Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo

Chương 22: Chương 22: Chó




Gặp cô chủ nhiệm Ngọc Dương vui vẻ chào hỏi

“Cô cũng nuôi thú cưng hả?”

Khánh Ân đang lựa đồ ăn thì bất ngờ bị kêu khiến nàng giật mình, quay qua liền nhìn thấy gương mặt xinh xắn tươi cười, hớn hở nhìn mình

“À...ừ cô mua đồ cho Chó nhà cô, em mua cũng mua đồ cho Pop ở đây hả?”

Ngọc Dương nghe được câu trả lời cũng thầm nói trong lòng “ Hóa ra cô cũng nuôi chó”

“Đúng em hay mua đồ cho Pop ở đây lắm. Chó của cô mấy tuổi rồi?” về chủ đề thú cưng Ngọc Dương rất hào hứng

“Chó của cô....”

Khánh Ân làm động tác kêu Ngọc Dương đợi một chút, sau đó lại giơ tay lên đếm. Ngọc Dương đứng kế bên thầm nghĩ “ chắc là cũng già lắm rồi”

“À chắc cỡ 4 tháng tuổi” Khánh Ân trả lời với vẻ mặt tự hào

Ngọc Dương:“...”

Bây giờ Ngọc Dương mới để ý mua đồ cho chó sao lại đứng ở chỗ bán đồ cho mèo. Nàng nghĩ cô chủ nhiệm mình nhầm nên tốt bụng nhắc nhở

“Cô ơi đây là quầy bán đồ cho mèo mà cô qua kia mới mua đồ thích hợp cho chó của cô được chứ”

Khánh Ân nghe Ngọc Dương nói vậy liền bật cười mãi gần 5 phút mới ngừng lại được. Ngọc Dương thì ngơ ngác thắc mắc rốt cuộc mình nói gì sai sao?

“Thật ra mèo của cô tên là Chó”

Trên mặt Khánh Ân vẫn chưa hết ý cười

“Cô.....cô đặt tên thật giỏi ạ...ừm con mèo tên Chó”

Ngọc Dương nghe xong câu trả lời thật sự là nghẹn họng

“Em có muốn tới xem Chó của cô không?”

“Không cần đâu, vậy nha em đi trước” nàng không muốn đi coi mèo tên Chó

“Khoan đã, đi đi mà Chó của cô dễ thương lắm đó”

“Không đi”

“Đi đi”

“Không.....”

Nói qua nói lại cuối cùng Ngọc Dương cũng đồng ý vì cô chủ nhiệm tốt bụng của nàng đã thanh toán giúp luôn hóa đơn của nàng. Vậy là tiết kiệm được vài trăm nghìn

Còn với Khánh Ân chỉ với mấy trăm nghìn lại dụ được đứa nhỏ này qua nhà nàng chơi, quá hời! Cả hai cùng chạy xe về, hôm nay Khánh Ân đi xe máy là chiếc SH Mode. Ngọc Dương thầm đánh giá “chắc chắn người này đi dạy vì đam mê, hết chạy Mecendes rồi tới SH Mode”

Ngọc Dương cũng không qua nhà Khánh Ân liền mà nàng cho Pop ăn xong mới chậm rãi đi qua. Vừa nhấn chuông đã có người mở, lần này không phải là người phụ nữ lần trước mà là Khánh Ân mở cửa

“Vào đi” nàng né người nhường đường cho Ngọc Dương vào

Khánh Ân dẫn Ngọc Dương lên phòng nàng, Ngọc Dương nhìn xung quanh một chút rồi lịch sự không nhìn nữa. Kiểu bố trí khác xa với tưởng tượng Ngọc Dương nàng nghĩ cô mình sẽ có một căn phòng tông màu trầm, trang trí sang trọng. Nào ngờ đây là một căn phòng màu tím nhạt, rèm cửa cũng màu tím, sofa màu xám, bộ ga giường thật may là màu xám nếu là màu hồng thì có Khánh Ân và Khải Nhân là cặp bạn thân rồi

Khánh Ân bảo Ngọc Dương ngồi ở sofa trong phòng nàng đi kiếm Chó. Bây giờ, Ngọc Dương mới nhìn kĩ căn phòng này diện tích thì lớn hơn phòng nàng một chút, ngay cửa ban công có một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng chắc dùng để ngồi làm việc. Còn lại không có gì đặc biệt. Lúc này, Khánh Ân cũng đã quay lại trên tay ẵm một con mèo màu trắng

“Không biết nó sao ra khỏi phòng khi nào nữa cô đi kiếm nãy giờ mới thấy, để em chờ lâu rồi”

“Đúng là còn còn hơi nhỏ, còn có nhiều vết thương nữa” Ngọc Dương nhìn con mèo trắng lười biếng nằm trên đùi Khánh Ân mà Khánh Ân hôm nay mặc một chiếc váy màu đen lộ ra cặp chân trắng noãn, Ngọc Dương mặt ẩn đỏ rời mắt tiếp tục nói chuyện

“Vết thương là do lúc trước em là mèo con hoang, không có ai chăm sóc nên bị những con lớn hơn ăn hiếp. Sau này được một nhóm những người yêu động vật cưu mang chăm sóc”

“Vậy sao cô lại gặp được Chó?” Ngọc Dương hiếu kì hỏi

“Ba ngày trước tôi được một người bạn giới thiệu về nhóm cứu trợ này, lúc đầu cũng không để ý lắm đến buổi tối nằm coi điện thoại thì thấy bài viết của nhóm muốn tìm người nhận nuôi một con mèo màu trắng. Tôi thấy nó cũng dễ thương nên cũng không nghĩ nhiều mà nhận nuôi, may là Chó rất ngoan” Khánh Ân kể, tay cũng bận rộn vuốt ve bộ lông trắng của nó

“Em có thể ẵm nó không?”

“Đây” Khánh Ân liền ẵm Chó lên đưa cho Ngọc Dương, đứa nhóc kia nhận lấy con mèo liền vui vẻ chơi đùa cùng Khánh Ân trực tiếp bị bỏ quên. Nàng cũng đi làm việc của mình khoảng 1 tiếng đồng hồ sau, nàng nghe Ngọc Dương gọi nàng

“Chó ngủ rồi, cảm ơn cô. Rảnh em sẽ qua thăm nó”

“Được tôi tiễn em”

Khánh Ân định nắm tay Ngọc Dương nhưng nhận ra không nên......

Tạm biệt xong Ngọc Dương mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà. Nàng phải công nhận Chó rất dễ thương, nó không có cào nàng như những con mèo khác mà là kêu “meow meow” rồi cũng nàng đùa giỡn. Ngọc Dương còn lên kế hoạch cho Pop và Chó gặp nhau

Thời gian thấm thoát kiểm tra giữa học kì xong liền chuẩn bị ôn thi cuối kì. Khoảng thời gian này học sinh đều ôn thi đến sức đầu mẻ trán, riêng lớp nàng lại thong thả đùa giỡn, ăn uống. Đó là cách học riêng của lớp Khánh Ân cũng không phản đối, để đám trẻ tự do mà làm

- ---------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.