Giang Nguyễn đi tới phòng bếp nhỏ trong Mính Tụy cung nấu cơm, Kỳ Diệp thì cùng Trầm Cẩm đánh cờ trong điện.
Ba ván cờ, Kỳ Diệp thua cả ba.
Trầm Cẩm ném quân cờ xuống, dựa lưng lên đệm ghế, khoanh tay trước ngực: “Sao vậy, tâm trí không yên? Trước đây chơi cờ có khi nào ngươi thua ta đâu.”
Ngón tay trắng nõn của Kỳ Diệp vuốt quân cờ đen trong tay, nhàn nhạt nói: “Từng thua một lần.”
Trầm Cẩm dài giọng 'à' một tiếng: “Đúng rồi, năm đó bởi vì bản Tướng quân thắng ván cờ kia cho nên mới bỏ lỡ Hoàng Hậu nương nương, nghĩ lại thì thật đúng là...haiz...”
Trầm Cẩm thở dài một tiếng, bộ dạng như rất ảo não.
Kỳ Diệp ném quân cờ trong tay đi, đứng lên, rút kiếm bên cạnh, chỉ vào Trầm Cẩm, mặt trầm xuống: “Đứng lên.”
Bên này đánh nhau ầm ỹ, Giang Nguyễn vừa từ bên phòng bếp nhỏ đi tới thì nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trầm Cẩm, quần áo trên người bị cắt tả tới, không còn mấy chỗ lành lặn, mà tướng công nhà nàng cũng không khá hơn là bao, không biết phát quan bay đi đâu mất, tóc tai tán loạn cả lên, hai người đều thở hồng hộc.
Yến Côn dựa vào khúc khuất ở hành lang thưởng thức màn này: “Hôm nay chủ tử không hạ thủ lưu tình chút nào.”
Hạ Vũ mặt mày vô cảm: “Nhị gia cũng dùng hết toàn lực.” Đặc sắc như này, nhưng mà những người kia không có phúc được xem.
Trầm Cẩm tùy tiện cởi bỏ áo ngoài ra, chỉ còn mỗi trung y, thở hổn hển xua tay: “Được rồi, mệt chết ta, không đánh, không đánh nữa.”
“Không phải chỉ là thua ta mấy viên cờ thôi sao, Tiểu Tam Nhi thật là càng ngày càng nhỏ nhen.” Trầm Cẩm chống cột thở hổn hển, ngước mắt nhìn thấy Giang Nguyễn, cười cười: “Hoàng Hậu nương nương đừng nhìn Tiểu Tam Nhi ngày thường ôn tồn lễ độ, nhìn vẻ ngoài có vẻ vô hại, nhưng đều là ngụy trang, hắn rất giỏi mang thù.”
Kỳ Diệp xoay người, nhìn thấy Giang Nguyễn đứng ở nơi đó, Giang Nguyễn lắc đầu bật cười, đi lên phía trước, giơ tay giúp hắn lau mồ hôi: “Sao lại đánh nhau vậy?”
Kỳ Diệp ho nhẹ một tiếng: “Nhị ca thiếu đánh.”
Giang Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy dù sao cũng là Nhị ca của chàng, chàng nên tôn trọng huynh ấy một chút.”
Kỳ Diệp nhướng mày: “Nói cũng đúng, dù sao câu kính già yêu trẻ cũng có từ xưa rồi.”
Trầm Cẩm trợn trắng mắt: “Hoàng Hậu nương nương, đồ ăn đã nấu xong chưa, Nhị ca đói bụng rồi.” Hắn lớn hơn được bao nhiêu tuổi vậy, dám nói kính già yêu trẻ với hắn.
Giang Nguyên quay đầu nhìn hắn: “Nhị ca vào đại điện thay xiêm y trước đi, chớ để bị cảm lạnh, thay xiêm y xong là có thể dùng thiện.”
“Còn tiên sinh nữa.” Giang Nguyễn oán trách nói: “Vào đi, ta vấn tóc cho chàng, rối tung rối mù thành cái dạng gì rồi.”
Hai người vào nội điện, Giang Nguyễn cầm lược giúp Kỳ Diệp vấn tóc, tầm mắt hai người gặp nhau trong gương đồng, Kỳ Diệp nhìn nàng: “Đa tạ phu nhân.”
Trên con đường trần thế lầy lội này cảm ơn nàng đã không rời không bỏ.
Giang Nguyễn nhấp môi: “Tiên sinh không cần khách khí, đây là chuyện mà thê tử nên làm.”
Hai ta đã là phu thê, nguyện cam khổ cùng nhau.
Hai người nhìn nhau trong gương cười cười, trong thiên địa này, dù cô tịch, dù thanh lãnh, cuối cùng vẫn có một người nắm tay đồng hành.
Hai người sửa soạn chỉnh tề xong thì ra dùng bữa, cung nữ bưng từng món từng món bày lên trên bàn, Giang Nguyễn nói: “Hoàng Thượng với Nhị ca dùng bữa trước đi, Trường Nhạc rời cung, Mẫu hậu cũng đau buồn, ta đi bồi Mẫu hậu.”
Giang Nguyễn cầm theo một hộp đồ ăn dẫn cung nữ rời đi, Trầm Cẩm nếm thử một miếng, tán thưởng: “Khó trách sao ngươi lại thích Hoàng Hậu nương nương như vậy, xuống được phòng bếp, lên được thính đường, thảo nào, thảo nào.”
Kỳ Diệp hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Trầm Cẩm liếc hắn một cái, nói lời thấm thía: “Nhị ca biết ngươi có chuyện buồn lòng, chỉ là trên đời này, làm gì có việc gì vẹn cả mười phần, ngươi là Hoàng Đế, lấy long thể làm trọng.”
Kỳ Diệp nghe hắn: “Ừ, huynh không cần phải hao tâm an ủi ta, sóng to gió lớn đều đã trải qua, sao có thể để chút việc nhỏ này luẩn quẩn mãi trong lòng.”
Trầm Cẩm lắc đầu: “Ngươi ấy mà, không sợ chết, nhưng lại chìm trong tình cảm, giống như bàn đồ ăn này, mới một chút thôi đã khiến ngươi ấm lòng, đúng không?”
Bàn tay cầm đũa của Kỳ Diệp khựng lại, sau đó không nhịn được mà mỉm cười: “Đã hâm mộ như vậy rồi thì đã tính toán xem lúc nào thành hôn chưa?”
Nói đến chuyện này, Trầm Cẩm híp híp mắt, ngón tay đảo quanh miệng chén rượu: “Có phải Tam đệ biết gì đó không, sao lại giấu Nhị ca?”
Kỳ Diệp cười đến khó đoán: “Chuyện tình cảm cần phải chính mình đi tìm hiểu, người khác không thể giúp huynh quyết định bất kì cái gì.”
Trầm Cẩm uống cạn chén rượu trong tay, suy tư gì đó.
Hai người ngồi uống rượu một lúc thì thấy Ngân Trạm mấy ngày không xuất hiện tiến vào, hắn chắp tay hành lễ: “Chủ tử.”
Kỳ Diệp buông chén nhìn hắn: “Có tin tức rồi sao?”
Ngân Trạm gật đầu: “Vâng, thuộc hạ đã âm thầm điều tra một lượt những người làm lớn tuổi trong phủ Lộ Quốc Công, cuối cùng cũng nghe được một tin, năm đó ở phủ ngoại theo hầu Vương thị có bốn nha hoàn, bốn nha hoàn kia đều không có nguyên nhân mà chết thảm trước khi Vương thị vào phủ Lộ Quốc Công, nhưng trong đó có một nha hoàn biết một chút võ công, có lẽ người được cử đến giết các nàng bất cẩn cho nên đã để nàng ta chạy thoát.”
“Ngươi đã tìm được nha hoàn kia?” Ánh mắt Kỳ Diệp sáng lên.
Ngân Trạm lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy, giọng nói, dáng điệu và tướng mạo sợ là đã sớm thay đổi, nhưng thuộc hạ đã tăng nhân thủ đi tìm lên rồi.”
Kỳ Diệp buông đũa: “Phái nhiều người chút, nhất định phải tìm được người.”
Trầm Cẩm gõ tay lên bàn: “Chuyện ngươi định bỏ hậu cung, đã nói với Hoàng Hậu chưa?”
“Nàng không cần biết chuyện này.” Kỳ Diệp mặt mày và giọng nói có chút lạnh lùng.
Trầm Cẩm mặc kệ sắc mặt Kỳ Diệp, chống cằm: “Nếu Hoàng Hậu thật sự là nữ nhi của Định Quốc Công, vậy thì cũng giúp ngươi bớt đi không ít chuyện, có một mẫu gia vững chắc như vậy, vị trí của Hoàng Hậu cũng ổn định hơn, đến lúc đó chẳng cần phải hủy bỏ hậu cung, ngươi chỉ cần nói không nạp phi thôi, ai dám nói cái gì.”
“Nhưng mà lúc này trên triều không ổn định, tin tức Trường Nhạc được đưa ra khỏi cung chắc chắn sẽ khiến triều thần chấn động, nữ nhi của Hoàng Hậu không được Hoàng Thượng yêu thích, khắp thiên hạ đều sẽ cho rằng Hoàng Hậu nương nương bị thất sủng, Thái Hậu thì không sao, sẽ không bắt ngươi nạp phi, nhưng bên phía Thái Hoàng Thái Hậu thì sao? Giờ đại sự chưa thành, chúng ta chưa thể động vào bà ta, bà ta vẫn đường đường chính chính là Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu nạp phi cho Hoàng Thượng, căn bản không cần phải hỏi ý kiến của Hoàng Thượng, đến lúc đó ngươi muốn xử lý như thế nào?”
Kỳ Diệp híp mắt lại: “Ta tự có chủ ý.”
Hắn tự có chủ ý, vậy chắc hẳn trong lòng đã có nghĩ tới, Trầm Cẩm cũng thoáng yên tâm, nhưng chỉ chốc lát sau lại nhíu mày: “Nhưng ta lại cảm thấy chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nữ nhi của Định Quốc Công phủ sao có thể biến thành tiểu thư của Lộ Quốc Công phủ được? Tuy rằng Định Quốc Công với Giang Hãn Hải nhìn nhau không thuận mắt, nhưng không thuận mắt cũng là chuyện triều chính, Giang Hãn Hải sao dám ở dưới chân Hoàng Đế bắt nữ nhi của Định Quốc Công đi?”
Thôi Thuyền đứng ở một bên nghe xong tiến lên một bước nhẹ nhàng nói: “Nghe Tướng quân nói chuyện này, lão nô lại nhớ đến một chút chuyện, là chuyện của Giang đại nhân và Định Quốc Công.”
“Hử?” Kỳ Diệp nhìn về phía Thôi Thuyên, Thôi Thuyên tuy ở trong cung đã lâu, nhưng tuổi tác không quá lớn, cùng lắm là hơn ba mươi, chuyện giữa Định Quốc Công và Giang Hãn Hải hắn biết được sao?
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, năm đó lão nô còn nhỏ, đi theo bên cạnh sư phụ học cách hầu hạ Hoàng Thượng, có một ngày, Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi chư vị đại nhân, khi lão nô đi ngang qua vườn hoa trong hậu viên đúng lúc nhìn thấy có người nói chuyện trong đó, khi đó tuổi nhỏ hiếu kỳ, liền nấp ở một bên nhìn lén.”
“Tuy rằng lúc đó sắc trời tương đối tối, nhưng lão nô vẫn nhận ra được hai người kia là Giang đại nhân và vị hôn thê vừa mới được tứ hôn của Định Quốc Công, cũng chính là Định Quốc Công phu nhân hiện giờ, Giang đại nhân hình như rất kích động, duỗi tay kéo Định Quốc Công phu nhân, sau đó bị Định Quốc Công phu nhân tát cho một bạt tai, nhưng dường như Giang đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói gì đó, lại bị Định Quốc Công theo sau tới một chân đạp xuống hồ sen, bởi vì chuyện này, Định Quốc Công còn bị phạt một năm bổng lộc.”
Kỳ Diệp cùng Trầm Cẩm liếc nhìn nhau, dường như đã tìm ra mấu chốt sự việc.
*
Trong phủ Thừa tướng, Dương Cửu Nhiễm dựa người bên cửa sổ, trong tay là mũi thêu đã nửa ngày rồi chưa hạ xuống, nàng có chút thất thần.
Phụ nhân bưng điểm tâm đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Tiểu thư, nghỉ ngơi chút đi, chớ có để mắt bị mỏi.”
Dường Cửu Nhiễm buông khung thêu xuống, than nhẹ một tiếng.
Phụ nhân kia đột nhiên quỳ xuống: “Lão nô có chuyện muốn cầu tiểu thư.”
Dương Cửu Nhiễm ngạc nhiên, cuống quýt đỡ bà dậy: “Tú Trân cô cô mau đứng lên, có gì ngươi cứ nói, không cần phải quỳ.” Năm đó trên đường nàng hồi kinh, chẳng may gặp phải thổ phỉ, nếu không phải may mắn được Tú Trân cô cô cứu giúp, nàng sợ mình đã chẳng còn mạng.
Phụ nhân kia khăng khăng quỳ trên đấy: “Hôm nay lão nô có chuyện cầu tiểu thư, sự tình quan trọng, lão nô muốn quỳ nói.”
Dương Cửu Nhiễm không lay chuyển được bà, đành thuận theo.
“Năm đó lão nô cùng đường, được tiểu thư thu lưu, mấy năm nay luôn nhớ đại ân của tiểu thư, nhưng trong lòng lão nô có thù lớn chưa trả, vẫn luôn canh cánh trong lòng không tan, hôm nay vẫn mong tiểu thư có thể thanh toàn.”
“Thù lớn chưa trả?” Dương Cửu Nhiễm sửng sốt, Tú Trân cô cô đi theo bên người nàng nhiều năm, nàng chưa bao giờ nghe bà ấy nhắc đến.