Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 103: Chương 103: Giao Dịch Một Trăm Tỷ




Lúc Misa đặt chân đến điểm hẹn, trên tầng hai của Eden Coffee, đối phương đã có mặt từ sớm. Cô chỉnh lại khăn quàng cổ, mắt ngước nhìn vị trí Sanbyul lựa chọn, góc độ khá kín đáo, không gian có vẻ yên tĩnh, xung quanh chỉ lác đác vài người tới uống trà, rất thích hợp để triển khai cái 'thoả thuận' mà cô ta nhắc qua trong điện thoại.

Không bao lâu liền có nhân viên phụ vụ chu đáo dẫn cô lên lầu. Misa chậm rãi tiến đến ghế ngồi sát ban công. Người phụ nữ trang điểm đậm giữa tiết trời đông lạnh mặc áo len trễ vai, váy ren ngắn cũn cỡn cơ hồ phơ bày cả nội y bên trong. Cô ta ngồi trên sofa vòng tay trước ngực, chân bắt chéo giống như dòng dõi quý tộc châu Âu. Thu gọn dáng vẻ ấy vào tầm mắt, Misa bất giác buồn cười, thần thái ưu nhã, kiêu ngạo hiện giờ không hề ăn khớp với phong cách thời trang khiêu gợi của cô ta.

Mà đối phương đã tinh ý phát hiện ra ánh nhìn dò xét từ tình địch, chân mày lập tức nhíu lại, cô ta nghiêng đầu đầy thách thức, kiêu ngạo y hệt chiến binh nắm chắc phần thắng trong tay.

Misa nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện gọi một tách cappuccino. Người đối diện thoải mái dùng thìa nhỏ khuấy một lượt cốc matcha thơm nóng. Trước sự hiếu kì của kẻ thù tận xương tủy, cô ta cũng không vòng vo, trực tiếp mở nắp chiếc vali to tướng, đẩy đến trước mặt Misa.

Ánh sáng phủ kín lớp giấy bạc san sát phản chiếu lên làn da ửng hồng vì lạnh, cô gái nhỏ không nén nổi kinh ngạc, đồng tử trợn tròn nhìn người phụ nữ kia. Nét sửng sốt của kẻ thù càng khiến tâm tình Sanbyul phơi phới, môi đỏ nhếch một độ cong quyến rũ, tao nhã nhấm nháp loại thức uống màu xanh sẫm.

Đây là mười lăm tỷ. Cô ta híp mắt, theo dõi biến đổi trên gương mặt Misa, Chỉ cần cô thuận ý rời khỏi Park Chanyeol, tôi đảm bảo sẽ chuyển năm mươi phần trăm còn lại vào tài khoản của cô.

Lời đề nghị rất trực tiếp, rành mạch. Rất tự nhiên liền mang tiền bạc làm công cụ trao đổi. Misa bỗng dưng cảm thấy một góc quán cafe biến thành sân khấu tấu hài, còn cô chính là diễn viên bù nhìn do một tay người phụ nữ trước mặt giật dây. Bây giờ thì cô đã hiểu, hai chữ 'giao dịch' vài phút trước cô ta nhấn mạnh trong điện thoại rốt cuộc nghĩa là gì.

Misa bình tĩnh mỉm cười, nụ cười thanh đạm và lặng lẽ đẹp như thủ công tỉ mỉ phát hoạ, không hề có công kích. Nhưng nụ cười yên tĩnh ấy đánh động tới lòng kiên nhẫn trong Sanbyul, cô ta không thể lừa dối được sự thật là bản thân đang bất an.

Cô cười cái gì? Có vẻ như cô ta khó tiếp tục kìm chế cảm xúc.

Cappuccino vừa vặn được nhân viên mang đến, Misa lịch sự gật đầu cảm ơn, đôi mắt đen thẳm nhàn rỗi thưởng thức lớp sữa sủi bọt nâu nhạt.

Tôi thực sự hơi bất ngờ... Cô không vội trả lời, cố ý kéo dài thời gian thách thức đối phương, Hoá ra người đàn ông lâu nay cô vẫn dai dẳng bám đuôi, bất chấp thủ đoạn để chiếm đoạt khi quy đổi ra tiền mặt lại chỉ đáng giá ba mươi tỷ. Thật quá rẻ mạt!

Nét mặt Sanbyul quả nhiên vì câu nói này mà đột ngột đổi sắc, lòng tự trọng bị đụng chạm, cô ta y hệt con sư tử cái bứt lông, đứng bật dậy đập bàn.

'Rầm...'

Nói bậy! Chanyeol trong trái tim tôi là vô giá. Loại người hèn hạ như cô làm sao đủ tư cách nhìn nhận giá trị của anh ấy. Cô ả bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh, không còn điệu bộ quý tộc thượng lưu, vươn tay chỉ thẳng vào mặt Misa, Cô nên tự soi gương nhìn lại bản thân mình, cô gái vịt bầu hoang tưởng thiên nga. Jin Misa, cô nghĩ mình là ai? Chẳng qua may mắn nhờ có Chanyeol dọn đường mới đạt được vị trí ngày hôm nay. So sánh về cả nhan sắc lẫn quyền thế, cô đương nhiên không có cửa lau mũi giày cho tôi. Tỉnh mộng đi! Người thích hợp ở bên cạnh Chanyeol là Sanbyul tôi. Mọi thứ sớm muộn cũng quay về quỹ đạo của nó. Trước khi quá muộn, tôi thấy cô nên tỉnh táo an phận thủ thường nhận lấy số tiền này rồi cút ngay!

Sanbyul bắt đầu trở nên điên tiết, giọng nói nâng cao hết mức phát ngôn thô tục sỉ vả tình địch. Thời điểm đó cô ta tuyệt đối nghĩ đối thủ thập phần là bị mấy lời kia dọa cho khiếp sợ, tiếp theo chắc chắn sẽ run rẩy chấp nhận cái thoả thuận cô ta kỳ công dựng sẵn. Có điều hiện thực đã khiến Sanbyul thất vọng, cô gái một thân váy trắng tâm tình trước sau phẳng lặng như nước mùa thu, tuyết rơi ngoài ban công phản chiếu vào con ngươi đen tuyền bật lên nét vô ưu hiếm thấy.

Cô từ tốn khuấy động lớp bọt nổi quanh miệng cốc, chậm rãi đáp lời.

Nếu anh ấy thật sự vô giá đúng như cô vừa nói... Hàng mi cong dài chớp nhẹ, Misa ngẩng mặt nhìn đối phương, ngón trỏ vô tư chạm vào cánh môi, ...cũng phải thành ý của cô thế nào, liệu có thoả đáng với cái 'vô giá' mà cô sảng khoái khẳng định không.

Jin Misa, cô... cô... Người phụ nữ kiêu kì quá đỗi tức giận, câu từ buông ra cửa miệng theo lẽ đó cũng không trôi chảy. Misa thoải mái nếm thử hương vị cafe Ý, an nhàn chiêm ngưỡng lồng ngực đang không ngừng nhô lên hạ xuống của cô ta.

Được rồi! Sanbyul cố gắng nuốt giận ngồi xuống, đáy mắt ranh mãnh hạ cố quét sang địch thủ thương lượng, Tôi không ngờ cô là kẻ tham lam tới mức ba mươi tỷ chưa đủ thoả mãn. Jin Misa, cô muốn giá bao nhiêu thì dứt khoát đi.

Phẫn nộ ngút trời nhưng đành phải chấp nhận đàm phán, bởi vị thiên kim tập đoàn bất động sản đã suy tính kỹ lưỡng. Tiền cô ta không thiếu, ngược lại cái cô ta cần là Chanyeol. Sanbyul cũng thừa hiểu tính cách người đàn ông này kiên quyết thế nào. Trừ khi Misa tự động rời bỏ anh, bằng không, anh nhất định níu giữ đến cùng. Khả năng thành công của thoả thuận đương nhiên đã dự liệu từ trước, trường hợp xấu nhất tình địch không ưng thuận, cô ta cũng có cách ép buộc đối phương ký tên.

Tuy mất một đêm vắt óc suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng hình như cô ả chưa hề liên tưởng đến cái giá mà Misa sắp sửa đề bạt. Sanbyul không hiểu được, cô gái xinh đẹp phía trước đối với mấy trò đấu giá trao đổi thật ra rất có hứng thú. Môi anh đào cong lên vẽ nên nụ cười ngọt dịu, Misa lần lượt xoè ra mười ngón tay, dời tầm nhìn thăm dò thái độ khó hiểu từ vị tiểu thư đỏng đảnh, cô không nhanh không chậm tuyên bố.

Một trăm tỷ.

Cái gì? Một trăm tỷ? Cảm xúc hiện tại chẳng khác nào nghe tin kiến có thai với voi. Con ngươi sắc bén trợn ngược, Sanbyul há hốc mồm không thể tin nổi, Cô điên à? Hai mươi tư năm cuộc đời tôi còn chưa bao giờ tiêu số tiền lớn như vậy cùng một lúc.

Chưa bao giờ vậy thì thử đi! Thế nào? Một trăm tỷ, lôi kéo được trái tim người cô yêu, không đáng sao? Misa hất nhẹ mái tóc dài mượt, ẩn trong giọng điệu đề nghị là cả một sự thách thức.

Lớp son phấn dày cộm không đủ làm nhạt sắc đỏ gay uất giận, váy chữ A cắt xén tận đùi vẫn chưa đủ xua đi lửa nóng, người phụ nữ hừng hực siết chặt nắm tay, qua một lúc lưỡng lự bèn ngờ vực hỏi.

Có một trăm tỷ rồi, cô sẽ giữ lời hứa rời khỏi Chanyeol chứ?

Cũng còn tùy.

Ả điên này, cô đùa với tôi à?

Tùy vào tâm trạng tôi vui hay buồn thôi. Cô gái nhỏ mân mê tách sứ trong tay, ánh sáng mang theo âm hưởng ngày đông rọi xuống khuôn mặt mỹ lệ, cô phớt lờ biểu tình tối đen của đối phương, không chút rung động dời mắt, Lúc này tôi cao hứng, cho nên dễ dàng chấp nhận đề nghị, nhưng cũng có thể ngày mai tôi không vui, liền đổi ý muốn hủy chẳng hạn. Hơn nữa sự việc hệ trọng, số tiền lại không nhỏ, tạm thời tôi vẫn là nên trở về bàn bạc với Chanyeol chút đỉnh, biết đâu anh ấy chưa hài lòng, muốn điều chỉnh mức giá sang con số khác thích hợp hơn thì sao. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, mong Kim tiểu thư đây thông cảm.

Misa thuận lợi kéo cái vali nặng trĩu về phía mình, chạm vào mấy cọc tiền dày cộm đếm đếm, không quan tâm người mang chúng đến sắc mặt đã biến hoá cự kỳ đa dạng.

Tiền này Kim tiểu thư có ý tốt giao tới tận tay, tôi làm sao nỡ lòng từ chối. Một động tác gẩy tay, thành thục đem nắp vali đóng lại, nụ cười trên môi vừa ngây thơ vừa trong trẻo cơ hồ giọt sương sớm, Cô yên tâm, sớm nhất có thể tôi liền hỏi ý kiến Chanyeol và cho cô đáp án. Số còn lại nhớ chuyển vào tài khoản tín dụng của tôi đúng hẹn đấy.

Sanbyul gần như chết đứng, cô ta nương theo phản ứng quái dị trên người đối thủ, nghiến răng nghiến lợi đến quai hàm cũng bạch ra.

Jin Misa, cô muốn đối đầu với tôi phải không? Cuộc giao dịch hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết! Chỉ cần để tin tức loạt tới tai Chanyeol, cô sẽ không yên ổn với tôi đâu.

Misa vô cùng bình thản, chẳng mặn chẳng nhạt nhắc cho cô ta nhớ.

Thế thì... để xem cô có bản lĩnh ngăn cản tôi không nhé.

Không dài dòng đôi co với người phụ nữ ngang ngược, cô nhã nhặn vuốt nhẹ nếp áo choàng, tay nhấc chiếc vali chứa mười lăm tỷ won, bước chân bắt đầu có dấu hiệu dịch chuyển. Bắt được ý tứ này, Sanbyul giận dữ đứng phắt dậy, kịp thời ngăn cản hành động đào tẩu cùng với số tiền hậu hĩnh từ đối phương.

Jin Misa! Âm điệu gay gắt đủ điều kiện để thân ảnh mảnh khảnh dừng lại, Misa hơi nghiêng mặt, tuy nhiên cô vẫn đứng quay lưng về sau. Bởi vì đâu cần chứng kiến tận mắt mới biết rõ thái độ ái nữ nhà họ Kim thế nào. Giọng nói chua chát lọt vào vành tai thừa sức giúp cô định hình ra dáng điệu quý tộc đanh đá, sừng sộ đến buồn cười.

Ván cờ sắp đi vào hồi kết, kẻ đắc ý vài phút trước đột nhiên trở nên bất an. Thuận theo tâm lý của một người kiêu ngạo, Sanbyul chắc chắn sẽ đe doạ.

Mà cô ta đúng là đe doạ thật.

Hôm nay bước ra khỏi Eden Coffee đồng nghĩa với việc cô chấp nhận thoả thuận. Tiền đã đem đi thì người phải cút khỏi, đừng dại dột suy tính đến chuyện lén lút, nhất cử nhất động của cô thời gian tới đều nằm trong sự kiểm soát của thuộc hạ tôi. Nếu tôi phát hiện cô cứng đầu tiếp tục dây dưa với Park Chanyeol, đừng trách tại sao tôi sống tàn nhẫn. Đến lúc đó e rằng ngay cả gương mặt xinh đẹp cô dùng quyến rũ đàn ông, cũng không nguyên vẹn đâu.

Bóng lưng nhỏ bé bỗng dưng run lên, Misa không kiên dè để tiếng cười bật qua cửa miệng. Nụ cười nhàn nhạt đủ độ quái dị khiến Sanbyul cả kinh, cô ta nhìn mỹ nhân toát lên khí chất không vướn bụi trần bên cây thông lấp lánh, nhất thời cảm thấy bản thân chẳng khác nào một kẻ thất bại.

Cho đến khi Misa rời khỏi tầng hai quán cafe, Sanbyul vẫn còn nhớ nhớ rõ lời lẽ người con gái băng thanh ngọc khiết bình thản đáp trả: Như tôi từng nói, Kim tiểu thư đừng vội suy đoán, không ai biết tương lai xảy ra chuyện gì. Tôi tin ở một góc nào đó tâm trí con người luôn tồn tại một hố đen vô hình. Bởi thế, thay vì đe doạ kẻ khác, cô nên tự cẩn trọng sẽ tốt hơn.

Móng tay sơn đỏ chói bấu chặt vào tách mattcha, ánh mắt Sanbyul chất chứa đầy thù hận, cô ta không chút lưu tình dùng sức nén thẳng vật trong tay xuống sàn nhà. Mảnh sứ vỡ tan rơi vãi khắp nơi trông thật đáng sợ.

Đối lập với luồng nộ khí ngút trời, ngoài ban công tuyết vẫn rơi chầm chậm, không khí nhộn nhịp tràn ngập từng góc phố, lòng đường trắng xoá phủ đầy bóng người.

Làn gió buốt lạnh lượn lờ dưới chân nhắc nhở Misa hôm nay là lễ Giáng Sinh. Bất giác cô chợt rùng mình, không rõ là do từ phòng điều hoà trở ra chưa kịp thích nghi với nhiệt độ khắc nghiệt hay vì một điều gì khác.

Cô không chắc chắn, vậy nên tự cho mình suy nghĩ quá nhiều.

Kéo kín cổ áo, vẫy tay đón một chiếc taxi, cô gái nhỏ cẩn thận xách vali bỏ vào trong, thuận tiện miết ngón trỏ kết thúc chế độ ghi âm trên di động, mắt dừng lại ở con số 10:47 bên góc phải, giờ này chắc anh đang tham gia party với các thành viên cùng nhóm. Misa ngây người nhìn ngắm nụ cười ấm áp trong màn hình, khoé môi vô thức vén cong. Cô yêu cầu tài xế đưa đến một địa chỉ.

Không mất quá nhiều thời gian, chiếc taxi đã đỗ ngay ngắn phía trước ngôi biệt thự sang trọng. Chỉ vài giây sau khi Misa bước đến nhấn chuông, trong sân lập tức có bóng người chạy ra mở cửa, tiếp nối là một chuỗi âm thanh sắp sửa vượt ngưỡng 85 decibel rót vào tai.

Aigoo Jin Misa, ngọn gió nào hôm nay đưa cậu đến nhà tớ thế? Thật là ngạc nhiên nha!

Misa kéo theo chiếc vali nặng nề, tà váy phản chiếu sắc tuyết tinh khiết, cô khẽ nhíu mày, khói trắng nhàn nhạt bao quanh chóp mũi.

Sao vậy? Tớ đây Giáng Sinh rảnh rỗi tới chơi với cậu không được à? Mắt đen nheo nheo lại, cô bắt đầu suy luận, Hay là trong nhà có giấu mỹ nam nên trở mặt không muốn cho tớ vào?

Eunhee không báo trước, hùng hổ vỗ một cách thật mạnh lên vai Misa khiến cô suýt nữa đã té ngửa ra đường, cũng may kịp thời phòng thủ, Misa thở dài than trời trách đất. Đả nữ muôi thuở vẫn hoàn đả nữ, hành xử không có chút dịu dàng nào.

Ai dạy cậu cái tính đa nghi xấu ơi là xấu đó vậy? Nếu chấm được trai đẹp tớ đã sớm ra ngoài ôm ấp với hắn rồi, lấy đâu ở nhà trùm chăn ngủ nướng. Đả nữ níu níu áo Misa, tầm mắt bị chiếc vali thu hút Mà này, tính dọn đồ sang nhà tớ ở sao? Cái gì mà to thế?

Tớ định nhờ cậu giúp một việc. Misa bất ngờ khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, kỳ thực trong giọng nói ẩn chứa cả một sự tinh tế.

Đối với thái độ này, đả nữ quả nhiên không nén nổi tò mò.

Lại bày trò đấu với Chanyeol oppa?

Không phải. Thật ra... tớ muốn thế này...

...

Tiếp tục cuộc trò chuyện, Misa dưới sự giúp đỡ của cô bạn thân, không quá vất vả liền kéo được vali vào trong sân. Hai cô gái trẻ băng qua khuôn viên lớn, chân đạp trên nền gạch phủ một lớp tuyết dày.

Đôi khi cùng đón Giáng Sinh với cô bạn thân cảm giác cũng không tệ, gia đình của Eunhee tuy thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng trong đối nhân xử thế không hề hách dịch. Cho nên dù bố cô nàng suốt bữa ăn có chút than trách Misa ngày trước tự ý bỏ việc làm mất đi nhân tố thực lực ở công ty, cô chỉ e ngại cúi đầu nói lời xin lỗi. Bố Eunhee chép miệng tiếc rẻ kể rằng sau khi cô rời khỏi được một tuần, vụ việc của Han Jae Geun đã được đưa ra ánh sáng, hắn buộc phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, ông còn nhiệt tình ngỏ ý nếu sau này hoạt động showbiz gặp khó khăn, bất cứ lúc nào cô muốn, đều có thể trở lại công ty. Misa không khách sáo, lễ phép đáp lời, nói: Vâng ạ.

Trời chạng vạng, Misa lưu luyến chia tay cô bạn thân trở về chung cư. May mắn chiếc taxi ban sáng lúc bấy giờ vẫn còn đỗ trước ngôi biệt thự, cô gái nhỏ không chút do dự liền mở cửa ngồi vào trong, chọn vị trí sát kính xe để tiện ngắm cảnh. Giây phút này, chú hươu nơi ngực trái nhảy múa loạn xạ, trong lòng cô duy nhất nghĩ đến một người, cảm giác hồi hộp xen lẫn mong chờ tràn ngập tâm trí.

Xe lăn bánh trên con phố lấp lánh màu sắc, hai bên lề đường tuyết đậu lốm đốm quanh cây thông Noel, tiếng chuông giáo đường đâu đó vang vọng. Màn hình di động bất chợt hiển thị một tin nhắn mới, là số máy của Chanyeol. Người tài xế có vẻ chú ý tới loại âm báo đặc trưng này, ánh mắt phức tạp nhìn vào gương chiếc hậu.

Nội dung văn bản nhanh chóng làm tâm tình Misa đi xuống, Chanyeol nói anh bận giải quyết một số việc, buổi tối có thể về muộn, nếu thấy đói hãy ăn cái gì đó lót dạ. Đói cái gì chứ! Không có anh ở bên, cô dù có đói cũng còn nhã hứng ăn uống sao?

Cỗ thất vọng bao trùm, Misa không vội về nhà, cô quyết định dạo vài vòng quanh thành phố. Chẳng rõ xe đã chạy bao lâu, cũng chẳng nhớ xe đang ở con đường nào, Misa chỉ biết, một giây khi cô ngẩng mặt, hình ảnh chớp nhoáng thu vào nhãn cầu là chiếc Mercedes-Benz đen tuyền vận tốc xé gió vượt lên phía trước. Cô gái nhỏ ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào đuôi xe xác định cẩn thận. Nhãn hiệu đương nhiên có thể trùng lặp, nhưng biển số ấy thì chỉ có một.

Trời sinh phụ nữ vốn tính đa nghi, mà linh cảm của Misa thời điểm này mỗi lúc một xấu. Bàn tay ướt mồ hôi bấu chặt vào gấu váy, cô yêu cầu tài xế đuổi theo chiếc xe kia.

Nhưng giá như thời gian quay lại vài phút... vài phút thôi, cô thề rằng mình sẽ không đủ cam đảm đưa ra cái quyết định định mệnh đó. Cô là người bốc đồng. Đúng vậy, nhưng toàn bộ lý do không chỉ có thế. Khoảnh khắc chiếc siêu xe chầm rãi tiến vào khu khách sạn cao cấp Villa d'Estrees, chân tay Misa run rẩy đến không còn cảm giác nữa. Cửa xe mở, thân ảnh cao lớn quen thuộc từ trên xe bước xuống, anh mặc áo choàng dài, khăn quàng cổ màu đen xám, chiếc khăn quàng cổ ấy sáng sớm hôm nay chính tay cô đã quàng lên cổ anh. Cô còn nhớ rất rõ cảm giác ngượng ngùng lúc anh nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ bên gò má. Vậy mà trước mắt cô bây giờ, vẫn là bóng lưng tiêu sái, vẫn thần thái điềm tĩnh, lạnh lùng đó, nhưng tất cả hoàn toàn khác lạ, anh xa cách như vậy, làm tâm tính thiện lương trong cô hốt hoảng.

Người đàn ông ung dung bước vào cổng khách sạn, đường nét cơ thể không khuyết điểm đẹp hút hồn. Mi mắt cô rũ xuống rồi chợt đóng băng vì thời tiết quá lạnh. Misa biết lúc này đây cô có hai lựa chọn: hoặc là quay đi như chưa từng đến, tiếp tục mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người; hoặc là dũng cảm tiến lên, xoá bỏ nỗi nghi hoặc trong lòng.

Dù rằng ý muốn bỏ chạy không ngừng lấn ác lý trí, đến cuối cùng cô vẫn quyết định làm người mạnh mẽ.

Xin Thượng Đế cho cô được mạnh mẽ, cứng rắn một lần... một lần này thôi.

Người con gái mặc váy trắng lặng lẽ chạm gót giày xuống nền gạch, cánh cửa xoay mở ra trước mắt khoảng không gian lộng lẫy, sang trọng. Nhân viên quầy tiếp tân không mất quá nhiều thời gian liền kiểm tra xong danh sách khách thuê phòng trong ngày. Anh ta hình như nhận ra Misa, thái độ lịch sự xen lẫn vài phần kính trọng, đáp.

Thưa cô, vài phút trước đúng là anh Park Chanyeol có đến Villa d'Estrees chúng tôi, nhưng anh Park không phải người đặt phòng. Người trực tiếp thuê là bạn của anh ấy, đây là tên của vị khách đó...

Nam tiếp tân nhanh nhẹn đẩy danh sách trượt ngang mặt bàn, những con chữ ghi rõ họ tên lẫn số phòng nhảy múa trên trang giấy như trêu ngươi, cỗ chất lỏng cuộn trào chắn ngang lòng ngực, hô hấp Misa bắt đầu trở nên khó khăn.

Mẹ thường nói quạ nào mà chẳng đen đầu, trăng hoa vốn dĩ đã là bản tính của đàn ông rồi. Cô đâu ngốc tới nỗi không tường tận hàm ý câu thành ngữ, chỉ có điều cô không tin Chanyeol là hạng người tầm thường như vậy. Misa siết chặt tâm tình mâu thuẫn của mình, đặt cược bảo vệ người đàn ông cô yêu thương. Nhưng rốt cuộc mảnh giấy trước mặt lại một bước lật đổ mọi thứ. Bọn họ có hai người, một nam, một nữ, lẽ nào thuê phòng chỉ để uống trà tâm sự. Nếu như cái suy nghĩ ngu xuẩn đang dần nảy nở trong đầu cô là đúng, vậy thì...

Misa đột nhiên vô cùng hoảng sợ, quả tim đập thình thịch cơ hồ muốn vỡ tan. Cô gạt bỏ chần chừ, đôi chân mảnh khảnh run rẩy tiến về phía thang máy, không để ý đến ánh nhìn của nam nhân viên nọ đầy khác lạ. Cô gái nhỏ vừa đi khỏi, anh ta tức tốc quay số, nhấc ống nghe áp vào tai.

Ánh sáng mông lung rọi xuống mấy sợi tóc mềm mượt dính bết mồ hôi, Misa nhìn rõ dòng kí tự đỏ chói liên tục biến đổi trên màn hình điện tử, tầng 135. Chuông báo thang máy nhanh chóng kéo tâm tình trở về thực tại, cô gái nhỏ cắn môi đến đỏ lựng, lầm lũi bước dọc theo lối hành lang, cuối cùng là dừng lại ở trước căn phòng loại Suite.

Bàn tay tái nhợt do dự đưa lên rồi hạ xuống, Misa kề sát tai vào ván gỗ hi vọng tìm được chút âm thanh nào đó. Nhưng giây tiếp theo, cô bất ngờ phát hiện cánh cửa từ đầu vốn không hề khoá.

Phía sau bức tường này là một thế giới khác, tia sáng leo lét chui qua khe hở phản chiếu lên đôi mắt sâu như đáy vực một màu căng thẳng, cô nín thở, lấy hết can đảm đẩy ván cửa ra.

Không gian bên trong rộng rãi hơn so với tưởng tượng, phòng khách lẫn phòng ngủ biệt lập bao trùm sự tĩnh lặng hiếm thấy. Có lẽ Misa sẽ cho rằng mình đi nhầm phòng nếu như tầm mắt cô không dừng lại ở bộ sofa màu kem nhạt. Trên lưng ghế, chiếc áo choàng của Chanyeol vắt hỗn loạn, phân nửa gần như rơi xuống đất, cả khăn quàng cổ đen xám cũng vương vãi trên sàn cách đó không xa. Toàn thân cô tức thời ập tới một luồng khô nóng xé da thịt, cẩu thả không phải là thói quen của anh, trừ khi... anh đang gấp rút làm điều gì đó.

Misa run rẩy dời bước về hướng phòng ngủ, đầu óc cô trống rỗng, suy nghĩ bỗng chốc hoàn toàn tê liệt, bởi vì bộ váy cúp ngực tím nhạt cùng với nội y nữ giới vứt bừa bãi trên giường đã giúp cô ngửi thấy một mùi hương khác, mùi hương nguyên bản không thuộc về anh.

Mùi nước hoa Marc Jacobs Divine Decadence cô từng rất chán ghét lượn lờ quanh chóp mũi. Hương cam Berganot và champagne khiến cho người ta ngây ngất, cung đường dịu dàng của hoa dành dành, tú cầu, hoa diên vĩ lẫn cái hương cuối từ hổ phách lỏng, vanilla và nghệ tây ví như người phụ nữ quyến rũ, đầy ma lực huyền bí nay lại chẳng khác nào mụ phù thủy hiểm độc một nhát chí mạng đâm thẳng vào tim cô.

Thính giác của người có thiên bẩm âm nhạc luôn nhạy bén, Misa dễ dàng bắt được tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trong một phút ngắn ngủi, cô quay lưng tiến đến gần, bàn tay nhỏ âm thầm chạm vào cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.