Mấy ngày trước Dương Thừa tướng bị nhiễm phong hàn, tối nay cũng có uống chút rượu, nghe được tin tứ hôn, như bị đánh thẳng vào tim, cho nên mới bị té xỉu.
Có Hoa Diễm ở đây, thân thể Dương Thừa tướng tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng yến tiệc cũng vì sự cố nhỏ này mà kết thúc sớm.
Mọi người lui về hết trong cung lại khôi phục yên tĩnh như cũ.
Đế Hậu cùng nhau đi ra khỏi Sùng Hoa Điện, ngoài điện tuyết vẫn đang rơi, ánh đèn trong cung sáng rực, phảng phất như không phải là nhân gian, hai người dừng bước lại, đứng trên mái hiên nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
Từng bồng tuyết rơi cứ như những con bướm trắng trong khoảng không rộng lớn xoay tròn bay lượn nhảy múa, một mảng trắng xóa, lại điểm thêm màu hồng kiều diễm, hoa mai đã nở rồi.
Mặc dù trước đó có xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình của Hoàng Đế, khóe miệng hắn hơi cong lên, mang theo ý cười vui vẻ.
“Bệ Hạ rất vui?” Giang Nguyễn thấy tâm tình hắn rất tốt, bản thân cũng không nhịn mà vui vẻ.
Kỳ Diệp đưa tấy cầm lấy áo choàng trắng trong tay cung nữ, khoác lên cho nàng, rồi tự mình buộc dây lại giúp nàng, đáp: “Ừ, hôm nay rất vui.”
Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn chiếu xuống, vẻ mặt hắn nhẹ nhàng lại mang theo chút men say, ôn nhu nhìn nàng cười.
Giang Nguyễn không nhịn được mà giơ tay lên xoa xoa giữa hai chân mày hắn: “Tiên sinh, ta thích nhìn chàng cười.” Khi hắn cười rộ lên, nàng cảm thấy cả thế gian này đều trở nên rực rỡ.
Kỳ Diệp cúi xuống xoa đầu nàng, giọng nói mang theo men say: “Sau này ngày nào ta cũng sẽ cười cho nàng xem.”
Kỳ Diệp ngồi xổm xuống trước người nàng: “Tuyết rơi rồi, ta cõng nàng về.”
Giang Nguyễn chỉ kiệu nói: “Chàng say rồi, chúng ta ngồi kiệu về đi.”
“Không.” Kỳ Diệp lắc đầu cố chấp nói: “Ta muốn cõng nàng về.”
Kỳ Diệp là người cố chấp, sau khi uống say thì cố chấp đến không thèm nói lý, nhất định phải cõng Giang Nguyễn về, Giang Nguyễn không nói được hắn, đành phải ngả lên trên lưng hắn.
Tuy rằng có chút say, nhưng cơ thể hắn lại rất ổn định, không lung lay đong đưa chút nào.
“Thôi Thuyên, đưa dù cho Hoàng Hậu.” Kỳ Diệp phân phó.
Thôi Thuyên vội tiến lên đưa dù trong tay cho Giang Nguyễn, Giang Nguyễn còn chưa kịp nhận, Kỳ Diệp đã nhíu mày nói: “Dù của Trẫm đâu?”
Thôi Thuyên sửng sốt nói: “Dù của Hoàng Thượng?” Ông có chút không hiểu nói: “Hoàng Thượng, Ngài đang cõng Hoàng Hậu nương nương nên không thể cầm dù, không thì cứ để lão nô giúp ngài cầm dù, được không ạ?”
Kỳ Diệp nhíu mày, không kiên nhẫn giải thích: “Trẫm nói là không cần cây dù này, muốn cây dù của Trẫm.”
Thôi Thuyên lại càng không hiểu, đồ vật trong cung này đều là vật sở hữu của Hoàng Thượng, ngay cả thiên hạ này cũng đều là của Hoàng Thượng, dù trong tay ông ta chính là của Hoàng Thượng mà?
Giang Nguyễn ôm cổ hắn, ngửi mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở hắn, tuy rằng bề ngoài hắn không có gì khác thường, nhưng sợ rằng hắn đã thật sự say rồi, nếu không sao có thể làm loạn thành thế này.
Thôi Thuyên không biết, nhưng Yến vẫn luôn đi theo Kỳ Diệp thì tất nhiên biết rõ, hắn vội nói: “Thuộc hạ đi lấy ngay đây.”
Cây dù kia ở trong Sùng Hoa Điện, bên cạnh án thư nơi Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, được đặt cùng với những bức chân dung của Hoàng Hậu nương nương.
Yến Côn đi rồi trở về nhanh chóng, bung dù ra đưa tới trong tay Giang Nguyễn. Dù trúc vẽ hoa mộc lan, đó là cây dù Giang Nguyễn đã tặng cho hắn.
Giang Nguyễn nhận dù, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Bệ Hạ, chúng ta về thôi.”
Lúc này Kỳ Diệp mới vừa lòng, cõng Giang Nguyễn đi xuống thềm đá, đi về hướng Mính Tụy Cung.
Đôi giày đen đạp lên trên nền tuyết trắng phát ra âm thanh rất nhỏ, trên mặt đất trắng tinh kia lưu lại một hàng dấu giày, dưới tán dù trúc hoa mộc lan, nam tử cõng nữ tử, chậm rãi bước đi, tuyết dừng trên mặt dù, như tăng thêm vẻ nặng nề.
Giang Nguyễn ghé vào lưng hắn, nói bên tai: “Tướng công, chàng có quen với Dương tiểu thư sao?”
Không đợi Kỳ Diệp trả lời, Giang Nguyễn lại nói: “Hay là nói Nhị ca có quen biết với Dương tiểu thư?” Theo tính cách của Kỳ Diệp, chắc chắn sẽ không điểm loạn uyên ương, nếu không nắm chắc, hắn sẽ không tứ hôn cho Nhị ca.
Kỳ Diệp nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Xem như là từng có một lần gặp mặt.”
“Gặp mặt một lần?”
“Ừ, gặp một lần.” Kỳ Diệp như nhớ tới một chuyện gì đó, giọng nói trở nên khàn khàn: “Năm đó, biên cảnh nổi lên chiến sự, Nhị ca cùng 3000 binh tướng bị một vạn binh sĩ của đối phương vây lại ở hẻm núi, cuối cùng gần như là toàn quân bị diệt, Nhị ca cũng bị trọng thương, cùng đường kiệt sức, Nhị ca từ trên vách núi nhảy xuống. “
Nói đến sự việc khi đó, trong giọng nói của Kỳ Diệp mang theo chút sợ hãi khó phát hiện.
Giang Nguyễn dùng mặt cọ cọ lên cổ hắn, trấn an hắn: “Đừng sợ, đã qua rồi.”
Kỳ Diệp hơi híp mắt lại, xóa đi bộ dạng cả người đầy máu của Nhị ca, rồi mới chậm rãi nói: “Ta dẫn người xuống vách núi tìm người, cách vách núi tầm hai mươi dặm về phía bắc có một trấn nhỏ, trong trấn có mười mấy thôn, chúng ta tìm hơn nửa tháng mới tìm được Nhị ca ở trong một thôn nhỏ xa xôi, lúc ấy người chăm sóc cho Nhị ca là một cô nương.”
“Cô nương kia là Dương tiểu thư?” Giang Nguyễn cảm thấy đúng là khó mà tưởng tượng được.
Kỳ Diệp nâng nàng lên, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngày đó, khi ta tìm được Nhị ca, chỉ liếc mắt nhìn cô nương kia một cái, trên mặt nàng có che khăn, không rõ dung mạo, chỉ nhìn một cái đó xong, ta liền đưa Nhị ca đi, tình thế lúc đó cấp bách, không thể ở lại lâu, đến khi chiến sự kết thúc, chúng ta quay lại thôn kia, cô nương đó đã rời đi.”
“Vậy Nhị ca có từng nhìn thấy dung mạo của nàng ấy chưa?” Hắn ở cùng nàng ấy hơn nửa tháng, chẳng lẽ chưa nhìn thấy mặt nàng ấy một lần sao?
“Lần đó Nhị ca bị thương rất nặng, lại thêm phía sau có truy binh, cô nương kia không dám mời địa phu, tất cả thảo dược đều là do bản thân tự mình tìm, những ngày đó Nhị ca vẫn luôn trong trạng thái mê man, chính là kiểu còn chút hơi tàn, nếu không phải do Hoa Diễm y thuật cao siêu, năm đó Nhị ca đã chết ở nơi đó.”
Giang Nguyễn nghe vậy trong lòng căng thẳng, chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm nàng có thể tưởng tượng ra được, vậy mà hắn ở lại đó những mười mấy năm, nghĩ tới đó, Giang Nguyễn bất giác thấy sợ, nàng không nhịn được mà ôm chặt lấy hắn.
Như phát hiện ra nàng hoảng sợ, Kỳ Diệp nghiêng đầu hôn lên gương mặt hơi lạnh của nàng, nói tiếp: “Đến cả việc nhưng ngày đó nàng ấy làm thể nào giúp Nhị ca thoát khỏi truy binh, rồi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nhị ca, tất cả đều không ai biết.“.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
“Chuyện Nhị ca biết cũng không nhiều, huynh ấy chỉ nói dường như huynh ấy cảm thấy có một nữ tử đã chăm sóc cho huynh ấy, Nhị ca đối với nàng ấy...” Kỳ Diệp thở dài: “Tình cảm của Nhị ca với nàng ấy đã bén rẽ sâu trong lòng, đây cũng là nguyên nhân mà bao nhiêu năm nay huynh ấy không chịu thành hôn, mấy năm nay Nhị ca vẫn luôn tìm nàng ấy, chỉ là mãi chẳng tìm được người.”
Giang Nguyễn nghe xong, thở phào một hơi: “Nhị ca hóa ra lại si tình như vậy.”
“Nhưng mà sao chàng lại xác định được cô nương ngày đó là Dương tiểu thư?” Giang Nguyễn khó hiểu.
“Ta đã từng nhìn thấy đôi mắt của cô nương kia, hôm nay nhìn thấy Dương tiểu thư, lại có chút quen mắt, cảm giác như là đã gặp qua ở đâu đó rồi.” Ánh mắt của cô nương kia hắn nhớ rất rõ ràng, ngày đó hắn mang Nhị ca rời đi, cô nương kia đứng bên xe ngựa nhìn Nhị ca nằm trên xe, trong mắt là cảm xúc thân thiết, ngày đó hắn không hiểu, nên vẫn luôn nhớ kĩ.
Sau này khi gặp A Nguyễn, biết được thế nào là tình cảm nam nữ, mới hiểu ra, hóa ra đó là thâm tình, là không buông, là đau lòng, là yêu say đắm.
“A Nguyễn, Nhị ca đã đợi 6 năm, cũng may trời cao không tệ bạc huynh ấy, ta rất vui.”
Trong giọng nói của hắn còn có chút nghẹn ngào, không biết vì sao, mắt Giang Nguyễn cũng đỏ lên, mấy năm nay, hắn vẫn luôn cảm thấy mình thiếu mọi người, những nỗi đau xót đó đè nặng trong lòng hắn, cứ một thời gian miệng vết thương lại vỡ ra, máu chảy không ngừng.
Giang Nguyễn giơ đôi tay lạnh xoa mặt hắn: “Tướng công, trận tuyết này chắc sẽ là trận tuyết cuối cùng của năm nay, mùa xuân sắp tới rồi.”
Hắn cõng nàng chậm rãi đi trên nền tuyết, tuyết bị gió thôi bay lướt qua tóc mai của hai người, tạo thành một lớp tuyết mỏng, từ xa nhìn lại, giống như là tóc trắng.
*
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Giang Nguyễn bị tiếng khóc của trẻ con đáng thức, Giang Nguyễn nhanh chóng ngồi dậy, nàng nhìn thấy Kỳ Diệp mặc trung y ôm Trường Nhạc đi tới đi lui trong điện dỗ dành.
Hắn nhìn con nhỏ nhắm mắt khóc tới ủy khuất trong lòng mình, cau mày lại, như có chuyện gì đó phiền lòng.
Giang Nguyễn từ trên giường đi xuống, nghe được tiếng nàng xuống giường, Kỳ Diệp nhanh chóng giấu đi biểu cảm trên mặt mình, đi về phía nàng, giọng nói ôn hòa: “Ta thấy bà vú dỗ mãi mà con vẫn khóc không ngừng nên mới ôm vào đây dỗ.”
Giang Nguyễn nhìn hài tử khóc nháo đã tập mãi thành quen, vừa mặc y phục vừa hỏi Nguyệt Cốc: “Hoán Nhi chưa dậy sao?” Đứa nhỏ này không biết tại sao lại có duyên với Hoán Nhi như vậy, chỉ cần có Hoán Nhi ở bên cạnh là sẽ ngoan ngoãn, chỉ biết ngủ, nhưng mà chỉ cần Hoán Nhi rời đi một thời gian dài là nàng bắt đầu tùy ý, ai dỗ cũng không được.
“Hoán Nhi tiểu công tử đêm qua không ngủ trong cung.” Nguyệt Cốc trả lời.
“Không ngủ trong cung?” Một tháng nay, cho dù chuyện gì, cậu vẫn sẽ ở lại trong cung, sao đêm qua lại không ngủ lại?
Đang nói thì Dung Hoàn xách theo một cái giỏ đi từ ngoài điện vào: “Tam thúc, thẩm.”
Kỳ Diệp thở dài nhẹ nhõm, vội nhét hài tử vào trong lòng cậu: “Ngươi đi đâu vậy?”
Dung Hoàn ôm hài tử vào trong lòng, tiểu công chúa nháy mắt liền ngừng khóc, cái tay nhỏ nhỏ nắm chặt lấy y phục cậu, chép chép miệng nhắm mặt ngủ.
Kỳ Diệp: “......”
Dung Hoàn mặc y phục mỏng, bên ngoài lạnh, nhưng trên mặt cậu lại có chút mồ hôi, Giang Nguyễn cầm khăn giúp cậu lau đi: “Sao mới sáng sớm mà đã ra nhiều mồ hôi thế này? Đúng là không sợ bị cảm lạnh mà.”
Dung Hoàn cong khóe miệng cười cười, lộ ra ý cười nhàn nhạt, đã lâu rồi Giang Nguyễn không thấy cậu cười như vậy.
“Thẩm, hôm nay ta có thể đưa Trường Nhạc hồi phủ không?” Dung Hoàn nhìn Giang Nguyên, trong mắt mang theo sự mong chờ.
Giang Nguyễn ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Diệp, Kỳ Diệp khẽ cau mày, không nói chuyện.
Dung Hoàn một tay ôm Trường Nhạc, tay kia cầm giỏ đặt lên trên bàn, sau đó cẩn thận đặt tiểu công chúa vào trong giỏ đã được trải sẵn đệm, sau đó sờ khuôn mặt nhỏ của nàng: “Muội có muốn đi cùng huynh trưởng không?”
Tiểu công chúa nhắm mắt như đã ngủ say nhưng lại rầm rì một tiếng, như là nghe được lời cậu nói.
Kỳ Diệp than nhẹ một hơi, cầm lấy tay Giang Nguyễn: “Nguyệt Cốc, ngươi đưa theo bà vú ma ma theo tiểu công tử hồi phủ đi.”
Khi Dung Hoàn ra khỏi Mính Tụy Cung, thì vừa lúc gặp Trầm Cẩm, gọi một tiếng: “Nhị thúc.”
Trầm Cẩm thấy hắn xách theo một cái giỏ đi tới, có chút khó hiểu, nhưng lại không có tâm tình quản cậu, xua xua tay, thở phì phì đi vào Mính Tụy Cung.