Trời tản sáng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng tán cây, vươn mình phủ xuống mặt đất, trên ngọn cỏ mơn mởn vẫn còn đọng lại những giọt sương mai trong vắt, tiếng chim hót líu lo, tiếng muôn thú gọi bầy bắt đầu cho một ngày mới đã đánh thức cô gái nằm ngủ say trên bãi cỏ non xanh mướt.
Nắng vàng chói chang mà không kém phần rực rỡ tinh nghịch chiếu thẳng vào giác mạc, Misa nhất thời chưa kịp thích ứng liền nheo nheo mắt, cô cử động, lật người qua lại, vươn vai ngán một cái rõ to.
Sau đó đôi mắt tròn xoe từ từ hé mở, cô bỗng giật mình khi nhìn thấy gương mặt đàn ông đang kề sát khuôn mặt mình, dường như chỉ còn khoảng cách mỏng như tờ giấy nữa thôi, hai khuôn mặt dán hẳn vào nhau luôn rồi.
Cô nàng tiểu bạch thỏ giây phút ấy bỏ quên mất phản xạ nguyên thủy nhất là phải quay người đi. Cả cơ thể cứng đờ, cô ngây người, đồng tử lấp lánh ấn định vào đôi mắt màu hổ phách ma mị, ngũ quan sắc sảo, đường nét hài hoà.
Chân mày Chanyeol có chút nhíu lại, đáy mắt phượng đẹp đẽ đang thoả sức quan sát cô, tập trung cao độ đến không một lần chớp mi.
Misa lập tức cảnh giác, chuyển tầm nhìn xuống phía dưới. Tư thế nằm của cô bấy giờ quả thật rất khiếm nhã, hai tay dang rộng, chân hình chữ ngũ.
Cảm giác ngượng ngùng bất ngờ ùa đến, hai gò má nóng ran phút chốc đỏ ửng như quả dâu tây, Misa vội vã ngồi bật dậy, đôi bàn tay trắng ngọc giữ chặt chiếc áo sơ mi khoác ngoài, giọng điệu ngập ngừng không tự nhiên mà nói.
Anh... anh nhìn cái gì? Không phải lợi dụng lúc tôi ngủ làm gì bậy bạ đấy chứ? Cô lắp bắp nghi vấn anh, còn cố tình trưng ra bộ mặt hung dữ đầy cảnh cáo.
Bất quá cô không biết rằng, hành động vừa rồi trong mắt người nào đó lại là một phản xạ đáng yêu vô cùng, trái tim anh đang nhảy múa liên hồi tựa hồ muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng là thế, nhưng bộc lộ ra bên ngoài lại là một chuyện khác. Chanyeol thẳng người, hắng giọng, tự dưng cảm thấy thích thú liền trưng ra vẻ nghịch ngợm trêu chọc cô gái bên cạnh.
Em đánh giá tôi thấp quá rồi, ai thèm đụng đến em? Nói đến đây, anh bỗng nhiên ngừng lại rồi cúi thấp đầu, cố tình nhoài người về phía Misa, khoé môi uốn cong đầy quyến rũ để lộ nụ cười vừa điển trai vừa nguy hiểm, gian tà, giống y như mèo mới ăn vụn được mỡ. ...lúc nãy, tôi chỉ là ngắm nhìn cô ngủ mà thôi.
Anh tặc lưỡi, một bên chân mày nâng lên, dáng vẻ hồi tưởng lại cảnh tượng đen tối nào đó.
Công nhận chưa từng thấy cô gái nào có tướng ngủ xấu như em.
Misa nghe xong lập tức lâm vào trạng thái khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, mà đã nghiêm trọng đến mức có thể so sánh với nhà máy công nghiệp đang trong quá trình thải khí được rồi.
Cô tức điên, dùng lực đẩy mạnh chàng trai vừa mới trêu chọc mình ra, chu môi trả đũa.
Cái gì chứ? Đến tận bây giờ tôi mới biết anh có sở thích nhìn trộm người khác ngủ đó!
Thật là biến thái! Ngẫm nghĩ ý tứ trong câu nói của hàng xóm đáng ghét khi nãy, Misa cau mày không điều kiện, đôi mi dài bất giác cụp xuống. Nhưng mà... anh có cần phải khoe mình đã ngủ với nhiều cô gái như vậy không?
Rốt cuộc phải phong trần với bao nhiêu cô gái thì mới có thể dễ dàng đưa ra kết luận đó.
Phẫn nộ tuôn một tràng xong, một cỗ khó chịu từ đâu kéo đến xâm chiếm lòng ngực. Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cô.
Anh thật sự qua lại với nhiều cô gái đến vậy sao? Nếu không thì làm thế nào biết được tướng ngủ cô là xấu nhất?
Lẽ nào hàng xóm đáng ghét là người sống buông thả, tuỳ tiện tới vậy?
Đúng rồi, đã từng có bạn gái, cho dù xảy ra mấy chuyện phong lưu cũng đâu phải có gì lạ.
Tự hỏi tự trả lời, mải mê trôi nỗi giữa dòng tâm sự nặng trĩu thì một bàn tay gân guốc đột ngột vươn đến, gõ cái cốc trên đỉnh đầu đau điếng.
Anh làm cái gì thế? Sao vô duyên vô cớ lại đánh tôi? Misa giận dữ trợn mắt nhìn Chanyeol, cô phát hiện ra một điều, dạo này anh hình như rất thích gõ lên đầu cô.
Anh nhìn vẻ mặt cau có của cô làm bộ dửng dưng, thong thả trả lời, thần thái tiêu sái toát ra trên người đại boss phúc hắc vẫn không đổi, y hệt lần gặp mặt đầu tiên.
Em đúng là Đầu Heo ngốc! Nói mãi không hiểu rồi lại tự suy diễn lung tung. Ai nói tôi từng ngủ với rất nhiều phụ nữ hả? Tôi chỉ nói thế để chứng minh dáng ngủ của em rất xấu thôi. Chẳng hiểu thế sự gì cả.
Vốn dĩ Chanyeol đã định quay đi, đột nhiên nhớ lại phản ứng của tiểu bạch thỏ khi nãy, trên môi thoáng qua một ý cười, liền cất giọng hỏi lại.
Cơ mà nếu sự thật là vậy thì sao? Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, bàn tay khẽ chạm vào cằm mình, ngón trỏ thản nhiên ma sát qua lại trên cánh môi đầy đặn. Em đang ghen?
Bắt gặp ánh nhìn tà mị đầy nhu tình tấn công trực diện cơ hồ xuyên thấu qua lớp da thịt, nắm trọn trái tim, Misa như kẻ trần trụi đứng trước mặt anh, nghe rõ từng câu từng chữ anh nói, cô bỗng sững người, căng thẳng nuốt nước bọt. Không phải chứ? Cảm giác khó chịu khi nãy... chẳng lẽ giống như lời anh nói... Là ghen sao?
Không không không! Sao có thể như thế được? Cô tuyệt đối chán ghét việc hành nghề bán giấm.
Misa cứ mãi đứng ở gốc cây lẩm bẩm, không hề để ý đôi mắt tinh tường, sắc bén từ ai kia đang âm thầm dò xét cô nãy giờ.
Vài giây sau quả nhiên anh mất kiên nhẫn đành bước đến trước mặt Misa, dáng điệu lười biếng, một tay cho vào túi quần, trong khi tay còn lại thì chống lên thân cây, nghiêng người để mặt mình đối diện với khuôn mặt màu dâu tây của cô, chấp vấn bằng chất giọng khàn khàn.
Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Hay là... bị nói trúng tim đen nên hết đường chối cãi?
Không có! Ai đó lập tức lên tiếng phủ nhận, dội cho đối phương một gáo nước lạnh, triệt để dập tắc hi vọng mong manh rằng cô cũng thích anh.
Bộ dạng hàng xóm khắc tinh chẳng khác nào quan toà đang thẩm vấn bị can. Giây phút bối rối xen lẫn trạng thái lo sợ chế ngự trí óc, cô bất giác liên hệ đến cực phẩm mỹ nhân hôm qua vừa có dịp chạm mặt, vậy nên lập tức túm lấy làm lá chắn ngay. Ai thèm ghen tuông. Câu này đáng lý anh phải đi hỏi bạn gái mình mới đúng!
Bạn gái tôi? Anh nhíu chặt mi tâm sửng sốt hỏi lại.
Đúng thế! Không phải hôm qua quay MV cô ấy cũng đến tận đây rồi sao? Giọng điệu Misa đột ngột lên cao một cách bất thường, chính cô cũng không phát giác ngữ điệu vừa nãy có tới mấy phần hăng hắc mùi giấm chua ủ lâu năm. Trong đầu chỉ tập trung lục lại phần trí nhớ về cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn, đi giày cao gót đỏ ở phim trường.
Suốt thời gian ghi hình ngày hôm qua, cô gái đó cứ nhìn chằm chằm Misa bằng ánh mắt sắc nhọn hơn dao khiến cô quả thật cảm thấy không thoải mái.
Lúc ấy, Misa cũng hết sức ngạc nhiên, cô không hiểu mình vừa mới đến Jeju thôi, đã làm gì đắt tội với cô gái ấy mà thái độ dành cho cô lại thiếu thiện cảm như thế.
Qua một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Misa cũng loáng thoáng nhận ra, thì ra cô ấy đó chính là người con gái tự xưng bạn gái Chanyeol mà có lần cô tình cờ gặp ở nhà anh, đồng thời cũng chính là người tên Byul trong bức ảnh chụp anh gìn giữ cẩn thận bất lâu.
Thảo nào trông cứ quen quen giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Misa cảm nhận được một nỗi buồn vô hình đang lấn lướt nơi trái tim cô. Nhưng vì sao lại thấy buồn, cô thật sự cũng không hiểu nữa.
Gần đây, tâm trạng cô thường lên xuống thất thường, có đôi lúc còn có phản ứng kì lạ, thầm tự an ủi chắc vì sức khoẻ không được tốt, lại phải chịu áp lực công việc nên thần trí đảo lộn dẫn tới cảm xúc bấn loạn mất kiểm soát.
Cô chớp nhẹ hàng mi đen nhánh, cố gắng hít vào thật sâu rồi thở ra, dùng chính sự thanh khiết, trong lành nơi núi rừng hoang giã trấn tĩnh tâm hồn dao động của mình.
Khẽ dời tầm mắt dừng lại ở người con trai phía đối diện, Misa có hơi giật mình bởi hình ảnh đặc sắc in hằn trong con ngươi sâu thẳm.
Gương mặt tuấn lãnh đằng kia đột nhiên tối sầm, mi tâm cau chặt lại y hệt đang nổi giận. Cô cũng nhìn thấy được bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt thành quả đấm, khớp ngón tay trắng bệch kêu rắc rắc vô cùng đáng sợ.
Đối với một cô gái ngây thơ, ngốc nghếch như Misa, đương nhiên không tài nào hiểu chuyện gì khiến Chanyeol giận dữ như thế này, vậy là cô hơi kiên dè, lòng hiếu kỳ lại không kìm nén được, liền đánh bạo hỏi.
Anh làm sao thế?
Đôi mắt anh lập tức dừng lại ở nơi cô, khoảng cách gần đến mức, cô có thể nhìn rõ những đường gân máu chằn chịt nổi lên trong cặp đồng tử màu hổ phách đầy nộ khí ấy.
Tôi không cần biết Kim Sanbyul đã nói gì với em.
Nhưng tôi nhắc lại lần cuối, cô ta không phải bạn gái tôi.
Chất giọng trầm thấp mỗi lúc càng khản đặc, nhưng anh vẫn nhấn mạnh từng chữ, ánh nắng vàng tươi chiếu vào nửa khuôn mặt góc cạnh, nổi bật lên chiếc cằm cương nghị, sắc lạnh mà cứng rắn, kiên quyết mà chân thật.
Sau này ở trước mặt tôi, nếu không muốn tôi nổi giận, thì đừng bao giờ đề cập đến người con gái đó.
Chanyeol dứt lời liền đưa mắt nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, biểu cảm của cô lộ ra hai chữ khó hiểu rõ rệt.
Cô nhất thời chưa thể phân tích cặn kẽ ngụ ý ẩn chứa trong lời nói của Chanyeol.
Lạ nhỉ! Đây là thái độ một chàng trai dành cho bạn gái mình sao? Không đúng! Mối quan hệ giữa họ chắc chắn có vấn đề. Nhưng như thế thì liên quan gì đến cô. Dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm cá nhân, cô lấy tư cách gì mà nhúng tay vào.
Được! Không nhắc thì không nhắc. Cũng không phải chuyện của tôi. Cô trả lời anh rồi quay nhanh chóng bước đi về phía trước. Chanyeol thấy thế liền hỏi với theo.
Em định đi đâu vậy?
Trời đã sáng, tôi muốn đi tìm lại chiếc lắc tay đã mất.
Tôi đi chung với em.
Chanyeol lập tức nối gót Misa, đôi chân thon dài nhanh nhẹn của anh chỉ mất vài phút liền đuổi kịp tiểu bạch thỏ chân ngắn. Bỏ qua mọi rắc rối, hiểu lầm, bỏ luôn cả những rung động, thổn thức nơi trái tim, anh và cô băng băng men theo lối mòn, tiếp tục công việc tìm kiếm món đồ đã thất lạc.
P/s: Lâu rồi không trở lại chắc mấy bạn quên mình rồi nhỉ.