Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 35: Chương 35: Đêm Nay... Em Phải Ở Bên Tôi




Trời tản sáng, cả thành phố Seoul ẩn hiện mờ ảo dưới làn mưa trắng xoá. Đêm qua đột nhiên nổi gió lớn kéo theo cơn mưa nặng hạt đến giờ vẫn chưa ngưng hẳn. Từng giọt mưa đầu hạ cứ thế thi nhau rơi xuống, mịt mù như làn sương phủ trắng cả con đường che khuất hết cả tầm nhìn.

Misa hôm nay phải thức dậy rất sớm để chuẩn bị đến công ty, sau khi đã hoàn tất mọi thứ, cô bèn nhanh chóng xuống tầng trệt. Loay hoay gần cả ba mươi phút cô mới đón được một chiếc taxi để đến S.M. Thời tiết xấu nên hầu hết mọi người đều hạn chế đi lại.

Lúc Misa vừa đến S.M. đã thấy mọi người có mặt đông đủ từ lâu. Hôm nay EXO phải tham gia một sự kiện âm nhạc lớn chính vì thế các nhân viên ai nấy đều tất bật cho khâu chuẩn bị. Misa cũng không kém phần, cô hối hả thu xếp mấy bộ quần áo hôm qua đã ủi sẵn và phụ giúp các anh chị tiền bối làm những công việc cần thiết.

Các chàng trai EXO cũng đã đến, họ nhanh chóng vào trong thay đổi trang phục, make up để chuẩn bị di chuyển đến địa điểm diễn ra sự kiện âm nhạc. Tất cả đều khẩn trương làm việc hết công suất vì thời gian không còn nhiều nữa. Tae Hee vừa tranh thủ phối trang phục vừa quay sang nói với Misa.

Misa à, em vào mang mấy bộ quần áo mới ủi hôm trước ra để EXO thử qua đi.

Misa vừa nghe thấy vội nhanh chóng đáp lời chẳng hề chần chừ.

Vâng! Em đi ngay đây.

Nói rồi cô lập tức chạy vào trong mở chiếc tủ kính lớn nơi cất trang phục diễn của EXO, nhanh chóng mang mấy bộ vest treo ở đấy ra ngoài.

Đột nhiên, lúc Misa vừa quay bước về phía lối đi thì một cái bóng đen đáng sợ với đôi giày cao gót đỏ chói bất ngờ xuất hiện chắn ngang đằng trước, nối tiếp đó là giọng nói mỉa mai nghe vô cùng chói tai.

Jin Misa! Cô đi đâu mà gấp thế?

Là Yori, cô ta vừa nói vừa cố ý kéo dài giọng đầy vẻ chua ngoa, đanh đá, rõ ràng cô ta vốn không có thiện ý. Trải qua chuyện ngày hôm qua, nhìn thấy vẻ mặt hách dịch của Yori, Misa đã biết chẳng phải tốt lành gì, cô bèn ngẩng cao đầu không chút nao núng đáp lại.

Tôi mang trang phục diễn cho EXO, họ đang đợi tôi bên ngoài. Nếu không có việc gì quan trọng xin chị hãy tránh đường.

Misa còn chưa nói hết câu, bất thình lình, Damin từ đâu cũng tiến đến gần Misa, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cô cất giọng xưng xỉa.

Cái gì thế? Mới hôm qua được nhận vào công ty, hôm nay đã tưởng mình là stylist chuyên nghiệp rồi sao? Dám lên mặt với bọn này hả? Đâu? Trang phục quần áo gì đâu? Để bọn này kiểm tra thử xem.

Damin vừa dứt lời đã chồm người giật mạnh lấy mấy bộ trang phục tên tay Misa. Cô ta dùng lực quá lớn khiến Misa không kịp đề phòng suýt nữa thì mất đà ngã ngửa.

Misa loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, rất nhanh sau đó cô liền đứng thẳng dậy, vô cùng tức giận bèn với tay toan giành lại mấy bộ trang phục diễn.

Hai chị làm gì thế? Trả nó lại cho tôi.

Damin thoát trông thấy Misa có ý muốn chạm đến quần áo trên tay mình vội vã sấn đến xô ngã Misa. Misa bị ngã xuống sàn đau điếng, đầu gối cô vì va đập đã trầy đi một mảng da lớn. Yori đứng ở đằng kia tất nhiên vô cùng khoái trá mà nở nụ cười chế giễu, trong lòng tự nhủ kế hoạch xấu xa của mình xem như đã thành công được một nữa, chỉ cần diễn tốt nốt phần sau là được. Yori giả vờ làm bộ căng thẳng, cẩn thận giở từng bộ quần áo lên kiểm tra, cô ta nhăn mặt nhíu mày thản thốt rồi bỗng giơ ra một chiếc áo sơ mi trắng tinh trong mớ trang phục diễn mà hét lớn.

Trời ơi! Áo bị cháy rồi!

Yori cố tình nói lớn hơn nữa, tay giơ cao cái móc áo cho mọi người xung quanh cùng xem, miệng lại không ngừng phân bua kết tội Misa.

Jin Misa cô ta làm hỏng trang phục diễn của EXO. Thật đúng là cái thứ ăn hại mà! Sao lại có loại người vô dụng như cô ta chứ?

Mấy nhân viên gần đó nghe ồn ào ở phía sau liền tập trung lại xung quanh ba cô gái tâm điểm. Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu mà chỉ trỏ, bàn tán xì xầm.

Có chuyện gì vậy?

Áo của EXO bị làm sao hả?

Sao Jin Misa lại bị ngã xuống sàn thế kia?

Ai mà biết!

Đám đông mỗi lúc lại càng đông hơn, chị em Yori, Damin được nước làm tới, cả hai cô ả cứ thay phiên nhau đưa cái áo ra trề môi cất giọng dè bĩu.

Này! Mọi người có thấy không? Chính là con nhỏ Jin Misa này làm đấy, nó làm cháy luôn áo của các oppa rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Cô gái tội nghiệp ngã sóng soài dưới sàn dường như cảm thấy quá uất ức, cô không thể chịu nổi sự ngang ngược, vô lý của hai kẻ ác độc kia lập tức đứng dậy đáp trả.

Chị Yori! Sao chị có thể vô cớ vu oan cho tôi như thế? Tôi vốn không có làm cháy nó.

Cô ả Damin vừa nghe Misa cất lời phản kháng lập tức trợn mắt quay người lại dí vào trán cô.

Cô còn già mồm nữa à? Rõ ràng mấy bộ quần áo này hôm qua chính cô là người đã ủi nó, sau đó cũng chính cô đã đi cất nó vào tủ, sáng nay lại do cô lấy nó ra. Thế đấy, cô xem nếu không phải cô làm hỏng thì là ai đây? Không lẽ là tôi à?

Đúng là tôi đã ủi nó. Nhưng lúc đó, tôi hoàn toàn không hề làm cháy áo. Tôi cũng không phải hạn người trốn tránh trách nhiệm như chị nói.

Yori lúc này đã không thể kìm chế khi nghe những lời lý lẽ của Misa, cô ta hung dữ định sấn tới đưa cánh tay lên cao toan đánh Misa.

Còn dám cãi lời nữa à? Loại người như cô phải bị đuổi việc mới xứng. Hôm nay để tôi cho cô một bài học.

Cánh tay cô ta cứ như vậy mà giơ lên, Misa vẫn đứng yên trân trân nhìn cô ta, cô không hề làm sai, không có gì phải sợ Lee Yori.

Khi tất cả mọi người có mặt trong căn phòng há hốc mồm hốt hoảng bởi hành động quá sức thô lỗ của Lee Yori, sự việc diễn ra quá đột ngột nên chẳng ai kịp ngăn cản, ai cũng nghĩ rằng cái tát kia sẽ giáng xuống mặt Misa là cái chắc rồi. Nhưng ngay giây tiếp theo, có lẽ chẳng ai ngờ đến, cổ tay của Lee Yori đang vô cùng khí thế nhằm phía Misa mà hướng xuống lập tức đã không thể cử động được bởi lẽ có một bàn tay nam giới mạnh mẽ, gân guốc nắm chặt lại.

Lee Yori giật bắn người ra sức vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự kìm giữ, đám đông xung quanh cũng sửng sốt không kém, nhất là cô gái nhỏ bị vu oan đằng kia, cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đôi mắt long lanh không chớp nhìn người con trai cao lớn phía trước. Cô không thể ngờ được anh lại xuất hiện vào đúng lúc này để cứu cô.

Phản ứng la hét của mấy nhân viên xung quanh càng khiến Yori trở nên kích động, cô ta vội vã quay lại xem thử kẻ nào to gan dám ngăn cản mình. Lúc gương mặt Yori vừa vặn đối diện với gương mặt góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao ngất càng làm nổi bật hàng lông mày rậm đang nhíu chặt, đôi mắt phượng hằn lên những tơ máu đỏ hướng về phía cô ta, tứ chi Yori đã bắt đầu run rẩy, môi thì lắp bắp nói không nên lời.

Chan...Chan...Yeol...Oppa!

Chàng trai nghe thấy tiếng Yori gọi liền tỏ vẻ vô cùng chán ghét, anh vội thả tay cô ta ra, tránh xa như thể cô ả là virus gây bệnh. Một giây sau đó, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên lập tức hỏi tội.

Chưa có chứng cứ xác thực đã đi rêu rao vu khống thậm chí còn phỉ báng người khác, cô Lee Yori có biết sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù không?

Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta bình thản hỏi, lời nói của anh tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại có sức đả kích rất lớn làm cho đối phương đã sợ nay càng thêm hãi hùng. Tất nhiên cô ả đáng ghét nọ chính thức cứng họng chẳng thể tiếp tục bào chữa, chỉ có thể run người, khép nép mà nói không nên câu.

Tôi...tôi...tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi.

Anh đứng thẳng người, vòng hai tay thong thả, lại vô cùng tà mị mà nói.

Thấy sao nói vậy không hẳn là việc tốt. Cho dù bản thân cô có chính mắt trông thấy chưa chắc đã là sự thật. Bất cứ điều gì trước khi khẳng định đều phải kiểm tra tường tận chính xác. Cũng giống như toà án, trước khi điều tra thì không thể kết tội bị can. Chỉ cần sai một li, có thể đi đến một dặm, cô Lee Yori có hiểu không?

Hy vọng sau này, cô biết cẩn thận lời nói, điều tiết hành động của mình sao cho đúng mực hơn. Biết đâu, kẻ đứng đằng sau vụ này lại là một người khác. Tôi nói có đúng không...Lee Yori?

Anh đột nhiên dừng lại, cúi người xuống nhìn Yori, cô ta liền một phen hoảng hồn.

Vâng...vâng ạ! Tôi xin lỗi! Sau này tôi sẽ cân nhắc.

Chàng trai bấy giờ mới nhẹ nhàng nở một nụ cười hài lòng, anh đứng thẳng trở lại, quay sang cầm lấy chiếc áo bị cháy sém một lỗ trên ngực áo từ tay Yori, rồi băng lãnh nói với mọi người xung quanh.

Thật ra chuyện chiếc áo bị cháy vốn không phải chuyện lớn, mọi người không cần quá khẩn trương, cũng không phải lo lắng. Tôi có cái áo vest cùng tông màu với chiếc áo sơ mi này may mắn sáng nay có đem theo. Thú thật, chiếc áo bị hỏng này là của tôi, vì thế lát nữa trình diễn, tôi sẽ mặc vest khoác ngoài áo sơ mi, chắc sẽ che được chỗ hỏng. Mọi người cứ yên tâm đi. Còn về việc tìm ra thủ phạm thật sự cố tình phá huỷ trang phục diễn của nhóm, tôi nhất định sẽ báo lại với ban lãnh đạo công ty. Tên thủ phạm rồi sẽ sớm bị tóm thôi.

Anh vừa dứt lời đã lạnh lùng cất bước rời khỏi căn phòng. Trước khi đi, anh còn không quên liếc nhìn Misa một cái. Trong ánh nhìn đầy ẩn ý ấy, Đầu Heo ngốc liệu có hiểu được, khi nãy, anh đã lo lắng cho cô đến chừng nào.

Đám đông cũng giải tán dần dần nhưng những lời bàn tán ồn ào vẫn còn rất sôi nổi. Có người tấm tắc khen phân tích, lập luận của Chanyeol vô cùng chí lý, cũng có những kẻ chỉ trích anh, cho rằng anh thiên vị, vì tình riêng nên mới ra tay diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng mà bất luận như thế nào, Misa cũng không quan tâm, cô chẳng làm gì hổ thẹn với lòng, trước giờ tất cả đều tuân thủ đúng theo quy định của công ty thì không sợ bất cứ lời đàm tiếu nào.

..........

Hoàng hôn vừa buông xuống, sự kiện âm nhạc cũng bắt đầu khai mạc. EXO đã vào bên trong sân vận động từ rất sớm, mọi thứ xem như chuẩn bị hoàn tất, giờ chỉ còn chờ đón màn biểu diễn tuyệt vời của chín chàng trai nữa thôi. Hôm nay các anh trình diễn ở tiết mục kết thúc chương trình. Các EXO-L tất nhiên tập trung dưới khán đài vô cùng đông đúc để cổ vũ cho EXO. Tất cả hoà cùng không khí nhộn nhịp, háo hức chẳng khác nào ngày hội. Chỉ vài phúc nữa thôi, khi các anh bước lên sân khấu, biển lightick sẽ sáng rực, bao trùng cả không gian sắc cầu vòng huy hoàng, lộng lẫy.

Đó cũng là khoảng thời gian mà các nhân viên stylist như Misa được rỗi việc. Cô nàng đang vui vẻ, tung tăng đi ở trước sân vận động, là cô đang trên đường đến cửa hàng bán trà sữa gần đây.

Đêm qua, cô quả thật đã cất công mày mò lên mạng, gia nhập hội FanClub của Sehun, đồng thời mới điều tra được một thông tin thú vị là Sehun rất thích uống trà sữa.

Từ lúc đến sân vận động, nhìn thấy có quán trà sữa ngay bên cạnh, Misa đã thầm nhủ lát nữa đợi Sehun diễn xong, cô nhất định mua tặng anh một ly trà sữa vị khoai môn thật đặc biệt. Anh chắc sẽ bất ngờ lắm cho mà xem. Có khi nhờ thế tình cảm của cô và anh tiến triển thêm một bước cũng nên. Vừa nghĩ đến chàng Bạch Mã hoàng tử trong lòng, Misa đã cảm nhận được nơron hạnh phúc dâng lên từ sâu thẳm đáy lòng, cô phúc chốc bỗng mỉm cười ngây ngốc, tâm trạng như nếm phải mật ngọt.

Misa đặt làm hai ly trà sữa loại đặc biệt rồi nhảy chân sáo trở lại sân vận động, cô vừa đi vừa ngâm nga hát, mắt để ở trên trời nên đã đâm sầm vào vật gì đó cứng cứng bự bự. Cô theo phản xạ lập tức thụt lùi về sau, dùng tay che trán khẽ suýt xoa.

Ui da! Đau quá!

Đi đâu mà vui thế?

Một giọng nói nam tính trầm khàn bất ngờ phát ra từ phía đối diện. Misa không khỏi giật mình kinh ngạc, cô nàng ngẩng lên quan sát, bấy giờ mới xác định rõ vật thể cứng cứng bự bự khi nãy va chạm với cô thật ra là cái gì. Đúng là oan gia ngõ hẹp, bất cứ nơi nào có cô, anh đều biết. Giọng nói khàn khàn này đã ám ảnh, đeo bám theo cô xuống một tháng nay. Xem ra, lại gặp khắc tinh nữa rồi. Misa lấy lại phong độ tròn xoe đôi mắt lườm chàng trai trước mặt một cái, chu môi thè lưỡi mà chọc giận anh.

Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?

Nói rồi cô nàng tiểu bạch bèn lách sang một bên mà đi tiếp. Nhưng ai đó đã nhanh hơn thỏ trắng một bước, vội lạng sang bên kia tiếp tục cản đường cô.

Cái gì đó vậy?

Mắt anh liếc đến hai ly trà sữa cô đang cầm trên tay, Misa còn chưa kịp trả lời thì anh đã nhanh chóng giật mất một ly. Thành công cướp đồ của tiểu bạch xong, anh còn bày ra vẻ mặt vô cùng thành tựu mà nhếch môi cười tà mị.

Wow! Trà sữa sao? Trông cũng hấp dẫn đấy. Tốt lắm! Sẵn tôi cũng đang khát nước, tôi uống nhé.

Không đợi cô đồng ý, anh đã mở nắp ly nhựa, linh hoạt dốc thẳng một hơi hết nửa ly. Misa cứ đứng đó há hốc mồm chứng kiến màn hành động tự nhiên như ở nhà mình của anh chàng hàng xóm mỹ nam phía đối diện mà không khỏi kìm nén khói đen đừng xì ra hai bên lỗ tai. Cái tên biến thái này, sao hắn dám uống cả trà sữa mà cô mua cho Sehun chứ. Mặt Misa hết xanh lại đỏ, hắc tuyến đầy đầu, cô vận nội công hét lớn.

Park Chan Yeol!!!

Ai cho anh tự tiện đến thế hả? Anh có biết tôi mua cái này cho ai không???

Hàng lông mày rậm đen khẽ nhếch lên mị hoặc, Chanyeol làm bộ dửng dưng, tự tiếu phi tiếu trả lời một câu.

Sao thế? Không phải mua cho tôi sao? Khi nãy tôi đã cứu cô, ít ra cô phải đền đáp cho tôi một chút chứ.

Anh chàng Chanyeol còn giơ giơ cái ly trong tay lên phụ hoạ. Misa liền đổ quạu nhét luôn ly trà sữa còn lại vào tay anh.

Đấy! Anh cứ uống hết đi, uống cho chết luôn cũng được. Xem như tôi đền ơn cho anh. Sau này hai chúng ta không ai nợ ai nữa.

Dứt lời Misa bèn mang tâm trạng tức giận ngút trời, cắm đầu bỏ chạy về phía trước. Cô không muốn lưu lại nơi này mặt đối mặt với sao chổi chà thêm chút nào. Nhưng hình như ngày hôm nay chẳng phải là vận may của Misa, cô nàng mới chạy được vài bước lại tiếp tục va mạnh vào một vật thể lạ nữa.

Ahhhhhhhh!!!!!!!!

Misa hoảng hốt tức tốc giảm tốc độ, suýt nữa thôi là cô đã ngã nhào lên người người ta mất rồi. Misa ngượng chín cả mặt, liền ngẩng đầu lên định xin lỗi, có ngờ đâu cô còn chưa kịp nói gì, chàng trai nọ đã cất giọng đầy ngỡ ngàng.

Jin Misa! Là em sao?

Chen hyung!

Cả hai đều rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau. Chen vội mỉm cười với cô và dịu dàng nói.

May quá! Gặp được em ở đây. Em ăn gì chưa? Vừa hay anh cũng định ra ngoài ăn tối, hay là chúng ta cùng nhau đi.

Khoé môi Chen cong lên quyến rũ theo từng nhịp điệu của câu nói, Misa dường như đã bị anh thu hút. Dạ dày cô vừa nghe đến động từ ăn thì đã cồn cào biểu tình, còn phát ra chuỗi âm thanh rột rột sinh động, thật là mất mặt quá mà. Misa ban đầu có chút do dự, nhưng chỉ vài giây sau đó, cô lập tức đổi ý.

Lúc Misa vừa định nói được thôi thì một giọng nói khàn khàn đầy bá đạo bất ngờ vang lên.

Nếu thế thì cậu hãy từ bỏ ý định ngay từ bây giờ đi.

Bởi vì đêm nay...

...cô ấy bận ở bên tớ rồi.

...

Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, thân ảnh cao lớn, tuấn mỹ dần dần hiện ra mị hoặc, anh đứng dựa lưng vào thân cây tuyết tùng, trên tay cầm hai ly trà sữa đang uống dở, dáng vẻ lười biếng mang theo vài phần băng lãnh, mái tóc xoăn nâu tựa hồ sáng màu hơn bởi có ánh đèn chiếu vào.

Chen dường như sững người trong giây lát, đôi mắt chim ưng sắc lạnh của anh đang nhìn lăm lăm về trước. Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng vô cùng quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.