Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 102: Chương 102: Cả Đời




Đối với một số người luôn tồn tại sâu trong thâm tâm điểm yếu tâm lý khó thay đổi. Không cần biết bản thân đang ở đâu, làm gì, chỉ cần nghe đối phương nhắc đến tên gọi quen thuộc của một người, họ lập tức mất kiểm soát, quả tim giống như có ai lấy kim nhọn châm vào, đau thốn vô cùng. Park Chanyeol cũng có một loại điểm yếu như vậy. Mà danh từ chí mạng nhất với anh chính là ba chữ Jin Misa.

Giây phút nghe thấy âm điệu lưu loát 'ném vào nhà thổ' phát ra từ miệng người phụ nữ, anh đã không thể nào giữ bình tĩnh. Ném hết mấy túi quà xuống đất, người đàn ông nhanh chóng ngắt điện thoại, dùng tốc độ tia chớp băng qua lối hành lang.

Trạng thái gấp rút thường tác động làm suy giảm tính cảnh giác của con người, Chanyeol thời điểm rời khỏi căn bản không hề để ý điều bất thường vài phút trước anh muốn xác minh. Bóng đen bí ẩn phía sau góc khuất chậm rãi lộ diện. Ánh sáng nhàn nhạt phả lên thân ảnh âu phục cao lớn, hắn không chút e dè, rút di động trong túi ra.

Alo, là tôi đây...

Chưa bao giờ Chanyeol cảm thấy thang máy trở nên chậm chạp và vô dụng như lúc này. Khoảng thời gian bất lực đứng giữa bốn bức tường thép tĩnh điện, lòng anh chẳng khác nào có lửa thiêu đốt. Cho đến khi cánh cửa lạnh lẽo mở ra lần nữa, người đàn ông không chút do dự phóng thẳng ra ngoài, trực tiếp chạy đến quảng trường sân vận động.

Khoảng không mở rộng trước mắt, đêm đen u ám không có lấy một vì sao, dọc hai bên lối đi, cột đèn hoa súng nghiêng mình toả ra ánh sáng trắng bạc.

Chanyeol nhanh chóng bị đài phun nước đồ sộ ở trung tâm quảng trường thu hút, nhưng không phải bởi vì cảnh vật thơ mộng, đôi đồng tử nâu trầm đang dừng lại trên tà váy trắng bay bay.

Người phụ nữ mặc bộ váy trắng đứng quay lưng về hướng nước phun. Cô ta bất chấp tiết trời giá lạnh, trên người độc mỗi chiếc váy phong phanh, mái tóc uốn lọn thường ngày nay tết đuôi sam. Khăn choàng tím nhạt toát lên nét dịu dàng, trong trẻo, rất hợp với hình tượng thiếu nữ tuổi mười tám.

Chanyeol hơi giật mình.

Mùa hạ sáu năm trước, từng có một cô bé thắt bím đuôi sam bất chấp cái nắng gắt đứng giữa quảng trường đợi anh.

Cô gái ngây ngô phất phơ khăn choàng tím, đã cuốn theo cơn gió nhè nhẹ buổi trưa hè năm đó.

Dường như đoán chắc đối phương sẽ tìm đến, người phụ nữ xinh đẹp cong môi mỉm cười, bóng lưng chầm chậm quay lại, đoá phong lan trắng muốt ôm chặt trong người mạnh mẽ, tràn ngập sức sống dưới thời tiết khắc nghiệt. Những ngọn nến nhỏ xếp theo hình trái tim dưới chân phản chiếu đường nét kiều diễm, cô ta thẹn thùng cất lời.

Chanyeol, cuối cùng anh cũng đến.

Người đàn ông áo choàng dài mỗi lúc một tiến lại gần, vẻ lạnh lùng cố hữu sớm phục hồi, không tìm thấy trong đáy mắt hình ảnh ngọn nến lung linh, toàn bộ đều phủ kín một màu đỏ chằng chịt. Màu đỏ của tơ máu.

Misa đang ở đâu?

Giọng nói trầm thấp chẳng mang chút tình cảm không nhanh không chậm. Người phụ nữ nhất thời chưa phân tích được ý tứ, vì vậy không có phòng bị. Môi đỏ vẫn giữ nụ cười tươi tắn, cô ta thấy mình giống như cô tình nhân bé nhỏ đứng đợi người yêu, cánh tay nõn nà theo lẽ đưa ra.

Anh không quan tâm em đứng dưới trời lạnh bao lâu sao?

Tôi hỏi Misa đang ở đâu? Đối phương bất ngờ quát lớn, tần suất âm thanh vượt ngưỡng dội vào tai khiến cô ta run run, khuôn mặt vụt qua nét kinh sợ. Có điều chỉ thoáng chốc, dáng diệu kiêu ngạo lập tức hiện diện, cười điên đảo đầy đắt ý.

Haha... Chanyeol, anh nghĩ em là ai? Kim Sanbyul một khi hành động đương nhiên rất sạch sẽ, gọn gàng. Người phụ nữ nhấc gót chân, lả lơi lướt một vòng quanh mục tiêu trước mắt, Jin Misa của anh... e là bây giờ đang oằn người phục vụ cho đám da đen trong nhà thổ rồi. Anh không nên lãng phí thời gian, sớm quay về bên em... Ahhh...

Sanbyul không kịp nói hết câu, cần cổ đã vì bàn tay cứng rắn túm lấy mà thét lên. Cô ta chưa hết kinh hãi, cả cơ thể liền bị người đàn ông đẩy thẳng vào đài phun nước. Cánh tay anh dùng lực siết mạnh, cô ta hoảng hồn nhìn lại đằng sau, còn chỉ vài centimet nữa là đầu cô ả đã chạm mặt nước.

Nhận thấy nguy hiểm kề cận, cô ta ương ngạnh vùng vẫy chống cự. Đáng tiếc, hai tay đều không may bị bàn tay còn lại của anh bắt được. Cuối cùng hết cách, đành phải quay mặt sang đối diện với anh. Cô ta nhanh chóng nhận ra nguy cơ, đôi đồng tử hổ phách đục ngầu trợn ngược, cả đôi chân mày cô ta vẫn cho là ma mị, quyến rũ cũng cau chặt, ánh mắt toát lên mùi chết chóc ghê rợn. Trong giây lát, đoá phong lan đẹp đẽ rơi xuống, mấy ngọn nến ngã rạp dưới nền gạch bắt lửa vào giấy kính, bắt đầu bốc cháy.

Kim Sanbyul, nếu như Misa có mệnh hệ gì, tôi sẽ kéo cô xuống địa ngục chết chung. Lực đạo bàn tay ép lên cổ họng ngày càng gia tăng, Chanyeol gằng giọng, cỗ âm u lan toả theo lời nói khiến Sanbyul thêm phần hãi hùng. Sắc mặt cô ta tím tái vì thiếu dưỡng khí, bất chấp cơn đau buốt ở thanh quản, cô ta ho sặc sụa đáp trả.

Rốt... cuộc... Jin Misa... có gì tốt?... Em vì anh làm... tất cả... mọi thứ... cả bộ dạng... cũng thuần khiết... như anh thích... vậy mà đến cuối cùng... anh nỡ không cho em... một cơ hội...

Sanbyul cảm nhận hô hấp mỗi lúc một khó khăn. Nhưng người đàn ông chưa có dấu hiệu buông tha, cô ta quẫy đạp, thân hình cao lớn cố hữu không xê dịch. Anh cúi đầu, bàn tay cử động ép cô ta nhìn thẳng vào mắt mình.

Cô đang ngu ngốc tìm cách chạm tới giới hạn chịu đựng trong lòng tôi. Kim Sanbyul... tại sao vậy? Trước đây tôi đã từng nghĩ giữa chúng ta không còn tình yêu nam nữ, tuy nhiên ở khía cạnh nào đó tôi vẫn xem cô như bạn bè. Vậy mà cô càng ngày càng lợi dụng sự kiên nhẫn đó để lấn tới. Chanyeol nhếch nhẹ khoé môi, anh tức giận đến bật cười, ánh mắt chua xót quét lên gương mặt giả dối, Chẳng lẽ cô thực sự không hiểu được, ngoại hình giống nhau tới mức nào nhưng nhân cách tồi tệ thì cũng chỉ là thứ giả tạo không hơn không kém. Khoác lên người dáng vẻ tinh khiết hòng che đậy tâm địa mưu đồ đen tối. Chỉ với điều đó, cô đã không thể trở lại là Sanbyul tuổi mười tám của quá khứ. Mà ngày tháng tốt đẹp đó đã hoàn toàn bị phá hủy. Chính cô một tay phá hủy nó. Kim Sanbyul... tôi... vô cùng kinh tởm cô.

Kết thúc câu nói cuối cùng, Chanyeol đột ngột buông lỏng ngón tay. Người phụ nữ kia suýt nữa mất đà té nhào vào dòng nước phun trào dưới đài thiên thần. Cô ta loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt tím xanh không nén nổi sững sờ, và rồi thất sắc dần dần biến mất, thay vào đó là sự căm hận, thâm hiểm khó lường.

Anh đang gián tiếp giáo huấn tôi đấy à? Anh quên tình thế hiện tại rồi sao? Ở đây anh không có quyền lên tiếng. Park Chanyeol, nếu anh không chấp nhận quay về bên tôi, tôi hứa Jin Misa sẽ phải sống không bằng chết.

Tôi hỏi cô lần cuối, cô ấy bây giờ đang ở đâu?

Chanyeol gầm lên, gần như là gào. Một lần nữa siết lấy quai hàm Sanbyul, con ngươi hiện rõ tia máu chằn chịt, đỏ tươi như hạt lưu ly thẫm màu. Cơn nhức nhối vài phút trước dần tái hiện, người phụ nữ đau đến phát khóc, quỷ dị uốn môi khiêu khích.

Thử đoán xem nào? Cô ta cười lạnh, mắt trợn ngược châm chọc, Anh không phải yêu con bé đó lắm sao? Có giỏi thì tự tìm đi!

Ánh mắt Chanyeol tối sầm, máu nóng đồn lên đại não khiến anh như phát điên. Bắt được biểu hiện ấy Sanbyul thích thú chế nhạo. Nhưng mà chỉ sau đó một giây, tiếng khớp ngón tay răn rắc nhanh chóng truyền tới, người đàn ông lạnh lùng một động tác dứt khoát đem cô ta ném xuống dòng nước lạnh lẽo.

Vị tiểu thư họ Kim trượt té, úp mặt vào đám rong rêu bên thành hồ, chới với giữa đài phun nước, cô ta kinh hoảng hét lên, mấy lần vừa ngóc đầu dậy đã hứng trọn vòi phun từ trên cao dội xuống.

Thân ảnh cao lớn không lưu luyết quay đi, anh nắm tay thành quả đấm, mắt hơi nheo lại. Màn đêm chảy dài trên khuôn mặt lạnh nhạt, không chút hơi ấm. Chanyeol không biểu lộ cảm xúc, bởi trong lòng lúc này chỉ còn nghĩ đến một người duy nhất. Anh tuyệt đối không bỏ cuộc, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu được cô.

Cho đến khi người phụ nữ bên trong hồ vật vã leo được ra ngoài, khoảng không phía trước đã trải dài một màu vắng lặng. Kế hoạch cô ta đày công chuẩn bị ai ngờ hôm nay lại bị phá hủy tới thảm hại như vậy. Phút cuối cùng, rốt cuộc anh cũng quyết định rời đi không chút lưu tâm. Anh chạy đi tìm con bé chết tiệt đó.

Sanbyul váy áo ướt sũng run cầm cập giữa tiết trời rét buốt. Đôi mắt căm hận nhìn đoá phong lan cháy xém dưới nền gạch nến đổ ngổn ngang. Ngọn lửa đang gặm nhấm từng cánh hoa trắng muốt? Không! Ngọn lửa đang gặm nhấm tâm phế cô ta.

Park Chanyeol, đều là do anh ép. Đừng trách tôi tàn nhẫn.

Ánh đèn yếu ớt ở quảng trường dè dặt chiếu lên mũi giày da bóng loáng. Thân ảnh âu phục gõ từng bước trên quãng trường sân vận động, lướt qua như một cơn gió.

...

Chanyeol không biết mình đã rời khỏi sân vận động Jamsil như thế nào. Anh chỉ biết ngay khi ngồi được vào ghế ô tô, anh liền khởi động xe chạy như trối chết. Vừa chạy vừa mở điện thoại gọi đến dãy số quen thuộc. Đáng tiếc điều anh mong đợi trở nên quá xa vời, tín hiệu bắt máy không tồn tại, thay vào đó là giọng nữ máy móc trêu ngươi: Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau.

Bàn tay đặt trên volant thoáng chốc trắng bệch, tâm tình rơi vào căng thẳng cực độ, anh tức tốc phanh gấp, quay ngược đầu xe.

Sau ba lần vượt đèn đỏ, hai lần suýt đâm vào cột điện, cuối cùng Chanyeol cũng đến được nơi muốn đến. Lối đi băng ngang khuôn viên đêm hôm nay bỗng kéo dài vô tận, cơ hồ đang cười nhạo người đàn ông. Anh bỏ qua những giọt mồ hôi chảy dài trên trán, điên cuồng dùng hết sức lực để chạy.

Khoảng thời gian di chuyển từ bãi đỗ xe dưới tầng trệt cho đến tầng hai mươi mốt của toà nhà, quả tim Chanyeol dường như ngừng đập, hô hấp từ từ đóng băng giữa trời đông. Đôi mắt sạch sẽ thường ngày nay đã phủ một tầng mờ mịt. Sâu trong thâm tâm anh không ngừng gọi tên cô. Cô nhất định sẽ không sao? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu đúng không? Nếu anh đoán không lầm, thì ngay lúc này cô chắc chắn đang ở nơi đó.

Cánh cửa lớn bởi vì động tác gấp gáp mà đột ngột mở ra, bên trong tràn ngập một màu tối om. Nhờ có ánh sáng hiếm hoi ngoài hành lang hắt vào, Chanyeol lần tìm đến công tắc điện. Giây phút hệ thống đèn của cả căn hộ đồng loạt thắp sáng, dưới chân anh bất ngờ truyền tới một cỗ nhồn nhột.

Người đàn ông giật mình cúi đầu, đập vào nhãn cầu là cục bông đen thui đang nghịch ngợm cọ cọ lên mũi giày thể thao. Tiếng kêu ư ử phát ra từ cuống họng không thể nhầm lẫn xác định đây là chú chó săn Bồ Đào Nha - cún yêu Toben của anh. Chanyeol hơi sững người, anh ngồi xuống bế chú cún đặt trên vai, con ngươi màu trà hiện lên tia lo lắng nồng đậm.

Toben, ai đưa em đến đây vậy?

Cu cậu dùng cái mũi ươn ướt huých vào tay chủ nhân thay cho câu trả lời, cảm giác lành lạnh khiến Chanyeol bừng tỉnh. Thần trí kéo căng như dây đàn, anh thả Toben xuống, chú chó quay đầu nhìn anh sủa lên hai tiếng, ríu rít vẫy đuôi rồi giành phần chạy trước.

Nỗi nghi hoặc trong lòng càng thêm đậm, người đàn ông thận trọng nối gót theo sau. Không mất nhiều thời gian, Chanyeol nhanh chóng phát hiện Tobennie muốn đưa anh xuống bếp. Rồi đột nhiên mùi thơm quyện của món sườn ram xộc qua chóp mũi, người đàn ông nghe thấy tim mình đập thình thịch từng tiếng.

Lúc bước chân anh vừa vặn chạm đến ngưỡng cửa, tiếng dầu mỡ sôi tách tách lập tức dội vào tai, in hằn trong đôi đồng tử nhàn nhạt là bóng dáng người con gái mảnh mai, mái tóc dài búi lệch một bên, cô giống như người vợ nhỏ mặc tạp dề chuyên tâm nấu nướng đợi chồng về. Hết bận rộn với món sườn ram trên bếp, lại quay sang chuẩn bị món sốt cá thu.

Thời khắc chứng kiến cảnh tượng đó, Chanyeol giống như được tái sinh một lần nữa. So với cảm giác khi cầm trên tay chiếc cup Daesang, những hormone hạnh phúc lan truyền trong anh lúc này chỉ có hơn chứ không kém. Người đàn ông để mặc tình cảm dẫn dắt, chạy ào đến, ôm lấy cô từ phía sau.

Misa không tránh khỏi bất ngờ, cô nhẹ nhàng ngoảnh mặt. Người đàn ông phía sau vùi đầu vào chiếc cổ trắng mịn, giọng nói trầm thấp cất lên khản đặc. 

Misa! Anh gọi tên cô giữa cái ôm ghì thiết tha.

Thân thể bé nhỏ bất giác run rẩy, cô thở khe khẽ trong lồng ngực rắn chắc. Chanyeol xúc động làm sâu sắc cái ôm, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm ngón tay, chỉ cần anh ngẩng lên, chóp mũi đã chạm vào gò má cô. Misa nhìn thấy nơi khoé mắt sâu thẳm ẩn hiện cái bóng nhỏ xíu của mình. Không thấy rõ mặt mình đã đỏ hay chưa.

Chanyeol dùng hơi thở ấm áp cảm nhận da thịt non mềm, anh khép mi mắt, chậm rãi buông từng chữ.

Sau này hãy ở lại bên cạnh anh... đừng rời xa.

Câu nói của anh khiến Misa một lần nữa run rẩy. Ngực trái reo vui liên hồi, cô vừa nghi hoặc vừa có chút mong chờ. Anh đang gián tiếp bày tỏ với cô phải không?

Vì... vì sao? Trái tim hồi hộp, đến câu chữ cũng sắp xếp lộn xộn rồi.

Vì em luôn không biết tự chăm sóc bản thân. Chỉ cần một phút không nhìn thấy em trong tầm mắt, anh chẳng thể nào yên tâm được. Chân mày người đàn ông nhíu lại, anh xoay vai cô đối diện với mình, nghiêng người lo lắng hỏi, Misa, em không làm sao chứ? Ánh mắt anh dò xét một lượt từ đầu đến chân cô, Cả ngày hôm nay có gặp điều gì bất thường không? Ý anh là... có ai đó tìm đến em...

Không phải là đáp án đang mong chờ, khoé mi cô gái nhỏ thẫn thờ cụp xuống. Nhưng ở vế tiếp theo Chanyeol bắt đầu làm cô thấy khó hiểu, đôi mắt trong veo như rừng bạch quả mùa thu nhìn anh không chớp.

Xảy ra chuyện gì sao? Sáng nay em có buổi chụp ảnh cho hãng thời trang Banila B, sau đó ghé qua công ty luyện tập đôi chút rồi về nhà. Misa cẩn thận rà soát lại lịch trình, tuy nhiên cô quyết định không mang chuyện gặp gỡ Nana kể cho anh nghe. Bất kỳ ai cũng đều không mong muốn đời tư của mình bị phanh phui, soi mói. Huống chi đó còn là mảnh quá khứ nhạy cảm đến độ trở thành hố sâu tâm lý.

Không việc gì là ổn rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều quá! Từ giờ hãy nhớ, nếu có ra ngoài tuyệt đối không được đi một mình, hãy gọi quản lý Jun đi chung. Người đàn ông trầm giọng dặn dò, đôi mắt nâu nhạt lướt qua tia bất an nồng đậm. Mặc dù anh hiểu lời lẽ của Sanbyul ở sân vận động đơn thuần là bịa đặt mục đích hâm doạ. Nhưng với tính cách khinh bạt, kiêu ngạo khó đổi của cô ta, e rằng ranh giới giữa đe doạ và hành động chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh.

Anh này! Cô gái nhỏ chum mũi không hài lòng, Em có phải là trẻ con lên ba đâu. Em tự biết chăm sóc cho mình mà.

Anh là ông chủ của em. Anh nói em chỉ có thể chấp nhận chứ không cho phép cãi lời. Người nào đó nghiêm nét mặt, véo yêu gò má ủng hồng một cái.

Để xem anh lấy cái danh hiệu 'đại boss' bắt nạt em được bao lâu. Qua hết Giáng Sinh là hợp đồng vô hiệu lực rồi.

Đầu Heo ngốc vốn định chu môi thè lưỡi, bướng bĩnh trả treo thêm vài câu nữa. Đáng tiếc món sườn ram sôi sùng sụt trong chảo không có tác hợp cho cô. Mùi khét của thịt cháy vô cùng tự nhiên lượn lờ khắp gian bếp. Chanyeol là người đầu tiên phát hiện, anh cuốn cuồn giảm lửa thật nhỏ sau đó dùng vá trở sang mặt khác. Bếp trưởng Misa cũng hốt hoảng không kém, tay chân thừa thãi không biết làm gì đành ở bên cạnh thổi thổi xuýt xoa. Có điều tình tình cũng không khá là bao. Kết quả bữa tối hôm ấy, cả hai phải đối mặt với đĩa sườn ram 'xông khói' bất đắc dĩ. May mắn có món cá thu sốt cà cộng với 'tuyệt phẩm' canh chua cá lóc vớt vách lên đôi chút, cho nên bữa cơm tối lần này, ông chủ Park chăm chước tạm đánh giá là đạt.

Bữa tối của anh và cô tuy đơn giản, thanh đạm nhưng không thiếu vắng tiếng cười. Có ai đã từng nói được ăn những món ngon do người mình yêu nấu chính là một loại hạnh phúc. Loại hạnh phúc khơi dậy nơi đáy lòng mỗi người hương vị ngọt đắm, giống như viên kẹo mạch nha từ từ tan trong miệng. Mà cô nàng thỏ ngốc và hàng xóm sói xám y hệt đôi vợ chồng son cùng ngồi lại sẻ chia tâm sự sau một ngày bận rộn.

Trò chuyện với Chanyeol, thi thoảng, Misa sẽ quay sang vuốt ve bộ lông xù của chú chó Toben, cậu chàng đang mải mê với món sườn khoái khẩu nên vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn yên vị trên chiếc ghế cuối bàn ăn.

Misa nói chiều nay khi cô sang nhà Chanyeol dọn dẹp, mẹ anh cũng vừa đến. Có vẻ như bà đã nghe con gái lớn nhắc qua câu chuyện về người giúp việc ở nhà Chanyeol từ trước nên không hề ngạc nhiên. Bất quá khi tận mắt đối diện với cô hầu nhỏ nhắn, bà thực sự không tránh khỏi sốc tinh thần. Cô gái này chẳng phải là nữ idol trong MV mà Chanyeol nhà bà tham gia hay sao? Một thần tượng nổi tiếng đi giặt giũ nấu nướng thuê cho kẻ khác, đây chính là việc lạ lùng nhất bà từng thấy.

Mẹ Park không giỏi che giấu cảm xúc, thông qua biểu hiện trên gương mặt, Misa gần như đoán được hết những gì bà suy nghĩ. Sau đó, bà quả thật vì nghi vấn mà thăm dò cô hồi lâu, tuy vậy không khí căng thẳng cũng nhanh chóng tiêu tan.

Mẹ Park mang rất nhiều thực phẩm đến cho con trai, nhân sâm, cá thu tươi ngon, rau quả và một ít trứng gà. Cả cu cậu Toben cũng là do bà đưa tới.

Chanyeol chăm chú nghe cô kể, tay dùng nĩa thành thạo găm vào lát cá sốt, gắp lên từng miếng nhỏ cho vào bát cô. Anh cười tà hỏi.

Thế em cảm nhận mẹ anh là người thế nào? Mẹ có làm khó em không?

Misa gặm gặm miếng cá, lắc đầu ngầy ngậy.

Không có! Mẹ anh khá dễ tính, bác ấy bảo nếu em bị anh bắt nạt thì cứ mạnh dạn mách lại, bác ấy sẽ xử lý.

Khuôn mặt đẹp trai tối đen không điều kiện.

Biết mình đang trên đà chiến thắng, Misa bèn thuận tiện bổ sung thêm một câu.

À! Bác gái còn bảo anh nên sớm trả tự do cho em đi. Còn ba ngày nữa đã Giáng Sinh rồi còn gì!

Khoé môi quyến rũ ngưng đọng nụ cười nham nhở, anh đột ngột nghiêng người, ngón trỏ lướt qua cánh môi đỏ hồng của Misa, dịu dàng lau đi vết dầu.

Không thả người! Cả đời này nhất quyết không thả!

Một luồng khí nóng chạy xộc lên gò má, cô không nhìn thấy, cũng thừa sức tưởng tượng da mặt mình đã nhuộm đỏ màu cà chua.

Buổi tối hôm ấy là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời Misa. Mãi cho đến nhiều năm sau, bất kể cô có là người phụ nữ trưởng thành  hay một bà lão lưng còng tóc bạc phơ, mỗi lần nhớ lại ký ức về đêm đông trời đầy tuyết, cảm xúc bồi hồi vẫn khắc sâu chân thật trong tâm trí giống như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Gió mơn man ngoài ô cửa nhỏ, nhiệt lạnh mơ hồ len theo khe cửa kính truyền vào trong. Căn phòng phủ một tầng ánh sáng nhẹ dịu, chú cún Toben nhàn nhã gối đầu xuống tấm đệm êm, đôi mắt lim dim hướng về chiếc đàn dương cầm trước mặt.

Cô gái ngồi trên đùi người đàn ông, bẽn lẽn tựa vào lồng ngực ấm áp. Bàn tay nam giới nắm lấy ngón tay thon nhỏ đặt lên phím đàn, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng lan toả. Giai điệu River Flows In You lãng mạn ngập tràn cơn mưa hoa tuyết.

Chanyeol vốn tưởng rằng, cuộc sống sau này sẽ ấm áp và hạnh phúc như thế. Bởi vì khoảng khắc ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, trái tim anh như điên cuồng loạn nhịp, bên tai chỉ còn ngân vang thanh âm êm ái.

Misa từng nói để xem hợp đồng lao động không công thời hạn, anh làm cách nào giữ cô lại phục vụ cho sở thích bắt nạt không giống ai của mình. Lúc ấy Chanyeol thường cười nham hiểm, thần bí trả lời: Anh đương nhiên có cách.

Thật ra từ rất lâu, ngoại trừ mối quan hệ giữa ông chủ và con sen, Chanyeol đã thành công tìm thấy cho mình một lý do mới. Lý do hoàn toàn chính đáng bắt Đầu Heo ngốc tiếp tục làm con sen cho anh.

Anh dự định vào dịp lễ Giáng Sinh sắp tới sẽ dành tặng Misa một điều bất ngờ, đồng thời cũng tiết lộ cho cô biết nguyên do tại sao cả cuộc đời, cô không thế rời khỏi vòng tay ấm áp này.

Nhưng khi ngoéo tay hứa với cô những lời đó, Chanyeol chưa bao giờ nghĩ đến cái đêm Giáng Sinh ngọt ngào mà anh nói, chính anh lại mâu thuẫn lựa chọn ở bên cô gái khác. Còn chiếc nhẫn kim cương anh chuẩn bị từ trước, mãi mãi không có cơ hội đeo vào ngón áp út nữ chủ nhân.

...

Những ngày kế tiếp là khoảng thời gian vô cùng bận rộn đối với Chanyeol, ban ngày anh di chuyển liên tục đáp ứng lịch ghi hình quảng cáo, tham gia show truyền hình thực tế và các sự kiện kí tặng, đêm xuống lại nhanh chóng bay về Seoul tham dự Mnet Asian Music Awards cùng với EXO. Tuy thời gian dành cho bản thân hiếm hoi đến nỗi chỉ đến trên đầu ngón tay nhưng anh chưa khi nào quên đi căn hộ ấm cúng khu chung cư UN Village - nơi có cô gái nhỏ nụ cười thuần khiết như sương mai, chuyên tâm nấu nướng đợi anh về.

Đêm trước Giáng Sinh ông trời đột ngột đổ mưa tuyết, Chanyeol bất chấp sự ngăn cản của Misa, một mình đội tuyết lái ô tô ra ngoài mua phụ kiện trang trí cây thông Noel. Lúc anh quay trở về, vai áo và mớ tóc trước trán đã dính bết đầy tuyết, dù mặc hai lớp áo choàng dày cũng chẳng tránh khỏi cả người run cầm cập. Misa cau mày không hài lòng, vừa cằn nhằn vừa xót xa phủi phủi lớp tinh thể trắng toát đậu trên mái tóc nâu sẫm. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người nào đó xu nịnh cười trừ, cô liền nhón chân đánh vào ngực anh.

Anh mà nhiễm lạnh ốm ra là em mặc kệ, không thèm chăm sóc đâu.

Chanyeol uốn cong môi, bàn tay sủng nịnh xoa xoa đầu nhỏ, đáy tim bỗng mơ hồ ngập tràn hạnh phúc, tâm tình theo đó cũng vui lên. Hôm nay nàng ngốc bắt đầu biết lo lắng cho anh, chất giọng trách móc này, anh có chút liên tưởng tới hình ảnh cô vợ nhỏ mắng yêu chồng mình.

Tuyết bên ngoài ô cửa không ngừng rơi, Misa dời mắt lên tấm thủy tinh, đầu tóc đẹp đẽ quả nhiên đã bị hàng xóm đáng ghét xoa cho rối bù, cô buồn bực, lườm anh một cái.

Chanyeol mang về rất nhiều quả châu và dây kim tuyến, còn có cả bông tuyết, tượng ông già Noel tí hon. Misa khéo léo đính lên đỉnh thông một ngôi sao to tướng, xung quanh tán cây lấp lánh những quả chuông nhỏ do Chanyeol cẩn thận treo. Vài ngày trước đặt mua một lượt hai cây thông Noel, anh nói phải trang trí chúng thật giống nhau, một cây đặt ở nhà mình, cây còn lại mang sang để ở phòng khách của Misa. Cho nên hai người bây giờ không có rảnh rỗi, chân tay làm việc hết công suất hi vọng khâu chuẩn bị hoàn tất trước khi trời sáng. Chàng hàng xóm kiêm đại boss tỉ mỉ thiết kế đèn led vòng quanh ngọn cây, cô gái nhỏ ngắm nghía, lựa chọn vị trí thích hợp gắn dòng chữ Merry christmas lên cành thông. Ánh đèn nhàn nhạt phủ xuống đường nét góc cạnh người đàn ông, chỉ cần ngước mặt, cô đã có thể thu gọn đôi con ngươi hổ phách vào một góc trái tim. Cái nhìn dịu dàng toát ra từ đôi mắt sâu hút khiến cô rốt cuộc cũng thấu hiểu hương vị hạnh phúc. Mỗi phút giây ở bên anh, không một loại vật chất quý giá nào so sánh được. Giữa mùa đông lạnh giá, tình yêu chính là khiến con người cảm thấy duy nhất sự ấm áp cùng với vị ngọt nồng đượm, tựa hồ thưởng thức tách chocolate nóng dưới bầu trời đầy tuyết.

Ngày đó, Misa vốn tưởng thế giới của anh chỉ có riêng cô mà thôi.

Ngày đó, Misa vốn tưởng lễ Giáng Sinh năm nay sẽ tràn ngập bất ngờ, bên cây thông lộng lẫy, cô sẽ cùng anh

thưởng thức bánh khúc cây và kẹo que bạc hà.

Ngày đó, Misa vốn tưởng, lúc mặt trời mọc lên lần nữa nhất định sẽ là khoảng thời gian lãng mạn, hạnh phúc nhất trong đời.

Nhưng cái ngày mai mà cô vẫn chờ mong ấy, không hề trải qua bình yên như cô vẫn nghĩ.

...

Giống như mọi năm, Chanyeol từ sáng sớm đã trở về ký túc xá, cùng đồng đội thực hiện buổi Vlive chúc Giáng Sinh cộng đồng người hâm mộ. Misa ở nhà làm bánh kem cho buổi tối, sau khi đăng bài giao lưu với fans, cô nhàn rỗi nằm trên sofa với chú chó Toben, tuỳ tiện đọc vài tin tức sốt nóng trên mạng, không bao lâu thì điện thoại đổ chuông in ỏi. Chanyeol vừa mới lái xe rời đi, đương nhiên khả năng anh gọi cho cô không cao. Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Misa hơi chầm chừ chưa vội bắt máy. Có lẽ cô nằm mơ cũng không ngờ tới, chủ nhân cuộc điện thoại lại là Sanbyul. Thời khắc giọng nói lảnh lót chua chát từ tai nghe truyền sang màn nhĩ, cô thậm chí không nén nổi kinh ngạc. Loại cảm xúc quái dị đó hoàn toàn có điều kiện tăng lên gấp đôi khi vị tiểu thư kiêu ngạo kia ngỏ ý muốn gặp mặt.

Nhưng Misa đâu có gì phải hổ thẹn, cô cũng chẳng có lý do để từ chối cuộc gặp gỡ này. Trên hết vẫn là cô muốn xem thử tình cũ của anh cuối cùng định giở trò gì. Liếc nhìn đồng hồ, trong vòng bốn tiếng nữa anh chắc chắc không kịp trở về, vậy nên cô trả lời ngắn gọn.

Được! Cô đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.