Chanyeol chẳng ngại vất vả, cũng chẳng hề ngại bẩn giúp Misa vạch từng kẽ lá, bụi rậm, tìm ở những nơi mà hôm qua cô đã từng đặt chân đến.
Ánh mặt trời mùa thu trên đảo Jeju không quá sáng rực, gay gắt, từng tia nắng tựa hồ thiếu nữ e ấp ẩn mình nơi đào nguyên hoang vu, dìu dặt vươn mình xuyên qua tầng lá, nhẹ dịu toả xuống mặt đất, tạo thành vô số chấm tròn nhỏ phủ lên lớp lá khô nâu đặc, phủ lên cả thân ảnh của chàng trai, cô gái đang khẩn trương tìm kiếm món đồ bị mất.
Mặc dù cố gắng vắt hết trí óc suy nghĩ, liên tưởng đến nhiều khả năng có thể xảy ra, lục tung khắp mọi ngóc ngách, nhưng ông trời vẫn cứ thích chơi trò trốn tìm, chiếc lắc đeo tay mãi vẫn biệt tăm tung tích, tựa như phép màu nào đó đã làm nó bốc hơi bay mất.
Sau một khoảng thời gian tìm kiếm ròng rã, cuối cùng anh và cô cũng thấm mệt. Chanyeol thở dốc khom người, một tay chống lên đầu gối, tay kia gạt những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán, khẽ nhấc đôi mày đen rậm thở hổn hển.
Những nơi có khả năng đánh rơi, chúng ta đều đã tìm kỹ hết rồi. Em có chắc là mình đánh rơi nó ở trong rừng không? Hay là... Đáy mắt thâm sâu bất giác hiện rõ sự nghi hoặc, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu anh. ...người nào đó đã lấy trộm?
Misa thực sự vì phân tích này của Chanyeol làm cho chấn động, cô lập tức đưa mắt nhìn anh, hàng mi chớp nhẹ đầy hoang mang, vài giây tiếp theo không khỏi ngụp lặn lục tìm trong dòng ký ức trôi nổi, ngón tay nhỏ bé đưa lên vò tóc, lắc đầu nguầy nguầy.
Làm sao có thể chứ! Lắc tay là do chị Tae Hee tháo ra và chính chị ấy là người mang đến bỏ vào túi xách của tôi, khoá lại cẩn thận. Ngày hôm qua ngoài tôi và chị Tae Hee, cũng không ai dụng vào nó. Nhưng mà quen biết Tae Hee bao nhiêu lâu nay, tôi biết chị ấy không phải là hạng người như vậy.
Chanyeol điềm tĩnh lắng nghe cô nói, anh đứng thẳng người, ngón trỏ đưa lên chạm nhẹ vào chóp mũi, bước chân chậm rãi di chuyển trên lớp lá khô.
Nghĩ ngợi chốc lát liền phát hiện ra điểm đáng ngờ, anh dừng lại trước mặt Misa, giọng nói trầm ấm không chút sắc thái trên đỉnh đầu cô truyền xuống.
Em vừa nói, chiếc túi hôm qua được khoá cẩn thận?
Đúng thế!
Nếu vậy thì làm sao có chuyện bị rơi dọc theo đường mòn từ bìa rừng đến địa điểm ghi hình ngoài bãi biển được. Khả năng cố tình lấy trộm là rất lớn. Có thể động cơ không phải vì lòng tham, mà vì mục đính khác thì sao?
Khoé mắt Chanyeol hơi kéo lên, đến đây thì anh lại cảm thấy khó hiểu, nút thắt to tướng rốt cuộc không cách nào gỡ được.
Nhưng mục đích đó là gì chứ?
Càng suy luận mọi việc càng thêm rối tung, bây giờ chẳng những vòng ngọc trai không tìm được mà anh và cô cũng lạc luôn trong rừng rồi.
Tâm trạng Misa không tránh khỏi rầu rĩ, ánh mắt thất vọng mỏi mệt chìm vào khoảng không mông lung vô định. Những tán cây cổ thụ um tùm xung quanh hiện lên trong đôi đồng tử đượm buồn của cô bỗng trở nên nhạt nhoà, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng suối, nghẹn lại ở cổ họng đến khản đặc.
Tôi cũng chả biết nữa. Việc có thể làm, tôi đều đã làm hết. Có lẽ tôi và chiếc lắc ấy không còn duyên phận ở bên nhau. Cũng có lẽ ông trời đã cố tình sắp xếp mọi việc, khiến cho tôi đánh mất nó. Xin lỗi! Tôi đã không bảo quản tốt món quà anh tặng.
Nỗi buồn vô hình lướt nhẹ qua tâm trí, cảm giác tiết nuối, hụt hẫng dâng trào kéo đôi mi đen dày cụp xuống ủ rũ.
Ngay lúc ấy, đôi vai nhỏ gầy bỗng truyền đến nguồn hơi ấm từ bàn tay nam giới, ấm áp mà kiên định, lan toả xoa dịu trái tim trống trãi.
Misa vô thức ngoảnh đầu lại, ánh mắt long lanh rơi nhẹ trên bàn tay gân guốc đặt ngang vai áo sơ mi, sau đó cô ngỡ ngàng nâng tầm nhìn lên chút nữa là đã có thể bắt gặp được đôi mắt phượng đẹp hút hồn, đôi mắt màu hổ phách không lay động mà ẩn chứa sự tin tưởng kiên định.
Đừng buồn nữa! Nếu như thực sự có người lấy cắp thì không cần phải lo lắng. Sớm muộn cũng có một ngày sự thật được phơi bày ra ánh sáng. Chiếc lắc rồi cũng trở về với chủ nhân của nó thôi. Giọng nói khàn khàn hạ thấp xuống hết mức, vang lên đều đều mà dịu dàng như nước.
Chớp đôi mi cong vút nhìn anh, làn gió lướt qua cơ thể nhỏ bé bỗng mang theo sự ấm áp đến lạ lùng, một tia cảm động len lỏi trong tâm trí, Misa gượng gạo cố uốn cong khoé môi.
Không cần phải an ủi tôi đâu.
Có khả năng tìm lại được hay không, tôi đương nhiên biết rõ. Hy vọng rất mong manh, cũng giống như nước đã đổ đi, làm sao có thể lấy lại được. Cô thở dài đầy ão nảo.
Sau đó vô vọng ngập tràn trong suy nghĩ, cô bất lực quay mặt cất bước, mang theo tâm tư nặng trĩu không cách nào giải toả.
Thật ra, Misa muốn tiến đến tảng đá dưới gốc cổ thụ gần đó ngồi nghỉ chân, chỉ là cô không có ngờ tới, vừa lúc xoay người giày cao gót vô tình vướng phải nhánh dây leo cạnh mỏm đá, cả cơ thể mất thăng bằng cứ thế mà ngã ngửa về sau.
Trong nháy mắt, Chanyeol phản ứng vô cùng linh hoạt, lập tức hoảng hốt vươn tay đỡ lấy eo Misa, cô theo quán tính, cả người cứ thế hoàn toàn dựa hẳn vào khuôn ngực rắn chắc nơi anh.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến nỗi cô gái trong lòng Chanyeol vẫn chưa hết giật mình, cánh tay choàng qua cổ anh, vịn chặt. Gương mặt nhỏ xinh vừa vặn vùi sâu ngay vị trí ngực trái của Chanyeol, cô mơ màng chìm nổi cùng với nhịp đập liên hồi từ trái tim mãnh liệt của anh.
Bị bao vây giữa vòng tay mạnh mẽ cường tráng, mùi hoắc hương thuộc về Chanyeol thoảng qua chóp mũi, từng bước, từng bước xâm chiếm lý trí cô. Cảm giác xốn xang, lạ lẫm, giống như bông hoa nhỏ bé đang lênh đênh giữa đại dương vô tận. Trôi nổi, dập dềnh đến khó thở, cô muốn tìm một điểm tựa để bấu víu vào.
Nắng vàng từ đằng đông phủ lên thân ảnh hai người lớp nhũ lấp lánh, đường nét góc cạnh, hoàn mỹ ở nửa gương mặt anh hiện ra rõ rệt, đẹp như chạm trổ.
Thời khắc Misa bối rối ngước lên đối diện với đôi đồng tử quá đỗi hị hoặc kia, cô đã không thể thoát khỏi lực sát thương, cứ thế chìm dần vào mê luyến, lún sâu đến chẳng còn đường lui.
Có tiếng lá cây reo vi vu trên đỉnh đầu, âm thanh chim hót líu lo hoà tấu bản tình ca bất tận. Còn Misa đang ở rất gần anh, gần đến mức tựa hồ hít thở được hô hấp của nhau.
Chanyeol cúi thấp người, ánh nhìn mê tình hướng vào cô gái nhỏ bé vẫn luôn xuất hiện trong giấc mộng hằng đêm, hơi thở đàn ông rót vào tai làm hai gò má cô ửng hồng thẹn thùng, nhưng cô cũng bị hấp dẫn bởi ngoại hình xuất chúng của anh. Vậy nên nhất thời quên mất phản ứng, ngây ngốc tròn xoe mắt đẹp bất động nhìn anh.
Tia sáng huyền ảo chiếu lên làn da trắng hồng, mái tóc mềm mượt xoã dài sau lưng lượn sóng như tảo biển, người con gái trước mắt Chanyeol trở nên nhu mì, quyến rũ một cách lạ thường.
Nơi nữ tính căn tròn mềm mại dán sát vào cơ thể anh qua lớp áo mỏng, cảm nhận sự rắn chắc của từng khối cơ cuồn cuộn. Loại tiếp xúc thân mật này dấy lên sự khô nóng nguyên thủy ẩn sâu trong lòng, lông mày tuấn mỹ cau chặt lại, anh đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa gì.
Cả hai cơ hồ nhận thấy rõ nét căng thẳng của đôi phương.
Bầu không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu kia chỉ còn cách khuôn mặt anh vài centimet, Đôi đồng tử hổ phách không rời cặp mắt to tròn, đen láy nơi Misa. Dịch xuống chút nữa là đôi môi hé mở theo từng nhịp thở căng thẳng của chủ nhân nó.
Anh không kìm nén được, từ từ cúi đầu xuống, khao khát muốn chiếm lấy hơi thở của người con gái anh yêu ngày càng mãnh liệt.
Cô gái nhỏ run rẩy mở to mắt nhìn chàng trai đối diện, lúc bờ môi quyến rũ của anh sắp chạm vào môi cô, một giọng nói lảnh lót đột ngột vang lên thất thanh.
Chanyeol oppa...
Đôi nam nữ phía trước hoảng hốt, lập tức tay buông đối phương, đứng thẳng người, tầm mắt quét về nơi phát ra âm thanh dữ dội.
Đằng sau bóng cây rậm rạp, nổi bật bóng dáng cô gái xinh đẹp với mái tóc uốn cong, gương mặt trang điểm đậm bộc lộ vài phần phong tình, chiếc váy ngắn cũn cỡn khoét sâu phần ngực không che hết được nét xuân ngào ngạt trên người cô ta.
Đằng sau còn có cả đội nhân viên cứu hộ đi giữa đoàn ê kíp S.M., Baekhyun và cô siêu mẫu gốc Nhật Nana. Tất cả đều hết sức ngạc nhiên tập trung ánh nhìn rọi lên người chàng trai lẫn cô gái đứng cạnh tảng đá.
Giữa lúc mọi người như đóng băng, không nói được lời nào thì cô gái ở tóc xoăn ở phía trước khuôn mặt tự bao giờ đã chuyển sang sắc tím, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy, trào dâng như thác đổ, cô ta ngay lập tức tiến đến gần Misa, ánh mắt đỏ rực, lăm lăm sát khí trân trân nhìn cô như thể con sư tử sắp nổi cơn thịnh nộ.
Misa ngơ ngác trước thái độ hùng hổ của vị tiểu thư đanh đá kia. Thầm nghĩ hai người chưa từng bắt chuyện với nhau, liệu cô có nên chủ động giải thích ngọn ngành sự tình lúc nãy để tránh hiểu lầm hay không.
Chanyeol đứng cạnh nhận thấy sắp có điều gì không hay xảy ra, liền nhíu mày trầm giọng nghi vấn vị thiên kim tiểu thư đanh đá mà anh vô cùng chán ghét.
Sanbyul, em muốn làm gì?
Câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào gián tiếp châm ngòi pháo cho cơn phẫn nộ trong người Sanbyul, cô ta đã tức giận lại càng thêm tức giận.
Dưới những cặp mắt sửng sốt của mọi người, cô ả bất ngờ hất mạnh vào người Chanyeol. Chưa từng nghĩ tới giây phút kích động Sanbyul lại hành xử thô lỗ như vậy, anh không hề đề phòng, bị mất đà lùi về phía sau vài bước.
Đúng lúc ấy, thân ảnh cao lớn của Baekhyun nhanh chóng lao về phía trước như một mũi tên, đáng tiếc thay, tốc độ chớp nhoáng vẫn không đọ nổi với cô tiểu đanh đá đang lồng lộn như thú hoang.
Trước cái nhìn kinh ngạc của mọi người, cánh tay trắng nõn đó nhanh chóng giơ lên, dùng hết lực bình sinh hạ một cái tát hướng xuống gò má Misa.
Chát...
Không may hứng trọn cú đánh, Misa ngã nhào xuống đất, đầu đập vào mỏm đá sắt nhọn, vệt máu tươi từ trên trán chảy xuống. Tức thời, Chanyeol và Baekhyun nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô gái bị ngã trên tảng đá.
Nhìn thấy vệt máu chảy dài xuống khuôn mặt nhỏ, Chanyeol liền xông tới, vươn bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Sanbyul, trừng mắt bài xích hành động điên cuồng của cô ta, đôi con ngươi hổ phách đã nhuốm đậm màu đỏ gân máu.