Khi Trầm Cẩm bước vào trong điện, Giang Nguyễn đang giúp Kỳ Diệp mặc y phục, đôi tay vòng ra sau eo hắn giúp hắn thắt đai lưng.
Trầm Cẩm hừ thật mạnh một tiếng: “Hoàng Thượng thật đúng là phu thê hòa hợp, cực kỳ hạnh phúc.”
Kỳ Diệp đang quay lưng về phía cửa điện, nghe được tiếng của Trẫm Cẩm, chậm rải xoay người, trên mặt không có cảm xúc gì: “Nhị ca cũng sắp có cuộc sống như vậy rồi đấy, không cần phải hâm mộ.”
Giang Nguyễn: “......” Đến nàng còn nghe ra được mấy lời kia của Trầm Cẩm là lời nói mỉa mai.
Quả nhiên sắc mặt của Trầm Cẩm trầm xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng Thượng vì sao lại vô duyên vô cớ tứ hôn cho ta?” Mới sáng sớm, hắn chỉ mới vừa rời giường, Thôi Thuyên đã tới phủ của hắn truyền thánh chỉ, lúc đó hắn mới biết, hóa ra tất cả mọi người đều biết hắn bị tứ hôn, chỉ có mình hắn là không biết.
Giang Nguyễn thấy Trầm Cẩm nổi giận thì cũng có chút lo lắng, người kia tắm lấy tay nàng, gãi gãi vào lòng bàn tay nàng.
Kỳ Diệp cũng biết trước Trầm Cẩm sẽ giận, hắn nhấc áo ngồi xuống ghế, chỉ chỉ ghế bên kia: “Nhị ca cũng ngồi đi.”
“Ta không phải Nhị ca của ngươi, ngươi là quân, ta là thần, quân thần khác biệt, Hoàng Thượng không cần phải ân cần, thần chịu không nổi.”
Kỳ Diệp mặt không đổi sắc, biết nghe lời: “Được rồi, vậy Tướng quân có muốm quỳ xuống nói chuyện với Trẫm không?”
Trầm Cẩm: “......”
Trầm Cẩm cảm thấy không thú vị, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Kỳ Diệp, thuận tay bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm, ngay sau đó 'phụt' một tiếng phun ra, tức giận nói: “Lạnh quá, kéo cung nữ châm trà này ra ngoài chém đi.”
Một tiểu cung nữ bên cạnh nghe vậy thì trắng mặt, quỳ bịch xuống, giọng nói thê lương: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng...”
Kỳ Diệp lười biếng tựa lưng lên ghế không nói gì, Trầm Cẩm chợt cười: “Ngươi nhìn xem ngươi bị dọa rồi kìa, Bản tướng quân chỉ đùa với ngươi một chút thôi, có phải không, Tam đệ?” Trầm Cẩm nhìn về phía Kỳ Diệp: “Cho nên, Tam đệ ngươi cũng chỉ đùa giởn với Nhị ca thôi đúng không?”
Trầm Cẩm nhìn về phía Kỳ Diệp, cười như mưa thuận gió hòa, làm người khác cảm thấy thân thiết.
Kỳ Diệp vờ như không nhìn thấy nụ cười của hắn, mặt không đổi sắc, sửa lại tay áo, nhàn nhạt nói: “Trẫm là Hoàng Đế, miệng vàng lời ngọc, không thể sửa đổi.”
Nụ cười trên mặt Trầm Cẩm lập tức biến mất, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Tam Nhi, có phải Nhị ca có chỗ nào đắc tội với ngươi không?” Tiểu tử này trước giờ giỏi mang thù.
Kỳ Diệp ung dung suy nghĩ một chút: “Nhị ca đắc tội ta nhiều quá, nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc là chỗ nào.”
Trầm Cẩm: “......”
“Nhưng mà, Nhị ca, ta lấy ơn báo oán, hoàn thành tâm nguyện của huynh, huynh lại tức giận tới đây chất vấn ta thế này, làm ta cảm thấy có chút khó hiểu.” Kỳ Diệp cau mày, lộ vẻ nghi hoặc.
Giang Nguyễn cũng nhíu mày lại, hắn định nói cho Nhị ca biết Dương tiểu thư chính là cô nương đã cứu Nhị ca ngày đó sao? Nhưng nàng cảm thấy chuyện này vẫn nên để Dương tiểu thư tự mình nói cho Nhị ca thì vẫn hơn.
“Hoàn thành tâm ý của ta? Khi nào thì ta hy vọng ngươi tứ hôn cho ta?” Trầm Cẩm có chút khó hiểu, chẳng lẽ lúc hắn say rượu đã nói những cái này à?
Kỳ Diệp thở dài một hơi: “Nhị ca, Tam đệ ta biết tâm ý của huynh, huynh không cầm giấu ta, mấy lời huynh nói với Dương tiểu thư đêm qua ở hoa viên ta đã biết cả rồi, huynh muốn Dương tiểu thư gả cho mình, nhưng Dương tiểu thư lại từ chối huynh, mấy cái đó Ngân Trạm nghe hết cả rồi.”
Trầm Cẩm mở to mắt nhìn Kỳ Diệp, sao hắn có thể quên trong hoàng cung này nơi nơi đều có ám vệ của Kỳ Diệp chứ, nhưng mà mấy lời đó rõ ràng chỉ là vui đùa thôi, Ngân Trạm không thể nào không biết được.
“Nhị ca, chúng ta là huynh đệ, lúc nào cũng như vậy, nếu huynh coi trọng cô nương kia, không cần quan tâm nàng có đồng ý hay không, cũng không cần quan tâm nàng có phải nữ nhi của Thừa tướng hay không, cho dù là chiếm đoạt, Tam đệ cũng sẽ giúp huynh cướp về, cùng lắm thì trên lưng mang thêm danh hôn quân thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Biểu cảm trên mặt Giang Nguyễn một lời không thể nói hết, sao tiên sinh nhà nàng có thể tròn mắt nói dối như thế chứ, hơn nữa còn thật hơn cả thật nữa, nếu không biết nội tình, sợ rằng nàng cũng tin luôn.
Chẳng lẽ trước đây hắn cũng dùng dáng vẻ này nói dối với nàng rồi? Trong giây lát, ánh mắt Giang Nguyễn nhìn Kỳ Diệp đã có chút thay đổi.
Trầm Cẩm chớp chớp mắt, chưa khôi phục được tinh thần, Tiểu Tam Nhi nghe được mấy lời nói nhảm đó của hắn ở hoa viên nhỏ cho nên mới ban hôn cho hắn?
Lời này cũng chỉ có thể dùng để lừa quỷ mà thôi, tính nết của Tiểu Tam Nhi ra sao, hắn sao có thể không biết được.
“Thật sự là như thế à?” Trầm Cẩm lạnh lùng nhìn Kỳ Diệp: “Ngươi nói thật với ta à.”
“Nếu Nhị ca không tin, có thể gọi Ngân Trạm vào hỏi rõ ràng là biết.”
Trầm Cẩm bị hắn làm cho phát cáu, Ngân Trạm là người của hắn, chẳng phải hắn muốn tên đó nói gì thì tên đó sẽ nói cái đó à, gọi vào thì hỏi được cái gì, đúng là làm điều thừa thãi.
Trầm Cẩm nằm liệt trên ghế, vô lực xua tay: “Bỏ đi, Nhị ca rộng lượng, ngươi thu hồi thánh chỉ đi, Bản tướng quân sẽ không cưới.”
“Được.” Kỳ Diệp dễ tính đồng ý.
Giang Nguyễn ngẩn ra, sao nhanh thế đã đồng ý rồi?
Trầm Cẩm đột nhiên nhìn về phía hắn: “Ngươi lại đang có ý đồ gì đó?” Dễ tính như này chắc chắn có điềm.
Khuôn mặt Kỳ Diệp vẫn bình thản như cũ, giọng nói bình tĩnh: “Nhị ca cảm thấy ta đang có ý đồ gì? Trẫm chỉ đang nghĩ tới thánh chỉ tiếp theo nên nói gì, chắc là nói Trầm Cẩm tướng quân không muốn thành hôn, Dương tiểu thư có thể tự do thành hôn, đơn giản vậy thôi, đúng không?”
Trầm Cẩm gật gật đầu: “Đúng là không khó, dù sao ngươi cũng không tính là Hoàng Đế miệng vàng lời ngọc gì, thánh chỉ cũng có thể thu hồi, được rồi, cứ như thế này đi.”
Mí mắt Giang Nguyễn giật giật, không nhịn được mà xen vào: “Bệ Hạ, thánh chỉ này đã ban xuống, nếu Dương tiểu thư bị Tướng quân hủy hôn, sau này sao nàng ấy có thể thành hôn được? Làm gì có ai dám cưới nàng ấy nữa?”
Trong điện rơi vào trạng thái yên lặng quỳ dị.
Một lúc sau Kỳ Diệp mới nói: “Trẫm chỉ lo lắng cho Nhị ca của Trẫm, Dương gia tiểu thư gì đó gả hay không gả được cũng có liên quan gì tới Trẫm đâu, có phải không nào, Nhị ca?” Kỳ Diệp nhìn về phía Trầm Cẩm, trong ánh mắt là 'tình cảm' khó có được.
Trầm Cẩm nhìn thấy thì rùng mình một cái.
Dương tiểu thư nay đã hai mươi mốt, trên mặt lại có vết thương, vốn đã chẳng ai dám cưới, nếu giờ hắn hủy hôn, thì cuộc đời Dương tiểu thư sẽ coi như bị hủy hoại.
Nhưng mà sao đột nhiên Tiểu Tam Nhi lại tứ hôn cho hắn? Chỉ bởi vì mấy câu nói của hắn ở hoa viên nhỏ sao? Trong mắt Trầm Cẩm hiện lên sự nghi ngờ.
Kỳ Diệp nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cũng nhìn hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày trời.
Trầm Cẩm do dự chút rồi đứng lên, phất tay áo rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Kỳ lão tam, Bản tướng quân muốn đoạt tuyệt quan hệ với ngươi.”
Kỳ Diệp thần sắc thong dong, giọng nói lười biếng: “Đi thong thả không tiễn.”
Trầm Cẩm thở phì phò rời đi, Giang Nguyễn có chút lo lắng: “Tướng công, Nhị ca không thật sự tức giận đấy chứ?”
Kỳ Diệp cười khẽ: “Không đâu, bao nhiêu năm qua, năm nào cũng vậy, Nhị ca muốn đoạt tuyệt quan hệ với ta bao nhiêu lần rồi, không sao, dù sao hiện giờ ta cũng có bạc làm tin.”
Giang Nguyễn: “......” Nàng phát hiện thực ra nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hết con người Kỳ Diệp, hắn còn rất nhiều mặt mà nàng chưa từng được nhìn thấy, mà những 'Kỳ Diệp' đó làm nàng cảm thấy mới mẻ.
“Vậy Nhị ca huynh ấy đây là...” Giang Nguyễn không đoán nổi ý của Trầm Cẩm.
Kỳ Diệp kéo nàng ngồi xuống lòng mình, ôm lấy eo nàng: “Nhị ca đối xử với Dương tiểu thư này khác với những nữ nhân khác, nếu như là trước đây, huynh ấy đã lật tung trời lên rồi, sao có thể vì nàng nói Dương tiểu thư không gả đi được mà thảo hiệp chứ?”
Giang Nguyễn ôm cổ hắn, dựa vào trong lòng hắn, cảm khái: “Nhị ca cùng chàng giao hữu nhiều như vậy cũng coi như là nhận hết khổ sở.”
“Cái gì?” Kỳ Diệp nâng cằm nàng lên, híp mắt nhìn nàng: “A Nguyễn nói lại lần nữa đi?”
Giang Nguyễn nhịn cười: “Ta nói là, Nhị ca có thể giao hữu với tướng công nhiều năm như vậy, đúng là tâm đầu ý hợp.”
Kỳ Diệp bế nàng lên, đặt nàng lên trên ghế quý phi, rồi đè người xuống, hôn loạn trên môi nàng mấy cái, mơ mơ hồ hồ nói: “Nàng đúng là sửa miệng nhanh thật đấy.”
Giang Nguyễn không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Hai người nằm trên giường lưu luyến một lúc lâu, Kỳ Diệp ôm nàng trong lòng, nhìn rèm trướng phất phơ, không biết vì sao, sắc mặt lại có chút trầm xuống.
Giang Nguyễn nhổm dậy, nhìn hắn: “Tướng công, có phải chàng có chuyện gì phiền lòng không?” Từ sau khi sinh Trường Nhạc, thoạt nhìn thì hắn rất vui vẻ, nhưng thực chất lại không phải như vậy, ở trước mặt nàng, hắn luôn bày ra ý cười, nhưng khi quay người đi, nụ cười kia liền biến mất, buổi tối, lại càng trằn trọc khó ngủ, lo lắng sốt ruột.
Kỳ Diệp nằm đó, nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, sau một lúc lâu hắn mới nói: “A Nguyễn, có một chuyện ta muốn nói với nàng.”
Lòng Giang Nguyễn giật lên một cái, một lát sau nàng nói nhỏ: “Là chuyện của Trường Nhạc sao?”
Đồng tử Kỳ Diệp co rút lại, cánh tay ôm eo nàng đột nhiên căng thẳng, khàn giọng nói: “Nàng biết?”
Giang Nguyễn cũng chỉ căn cứ vào cử chỉ thời gian gần đây của hắn và những lời ám chỉ trước đó của Nhị ca mà mơ hồ suy đoán, không nghĩ tới, thật sự là như vậy.
Giang Nguyễn ngồi dậy nhìn về phía hắn, cố gắng để cho bản thân thật bình tĩnh: “Trường Nhạc làm sao? Tướng công đừng ngại cứ nói thẳng, ta có thể chịu được.”
Kỳ Diệp cũng ngồi dậy, đối diện với nàng, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, một cái mang theo sự khẩn trương, một cái mang theo sự không đành lòng.
“A Nguyễn, cả đời này của ta, trên lưng mang quá nhiều tội nghiệt, sự phụ đã từng bói cho ta một quẻ, trong mệnh của ta sẽ có một nữ nhi, nhưng đứa nhỏ này không thể nuôi ở trong cung, nếu không sẽ không thể sống quá mười tuổi.”
Giọng nói của hắn nặng nề vô cùng, như chiếc búa nện thẳng vào lòng nàng, khiến nàng không thở nổi.
Sau khi đem tâm sự vẫn luôn đè nặng trong lòng nói ra, Kỳ Diệp nhắm mắt thở dài một hơi, theo tiếng thở dài đó là một chút sợ hãi, A Nguyễn sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ oán hắn, sẽ hận hắn sao?
Kỳ Diệp chậm rãi mở mắt, vừa mở ra liền nhìn thấy hốc mắt Giang Nguyễn có chút ướt át, trong lòng hắn không khỏi hoảng loạn, bàn tay to xoa lên gương mặt nàng, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: “A Nguyễn, nàng đang trách ta sao?”
Giang Nguyễn hít một hơi thật sâu, ngồi quỳ dậy, ôm lấy đầu hắn, chậm rãi nói: “Sao ta có thể trách chàng được.” Nàng đau lòng vì hắn còn không hết, nàng cứ cho rằng nàng đã hiểu hết được những nội tâm khổ cực của hắn, nhưng cho đến tận bây giờ nàng mới biết, thứ nàng biết được chỉ nhỏ như hạt cát, những đau khổ hơn nữa đã bị hắn chôn ở trong lòng, tự mình chấp nhận.
Kỳ Diệp vùi đầu vào trong ngực nàng, ôm lấy eo nàng.
Giang Nguyễn biết trong lòng hắn đau khổ, theo bản năng mà trấn an hắn, trong lòng nàng cũng phực tạp, Trường Nhạc không thể nuôi dưỡng ở trong cung, thì chính là không thể ở bên cạnh bọn họ, phải như thế nào mới phải đây?