Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 106: Chương 106: Anh Đang Ở Đâu?




Ánh đèn nhàn nhạt đổ xuống khuôn mặt băng lãnh của người đàn ông, chân mày rậm rõ ràng đang nhấc lên đắc ý, đuôi mắt lá răm hơi động, giống như một chiến binh chờ đợi câu trả lời từ chủ nhân, trong nét phục tùng toát ra sự lẫm liệt vô hạn.

Hơi thở Misa càng lúc càng nặng nề, ngón tay cầm lấy túi xách khẽ xiết chặt, gót giày không nhanh không chậm xoay đối diện với người nọ, biểu tình kinh ngạc vài giây trước chẳng mất nhiều thời gian đã bay hết sạch, tồn tại trên gương mặt lúc này chỉ còn một màu ảm đạm, lạnh lẽo.

Ngài chủ tịch thật là rảnh rỗi, mang loại thú vui nhạt nhẽo này áp dụng lên người tôi. Misa nhếch môi mỉa mai, đôi mắt trong veo lướt qua tia sắc bén, thẳng thừng chiếu đến đối phương, Anh về nhắn lại với ông ta, nên dành thời gian quý báo quyên góc từ thiện sẽ tốt hơn. Đừng tốn công vô ích nhai đi nhai lại quỷ kế cũ rích này. Áp dụng mấy trò sếnh súa đối với tôi, các người tuyệt đối không có kết quả như mong đợi đâu.

Giọng điệu cô gái nhỏ vô cùng sảng khoái, không có nao núng liền quay lưng, nhấc mớ hành lý trên tay bước đi. Người đàn ông Âu phục đen vẫn bất động như thường, anh ta không nảy sinh cảm giác sợ sệt nên có ở một kẻ bề tôi, mũi giày da ung dung chạm lên nền gạch, bàn tay bao bọc trong đôi găng tay màu đen cho vào túi quần.

Chơi đủ rồi tiểu thư Misa! Cô ở ngoài chịu bao nhiêu khổ cực như vậy, còn chưa cảm thấy mệt mỏi sao? Anh ta cao giọng nhấn mạnh câu hỏi, Lẽ nào so với cái thế giới xáo trộn, hỗn tạp ngoài kia, Jin gia luôn mở rộng cánh cửa chào đón cô không bằng một góc?

Không thể so sánh. Đáp án cho chuỗi nghi vấn dài ngoằn lý lẽ của đối phương là một khẳng định chắc nịch, Đơn giản vì các người không có đẳng cấp.

Người đàn ông bị thái độ cứng cỏi của Misa làm cho kinh ngạc, đuôi mắt dài hẹp nheo nheo che giấu nỗi bất an. Cô gái nhỏ nhận ra nội tâm đối phương đang dao động, ngữ điệu lên xuống trong câu nói ngày một phong phú.

Anh không biết à? Từ lúc tám tuổi cho đến giờ, Jin gia trong mắt tôi đã không đủ tư cách so sánh với bất cứ thứ gì. Cô bỗng nhiên cười lạnh lẽo, Cho dù cuộc sống này xấu xa, nhưng ít nhất ở một khía cạnh nào đó, nó vẫn tồn tại tình người. Còn cái cung điện lộng lẫy xa hoa mà ai ai cũng nghĩ rằng tốt đẹp, thực chất chỉ là chiếc lồng son lạnh lẽo dùng đồng tiền che mờ hai mắt.

Cô tiến thêm một bước, tư thế cơ hồ vị luật sư tinh nhạy đang tra hỏi nghi can. Kẻ tình nghi kia hình như vào một giây giọng nói trong trẻo vang lên, liền nằm ngoài dự tính trở nên lúng túng.

Nếu là anh thì thế nào? Lựa chọn ở lại cùng một kẻ đã từng chối bỏ mình, hay sẽ bất chấp bỏ chạy, đánh đổi tiền bạc vô nghĩa đổi lấy quyền được sống?

Người đàn ông cố hữu duy trì trầm lặng, có lẽ từ đầu anh ta đánh giá cô chủ nhỏ quá thấp rồi, dáng vẻ yếu ớt, ngây thơ bên ngoài không hề khoả lấp đi tính quật cường, ngang bướng vốn có trong cô.

Biểu hiện của Misa khi phải bất đắc dĩ nhắc tới đoạn ký ức đau buồn lộ rõ vẻ chán ghét, âm điệu uất hận phút chốc tràn đầy khát khao chạy trốn.

Tôi là một chú chim nhỏ. Vì vậy, tôi muốn rời xa cái lồng giam đáng sợ, thoát khỏi người đàn ông tuyệt tình mang bộ mặt giả dối. Như anh đã thấy đó, mặc dù cuối cùng vẫn lăn lóc đến trầy da tróc vảy, nhưng ít ra tôi đã được bay, ít ra tôi cũng không phải sống dưới mái nhà lạnh lẽo không tình người. Bởi thế, tôi chưa hề hối hận với quyết định của mình. Ngày trước cũng vậy, và bây giờ cũng vậy.

Người đàn ông Âu phục đen âm thầm quan sát Misa, con ngươi thâm trầm nhàn nhạt xuất hiện tia khó hiểu, chỉ là rất nhanh sau đó, cái nhìn sắc lẹm, bí ẩn đã lập tức phục hồi. Môi mỏng cong lên cười lạnh, trần đời có cái quái gì chưa từng thấy, có điều anh ta biết rõ mình là ai. Chuyện riêng tư của chủ nhân không cần quá lưu tâm, nhưng nhiệm vụ thì không thể không hoàn thành. Cho nên, đôi mắt hừng hực chết chóc nhanh chóng bắt lấy hành động xoay người bỏ đi của cô gái, cánh tay thành thạo sử dụng súng ống từ nhỏ cũng không quá khó khăn để vươn tới nắm chặt khuỷu tay nhỏ gầy.

Động tác diễn ra chưa tới hai giây, đợi đến lúc Misa phẫn nộ ngẩn mặt trừng trừng kẻ ngoan cố đối diện, liền nghe thấy một loại thanh âm trầm thấp đủ sức đóng băng vạn vật.

Cô đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi với tôi.

Mau buông cô ấy ra!

Không để Misa kịp vùng vẫy bài xích, giọng nói nam giới quyến rũ tựa đặc âm của thứ nhạc cụ nào đó đã nhã nhặn vọng đến, ngữ điệu không cao không thấp nhưng chứa đầy hiên ngang, quyết liệt. Lời lẽ mang âm hưởng uy nghi của cấp trên truyền mệnh lệnh xuống cho tôi tớ. Cô gái nhỏ cùng người đàn ông nọ không hẹn trước đồng loạt quét ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói.

Khoảng trống giữa bãi đậu xe nổi bật chiếc Cadillac đen bạc mạnh mẽ. Thân ảnh nam tính nhàn nhã tựa vào mui xe, mái tóc bạch kim dưới ánh đèn trắng xanh càng tăng thêm phong thái quý tộc, cao ngạo. Áo măng tô sẫm màu khoác ngoài áo len cổ dựng. Trông anh thưởng tâm duyệt mục y hệt chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích Tây phương.

Misa nhấc thời cứng đờ người quên mất phản ứng, tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm nhận lực đạo ở khuỷu tay hơi buông lỏng. Khác lạ nhắc nhở cô chú ý đến người đàn ông kìm giữ mình. Góc nghiêng che khuất ánh sáng, anh ta quay mặt hẳn sang bên kia, thật khó để biết được trong đáy mắt đen thẳm kia đang cất giấu điều gì.

Cho tới khi bóng lưng cạnh chiếc siêu xe bắt đầu chuyển động, bước chân từ tốn tiến lại góc cuối bãi đỗ, dáng vẻ trầm tĩnh pha chút lười biến kia mới khiến cô triệt để ý thức được tình huống hiện tại.

Người anh em, gây khó dễ cho một cô gái chân yếu tay mềm như vậy là sở thích của anh sao?

Người đàn ông tuấn mỹ lập tức tối sầm nét mặt, ánh nhìn đánh giá vài giây trước hoàn toàn bao trùm một vẻ lãnh khốc. Kế tiếp, chẳng rõ thâm tâm suy tính thế nào, khớp ngón tay anh ta bỗng từ từ buông lỏng. Cô gái vừa được tự do liền đề phòng lùi lại phía sau.

Qua vài giây, anh ta điềm tĩnh nhấc mũi giày, khoé môi chậm rãi phát ra lời đe doạ.

Mặc kệ cậu là ai, nhưng chuyện nhà của chúng tôi, tốt nhất đừng xen vào.

Bất kể có ai đó tìm cờ nghe được đoạn đối thoại, cũng thừa sức cảm nhận được tia cảnh cáo ẩn trong từng câu chữ. Mà lửa nóng hừng hực muốn giết người từ gã Âu phục đen vừa vặn chạm đến nỗi lo lắng của cô gái nhỏ. Misa thật sự lo sợ tên thuộc hạ ngang tàng sẽ tổn hại đến nam thần tượng họ Byun. Vậy nên, cô muốn cứu rỗi tình hình. Nhưng Misa lại không hề đoán được, khoảnh khắc môi hồng hé mở định cất lời, chất giọng quyến rũ, thanh đạm khác đã kịp tràn tới màng nhĩ.

Người nhà?

Baekhyun thong thả chỉnh lại cổ áo, con ngươi màu trà phớt lờ biểu cảm giăng mây ở người đàn ông, hiên ngang đổ dồn mọi sự chú ý lên thân thể nhỏ bé, viền môi tà mị uốn cong tự tiếu phi tiếu.

Nếu mối quan hệ giữa các người tốt đẹp tới mức có thể diễn tả bằng từ ngữ này. Tôi tin, anh đã không còn tốn công phí sức đến tận công ty lôi kéo Misa. Mà cho dù anh không xuất hiện thương lượng, cô ấy cũng sẽ tự động về nhà.

Nói tôi không có tư cách đó. Vậy cậu nghĩ mình có sao? Cơ bản chẳng thể tưởng tượng vào thời điểm sắp dùng vũ lực thành công tóm gọn cô gái kia đem về giao nộp, khi không lại xuất hiện thằng oát con miệng còn hôi sữa đến phá đám, ngón tay người đàn ông siết thành nắm đấm, âm thanh răn rắt mang theo luồng tử khí nặng nề.

Bất quá Baekhyun không hề nhúng nhường hay kinh sợ, anh lộ rõ vẻ bất mãn đi vòng sang bên kia, thân thủ vừa dứt khoát vừa bất ngờ, vươn tay kéo nhẹ cô gái vẫn chưa thôi tròn mắt ngỡ ngàng, ôm trọn vào lòng.

Misa hơi choáng váng vì phải xoay chuyển liên tục giữa hai người đàn ông. Loạng choạng mất đà, cô giật mình túm lấy góc áo măng tô theo bản năng, đầu nhỏ ngẩng lên chạm ngang với khuôn cằm góc cạnh. Cô phát hiện, từ đầu đến cuối, Baekhyun không hề rời mắt khỏi người đàn ông kia. Đồng thời đối phương cũng không khách sáo đáp lại anh bằng cái nhìn lửa đạn.

Cuộc đấu mắt kéo dài vài giây sau vẫn chưa phân thắng bại.

Lúc người đàn ông Âu phục đen mất kiên nhẫn đưa tay vào túi áo rút súng ra là khi Baekhyun ưu nhã thông báo tin tức chấn động.

Hiện tại thì chưa có, nhưng ít nhất tương lai sẽ có. Bởi vì Jin Misa... là người phụ nữ của tôi.

Tiếng súng lên nòng khiến đầu óc Misa ùn ùn, cô hoảng sợ kéo vạt áo Baekhyun lùi về sau. Trái với thái độ lo ngại đó, người đàn ông rất đỗi điềm tĩnh, anh không đổi tư thế, đứng sừng sững ở một góc bãi đậu xe. Chỉ cần lạnh lùng buông một câu nói, cũng đủ làm cánh tay ghì chặt bán súng của đối phương lung lay.

Anh cứ thoải mái làm theo ý thích. Tôi đang rất thắc mắc, nếu đứa trẻ trong bụng Misa vừa sinh ra đã mang tiếng không có cha, anh dự tính giải thích thế nào với chủ nhân của mình đây.

Cô gái nhỏ bị kẹp chặt ở bờ ngực mạnh mẽ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đồng tử tròn xoe kinh ngạc nhìn anh.

Nước cờ này, Baekhyun nắm chắc dự liệu, anh tự tin mình chiến thắng. Người ngoài có thể sẽ nghĩ anh cao ngạo quá mức, nhưng sự thật lại không mấy khác biệt so với điều anh dự đoán từ đầu. Tay súng điêu luyện kia quả nhiên đã buông vũ khí, anh ta dùng ánh mắt không thể hiểu được chằm chằm vào Baekhyun, qua một lúc liền rơi trên vòng eo bằng phẳng của Misa, âm thầm đánh giá. Cơ mặt co rút phẫn nộ, bất quá dù sở hữu mười lá gan, anh ta cũng đâu dám tuỳ tiện ngông cuồng.

Thu súng cất vào túi áo, trước khi rời khỏi, người đàn ông còn không quên nhấc ngón trỏ và ngón giữa ra trước trán, gửi đến Misa cái nhìn nguy hiểm.

Tạm biệt cô chủ nhỏ, tôi... sẽ còn quay lại.

Bóng người đàn ông bí ẩn dần dần mờ nhạt, cuối cùng là mất hút ở bên kia lối đi, tâm tình Misa xem như thả lỏng được phần nào, cô mệt mỏi thở dài, tầm nhìn vô thức dừng lại ở vùng bụng nhỏ nhắn bị Baekhyun ôm lấy, gương mặt liền đỏ lên theo phản xạ có điều kiện. Anh hình như cũng nhận ra điều này, cánh tay rắn chắc nới lỏng, nhanh chóng kết thúc tư thế quá đỗi ám mụi của hai người.

Misa mất tự nhiên đứng thẳng người, xoa dịu bầu không khí gượng gạo là một cái cúi đầu đầu khách sáo.

Cảm ơn Baekhyun hyung, nếu vừa rồi không có anh...

Em không cần cảm ơn, lẽ ra anh là người phải xin lỗi em mới đúng. Misa chưa nói hết câu, người đàn ông đã dịu dàng giữ lấy đôi bờ vai nâng cô dậy, Xin lỗi! Bất đắt dĩ phải nói những lời không nên nói. Em... không giận anh chứ?

Anh chàng Baekhyun luống cuống đưa tay gãi đầu, trong lòng vừa lo sợ vừa hồi hộp theo dõi biểu hiện của Misa. Cô mím môi khẽ cười, bàn tay vòng ra đằng trước mân mê quai giỏ xách.

Sao lại phải giận một người đã cứu mình thoát khỏi tình huống rắc rối! Em dĩ nhiên đã sớm quên những lời nói ấy.

Thật không?

Là thật mà.

Như thế thì tốt quá! Anh nheo mắt cười hiền lành, nụ cười đẹp đẽ từ đôi mắt cún con toát lên vẻ ôn nhu mà mị hoặc hiếm thấy.

Misa thoáng chốc giật mình, hình ảnh người đàn ông đó bỗng dưng ùa về tâm trí. Có phải do quá mệt mỏi nên cô mới nhất thời liên tưởng đến anh không? Đúng vậy! Chắc chỉ vì làm việc quá sức, cơ thể suy nhược nảy sinh ảo ảnh lung tung. Cõi lòng cô giờ đã như dòng nước chết, dòng nước lạnh lẽo đóng băng mà chết. Làm sao có thể lưu luyến nhung nhớ đoạn ký ức đau tận tâm phế. Cô cắn môi, kiên quyết gạt bỏ, không nhận ra khoé mắt đã mờ mịt hơi nước.

Anh ta vừa nãy... muốn đưa em đi đâu sao? Sớm thu gọn nét thương tâm trên khuôn mặt diễm lệ, anh cho rằng nguyên nhân nằm ở cú sốc tinh thần ban nãy, liền muốn giả toả nỗi lòng của cô gái nhỏ.

Misa không từ chối câu hỏi, cô trầm ngâm hé môi, đáp lời bằng giọng nói rất khẽ. Là cô muốn che dấu vết thương cũ đang còn rướm máu.

Một nơi mà em có chết cũng không muốn về.

Góc khuất tâm lý mỗi người vẫn luôn tồn tại một số chuyện không thể tùy ý nhắc tới. Người thấu tình đạt lý đương nhiên hiểu rõ điều này.

Anh Baekhyun... Cô đột ngột gọi.

Người đàn ông lập tức dồn mọi tâm trí vào cô gái nhỏ, anh vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy những lời cô nói ra tiếp theo.

Bọn họ đã truy ra tung tích của em, nhất định sẽ lần nữa tìm đến gây chuyện. Ngay cả nhà mẹ... cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát. Vốn dĩ từ đầu, em dự tính sẽ đến nhà bạn thân tá túc. Nhưng ông trời vốn không chiều lòng người, vài ngày trước cô ấy đã sang Thụy Sĩ nhập học. Em hiện tại... không còn nơi nào để đi nữa...

Không sao! Anh nghiêng đầu đối diện với khuôn mặt ủ rủ, cõi lòng người đàn ông ùa về nỗi hân hoan khó tả, Nếu vẫn chưa tìm được chỗ ở thích hợp, tạm thời cứ đến chỗ anh. Biện pháp tạm thời này chí ít cũng giúp em kéo dài được thời gian. Chỉ cần em không chê, đóng đô ở đấy luôn cũng chẳng vấn đề. Dù sao, cả tuần anh về nhà có một ngày chủ nhật.

Lần đầu tiên đứng trước một cô gái nói liên tục nhiều điều như thế, đến bản thân Baekhyun cũng khó giải thích được nguyên do, nhưng lồng ngực cuồn cuộn cỗ ngọt ngào là thứ chân thật anh phải thừa nhận. Giống như giây phút bắt gặp ánh mắt ngây ngô của cô rất lâu trước đó, anh đã biết trái tim mình từ nay về sau, nguyện vì một người mà loạn nhịp.

Baekhyun, thực sự không biết phải lấy gì để cảm ơn anh.

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài vén nhẹ mấy sợi tóc loà xoà che đi làn da trắng mịn. Có trời mới hiểu khoảng khắc được che chở, bảo vệ người con gái trong lòng, trái tim anh có mấy phần vui sướng.

Cô gái thú vị không cần áy náy, cũng không cần đáp lại anh. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy em sống thật vui vẻ, hạnh phúc, đối với anh, chính là món quà quý giá nhất.

Nhìn vào khuôn mặt Baekhyun, cuối cùng Misa cũng tin rằng, tình yêu trong lòng một số người là chiếm hữu, còn đối với một số người khác lại là cho đi không cần báo đáp. Tình cảm Baekhyun dành cho cô đã đạt đến mức mênh mông trời biển. Anh vĩ đại như vậy, làm tâm can cô có chút không nỡ. Misa không muốn ngược đãi trái tim nhiệt huyết và chân thành của anh, nhưng cô lại không có cách nào đón nhận. Vậy nên, cô quyết định quay đi, né tránh đối diện với đôi mắt ngập tràn ánh mặt trời ấy.

Mãi nhiều năm sau, Misa mới thực sự tìm được lý do của sự mâu thuẫn. Từng nghĩ thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương, nhưng rốt cuộc con tim bủa vây giữa chuỗi cảm xúc yếu đuối vẫn không ngừng run rẩy. Hoá ra cả cuộc đời cô, đã có hình bóng một người khảm sâu vào tâm trí. Sâu sắc tới độ mọc rễ trong tầng tầng lớp lớp máu thịt. Tên anh hiện diện trên thân thể cô còn đó, làm sao có thể dễ dàng xoá mờ.

Hàng xóm đáng ghét...

Em phải làm sao, làm sao mới thôi không nhớ về anh nữa?

...

Ngôi biệt thự lộng lẫy toạ lạc giữa trung tâm Gangnam sầm uất luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý mỗi khi có ai đó tình cờ đi ngang qua đây. Thông thường, suy nghĩ tồn tại trong đầu người đi đường phần đông sẽ có duy nhất một kiểu: Dù sao cũng là nhà ở thôi mà, lối kiến trúc phương Tây cổ kính kết hợp với hiện đại xuất chúng đến như vậy, người sở hữu chắc chắn là một kẻ vô cùng giàu có và quyền lực.

Thật ra họ đoán không sai, ông chủ Jin Hyun Seok của biệt thự Hoàng Gia từ lâu đã được biết tới như một nhà chính khách lừng lẫy, kì quái nhất nhì thành phố.

Nói danh tiếng lừng lẫy, vì tiền thân ông ta vốn xuất thân từ lãnh đạo quân sự trung ương Đảng Dân chủ. Bản thân ông Jin cũng nổi danh là Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư - Phó Thủ tướng Chính phủ. Khối tài sản kế sù nắm gọn trong tay ngoại trừ tiền mặt và biệt thự giăng giăng rải rác khắp nơi, còn có tập đoàn đầu tư thương mại JHs.

Cuộc sống xa xỉ xe đưa kẻ rước biết bao nhiêu người mơ ước, có điều, đời tư của Jin Hyun Seok đáng tiếc không quá mỹ mãn như tin tức vẫn đồn thổi. Cho đến nay, người đàn ông quyền lực vẫn chưa từng tiết lộ bí mật riêng tư về gia đình trước giới truyền thông. Mọi thông tin có được đều do phóng viên cực khổ điều tra, góp nhặt.

Có người nói, ông kết hôn với con gái của một Tổng Tư lệnh từ những năm tuổi đời còn rất trẻ.

Có người nói cuộc sống hôn nhân ép buộc của ông hơn hai mươi năm không hề có hạnh phúc, bởi vì người phụ nữ kia chuyên quyền, một tay thâu tóm quyền lực.

Cũng có người nói ông là một chính khách hách dịch, nổi tiếng trăng hoa, đã từng có một mối tình ngọt ngào với một cô gái ngoại quốc, sau đó lại nhẫn tâm bỏ rơi bóng hồng, trở về chấp nhận hôn nhân gia tộc. Vậy nên ông trời trả báo, chính trị gia và phu nhân hiện tại sắp ngũ tuần vẫn không sinh được mụn con nào. Không có người nối dõi, tập đoàn béo bở JHs đang đứng trước nguy cơ bị bốn người anh họ Jin dòm ngó, xâu xé.

Ngoài loạt tin tức giật gân ấy, còn có lời đồn, con rơi của Hyun Seok ở bên ngoài nhiều vô số kể. Nghe đâu con gái ông ta giờ đã chớm hai mươi rồi, cuộc sống nợ nần túng thiếu của hai mẹ con không dễ chịu gì, thế nhưng người đàn ông máu lạnh lại vô tâm làm như không hay biết, cũng mặc kệ tình nhân và con gái ruột bơ vơ xứ người. Chớp mắt cũng hơn mười mấy năm ròng.

Nhưng dù là tin tức sốt nóng đến thế nào, chỉ cần Jin Hyun Seok phất tay một cái, thuộc hạ ông ta liền dễ dàng dẹp tan không chút dấu tích. Ai bàn luận, cũng chỉ dám lén lút kể cho nhau nghe, về phần báo chí, bọn họ đâu dại dột tới mức đem mạng sống ra đánh cược.

Bởi thế, mọi người xung quanh thường truyền tai nhau, nhà ngoại giao chính xác là có tật nên giật mình. Tính tình quái gởn, kì dị của ông ta, kết quả cuối đời, đương nhiên không có tốt đẹp.

...

Mười hai giờ đêm hôm đó, tháp đồng hồ ngân vang tiếng chuông thanh tịnh, phân nửa thủ đô chìm vào giấc ngủ sâu yên ắng. Tuyết trắng vẫn rơi dày đặc, một bông tuyết mát lạnh nhè nhẹ đáp xuống mui ô tô đen tuyền, chiếc xe chầm chậm chuyển động rẽ vào biệt thự Royal. Hai tên vệ sĩ canh gác đằng trước vội vàng mở cổng, cung kính cúi đầu làm động tác mời.

Ô tô giảm tốc lăn bánh theo lối đi, để lại dưới lớp băng trắng dấu vết ngoằn nghèo uốn lượn.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ rất khẽ, nối tiếp sau đó ván gỗ nhanh chóng mở ra, người đàn ông mặc Âu phục đen, gương mặt không chút biểu cảm bước vào.

Cả cung điện thu nhỏ bên trong bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng vàng hoa lệ, cách bài trí nội thất mang đậm màu sắc phương Tây. Trên bộ sofa da thú, người đàn ông luống tuổi đeo kính lão tùy tiện xem qua một vài bài báo nổi bật. Điểm đặc biệt ở những trang báo ông để mắt tới, toàn bộ đều viết về một người. Cô gái khí chất ngời ngời sở hữu vẻ đẹp thoát tục, nở nụ cười tươi tắn như đoá anh đào đầu xuân.

Người đàn ông vest đen không nén nổi tò mò, tầm nhìn đi chệch hướng lướt qua trang bìa tạp chí. Anh ta dễ dàng nhận ra, đường nét ngũ quan giữa người trong ảnh và người đọc báo có nét tương đồng đến tám mươi phần trăm.

Cô gái này, không cần nhìn chữ cũng biết là ai.

Tiếng giày da ma sát dưới nền nhà dường như quấy nhiễu nhã hứng đọc sách của người đàn ông ngũ tuần, ông ta uy lực ngẩng lên. Xuất hiện trên thảm nhung chỉ có duy nhất tên thuộc hạ thân thuộc, con ngươi sắc bén phút chốc bao trùm màu ớn lạnh.

Cậu thật khiến tôi thất vọng.

Có lẽ đoán trước kết cục dành cho mình, người thanh niên trẻ tuổi vội vã cúi gập đầu, giọng nói hào khí sẵn sàng chờ lệnh.

Thuộc hạ tắc trách, mong chủ tịch đưa ra hình phạt.

Trừng phạt cậu thì có ích gì? Người đàn ông luống tuổi nhấm nháp trà thơm, đáy mắt đục ngầu đang suy tính đến điều gì đó. Chưa đầy hai giây, cánh tay ông ta một động tác giơ cao, đem tách sứ Chiết Giang biến thành một đống mảnh vụn.

'Choảng...'

Đứa con chết tiệt này... thật hết thuốc chữa. Bao nhiêu năm rồi vẫn cứng đầu y hệt mẹ nó. Hừ! Ta không tin... đường đường là Bộ trưởng đứng đầu vạn người lại không có cách nào đưa một đứa con gái về nhà.

Căn phòng sang trọng mù mịt mảng không khí nặng nề, nhưng người thanh niên Âu phục thẳng tắp thần thái trước sau không thay đổi. Đôi mắt lá răm thâm sâu cử động, anh ta hoàn thành nốt nhiệm vụ méo mó của mình bằng một câu nói.

Chủ tịch, có thể tiểu thư đã mang thai. Thằng nhóc lạ mặt ra tay bảo vệ cho cô ấy tự nhận là cha của đứa bé.

Cậu vừa nói cái gì? Ngữ điệu trầm lạnh bất ngờ lên cao, nét mặt vị chủ tịch càng lúc càng u tối, khớp ngón tay siết chặt phát ra âm thanh răn rắc như điềm báo có một cơn lôi đình sắp kéo đến.

Những gì thuộc hạ nói, không có nửa lời dối trá.

Jin Hyun Seok trợn trừng đứng phắt dậy, từng mảng gân máu chằn chịt trong đáy mắt. Người đàn ông gõ bước chân nặng nề tiến về cửa sổ sát đất, lồng ngực liên tục nhô lên hạ xuống phóng thích luồng khí giết người.

Tốt! Tốt lắm! Trình độ đã khá hơn một bậc. Bọn chúng chê mạng sống mình quá dài rồi. Jisoo, hủy cuộc hẹn với phó tổng Choi! Chúng ta đến S.M. một chuyến.

Cánh tay đắt lực của Jin gia điềm tĩnh cúi đầu, thân phận thuộc hạ không cho phép anh ta bàn luận. Mà trên thực tế, cũng không cần nói thêm gì nữa, vị chủ tịch quyền lực kia chắc ngẩm đã có dụng ý trong tính toán. Cứ làm theo kế hoạch, sẽ không quá khó để xử lý gọn gẽ vật cản đường.

Khung cửa kính phản chiếu bầu trời đen kịt, u tối. Một đợt giông tố dữ dội chờ sẵn ngay phía trước, khoảng cách gan tấc đến nỗi chỉ cần đưa tay ra, liền có thể chạm tới.

...

Màn đêm như thể gã quái vật khổng lồ dang tay phủ lấy thành phố phồn thịnh, chiếc Cadillac màu bạc hoá thành con mãnh thú không ngừng gào thét, lao vun vút trên làn đường cao tốc. Cô gái ngồi trong xe cõi lòng trống rỗng, đôi mắt không chớp nhìn qua ô thủy tinh. Đèn đường hào nhoáng treo trên đỉnh đầu, những dãy nhà cao tầng vội vã lùi lại phía sau, cáo biệt nhộn nhịp, an phận phủ lên mình sự tĩnh lặng của vốn có của đêm khuya.

Baekhyun dời mắt vào kính chiếu hậu, đau lòng bắt gặp gương mặt diễm lệ đang chìm dần trong màn đêm sâu thẳm. Lồng ngực người đàn ông dâng lên cảm giác cay sè.

Ngày trước, anh từng nghĩ chỉ cần âm thầm đứng từ xa dõi theo, cô gái nhỏ sẽ tìm thấy hạnh phúc bên cạnh người bạn mà anh tin tưởng. Nhưng rốt cuộc mọi điều Baekhyun dự tính lại từng bước đi lệch quỹ đạo ban đầu. Lẽ nào anh đã sai khi chính mình tự nguyện đẩy cô vào một vòng tay khác? Lẽ nào anh đã sai khi không lựa chọn trở thành kỵ sĩ ngoài ánh sáng, yêu thương, bảo vệ, che chở cho cô?

Làm sao Misa hiểu được, chứng kiến trái tim người mình yêu tổn thương, tâm phế anh đau đớn đến nhường nào.

...

Xe của hai người băng qua ngã tư, toà cao ốc UN Village từ từ hiện ra sau chuỗi màu sắc xanh đỏ. Baekhyun đỗ xe bên lề đường, anh rất có phong độ bước xuống, đi vòng sang hướng ngược lại mở cửa xe cho Misa. Lần này chuyển ra ngoài chắc chắn không phải ngày một ngày hai, vẫn nên trở về thu dọn chút ít hành lý và tài liệu cần thiết.

Bóng dáng nhỏ gầy lầm lũi men theo lối đi trống trãi. Dãy hành lang quen thuộc đã bao lần chứng kiến những cuộc đấu khẩu, những trận cãi cọ bất phân thắng bại giữa Misa và một người cô tận lực muốn quên đi, nay chỉ còn lại bầu không khí hoang vắng, tịch mịch, đến ngọn đèn yếu ớt rọi xuống mái tóc cũng trở nên xa lạ, lạnh lẽo vô cùng.

Đôi chân trĩu nặng nhấc từng bước khó nhọc, cô nuốt xuống từng đợt đắng chát. Bờ mi đen dày khép chặt, thầm mong sự yên ắng phần nào giúp tâm hồn xáo trộn được gột rửa.

Hàng xóm đáng ghét thường bảo Misa là vật món bảo vật lấp lánh, nhưng rất mong manh mềm yếu, chỉ cần một động tác không cẩn thận chạm vào, cô lập tức sẽ vỡ tan. Đầu Heo ngốc sẽ bị tổn hại nếu không có vật che chở bên cạnh. Anh khoa trương tự nhận bản thân là chiếc hộp nhung to lớn, sẵn sàng bản vệ cô đến trọn đời. Còn chính cô không được phép rời xa anh nửa bước.

Ngày tháng ngọt ngào, đầm ấm, giây phút này đối với cô chỉ còn là viễn vông, xa xỉ. Misa không muốn tiếp tục làm người yếu đuối, cô muốn mạnh mẽ đứng lên. Hoa hồng dù mỏng manh đến mấy cũng tồn tại gai nhọn để tự bảo vệ. Chạm đến những chuyện đau lòng, đương nhiên trái tim chẳng dễ chịu gì, nhưng nếu không dũng cảm đối diện với cơn ác mộng thì cảm giác bi thương vĩnh viễn không thể gạt bỏ.

Phía dưới hai mươi tầng lầu, còn có một Baekhyun tốt bụng đang đợi Misa, cô không thể tiếp tục gây thêm rắc rối cho anh nữa. Cô cũng không có nói với Baekhyun, khoảng thời gian sống chung với Chanyeol, quần áo cô phần lớn đều nằm bên căn hộ sát vách. Một khi đã chấm dứt, cô chính là không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến mình lưu lại ở nơi này.

Đôi chân mảnh khảnh đừng lại trước cánh cửa lớn, Misa trút hơi thở mệt mỏi, bàn tay dò dẫm lên vị trí bàn phím, cô run run nhấn từng con chữ một. Tiếng bíp bíp đều đều vang lên, kế tiếp là âm thanh báo mật khẩu chính xác. Thì ra từ ngày cô rời đi, người đàn ông vẫn kiên quyết không thay đổi mật khẩu. Là anh không quan trọng, là anh lười để mắt, hay sâu tận thâm tâm vẫn còn lưu luyến mong cô trở về.

Misa bỗng thấy hoang mang trước tia hi vọng mâu thuẫn len lói trong suy nghĩ, nhưng chỉ một giây tiếp theo, cô đã chẳng còn sức lực nuôi dưỡng cái ý nghĩ ngớ ngẩng ấy. Toàn bộ thần trí người con gái tức thời đóng băng bởi cảnh tượng hãi hùng trước mặt.

Căn phòng tan hoang giăng phủ một mảng u tối, mùi rượu nồng nặc pha lẫn mùi thức ăn ôi thiu xộc vào mũi thật khiến người ta buồn nôn. Cô gái nhỏ kinh ngạc trợn tròn mắt, chầm chậm bước thêm vài bước, gót giày bỗng nhiên chạm phải vật cồm cộm rơi trên sàn nhà.

Nhờ có ánh đèn vàng nhạt hắt qua khe cửa, cô lờ mờ nhận ra chuẩn xác thứ mà mình suýt giẫm phải là gì. Đống chai lọ thủy tinh ngổng ngang phân nửa vỡ nát lăn lóc tràn ra hai bên lối đi.

Misa không biết gì hết, cô hoảng loạn đưa tay tìm kiếm công tác đèn. Giây phút ấy, trong lòng cô chỉ còn nghĩ đến sự an nguy của một người, một người mà thôi.

Chanyeol... Chanyeol... anh đang ở đâu?

Thời khắc nguy cấp, người con gái chẳng còn ý thức được đôi môi nhỏ đang vô vọng gào thét tên anh, cũng không hề nhận thấy cỗ hàn khí chết chóc kéo tới từ đằng sau mỗi lúc một đậm đặc.

Bóng đen bất thình lình đổ dồn, phủ lên đôi vai run rẩy.

Cho đến khi trí óc Misa hồi phục, cả cơ thể yếu ớt đã bị một sức mạnh khủng khiếp đẩy vào góc tường đối diện. Cổ họng cô bị siết chặt không thể hô hấp. Qua vài giây khuôn mặt liền đổi màu tím tái, Misa vùng vẫy chống cự trong yếu ớt.

Cô sắp không cầm cự nổi.

Nhưng...

Đối phương thật sự muốn giết cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.