Ánh sáng hư ảo chiếu lên một nửa khuôn mặt tuấn tú kề sát gương mặt diễm lệ bên dưới, đôi mắt đẹp đẽ long lanh nhìn vào đồng tử màu hổ phách không chớp. Từng đường nét hoàn mỹ, góc cạnh thu gọn cả vào tầm mắt của tiểu bạch thỏ ngốc, mà biểu hiện kinh ngạc nơi cô đã in hằn rõ trong cặp con ngươi sắc lạnh. Cặp con ngươi ấy cũng đang chăm chăm nhìn cô. Một giây sau đó, vì quá bất ngờ nên cảm xúc nhất thời bị tê liệt, hai người bất động không phản ứng.
Cho đến khi thỏ trắng ý thức được chuyện gì xảy ra đối với mình, cô lập tức hốt hoảng nảy sinh ý định ngồi bật dậy, thoát khỏi cái tư thế quá đỗi ám mụi kia. Bất quá đang trong cơn sốt, sức lực yếu ớt vốn không thể dịch chuyển nổi khối đá khổng lồ đang nằm trên mình. Sắc hồng bối rối đã lan toả sang đôi gò má, cánh môi trắng bệch hoảng hốt lắp bắp bằng chất giọng khản đặc.
Anh...Chan...Yeol...
Shhh...
Câu nói còn lấp lửng chưa hết, giữa cánh môi xinh xắn liền xuất hiện cảm giác lành lạnh, vừa dịu dàng lại vừa lạ lẫm. Hàng mi đen nhánh khẽ chớp, ánh nhìn rơi theo ngón tay to dày của anh đang chạm vào môi cô, Misa chẳng thể nào thoát ra khỏi cơn mơ màng đầy mê luyến, đầu óc có chút mơ hồ. Khi chính bản thân cô còn chưa rõ là bởi vì cơn sốt hoành hành hay vì ánh mắt quá đỗi ôn nhu kia, thì chất giọng trầm khàn đầy từ tính đã vang lên như trong giấc mơ.
Em đang rất muốn biết, làm thế nào tôi lại ở trong phòng của em đúng không? Người đàn ông tà mị bất chợt ngưng lại, Misa có thể thấy rõ khoé môi anh dần dần vén lên một độ cong mê hoặc. Mà anh vẫn điềm tĩnh chiêm ngưỡng vẻ mặt ngỡ ngàng ở đối diện, chân mày kéo giãn ra bộc lộ mấy phần hài lòng, chậm rãi tiếp lời. ...Chỉ cần tôi muốn, bất kể em đang ở đâu, tôi đều thừa sức tìm đến. Kết thúc câu nói, trên khoé môi anh ngưng đọng nụ cười đẹp đẽ nhưng không thiếu đi sự yêu mị.
Dường như, câu trả lời vẫn chưa thoả mãn thắc mắc trong lòng, Misa hơi nhướng mày, tay chân bắt đầu ngoạ ngậy ý muốn ngồi dậy, điều chỉnh khoảng cách với anh một chút. Tâm tư lẫn suy nghĩ của Misa anh đương nhiên đọc được hết, động tác vừa chính xác lại dứt khoát, Chanyeol chỉ cần vươn cánh tay mạnh mẽ liền thành công bắt gọn lấy cổ tay trắng ngần không ngừng náo loạn trong không trung, nhẹ nhàng đặt ngay ngắn xuống giường. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, cô gái bên dưới chỉ kịp thấy anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài kéo nhẹ góc chăn, đắp đến tận ngực cho cô.
Yên tâm đi, bạn của em không hề biết chuyện tôi có mặt ở đây. Chanyeol nâng người dậy, chậm rãi rời khỏi giường, có điều ánh mắt sâu thẳm từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô. Ngoan ngoãn nằm yên đó. Đừng động đậy... Nếu không, tôi sẽ khiến em phải hối hận.
Misa ngây ngốc nhìn theo biểu tình cứng rắn lại pha chút mềm mỏi trong câu nói khi nãy, đầu óc bần thần với nhiệt độ cơ thể tăng cao giống như thôi miên thần trí, đang lúc cô nghiêng người định hỏi anh xem cụm từ khiến cho cô phải hối hận là như thế nào, bóng đen to tướng đã ập đến che khuất tầm nhìn.
Chú hươu nhỏ nằm ở ngực trái vô thức chạy loạn xạ. Ngay giây phút, cô cứ ngỡ rằng mình sẽ phải chuẩn bị tinh thần đón nhận thêm nụ hôn nữa, đôi môi ẩm ướt đã lựa chọn dừng lại trên vành tai đỏ hồng.
Dù không nhìn thấy, Misa vẫn biết anh đang dùng đầu lưỡi mềm mại cảm nhận làn da mịn màng của cô. Tê dại kéo đến làm cô quên sạch hết mọi hành động kháng cự, mặc cho bao nhiêu lông tơ, tóc gáy có trên người đồng loạt dựng lên. Mà anh chàng nào đó cũng chẳng để thỏ trắng phải thắc mắc lâu, hình phạt nhanh chóng ập tới, trên bả vai vừa bị gặp nhấm tả tơi lập tức truyền đến cảm giác đau nhói, Misa giật mình khẽ rên lên một tiếng, cặp mắt trong veo quét theo khuôn mặt tuấn lãnh dần dần rời khỏi.
Thời hạn làm con sen cho tôi chưa kết thúc, em nên biết nghe lời tôi đi. Biết đâu tâm trạng thoải mái, tôi lại giảm bớt tiền nợ cho em. Chân mày đen rậm hơi nhíu lại, người nào đó ngồi bên mép giường vắt chân dài bắt chéo, ngón tay trỏ khẽ chạm vào cằm, rất có hàm ý ma sát qua lại bờ môi đầy đặn, phong thái ưu nhã quan sát biểu hiện sững sờ của cô nàng tiểu bạch thỏ.
Hoặc là cô mệt quá không đủ sức để tranh luận với anh, hoặc là thoả thuận này cô nghe lọt tai, vậy nên cô an phận nằm yên, chỉ có trái tim thổn thức không ngừng đập loạn nhịp.
Việc một người đàn ông đêm khuya mò vào phòng riêng của cô gái, lén lút hôn trộm, thì có hai trường hợp xảy ra. Thứ nhất, người đàn ông có ý đồ xấu với cô gái, thứ hai, anh ta đã yêu cô gái ấy rồi. Misa thời khắc này vô cùng muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc anh thuộc trường hợp nào. Đáng tiếc khi cô chuẩn bị lấy hết dũng khí mở miệng hỏi, đã bị hành động đưa tay kiểm tra thân nhiệt của anh triệt để phá tan mất.
Đầu Heo ngốc, kể từ hôm nay, cấm em không được giảm cân nữa. Ăn đủ cho tôi ngày ba bữa, thiếu bữa nào, tôi lập tức trừ lương em. Bàn tay gân guốc sờ sờ vầng trán nhẵn nhụi tuỳ tiện vuốt ve mấy sợ tóc thấm ướt mồ hôi, đôi mắt phượng ấn định đến Misa bất giác trở nên thâm tình, ấm áp lạ thường. Mập mạp mới đáng yêu. Tôi thích phụ nữ mũm mĩm.
Nói bậy! Chỉ có phụ nữ vóc dáng mảnh mai mới được yêu thích thôi. Misa bắt đầu không nhịn được gân cổ lên cãi. Trẻ con còn biết mấy lời vừa rồi của anh mục đích để an ủi người ta nữa là.
Em muốn thay đổi để quyến rũ ai nữa? Một mình tôi thích là được rồi.
Nhưng tôi là idol, đâu thể nào thừa cân được. Tiểu bạch thỏ rất chi oan ức, mếu máo phản bác, đôi mắt đen láy cũng biết các phối hợp mở to ngân ngấn nước, gò má phần vì sốt, phần vì tức mà màu đỏ hồng lan rộng đến vành tai. Bộ dạng như thế trong mắt Chanyeol lại đáng yêu một cách kỳ lạ. Tựa hồ cô tình nhân nhỏ bé đang cố ý làm nũng với người yêu. Thái độ bướng bĩnh, cứng đầu này, tưởng anh không trị được sao.
Đã nói thân hình em hiện tại rất cân đối rồi. Còn cãi thêm một tiếng nào nữa, tôi sẽ cưỡng hôn em. Giọng nói khàn khàn kiên quyết vang lên mang theo mùi nguy hiểm, lông mày nam tính co lại thành đường cong, Chanyeol cố tình cúi người, nhấn mạnh từng chữ. Tôi nói thì làm được. Không tin em cứ thử xem.
Hơi thở đàn ông phủ lên da mặt nhạy cảm, tầm nhìn Misa vô thức dịch xuống đôi môi gợi cảm hờ hững hé mở. Những hình ảnh điên cuồng dưới cơn mưa hôm nào chẳng hẹn trước liền ùa về tâm trí nhắc nhở cô tính đe doạ của cục diện, hốt hoảng dùng sức đẩy anh chàng hàng xóm đáng ghét ra, cô nhích người về phía sau thêm vài centimet, đôi mắt đầy cảnh giác dè chừng nhìn Chanyeol.
Không giảm cân thì không giảm cân. Đừng có ở gần tôi như vậy.
Hàng mi cong vút vì uỷ khuất mà cụp xuống, cánh môi anh đào chu ra phụng phịu, khoé mắt ngân ngấn nước của thỏ trắng dĩ nhiên nhốt gọn cả trong con ngươi tinh tế, Chanyeol cười khổ, cô nàng ngốc lại giận anh rồi. Bất quá anh sẽ không để vụt mất cô lần nữa, rút kinh nghiệm từ lần trước, anh liền áp dụng chiêu mềm nắn rắn buông. Khẽ hắn giọng một cách, anh vươn tay véo yêu chóp mũi cô.
Đến Misa cũng không ngờ khắc tinh đáng ghét lại có hành động này đối với mình. Trông có vẻ như cô là sủng vật nhà anh nuôi nhỉ, thích thì có thể tuỳ ý cấu cấu véo véo giải sầu.
Vốn định lên giọng đấu võ mồm với anh, nhưng ngay thời điểm ấy, Misa chợt nghĩ đến sự tận tình chăm sóc của Chanyeol khi cô đổ bệnh, cho nên bao nhiêu lửa giận chưa kịp bùng cháy đã tắt ngấm, cô nàng ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ, ngồi yên để mặc cho anh chàng đối diện vuốt tóc, xoa đầu, tha hồ chỉnh bên nay, nhích qua bên kia.
Sau đó hành động tiếp theo của Chanyeol đã khiến cô cả đời này không bao giờ quên.
Misa còn nhớ rất rõ giây phút lòng bàn tay gân guốc thô nhám dịu dàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, trái tim cô dường như lỗi mất vài nhịp. Như loại phản xạ chân thật nhất, cô bỗng tỏ ra mềm mại, yếu đuối, khao khát muốn dựa dẫm vào người đàn ông trước mặt ngày càng thêm mãnh liệt đến nỗi chính cô cũng không hiểu tại sao. Misa chỉ biết khi anh ưu nhã rút chiếc lắc tay họa tiết hoa anh đào ra khỏi chiếc hộp nhung đỏ, ôn nhu đeo nó lên cổ tay cô, tâm trạng Misa chợt chuyển đổi liên hồi giống hệt những hạt kim cương đính trên chiếc vòng luân phiên lấp lánh dưới ánh đèn trắng nhạt.
Từ ngạc nhiên đến bồi hồi không tin vào mắt mình, rồi lại đến ngỡ ngàng, tưởng rằng bản thân đang trôi nổi trong một giấc mơ, cô ngước khuôn mặt kiều diễm như đoá hoa sương hỏi anh.
Chiếc lắc này...là ở cửa hiệu nữ trang phố Gangnam mà. Làm thế nào anh có được nó? Anh theo dõi tôi sao?
Tôi mua tặng em không được à? Em có thích nó không? Giọng nói trầm ấm vẫn tà mị như cũ, anh nghiêng đầu, chờ đợi câu trả lời từ tiểu bạch thỏ, ngón tay nghịch ngợm lại không quên vuốt ve phần cổ tay trắng nõn, mềm mịn của cô.
Thích! Nhưng chiếc vòng đắt tiền lắm! Vật giá trị thế này, làm sao tôi dám nhận!
Đây là tôi tặng em, cũng đồng thời ra lệnh em phải nhận nó. Chanyeol khẽ nhíu mày, ánh mắt băng lãnh ấn định không cho đối phương có cơ hội từ chối. Nhưng nếu em thấy ngại thì tôi sẽ miễn cưỡng ghi nợ, sau này từ từ trả cho tôi là được.
Đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu phủ lớp màu sắc trắng xanh lên đường nét góc cạnh của người đàn ông, dáng vẻ nghiêm túc này đã xoa dịu ưu tư trong lòng Misa, mang đến cho cô sự tin tưởng tuyệt đối.
Cuối cùng chỉ với một câu nói, Chanyeol liền dễ dàng dỗ dành thỏ trắng nhận lấy món quà của anh. Mà tiểu bạch thỏ đang vô cùng cảm kích, dập dềnh giữa cơn sóng xúc động, vậy là vô tình bỏ qua khoé miệng uốn cong yêu mị nở nụ cười gian tà của chàng hàng xóm mỹ nam.
Sói xám thành công dụ thỏ trắng vào tròng rồi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Thực sự ý tứ trong cụm từ trả nợ ban nãy không có đơn giản là đến nhà riêng làm con sen trừ dần như Đầu Heo ngốc tưởng tượng đâu. Đương nhiên phía sau còn cả một quá trình phức tạp nữa, bất quá lúc nay hàng xóm phúc hắc tự nhủ phải chăm sóc và nhanh chóng vỗ béo tiểu bạch trở lại. Nếu không thì chắc chắn cô nàng chẳng đủ sức lực để thanh toát nợ nần cho anh.
......
Toà tháp đồng hồ giữa lòng thành phố vừa điểm chuông đến tiếng thứ mười hai. Seoul lộng lẫy thời khắc đêm khuya tĩnh lặng tựa như người thiếu nữ trầm ngâm trút bỏ bộ xiêm y lấp lánh, dịu dàng chìm vào giấc ngủ say bên dòng sông Hàn hiền hoà uốn lượn. Ngôi biệt thự hoa hồng bề thế sừng sững ở trung tâm quận Gangnam không khí lạnh vẫn âm thầm vây chiếm, toả ra từ trong gian phòng khách sang trọng đầy đủ tiện nghi.
Dọc theo lối đi trồng phủ kín hoa hồng khoe sắc bao quanh đài phun nước kiểu Tây phương, người giúp việc xếp thành hai hàng, khoác lên mình bộ đồng phục màu trắng đen chỉ biết cúi đầu, nín thở chờ lệnh từ chủ nhân, cảm nhận từng đợt hàn khí xông vào tận phổi.
Không quá khó hiểu khi thái độ của bọn họ lúc nào cũng khẩn trương quá mức như vậy. Bởi vì nơi mà họ đang đứng chính là ngôi biệt thự của Kim gia, một gia tộc tiếng tăm lẫy lừng có máu mặc ở thành phố Seoul này.
Chủ nhân thật sự ở Kim gia là chủ tịch Kim Sang Hoon, ông trùm ngành đầu tư bất động sản có ảnh hưởng lớn không chỉ trong nước mà còn hướng đến thị trường nước ngoài.
Nhưng thực chất, đối với một doanh nhân thành đạt như Kim Sang Hoon, tần suất ông xuất hiện ở nhà là rất thấp. Vậy nên, phải kể đến Kim phu nhân và con gái cưng. Bất quá Kim phu nhân là người phụ nữ nho nhã, hiền lành, khả năng gây áp lực đến cho mấy chục nhân viên, người làm trong nhà tất nhiên không cao. Chỉ có Kim tiểu thư quý phái tính tình thất thường, hỉ nộ vô phân là nỗi ám ảm thường niên trong lòng bọn họ.
Kể từ khi Kim Sanbyul ở New York trở về nước, với tính khí quái dị, ngang ngược, mỗi ngày người giúp việc đều phải quan sát nét mặt của cô chủ mình, nương theo đó để hành xử.
Chỉ là bất hạnh thay, dù có cố gắng thế nào đi nữa, cũng chẳng bao giờ bọn họ được Kim Sanbyul đối đãi tử tế. Trong lòng uỷ khuất ngập trần,chồng chất ngày này qua ngày khác, bất quá họ chỉ là phận tôi tớ làm sao dám cả gan lên tiếng phân bua, giải bày. Cách duy nhất mọi người có thể làm đó là biết thân biết phận ngậm ngùi cam chịu.
Giống như lúc này đây, hơn chục người xếp hàng đứng lặng lẽ ngoài cửa phòng khách giữa đêm khuya thanh vắng, nhưng không một ai dám lên tiếng phàn nàn. Tuy nhiên thi thoảng cũng có những người đánh bạo liếc nhìn vào khe cửa cho khoả lấp hiếu kỳ. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở lén lút.
Khác với ánh sáng mờ mịt, yếu ớt ngoài hành lang, bên trong căn phòng bao phủ một tầng lấp lánh, ấm áp hơn bởi ngọn đèn chùm treo ở giữa trần nhà. Trên bộ ghế sô pha ngoại nhập đắt tiền cách đó không xa, một cô gái trẻ với thân hình nóng bỏng, đôi chân dài miên man với giày cao gót gần mười lăm phân đi bên dưới, chiếc váy cúp ngực khoét sâu ôm sát thân hình đầy ma mị, cố ý phơi bày những đường hoàn hảo của cơ thể khiến bất cứ kẻ nào ngắm nhìn cũng không cưỡng lại được mà bị hút sâu vào màn đêm vô tận.
Ngón tay trắng ngọc thon dài thoải mái bưng ly Vodka sóng sánh trên bàn nhắm nháp.
Trước mặt cô ta rõ ràng là một sấp tài liệu kèm theo hình ảnh, thông tin cá nhân của một cô gái trẻ rất xinh đẹp. Nói chính xác hơn cô gái đó tên gọi là Jin Misa.
Sanbyul hình như đã xem qua vài phút trước, chỉ là trên gương mặt kiều diễm trang điểm đậm của cô ta ngoại trừ lúc đầu có hơi nhướng lên một chút, nhưng chỉ mất mấy giây sau, cô ta đã thành công lấy lại dáng vẻ ngang bướng nguy hiểm, cười không cười, nói không nói, lại ngồi thong thả uống rượu.
Bất chợt từ cửa ra vào, người đàn ông trẻ tuổi một thân âu phục, ngũ quan tuấn tú thận trọng từng bước tiến lại gần cô ta, cúi đầu kính cẩn.
Thưa tiểu thư, tôi vừa hoàn thành thủ tục đặt vé máy bay.
Ngày mai cô có thể thuận lợi đến đảo Jeju.
Bàn tay đang cầm lấy ly rượu bỗng siết chặt, lắc lắc vài vòng, cô gái ngồi trên sô pha đúng là đã nghe thấy, có điều vẻ mặt biểu lộ thờ ơ không thèm ngước nhìn thuộc hạ thân cận thử một cái liền rực tiếp gật đầu tỏ ý hài lòng.
Làm tốt lắm Egbert. Tháng này tôi sẽ nói với bố tăng lương cho anh.
Người đàn ông trẻ trước sự tán dương từ nữ chủ nhân, anh không hề tỏ thái độ vui mừng. Trong lòng nhộn nhạo cảm xúc khó tả, cặp mắt anh ta bất giác lay động, lúc ấy chẳng nghĩ gì nhiều liền khom người mạo muội hỏi thêm câu nữa. Mà ngay cả bản thân anh sau khi thốt ra những lời này cũng không kìm được khẽ giật mình một cái.
Tiểu thư, cô yêu cậu ta đến vậy sao? Làm thế có đáng không?
Egbert có vẻ đã vượt quá chức trách. Nhiệm vụ của anh ta là chờ lệnh và làm theo sự sai khiến của người con gái kiêu kỳ, sắc sảo kia chứ không phải thắc mắc, xen vào vấn đề riêng tư của chủ nhân. Động tác nhấc ly rượu đưa lên môi của Sanbyul đột ngột sững lại khiến anh ta bỗng chốc cảm thấy hối hận vô cùng. Cảm giác như đứa trẻ nghịch dại lỡ tay châm ngòi quả bom nổ chậm mặc dù biết bản thân không có khả năng chạy trốn.
Anh ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ ngay giây tiếp theo sau đó, Sanbyul không hề ban thưởng cho anh trận cuồng phong trời long đất lở như mọi khi, thay vào đấy, cô ta cười lớn như điên dại, đôi mắt sắc bén tựa hồ dao găm xoáy thẳng đến khuôn mặt toát mồ hôi nơi anh.
Ha...ha...ha...
Egbert chắc cả đời cũng không hiểu được, khoảnh khắc câu hỏi của anh vang lên, tâm tình cô gái trên sô pha có bao nhiêu phần phấn khích. Con người tính khí bất thường, sở thích quái dị của Sanbyul chính là như vậy. Cô ta thích sự mới mẻ và chẳng yêu ai được quá lâu. Phàm là thứ cô ta dễ dàng có được thì càng mau chóng nảy sinh cảm giác nhàm chán. Còn những thứ cô ta chưa thể vớ tới hoặc ít ra đã từng là món đồ chơi cô ta bỏ đi nhưng bây giờ vật ấy lại xoay chuyển cục diện, bài xích cô ta, Sanbyul càng có hứng thú.
Kim Sanbyul không phải kẻ ngốc, từ cái hôm gặp lại Chanyeol ở UN Village sau nhiều năm xa cách, trực giác phụ nữ mách bảo cô ta rằng, trái tim của anh đã vì một hình bóng khác mà lay động.
Được rồi, như thế cũng tốt, mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị hơn khi bắt đầu từ ngày mai, cô ta sẽ trực tiếp bước vào cuộc chơi cay cấn này, xem thử thật sự Chanyeol chung tình với Jin Misa đến mức nào.
Giọng cười bất ngờ ngưng hẳn, người đàn ông đối diện có chút kiên dè, vội lùi về phía sau vài bước.
Yêu? Kim Sanbyul nhướng mắt nhìn Egbert, giọng nói đầy ý châm chọc. Thật nực cười! Từ lâu tôi đã không còn yêu anh ta. Lần này chỉ chơi đùa một chút, cướp anh ta từ tay con bé Jin Misa. Tôi muốn thử xem giữa một cô gái quyến rũ, xinh đẹp, giàu có như tôi...và con nhỏ quê mùa tầm thường đó...anh ta chọn ai.