Dưới kia là dòng chảy của sông Hàn êm ả về đêm, sóng nước hiền hoà và tĩnh lặng cũng giống như tâm trạng của cô gái đứng nơi thành cầu kia. Chưa bao giờ, cô thấy tuyệt vọng như lúc này, cảm giác như bản thân đã đánh mất tất cả, việc làm cũng mất, mà thể diện, danh dự của cô cũng chẳng còn. Mọi cố gắng, nỗ lực trong thời gian qua giờ đây đã tan thành mây khói, mọi thứ quay về điểm xuất phát chỉ còn lại con số không. Quan trọng hơn hết là lòng tự trọng của cô đã bị tổn thương nặng nề, lần đầu tiên trong đời cô bị người khác chửi mắng, nói những câu xúc phạm như thế. Từng câu nói giống như lưỡi dao đâm cắt vào tim cô đau nhói. Nghĩ đến, nước mắt cô lại trào ra, cô nhìn xuống dòng nước đang chảy dưới kia, nếu có thể, cô thật cũng muốn nhảy xuống cho xong.
Trời càng về khuya, làn gió rét buốt cứ thổi vào từng đợt làm phất phơ tà váy trắng, Misa đứng thẳng, dang rộng hai tay, cảm nhận sự lạnh giá, tái tê của cuộc đời.
Ngay giây phút ấy, bỗng ngang eo Misa có một cánh tay vòng qua ôm chặt, rồi một lực kéo mạnh mẽ làm Misa ngã ngửa về phía sau, cô giật mình hốt hoảng hét lên.
Ahhhhhhhhh...
Tiếp nối sau đó, hoà cùng tiếng hét của Misa, là một giọng nói trầm khàn vô cùng giận dữ.
Jin Misa, cô điên rồi sao?
Bảo cô đi chết là cô đi thật hả?
Lúc Misa định thần lại thì cô đã nằm trọn trong vòng tay rắn rỏi của một chàng trai, chính là tên hàng xóm mà cô ghét cay ghét đắng. Chợt hiểu điều gì đang xảy ra, cô lập tức đứng thẳng người dậy, xô mạnh chàng trai nào đó đang chiếm tiện nghi ôm cô.
Anh làm cái gì vậy? Ai cho anh chạm vào người tôi? Anh nói là ghê tởm tôi mà. Vậy thì đến đây để làm gì? Đến để xem kết quả tôi đã bị anh hại thê thảm như thế nào hả? Được rồi! Giống như anh thấy đó, tôi bây giờ đã rất thê thảm. Vừa lòng anh chưa?
Misa vừa nói nước mắt lại không kìm được mà trào ra, rồi như nghẹn lời trong tiếng nấc, cô quay người, dùng hai tay che đi khuôn mặt nhem nhuốc, giàn giụa nước mắt.
Chanyeol vẫn đứng đó, một tia bối rối chợt thoáng lên trong mắt anh, anh cứ đưa tay lên toan chạm vào tay cô, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó liền nhanh chóng rụt lại.
Cô nói gì chứ? Cô phải cảm ơn tôi vì vừa nãy tôi đã cứu cô thoát chết mới đúng. Cô nhìn đi!
Anh chỉ tay xuống dòng nước bên dưới.
Sâu như thế, cô nhảy xuống rồi, có sống xót được không?
Chanyeol vừa dứt lời, cô gái đang đứng ở đằng kia liền ngừng khóc quay lại, trong ánh mắt chẳng thể che giấu được sự kinh ngạc.
Cái gì? Anh mới nói sao hả? Ai nói với anh tôi định nhảy xuống dưới?
Chứ vừa nãy cô leo lên thành cầu rồi còn đứng giơ tay ra để làm gì?
Chanyeol sửng sốt đáp lại.
Tôi đến đây là muốn hóng gió. Hóng gió đấy. Hóng gió giải sầu có biết không hả?
Cô nàng tiểu bạch thỏ bắt đầu chu môi lên.
Anh đang nghĩ cái gì thế? Anh tưởng mình là ai mà kêu tôi đi chết thì tôi phải đi? Tuy bị anh khiến cho ra nông nỗi này nhưng tôi vẫn còn yêu đời lắm! Chết gì mà chết chứ! Suy diễn linh tinh. Anh cứ luôn miệng nói tôi là người điên, thật sự anh mới chính là người bị điên. Tự nhiên người ta đang hóng gió lại đến phá đám!
Người nào đó cứ đứng yên như trời trồng nghe thỏ trắng tuôn ra một tràng dài. Vài giây sau đó, sắc mặt đã bắt đầu chuyển dần sang màu đen, anh dĩ nhiên giận dữ mà lớn tiếng.
Thì ra cô chỉ lên đây hóng gió thôi. Cái đồ Đầu Heo ngốc này,bộ cô rảnh lắm sao? Hết chuyện rồi mười hai đêm lại lên cầu hóng gió. Có biết tôi lo cho cô đến phát điên rồi không...
Quả nhiên lời nói vừa rồi của Chanyeol có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đến cô gái đang đứng trước mặt. Cô không kìm được liền quay sang ngỡ ngàng nhìn anh. Chanyeol hình như cũng phát hiện ý tứ trong lời nói của mình có vấn đề, vội vàng lắp bắp bào chữa.
À...! Tôi....ý tôi là...là...không phải như những gì cô đang nghĩ đâu. Tôi chỉ muốn nói là nếu như cô chết, ai sẽ đến giúp tôi việc nhà và chăm sóc Tobennie đây? Là như vậy đó.
Chanyeol nói xong bèn quay phắt đi, bởi vì anh không muốn người con gái đối diện kia nhìn thấy sắc mặt anh đang dần đỏ lên.
( Chan Chan nhà mình mà nói dối là đỏ mặt nha! Cái này các bạn có thể lên mạng search, là thật đó! )
Mà cô gái đang đứng đằng kia sau khi nghe anh giải thích rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Haizz! Làm tôi hết cả hồn!
Sau đó, cô lại nói với anh thêm một câu.
Yên tâm đi! Chưa lấy được đoạn video kia, tôi sẽ không dại gì mà tự kết liễu đời mình đâu. Cơ mà cái này có gọi là Vừa đấm vừa xoa không nhỉ? Anh mắng tôi cho đã rồi lại đến đây tìm tôi? Như thế rốt cuộc là ý gì?
Chanyeol tất nhiên nhanh chóng đáp lại lời cô.
Thực ra khi nãy tôi cũng hơi có chút không phải. Nhưng mà, tất cả cũng là tại cô. Ai cho phép cô tự ý ra ngoài tìm việc làm hả? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý để cô ra ngoài làm việc, nhất là làm việc chung với cái tên đầu hói, vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt.
Anh lấy quyền gì?
Misa cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng anh chàng Chanyeol lại chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi của cô. Anh thong thả quay sang giật phắt cái túi xách Misa mang theo rồi mở ra tìm điện thoại, linh hoạt ấn đến nhật ký cuộc gọi rồi nhanh chóng gọi cho một ai đó.
Chanyeol! Anh định làm gì thế?
Misa kiễng chân, toan giật lại cái điện thoại. Người nào đó thấy vậy bèn cố ý giơ tay đưa điện thoại lên cao hơn. Nhưng thật đáng buồn cho Misa, với chiều cao một mét sáu lăm, cô nàng dù có gắng thế nào cũng không thể nào vớ tới chiếc điện thoại được đành đau khổ đứng yên nhìn anh chàng hàng xóm phúc hắc giở trò với điện thoại của chính mình.
Đầu dây bên kia hình như đã bắt máy, cô thấy anh nhíu chặt hai đầu chân mày mà trả lời.
Xin chào! Tôi chính là người nhà của cô Jin Misa. Tôi muốn gọi báo cho anh biết là sau này cô Jin Misa vì một số lý do cá nhân sẽ không đến làm việc ở công ty của các anh nữa. Hãy huỷ hợp đồng đi! Vậy nhé!
Chanyeol cúp máy.
Trả điện thoại cho tôi!
Misa đầu đầy hắc tuyến, đánh liều nhảy lên, giành lại chiếc điện thoại.
Này hàng xóm, anh vừa gọi cho ai vậy?
Cô vừa nhăn mặt hỏi vừa mở nhật ký ra kiểm tra, rồi không khỏi thản thốt.
Là thư ký Han sao? Ai bảo anh thế? Đây là việc riêng của tôi, ai bảo anh nhúng tay vào? Còn nữa, anh trở thành người nhà của tôi từ lúc nào hả?
Cô tức giận đến muốn xịt khói. Trong khi đó ai kia lại rất đỗi thong thả mà trả lời.
Cô làm con sen ở nhà tôi hơn một tháng nay xem như gần như cũng là người nhà rồi? Sao hả??
Anh lại tiến lại gần cô, cúi đầu thấp xuống, không khí vô cùng nguy hiểm.
Thế nào?? Không đến công ty nữa, sợ không gặp được tên Han hói đầu gì đó sao?
Ai nói chứ? Tôi và anh ta chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên thôi. Mà...mà...anh tưởng anh là ai? Tôi muốn làm gì thì làm, đến lượt anh quản lý tôi sao?
Được! Tốt lắm! Khẩu khí rất tốt!
Chanyeol lại giật lấy điện thoại của Misa một lần nữa, chỉ với vài thao tác đơn giản, anh đã thành công xoá đi số điện thoại của Han Jae Geun đã lưu trong đó, rồi trả nó lại cho cô nàng chính chủ. Misa nhận lấy điện thoại rồi mở ra xem xét, trong lòng lại thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Chanyeol.
Park Chanyeol! Anh quá đáng vừa vừa thôi chứ! Anh lại làm cái quái gì trong máy của tôi vậy?
Tôi xoá số của hắn, để cô không thể liên lạc với hắn nữa!
Chanyeol trưng ra bộ mặt phúc hắc mà trả lời. Một giây sau đó, anh lại cúi thấp đầu, dường như đang suy nghĩ đến điều gì, anh liền kéo cô gái mặt vẫn còn đen sì vì tức kia ra phía ngoài.
Jin Misa, cô thật sự muốn tìm việc làm đến vậy sao?
Misa vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì câu hỏi ấy và thái độ khác thường của anh hôm nay thì anh lại tiếp tục nói.
Thực ra...tôi có chuyện này muốn nói với cô...
Misa hết sức ngạc nhiên, cô tròn xoe hai mắt nhìn anh chờ đợi anh nói tiếp. Ngay giây tiếp theo, chất giọng trầm ấm, du dương như làn gió đêm lập tức vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Thực ra, tôi...
Park Chanyeol!!! Park Chanyeol kìa!!!
Một cô gái trẻ đang đi bộ ở trên cầu lấy tay chỉ vào hai người đứng đằng kia, cô bạn đi cùng cô ta liền nhìn về hướng đó rồi chợt reo lên.
Đúng rồi!!! Là Chanyeol của EXO đó!!! Chính là anh ấy!!!
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng hét liền đổ xô chạy sang phía bên kia. Tiếng reo hò, tiếng bước chân cứ thế vang lên không dứt.
Park Chanyeol!!! Cho em xin chữ ký đi!!!
Em là fan cuồng của anh này, Pặc Chân Dẹo!!!
Ôi!!! Đẹp trai quá!!! Tôi ngất mất thôi!!! Chụp với em một tấm hình đi, oppa!!!
Tiếng hò hét ngày càng đến gần, Chanyeol ở phía bên kia cầu hình như cũng nghe thấy, bèn nhìn về nơi phát ra tiếng ồn. Đoàn người đã đến vây quanh chiếc Mercedes của anh chỉ trỏ, chỉ có cô gái đang đối diện với anh là vẫn ngơ ngác không hiểu việc gì đang xảy ra.
Có chuyện gì vậy??
Vẫn chưa hiểu sao? Tôi bị fan phát hiện rồi! Mau chạy thôi!
Vừa dứt lời, Chanyeol đã với đến, nắm chặt lấy bàn tay của cô gái vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng kia. Tuy cô vẫn chưa tiêu hoá được hết lượng thông tin có trong câu nói của anh nhưng vẫn theo phản xạ mà chạy trốn cùng anh trong tiếng reo hò tiếc nuối.
Oppa!!! Chanyeol oppa!!! Cho em xin chữ ký với!!! Anh đi đâu thế ạ???
Oppa!!! Cô gái đó là ai vậy???
Đúng thế!! Mau chụp hình đi!!
Oppa đang hẹn hò sao??? Huhuhu!!!
Mọi người vừa đuổi theo, vừa chỉ tay vào đôi nam nữ đang chạy ở phía trước. Chàng trai cao lớn mặc áo hoodie, quần jean rách gối đi giày thể thao nắm tay một cô gái mặc váy trắng, mái tóc nâu dài tung bay trong gió. Anh và cô cứ chạy mãi, chạy mãi, băng qua từng con phỗ, từng ngõ hẻm, những dãy nhà cao tầng san sát nhau lần lượt lùi lại sau lưng họ, ngọn đèn đường toả thứ ánh sáng dịu dàng soi chiếu hai cái bóng một cao một thấp đổ dài xuống mặt đường.
Chanyeol vẫn nắm chặt tay Misa, anh và cô đã chạy đến khu công viên hoa anh đào. Bấy giờ đã vào mùa hoa nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống mặt đường, rơi xuống mái tóc cô và anh, tất cả trắng xoá. Con đường dường như cũng đã chuyển sang màu trắng vì phủ kín hoa anh đào. Bước chân của hai người đạp lên những cánh hoa ấy, con đường như trở nên vô tận. không gian xung quanh vắng lặng, chỉ có chàng trai đang nắm tay cô gái chạy trên đường kia, cô gái vừa chạy vừa đưa tay ra hứng những cánh hoa rơi dịu dàng. Từ nhỏ, cô đã rất thích hoa anh đào, bởi vì đó là loài hoa có hương thơm nhẹ nhàng, thuần khiết, màu sắc thanh nhã, dịu dàng lại kiên cường, dũng cảm, cũng giống như con người của cô vậy.
Misa đã từng mơ ước được tay trong tay với người con trai mà cô yêu thương nhất đi dưới mưa hoa anh đào. Những tưởng sẽ không bao giờ thực hiện được, thật không ngờ hôm nay lại có thể ngắm hoa rơi trong tình cảnh thế này.
Từng cánh hoa vẫn rơi lả tả trước mặt cô và anh, cô nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình, nó đang được bàn tay gân guốc, to và dày của anh nắm chặt, trái tim cô bỗng đập từng loạn nhịp từng tiếng thình thịch, thình thịch.
Cũng không biết do cô chạy mệt hay là vì lý do nào khác.
Trống ngực Misa bất giác cứ đập rộn rã liên hồi, cô bỗng mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang tay mình trong tiết trời lạnh giá. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng cô. Lạ lắm! Lạ đến không thể tả.
Trước đây, Misa chưa bao giờ có cảm giác như thế này với ai bao giờ.
Cô vẫn mơ màng cùng anh chạy trốn dưới cơn mưa hoa anh đào. Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong tâm trí cô, cô đột nhiên lại có ước muốn hay là cứ mãi như thế này, chạy mãi như thế này có khi lại tốt, bỏ lại sau lưng tất cả, không cần phải để ý đến những điều phiền muộn, không vui nữa...
Hai người cứ như vậy chạy mãi...chạy mãi trên con đường tựa như có điểm dừng ấy...
Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cả hai cũng đã đứng lại. Mệt đứt hơi, không ai có thể nhấc chân lên nỗi nữa rồi. Lúc này anh và cô...đang đứng đối diện nhau, cả hai đều thở dốc vì mệt.
Cô nhẹ nhàng ngước nhìn mái tóc của anh ướt đẫm mồ hôi, trên ấy còn vương lại mấy cánh hoa anh đào rơi lúc nãy. Thấy đôi mắt tròn xoe đen láy của cô cứ nhìn mình, anh bỗng nhoẻn miệng cười dịu dàng, hữu tình hay vô ý mà để lộ má lúm đồng tiền tiêu sái.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch
Trái tim cô một lần nữa lại đập nhanh nữa rồi, cảm giác kỳ lạ lúc nãy rủ nhau kéo đến, bao trùm lấy toàn bộ tâm tí cô.
Misa vô thức lấy tay để lên ngực trái, cố trấn tĩnh bản thân, ra sức biểu tình kêu gọi trái tim đừng tiếp tục đập nhanh như vậy nữa. Thế nhưng tất cả đều vô hiệu, trái tim cô dường như đã không còn nghe theo sự điều khiển của chủ nhân mất rồi.
Khuôn mặt Misa bắt đầu nóng ran, cô lại lén nhìn sang Chanyeol. Xem ra, người nào đó cũng không khá hơn cô là bao. Hai má anh từ khi nào đã ửng hồng như sắc hoa anh đào trong gió.
Anh ngượng ngùng mà quay đi, che giấu một tia bối rối ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm tựa hồ mặt biển.
Misa à, thật ra...chuyện lúc nãy tôi...
...Tôi muốn nói là...là...
...
Chanyeol nhìn thẳng vào mắt cô, cô vẫn đứng đó, tròn xoe đôi mắt hướng về phía anh chờ đợi. Dưới mưa hoa anh đào rơi trắng xoá, đột nhiên anh nói một câu.
Misa à, thật ra...chuyện lúc nãy, tôi muốn nói với cô là...là...
Cô như rất hồi hộp, đang muốn nghe phần tiếp theo của câu nói, vô cùng chăm chú vào đối phương. Chanyeol quả thật có chút ngập ngừng, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã tiếp lời.
...nếu như cô đã muốn tìm việc làm đến thế, sau này không cần đến cái công ty đó làm việc nữa. Tôi có thể tìm cho cô một công việc khác tốt hơn.
Misa nghe Chanyeol nói trở nên rất ngạc nhiên, hình như không tin vào những gì vừa nghe thấy, cô còn hỏi lại.
Anh vừa nói sao? Anh tìm việc khác cho tôi à? Tôi có nghe nhầm không đó?
Cô không nghe nhầm đâu. Tin hay không thì tuỳ cô.
Người nào đó lập tức khẳng định chắc như đinh đóng cột rồi nhanh chóng quay mặt nhìn theo con đường phía trước.
Cô cũng đừng suy nghĩ gì nhiều quá, tôi thấy cô đáng thương nên mới giúp thôi, không cần cảm ơn.
Chanyeol còn chưa nói hết câu, Misa đã nhíu mày trả đũa.
Hoá ra là như vậy, tôi biết anh cũng chẳng tốt đẹp gì, thương hại nên mới giúp tôi chứ gì.
Thế nào? Vậy cô có đồng ý không?
Misa suy nghĩ một lát rồi vội đồng ý, dù sao bây giờ cô cũng không có lựa chọn nào khác, thôi thì cứ tìm đại một công việc nào đó mà làm vậy, chỉ cần phù hợp với cô và không phạm pháp là tốt rồi.
Được! Tôi đồng ý!
Cô nàng tiểu bạch thỏ trả lời dứt khoát, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, cô liền quay sang anh, nét mặt chẳng giấu nỗi sự ngờ vực.
Mà này, anh phải hứa không được giở trò chơi tôi đâu đó.
Yên tâm đi! Tôi có phải là trẻ con lên ba đâu. Hơn nữa, tôi cũng không giống như cô, ăn rồi cứ đi tính toán giở trò với người khác.
Misa tất nhiên lườm Chanyeol một cái, anh không thèm để ý, chỉ bước đến kéo tay cô.
Đi thôi!
Đi đâu??
Thì về nhà chứ đâu. Bộ cô tính ngủ lại đây hả?
Vậy còn xe của anh thì sao?
Đừng lo! Tôi tự có cách xử lý!
Chanyeol trả lời cô một cách thản nhiên, rồi vội rút điện thoại ấn máy, gọi đến số liên lạc của ai đó.
Xin chào, quản lý Choi phải không ạ! Xin lỗi vì gọi anh giờ này nhưng em đang gặp một rắc rối nhỏ. Anh có thể đến cầu sông Hàn lái xe về hộ em được không? Xe em không khoá cửa đâu.
Vâng ạ! Em cảm ơn anh trước!
À! Về chuyện đó ngày mai em sẽ giải thích.
Sau khi nhờ vả, Chanyeol vô cùng yên tâm cúp máy, xem như đã giải quyết xong một vấn đề.
Số máy Chanyeol vừa gọi thực ra là của anh Choi Shin Woo, một trong những quản lý của EXO. Bình thường, Chanyeol và quản lý Choi rất thân nhau, giữa họ dường như không phải là khoảng cách giữa người quản lý và idol đơn thuần nữa, tình cảm của họ đã đến mức giống như anh em thân thuộc một nhà. Có thể nói cũng nhờ vào tính cách hoạt bát, thân thiện mà đi đâu Chanyeol cũng kết bạn được với rất nhiều người, thậm chí xem nhau chẳng khác nào như người thân trong nhà. Chính vì thế, vừa nhận được điện thoại, quản lý Choi đã lập tức đến cầu sông Hàn để lái chiếc Mercedes Benz của Chanyeol về không mà chút ngần ngại trời đã khuya.
Dĩ nhiên là lúc Shin Woo đến đấy, người hâm mộ của Chanyeol vẫn còn chen chúc xung quanh chiếc xe, mục đính chính là chờ idol của họ trở lại, chỉ đáng tiếc Chanyeol thật sự không có đến.
Vừa thấy quản lý Choi xuất hiện, mọi người đã lập tức đổ xô đến chen nhau hỏi anh.
Anh gì ơi, anh hình như là quản lý của Chanyeol Oppa phải không?
Đúng vậy!
Nếu thế thì cho chúng tôi hỏi, oppa ấy đã bỏ đi đâu thế ạ?
Phải đó! Còn cô gái đi cùng oppa ấy nữa, cô ta là ai vậy?
Có phải EXO Chanyeol đang bí mật hẹn hò không?
Anh hãy trả lời chúng tôi đi! Đúng đấy! Chúng tôi còn chụp được hình nữa này!
Cô gái trẻ đứng gần Shin Woo nhất giơ cái điện thoại ra chỉ vào bức ảnh chụp có phần hơi nhoè. Vì ở cự ly xa nên chỉ thấy bóng một chàng trai áo đen nắm tay một cô gái mặc váy trắng bỏ chạy, ảnh lại được chụp từ phía sau nên không thấy rõ mặt cho lắm. Choi Shin Woo chỉ liếc mắt qua rồi vội lắc đầu nguầy nguậy.
Xin lỗi! Chắc các bạn đã nhìn nhầm rồi. Người trong ảnh này không phải là Park Chanyeol đâu. Đúng là hôm nay Chanyeol có đến sông Hàn hóng gió nhưng vì công ty có việc cậu ấy đã về từ sớm rồi. Xe cậu ấy bị hỏng nên tôi phải đến giúp cậu ấy lái về.
Nói rồi, anh quản lý Shin Woo nhanh chóng mở cửa xe, vào trong rồi khởi động máy, phóng thẳng về phía trước. Tiếng mọi người ở phía sau vẫn không ngớt, tất cả đều hướng theo chiếc Mercedes sắp mất hút trên con đường cao tốc.
Sao có thể chứ! Rõ ràng người đó là Chanyeol oppa mà!
Đúng đấy! Nhìn ảnh này, dáng giống qua đi à!
Nếu không phải Chanyeol oppa thì tại sao lại phải bỏ chạy? Tôi không tin đâu!
Những tiếng bàn tán xôn xao của đám đông vẫn cứ vang lên in ỏi trên cầu sông Hàn, phá tan không khí tĩnh lặng lúc về đêm.
..........
Lúc này Chanyeol và Misa cũng đã đi taxi an toàn trở về nhà. Cả hai người ai đều về nhà nấy. Trời đã khuya rồi, gần một giờ sáng nhưng cả hai người vẫn không ai ngủ được.
Về phần Misa, cô cứ nằm lăn lộn mãi trên chiếc giường công chúa êm ái của mình. Cô nàng hết lăn qua, đến lăn lại, rồi thì xoay người đủ thứ kiểu mà vẫn chẳng tài nào chợp mắt nổi. Trời ạ! Hễ nhắm mắt lại là hình ảnh tên hàng xóm đáng ghét nắm tay cô chạy trên con đường đầy hoa rơi lại hiện ra. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay cô như vẫn còn đó. Misa vô cùng bực bội mà ngồi bật dậy, ném cái gối ôm thật mạnh về phía trước rồi la lớn.
Chanyeol!!! Chanyeol!!! Chanyeol!!! Cái tên đáng ghét này!!! Sao mình lại cứ nhớ đến cái tên đáng ghét đó chứ???
Cô nàng vừa mắng hăng say vừa bỏ sang bàn trang điểm, lục tìm lọ kem dưỡng da thoa trước khi đi ngủ. Bất chợt cô nàng vô tình ngước mặt nhìn vào tấm gương phía trước. Trong tấm gương ấy, thật kỳ lạ thay khi không hề hiện lên hình ảnh phản chiếc của khuôn mặt cô mà lại xuất hiện thân ảnh của anh chàng hàng xóm đáng ghét nào đó. Là anh đang mỉm cười dịu dàng để lộ má lúm đồng tiền, hai cái tai yoda vểnh vểnh lên vô cùng đáng yêu.
Ahhhhh!!! Trời ơi!!! Buông tha cho tôi đi mà!!! Nhìn đâu cũng thấy cái tên đáng ghét ấy hết vậy??
Misa nhăn mặt, chân giẫm mạnh xuống sàn phẫn nộ tột cùng, vận nội công, cố gắng hết sức khuyên nhủ bản thân.
Jin Misa!!! Mày phải bình tĩnh lại!!! Không được để dính thính của cái tên đáng ghét đó!!!
Cô nàng vô thức gõ gõ vào đầu mình rồi gật gù.
Đúng đúng đúng!!! Lúc ấy chẳng qua là do khung cảnh hữu tình, có hoa anh đào rơi. Mà đó là loài hoa mà mình yêu thích, cho nên, mình mới có cảm giác như vậy thôi. Chứ trong trái tim Jin Misa này, ở đây, chỉ có một mình Sehun oppa. Mình tuyệt đối không được ngoại tình tư tưởng. Không được nghĩ đến cái tên biến thái khó ưa đó nữa. Hắn là khắc tinh của mình, hắn gây ra cho mình bao nhiêu chuyện như vậy, dám sai vặt mình, bắt mình phải làm con sen không công cho hắn, làm sao mà mình có cảm giác với hắn được chứ! Tim mình chỉ có Sehun thôi!
Phải rồi! Bây giờ mình sẽ đi xem ảnh Sehun oppa của mình, chỉ được nghĩ đến anh ấy. Bởi vì chỉ có anh ấy mới đẹp trai dễ thương thôi. Cái tên hàng xóm đáng ghét kia, còn lâu mới sánh được.
Nói là làm ngay, quả nhiên, tận hai giờ sáng hôm ấy, Misa vẫn còn ôm laptop cặm cụi lên mạng search một cái gì đó rất chăm chú. Từ khoá tìm kiếm của cô nói chính xác là Sehun EXO, ảnh Sehun đẹp trai, ảnh Sehun cute các thứ, và còn rất nhiều, nhiều hơn thế nữa.
Gần mấy trăm tấm ảnh được Misa liên tục lưu về máy tính lẫn điện thoại, nhiều đến nỗi bọn chúng cũng phải phẫn nộ. Nếu biết nói, bọn chúng nhất định sẽ nói với cô một câu.
Mi làm ơn tha cho ta đi! Bọn ta sắp chết rồi! Gần sáng rồi đó, dù cho bọn ta có là máy móc thì mi cũng phải để cho bọn ta nghĩ ngơi một chút chứ!
..........
Bên kia bức tường, tình trạng của ai đó cũng chẳng khá hơn cô là bao. Anh cũng không sao ngủ được, cảm giác cứ bồn chồn, bồi hồi từng đợt dâng lên trong lòng khiến anh chàng hết nằm trên giường lại đứng dậy kéo rèm cửa ra rồi thở dài.Ánh trăng khẽ xuyên vào căn phòng rộng rãi, thứ ánh sáng rất mực êm dịu, nhẹ nhàng. Anh đưa bàn tay của mình ra phía trước, ánh trăng chiếu lên bàn tay anh nhảy múa, anh lại bất giác mỉm cười. Hồi tưởng một lần nữa lại trở về, chính bàn tay này của anh đã nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé nơi cô. Cảm giác ấy như còn lưu lại vương vấn đâu đây.
Anh vẫn còn nhớ ánh mắt tròn xoe của cô nhìn anh lúc nãy, đôi mắt ấy quả thật rất đẹp, rất cuống hút. Lần đầu tiên trong đời, anh phải lâm vào tình cảnh như thế này.
Trước đây, anh cũng từng có bạn gái, đã từng hẹn hò vài lần, nhưng có lẽ Đầu Heo ngốc là cô gái đặc biệt nhất trong tuổi thanh xuân của anh. Cách mà cô ấy đối xử với anh hoàn toàn không giống với những người bạn gái cũ lúc trước.
Anh chợt đi đến mở tủ lạnh, lấy một cốc café sữa ngọt ngào rồi mang vào phòng ngủ, bật laptop lên.
real__pcy: [ Kasper à, cậu có ở đó không? Nói chuyện với tôi một lát nhé! Đêm nay, tôi không ngủ được! ]
Chưa đầy vài giây sau, lập tức có tin nhắn hồi âm.
kasper0524: [ Tôi đây! Cơ mà giờ này cậu vẫn chưa ngủ sao? ]
real__pcy: [ Cậu quên tôi là cú đêm à? ]
kasper0524: [ Hahaha! ]
real__pcy: [ Kể chuyện cho tôi nghe đi! Chuyện lần đầu tiên cậu gặp được nữ hoàng trong lòng cậu ấy! Cảm giác thế nào? ]
kasper0524: [ Thì lo lắng, bồn chồn, bồi hồi, xao xuyến mất ăn mất ngủ. Một ngày không gặp đã nhớ đến phát điên chứ sao? Này này! Đừng có nói với tôi cậu đang say nắng cô nàng nào đó đấy nhé! ]
real__pcy: [ Cậu đang nói bậy bạ cái gì đó? ]
kasper0524: [ Hahaha! Thế thì sao? Không đúng à? (Bonus thêm cái icon mặt cười) ]
..........
Sáng ngày hôm sau, cô nàng thỏ trắng Jin Misa lại tiếp tục sang nhà Chanyeol làm việc như thường lệ.
Lúc cô vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy anh chàng đáng ghét nào đó vừa vặn đứng chắn ngang ngay phía trước. Thế là hai kẻ này cứ trơ ra ngạc nhiên, nhìn nhau chằm chằm. Đừng thắc mắc! Bởi lẽ, trên mắt hai người ai nấy cũng đều có quầng thâm như gấu trúc.
Đêm qua cô không ngủ được hả?
Chanyeol lên tiếng trước.
Anh cũng không ngủ được sao??
Misa hỏi lại.
À...Uhm...Thôi bỏ đi!
Anh chàng Chanyeol nhìn Misa một lượt rồi nói tiếp.
Hôm nay cô không cần đến nhà tôi làm việc đâu. Cùng tôi đi đến một nơi.
Đến đâu thế??
Đi tìm việc làm mới cho cô. Đến S.M. Entertainment.
S.M. hả? Đó không phải là công ty quản lý của anh sao? Tôi đến đó làm gì?
Chanyeol khẽ nhíu mày, bực bội quay lại lườm Misa một cái.
Bây giờ tóm lại cô có muốn tìm việc làm không? Sao thắc mắc nhiều thế?
Có! Cô nàng tiểu bạch thỏ vội vàng đáp lời.
Vậy thì đi theo tôi. Bớt nói lại một chút.
..........
Misa lẽo đẽo theo Chanyeol xuống bãi đỗ xe. Thấy cô cứ loay hoay tiến lại gần chiếc xe của mình, anh liền quay sang cao giọng.
Sao không đi đi! Còn đứng đấy làm gì?
Không phải chúng ta đi chung xe sao? Anh cũng đến S.M. mà!
Ai nói tôi sẽ đi chung xe với cô? Tôi là ca sĩ thần tượng làm thế nào lại đi chung xe với một cô gái lạ mặt đến công ty. Cô muốn mọi người trông thấy rồi bàn tán và được lên báo trang đầu phải không? Muốn ăn phốt hả?
Vậy sao hãy giờ không nói sớm một tiếng?
Misa vô cùng bực tức bèn lườm anh một cái thật sắc. Sau đó cô nàng cũng chỉ đành hậm hực bỏ ra đường lớn đón taxi đến S.M. một mình.
Chanyeol ánh mắt tà mị nhìn theo bóng cô gái giận dỗi ở phía trước chợt thấy có chút buồn cười. Đầu Heo ngốc này, lúc nào cũng ngây thơ như vậy.
Rất nhanh sau đó, Chanyeol đã gạt đi dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình. Thành công lấy lại dáng vẻ phúc hắc thường ngày.
Anh chàng nhẹ nhàng mở cửa xe, vào trong nổ máy, rồi nhanh chóng phóng thẳng về hướng S.M. Entertainment.