Chanyeol cứ thế đặt Misa trên vai, cùng mọi người nối bước theo đội cứu hộ ra khỏi khu rừng. Ngoài bìa rừng, hàng tá nhà báo, phóng viên đang đứng canh sẵn, khí thế hùng hồn y hệt chiến binh sắp ra trận.
Vừa thoáng nhìn thấy hai nhân vật chính sống sót trở về, họ lập tức túa ra, chen chút nhau đưa mic sang hướng nam thần Chanyeol đặt câu hỏi. Nếu mà không có sự trợ giúp của nhân viên bảo vệ, thì còn lâu Chanyeol mới thoát khỏi vòng vây kiềm hãm này.
Việc đầu tiên anh làm ngay sau đó là đưa cô gái ngốc bên cạnh đến bệnh viện kiểm tra. Thật may góc nhọn tảng đá chỉ sượt qua nên vết thương trên trán chỉ tổn thương ngoài da, cơ bản không có gì nghiêm trọng.
Vấn đề ở đây là qua một đêm trong rừng ăn uống không đầy đủ, thân thể vốn chưa khỏi bệnh của Misa lại càng thêm suy nhược. Vậy nên hàng xóm khắc tinh chẳng chần chừ liền đem cô nhốt vào xe, đặt vé máy bay về Seoul ngay trong ngày, rồi lại dùng vận tốc ca nô đưa cô về tận UN Village mới thôi.
Mãi sau này Misa mới biết thật ra hôm đó, Park Yoda còn rất chu đáo liên lạc với giám đốc Kim, xin cho cô nghỉ phép vài ngày dưỡng bệnh. Không những thế, anh chủ động đảm nhận luôn cả việc sản xuất, công tác chỉnh sửa hậu kỳ, chuẩn bị đưa sản phẩm mới của Misa ra mắt khán giả.
Từ Jeju trở về, Misa dưới sự hỗ trợ của thuốc men cộng thêm có nhiều thời gian tĩnh dưỡng cho nên phục hồi rất nhanh chóng, thời hạn được nghỉ còn chưa kết thúc cô đã thừa sức đi lại làm việc vặt trong nhà được rồi.
Dù rằng Chanyeol cố tình không nói với Misa những biến động dư luận gần đây có liên quan tới cô, nhưng anh nhất thời quên mất internet bây giờ thật là phát triển rất rộng rãi. Thế nên chuyện fan biểu tình đòi bài trừ Misa, những bài báo bình luận ác ý dĩ nhiên đã đến tai cô một cách tình cờ.
Buổi chiều hôm ấy, Misa mang nguyên bộ mặt đen sì ủ rũ sang nhà hàng xóm tiếp tục công việc con sen. Thực sự thì cô từ đầu tới cuối không hề than vãn hay trách móc Chanyeol câu nào, có điều dáng vẻ u ám này làm anh khó chịu muốn phát điên thôi.
Đầu Heo, lấy cho tôi cốc nước đi! Hàng xóm đáng ghét ngồi vắt chân trên ghế sofa, sau một hồi quan sát con sen lau dọn nhà cửa, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn lên tiếng.
Được! Người nào đó tự dưng ngoan ngoãn lạ thường, đặt cây lau sàn sang một bên, vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước.
Nhìn cốc nước bốc hơi lạnh đặt xuống mặt bàn kính trong suốt, anh lại viện cớ tiếp tục cất lời.
Bật TV lên nữa!
Được!
Tôi muốn ăn mì hải sản!
Được!
Bò bít tết!
Được!
Jin Misa, em làm sao vậy?
Anh đang muốn ám chỉ điều gì?
Sao không cãi lại tôi như thường ngày? Chanyeol hơi nhướng mi, đôi mắt toát lên sự khó hiểu.
Trước đây tôi chống đối anh cũng đâu có vui. Misa bất giác thở dài, ngồi bệt luôn xuống sofa, tâm trạng nặng nề như vậy bảo cô còn có hứng tranh luận sao.
Chanyeol quay mặt thầm đánh giá biểu lộ của người đối diện một phen, lại thấy cô đột ngột ngước nhìn, căng thẳng hỏi anh.
Hàng xóm này! Từ lúc debut đến nay đã bao giờ anh gặp phải rắc rối liên quan tới người hâm mộ chưa?
Em đang lo lắng về việc này? Ngón tay ưu nhã đưa cốc nước lên uống một ngụm, anh nâng mày đáp lời.
Tôi muốn ngay lập tức đứng ra đính chính sự thật. Không thể để họ hiểu sai về tôi như thế được!
Ngốc nghếch! Lúc rối bời thế này em đích thân ra mặt là tự đào hố chôn mình. Đầu chân mày khẽ nhíu chặt, anh chống cằm hướng tầm mắt về cô, đồng tử hổ phách loáng thoáng hiện lên ánh sáng lấp lánh. Dáng dấp này thật có mấy phần trông giống thầy giáo giảng giải cho cô học trò nhỏ hiểu.
Mà cô họ trò đó rất khẩn trương, lập tức nhích lại gần tròn mắt nghi vấn, căng thẳng trong lòng lại lần nữa không giấu nổi.
Vậy tôi nên thế nào mới đúng? Chằng lẽ cứ bắt cô trốn tránh mãi như vậy ư?
Bình tĩnh ổn định tinh thần, mọi chuyện nên để công ty đứng ra sắp xếp... Con ngươi đột ngột loé lên tia giảo hoạt, đang yên đang lành cái tên này không biết nghĩ gì mà ngón trỏ bò lên xoa xoa chóp mũi, mắt nheo nheo đầy vẻ bí hiểm, tiếp tục vế còn lại ...nhưng nếu như vài ngày tới biểu hiện của em tốt, biết đâu tôi sẽ giúp em.
Nói gì chứ? Biểu hiện tốt à? Anh ta giúp được cô? Dấu chấm hỏi bắt đầu bay lơ lửng trong đầu. Cô đây lúc này còn chưa đủ rối về chuyện công việc sao? Hàng xóm khắc tinh còn muốn náo loạn thêm suy nghĩ của cô nữa.
Buồn bực xì một cái rõ to, cô chẳng thèm liếc nhìn Chanyeol cũng đủ biết mặt mũi cái tên này đang nhăn nhó không hài lòng. Mặc kệ đi! Vì lòng dạ cô đâu có hứng thú với trò đùa.
Em không nhờ giúp đỡ có khi sẽ hối hận! Park tai to chuyển tư thế ngồi liên tục trên sofa, không cam lòng cảnh báo.
Misa dứt khoát đứng dậy, cầm lấy cây lau sàn y hệt đang viết thư pháp, vẽ vời lung tung lên nền gạch trắng toát, nghe thấy giọng nói trầm khàn thoạt đầu định lờ đi, sau đó ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng lại ngoảnh mặt nhìn anh.
Tôi biết anh nhất định có điều kiện.
Cũng không có gì lớn lắm, tăng gấp đôi số lần nợ. Hàng xóm quả nhiên đã đạt đến đẳng cấp biến thái.
Này! Anh là giai cấp tư sản sao? Chính xác là kiểu bóc lộc tư bản chủ nghĩa, che giấu sự bóc lột trong một cơ chế trao đổi với vẻ bề ngoài như là tự do và bình đẳng. Có điều Misa không muốn làm công nhân cho tên đáng ghét chuyên đi bòn rút sức lao động, vậy là cô chu môi bài xích chủ ý này ngay.
Thôi! Đắt quá tôi trả không nổi! Cứ cái đà này liệu tôi có phải làm con sen cho anh cả đời không?
Như vậy cũng tốt mà!
Không có tiền đồ! Tôi thích làm chủ, không muốn trở thành nô bọc! Cô nàng hằn học kéo lê xô nước dưới sàn nhà. Bạch thỏ đúng là rất giỏi chọc giận đại boss, ngày càng uyên thâm càng khó mắc lừa, Chanyeol xem như bị cô làm cho tức tới méo mặt.
Hai người chật vật mãi vẫn chưa thể thương lượng được vấn đề. Đến khi bữa tối được dọn ra thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Misa lần này rất biết thân phận bỏ đũa đứng dậy chạy đi mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở, ánh sáng vàng nhạt từ hành lang hắt lên diện mạo của vị khách bên ngoài liền triệt để khiến cho tay chân người bên trong run bần bật, cơ mặt co cứng nhất thời chẳng biết nên dùng loại biểu cảm nào là thích hợp. Mà thời khắc bắt được ánh mắt ngạc nhiên của hai người họ, Misa cảm giác giống như chính mình đang vô lực ngồi trong tủ đông vậy. Không phải! Còn lạnh hơn thế gấp nhiều lần, nhiệt độ hạ thấp cơ hồ sắp đóng băng nguyên cả căn hộ mất rồi.