Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 98: Chương 98: Dưới Chân Núi Komagatake




Cuộc đời là chuyến đi dài với những bất ngờ đầy ngoạn mục. Tháng năm tuổi trẻ tươi đẹp, ít nhất mỗi người đã từng một lần gạt bỏ hết vướng bận, thả hồn vào cuộc phiêu lưu kỳ thú, để tâm hồn được tự do bay bổng. Giống như áng mây trên trời xanh, hoà mình với thiên nhiên phiêu diêu, tự tại.

Một buổi sáng trong trẻo có gió thổi se lạnh, có mây trắng bay xa xa, Misa quyết định xách vali đi theo tiếng gọi của con tim, tận hưởng chuyến du lịch dài ngày đến xứ sở hoa anh đào - đất nước mà cô hằng yêu thích.

Misa lựa chọn bay lệch chuyến với Chanyeol. Đơn giản vì cô không muốn trở thành tiêu điểm cho giới truyền thông. So với việc xuất hiện ở sân bay với bạn gái tin đồn, để phóng viên nghĩ rằng Chanyeol sang Nhật trượt tuyết cùng hai người bạn thân sẽ tốt hơn.

Nắng Hokkaido không đậm màu như ở Seoul, cả một vùng trời rộng lớn cũng trở nên cao vời vợi, không khí mùa đông dặt dìu trải dài. Phi cơ chậm rãi dần dần hạ cánh xuống đường băng, cô gái phương Đông mang theo hành lý, bước chân chạm nhẹ trên nấc thang, gấu váy trắng phất phơ, mái tóc hạt dẻ xoã dài đến tận eo. Ánh sáng nhàn nhạt phác hoạ bóng dáng nhỏ bé, bức tranh tương phản nhưng vẫn giữ được màu sắc hài hoà, giản đơn mà mỹ lệ.

Chiếc taxi được Chanyeol thuê từ trước để Misa thuận tiện di chuyển đã đỗ ngay ngắn trước sân bay tự bao giờ. Người tài xế chu đáo giúp cô sắp xếp hành lý vào trong xe. Thoáng thấy cô gái xinh xắn đứng khép nép bên lề đường, ông còn không quên dùng tiếng Nhật bông đùa một câu: Bạn trai cô thật là chu đáo đấy! Gọi điện bao xe của công ty cứ dặn dò tài xế phải cẩn thận đủ điều, chỉ hận không thể ghi hết ra giấy đóng tập thành tiểu thuyết.

Gương mặt Misa lập tức đỏ ửng lên không điều kiện.

Mùa đông năm nay tuyết rơi sớm, con đường từ sân bay đến công viên Hakodate Nanae hai bên phủ đầy tuyết trắng. Xe băng băng theo lối nhỏ, những toà nhà cao tầng lùi lại sau lưng rồi thưa thớt hẳn. Misa ngồi sát cửa xe chạm tay ấn nút hạ kính chắn, hơi lạnh lập tức xộc vào làm cay cay sống mũi, cô hít một hơi, mắt nhìn theo mấy tán cây khẳng khiu phủ đầy tuyết giữa trời đông lạnh giá.

Quanh cảnh xinh đẹp dần dần hiện ra phía trước, núi non trùng điệp nối tiếp nhau chạy dài bao quanh các khu trượt tuyết, ngọn Komagatake sừng sững, che chắn cho cả khu phố trải rộng phía dưới. Từ xa, Misa đã có thể trông thấy lớp băng phủ trắng trên sườn núi. Thiên nhiên biệt lập nhưng hũng vĩ vô cùng.

Cô gái Hàn lần đầu đặt chân đến công viên trượt tuyết nổi tiếng xứ mặt trời mọc, trong lòng không tránh khỏi ngổng ngang cảm xúc, cô có chút lạ lẫm với bộ quần áo trượt tuyết trên người. Nhưng không mất quá nhiều thời gian, cô cũng sớm thích nghi.

Misa thoải mái tận hưởng khí trời trong lành trên đất bạn, bàn tay nhỏ xoè ra, một bông tuyết trắng tinh chầm chậm đậu xuống.

Misa không biết trượt tuyết, bất quá nói về khả năng nghịch tuyết, có lẽ cô là ứng cử viên số một. Mà sự thích thú tìm được ở trò chơi mới sẽ tiếp tục dâng cao nếu cô nàng không phát hiện ba cái bóng đen lù lù đột ngột ập đến sau lưng.

Đúng lúc âm thanh trầm khàn truyền xuống đỉnh đầu, tim cô cơ hồ sắp rơi ra khỏi lồng ngực: Đầu Heo, cuối cùng em cũng đến rồi.

Cô lập tức ngoảnh lại theo phản xạ, thu vào tầm mắt là thân ảnh to lớn quen thuộc đứng giữa hai chàng trai lạ mặt, bộ trang phục trượt tuyết mặc trên người anh toát ra nét năng động, khoẻ khoắn lạ thường. Dù mũ bảo hộ che kín phân nửa khuôn mặt, khí chất ngời ngời toát ra từ ánh mắt quyến rũ vẫn không hề thuyên giảm.

Cái nhìn vừa ôn nhu vừa thâm tình khiến Misa phút chốc bối rối, sau vài giây định thần, cô vội vã cúi đầu chào hỏi: Xin chào! Thật ngại quá, tôi đến trễ. Để mọi người phải đợi lâu.

Thích thú quan sát biểu hiện lúng túng của cô gái xinh xắn, chàng trai áo nỉ trắng bên cạnh không chờ Chanyeol phản ứng đã nhanh nhẹn cướp lời: Ầy! Cô bé không cần khách khí, thực ra chúng tôi cũng vừa đến.

Misa chưa kịp hồi đáp liền phát hiện đáy mắt người nào đó lướt qua tia bất mãn, có vẻ như sự lanh lẹ của anh chàng kia không được hàng xóm hoan nghêng cho lắm. Thậm chí khoé môi đầy dặn mới định nhấc lên, chàng trai áo cam còn lại cũng tranh luôn quyền nói trước: Đúng đấy! Đúng đấy! Chúng ta đều là bạn bè cả mà, cứ tự nhiên đi. Anh ta ngó nghiêng thầm đánh giá, hồ hởi tiếp lời: Jin Misa, lần đầu tiên em tới Hokkaido phải không? Anh chàng áo cam vừa nói vừa quay sang đập mạnh vào vai Chanyeol, nửa thật nửa trêu chọc: Aigoo, Channie, cậu cũng vậy... lẽ ra phải đến tận sân bay đón cô ấy chứ. Sao lại bỏ người yêu nhỏ bé bơ vơ một mình?

Lời trêu chọc chưa dứt, Chanyeol đã ném cho cậu bạn thân vui quá trớn một tia nhìn sắc lạnh chứa đầy cảnh cáo. Vậy mà anh ta còn chưa chịu từ bỏ ý đùa giỡn. Nhất là khi cô gái đáng yêu Misa gò má đỏ bừng liên tục xua tay vào không trung phủ nhận, quyết tâm của anh chàng càng sục sôi: Ah... không phải đâu ạ! Bởi vì sợ phóng viên phát hiện nên em bảo anh ấy không cần đến thôi. Hơn nữa từ sân bay tới khách sạn cũng gần, em có thể tự đi taxi được.

Đấy thấy không! Chưa gì đã bênh vực nhau như thế rồi. Chanyeol, tôi nói này, cậu thật là chẳng chu đáo tí nào, lần đầu bọn tôi mới gặp nhau thế mà cậu không chịu giới thiệu để hai bên làm quen gì cả.

Bị bạn thân nhíu mày trách cứ, da mặt Chanyeol như phủ thêm một lớp mụi than, anh thầm rủa trong lòng, lẽ ra hôm qua không nên mềm lòng đồng ý cho hai tên phá đám này đi theo. Hiện tại thì có hối hận cũng chẳng kịp, anh đành vuốt mũi thở dài, không lấy gì là vui vẻ, nghiêm túc hắn giọng: Misa à, giới thiệu với em, cái người mặc áo cam nói nhiều nhất ở đây là Kasper, cậu ta là biên đạo nhảy ở S.M.. Chắc em từng nghe qua nhưng chưa có cơ hội làm việc chung nên không biết đấy thôi. Kasper là bạn thân của tôi, chúng tôi gần giống như anh em ruột vậy. Chanyeol từ tốn quét mắt sang anh chàng điển trai áo nỉ trắng: Còn đây là Yoon Ji Sung, chắc em biết rồi nhỉ? Cậu ấy cũng là một trong những người bạn tốt của tôi, trượt tuyết rất cừ.

Misa chăm chú lắng nghe anh nói, ngón tay vân vê lớp vải áo nỉ dày, hàng mi đen nhánh chớp nhẹ, cô lịch sự mỉm cười: Vâng. Thì ra mọi người đều là dancer nổi trội ở công ty. Xem ra sau này, phải nhờ các anh giúp đỡ nhiều rồi.

Thái độ vừa rồi từ Misa dĩ nhiên không có vấn đề, viền môi Chanyeol uốn cong thành đường vòng cung tuyệt mỹ.

Vốn tưởng tình thế hiện tại anh yên tâm thả lỏng được rồi, nào ngờ ngay sau đó, kẻ phá hoại Kasper không yên phận nhìn trời ngắm mây, làm như vô tình buông một câu đánh giá: Cô bé, em dùng từ 'mọi người' ở đây là thiên vị bạn trai rồi. Chỉ có hai người thôi nhé! Trong hội dancer hàng đầu S.M. làm gì có Chanyeol. Cậu ta nhảy dở lắm!

Giọng nói Kasper càng về cuối càng thiếu ổn định, bởi lẽ anh ta đang kìm nén mồ hôi chảy dài. Nguyên nhân nằm ở khuôn mặt người nào đó đã bắt đầu hằm hằm sát khí, ánh mắt nhìn Kasper cũng lạnh lẽo hơn bình thường, tựa hồ có thể đóng băng mọi thứ xung quanh.

Sợ súng nhưng vẫn cứ chơi, anh chàng đùa dai này đâu có chịu bỏ cuộc nửa chừng. Tư thế vào trận đã thủ sẵn, anh ta vừa cố tình hét thật to, vừa chuẩn bị gắn tên lửa sau mông bỏ chạy: Aigoo... quên mất! Không phải là nhảy dở. Chính xác hơn là nhảy dở nhất nhóm! Nhảy dở nhất EXO đấy! Hahaha!

Chanyeol âm thầm đem nụ cười nham nhở của gã bạn thân không biết sống chết dán vào tầm mắt. Nào đâu để cho Kasper sảng khoái quá lâu, bóng lưng bò mộng tức khắc xông phi bằng vận tốc ánh sáng, quyết tâm đuổi theo bắt cho bằng được cái tên đáng ghét nọ, đánh một trận nhừ tử mới thôi.

Kasper tuy khổ sở vắt chân lên cổ tẩu thoát, giọng nói trầm thấp vẫn duy trì ở quãng 3. Nếu mà ngày xưa anh ta ghi danh đăng ký thi tuyển vào lớp thanh nhạc, chắc chắn có thể trở thành cao thủ âm vực rồi: Ah... Cứu... cứu... nhảy dở nhất nhóm đuổi đánh tôi kìa!!! Hahaha!!! Cứu... cứu...

Cơn gió se lạnh tinh nghịch thổi tung lớp tuyết dưới bàn chân, Misa đút tay vào túi áo sưởi ấm, nhìn theo bóng hai chàng trai đuổi bắt nhau trên nền tuyết trắng xoá, cô bẽn lẽn che miệng cười khúc khích. Bao nhiêu chuyện không vui, cả những vướng bận trong cuộc sống phút chốc tan biến hết, trái tim Misa lướt qua cảm giác yên bình lạ thường.

Nơi rừng cây thưa thớt khẳng khiu, hàng xóm phúc hắc từ lúc nào đã bắt được tên đỉa đói giỡn dai, anh cười nham hiểm, đè cậu bạn thân xuống nền tuyết, thẳng tay phét cho vài cái vào mông.

Tầm ba mươi phút lãnh đủ loại hình phạt từ đồng bọn khó ở, không chỉ có mình kẻ trốn chạy khổ sở, ngay cả kẻ đuổi bắt cũng bắt đầu thấm mệt. Thế là cả hai quyết định làm hoà, sau đó lê lếch trở lại chỗ của đứng ban nãy, nằm vật ra nền tuyết trắng thở dốc.

Chuyến đi có thêm biên đạo nhảy kiêm phụ trách phá đám Kasper lúc nào không khí cũng náo động. Anh chàng đâu chịu để sự yên tĩnh bấy giờ duy trì quá lâu, chẳng mất nhiều thời gian liền lôi Chanyeol nằm dưới tuyết đậy cho bằng được, mà Misa và Ji Sung càng không thể tránh khỏi bị cái miệng dẻo kia thuyết phục. Kết quả, tất cả đều thoả hiệp nhập cuộc, vội vàng chuẩn bị ván trượt và một số dụng cụ cần thiết cho hành trình chinh phục thiên nhiên hùng vỹ.

Lần đầu tiên tập tành trượt tuyết, cơ bản Misa chưa biết bất cứ điều gì về kỹ thuật cũng như cách thức của môn thể thao. Trong trường hợp đó cô cần phải có người hướng dẫn.

Tất nhiên giáo viên dày dặn kinh nghiệm bị đẩy ra trước là Chanyeol. Anh không cần quay đầu lại, vẫn thường sức tưởng tượng ra nụ cười đầy ẩn ý lưu trên môi hai kẻ nhiều chuyện kia nham nhở đến chừng nào. Hai gã này, chắc ngẫm sắp được chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp cự kỳ mặn nồng đây.

Chanyeol không thèm quan tâm tới bọn họ, tận tình đem toàn bộ kỹ năng mình tìm hiểu được truyền thụ cho tiểu bạch thỏ. Cách phanh lại hoặc rẽ ngoặc cũng được hàng xóm phúc hắc mô tả hết sức sinh động trước mặt cô học trò nhỏ.

Tuyết rơi thưa thớt vươn trên vai áo nỉ của Chanyeol, Misa đứng đối diện người đàn ông, lắng nghe giọng nói trầm ấm mê hoặc chảy vào tai.

Thỉnh thoảng khi nói, anh sẽ dùng chiếc lưỡi gợi cảm khẽ liếm một vòng quanh môi, hành động ấy bị Misa vô tình nhìn thấy. Nhịp tim bất giác đập loạn từng hồi, gò má nóng ran lên, cô lập tức ngượng ngùng quay đi nơi khác.

Người đàn ông tỉ mỉ chiêm ngưỡng biểu hiện đáng yêu, đuôi mắt như có như không ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: Đơn giản thế thôi, chỉ cần nhớ kỹ những gì tôi nói, em có thể bắt đầu.

Cô gái nhỏ bị câu nói của anh thu hút trở lại, đồng tử đen láy chớp động, ngây ngô gật đầu cho là thật. Nhưng chỉ vài phút kế tiếp, cô nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.

Vấn đề nhức nhối ở đây là tốc độ, Misa vừa mới thử sức với môn thể thao ngoài trời, ai đó lại xấu xa tung hoả mù đánh lạc hướng cô. Thật ra lúc bắt đầu cùng Chanyeol trượt xuống, tâm trạng Misa còn rất thoải mái, bởi vận tốc của anh chậm rãi, ván trượt từ tốn di chuyển trên nền tuyết. Nhưng mọi thứ ngay sau đó hoàn toàn thay đổi khi hàng xóm phúc hắc trở mặt, bất thình lình gia tăng tốc lực, thân ảnh to lớn mang theo mùi hoắc hương huyền bí vượt lên đằng trước, lướt qua Misa như cơn gió.

Trong nháy mắt, anh liền bỏ xa cô đến mấy trăm mét.

Tiểu bạch thỏ cảm nhận ván trượt dưới chân chênh nghiêng có vấn đề, cô lo sợ vẫy tay la lớn: Chanyeol, chậm lại một chút! Đợi tôi với!. Với khoảng cách của hai người hiện tại, Misa tin chắc người đàn ông kia nghe thấy, vậy mà anh vẫn bình thản trượt đi xa hơn, tự nhiên như không có chuyện gì.

A... Này hàng xóm, đợi đã, tôi không được...!!! Cô sợ đến đầu óc hỗn loạn, mất thăng bằng ngã lăn quay ra hôn đất, ván trượt văng đi mười mấy mét.

Cô hãi hùng lồm cồm bò dậy, vừa đau vừa bẽ mặt, ánh mắt đầy lửa đỏ nhìn theo bóng ba tên cao thủ trượt tuyết khuất dần ở phía xa xa.

Nhớ hồi còn nhỏ, Misa đặc biệt thích xem mấy chương trình thể thao trượt tuyết trên TV, thấy các vận động viên chuyên nghiệp lượn từng đường trượt lão luyện, cô vẫn thường trầm trồ ngưỡng mộ. Lúc đó, cô cứ nghĩ đây là môn thể thao cực kỳ đơn giản, chỉ cần bản thân thử sức một lần, thì sẽ dễ dàng làm được.

Thật không ngờ, thực tế khác xa hoàn toàn với tưởng tượng, khu trượt tuyết vốn có rất nhiều chướng ngại vật đòi hỏi người trượt phải vượt qua, còn trên lưng chừng dốc núi nữa, thiên nhiên vốn có vô số cạm bẫy không thể lường trước.

Kết quả, sau một giờ đồng hồ vật vã chiến đấu, Misa tự lực cánh sinh đuổi theo ai kia nửa trượt nửa bò xuống triền núi. Khó khăn lắm mới lết tới chân núi, đầu tóc mặt mũi nhem nhuốc, dính đầy tuyết, cô gái nhỏ nhăn nhó đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng không những tủi thân mà còn uất ức vô cùng.

Là kẻ nào đã rủ cô đến đây trượt tuyết, thế mà để cô sống chết không quan tâm. Misa ngồi ăn vạ luôn ở đấy, trưng ra khuôn mặt đen thùi, hừng hực nóng giận.

Người đáng ghét sau khi gây ra mọi chuyện thần thái vẫn ưu nhã như thường, rất điềm tĩnh tháo ván trượt bỏ sang một bên. Ngón trỏ đeo găng tay len gỡ nhẹ mắt kính, tự nhiên cất lời trêu chọc: Không tệ như tôi tưởng tượng. Đầu Heo ngốc, xem ra em vẫn tự xuống núi được. Cứ rèn luyện bản thân bằng những cú té ngã, sau này sẽ tiến bộ.

Rèn luyện bản thân? Cô sắp nhũn người ra đến nơi, anh lại nhàn nhã đánh giá bằng bốn chữ đơn giản này. Cái tên đáng ghét đúng là nói câu nào đều khiến cô đen mặt câu đó. Misa phẫn nộ cau mày, mất kiểm soát hét trả: Anh quả nhiên xấu xa không thay đổi. Thân đàn ông mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Anh có hiểu tình hình thế sự không? Để mặc tôi bị ngã mấy lần như vậy, sớm biết tôi đã ở nhà, không thèm đi với anh làm gì!

Chất giọng trong trẻo vì giận dỗi mà khản đặc đi mấy phần. Đôi con ngươi hổ phách dừng lại trên khuôn mặt tràn ngập hắc tuyến, anh vừa định mở miệng, cô gái ngồi bệch dưới tuyết đã dứt khoát bỏ sang chỗ của Kasper và Ji Sung.

Sự việc quả nhiên khơi gợi cảm hứng cho cái gã đùa dai kia, anh ta thích thú quan sát tình hình, bâng quơ học đòi làm tham mưu: Sao thế? Lại bắt nạt con gái nhà người ta à? Aigoo, còn đứng đó làm gì, mau mau dỗ dành cô bé đi. Cậu không hiểu chút gì về tâm lý phụ nữ hết. Nếu mà là tôi, tôi...

Đang thong dong nhìn trời nhìn mây, Kasper lờ mờ cảm nhận nguy cơ bị ăn đòn ngày càng tăng cao. Anh ta giật mình quay lại, bắt gặp khí lạnh giết người lan toả, lời nói bèn triệt để im bặt.

Nếu mà là cậu thì sao? Cậu sẽ làm gì?

Ah... thôi! Không có không có! Nếu là tôi chẳng làm gì hết. Tôi sẽ đi chỗ khác nhường nơi này lại cho hai người. Kasper thật sự sợ ngón võ phét vào mông của Chanyeol. Dù sao biết dừng đúng lúc để không phải ăn đòn vẫn tốt hơn.

Có điều, trước khi kéo Ji Sung sang bên kia trốn nạn, anh chàng còn đánh bạo khuyến mãi thêm một cái nháy mắt, ép hai ngón trỏ vào nhau trêu chọc rồi mới yên phận rời đi.

Xác định đồng bọn hoàn toàn ra khỏi phạm vi trong vòng một trăm mét, người đàn ông mới yên tâm thở thào nhẹ nhõm.

Bóng lưng tiêu sái dịch chuyển đến gần Đầu Heo ngốc, động tác ngồi của anh rất khẽ khàng, một chút âm thanh cũng không để lại.

Vị trí bên cạnh đột nhiên bị lấn chiếm, Misa vẫn ngó lơ chẳng buồn nhìn ai đó thử một lần. Chanyeol lặng lẽ thu gọn biểu tình của cô, anh thoáng nhìn thấy gương mặt xinh xắn đỏ lựng, nơi khoé mi mơ hồ lấp lánh chất lỏng trong suốt.

Khoảnh khắc đó, cõi lòng người đàn ông chợt dâng lên một tia bối rối, bàn tay to dày cuống quýt giúp cô lau đi nước mắt, giọng nói khàn khàn trầm lắng lạ thường: Còn giận tôi à?

Không có. Cô trực tiếp phủ định bằng câu trả lời ngắn gọn, nhưng biểu cảm hờn dỗi lại mâu thuẫn hiện rõ qua nét mặt: Do tôi kém cỏi, không có khả năng nên đành chịu thôi. Suy cho cùng, cũng chẳng phải lỗi ở anh.

Tâm trạng người đàn ông chùn xuống, anh vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán cô, đôi mắt nhìn về đường chân trời trắng xoá, dịu dàng kể lại: Em đừng suy nghĩ lung tung. Hồi mới bắt đầu trượt tuyết, tôi còn bị ngã nhiều hơn em bây giờ. Nhưng tôi vẫn cứng đầu, bất chấp bỏ ra một tháng ròng chỉ để luyện tập. Sau đó, tôi hiểu được, thành công chính là thứ phải trải qua quá trình khổ luyện mới có thể chạm đến.

Misa lặng im nghe anh nói, cô lựa chọn không trả lời, đáy tim dập dềnh con sóng mờ mịt. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Misa nhìn về phía xa xa, một vài cặp tình nhân đang tay trong tay say sưa vẽ những đường trượt hoàn hảo, lướt qua trước mắt cô. Trong lòng cô lúc ấy tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Chanyeol dễ dàng đọc được tâm tư của cô gái nhỏ từ sâu trong đôi mắt, anh ngập ngừng thu tay về, giọng nói ấm áp ngân vang như thể bản tình ca: Misa, nếu em không thích ở đây trượt tuyết... Có dám đi với tôi đến một nơi không?

Đề nghị vừa rồi đã thành công khơi dậy tính hiếu kỳ tiềm ẩn, cô bất ngờ ngoảnh lại, ngạc nhiên nhìn anh: Đi cùng anh? Nhưng mà đi đâu mới được?

Người đàn ông nghiêng đầu che giấu bí ẩn, khoé môi đầy đặn uốn cong nụ cười mị hoặc: Đừng hỏi nhiều, đi rồi sẽ biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.