Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 82: Chương 82: Ngoan Ngoãn Ở Yên Trên Vai Tôi




Như một cơn gió, người đàn ông lập tức xông tới, bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Sanbyul, trừng mắt bài xích hành động điên cuồng của cô ta, đôi con ngươi màu hổ phách đã nhuốm đậm màu đỏ gân máu.

Sanbyul, cô vừa làm cái gì thế? Cô điên rồi sao?

Cả đoàn làm phim đồng loạt đóng băng, thậm chí chẳng ai dám thở mạnh hay hé môi nói tiếng nào. Tuy bất bình trước thái động đanh đá, cay nghiệt của Sanbyul, nhưng ai nấy đều biết cô ta là con gái cưng chủ tịch tập đoàn Kim Thị, chỉ bấy nhiêu đã khiến họ hoàn toàn có lý do không dám nhiều chuyện xen vào.

Dưới tán cây cổ thụ, bắt gặp ánh nhìn phẫn nộ tột cùng từ anh, Sanbyul cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề.

Cơ bản là sáu năm quen biết Chanyeol, chưa bao giờ anh tỏ thái độ gay gắt với cô ta như vậy. Không ngờ ngày hôm nay vì một người con gái xuất thân tầm thường mà anh nổi giận chỉ trích cô ta.

Sanbyul đương nhiên hiểu điều đó có ý nghĩa gì, cho nên ngay giây tiếp theo, vị thiên kim tiểu thư này lập tức vùng vẫy, thoát ra khỏi sự kìm giữ của người tình cũ, mở to mắt mang theo chút sững sờ nhìn Chanyeol.

Anh còn dám chỉ trích em?

Anh bênh vực cho đứa con gái đê tiện này à? Sanbyul dừng lời nói, ánh mắt sắc hơn dao găm quét sang thân ảnh run rẩy, choáng váng đau đớn ôm lấy vết thương, được Baekhyun vươn tay dìu lấy, Cô ta là cái đồ trơ trẽn đi cướp bạn trai của người khác.

Không chỉ có Baekhyun phẫn nộ, Chanyeol cũng giận đến tím người, anh chỉ tay vào ả đàn bà đang nổi điên trước mặt, nộ khí ngút trời mà quát lớn.

Câm miệng!

Một tiếng câm miệng vừa rồi của anh đã khiến mọi người có mặt tại khu rừng lặng như tờ, không ai có thể tưởng tượng anh chàng Park Chanyeol ấm áp, điềm tĩnh thường ngày cũng có lúc phẫn nộ đến mất hết khống chế đến thế.

Không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục Misa! Cô ấy không làm sai. Vừa nãy cô ấy bị trượt ngã nên tôi đưa tay ra đỡ thôi. Cô liên tưởng đi đâu vậy? Tốt nhất nên điều chỉnh hành động và suy nghĩ cho phù hợp một chút. Còn nữa...

Khuôn mặt tuấn lãnh âm thầm toả ra hàn khí của khối băng khổng lồ ủ ngàn năm, giọng nói anh không nhanh không chậm, dứt khoát mà uy nghiêm.

Kim Sanbyul, tôi nhắc lại lần cuối. Giữa chúng ta hiện tại chẳng còn mối quan hệ nào nữa. Thế nên đừng có rêu rao khắp nơi tôi là bạn trai cô, không khéo mọi người lại hiểu lầm. Đến chừng đó, người bẽ mặt chính là cô, tôi không hạ mình gọi đến Kim gia giải thích đâu.

Chanyeol... anh...

Lời nói hụt hẫng cùng thái độ cả kinh của Sanbyul vốn dĩ không có một chút khối lượng nào trong lòng Chanyeol.

Anh chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của cô ta ra sao, bóng lưng to lớn dứt khoát quay sang đằng sau, vừa hay lại bắt gặp thân ảnh bé nhỏ đang được Baekhyun ôm ghì vào lòng, ánh mắt đầy lo lắng hỏi thăm.

Cô gái thú vị, em có sao không? Bị thương nặng như vậy, anh sẽ đưa em rời khỏi đây đến bệnh kiểm tra.

Baekhyun, em...

Không cần! Người đưa cô ấy đi sẽ là tớ! Không để cho Misa kịp nói hết câu, chất giọng trầm thấp của Chanyeol đã bất ngờ cất lên.

Tầm mắt sắc lạnh quá mức lướt qua Baekhyun khiến anh có chút kiên dè, mà cô gái trong lòng ngực anh cũng ngẩng đầu nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó ngang vòng eo thon gọn lập tức bị một lực đạo khá mạnh tác dụng, triệt để kéo ngược cô về hướng ngược lại.

Cho đến khi, Misa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đã tựa hẳn vào khuôn ngực rắn chắc của Chanyeol, Misa lại ngây người khi một lần nữa nghe âm thanh quá đỗi quen thuộc khàn khàn truyền xuống trên đỉnh đầu.

Cậu từ Seoul đến đây tìm tớ, vất vả cho cậu rồi!

Chanyeol, cả đêm ngủ trong rừng, sắc mặt cậu không được tốt lắm! Để Misa lại cho tớ chăm sóc, cậu hãy suy nghĩ cho bản thân mình! Cặp con ngươi lá răm bất giác nheo lại, giọng nói Baekhyun quả thật có mang theo ngập tràn lo lắng.

Tớ có thể chăm sóc cho cô ấy. Cậu đừng quá lo. Biểu lộ hiện hữu trên khuôn mặt Chanyeol không giảm đi vẻ lạnh nhạt, gắt gao cúi người, chăm chú kiểm tra vết thương của Misa.

Nhưng mà khi nãy cậu không có bảo vệ tốt cho cô ấy. Baekhyun mất hết kiên nhẫn trả lời.

Người đàn ông ôm lấy Misa hơi khựng lại, nhưng chỉ trong phút chốc, ngón tay liền tiếp tục hành động xé vạt áo sơ mi.

Vậy cậu tới kịp sao?

Đối phương nhất thời im lặng.

Chanyeol nghiêng đầu cẩn thận cầm máu cho Misa, không rõ nghĩ gì mà thuận tiện bổ sung thêm một câu.

Cậu yên tâm, sẽ không có lần thứ hai.

Hàng mi Baekhyun cụp xuống, bàn tay cuộn lại xiết chặt, bước chân hụt hẫng lùi về sau vài bước, nhưng anh vẫn đứng đó quan sát chứ không rời đi hẳn.

Vết thương trên trán Misa ra máu khá nhiều, Chanyeol phải xé hai lần vải mới đủ để băng bó. Hai đầu lông mày cô nhíu chặt, đau đớn không giấu được đã tuôn trào, Chanyeol rất đỗi xót xa khi bắt gặp hốc mắt đỏ ngầu ẩm ướt ấy.

Bỏ qua biểu hiện muốn giết người ngun ngút từ Sanbyul, bỏ qua những cặp mắt sửng sốt xung quanh mình, anh trầm giọng lo lắng hỏi.

Cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?

Cô gái tựa vào lồng ngực anh lắc lắc đầu, đau rát lan rộng ở miệng vết thương ngày càng rõ rệt nhưng cô lại không muốn tỏ ra yếu đuối.

Vài phút trước, Misa còn định sẽ đối diện với Sanbyul giải thích sự thật mối quan hệ giữa cô và Chanyeol, Misa đương nhiên chẳng muốn để Kim tiểu thư cao quý kia nghĩ rằng cô là tiểu tam đáng ghét cố ý tranh giành bạn trai với cô ta.

Có điều hiện tại, Sanbyul đang bấn loạn ghen tuông như vậy, lời nói từ Misa, cô ta sẽ tin tưởng sao. Biết đâu Sanbyul lại cho rằng đó là lời biện hộ nhằm che đậy hành động phá hoại tình yêu của cô ta, mâu thuẫn cũng theo đó mà sâu sắc hơn không chừng.

Cảm giác nhức nhối trên trán cô có thể ngấm ngầm chịu đựng. Bởi vì so với việc lòng tự trọng tổn thương nặng nề khi bị người khác xúc phạm, vết thương ngoài da thế này có đáng là gì.

Tôi... tôi không sao. Cô gượng gạo trả lời, âm điệu khản đặc không trôi qua cổ họng nổi, uỷ khuất như hoá thành tảng đá lớn chồng chất chặn ngang thanh quản.

Sắc mặt hốc hác, gắng gượng thu vào đôi đồng tử sắc sảo, nhạy bén, Chanyeol hiểu rất rõ Đầu Heo ngốc lúc này đang suy nghĩ điều gì. Anh đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc loà xoà trước trán cô, không hài lòng, nói.

Còn giả vờ không sao nữa! Em bị thương rồi, cần phải đến bệnh viện kiểm tra.

Nhận thấy cục diện căng thẳng lắng xuống phần nào, mọi người trong đoàn ê kíp của S.M. cũng đã nhanh chóng chạy đến chỗ Chanyeol. Ai nấy đều trân trân nhìn ba người đang đứng phía trước.

Tận mắt chứng kiến màn ẩu đả kịch tính, ai cũng lời mờ đoán ra được phần nào chuyện tình tay ba đầy rối rắm giữa chàng ca sĩ trẻ và hai cô gái kia. Nhưng mỗi người đều nhận thức được, có một số chuyện biết thì nên giữ trong lòng, nếu sơ xuất lời ra tiếng vào dèm pha đến tai nhà báo e rằng sẽ xảy ra rắc rối to, tới khi công ty điều tra được người đã để lộ tin tức, há chẳng phải tự chuốc hoạ vào thân?

Tóm lại cách tốt nhất vẫn là im lặng, giả bộ câm điếc như không biết gì.

Một số nhân viên tốt bụng khác dường như thương cảm trước cảnh tượng cô gái tội nghiệp Misa bị tiểu thư họ Kim đanh đá ức hiếp nên vội vã đến đỡ lấy cô, suýt xoa hỏi thăm, an ủi.

Khuôn mặt quản lý Jeon hơi co rút, ái ngại cau mày quan sát vết thương trên trán Misa, tâm trạng anh vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Chanyeol, Misa không sao chứ? Cuối cùng cũng tìm được hai người. Đêm qua lúc cậu vào tìm Misa rồi không thấy trở lại, cả đoàn quay phim thật sự vô cùng lo cho cậu và Misa.

Đúng thế.

Đạo diễn Joo chậm rãi tiến đến gần, ông vốn chẳng để tâm nhiều tới vấn đề ngoài phạm trù công việc, chỉ là trải qua lần hợp tác này, khả năng cùng thái độ nghiêm túc làm việc của cặp đôi trẻ tuổi đầy triển vọng trước mắt đã phần nào cảm hoá ông.

Với đạo diễn Joo, Chanyeol và Misa chính là ngoại lệ hiếm thấy.

Cũng may là cả hai đều không sao, nếu không, chúng tôi nhất định rất áy náy.

Nghe nói cô Jin Misa bị mất lắc đeo tay ở trong khu rừng này, không biết đã tìm được chưa? Đạo diễn Joo lại tiếp tục hỏi.

Chanyeol dùng cả hai tay đỡ lấy người Misa, hành động và ý định muốn nhỏm dậy đáp lời của cô đã bị anh nhanh chóng bắt được, cho nên lập tức vươn tay ôm chặt cô vào lòng, không cho phép kháng cự, Đầu Heo ngốc của anh phải nên chú tâm nghỉ ngơi, vết thương tuyệt đôi không được động đến. Mọi giải đáp nghi vấn cô chẳng cần lo lắng, người thay cô cúi đầu cảm ơn tất nhiên sẽ là anh.

Khiến mọi người vất vả lo âu cho chúng tôi, thật không phải!

Về phần chiếc lắc thì vẫn chưa tìm ra. Đôi môi dầy đặn mở nhẹ trả lời, ánh mắt Chanyeol không hề rời khỏi Misa. Nhưng điều đó không còn quan trọng, vấn đề cấp bách bây giờ là phải đưa Misa ra khỏi khu rừng, đến bệnh viện xử lý vết thương. Cô ấy gần đây sức khoẻ đã không tốt, giờ lại còn bị thương, tôi sợ cô ấy chịu không nổi.

Chẳng cần nói thêm nhiều lời, cũng không đợi quản lý Jeon kịp phản ứng, ngay khoảnh khắc đó, giữa sự ngạc nhiên của gần hai mươi nhân viên có mặt tại đây, Chanyeol linh hoạt vòng tay qua eo Misa, cẩn thận dùng lực nhấc bổng cơ thể yếu ớt ấy lên, đặt ngang qua vai mình.

Mọi người không kìm được sủng sốt há hốc cả mồm. Mà người đang bị dốc ngược trên bờ vai vững chắc nào đó cũng ngỡ ngàng không kém.

Cô tròn mắt vì chưa thể kịp bắt nhịp theo động tác quá đỗi nhanh chóng kia, ở tư thế vắt ngang vai này bóng lưng rộng lớn của khắc tinh dường như thu hết vào trong đôi đồng tử xinh đẹp, phía sau lưng áo phông dính bếch mồ hôi dán chặt vào cơ thể. Có lẽ đó là kết quả của việc anh giúp cô tìm chiếc lắc tay khi nãy.

Một tia cảm động hoà lẫn với xót xa nơi trái tim xộc thẳng lên sống mũi, Misa luống cuống ngoạ ngậy đề nghị Chanyeol bỏ mình xuống.

Này hàng xóm, anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống ngay, tôi chưa đến nỗi không tự đi được. Bất kể thể lực dẻo dai đến mức nào, vác thêm một người nữa trên vai, di chuyển suốt quãng đường dài ngoằn nghèo ra đến bìa rừng, có thể không mệt được sao.

Đừng cử động, sức khoẻ không cho phép em tự mình đi bộ ra khỏi đây đâu, ngoan ngoãn ở yên trên vai tôi. Giọng nói khàn khàn vừa nhẹ nhàng vừa cố chấp.

Anh không tỏ rõ bài xích hay ưng thuận, cánh tay cường tráng chỉ ôm chặt hai chân cô hơn, xoay người cương định bước về phía trước.

Nhịp bước sải dài của anh men theo con đường đi gập gềnh đá lỏm chỏm khiến Misa bất giác sợ hãi, cô chẳng mong vài phút nữa sẽ bị trượt ngã xuống dưới hôn đất vậy là những ngón tay thon dài theo phải xạ nắm lấy lưng áo anh.

Thỏ trắng bị dốc ngược không phát hiện lúc bấy giờ, khoé môi đàn ông quyến rũ đã vén lên độ cong mê người. Nụ cười hài lòng đầy ý hài lòng.

Mặt trời hơi chếch dần về đỉnh ngọn cây đại thụ, ánh nắng đột ngột nóng bức hơn buổi sáng vài phần, trong tiếng lá cây xào xạc thoang thoảng mùi cỏ non nhè nhẹ, quản lý Jeon Kihyun từ phía sau hướng mắt nhìn về chàng trai cao lớn ôm lấy thân thể con gái mềm yếu ngang vai từ từ băng qua lối mòn liền tỏ thiện ý gọi to.

Chanyeol, tôi dẫn đường cho cậu.

Kihyun dứt lời đã tức tốc chạy về phía trước, Baekhyun và mọi người đằng sau cũng vội vàng nối gót nhau cùng với đội nhân viên cứu hộ ra khỏi khu rừng cổ thụ Bijarim.

Tất cả cứ như vậy khẩn trương rời đi, có vẻ chẳng mấy ai thèm quan tâm đến cô tiểu thư quý phái nãy giờ vẫn đứng chết lặng cạnh bên tảng đá lớn.

Gương mặt vẫn giữ nguyên sắc thái xám xịt vì ghen tức. Sự ganh ghét, đố kỵ sục sôi trong tâm trí cô ta bị hàng loạt hành động, cử chỉ thân mật Chanyeol dành cho Misa châm ngòi nổ, bộc phát không cách nào ngưng lại.

Hận thù che mờ cả mắt, cô ta cắn chặt bờ môi đánh son đỏ chói, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm lộ ra đốt ngón tay trắng bệt, thái độ nghiến răng nghiến lợi chẳng khác nào con sử tử hung hãn bị bứt lông, nhe nanh vuốt muốn vồ sống kẻ thù.

Mà loại biểu cảm đặc sắc vừa rồi của Kim Sanbyul hoàn toàn nhốt gọn vào đôi mắt sắc lạnh, ranh mãnh, nổi bật dưới lớp mi chuốt đậm mascara cách đấy không xa.

Sau đó, thiên kim tiểu thư nhà họ Kim nhờ vào thính lực khá tốt bỗng nghe thấy có tiếng bước chân chậm rãi giẫm lên lá khô, điều đáng nói là âm thanh bất thường này mỗi lúc càng tiến lại gần cô ta hơn.

Tựa hồ mụ phù thủy độc ác làm chuyện xấu xa nên phải dè chừng kẻ khác, Sanbyul cảm nhận mối nguy hiểm nào đó tiềm ẩn lượn lờ xung quanh mình, lập tức dùng tốc độ tia chớp quay lại đằng sau, tư thế phòng thủ đầy cảnh giác.

Đập vào mắt Sanbyul là bóng người hiện ra dài ngoằn trên mặt đất, nối liền với giày cao gót hàng hiệu, dời tầm nhìn lên một chút đã chạm phải đôi chân trắng nõn dài miên man ẩn hiện dưới lớp váy voan liền thân tím nhạt.

Cô ta không khỏi kinh ngạc khi nhận được nụ cười cợt nhã đầy ý thương hại từ chủ nhân của đôi chân đó. Một bên khoé môi nhấc lên khinh bỉ, chế giễu đến tận cùng.

Nana, cô lại muốn gì đây?

Sanbyul trợn mắt nghi vấn vị khách không mời mà đến trước mặt. Trong lòng chẳng thể hiểu nổi làm thế nào người phụ nữ sở hữu dáng vẻ thiên thần như Nana lại có thể đểu giả tới mức này.

Ha... ha...

Một tràng cười vang lên thay cho câu trả lời, Nana vòng hai tay cánh tay trắng ngà, cặp mắt khẽ nheo lại, quét một vòng quanh người vị thiên kim tiểu thư họ Kim, thong thả nói tiếp.

Tức giận làm gì? Tự cô khiến mọi chuyện trở nên như thế này thôi.

Nana đột ngột di chuyển, cước bộ đều đều lướt qua Sanbyul, khoé miệng kéo dãn ra thích thú chiêm ngưỡng biểu lộ biến đổi đặc sắc trên gương mặt phấn dày cả tất kia.

Lén lút lấy chiếc lắc tay của Jin Misa giấu cho bỏ ghét, nhưng vô tình... lại giúp cô ta, thành ra tự mình hại mình.

Nana kề sát gương mặt với Sanbyul, khinh bỉ nâng chân mày, chất giọng ngọt ngào như đường phèn rót vào tai đã trở nên sắc nhọn, cay nghiệt.

Kim Sanbyul, nói thật tôi chưa thấy ai ngu ngốc như cô cả. Cô không nghĩ đến con bé đó sau khi mất đồ nhất định sẽ đi tìm lại nó sao? Chanyeol biết chuyện này liệu sẽ trơ mắt làm ngơ? Không! Anh ấy chắc chắn vào rừng tìm con bé ấy. Kết quả, cô chính là gián tiếp giúp hai người họ có một đêm vừa lãng mạn vừa ngọt ngào giữa chốn rừng núi thơ mộng. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn nằm ở hành động đánh người khi nãy, cô đã phần nào giết chết thiện cảm anh ấy dành cho cô bấy lâu. Sanbyul, cô thật sự đã hết hi vọng. Với tính cách của Chanyeol, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu. Tôi lúc này chỉ nhắc nhở tiểu thư Sanbyul, cô không phải đối thủ của tôi trong trò chơi này. Vì thế, hãy biết điều mà rút lui càng sớm càng tốt! Ngồi đó chống mắt lên xem Nana tôi làm thế nào để có được trái tim băng lãnh của nam thần Park Chanyeol.

Ngón tay trỏ lấp lánh chiếc nhẫn kim cương cong lên lướt dọc theo sống mũi, Nana lần nữa cười nhạo thẳng vào mặt Sanbyul, thái độ kệch cỡn không chút kiên sợ trực tiếp dè bĩu yêu cầu đối phương rút lui.

Cô... cô... Sanbyul dường như hoá đá khi nghe một tràng toàn những lời sỉ nhục, chê cười từ cô ả người mẫu bình hoa trước mặt.

Hành vi xấu xa cứ tưởng không ai phát giác thật chẳng ngờ lại gom trọn trong tầm mắt Nana.

Đối với một kẻ cao ngạo như Sanbyul, dĩ nhiên điều đấy cũng tương đồng lấy kim chọc vào lòng tự ái, vừa lăng mạ vừa đâm sâu đến thủng nát.

Cho nên cô ta tức đến sắc mặt xám nghoét, khoé môi giật giật dần co rút, vì phẫn nộ mà không thốt nên lời.

Phải mất vài giây sau, Sanbyul mới bình ổn thần trí, lồng ngực cô ả không ngừng nhô lên hạ xuống, cố gắng hít thở lấy bầu không khí bên ngoài.

Nana hình như chẳng mấy bất ngờ vì hành động giơ cánh tay lên của Sanbyul, cặp mắt trang điểm đậm thờ ơ nhìn theo ngón tay trỏ run run chỉ về hướng mình, Nana thấy được đôi môi cô ả họ Kim đang lắp bắp, ra sức mắng nhiếc nhằm thoả cơn phẫn hộ.

Đồ tiện nhân! Sao cô biết được việc tôi đã làm chứ? Cô theo dõi tôi? Tôi... tôi... cấm cô... không được nói chuyện này cho ai biết đấy. Nếu không... tôi... tôi thề sẽ giết cô!

Cặp con ngươi trợn lên, Sanbyul mím môi thành một đường thẳng, gằng giọng cảnh cáo tình địch nguy hiểm cách cô ta chưa đến bốn bước chân. Bộ dạng hung dữ y hệt mụ phù thủy tâm thần bất ổn, vì bức bách phải tìm nơi phát tiết.

Còn nữa... Park Chanyeol là của Kim Sanbyul này. Sớm muộn gì tôi cũng chiếm được anh ta thôi! Ai dám cản đường tôi, cho dù kẻ đó có là cô hay Jin Misa, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết!

Sanbyul mất bình tĩnh, lên cơn điên loạn la hét giữa chốn núi rừng, tần suất âm thanh đủ lớn để chim chóc đậu trên cành nghe thấy liền hoảng sợ lập tức kéo nhau bay đi mất, gió biển thổi vào làm ngọn cây cổ thụ lay động dữ dội, cơ hồ cũng muốn phản đối suy nghĩ và lời nói tàn độc của cô gái cao quý bên dưới.

Chỉ có Nana từ đầu đến cuối vẫn bình thản vuốt vuốt mấy sợi tóc mai hỗn loạn, đáy mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng, cô ta khẽ uốn cong viền môi, nở nụ cười mỉa mai rồi nhẹ nhàng quay gót, mặc cho tiếng chửi bới của Sanbyul cứ liên tục tuôn ra ở phía sau.

Nana đang đóng vai công chúa thánh thiện, vậy là sau khi hoàn chỉnh khoác lớp áo thiên thần lên người, liền hết sức tốt bụng ngoảnh đầu nhắc nhở kẻ thua cuộc một câu.

Kim tiểu thư thoải mái tiếp tục chửi rủa đi! Để xem lát nữa cô ra khỏi rừng bằng cách nào, nếu như bị mất dấu mọi người! Nana cố ý vươn tay chạm vào chiếc cằm thon gọn, nhíu mày thoả sức tưởng tượng ra phần kết quả, giọng điệu bất ngờ nâng cao hết sức có thể, Lần này sẽ chẳng ai rảnh rỗi vào đây để cứu cô đâu. Ha... ha... ha...

Chết tiệt! Ả đàn bà chết tiệt!

Nana! Cứ chống mắt lên mà xem! Tôi không chịu thua cô đâu! Sanbyul chưa cam tâm cố nhoài người chửi với theo.

Bất quá ngay thời khắc đó, cô ta cũng hấp tấp vội vã lần theo con đường mòn cố gắng bắt kịp bước chân đoàn người đằng trước.

Bởi lẽ Kim đại tiểu thư dù đang điên tiết tới mức long trời lỡ đất, vẫn chưa mụ mị đến nỗi không hiểu được lời cảnh báo của kẻ thù.

Nana nói đúng, còn chần chừ nữa, chắc chắn người ở lại trong khu rừng rộng lớn Bijarim sẽ là cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.