Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 104: Chương 104: Tạm Biệt Chanyeol




Cánh cửa phòng tắm chỉ khép hờ, vị trí đứng cộng với khe hở vừa đủ để Misa thu gọn diễn biến bên trong vào tầm nhìn. Một giây đó đôi đồng tử đen thẳm hoàn toàn hoá đá, mấy ngón tay mảnh khảnh dần dần trượt xuống mép cửa lạnh toát, cô gái nhỏ sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt. Dưới vòi hoa sen nước chảy nhè nhẹ, người đàn ông cao lớn đứng quay lưng ra phía ngoài, áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào da thịt, đôi tay cường tráng đã từng ngang ngược ôm cô vào lòng nay vững chãi ôm ghì lấy thân thể người phụ nữ khác, động tác nâng niu vô cùng ôn nhu. Thái độ yêu chiều, che chở quen thuộc ấy làm cô gái cách một tấm ván ngăn từng bước rơi vào cõi chết. Bởi vì cô đã nhìn thấy người phụ nữ không một mảnh vải che thân giống như con rắn uốn éo tận lực bám lấy anh. Hạt nước li ti phun toả mờ ảo khắp căn phòng nhỏ hẹp, khuôn mặt diễm lệ chìm đắm với những đê mê tình ái. Đường nét ấy, làm sao cô có thể không nhận ra. Người phụ nữ mang theo câu chuyện bi ai, vài ngày trước đã tìm đến cô vào buổi sáng trời đầy tuyết. Mà lúc bấy giờ, đôi mắt cô ta rõ ràng mơ màng không thể dứt khỏi cơn khát vọng. Mái tóc ướt mềm xoã dài trên bờ vai nam tính, Nana hé miệng để lộ âm thanh rên rỉ phóng đãng.

Cô ta nhiệt tình như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, Misa tuyệt nhiên không nhìn thấy biểu cảm của anh, cô không rõ đối diện với sự quyến rũ chết người, anh bài xích hay hưởng ứng. Chỉ là giây phút này điều đó còn ý nghĩa gì, khi chính anh là kẻ tàn nhẫn cầm dao cứa từng nhát một vào trái tim cô.

Cảm xúc từng bước tê liệt, cơ thể vỡ vụn tựa hồ muốn tan ra. Cô phải làm sao? Cô phải nên làm sao đây? Mở cửa xông lên đối mặt với họ ư? Nhưng với tư cách gì đây? Cô không hẳn là bạn gái anh, càng không phải vợ anh. Thậm chí khoảng thời gian ở bên nhau, anh còn chưa từng một lần nói yêu cô. Vậy thì cô có thể lấy lý do nào để chấp vấn bọn họ? Đó là chưa kể đến khả năng người phụ nữ anh yêu là Nana, cho nên anh chủ động đưa cô ta vào khách sạn. Nếu thực sự là như vậy, hoá ra từ đầu tới cuối, chính cô mới là tiểu tam đáng ghét. Kẻ thứ ba chen chân phá hoại tình yêu của người khác.

Misa bỗng dưng cảm thấy đau đầu, đầu óc cô quay cuồng tưởng chừng sắp nổ tung, cô không muốn lưu lại nơi đây thêm một giây nào nữa, cô không đủ sức tiếp tục chứng kiến màn ân ái nóng bỏng của bọn họ. Lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh còn sót lại, cô càng không thể để người ta dẫm đạp.

Trong nháy mắt, thân ảnh nhỏ bé xoay người, Misa thấy mình cuốn vào xoáy hút mà bỏ chạy, dốc toàn bộ sức mạnh bình sinh để bỏ chạy. Băng qua phòng ngủ, băng qua phòng khách, cô mở xộc cánh cửa lao ra hàng lang như trối chết. Mười phút đứng trong thang máy là thời khắc tâm can bị đày đoạ dưới địa ngục. Lúc lớp thép tĩnh điện kéo sang hai bên, Misa lại hối hả lao đi.

Cô không biết gì hết, cô chẳng khác nào đứa trẻ tự nguyện xoá bỏ phần ký ức đau thương, gượng ép bản thân tận lực quên hết... quên hết tất cả... giống như chưa từng đến đây, chưa từng đặt chân đến này. Bởi vì Yeol của Misa, anh là người đàn ông tốt, ở bên cạnh anh là cả một bầu trời bình yên, ấm áp. Misa rất yêu anh, anh cũng yêu cô mà... đúng không? Cô tin cảm giác của mình không sai. Những gì anh từng làm cho cô, sự quan tâm, che chở, một lòng bảo vệ, ánh mắt dịu dàng khi nhìn vào mắt cô, cả điều đặc biệt trong đêm Giáng Sinh mà anh hứa dành tặng cho cô, toàn bộ nếu không phải xuất phát từ tình yêu thì là cái gì?

Misa cố chấp khẳng định, cô chạy ào xuống lòng đường đầy tuyết, giày cao gót bị sứt quai cô cũng không quan tâm. Vứt luôn chiếc còn lại, bàn chân trần đạp xuống nền tuyết lạnh thấu xương, bất chấp tiếp tục chạy.

Đèn đường heo hút chiếu lên mái tóc hỗn loạn dính bếch tinh thể nước, Misa siết chặt bàn tay, đôi môi tái nhợt bị cắn tới rớm máu vẫn cố cong lên nụ cười an ủi.

Đáng lẽ cô đã thành công rồi mà, nhưng sao cơn gió đông xộc vào cổ họng lẫn thanh âm rộn rã, náo nhiệt đêm Giáng Sinh lại quay ngược thời gian, nhắc cô nhớ đến lời nói của Nana.

Tượng người tuyết khổng lồ, cây thông Noel bên lề đường đập vào mắt  hoá thành hình ảnh đau lòng, Misa điên cuồng xua tay vào khoảng không trước mắt xoá tan đi thứ cô không muốn nhìn thấy. Vậy mà cảnh tượng Chanyeol cô yêu ôm ghì lấy cơ thể người phụ nữ trần trụi thêm một lần nữa tái hiện trong tâm trí, giọng nói lảnh lót vang vọng hoà với tiếng pháo hoa không ngừng tàn phá, xé nát cõi lòng cô gái nhỏ.

Jin Misa, cô rất đơn giản. Đơn giản đến khờ khạo, cho nên, cô vẫn luôn chuốc lấy phần thiệc về mình.

Lần đầu tiên gặp Chanyeol ở buổi chụp ảnh tạp chí Céci, vào ngày hè rực nắng năm ấy, khoảnh khắc bắt gặp cái nhìn lạnh lùng, bất cần từ đôi mắt ma mị nơi anh, tôi đã biết, lý do bản thân cố gắng sống tốt là gì.

Bây giờ cô biết toàn bộ sự thật rồi, hẳn là căm ghét tôi lắm. Tôi sống hai mặt, tôi ích kỷ. Bởi vì tôi yêu anh ấy.

... tôi không bi thương, vì tôi phân biệt được, tôi hiểu rõ lý do anh ấy chọn cô. Anh ấy chọn cô bởi vì cô có nhan sắc, xuất thân sạch, quan trọng hơn là tính cách của cô, cô ngang bướng lại ngây thơ, đơn giản.

Đàn ông... họ yêu cái đẹp, thích ngọt ngào và hứng thú chinh phục. Phàm là những thứ cứng cỏi, phớt lờ, xem nhẹ sức hấp dẫn từ họ, họ càng muốn sở hữu. Mà một khi đã xác định chiếm đoạt, họ sẽ không tiếc công sức lẫn thủ đoạn.

... nếu từ đầu tôi không mang danh hư hỏng, nếu như sự nghiệp không phải đường cùng đi cửa sau. Chắc là Chanyeol đã yêu tôi.

Tôi biết, anh ấy cũng có cảm tình với tôi.

Nhưng dù sao, tôi cũng không mong cô lựa chọn sai lầm, thế giới này chẳng có gì tốt đẹp, chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, tình yêu thiên trường địa cửu chỉ có trong tiểu thuyết. Rồi sẽ có một ngày, cô hiểu được những gì tôi nói.

Jin Misa cô rất đơn giản có phải không?

Cô đâu biết thứ đàn ông yêu... là cái đẹp.

Anh ấy... thật sự đã yêu thích người khác. Thứ cảm xúc cô vẫn nhầm tưởng là tình yêu, chỉ đơn giản biểu hiệu cho hứng thú nhất thời, là sự độc chiếm thoả mãn tính hiếu thắng của đàn ông. Sâu thẳm trái tim anh từ lâu không hề tồn tại hình bóng cô, bởi vì vị trí đó, toàn bộ đều trao trọn đến người phụ nữ khác. Mà tình yêu giữa hai người họ đã lớn đến mức đêm Giáng Sinh, anh sẵn sàng lạnh lùng bỏ rơi cô, chạy tới vui vẻ cùng với cô ta.

Hồi tưởng liên tiếp đẩy dồn Misa xuống hố sâu tuyệt vọng, nước mắt cố kiềm nén từ từ chảy ra. Ngờ nghệch đặt cược toàn bộ niềm tin và tình yêu vào một người chỉ xem cô là trò chơi. Đến nước này, cô còn muốn phủ nhận. Rốt cuộc cô định mê muội chờ tới bao giờ mới chịu tỉnh giấc? Jin Misa là cô gái ngốc. Cô là đứa ngốc nhất thế gian này.

Chuông giáo đường đổ dồn liên hồi, sắc pháo hoa rực rỡ nhạt nhoà trong đáy mắt, chất lỏng tê tái chưa kịp rơi xuống đã đóng băng trên gò má. Chạy bộ quá sức khiến nhịp tim Misa rối loạn, dưỡng khí thiếu hụt là nguyên nhân hô hấp ngưng trệ. Đột nhiên, cô thấy cảnh vật xung quanh tối sầm.

Khi trên bầu trời rộng lớn bắn lên một chùm pháo cầu vồng, thân thể nhỏ gầy lặng lẽ đổ gục bên lề đường, trầm lặng không ai chú ý.

Hàng cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng, người đàn ông trong bộ âu phục tối màu đi đến từ mùa đông buốt giá. Làn khói trắng mang theo hơi lạnh mờ mịt huyền ảo, bàn chân đi giày da bóng loáng bất chợt dừng lại, tuyết lạnh chầm chậm đậu xuống đôi bờ vai.

...

Chiếc Mercedes gầm rú như con mãnh thú, tức tốc xé gió lao đi, mất hút ở phía cuối đoạn đường cao tốc. Chưa đầy ba mươi phút, nó đã ngay ngắn xuất hiện giữa bãi đỗ UN Village, Chanyeol từ trên xe bước xuống, ánh đèn xuyên qua mũi ô tô, chiếu lên nửa khuôn mặt điềm tĩnh. Con ngươi nhàn nhạt lướt qua tia phức tạp khó đoán, giống như anh đang buồn bực, lại giống như phải che giấu điều gì.

Cước bộ người đàn ông khá nhanh nhẹn, qua một lúc liền dừng lại trước căn hộ cao cấp. Lòng ngực anh phập phồng, ngón tay thon dài nhập mật mã, một tràn âm thanh 'bíp bíp' nhảy nhót vui tai, nối tiếp là cánh cửa bật mở. Bên trong không bật đèn, không khí tối tăm lẫn sự tịch mịch bất ngờ ập đến thị giác làm anh sởn gai óc, cỗ khó hiểu âm ỉ dâng cao.

Nhưng rốt cuộc ý nghĩ trong nhà không có người đang dần dần lớn lên cũng bị dập tắt, vì một giây sau đó, ánh mắt Chanyeol bị thu hút bởi những ngọn đèn neon trên ngọn thông Noel. Nhờ vào ánh sáng rực rỡ luân phiên chớp nháy, anh nhận ra có bóng người ngồi co ro phía bên kia góc tường.

Người đàn ông ngay lập tức vươn tay định bật đèn, vị trí cạnh cây thông liền cất lên âm thanh khản đặc.

Đừng mở đèn!

Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy, nhưng lần này, cách buông lời vội vã đã không còn hàm chứa sự nhỏ nhẹ, dịu dàng. Mặc dù không lên cao ngữ diệu, chỉ bình lặng như cũ, giọng nói cô lúc này giống như một tảng băng lạnh giá, không có cảm xúc, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.

Trong lòng Chanyeol nảy sinh cảm xúc kỳ lạ. Thu lại cánh tay lơ lửng giữa không trung, thân ảnh cao lớn chậm rãi di chuyển tới gần cô.

Anh từ tốn ngồi xuống, phát hiện nền gạch lạnh như vậy, thế mà Đầu Heo ngốc lại ngồi bệch ở đây đợi anh về.

Đồ ngốc, ai cho phép em ngồi dưới nền gạch lạnh toát thế này hả? Cánh tay cường tráng vòng ngang phần eo bằng phẳng, ôm cô vào lòng từ phía sau.

Giống như trước đây, vòng tay anh vẫn luôn mang đến cho cô cảm giác ấm áp. Mỗi lần ôm nhau, tựa vào lồng ngực vững chãi, nghe thấy tiếng trái tim đập rộn ràng của anh, cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhưng khoảnh khắc này, động tác âu yếm lẫn chiếc hôn chầm chậm rơi trên gò má lại để Misa bắt được mùi hương cô cực kỳ chán ghét.

Mùi hương phụ nữ cô tận lực muốn quên đi nhưng không thể.

Trời mùa đông, độ bốc hơi tương đối kém, tóc ngắn loà xoà trước trán lướt qua khuôn mặt nhỏ ươn ướt, Misa nghiêng đầu nén tránh đôi môi đầy đặn, bàn tay vô thức chạm lên mớ tóc nâu sẫm.

Tóc anh... tại sao lại ướt?

Câu hỏi đến một cách đột ngột khiến Chanyeol không tránh khỏi lúng túng, nét bối rối trong con ngươi nâu trầm bị cô tinh ý thấy được, mất vài giây suy nghĩ, cuối cùng anh cũng tìm ra cho mình một lý do.

Anh lại quên mang theo mũ rồi.

Misa mỉm cười đắng chát, cô biết, anh đang ám chỉ cơn mưa tuyết ngoài kia. Đôi mắt u buồn dời tầm nhìn tới khung cửa kính, tuyết đêm nay rơi rất nặng hạt, trái tim cô cũng giống hệt như chúng, từng bước, từng bước rơi xuống vực thẳm.

Áo sơ mi của anh ướt hết cả rồi. Mau đi thay đi. Nếu không sẽ nhiễm lạnh. Âm điệu không nhanh không chậm nhẹ nhàng buông ra. Chanyeol bị thái độ bình tĩnh của cô làm cho giật mình. Ngẫm lại câu trả lời ban nãy, anh không ngốc đến nỗi không nhận ra có vấn đề, chính xác là hoàn toàn mâu thuẫn. Con người liệu có thể đi bộ trong tuyết tới nỗi ướt hết quần áo hay sao?

Misa rõ ràng sớm phát hiện, nhưng hoàn toàn không bộc lộ nghi hoặc, cô im lặng như thế, cho nên suy nghĩ anh nổi lên một tầng khó hiểu.

Có điều chỉ vài giây sau, anh đã nhanh chóng khôi phục dáng vẻ điềm đạm. Một mực bắt cô phải đứng dậy lên sofa ngồi, người đàn ông cúi đầu, chống tay ra sau lưng ghế, uốn cong viền môi.

Đợi anh mười phút tắm gội, sau đó, chúng ta cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh thật đặc biệt. Anh hứa, chỉ mười phút nữa thôi.

Misa cuộn tròn người, lọt thỏm giữa khuôn ngực nam giới vạm vỡ, thái độ không có mong chờ, nhưng cũng chẳng phải là bài xích, đôi mi thâm trầm chớp nhẹ, nói: Được!

Nụ cười Chanyeol nhạt đi rất nhiều, song anh cho rằng cô bé giống như ngày trước, vì anh về nhà trễ nên mới giận dỗi đôi chút. Tâm tình xao động bất giác vui lên, xem ra thỏ trắng càng lúc càng công khai thể hiện thái độ ghen tuông. Đương nhiên, anh tự tin mình có trăm phương nghìn kế xoá tan loại giận hờn này. Vậy là anh thu lại ý cười, đút tay vào túi quần, thong thả tiến về phòng ngủ.

Chanyeol đi khỏi, quên để ý có giọt nước trong suốt rơi xuống bàn tay nhỏ gầy.

Misa nhìn theo bóng anh, trong bóng tối đường đột đứng dậy.

...

Chanyeol không có thất hứa với cô gái nhỏ, đúng mười phút sau không lệch một giây, anh đã xuất hiện giữa phòng khách với bộ trang phục thoải mái. Áo phông trắng ôm sát lộ ra đường viền cơ thể rắn chắc, đôi mắt sâu hút tựa bóng đêm chậm rãi quét một vòng quanh căn phòng trang hoàng lộng lẫy. Điểm khác biệt khiến anh ngạc nhiên là bóng tối u trầm nay đã thay thế bằng ánh sáng xanh trắng của đèn chùm pha lê. Trên bàn gỗ lung linh ánh nến, gà tây, đùi lợn muối, bánh pudding, soup, bánh kem và hoa hồng được bày trí vô cùng đẹp mắt.

Em nấu chúng lúc nào vậy? Trông thật hấp dẫn! Anh vừa nhìn đã thấy đói bụng rồi. Chanyeol dời tầm nhìn lên chút nữa, nhu hoà dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé quen thuộc.

Chiếc váy len viền trắng mặc trên người giống như tăng thêm mấy phần tinh tế. Misa cố tình xoã tóc ra, mái tóc mềm mượt xuôi thuận che lấp đi thần sắc nhợt nhạt, mệt mỏi của chủ nhân. Đồng tử đen thẳm thấm đẫm vẻ u tịch, che giấu nỗi đau khó nói.

Cô từ chối trả lời, căn phòng bỗng dưng bao trùm không khí nặng nề, gượng gạo.

Từng hạt tuyết rơi gấp gáp ngoài trời lại khuấy động lòng người bất an, Chanyeol bước tới gần, bàn chân chạm xuống thảm lông thú êm ái, cảm giác nhồn nhột len lỏi sâu tận đáy lòng, anh bất giác trông thấy cánh môi anh đào cong lên rất nhạt.

Cô yên tĩnh như làn nước mùa thu, nụ cười điềm đạm tựa hoa nở trong đêm, lặng lẽ thu mình, tao nhã rót rượu.

Chanyeol, hôm nay... anh đã đi đâu vậy?

Động tác kéo ghế ngồi hơi dừng lại, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn pha lê phút chốc trở nên cứng ngắt, Chanyeol hồi tưởng về vài giờ đồng hồ trước. Anh chấn chỉnh tâm hồn xao động, giọng nói trầm khàn máy móc vang lên.

Anh đã nói với em rồi còn gì. Hôm nay là Giáng Sinh, anh và thành viên trong nhóm phải thực hiện buổi Vlive giao lưu với người hâm mộ.

Lồng ngực Misa truyền đến cơn đau quặn thắt, cô vốn tự nhủ sẽ cho anh một cơ hội. Bởi cô vẫn còn tin tưởng anh. Tin anh sẽ nguyện ý nói hết sự thật cho cô biết. Nhưng rồi một lần nữa cô lại dấn thân vào sai lầm. Người đàn ông Misa yêu thà rằng lựa chọn đóng vai kẻ lừa dối còn hơn thừa nhận sai phạm chính mình đã gây ra.

Giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống nuốt trôi vào cổ họng. Con đường mà anh lựa chọn bước đi, ngày một xa cách cô... Xa đến mịt mù.

Em hiểu rồi. Năm ngón tay đỡ chai rượu thành thục nâng lên. Chẳng biết từ khi nào, cô lại quen thuộc với công việc rót rượu như thế. Động tác dứt khoát, điệu nghệ không hề tồn tại sự bỡ ngỡ. Không riêng gì châm rượu, có lẽ sau này cô cũng phải tập làm quen với mọi thứ. Học cách trưởng thành, học cách tự bảo vệ, chăm sóc tốt cho bản thân. Bởi vì... cô đã không còn tìm thấy lý do để biện hộ, cổ vũ cái suy nghĩ mềm yếu, tiếp tục ở lại nơi này.

Misa, em đang giận anh sao? Người đàn ông đứng dậy, vòng qua vị trí bên cạnh, cánh tay dễ dàng kéo ngược cơ thể mềm mại vào lòng.

Cô không cử động, đôi mắt không đáy lặng lẽ ngước nhìn anh. Ánh sáng huyền ảo chiếu lên đường nét góc cạnh hoàn mỹ mà xa lạ, bờ môi kiêu hãnh, lạnh lùng lộ ra khí chất mạnh mẽ. Gương mặt này, dù có xa cách vạn dặm hay trôi qua bao nhiêu năm nữa, Misa biết, cô sẽ khó lòng nào quên được.

Anh có biết... hôm nay là ngày gì không?

Đáp án dành cho anh bất ngờ là một câu hỏi hoàn toàn lệch lạc so với chủ đề, Chanyeol nới lỏng vòng tay, chân mày đen rậm hơi nhướng lên. Qua một lúc tìm kiếm điểm liên hệ giữa hai vấn đề rời rạc, anh xoay đôi vai nhỏ đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng trả lời.

Là lễ Giáng Sinh.

Hợp đồng đã hết thời hạn. Cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu.

Lời khẳng định ngắn gọn, không mặn không nhạt nhưng rất thành công thu hút ánh mắt người đàn ông. Hình như cảm nhận có điều gì đó không phù hợp trong đoạn đối thoại vừa rồi, đôi môi hững hờ hơi mở ra. Misa biết rõ hành động tiếp theo của đối phương, vậy nên cô trực tiếp gián đoạn, lạnh lùng thốt lên bốn chữ.

Em muốn tự do.

Nhiệt độ trong phòng luôn duy trì ở mức hai mươi lăm độ C, thế mà bóng lưng người đàn ông vẫn run lên cơ hồ đứng giữa trời tuyết. Bàn tay to dày đặt trên vai cô buông thỏng, đồng tử hổ phách dần trở nên phức tạp.

Em nói vậy là ý gì?

Anh nghe vẫn không hiểu sao? Misa cười lạnh, âm điệu nâng cao không chứa chút độ ấm nào, ly rượu vang dưới ánh đèn đỏ thẫm đến nhức mắt, cô bình tĩnh chạm khoé môi vào miệng ly, chất lỏng đắng chát trôi xuống cổ họng khiến cô rùng mình, Em cứ tưởng anh Chanyeol là một người thông minh. Em khơi gợi đến đây, lẽ ra anh phải đoán được chứ!

Người đàn ông đối diện không khỏi bối rối: Misa!

Đừng gọi tên em!

Park Chanyeol, ngày cuối cùng đứng trước mặt anh với tư cách con sen, em đã hoàn thành công việc một cách tốt nhất rồi. Anh xem đi!

Chanyeol sững sờ nhìn theo cánh tay trắng nõn, chắc chắn anh vẫn đang lắng nghe, cô hài lòng nói tiếp.

Lau dọn, giặt giũ, nấu nướng, trang trí nhà cửa. Có điều gì anh chưa hài lòng không? Đáp án là không đúng chứ! Vậy nhiệm vụ của tôi tới đây đã hoàn tất. Anh cũng nên thuận theo điều khoản, giao trả cho tôi đoạn video ghi lại cảnh bạo lực. Cả hai tiếng 'tự do', phải chính miệng anh nói thì tôi mới yên tâm rời khỏi đây không vướng bận.

Chanyeol thoáng chốc kinh ngạc trước những lời cô nói, anh gần như không tin vào thính giác chính mình, thần sắc tối sầm như bầu trời có bão, đôi chân tiến đến gần, vươn tay nắm lấy vai cô.

Misa, em đang nói cái gì vậy! Xin lỗi, hôm nay anh về nhà trễ, nhưng...

Buông tôi ra! Misa đột ngột hét lên, không kiên dè hất mạnh bàn tay đặt trên vai mình, cơ thể nhỏ gầy lùi dần về góc tường, từ chối sự đụng chạm, Vở kịch đến đây nên hạ màn rồi, tôi cũng không cần giấu diếm điều gì nữa. Nói thẳng cho anh biết, trước giờ những thứ anh nhìn thấy ở tôi đều giả dối, là diễn kịch. Nhu thuận gì đó, ngoan ngoãn gì đó, tất cả chỉ đơn giản như một trò đùa. Trong trò đùa này, anh là kẻ chiếm ưu thế, anh nắm trong tay con át chủ bài, dùng đoạn clip để đời khống chế tôi, ép tôi phải trở thành một ả nô lệ thấp hèn không hơn không kém. Tôi đâu giống như anh, không nhiều tiền, không sức ảnh hưởng, cũng không có quyền thế, cho nên chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay chấp nhận bị ăn hành hạ, bị ăn sai khiến. Nhưng Park Chanyeol, rốt cuộc những ngày tháng tối tăm đó cũng kết thúc, ông trời rất công bằng, không để anh đắt ý quá lâu. Tôi đã mong chờ cái ngày này bao nhiêu lâu nay rồi, ngay cả trong giấc mơ cũng nhìn thấy bản thân thoát khỏi gọng kìm độc đoán của anh. Chắc chắn ông chủ Park đây phải hiểu rõ hơn ai hết chứ! Sao anh lại giả vờ không biết? Anh quen thói kiêu ngạo, thích người khác phải làm theo ý mình rồi ư? Thời gian qua anh nghĩ mình là ai? Anh đâu phải là thượng đế, cũng đâu phải bố tôi! Anh lấy tư cách gì để ép buộc tôi? Anh lấy quyền gì muốn chế ngự tôi? Park Chanyeol, anh càng ngày càng khiến tôi khinh thường, khiến tôi chán ghét tột độ. Hợp đồng kết thúc rồi, nếu còn là người tử tế, mong anh nhanh chóng giao trả đoạn video, trả tự do cho tôi. Tôi không muốn lưu lại cái nơi này, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa.

Misa chẳng khác nào con thú nhỏ bị giam cầm, ức hiếp, không kìm nén lần lượt nói ra hết những uất hận, đau đớn. Không còn đường lui nữa, cô thu người nép sát vào bức tường lạnh toát, khuôn mặt đẫm nước mắt ngước lên nhìn anh.

Chanyeol dần dần hoá đá, anh bị phản ứng và lời nói của cô làm chấn động không nói được câu nào, cánh tay mạnh mẽ rất lâu vẫn chưa buông xuống được, bờ môi khô khốc run run như chiếc lá cuối cùng trong gió.

Thật sự không ngờ... những gì anh từng đối xử với em, lại khiến em tổn thương và hiểu lầm sâu sắc đến thế. Anh đứng ngây người tại chỗ, mấy lần định giơ tay ra, còn chưa chạm vào người cô đã hạ xuống.

Cuối cùng bóng lưng cao lớn thận trọng tiến lại gần, ánh nhìn trầm lặng chưa một lần rời khỏi cô, anh nói bằng giọng rất nhỏ, giống như bản nhạc dìu dặt ngân vang, trữ tình mà đau thương.

Thật ra ngay từ đầu... đã chẳng hề tồn tại đoạn video nào.

Misa bởi vì một câu nói của anh liền kinh ngạc không dứt.

Người đàn ông dịu dàng dùng ngón tay lau đi nước mắt vươn trên gò má trắng bệnh, cổ họng khó khăn thốt lên âm thanh khản đặc.

Bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy bóng dáng người gái cô đơn ngắm mưa bên khung cửa sổ, đêm đó, chàng trai phúc hắc từng muốn trừng phạt cô gái, không hối hận đã mang đoạn video xoá đi.

Khoé mắt Misa mỗi lúc thêm mờ nhạt, cõi lòng cô ầm lên tiếng quả bom đổ nát, tâm tình một lần nữa bị đả kích trầm trọng.

Vốn dĩ ngày hôm sau chàng trai có thể bỏ qua tất cả, nguyện ý để cô gái rời khỏi. Nhưng một phút nghe được chất giọng trong trẻo, nhìn thấy gương mặt đáng yêu nhăn nhó giận hờn, trái tim chàng trai đã mềm đi rất nhiều. Chàng trai mẫu thuẫn giữ người con gái ấy ở lại bên cạnh, lựa chọn làm người ích kỷ vì sợ hãi cảm giác mất đi.

Chanyeol kết thúc câu chuyện, đồng tử nâu nhạt pha lẫn sắc đỏ của tơ máu, anh cúi đầu, ánh mắt dừng trên người cô sâu thẳm trầm tư. Ở tư thế này khoảng cách của hai người càng bị thu hẹp.

Bắt buộc phải đối diện với anh nhưng Misa đã không còn tìm thấy cảm giác xao động, thổn thức thuở ban đầu. Hàng mi thấm ướt chớp nhẹ mệt mỏi, cô hít một hơi thật sâu, đáy lòng bất chợt quặn thắt.

Thì ra... anh lựa chọn tôi, vì tôi đúng là Jin Misa thật... Cô bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười xót xa vô cùng mặn đắng, ... Ngốc nghếch để anh gài bẫy dẫn dụ vào tròng, sau đó lại một lần nữa bị anh biến thành con sen vừa câm vừa điếc, thoải mái giật dây điều khiển. Haha, đủ rồi! Mọi chuyện đi đến cái kết này, cứ xem như do tôi quá ngu ngốc, xui xẻo chuốc hoạ vào thân. Người con gái loạng choạng đứng dậy trên đôi chân tê cứng, âm điệu run run nhưng đầy kiên quyết, Thoả thuận vô hiệu lực, tôi sẽ rời khỏi đây như chưa từng đến. Chúng ta sau này không ai nợ ai.

Lời nói vừa dứt, thân thể nhỏ nhắn lập tức quay lưng, gót chân đau rát do đi bộ trên tuyết quá lâu cố gắng chạm xuống nền gạch kéo nhanh cước bộ.

Không có ồn ào, lặng lẽ rời đi, tàn nhẫn chính là con đường duy nhất nên lựa chọn nếu muốn buông tay.

Misa thực sự rất yên lòng, cô đúng như ý nguyện triệt để cắt đứt tình cảm vương vấn, một tia hi vọng cũng không để lại cho đối phương.

Anh sẽ hận cô... sẽ hận cô lắm. Nhưng như vậy... cô liền yên tâm dứt bỏ.

Chỉ là có một điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Giây phút Misa xoay người muốn bỏ chạy, bàn tay lạnh toát của cô bị một bàn tay nam giới nắm chặt, người đàn ông dùng lực kéo mạnh một cái, cô mất tự chủ, choáng váng ngã nhào vào khuôn ngực cứng rắn phía sau. Đôi tay cường tráng ngang ngược khoá chặt vòng eo nhỏ, hơi thở trầm đục phản phất mùi hương quen thuộc chôn vùi trên hõm cổ trắng ngần.

Trái tim Misa từ từ chìm xuống vực sâu thẳm thẳm.

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai.

Bởi vì... anh yêu em.

Nhiệt độ ấm áp từ người đàn ông khiến thân thể nhỏ bé run rẩy, cô sững sờ, một dòng chất lỏng nặng trĩu chảy ra hốc mắt. Câu từ kiên định rót vào tai dễ dàng làm cô mất đi hô hấp, mất đi ý thức.

Anh nói anh yêu cô.

Jin Misa, tất cả những điều anh làm... là bởi vì anh yêu em. Chanyeol dùng xúc giác cảm nhận làn da mềm mịt trên khuôn mặt non mềm. Misa từ từ ngoảnh lại, cô đối diện với anh, đồng tử tĩnh mịch nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm. Động tác ôn nhu vén phần tóc đang phủ bên má sang thái dương càng khiến cõi lòng cô mất phương hướng trong hố sâu tăm tối, càng vùng vẫy càng ngạt thở.

Muộn rồi Chanyeol... tôi đã yêu người khác.

Đáy mắt anh tràn ngập sửng sốt, mi tâm nhíu chặt lộ rõ đường hằn giữa ấn đường, hơi thở khó nhọc đứt quãng đủ để biết tâm tình anh tệ như thế nào.

Đừng đùa nữa, có được không? Anh áp tay vào gương mặt vô hồn, giọng nói gấp gáp pha chút hoảng hốt, Anh biết em chỉ đang muốn làm phép thử. Khoảng thời gian chúng ta cùng trải qua, kì nghỉ đông đẹp đẽ đó, những gì chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau hứa hẹn, lẽ nào tất cả đều là giả sao?

Tất cả đều là giả!!! Cô gái nhỏ thống hận áp tay lên vòm ngực săn chắc, đẩy người đàn ông ôm lấy mình ra xa. Tại sao vào lúc này anh lại nói ba từ đó trước mặt cô? Anh có biết lời yêu cô đã từng rất mong chờ nay lại chẳng khác nào lưỡi dao sắc nhọn cứa nát trái tim cô không? Tại sao? Tại sao anh không buông tay để cô rời đi? Tại sao ép cô phải nói ra những lời tàn nhẫn?

Misa nuốt ngược đau đớn vào lòng, lạnh lùng ngẩng cao đầu.

Park Chanyeol, đừng tưởng bản thân chỉ cần áp dụng mấy lời lẽ đường mật cũ rít này thì sẽ thành công dẫn dụ được tôi. Tình yêu của anh là thứ rỗi rác khiến tôi phải kinh sợ. Anh nghĩ những chuyện phát sinh giữa chúng ta gọi là tình yêu? Thật đáng buồn cười! Park đại boss, anh sao lại ra nông nỗi không biết phân biệt đúng sai thế này. Để tôi nói rõ cho anh biết. Tôi ở bên ngoài đã tìm được một người biết cưng chiều phụ nữ, điều kiện tốt hơn anh nhiều. Đặc biệt hơn, anh ta ở trên giường rất tuyệt, đáp ứng được nhu cầu của tôi mọi lúc mọi nơi. Có biết ngày hôm nay lúc anh ra ngoài thực hiện Vlive, tôi đã đi đâu, làm gì suốt mấy tiếng đồng hồ không? Viền môi mỉm cười ngạo nghễ, cô đắt ý nói tiếp, Đi thuê phòng ngủ với đàn ông.

Âm thanh trời giáng bổ xuống đỉnh đầu, tầm mắt Chanyeol quét nhẹ sang người con gái đang sảng khoái tuyên bố kia. Cô tự hào bố cáo với toàn nhân loại, bản thân vừa thuê phòng ân ái cùng đàn ông. Cặp mắt sắt lạnh loét lên tia chết chốc, đôi mắt chằn chịt đường gân máu đỏ ngầu, Chanyeol gằn giọng, hỏi cô thêm lần nữa.

Em vừa nói gì? Nhắc lại lần nữa xem!

Tính tình Misa trước giờ vốn ương ngạnh, sự tác động từ Chanyeol giống như lời thách thức. Anh khiêu khích, cô không ngại cao giọng nói tiếp.

Anh bị nặng tai à? Tôi nói tôi vừa ra ngoài thuê phòng ngủ với đàn ông. Misa cố tình nhấn mạnh cụm từ 'ngủ với đàn ông' thật rõ ràng, ngữ điệu vừa sảng khoái lại hào hùng.

Khiến trái tim anh tổn thương cô liền thoả mãn.

Nhưng cũng trong một giây đó, nét kiêu ngạo, tự tin còn chưa kịp định hình trên gương mặt diễm lệ, cánh tay vài phút trước ôm lấy Misa đã giơ lên cao, nhằm thẳng một bên má cô mà rơi xuống.

Bốp!

Âm thanh ập đến da thịt, kinh ngạc mà chuẩn sát. Lực đạo khá mạnh khiến khuôn mặt nhỏ nghiêng sang bên kia.

Anh để lại trên gò má cô năm dấu tay.

Misa cứng đờ, tứ chi rơi vào bất động, cô theo bản năng quay lại, không nhận thấy hốc mắt có một tầng ướt át trào ra.

Người đàn ông đối diện cũng ngỡ ngàng không kém, chính anh cũng chẳng ngờ được bản thân mất kiểm soát đến độ ra tay đánh cô. Ngọn đèn neon quanh ngọn thông vẫn phát sáng lấp lánh, anh đứng ngược sáng, che hết phân nửa màu sắc rực rỡ, bóng lưng cao lớn trong mờ nhạt khẽ run lên.

Jin Misa... em thay đổi rồi. Tôi... thật không thể tượng tượng.

Người con gái đối diện vô cùng bình tĩnh, thậm chí nơi đôi mắt long lanh không tồn tại một chút đau thương nào. Khoé môi bị anh đánh bật máu có dịch lỏng tanh tưởi rơi vào miệng, cô âm thầm nuốt xuống, kiên cường nhìn người đàn ông, khe khẽ nói.

Tám tháng ở bên nhau... tám tháng chứa đựng cảm xúc thăng trầm cùng chuỗi mâu thuẫn, vui buồn hỗn loạn. Tôi hận anh. Nhưng anh cũng đã từng âm thầm cổ vũ, bảo vệ tôi. Cảm ơn những lần che chở, dùng bờ vai rộng lớn để tôi làm điểm tựa. Cảm ơn cái tát của anh đã giúp tôi nhận ra một điều, thời gian dù tươi đẹp đến mấy cũng chỉ mong manh giống như chiếc lá mùa đông... một cái tát nhè nhẹ là đã khiến chúng rơi rụng tan nát. Từ nay về sau, anh không còn là ông chủ của tôi, tôi cũng chẳng phải là cô hầu gái hằng ngày phải cặm cụi dọn dẹp, chịu sự quản lý của anh. Nếu phải đi đến kết thúc, lẽ ra không nên có sự bắt đầu. Đoạn ký ức xảy ra giữa hai ta... hãy quên đi... quên đi...

Xin anh hãy quên hết tất cả... Bởi vì như thế, em mới cảm thấy nhẹ lòng. Tạm biệt... tạm biệt Chanyeol. Hãy tìm kiếm người con gái anh yêu thật sự, đừng tiếp tục nhớ đến em. Nhìn thấy anh khổ sở xoay chuyển giữa hai người con gái... em thực sự không chịu nỗi. Xin hãy hiểu cho em... tất cả vì lòng tự trọng... và cũng là vì tình yêu sâu nặng không thể nói thành lời.

Chanyeol lặng nhìn vào khoảng không phủ lớp ánh sáng xanh nhạt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đáy mắt anh rơi xuống giọt nước trong veo.

Misa quay người nhấc bước chân một cách khó khăn, cô đi rất chậm, rất chậm, nhưng lần này không còn cánh tay ai nắm lấy tay cô nữa. Hồi trước, mỗi lần bướng bĩnh giận dỗi anh bỏ chạy, bất kể cô có chạy nhanh tới đâu, dù là vắt chân lên tận cổ, Chanyeol chỉ cần sải dài vài bước là dễ dàng bắt được. Sau đó, anh sẽ siết chặt cô vào lòng, véo yêu lên mũi cô so sánh: Một mét sáu lăm vĩnh viễn không thể so với một mét tám sáu được., lúc ấy, cô nhất định chu môi thè lưỡi mang cái tai yoda của anh ra trêu.

Nhưng mà lần này, anh không có đuổi theo. Anh đã thực sự buông tay. Anh thực sự muốn vứt bỏ tình cảm giữa hai người.

Như vậy thật tốt... thật tốt quá.

Đôi chân đều đặn chạm xuống nền gạch trắng toát, từng mảnh hồi ức đẹp đẽ không hẹn trước liên tục ùa về tâm trí, cõi lòng tan nát truyền tới đau đớn thấu tâm can. Misa lau sạch nước mắt kiên định bước đi trên lối hành lang trơ trọi.

Con đường dài phía trước, có thể cô sẽ phải bước đi một như thế này, vậy nên cô cần học cách mạnh mẽ, học cách tự trưởng thành.

...

Căn phòng tràn ngập sắc đỏ và xanh lục của Giáng Sinh chìm trong tĩnh mịch, người đàn ông tuấn tú đứng lặng, tư thế cứng đờ chẳng biết qua bao lâu vẫn duy trì không đổi. Mũ ông già Noel, chú tuần lộc hồng nhạt mấy ngày trước anh cùng cô tỉ mỉ treo lên tường vẫn còn đó, nhưng cô đi rồi. Đầu Heo ngốc của anh đã đi rồi.

Đáy mắt sắc lạnh mây mù giăng phủ, anh đưa tay lên túi áo trước ngực lấy ra cái hộp nhung đỏ. Ngón tay thon dài bật nắp, chiếc nhẫn kim cương mài giũa tinh xảo dưới ánh sáng phô bày vẻ lấp lánh. Dịu dàng mà mềm mại như vậy, rất thích hợp đeo lên ngón áp út của một người.

Chỉ là... người đó bây giờ không còn cần anh nữa.

Cơn đau quặn thắt chế ngự trái tim, Chanyeol siết chặt khớp ngón tay, đồng tử hổ phách nheo lại thành một đường dài hẹp.

Cõi lòng vụn vỡ thôi thúc bước chân anh tiến tới khung cửa sổ sát đất. Một động tác mở tung cánh cửa, anh dùng hết sức bình sinh, ném vật trang sức xuống đài phun nước phía dưới tầng lầu. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như ngôi sao băng, để lại vệt sáng dài trong không trung, và rồi lưu lại một điểm sáng nhỏ, dần biến mất khỏi nơi tận cùng tầm nhìn.

Giây phút món đồ quý giá chạm xuống nền tuyết lạnh lẽo, có bóng dáng của người con gái rời khỏi toà nhà cô độc lướt qua, bỏ lại sau lưng nỗi đau âm ỉ.

Sau đó, trong căn phòng rộng lớn truyền đến chuỗi âm thanh đổ nát.

Sau đó, không gian ấm áp đằng sau cửa kính bóng tối chìm ngập.

Sau đó, suy nghĩ hoàn toàn rỗng tuếch, anh mất đi cảm xúc nhìn thấy giới hạn của tình yêu.

Nếu Chanyeol biết lúc này người con gái anh yêu đang phải một mình chống chọi với nguy hiểm, anh chắc chắn không tiếp tục giam mình trong góc tối, trút giận lên đồ vật vô tri vô giác.

Nhưng rốt cuộc, anh vẫn không hề hay biết Đầu Heo ngốc đã lựa chọn quay ngược ra phố thay vì trở về nhà. Vậy nên suốt nhiều năm sau, mỗi khi nghe kể lại cảnh tượng đêm đó, anh quả thật không thể bỏ qua cho chính mình, mãi mãi không có cách nào tha thứ cho sự ích kỷ của bản thân.

...

Thành phố hoa lệ đêm Hai mươi lăm tháng Mười hai thực sự vô cùng náo nhiệt, các cửa hiệu dọc hai bên đường đèn lung linh chiếu sáng. Công viên giải trí rợp bóng người, tiếng reo hò nô nức giống như thổi hồn cho một góc thủ phủ hối hả, sầm uất.

Bất chấp cái lạnh khắc nghiệt, mọi người đổ xô ra bên ngoài tận hưởng khí trời ngày cuối năm. Ai cũng có niềm vui cho riêng mình, những cặp vợ chồng bế theo con nhỏ, những đôi tình nhân tay trong tay vội vã lướt qua.

Trên vỉa hè nhà cửa san sát, bóng dáng cô độc cùng với trái tim loang lổ, bước đi trầm lặng. Đồng hồ đã điểm đến mười hai giờ, âm thanh rộn rã, náo nhiệt ngày càng thêm rõ ràng. Cô không thích chốn đông người, vậy nên tự tìm cho mình một khoảng lặng yên tĩnh. Chỉ đơn giản là muốn gột rửa chuỗi ngày xao động, tự trấn an tâm hồn, bướng bỉnh gạt bỏ yếu đuối tận sâu đáy lòng.

Là do cảm xúc tê liệt hay do cơ thể quá mệt mỏi, Misa nhất thời đánh mất sự cảnh giác, cô gần như không nhận thấy xung quanh mình bấy giờ nối tiếp dãy nhà cũ kỹ leo lét ánh đèn, ngõ phố cô vừa rẽ vào cũng bao trùm một màu hoang vắng, xa lạ. Mà phía sau lưng, một bóng đen to tướng đang âm thầm tiến tới.

Cho đến khi giọng nói lè nhè thều thào vang lên, thần trí Misa lập tức bị kéo về thực tại.

Mỹ nhân, sao lại lang thang ở chỗ vắng vẻ thế này? Em thất tình à, đi với anh đi, hôm nay, chúng ta sẽ cùng trải qua một đêm thật tuyệt.

Lời đề nghị sỗ sàng khiến cô gái nhỏ giật nảy người, hốt hoảng quay lại đằng sau. Cột đèn yếu ớt chiếu lên con đường phủ đầy tuyết, cách cô chưa đầy mười bước chân là người đàn ông gầy gộc quần áo luộm thuộm, dáng đi loạng choạng không vững. Vừa nhìn qua đã biết là kẻ nát rượu. Chân mày dưới mớ tóc bếch bát dữ tợn, con ngươi đục ngầu lộ liễu quét ngang qua đôi gò bồng đầy đặn bó chặt trong lớp áo thiếu nữ.

Tóc gáy Misa bắt đầu dựng lên, cô hoảng sợ đưa hai tay che trước ngực, theo phản xạ lùi về sau vài bước.

Ông là ai? Muốn làm gì?

Tên háo sắc đối diện bắt đầu bước lại gần, tấm lưng gầy trơ xương của kẻ nghiện hút chẳng khác nào bóng ma ùa tới vồ lấy con mồi.

He he. Hắn cười lưu manh, Mỹ nhân, ngoan đừng sợ! Anh sẽ nhẹ nhàng thôi, không đau đâu!

Gót giày Misa bị hắn ép chạm xuống góc tường, không còn đường lui nữa, cô kinh hãi ngước mặt nhìn cái bóng to đùng ngày một gần mình, tuyệt vọng thất thanh hét lớn.

Có ai không? Cứu tôi với!

Tên khốn! Mau buông ra!

Không có bất kỳ tín hiệu cứu giúp nào ngoại trừ tiếng hét của Misa vọng lại từ cuối ngõ, nhưng phản ứng chống cự vừa nãy giống như chất xúc tác đẩy luồng hoả khí trong lòng tên sắc lang dâng cao. Hắn không nương tay sán tới gần, dùng cả người ép thân thể yếu ớt lên bước tường ẩm mốc. Cô gái nhỏ giãy dụa quyết liệt, mặc kệ cánh tay bị tên ác nhân bẻ ngược đau đớn, vẫn kiên quyết vùng vẫy tự vệ, cô cong chân dùng đầu gối đá vào chỗ hiểm của hắn.

Ahhh... Con tiện nhân, dám đá ông mày à! Cho mày chết này! Tên dâm dãng trúng phải đòn hoá điên tiết, hắn giơ tay, dồn hết sức tát một cái thật mạnh vào má cô cảnh cáo.

Chát...

Misa bị gã đàn ông giày vò, đau đến nước mắt rơi ra. Tên vô lại dường như muốn trút giận lên người cô gái tội nghiệp, hắn túm lấy mớ tóc dài rối bù, gồng người liên tục đập mạnh vào tường xi măng lạnh toát.

Đau đớn quá sức chịu đựng, động tác cào cấu, quẫy đạp của cô dần dần yếu đi. Những nụ hôn bẩn thỉu thừa dịp tràn xuống da thịt non mềm.

Giây phút Misa như đã chìm vào tê dại, đầu cô óc choáng váng, hình ảnh trong tâm trí phút chốc quay cuồng hỗn loạn. Cô cảm thấy hơi thở ứ nghẹn, đầu đau cơ hồ sắp vỡ tung.

Cơn mưa tuyết vẫn nhè nhẹ rơi trên phố vắng, có một hạt tuyết trắng xoá lướt qua tầm mắt, cô bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn hớt hãi chạy về phía mình. Anh chạy trong lo sợ, ánh mắt thân thương đó, cánh tay quen thuộc vươn ra muốn chạm đến cô. Misa cũng nỗi lực đưa tay nắm lấy tay anh, vậy mà cô không tài nào với tới. Hạt tuyết chậm rãi đáp xuống lòng đường, hình ảnh người đàn ông cô yêu đột ngột, đột ngột vỡ tan.

Hiện thực tàn khốc bao trùm cô gái bé nhỏ.

Anh không đến, thực sự anh không hề đến.

Chanyeol... Chanyeol, anh đang ở đâu?

Có biết em sắp không thể chịu đựng nổi?

Nước mắt mặn đắng của người con gái rơi trong tuyệt vọng. Chính cô lựa chọn ra đi, chính cô là người rời bỏ anh. Vậy thì giây phút này, cô lấy tư cách gì, cô lấy lý do gì đòi hỏi anh đến cứu cô? Đòi hỏi anh quan tâm, bảo vệ cô?

Cô không còn hy vọng nào cả. Thượng đế đã an bài một hình phạt xứng đáng dành cho cô. Vậy nên, cô phải chấp nhận. Phải chấp nhận không oán trách.

Tuyết mịt mù khoảng không cô quạnh, gã cầm thú ra sức khống chế, nâng phần đùi trắng mịn vắt qua ngang hông, thô lỗ xé toạt chiếc váy trên eo nhỏ. Tiếng vải vóc bị xé rách xuyên thẳng vào cõi lòng run rẩy, đối với Misa quả nhiên vô cùng tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.