Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 63: Chương 63: Hôn Trộm




Cho đến khi cánh tay rắn rỏi vươn ra ôm gọn lấy phần eo nhỏ bé, ép chặt thân thể mảnh mai không còn chút sức lực vào vòm ngực săn chắc, ánh mắt ấm áp của Chanyeol vẫn chưa một giây nào rời khỏi khuôn mặt kiều diễm như đoá hoa sương đang nép vào người mình.

Trên TV, âm thanh lời thoại giữa nhân vật nam và nhân vật nữ phát ra dồn dập không ngừng. Bộ phim bắt đầu đến đoạn cao trào, hai nhân vật chính cãi nhau rất kịch liệt, nhân vật nữ oà lên khóc nói anh hãy đi đi, sau này em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Nhân vật nam liền chạy tới ôm chặt lấy nhân vật nữ từ phía sau. Họ đang diễn cái gì, Chanyeol không biết cũng không quan tâm, anh chỉ thấy day dứt, một chút hối hận xen lẫn cảm giác tiếc nuối vì ngày đó đã không đủ dũng khí đuổi theo níu giữ người con gái anh yêu, nhốt cô gái ngốc này vào trái tim không để cô chạy ra ngoài làm loạn, ít nhất cũng sẽ không ngẫu hứng đi bộ hàng giờ dưới sương đêm mà đổ bệnh thế này.

Cơ hội vụt mất một lần, lần này anh quyết không bất cẩn đánh mất nữa, khoảnh khắc ôm trọn người con gái mình yêu vào lòng, Chanyeol thừa biết tiếp theo cần phải làm gì. Đôi đồng tử màu hổ phách khẽ lướt qua cô bạn thân của thỏ trắng ngủ say đến mức ngáy khò khò trên sofa. Giây kế tiếp, linh hoạt nhấc nhẹ cánh tay, anh bế xốc Misa lên, ánh sáng đèn chùm pha lê màu trắng nhạt dịu dàng phủ xuống từng bước đi dứt khoác tiến thẳng đến cửa phòng ngủ.

Cục diện giữa Chanyeol và Misa có lẽ sẽ không quá rối rắm nếu như ngay sau đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn kính không đổ chuông. Mà vừa lúc cánh cửa phòng ngủ đóng lại, đương nhiên người nằm ngủ trên sofa cũng bị tiếng ồn ào phát ra từ smartphone của chính mình đánh thức. Uể oải nâng người dậy, vơ lấy vật phá bĩnh giấc mơ đẹp, Eunhee trả lời cuộc gọi bằng giọng ngoái ngủ. Chàng trai đằng sau tấm ván khép hờ cũng không biết người ở đầu giây bên kia nói gì với đả nữ họ Kim, chỉ thấy nghe xong, sắc mặt cô nàng tái xanh dần theo thời gian. Và cặp con ngươi sắc bén nơi anh quan sát được bước chân cô đang hấp tấp rảo lại gần mình. Phản xạ tự nhiên thôi thúc anh đóng cửa, còn không quên khoá luôn trái cửa lại. Tầm mắt quét qua tiểu bạch thỏ nằm ngay ngắn trên giường rồi nhanh chóng dời đến cánh cửa đối diện. Gương mặt tuấn lãnh căng theo từng động tĩnh bên ngoài.

Không để anh phải đợi lâu, chưa đầy một giây sau, tay nắm liền xoay liên tục bởi hành động thô bạo của cô nàng nổi loạn, tiếp nối là tràn đập cửa dữ dội như vũ bão.

Tiểu quỷ mau mở cửa ra cho đại nương xem nào?

Mở cửa mau! Cậu khoá cửa trốn trong ấy làm cái quái quỷ gì thế?

Jin Misa! Có ngủ thì mau thức dậy cho tớ.

Người bên ngoài mất hết bình tĩnh thiếu điều đập muốn bứt luôn ván cửa. Người bên trong lại trầm ngâm nhíu mày, khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch khi phải hứng chịu một tràn chửi rủa hối thúc từ bên ngoài. Điều đáng nói là những lời này đều là dành cho thỏ trắng của anh, anh tất nhiên không thấy dễ chịu gì.

Đúng lúc cơn phẫn nộ phía ngoài trào dâng trào tựa hồ nước lũ, cuồn cuộn muốn nhấn chìm cả căn hộ, Chanyeol bỗng nghĩ đến một biện pháp. Rất nhanh anh đã tìm thấy di động của Misa, ngón tay thon dài điêu luyện miết nhẹ qua danh bạ, sau đó nhập văn bản tin nhắn gửi đến số máy Eunhee. Việc còn lại chỉ đơn giản là đứng im chờ kết quả.

Âm báo tin nhắn cất lên cắt ngang cơn thịnh nộ của cô nàng nổi loạn Eunhee, thật may cô nàng vẫn còn kiên nhẫn mở tin nhắn ra đọc. Ánh mắt Chanyeol không một chút lay động, bình tĩnh nghiêng đầu ép sát vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh.

Anh nhớ rất rõ trước khi tiếng bước chân Eunhee đi xa dần, cô nàng vẫn không quên nhấn gọi cho Misa hàng chục cuộc. Khỏi cần nói cũng biết, đối phương chẳng dại gì mà bắt máy. Cơ bản là Eunhee chỉ còn cách bực bội đứng bên ngoài, gằng giọng nói vọng vào.

Jin đại ngốc, cậu giỏi lắm! Hôm nay còn dám bài trừ cả tớ.

May cho cậu bây giờ đại nương đây phải về nhà gấp, sợ dây tớ dùng để leo từ tầng hai xuống bị bố phát hiện rồi.

Đợi cậu đi Jeju về, tớ sẽ tính sổ luôn một thể.

Kỹ lưỡng nghe ngóng tình hình phía bên ngoài bức tường, xác định cô nàng ồn ào đã rời đi, Chanyeol mới chậm rãi hé cửa kiểm tra lại lần nữa. Quả đúng như mong đợi, đả nữ bạo lực nào đó thực sự trở về rồi, đập vào tầm mắt anh là không gian trống trãi bao phủ ánh đèn mờ nhạt, yên tĩnh y như ban đầu, xem ra anh bây giờ có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Việc làm đầu tiên của Chanyeol sau khi quay trở lại phòng ngủ là mở toan cửa sổ phòng, xui tan đi sự tù túng, ngột ngạt, đảm bảo cho bầu không khí xung quanh luôn được thông thoáng, trong lành. Khẩn trương bước đến ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt đẹp đẽ chẳng giấu nổi lo lắng khi nhận thấy thần sắc ngày một trắng bệch của người con gái nằm im lìm trước mặt. Đầu Heo nhịn ăn cả ngày như vậy, khả năng hạ đường huyết là rất cao. Trái tim nơi ngực trái bất giác thoáng qua một tia xót xa, cô gái ngốc này lúc nào cũng thế, chưa bao giờ biết tự chăm sóc tốt bản thân.

Hơn một tháng chiến tranh lạnh, khoảnh khắc đối diện với người con gái trong lòng, anh giống như đối diện với cảm xúc chân thật nhất của chính mình. Bao nhiêu suy tư, tình cảm cứ thế không đè nén được lại tuôn ra. Là người đàn ông sở hữu trái tim ấm áp, nồng cháy, một khi anh đã yêu nhất định sẽ yêu mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm, nguyện làm tất cả cho người con gái trong lòng chỉ cần cô thấy vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng đồng thời, che đậy trái tim đầy nhiệt huyết ấy cũng là lớp băng khổng lồ bao bọc lấy vẻ bề ngoài vô cùng điềm tĩnh, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy duy nhất sự lạnh lùng, lãnh đạm tựa hồ nước mùa đông sâu thăm thẳm.

Chanyeol thừa nhận, tuy rằng anh là người có tính độc chiếm thuộc vào loại nguy hiểm, bất quá chấp niệm về lòng tự trọng và sự cố chấp trong anh vẫn rất lớn. Giống như khi anh phát hiện ánh mắt của người con gái anh yêu chỉ hướng theo một người đàn ông khác. Và cũng giống như hành động chán ghét cự tuyệt tình cảm của anh, thẳng thắn nói không muốn nhìn thấy anh nữa, anh lập tức lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của cô. Không phải anh bất lực chịu thua, mà vì anh muốn trả lại cho cô bầu trời tự do, Chanyeol tự nhủ bắt đầu từ lúc này sẽ không bao giờ tùy ý xen vào tình yêu của cô nữa.

Nhưng mà, tới khi trải qua khoảng thời gian dài dằng đẵng với cuộc sống thiếu vắng cô hầu gái ngây thơ, ngốc nghếch, đến khi tận mắt chứng kiến thân ảnh nhỏ bé đầy cô đơn đứng run rẩy dưới màn sương mờ mịt, đến khi nhìn thấy người con gái anh yêu vì công việc mà phải ngược đãi bản thân, nhịn ăn tới mức ngất xỉu, Chanyeol mới biết bản thân vốn không thể làm được.

Anh đã quyết định bỏ xuống niềm kiêu hãnh, tự tay xét toạt vỏ bọc tự ái, chẳng do dự sải bước chạy ào đến vươn tay ôm lấy cô, kéo cô trở lại bên cạnh mình.

Cho đến thời điểm này, trên thế gian chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh đắm chìm vào giấc mộng duy mĩ đến mức có thể bất chấp hoá ngang tàng thành ôn nhu như vậy. Mà cô, chỉ duy nhất mình cô là người phụ nữ đó.

Ánh đèn ngủ nhàn nhạt toả thứ ánh sáng xanh lam phủ một tầng huyền huyễn như hư ảo khắp căn phòng rộng rãi thiết kế kiểu Tây Âu. Sau khi tắt bớt đèn chiếu trong phòng, Chanyeol tiến đến góc tường lấy một chiếc ghế đặt ngay bên cạnh giường ngủ rồi chậm rãi ngồi xuống. Động tác vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, tựa như anh sợ phát ra tiếng ồn sẽ phá bĩnh giấc ngủ của người con gái anh luôn âm thầm bảo vệ.

Bàn tay tay dày linh hoạt sửa lại góc chăn đắp cho Misa, tầm nhìn của Chanyeol dần dần chuyển từ tấm chăn bông dày đến khuôn mặt non mềm diễm lệ, xinh đẹp tựa như đoá hoa nở rộ trong đêm. Từ đầu đến cuối vẫn không rời đi, chăm chú ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trên chiếc giường trắng toát. Khoảng thời gian dài không gặp, anh thừa nhận bản thân nhớ cô đến phát điên lên được. Đã nhiều lần anh muốn trở về UN Village, bỏ qua tất cả mọi chuyện, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục đóng vai ông chủ phúc hắc, bắt cô đến làm con sen cho anh giống như trước đây. Đáng tiếc anh làm không được. Sau cái đêm cãi nhau dưới cơn mưa tầm tã, anh thật sự đã bị tổn thương. Lời Misa khẳng định cả đời này không muốn gặp anh thêm lần nào nữa cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Từng câu, từng chữ, từng lời nói của Đầu Heo ngốc, anh đều đặc biệt lưu tâm. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ gân cổ mắng cho cô một trận rồi nhăn mặt nhíu mày kết luận bằng câu trả đũa. Bộ cô tưởng tôi thích gặp cô lắm sao?. Chỉ có điều cô đối với anh bây giờ đã khác, không còn đơn giản là hàng xóm hay con sen như ngày xưa mà chính cô đã chiếm lĩnh vị trí quan trọng nhất trong lòng Chanyeol. Người con gái đáng ghét đánh cắp đi trái tim yêu thương của anh. Lúc ấy Chanyeol biết, trái tim anh yêu cô thật rồi, đã đến mức đắm chìm vào vòng xoáy không có lối thoát. Vậy nên khi cô xuất hiện trước mặt anh trong khoảng cách gần thế này, tình cảm của anh lại không thể che giấu thêm được nữa.

Đôi mắt phượng ôn nhu khẽ lay động, ngón tay thon dài dịu dàng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp, non mềm khẽ miết nhẹ. Thật tỉ mỉ, thật điêu luyện vẽ lên đôi lông mày thanh mảnh, đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng mi cong cong, ẩn mình bên trên chiếc mũi thanh thoát cùng với cánh môi nhỏ xinh căng mọng như quả chín. Từng đường nét kiều mỹ đều khắc sâu trong đầu anh, mãi mãi không thể quên được.

Khi bàn tay lướt qua vầng trán trắng mịn của Misa, Chanyeol bỗng có chút giật mình, nhiệt độ cơ thể cô đột ngột tăng cao một cách bất thường. Da tay anh vừa thoáng chạm đến tựa hồ muốn phát hỏa. Như một phản xạ tự nhiên, anh hốt hoảng tìm đến cặp nhiệt rồi vội vàng kiểm tra thân nhiệt cho cô. Mất mười phút loay hoay, kết quả anh đã đo được tận ba mươi chín độ. Thì ra cô đã bị sốt. Cũng phải thôi, chạy bộ trong dưới sương đêm lạnh đến như vậy, không đổ bệnh mới lạ.

Chanyeol chẳng biết bằng cách nào anh có thể di chuyển từ tầng hai mươi lăm của toà cao ốc UN Village xuống tận tầng trệt, rồi lái xe từ bãi đậu ra đến quầy thuốc tây mà chỉ mất có mười phút vỏn vẹn, anh chỉ nhớ khi thấy thân ảnh cao lớn đội mũ lưỡi trai, mặt mũi trùm kín mít ập tới như một cơn gió tức, dùng chất giọng ồm ồm gấp gáp thúc giục chủ hiệu bán thuốc, gương mặt vị dược sĩ luống tuổi đeo kính lão đã tái mét, bởi lẽ bà tưởng mình gặp phải cướp, mất vài giây để trấn tĩnh, bà lại nghĩ rằng cậu thanh niên đối diện có vợ đang đau bụng sắp sinh, tới lúc nghe anh mô tả triệu chứng của bệnh nhân, bà liền không nhịn được mà nổi cáu mắng cho anh một trận. Cái gì chứ! Chỉ là nóng sốt thông thường thôi, có cần phải khẩn trương đến mức đó không, làm quả tim mềm yếu của bà suýt nữa thì bị doạ mà rơi ra.

Mua được thuốc hạ sốt trở về, Chanyeol thành thạo hoà tan viên sủi vào nước rồi cần mẫn đỡ đầu Misa dậy, dùng chiếc thìa nhỏ từng chút một đút thuốc cho cô, uống thuốc xong, anh vẫn không quên cẩn thận lau hai bên khoé miệng cho Misa với chiếc khăn tay rồi mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối.

Bị sốt uống thuốc xong còn phải làm gì nữa đây?

Cầm cái ly rỗng trong tay lắc lắc, Chanyeol không khỏi thắc mắc tự hỏi. Nếu sớm biết, lúc còn học trung học anh đã đăng ký thi tuyển vào ngành y, dù sao thành tích suốt ba năm cấp ba của anh cũng được xếp vào hạng xuất sắc. Hoặc không thì chịu khó tích luỹ kiến thức y khoa một chút. Được vậy có lẽ bây giờ chẳng phải bối rối khó xử thế này.

Ngay khi đôi tay rắn rỏi vươn đến chiếc di động trên tủ đầu giường để tra google, Chanyeol đột nhiên nhớ ra một bước quan trọng không thể thiếu trong việc giúp bệnh nhân hạ sốt.

Đúng rồi! Phải lau mát bằng nước ấm.

Nghĩ là làm, Chanyeol lập tức rảo bước về phía tủ quần áo, lấy hai chiếc khăn bông mềm rồi mang vào phòng tắm. Bận rộn được một lúc, Chanyeol đã trở ra với chậu nước ấm. Anh bỏ hai chiếc khăn vào chậu nước, vắt khô một chiếc rồi đắp lên trán cô gái vẫn còn mê man vì cơn sốt dai dẳng. Nhiệt độ có vẻ chưa thoả hiệp giảm đi chút nào. Mồ hôi cô đổ ra như tắm, anh cuống quýt vội kéo chiếc chăn bông dày cộm trên người Misa ra. Đến lúc cần phải nhanh chóng lau mát cho cô rồi.

Vội vã ngồi lên mép giường, Chanyeol cẩn thận đỡ thân thể mềm nhũng không chút sức lực của Misa dậy, để cả cơ thể cô hoàn toàn tựa hẳn vào lồng ngực vững chắc nơi anh. Mà từ đầu tới cuối, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng chưa từng có giây phút nào rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của cô. Chanyeol do dự đưa bàn tay đến trước ngực cô, anh mất một lúc chần chừ, sau đó cũng bắt đầu cởi bớt áo khoác.

hồi còn nhỏ có lần mẹ Park nói với anh, người bị sốt phải mặc quần áo mỏng, thoáng mát, không nên mặc quần áo quá dày. Thú thật thời trẻ thơ non dại, anh vốn chẳng để tâm mấy lời nói khoa học văn vẻ này cho lắm. Ai ngờ nhiều năm sau, lại đến lúc cần phải áp dụng. Cũng may trí nhớ anh không quá tệ, còn có thể lờ mờ nhớ ra.

Lần đầu tiên trong đời săn sóc người bệnh, tay chân quả nhiên có hơi luống cuống. Khi anh kéo chiếc áo khoác ra khỏi cánh tay Misa, vì vụn về đã vô tình kéo luôn vai áo của cô xuống. Cổ áo bị trễ ra bên ngoài không đúng vị trí của nó nên không còn tác dụng che chắn nữa. Phần vai trần mịn màng, trắng hồng không tì vết nơi cô rất đỗi chân thật nguyên thủy, chẳng hề có sự che đậy lộ ra quá nửa trước mặt đàn ông. Bên dưới là đôi gò bồng đầy đặn không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở, thoát ẩn thoát hiện qua lớp áo mỏng. Trước cảnh xuân vô hạn thu gọn trong tầm mắt, Chanyeol bỗng thấy tim mình đập rộn ràng, cả người anh nóng ran lên, khuôn mặt ngượng ngùng không giấu nổi một tia đỏ bừng.

Ngay thời điểm ấy, anh liền cố điều chỉnh tâm tư bối rối, rất quân tử giúp cô chỉnh lại váy áo, rồi cẩn thận bắt đầu vắt khô chiếc khăn, lau mát cho cô. Cơ thể mềm mại tựa vào lòng Chanyeol, để mặc cho chiếc khăn bông ẩm hơi nước tha hồ chu du, khám phá. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ, Chanyeol giúp cô lau từng ngón tay nhỏ nhắn, từ bàn tay cho đến chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng xương quai xanh ngạo nghễ.

Dường như cảm nhận được vật thể lạ đang dịch chuyển trên cánh tay, cô bất giác tỉnh lại, được cổ họng khô khốc đau rát tựa hồ bị ai đó cầm dao cứa vào, đôi môi tái nhợt liền lắp bắp nói không rõ lời. Chanyeol phải nghiêng người, kề sát tai vào môi cô mới nghe thấy hai tiếng đứt quãng.

Nước...nước...

Chanyeol nhanh chóng mang nước ấm đến cho cô. Misa khó khăn uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt vẫn nhắm chặt vì đang trong cơn sốt. Bộ dạng này của cô thật khiến anh không kìm được, dâng lên một cỗ xúc cảm đau lòng. Tất cả đều là tại anh không tốt, chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cô. Anh chỉ biết ích kỷ gìn giữ sự độc đoán kiêu ngạo của bản thân. Nếu ngày trước anh đủ dũng khí đối diện với Misa bày tỏ tình cảm trong lòng, dứt khoát kéo cô về bên cạnh anh, chăm sóc cho cô, có lẽ hôm nay Đầu Heo đã chẳng phải bệnh ra thành như vậy.

Lúc này đây Chanyeol không ngừng tự hỏi, liệu còn có cơ hội nào dành cho anh không. Người con gái anh yêu tưởng như đang rất gần bên anh nhưng thật ra lại quá mông lung, xa vời. Cũng giống như con người ta khi leo lên đến đỉnh của một ngọn núi thường ảo tưởng bản thân đang đứng ở nơi gần bầu trời nhất. Trên thực tế, vẫn là anh ta còn cách bầu trời một khoảng rất xa.

Mà Misa cũng giống như bầu trời bao la, rộng lớn ngoài kia, mãi mãi là khoảng không bất tận mà anh không thể với tới, không thể chạm đến trái tim cô.

Chỉnh lại chiếc gối kê phía sau đầu Misa, Chanyeol dùng khăn bông lau đi vết nước còn đọng lại ở chiếc cắm thon gọn, nhỏ xinh. Cẩn thận, tỉ mị từng chút, từng chút một, y như người con gái đang nằm bên dưới kia được làm bằng sứ, chỉ cần sơ suất nhỏ, anh sẽ làm cô vỡ tan.

Ánh sáng êm dịu trong phòng bỗng hoá thành dòng suối tươi mát chầm chậm chảy qua thân ảnh chàng trai đang từ từ cúi đầu, đặt lên vầng trán người con gái say ngủ nằm bên dưới một nụ hôn nồng ấm. Dịu dàng mà quyến luyến, hư ảo mà thâm tình.

Không gian vắng lặng, yên tĩnh đột ngột ngân vang bản tình ca dịu êm. Chanyeol mơ hồ cảm giác được cỗ áp lực nào đó đang âm thầm, lặng lẽ lan toả, càng lúc càng nồng đượm. Giây phút anh ngước mặt lên, đôi môi ấp áp lưu luyến rời khỏi làn da trắng mịn, anh bỗng bắt gặp cặp đồng tử long lanh, đẹp đẽ, mở to nhìn anh không chớp, cái nhìn vừa thoáng hiện chút mờ ảo, lại vừa mang theo cả sự kinh ngạc không sao kể siết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.