nhiên nói: “Trước đây Trẫm và Dương tiểu thư đã từng gặp nhau chưa?”

Hoàng Đế nói ra lời này khiến cả điện lặng xuống.

Dương thừa tướng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nữ nhi của ông ta sao có thể từng gặp Hoàng Đế chứ?

Không phải Hoàng Đế với Hoàng Hậu nương nương thâm tình hòa hợp lắm sao?

Lời này có ý gì vậy?

Sao lại đánh chủ ý lên người nữ nhi của ông ta thế?

Đôi tay rũ bên người của Dương Cửu Nhiễm nắm chặt lại buông ra, thần sắc không thay đổi: “Hồi bẩn Hoàng Thượng, chắc là Hoàng Thượng nhận sai người rồi.”

Kỳ Diệp lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó bất chợt đứng lên.

Nếu như để thuộc hạ hắn nhìn thì sẽ không nhìn ra được trên mặt hắn có biểu tình gì, nhưng mà Giang Nguyễn nhìn vào thì nàng biết, hiện giờ hắn có chút kích động.

Tối nay Dương thừa tướng có uống chút rượu, lại thêm ông đã lớn tuổi, nhìn thấy Hoàng Thượng như là có ý với nữ nhi nhà ông ta, thì thấy hoa mắt chóng mặt, ông ta muốn Hoàng Thượng phế Hậu cưới Phi, nhưng là vì quốc gia xã tắc, những phi tần trong hậu cung đó là nữ nhân nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là nữ nhi bảo bối của ông ta, cùng nhiều nữ nhân như thế tranh một người nam nhân, có thể tranh giành được gì tốt chứ?

Còn không bằng gả cho gã bán thịt heo, không cần quá phú quý, lại có thể cho khuê nữ nhà ông ta ăn no thịt.

Kỳ Diệp lại ngồi trở lại long ỷ, cầm lấy tay Giang Nguyễn, vuốt vuốt lòng bàn tay nàng, Giang Nguyễn cảm thấy hắn đang vui vẻ.

“Dương tiểu thư đã có hôn ước hay chưa?” Kỳ Diệp lên tiếng hỏi.

Dương thừa tướng hít vào một hơi khí lạnh, mắt như muốn trợn trắng cả lên, một bên được Dương phu nhân đỡ, một bên chống tay lên đùi, nghiến răng nghiến: “Ta đã nói là không nên đưa khuê nữ tới đây mà, khuê nữ nhà ta lớn lên tài giỏi như thế, sợ sẽ bị coi trọng.”

Dương Cửu Nhiễm có chút sững sờ, không biết Hoàng Thượng hỏi câu này là có ý gì, Hoàng Thượng cũng không vội, rất kiên nhẫn đợi nàng trả lời.

Sau một lúc lâu, Dương Cửu Nhiễm mới chậm rãi nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần nữ chưa có hôn ước.”

Trong mắt Kỳ Diệp phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Hoa Diễm ngồi trong góc bận rộn uống rượu dùng bữa thấy Kỳ Diệp không giống bình thường, không khỏi nhìn hắn nhiều thêm mấy cái, rồi lại nhìn nữ nhân khiến cho Kỳ Diệp có chút thất thố kia thêm vài lần.

Sau khi nhìn lâu, mày Hoa Diễm hơi míu lại, càng nhíu càng chặt.

Kỳ Diệp nhìn qua phía Dương thừa tướng đang che ngực bộ dạng nhìn sắp ngất, nhàn nhạt nói: “Trẫm thấy Dương tiểu thư thông minh đa tài, mà Trầm Cẩm tướng quân lại chưa thê thiếp, không thì thế này hôm nay Trẫm ban một mối hôn sự đẹp có được không?”

Dương Cửu Nhiễm không tin nổi nhìn về phía Kỳ Diệp, dù thế nào nàng cũng không ngờ tới Hoàng Thượng lại đột nhiên tứ hôn.

Chẳng lẽ Ngài(2) thật sự nhận ra nàng?

Không thể nào, bộ dạng của nàng như vậy, sao Ngài có thể nhận ra nàng, mà cho dù nhận ra thì thế nào, sao lại có thể vô duyên vô cơ mà tứ hôn cho nàng?

Hôm nay nàng tiến cung chẳng qua là muốn từ xa liếc nhìn hắn(3) một cái mà thôi, đã gặp được rồi, cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi, làm gì có hy vọng xa vời rằng có thể gả cho hắn?

(2),(3): Ngài ở đây là Hoàng Thượng, còn Hắn là Trầm Cẩm. Mọi người đọc tiếp sẽ hiểu ạ.

Dương thừa tướng sửng sốt, không phải là Hoàng Thượng coi trọng nữ nhi của ông ta.

Mà là muốn tứ hôn cho Trầm Cẩm, cái tên huynh đệ kết nghĩa này của Hoàng Đế có chỗ nào tốt hơn so với Hoàng Đế đâu, đều là cặn bã cả, người xuất thân từ quân doanh đều như thổ phỉ, nữ nhi của ông ta mảnh mai yếu đuối, nếu hai người mà cãi nhau, một ngón tay của hắn cũng có thể nghiền chết nữ nhi ông ta, sao nữ nhi nhà ông ta có thể gả cho một người như thế được?

“Hoàng Thượng...” Dương thừa tướng lảo đảo đi đến giữa đại diện, quỳ xuống: “Tiểu nữ tính tình không tốt, bộ dạng lại xấu xí, thật sự không xứng với Tướng quân đâu.”

Kỳ Diệp nhìn bộ dạng như trời sắp sụp của Dương thừa tướng, dời mắt đi, thân là Thừa tướng mà lại thất thố như thế, đúng là tổn hại tới quốc uy.

“Trẫm cũng không ép tiểu thư, ta cho ngươi thời gian suy xét. “

Giang Nguyễn nheo mắt lại, không biết vì sao lại nhớ tới đêm nọ ở trong cửa hàng son phấn, hắn cũng nói sẽ cho nàng thời gian suy xét, xem xem nàng có muốn gả cho hắn hay không.

Chỉ là cái thời gian suy xét này của hắn và người khác dường như có chút khác nhau.

Dương thừa tướng vừa thở dài nhẹ nhóm, tính về nhà nghĩ cách, hoặc là suốt đêm đưa Tiểu Cửu nhà ông ta về quê, thì Hoàng Thượng lại nói: “Cho nửa nén nhan vậy.”

Dương thừa tướng: “......”

Giang Nguyễn đưa tay che nửa gương mặt, quả nhiên.

Hắn ngoài miệng thì nói là cho ngươi thời gian suy xét, nhưng trong lòng thì đã có quyết định, trong trường hợp này lời nói cũng chỉ là nói cho có thôi, giống như ngày hôm đó, nàng cự tuyệt thì sao, cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo tâm ý của hắn.

Dương Cửu Nhiễm nắm chặt khăn trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Bệ Hạ, Ngài có chắc rằng, thánh chỉ này ban xuống, Tướng quân sẽ chấp nhận?”

Hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đang lúc xuân phong đắc ý, có dạng nữ tử nào mà không nguyện ý quay đầu đi về phía hắn, mà nàng thì, dung mạo của nàng, tuổi tác của nàng, có cái nào mà tương xứng với hắn đây?

“Cứu...” Kỳ Diệp nói một chữ rồi lại như nghĩ tới cái gì, hắn nhướng mày: “Đây là thánh chỉ, hắn không thể không nghe.”

Dương Cửu Nhiễm cười khổ ra tiếng, quỳ xuống đất: “Thần nữ tạ ý tốt của Hoàng Thượng, chỉ là...”

Lời của Dương Cửu Nhiễm còn chưa dứt, một nam tử đột nhiên đi tới bên người nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tiểu thư cần phải nghĩ kỹ rồi lại nói, lời này nói ra có thể sẽ không sửa lại được đâu.”

Dương Cửu Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn dây buộc tóc hồng của nam tử.

Hoa Diễm vẻ mặt đau khổ vô cùng nhỏ giọng nói: “Không biết lời đồn trong cung ngươi đã nghe hay chưa? Trầm Cẩm tướng quân không được, vốn đã chẳng ai dám gả, hôm nay nếu như tiểu thư lại từ chối hôn sự này, vậy thì Tướng quân nào còn mặt mũi mà tồn tại trên hậu thế này?”

Dương Cửu Nhiễm mặt trợn to, chẳng lẽ lời đồn mấy ngày nay nàng nghe được đều là thật? Vốn nàng không tin, nhưng Hoa Diễm là thần y, hai người lại còn là bằng hữu, sao lại đi lừa nàng làm gì?

Trong lòng Dương Cửu Nhiễm phiền loạn, bảo sao hôm nay khi thấy hắn ở trong hoa viên, nàng cảm thấy trên người hắn mang theo chút cô tịch, hóa ra là vì ưu phiền thế sự.

Kỳ Diệp vuốt ve bàn tay Giang Nguyễn, đôi mắt híp lại, giọng nói mang theo chút uy nghiêm: “Ngươi muốn từ chối ý chỉ của Trẫm sao?”

Dương Cửu Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, trong đầu nàng lúc này trống rỗng, tự hỏi trong lòng, không biết tại sao lại khấu đầu: “Thần nữ lãnh chỉ, tạ Hoàng Thượng.”

Dương thừa tướng nghe vậy, trơn trắng mắt, té xỉu trên đất, nữ nhi của ông ta sao có thể gả cho cái tên Đại Tướng quân giết người như ma kia được? Hơn nữa cái tên Tướng quân kia còn không được, thế này thì nữ nhi nhà ông ta khác gì sống thủ tiết không?

Cái người đang trốn trên nóc nhà uống rượu ngắm tuyết không biết trong đại điện phát sinh chuyện gì đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi: “Hôm nay đúng là có chút lạnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.