Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 4: Chương 4: Byun Baekhyun




Ông trời ơi! Con không muốn thất nghiệp!

Đấy là tiếng gào thét tận đáy lòng của Misa. Năm nay cô hai mươi mốt tuổi đầu rồi! Phải tìm công việc gì đó làm thôi! Cô đâu thể nhận tiền sinh hoạt phí từ mẹ mãi được! Gia đình cô cũng không phải thuộc hạn giàu có gì.

Ý nghĩ ấy vụt loé trong đầu, cô liền lên mạng đọc tin tức vào mấy trang giới thiệu việc làm rồi, nhưng vẫn chưa có việc nào hợp với cô cả.

Ôi! Thật là chán! Sau cùng, lưỡng lự mãi, cô mới quyết định chọn ba công ty để phỏng vấn.

Chọn là chọn thế thôi, chứ chắc gì mình đã được trúng tuyển, cô thầm nghĩ.

Nhưng thôi, cứ tin vào tương lai đi, con người sống là phải có niềm tin mà.

.......

Sáng hôm sau, Misa dậy thật sớm, cô vệ sinh cá nhân, ăn qua loa vài mẩu bánh mì rồi nhanh chóng thay quần áo, một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy. Đơn giản thế nhưng vẫn tôn lên nét thanh thoát, nước da trắng hồng của cô. Cô bới cao mái tóc nâu dài thật gọn gàng.

Được rồi, lần đầu tiên đi phỏng vấn mà, phải để lại ấn tượng tốt cho người ta chứ. Công ty đầu tiên là công ty trách nhiệm thương mại A.

Sau một hồi phỏng vấn, trả lời tất cả mọi câu hỏi bên phía công ty, vị thư ký bèn hỏi cô.

Cô có kinh nghiệm gì trong kinh doanh không?

Đã từng đi làm chưa?

À! Vâng!

Tôi thực chưa từng đi làm ở công ty nào cả!

Nhưng tôi có năng lực, tôi sẽ cố gắng.

Thế thì xin lỗi cô!

Rất tiếc chúng tôi không thể nhận cô được!

Chúng tôi cần một nhân viên giàu kinh nghiệm chứ không phải một sinh viên mới ra trường.

Cái gì chứ? Sao lại ko nhận cô?

Non trẻ cái khỉ gì?

Thiếu kinh nghiệm cái gì?

Cô đây thực sự có khả năng làm tốt mà!

Tốt xấu gì cũng tốt nghiệp hạng A khoa ngoại ngữ à nha.

Mấy người cần kinh nghiệm thì cứ để tôi làm việc hai ba năm gì đó đi, chẳng phải lúc ấy sẽ có kinh nghiệm hay sao?

Huhuhu!

Sao lại không tuyển dụng tôi??

Cô thầm khóc trong lòng. Vậy là toi một công ty, còn hai cái nữa mà, đành phải cố lên vậy!

Có vẻ như hôm nay, thần may mắn đã không mỉm cười với Misa. Cả hai công ty còn lại cũng chẳng khác gì công ty đầu tiên. Giữ vững tiêu chí.

Kinh nghiệm dồi dào, nhân viên thẳng tiến.

Sau khi đi ra từ phòng phỏng vấn cuối cùng, Misa thất thiểu bước như kẻ vô hồn, đời cô lúc nào cũng buồn như vậy.

Cô tìm một chiếc ghế đá trong công viên rồi ngồi xuống, bóng chiều đã bắt đầu phủ xuống thành phố. Từng tia nắng chiếu lên mái tóc cô cũng nhạt dần. Misa không hề để ý đến đầu kia của ghế đá cũng có người đang ngồi, là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm Misa, rồi sau cùng nhích lại gần và hỏi.

Cô gái, sao cô buồn thế?

Tôi thất nghiệp rồi!

Misa trả lời như vô hồn mà vẫn không nhìn người đang hỏi mình thử một cái.

Thế à!

Tưởng gì? Xinh đẹp như cô vậy mà sao thất nghiệp được?

Công ty nào mà không nhận cô là bị mù rồi!

Đây này, cô đến công ty tôi làm việc đi, lương một tháng ba triệu won! Được chứ??

Người đó tiếp tục nói.

Anh vừa nói gì?

Tôi đến làm việc chỗ anh à?

Thật không?

Cô ngạc nhiên đến không tin vào tai mình.

Thật!

Đây này! Cho cô danh thiếp của tôi. Kim Jun Yeol, Giám đốc công ty trách nhiệm thương mại C.

WoW!

Là thật ạ?

Ôi! Tôi vui quá! Cảm ơn anh!

Ừ! Không cần khách sáo đâu! Có địa chỉ công ty trên danh thiết ấy.

Ngày mai cô có thể đến làm việc ngay.

Sao ạ? Không cần phỏng vấn à?

Mà...mà, em không có kinh nghiệm gì đâu!

Em sợ, công ty không chấp nhận.

Khỏi cần kinh nghiệm gì hết, xinh là được rồi!

Ơ...anh vừa nói gì vậy??

Ah! Không!

Ý anh là không sao đâu, em cứ đến thử việc trước đi. Nếu em làm không được, thì đến lúc đó mới tính tiếp.

Vâng ạ! Cám ơn anh nhiều lắm!

Vậy cho anh số điện thoại của em đi! Để bên công ty biết mà liên lạc chứ!

Vâng vâng! Đây ạ!

Misa mừng cuống quýt, sau khi chia tay với người đàn ông kia, cô bỗng muốn hét lên sung sướng.

Haizz! Cuối cùng cũng tìm được việc làm rồi, vui quá!

Xem như ông trời còn có mắt.

Bây giờ phải tự thưởng cho mình mới được!

Nghĩ thế, trên đường về cô bèn ghé siêu thị mua rất nhiều thức ăn, nào thịt, nào cá, nào tôm, rau củ quả đủ lại, sữa, trái cây và vài gói snack nữa.

Cô dự định sẽ nấu một bữa ăn thật thịnh soạn để chúc mừng mình đã tìm được việc làm.

Cả một núi đồ linh tinh các thứ, khó khăn lắm mới vận chuyển chúng vào trong thanh máy chung cư được.

Đang hì hục sắp xếp lại mấy gói bánh thì...

Cửa thanh máy mở, một người con trai mặc áo khoác jeans từ bên ngoài đi vào.

Người này cũng đội nón, đeo khẩu trang đen.

Khẩu trang đen??

Này!

Không phải đồng bọn của tên kia chứ?

Cô nổi cả da gà, theo phản ứng, đứng xê ra xíu nữa, mấy người này, càng tránh xa càng tốt! Ai ngờ, vì phải xách đồ đạc quá nhiều, đã vậy hôm nay cô mang giày cao gót, nên khi bước đi vô ý trượt ngã, thế là bao nhiêu tú nilon, túi lớn túi nhỏ cứ rơi hết xuống đất, thịt cá, rau quả cứ thế rơi hết ra.

ÁÁÁ!

Vì trượt ngã nên cô la lên.

Người con trai kia chợt cúi xuống, giúp cô nhặt lại đồ bị rơi.

Cô có sao không?

Ôi! Giọng nói anh ta thật đễ nghe, cô nghĩ thầm.

À! Tôi không sao! Cảm ơn ạ!

Cô vội vàng nhặt hết đồ đạc thật nhanh, lại không dám ngẩng mặt.

Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Misa vang lên.

[ Biga odeon usan sok

Jeojeun neoiu eokkae keut

Jageun tteollimdo neukkil su isseossdeon... ]

Đây là bài Rain của mình mà, chàng trai nghĩ, lẽ nào...

Misa thấy điện thoại vội vàng mở ra xem. Là Eunhee!

Con bé này gọi cô có việc gì không nhỉ?

Misa định trả lời, nhưng vì có người lạ kia nên thôi. Phải cẩn thận chứ, nhỡ đâu hắn lại là đồng đản của xã hội đen thì rắc rối to.

Cô là fan của tôi à?

Hả?

Fan gì ạ?

À! Không không!

Thôi bỏ đi!

Tại tôi thấy nhạc chuông của cô...!

Anh muốn nói bài Rain à! Vâng! Tôi thích bài ấy lắm!

Thế à! Cô có biết bài ấy do ai hát không?

Uhm...Xin lỗi, hình như tôi có xem qua nhưng quên rồi!

Thì ra là vậy!...Này! Chúng ta làm quen được không?

Tôi tên là Byun Baekhyun!

Ờ...Tôi là Misa. Rất vui được làm quen!

Tôi đến đây tìm bạn tôi, còn cô, cô sống ở đây à?

Vâng!

Thời buổi này mà còn có người không nhận ra tôi.

Haha! Thật thú vị!

...

Cửa thang máy mở, anh ta bước đi thong thả, trước khi đi còn nói với theo.

Thôi, tạm biệt ở đây nhé! Tôi phải đi gặp bạn tôi rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy, cô gái thú vị ạ! Haha!

Misa đứng như trời trồng, chẳng hiểu mô tê gì cả! Cái gì mà thú vị chứ, nói vậy là sao?

Cô bước ra khỏi thang máy. Rồi cô chợt thấy, anh chàng đi chung thanh máy với cô lúc nãy, anh ta đang tiến đến căn hộ cạnh nhà cô, rút điện thoại nhấm số.

Em đến rồi!

Oppa! Mở cửa cho em đi!

Một lúc sau, cửa mở, anh ta đi vào bên trong rồi cánh cửa cũng khép lại.

Misa há hốc mồm vì kinh ngạc. Thật không thể tin được! Cô lẩm bẩm.

Người này! Byun Baekhyun...

...là tình nhân của kẻ biến thái cạnh nhà mình sao??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.