Jin Misa! Sao cậu dám giấu Chanyeol oppa của tớ ở đây chứ? Thanh âm sắc lẹm, cao ngút cất lên thật chẳng khác nào tiếng sấm rạch ngang trời.
Hô hấp vị chủ nhân của tên gọi vừa rồi chính thức ngưng trệ kể từ giây phút ấy, anh siết chặt khớp ngón tay, cảm nhận từng đợt máu đang rân rân lưu chuyển bỗng đột ngột dừng lại. Mà căn phòng riêng biệt dùng cho nấu nướng cách đó không xa, thân ảnh bé nhỏ vươn tay cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt cũng cứng lại nửa chừng, sắc hồng bao phủ lấy khuôn mặt xinh xắn khi nãy vẫn còn ngưng tụ, chưa hề có dấu hiệu giảm xuống. Một giây nào đó đầu óc choáng váng như thể nhuốm hơi men, Misa nhanh chóng đặt cái ly rỗng trong tay lên trên bàn ăn, giật thót người chạy ào trở ra phòng khách bằng vận tốc ánh sáng.
Khi cô thuận lợi dừng bước trước chiếc tủ mắc áo ở góc phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cô bạn chí cốt Eunhee đang khom người cố gắng lôi cái gì đó trong khe hở cánh tủ ra, bộ dạng trên gương mặt ngoài khẩn trương còn pha lẫn thêm chút giận dữ.
Đằng sau tấm ván gỗ nước sơn nhẵn bóng, biểu lộ của anh chàng nào đó thật là đặc sắc biết bao nhiêu, dù không nhìn thấy, Chanyeol vẫn mơ hồ cảm nhận được nó đang luân phiên chuyển đổi hai màu trắng sau. Anh cũng có thể cảm giác sàn tủ dưới chân bắt đầu chuyển động hết sức bất thường, sau đó là chuỗi âm thanh ma sát nối tiếp nhau.
Sao lại cứng thế này? Mở tủ ra xem nào!
Chất giọng chua chát lần nữa cất lên khiến Chanyeol lại giật nảy người theo phản xạ, anh hoảng hốt nhấc bàn chân bên dưới lên. Tiếng ma sát bởi sàn tủ và giấy bìa cứng ngày càng rõ ràng.
Xoẹt...
Eunhee thành công lôi tấm card nhăn nhúm từ trong tủ ra, luyến tiếc chạy tới đặt lên mặt bàn bằng phẳng phủi phủi, vuốt vuốt một thôi một hồi, tất nhiên cô nàng không có quên ngẩng mặt than trách Misa đủ điều.
Đại khái là tuần trước Misa có gọi điện kể với Eunhee rằng mình dự định dùng thử mỹ phẩm Nature Republic để chăm sóc da. Đây vốn là thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng hàng đầu trong nước do EXO đại diện. EXO-L Eunhee vừa nghe thấy thông tin đáng giá này lập tức nhảy cẫng dặn với theo, nếu được tặng card của Chanyeol thì nhất định phải bảo quản kỹ lưỡng chờ cô nàng đến lấy. Misa không phải người không giữ chữ tín, bất quá cô là người hay quên, cho nên sau khi mở hộp lọ gel lô hộ, cô đã mang hết mớ lộn xộn còn lại tùy tiện quẳng vào chiếc tủ gần đó. Mà điều đáng nói ở đây trong cái đống hỗn độn ấy lại có tấm card thần thánh của Chanyeol mới chết. Vậy là lúc hứng chịu trận cằn nhằn từ Eunhee, cô chỉ còn biết thở dài, mím môi chấp nhận.
Nhưng Kim đả nữ đâu có dễ dàng nguôi giận như thế, mãi đến khi Misa dỗ dàng đưa tay cầm lấy điều khiển mở TV, chuyển đến chương trình phỏng vấn EXO-L JAPAN Book, cô nàng mới thôi không làm loạn nữa, chuyên tâm ngồi yên trên sofa chăm chú xem, Misa nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của cô bạn, hai tay chống cằm, chân mày cũng dãn ra thoải mái hơn phần nào, chỉ biết lắc đầu cười khổ, người bạn thân này đúng thật nghiện EXO quá mức rồi.
Trở lại với đôi mắt màu hổ phách bên trong cánh tủ tối đen, đồng tử thâm sâu dường như đã triệt để đứng hình bởi trải qua pha hú hồn, anh chàng hàng xóm Chanyeol chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như lúc này. Anh bắt đầu hối hận vì ý muốn điên rồ lẫn hành động đến nhà tiểu bạch thỏ một tiếng trước. Vò đầu bứt tóc chẳng giúp ích gì, anh nhận thấy vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây sớm chừng nào tốt chừng nấy, còn lưu lại thêm nữa, nói không chừng anh mắc bệnh đau tim mất.
Cặp con người linh hoạt quét ngang xung quanh căn phòng, đáng tiếc hiện tại anh chưa tìm ra kế sách hữu hiệu cho việc tẩu thoát. Mong ước lớn nhất cuộc đời Chanyeol bấy giờ chính là cô gái bạo lực tên Eunhee kia nhanh chóng trở về, để anh còn dễ dàng xoay sở. Có điều Chanyeol không thể ngờ tới được, cũng vì cái chương trình phỏng vấn anh và đồng bọn đang phát trên TV, đả nữ Eunhee đêm nay đã quyết định đóng đô luôn ở nhà tiểu bạch thỏ mất rồi. Thượng Đế thật ưu ái cho anh quá đi mà, đặc biệt tặng miễn phí luôn một đêm ngủ trong tủ quần áo.
Chanyeol bất lực úp nửa khuôn mặt đẹp trai vào thân tủ, tầm nhìn lờ đờ chiếu về phía bộ sofa đối diện, chiếc TV năm mươi inch to tướng treo ngay ngắn trên tường không ngừng phóng to hình ảnh anh và tám chàng trai còn lại của nhóm trong buổi phỏng vấn ở Nhật Bản vài tuần trước. Cô MC trẻ tuổi liên tục đặt câu hỏi với tốc độ chóng váng, micro linh hoạt chuyền tay nhau đưa về hướng anh, sau đó giọng nói khàn khàn, trầm thấp quen thuộc chậm rãi vang lên. Thật không ngờ, chàng trai tóc vuốt dựng, âu phục bảnh bao, thần thái điềm tĩnh, khí chất ngời ngời, tiêu sái trả lời câu hỏi trên màn hình kia ngay lúc này lại phải khổ sở nhảy vào tủ mắc áo lẩn trốn. Hơn nữa đối tượng lẫn trốn ở đây là người con gái anh yêu mới hài hước chứ.
Thực tế thì đúng như vậy, bất quá hiện tại Chanyeol làm gì còn tâm trạng quan tâm xem mình lên hình trông như thế nào, hay hôm đó mình đã trả lời câu hỏi ra sao. Rơi vào tình cảnh trớ trêu dở khóc dở cười, ánh nhìn Chanyeol đã sớm dịch chuyển, tinh nhạy quan sát kĩ càng hành động của nhân vật nguy hiểm hàng đầu Kim Eunhee.
Khi đả nữ Eunhee cất giọng gọi thỏ trắng Misa, tâm tình anh theo đó càng thêm tồi tệ.
Jin đại ngốc, mau ra xem cùng tớ! Cam đoan với cậu, xem xong cậu chắc chắn thích EXO nhà tớ vô điều kiện. Dừng lại một chút nuốt nước bọt, cô nàng đưa lưỡi liếm liếm mép, ngón tay thon dài tiếp tục bóc thêm một miếng gà rán cho vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Aigoo! Chanyeol oppa của tớ bảo ước mơ hồi nhỏ của ảnh là muốn trở thành nhà thiên văn học đấy. Hi... hi... anh còn nói nếu có bạn gái nhất định sẽ dẫn đến studio nữa.
Người thì bự như con bò mộng mà tự nhận bản thân thích mấy thứ dễ thương...thú vị thật đấy.
Ừ! Thú vị thì thú vị, một mình cô nàng xem không được sao? Cớ gì phải gọi thêm cả cô mới được chứ?
Misa để bụng rỗng dốc một hơi hết chai nước khoáng để xua tan cơn thèm ăn. Khống chế dạ dày không ngoan ngoãn sôi sùng sụt biểu tình, cô ôm xấp tài liệu trong tay, xoa xoa thái dương, lê chân trở lại phòng khách.
Eunhee có vẻ rất hài lòng trước thái độ thoả hiệp biết hợp tác của Misa nên niệm tình xí xoá chuyện cũ. Cả hai cứ như thế, cùng ngồi kề cạnh nhưng đầu óc lại đặt ở hai nơi khác nhau. Một người thì hận bản thân không thể nhảy vào TV, thay thế vị trí MC phỏng vấn, miệng mồm hễ phát ra câu nào là sặc mùi gato câu nấy, chả bù cho một kẻ từ đầu chí cuối chỉ thủy chung cắm cổ vào đống kịch bản dài ngoằn, tập trung cao độ phân tích, nghiên cứu.
Ban đầu Misa còn cố gắng bịt tai bỏ qua âm thanh ồn ào phát ra từ TV và tiếng la hét kề sát màng nhĩ, bonus thêm mấy trận vỗ đùi đen đét, cao hứng cười khoái chí từ Eunhee. Nhưng sức người hữu hạn, chưa đầy ba mươi phút sau, Misa lập tức treo cờ trắng chào thua khả năng làm náo động không khí của đả nữ họ Kim.
Kết quả cuối cùng chính là, thỏ trắng Misa đầu hàng gom hết mớ tài liệu trên bàn, một tay ôm hết thẳng tiến về phía trước. Với tình hình hiện nay, chỗ an toàn, yên tĩnh nhất thích hợp cho cô tập trung làm việc chắc chỉ còn lại phòng ngủ mà thôi.
Misa dứt khoát muốn đi, nói mình phải nghiêm túc nghiên cứu kịch bản để ngày mai chính thức bấm máy, Eunhee dù có bạo lực đến đâu cũng không thể cản đường sự nghiệp của người bạn thân thiết. Chủ nhà lên núi ở ẩn rồi, còn lại một mình dĩ nhiên nhàm chán hết chỗ nói, Eunhee xử lý sạch hai phần gà rán, nhấm nháp vài ba lon Cast xong thì thời lượng chương trình phỏng vấn cũng vừa kết thúc. Cô nàng ngáp ngắn ngáp dài, tùy ý chuyển kênh xem vài bộ phim tình cảm uỷ mị.
Cách đó một bức tường, Misa vẫn kiên trì ngồi trên giường chăm chỉ đọc kịch bản. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, khi cơn đau rát ở cuốn họng ngày càng rõ rệt, đầu óc cô bừng bừng như có lửa đốt, mà dạ dày đã bắt đầu đau thắt, cuồn cuộn nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn kéo đến khiến cô không thể kìm nén được, bắt buộc phải đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, Misa bước thấp bước cao khó khăn xuống giường, chạy vào toilet nôn khan. Cả ngày nay cô chẳng có lấy hạt cơm dính bụng, đổi lại phải chịu sự hành hoành của hệ tiêu hoá, nôn ra cả mật xanh, mật vàng.
Cô ngồi bệch luôn xuống sàn nhà thở hổn hển, mất một lúc ổn định hô hấp rồi mới đủ sức đứng dậy, Misa lần mò mở vòi nước ở bồn rửa, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Ngay lúc này, cô bỗng rùng mình nhớ đến mấy bài báo trước đây tình cờ đọc trên mạng xã hội nói về vấn đề idol nữ nhịn ăn để giảm cân đến phải kiệt sức nhập viện. Misa tất nhiên không hề muốn như vậy, ngày mai cô phải lên máy bay đi Jeju rồi, quay MV đầu tay trong sự nghiệp ca hát, cô không thể để bất cứ điều sơ suất nào xảy ra làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Chỉ là Misa chẳng thể tự điều chỉnh thân nhiệt đang dần dần tăng lên mất kiểm soát lẫn cơn khó thở kéo theo nhịp tim đập dồn dập, vậy nên cô dùng chút tỉnh táo còn sót, lê bước ra phòng khách tìm kiếm sự giúp đỡ của Eunhee.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở, Misa đứng vịn tay nắm, tựa người hẳn vào bức tường bên cạnh, đôi mắt long lanh đã trở nên mờ mịt hướng về phía trước. TV vẫn còn mở, đèn chùm treo trên trần đã được chỉnh nhỏ hơn ban nãy, ánh sáng nhẹ dịu phủ một tầng huyền ảo xuống thân ảnh khảnh mảnh của cô gái nổi loạn lim dim nằm ngủ trên bộ sofa màu kem nhạt.
Misa gắng gượng đưa tay gạt bỏ những giọt mồ hôi lạnh vã ra trên trán, cô khó nhọc nhấc chân trần tiến về đối diện, cố áp đảo khối nặng vô hình chắn ngang lồng ngực, thều thào dứt quãng.
Eun... Eun... Hee, cứu... cứu tớ!
Âm thanh yếu ớt của Misa đã bị tiếng nhạc hoạt cảnh phim khá lớn phát ra từ TV lấn ác, khả năng truyền đến tai một người vì thấm hơi men mà ngủ say như Eunhee là cực kỳ thấp. Nhưng nó vẫn có thể đánh thức cảm nhận của chàng trai đang nấp sau cánh tủ.
Vốn dĩ cô gái trên sofa vừa thiếp đi cũng là lúc anh mở tủ tẩu thoát. Có điều vào ngay khoảnh khắc đó, thính giác khá nhạy bén đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ quá đỗi quen thuộc hoà lẫn với hàng loạt tạp âm quấy nhiễu bên ngoài.
Con ngươi sâu thẳm dưới màn ánh sáng thực thực hư hư bất ngờ thu gọn lấy bóng dáng nhỏ bé loạng choạng di chuyển ở góc phòng. Bờ vai của Misa rõ ràng đang run rẩy từng đợt, cơn khó thở dồn dập tấn công, đôi môi trắng bệch hé mở tìm lấy không khí, bàn tay lạnh ngắt ôm ngực trái vật vã, cánh tay còn lại chậm rãi đưa lên hướng đến sofa, không ngừng gọi.
Cứu... tớ... Eun...
Câu nói thốt ra chưa trọn vẹn, bước chân chạm mặt sàn đã nhẹ bẫng, trước mắt tối sầm, xung quanh chỉ còn một màu đen kịt, choáng váng đột ngột ập đến, thân thể yếu ớt loạng choạng, lảo đảo không còn chút sức lực cứ thể ngã xuống.
Vào đúng giây phút mong manh ấy, tấm ván gỗ bên cạnh bỗng dưng bật mở, thân ảnh cao lớn bên trong lập tức lướt qua như thể cơn gió, chóng váng, linh hoạt mà khẽ khàng, chẳng hề để lại bất cứ loại âm thanh nào. Bằng động tác vô cùng điêu luyện, anh hơi nghiêng người, cánh tay vững chãi mạnh mẽ vươn ra đỡ ngang eo người con gái không còn ý thức, kéo ngược trở lại ôm chặt vào lòng. Đôi đồng tử màu hổ phách toát ra tia lo lắng nồng đậm khi nhìn theo ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch để lộ thần sắc tái nhợt một cách bất thường.