Khi Dương Cửu Nhiễm biết tin đi tới ngoài sảnh ngoài thì nhìn thấy Dương Thừa tướng biểu cảm nhẫn nhịn, Dương Cửu Nhiễm vội đi tới đỡ lấy cánh tay ông: Cha, người về phòng trước đi, việc này nữ nhi sẽ xử lý.
Dương Thừa tướng che ngực ho khan mấy tiếng, ông nắm lấy tay Dương Cửu Nhiễm: Tiểu Cửu, chỉ cần con không muốn gả, cha dù phải liều cái mạng già này cũng sẽ giúp con xin Hoàng Thượng bỏ mối hôn sự này. Tiểu Cửu là đứa con duy nhất của ông ta, mấy năm nay đã chịu không ít khổ sở, sao ông ta có thể để nàng chịu thêm ủy khuất?
Tuy rằng Trầm Cẩm này không có quan hệ huyết thống với Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng lại đối sử với hắn còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, mặc dù là Thiên tử, nhưng khi đối mặt với Trầm Cẩm cũng sẽ gọi hắn một tiếng Nhị ca, vậy thì thử hỏi trong thiên hạ này còn có ai có vinh dự này?
Trầm Cẩm có thể nói là dưới một người trên vạn người, mà bản thân hắn còn là Đại tướng quân Trường Nhạc Quân, có quyền có thế, nam nhân như vậy, sao có thể yêu thương nữ nhi đã bị hủy dung kia của ông ta?
Dương Cửu Nhiễm nhìn thấy Dương Thừa tướng đã đi xa, xoay người lại nhìn về phía Trầm Cẩm, biểu cảm bình tĩnh, duỗi tay hành lễ: Tướng quân đi bên này.
Trầm Cẩm đi theo Dương Cửu Nhiễm tới viện của nàng, phủ Thừa tướng không lớn, cũng chẳng có mấy viện, đi chút là tới, không có đình đài lầu các, núi giả thủy tạ, chỉ có một hồ nước, vài gốc cây gốc hoa, nhìn rất gần gũi, cũng cảm thấy lịch sự tao nhã.
Hai người ngồi xuống bàn đá trong viện, Dương Cửu Nhiễm gọi nha hoàn mang khay trà lên, rửa sạch tay, đốt trầm hương, sau đó bắt đầu im lặng pha trà.
Trầm Cẩm lười nhác ngồi đó, chân dài duỗi thẳng, cằm hất cao, nhìn Dương Cửu Nhiễm pha trà.
Trầm Cẩm đã nhiều lần nhìn thấy Giang Nguyễn pha trà, bởi vì Kỳ Diệp thích uống, nên Giang Nguyểnaats hay pha trà, nàng ấylẳng lặng ngồi đó pha trà, họ không nói gì với nhau, pha trà là cả một quá trình dài, trong khoảng thời gian đó, Kỳ Diệp cứ nhìn nàng ấy như vậy, thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lúc đó hắn còn cười nhạo Tiểu Tam Nhi mấy lần, thế mà lúc này hắn lại cảm thấy xem người khác pha trà hóa ra cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng xem Dương Cửu Nhiễm pha trà không giống với xem Giang Nguyễn pha, hắn chưa bao giờ cẩn thận quan sát động tác của Giang Nguyễn, mà lúc này hắn lại bị Dương Cửu Nhiễm hấp dẫn, tay nàng rất đẹp, thon dài trắng nõn, móng tay mượt mà, ở dưới ánh nắng cứ như mang thêm chút lấp lánh, động tác của nàng thong thả ưu nhã, tay cầm kẹp trúc khuấy nhẹ, lá trà tỏa mùi hương thơm ngạt.
Đợi đến khi nước sôi ba lần, Dương Cửu Nhiễm dùng muỗng múc nước trà ra, đặt trước mặt Trầm Cẩm: Tướng quân mời.
Trầm Cẩm nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt mình, trong đầu không khỏi có chút nghi hoặc, trên bàn tay này không biết có hương trà hay không?
Vừa nghĩ như vậy, Trầm Cẩm vừa duỗi tay nhận lấy chén trà lên, tay hắn không cẩn thận mà đụng phải tay nàng, Dương Cửu Nhiễm cả kinh, thu tay lại theo bản năng, chén trà kia từ trên tay nàng rơi xuống, Trầm Cẩm hoàn hồn, lật tay lại, chén trà kia vững vàng dừng lại ở giữa hai ngón tay hắn, hắn thần sắc ung dung đưa lên mũi ngửi nhẹ, tán thưởng: Tay nghề có thể so sánh với Hoàng Hậu nương nương.
Dương Cửu Nhiễm cúi đầu: Tướng quân quá khen, thần nữ không dám so sánh với Hoàng Hậu nương nương.
Trầm Cẩm uống trà, nhìn lư hương trên bàn: Đây là hương gì, rất dễ ngửi. Mùi hương không nồng, thơm nhè nhẹ, khiến tâm người thanh thản.
Là hương mà ngày thường lúc nhàn rỗi tự mình làm ra, không có tên, nếu tướng quân thích, ta có thể đưa cho tướng quân một chút về dùng.
Trầm Cẩm không chút khách khí: Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Dương Cửu Nhiễm cúi đầu, không nói gì, ánh mắt Trầm Cẩm không chút che giấu mà đánh giá nàng, ngày ấy gặp nàng vào buổi tối, sắc trời tối tăm, hắn không nhìn rõ được nàng, bây giờ, ban ngày ban mặt, hắn mới có thể thật sự nhìn rõ nàng.
Đêm đó, hắn cho rằng trên mặt nàng là vết đao, lúc này nhìn thì xem ra cũng không phải là vết đao, nếu là vết đao, thì vết sẹo kia sẽ tương đối ngay ngắn, mà vết sẹo trên mặt nàng lại nông sâu không đều, nhìn qua rất đáng sợ, không phải do đao kiếm vậy thì rốt cuộc là vũ khí nào mà lại lưu lại vết sẹo như thế? Trầm Cẩm nghĩ không ra.
Ánh mắt của Trầm Cẩm trắng trợn táo bạo như thế, sao Dương Cửu Nhiễm có thể không phát hiện ra, đôi tay đặt trên đầu gối mấy lần muốn nâng lên che đi khuôn mặt, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Cẩm, ánh mắt lạnh lùng: Tướng quân đang nhìn cái gì?
Trầm Cẩm vuốt cằm, sâu trong ánh mắt có chút ánh sáng: Trước đây có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?
Dương Cửu Nhiễm giật mình, theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, tim đập thình thịch: Tướng quân có lẽ đã nhận sai người rồi.
Trầm Cẩm đứng dậy, cười nhẹ: Tuổi ngươi còn trẻ, ấy vậy mà trí nhớ lại kém thế, bảy năm trước, ta dẫn binh đi qua Đức Xương Lâm Nham, có từng tá túc nhở ở nhà của tiểu thư mấy ngày, tiểu thư đã quên rồi sao?
Dương Cửu Nhiễm nắm chặt tay rồi lại buông ra, nén lại tâm tình đang bất an của mình, nàng đứng lên, hành lễ với Trầm Cẩm: Nhiều năm không gặp, vậy mà Tướng quân vẫn nhớ, thật vinh hạnh.
Trầm Cẩm nhìn nàng, suy tư gì đó, khi mới gặp nàng, hắn có cảm thấy hơi quen thuộc, chỉ là không nhớ đã gặp nhau ở đâu, cả đêm qua hắn không ngủ, trời còn chưa sáng đã đi tra xét hồ sơ quan viên nhậm chức mấy năm trước, thấy Dương Thừa tướng đã từng làm huyện lệnh ở Đức Xương Lâm Nham.
Năm đó, hắn dẫn binh đi ngang qua một thôn nhỏ ở huyện Lâm Nham, rồi hạ trại ngoài thôn, khi đó vì thân thể không khỏe nên hắn đã tới tá túc mấy ngày tại một hộ gia đình trong thôn, lúc đó hộ gia đình kia chỉ có một người già và một tiểu cô nương.
Trầm Cẩm híp híp mắt, cũng đứng dậy hành lễ với Dương Cửu Nhiễm: Đa tạ cô nương năm đó đã chiếu cố.
Không biết vì sao, Dương Cửu Nhiễm lại có chút hoảng hốt, cảm thấy lời này của hắn có ẩn ý gì đó.
Dương Cửu Nhiễm ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Trầm Cẩm, Trầm Cẩm hởi rũ mắt, khóe miệng cong lên: Bản Tướng quân còn có việc, hôm nay không quấy rầy cô nương nữa, cáo từ.
Dương Cửu Nhiễm hơi sửng sốt, hôm nay hắn tới không phải muốn nói về việc Hoàng Thượng tứ hôn sao? Cứ như vậy mà rời đi?
Trầm Cẩm xoay người đi vài bước, lại quay lại: Hương mà ngươi nói tặng ta đâu?
Dương Cửu Nhiễm giật mình, nàng xoay người cao giọng nói: Cô cô, mang một chút hương mà ta điều chế mấy ngày trước tới đây đi.
Một lát sau, một phụ nhân cầm theo chiếc túi tới đưa cho Dương Cửu Nhiễm: Tiểu thư.
Phụ nhân này vừa xuất hiện, Trầm Cẩm liền nhìn bà ta thêm mấy giây, là một người tập võ, sẽ luôn mẫn cảm với người biết võ công, người này bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, là người biết võ.
Nhưng hắn lại nghĩ dù sao đây dù sao cũng là phủ Thừa tướng, có một vài người thân mang tuyệt kỹ cũng không phải là chuyện lạ gì.
Dương Cửu Nhiễm đưa túi cho Trầm Cẩm: Hương này có tác dụng an thần buổi tối khi ngủ Tướng quân có thể đốt một chút.
TrầmCẩm nhận túi hương, chắp tay: Đa tạ tiểu thư, vậy tại hạ xin cáo từ.
Cánh môi Dương Cửu Nhiễm động đậy hai cái, nàng muốn hỏi đối với hôn sự này hắn thấy như thế nào, nhưng rồi lại không biết nên mở miệng ra sao, cuối cùng chẳng nói được gì, nhìn Trầm Cẩm rời đi.
*
Khi Trầm Cẩm đi vào trong cung thì vừa lúc gặp Dung Hoàn tới đón Trường Nhạc rời cung, Đế Hậu đứng ở Mính Tụy Cung nhìn Dung Hoàn dẫn theo cung nữ ma ma rời đi.
Không thì nàng cũng tới ở trong Kỳ Vương phủ đi, hoàng cung cách Vương phủ không xa, khi nào có thời gian ta sẽ tới thăm mọi người. Hai tay bắt ra sau lưng của Kỳ Diệp khẩn trương nắm chặt lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói.
Hắn là lãnh tướng sát phạt quyết đoán không có tình cảm trên chiến trường, là Quân Vương tâm địa xấu xa đứng nhìn máu chảy thành sông, nhưng khi đối mặt với thê tử và nữ nhi của mình, hắn vẫn không sao kìm được mà mềm lòng, yêu chiều.
Từ khi biết Trường Nhạc phải rời khỏi cung, biểu hiện của Giang Nguyễn vẫn luôn quá bình tĩnh, không khóc không nháo, thậm chí còn không biểu lộ ra cảm xúc gì quá lớn, nhưng mà hắn biết, nàng chỉ đang nhẫn nhịn che dấu, nàng sợ nếu nàng đau khổ sẽ làm hắn cảm thấy áy náy.
Trường Nhạc là miếng thịt từ trên người nàng mà ra, sao nàng có thể không đau lòng được?
Giang Nguyễn quay đầu nhìn hắn, thoạt nhìn Kỳ Diệp trông rất bình tĩnh, không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
Đám người Dung Hoàn đằng xa đã đi khuất, Mính Tụy cung cũng an tĩnh hẳn, hơn nửa số cung nữ trong Mính Tụy cung đã đi theo Trường Nhạc, Nguyệt Cốc cũng được Giang Nguyễn phái đi chăm sóc Trường Nhạc, lúc này ở Mính Tụy Cung an tĩnh đến dọa người.
Trầm Cẩm chắp tay sau lưng đi tới, đứng bên cạnh Giang Nguyễn, nhìn vào cung điện yên tĩnh vắng vẻ, thở dài một hơi: Trên đường đời này, không thể nào vẹn cả đôi đường, đứng ở vị trí này, càng phải chịu đựng nhiều hơn so với người khác, mà Trường Nhạc, cũng không phải là đứa trẻ của gia đình bình thường, nó đã định sẵn là không thể sống một cuộc sống bình thường, chính vì vậy nên ngươi cần phải nhìn rộng ra.
Giang Nguyễn trông rất bình tĩnh, thật ra so với Kỳ Diệp nỗ lực biểu hiện như không có việc gì thì Giang Nguyễn lại thật sự bình tĩnh, nàng vừa mới làm mẹ, Trường Nhạc cũng chỉ mới qua một tháng tuổi, nàng hận mình không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh con, chăm sóc con, chiều chuộng con, nhưng mà...
Nữ tử của gia đình bình thường cũng chỉ có hai thân phận, làm thê, làm mẹ. Mà nàng, vẫn còn một phân phận khác, đó là Hoàng Hậu nương nương của Đại Du.
Trong cung đình thâm sâu, thanh lãnh cô độc này, nam tử ngồi trên cao kia, hắn chỉ có nàng.
Nhị ca ở lại dùng bữa đi, hôm nay ta tự mình xuống bếp. Giang Nguyễn nhìn về phía Trầm Cẩm, nhẹ nhàng cười.