Kỳ nghỉ đông của Misa và hàng xóm phúc hắc đã kết thúc như thế.
Sau khi thuận lợi trở về Hàn Quốc, đã có một núi công việc to đùng nằm chễm chệ chờ cô xử lý. Lịch trình mùa đông khá bận rộn, công ty giải trí như thể ngựa chiến tranh thủ chạy đua đuổi kịp lễ trao giải lớn nhỏ diễn ra vào cuối năm.
Cho nên mới nói, khoảng thời gian kế tiếp, Misa không còn thường xuyên gặp Chanyeol nữa. Anh cũng có công việc riêng của anh, các tour biểu diễn ở nước ngoài, concent chồng chất dày đặt khiến anh không kịp thở, thời gian ngủ thì bị rút ngắn tới thảm thương.
Về điều này Misa hơi lo lắng một chút, cô biết Chanyeol rất kén ăn, tính chất công việc suốt ngày phải di chuyển nhiều như vậy, đương nhiên vấn đề dinh dưỡng không đáp ứng. Trông anh càng ngày càng gầy đi, xương hàm góc cạnh rõ rệt, cô thật sự không chịu nổi. Vậy là những dịp may mắn được nghỉ, cô hầu như dành toàn bộ thời gian sang nhà kế bên nấu nướng, rất chu đáo chuẩn bị toàn mấy món mà anh thích, sau đó hoặc cô mang đến trường quay gửi cho Chanyeol, hoặc giả dụ anh có ở nhà, cô sẽ ép anh ăn đến khi nào sạch nồi mới thôi. Nhưng đa phần ai kia luôn ngoan ngoãn 'chén' hết, còn không quên cảm động xoa đầu tiểu bạch thỏ vài cái, cười xu nịnh khen ngon. Chỉ một phút ngắn ngủi, Misa bỗng thấy mình chính là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Thì ra cảm giác được nấu nướng vỗ béo người mình yêu lại tuyệt vời đến thế. Mỗi khoảnh khắc vui vẻ ở bên anh, cô đều trân trọng, lưu giữ giống như một món đồ quý giá. So với ước mơ còn quý giá hơn. Cô chính là người con gái sống tình cảm như vậy. Liệu có quá tham lam hay không khi Misa mong mỏi sự bình yên này kéo dài thêm chút nữa, để cô có thể kề cận anh, mỗi ngày được nhìn ngắm nụ cười anh đẹp tựa ánh dương rạng rỡ.
Một thời gian Misa đã tưởng rằng thượng đế nghe thấy lời nguyện cầu thành kính của cô, bởi vì mùa giáng sinh năm ấy cùng Chanyeol trải qua thực sự vô cùng ấm áp, vô cùng ngọt ngào. Anh dịu dàng, nồng nhiệt với cô biết bao, mối quan hệ giữa hai người trong sáng, tốt đẹp y hệt câu chuyện ngôn tình lãng mạn, chân thật mà sống động cơ hồ bức tranh khắc trên pha lê. Chanyeol giống như viên chocolate nồng đượm, không tạo cho người ta mùi vị ngọt phát ngán mà luôn ẩn chứa nét lôi cuốn, quyến rũ kỳ lạ. Sự an toàn tuyệt đối anh mang lại giúp cô gột rửa tâm hồn xao động, mỗi đêm trong giấc mơ không còn nhìn thấy cảnh máu me thảm sát nữa. Cũng chẳng hề có một Nana ghen tuông mù quáng, hung tàn theo dõi nhắm bắn cô từ phía xa.
Nhưng rồi không gặp gỡ trong giấc mơ, ông trời lại cố ý sắp đặt để hai người chạm mặt nhau ở hiện thực. Misa chưa hề tưởng tượng ra điều ấy cho đến khi quản lý thông báo cô và Nana cùng được chọn làm đại sứ thương hiệu cho một nhãn hàng thời trang danh tiếng trong nước.
Cô thừa nhận tâm tình có chút không vui.
Là e ngại, là cô lo lắng, là bản thân cố hữu không ưa Nana.
Bạn yêu một người đàn ông, sẽ không quá khó hiểu nếu bạn không thoải khi phải đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp đang tòm tem người đàn ông đó. Đừng nói chi cô ta từng cảnh cáo bạn một câu xanh rờn: Tránh xa anh ấy ra! Bởi vì anh ấy là của tôi.
Misa phiền muộn thở hắt đầy nặng nề, mệt nhọc lê đôi chân mỏi nhừ sau ba tiếng đồng hồ liên tục chụp ảnh ngoài trời về bãi đỗ, cô mở cửa xe, tuỳ tiện ngồi vào trong, lớp make up tỉ mỉ không che hết được nét ưu tư trên khuôn mặt.
Quản lý Chae Young là người tâm lý, cô ấy dễ dàng nhận ra tâm trạng nữ thần tượng không được tốt, da dẻ xanh xao như vậy xem ra năng lượng nạp vào tỉ lệ nghịch với năng suất làm việc.
Qua một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô ấy quyết định ra ngoài mua cho Misa xuất mỳ đen mà cô thích.
Chae Young đi khỏi, không khí trong xe lại bao trùm hồi tĩnh mịch. Misa đưa mắt nhìn theo đám cây trơ trụi phía trước, mùa đông tuyết rơi lãng mạng nhưng cũng thật buồn, cây xanh không còn lá, đơn độc đứng giữa trời để mặc cái nhiệt độ khắc nghiệt đóng băng tầng tầng lớp lớp. Mà cõi lòng cô chẳng khác nào tán cây đó, dường như cơn lạnh buốt giá đang vô hình vây kín, từng bước ngưng tụ, làm tê liệt trái tim ấm nóng.
Misa linh cảm những ngày tháng tiếp theo, sắp có chuyện chẳng lành xảy ra trên người cô.
Không hẳn cô đoán sai, chỉ là thời gian dự tính muộn đi khá nhiều rồi. Chưa quá một phút kể từ khi Chae Young ra ngoài, phía cuối bãi tuyết trắng xoá liền xuất hiện một bóng người. Cô gái cao ráo, khí chất thanh nhã ấy là người Misa không muốn chạm mặt nhất trong lúc này.
Cô có quyền lựa chọn muốn hay không muốn sao? Không còn cơ hội, bởi vì hiện tại thân ảnh váy tím đã vừa vặn bước đến chiếc ô tô sang trọng thuộc S.M., tay nắm cũng bị động tác thong thả dễ dàng mở ra. Misa khó chịu nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc lượn lờ quanh chóp mũi. Cô chưa kịp phản ứng, giọng nói mềm mỏng, trong trẻo tựa sương mai đã vang lên.
Cô không phiền khi tôi ngồi đây chứ?
Misa không buồn nhếch mép, cô cảm thấy tức cười, lẽ ra người này phải tự biết cô sẽ suy nghĩ ra sao trước hành động tự nhiên chạm mức quá lố của mình chứ. Cần thiết giả vờ hỏi han sao?
Cô đương nhiên không hoan nghêng.
Chị đang làm một việc vô cùng thừa thải.
Người phụ nữ đột ngột bật cười, cố tình đưa đẩy phần thân thể đẫy đà, chọn vị trí ngay cạnh Misa, thản nhiên ngồi xuống.
Cô sợ? Sợ tôi mang theo bên mình một khẩu súng, bất ngờ lên đạn bắn cô một phát?
Đối với hạng người bất chấp thủ đoạn như Nana, Misa không có nhã hứng tiếp chuyện, cô càng không nhàn rỗi đi thắc mắc xem ý tứ của cô ta trong câu nói vừa nãy là gì. Có điều người phụ nữ kia hôm nay bỗng dưng khá nhiệt tình, đối phương không hưởng ứng, cô ta cũng tự động đưa ra câu trả lời.
Em gái, em thật là ngây thơ. Đơn giản khi ghét nhau, một khẩu súng có thể giải quyết mọi thứ à? Đôi mắt cuốn hút, thú vị quét sang bên cạnh, Nếu thế giới này tuyệt vời như vậy, tôi đã thẳng tay bắn không dưới chục người để giải toả tảng đá đè nặng trong lòng. Cô ta dừng lại, rơi vào trầm mặc vô cớ, giọng nói bỗng dưng hạ thấp lạ thường, Bóng tối tâm lý trút nhẹ, nhận án tử cũng đáng.
Misa khó có thể nhẫn nhịn sau một tràng lời lẽ dội đến tai, cô ta đang muốn giở trò gì vậy. Tuyên truyền đạo lý giết người?
Đó là vì tâm địa chị độc ác. Một người tâm lý vặn vẹo thì tư duy luôn luôn tràn ngập bóng đêm và sự ích kỷ. Chính sự ích kỷ đó khiến chị cảm thấy áp lực và đố kị, cũng chính nó là nguyên nhân bộc phát lòng thù hận.
Khẳng định của Misa có vẻ không hề làm cô siêu mẫu xứ mặt trời mọc bối rối, cô ta bẽn lẽn cười, nụ cười thản nhiên thoáng qua chút kinh thường. Nó làm Misa khó chịu, mà người phụ nữ kia vẫn bình ổn, khí chất ngời ngời lan toả trên gương mặt khả ái. Nana bất giác khiến cô liên tưởng đến nữ diễn viên Han Ye Seul trong bộ phim ăn khách Couple Or Trouple, cô ấy cũng có khí chất tương tự, kiêu sa và hoàn mỹ tới mức những cô gái xung quanh phải tự thấy hổ thẹn.
Sao cô không nghĩ rằng nguyên nhân nằm ở tình yêu? Ngọc nữ từ tốn quay sang nhìn Misa, đôi mi cong vút chớp động, giống như thừa sức nắm bắt được suy nghĩ của đối phương.
Misa từ chối tương giao, dời tầm nhìn về vùng thảo nguyên rộng lớn tràn ngập tuyết, nơi đó, nhân viên phim trường đang bận rộn dọn dẹp máy móc.
Cô đã từng yêu ai chưa? Nana hỏi rồi lại tự phì cười, À, chắc là chưa nhỉ? Cô đang thầm rủa tôi trong lòng, dương dương tự đắc khẳng định loại cảm xúc dành cho Chanyeol là yêu. Jin Misa, cô rất đơn giản. Đơn giản đến khờ khạo, cho nên, cô vẫn luôn chuốc lấy phần thiệc về mình.
Misa bắt đầu bị phân tán, đôi mắt trong veo phóng ra đường chân trời có dấu hiệu thu hồi lại, hàng mi đen nhánh khẽ khàn rũ xuống.
Cô đóng vai chuyên gia phân tích giáo huấn tôi?
Người phụ nữ vân vê vạt váy tím, ánh sáng từ viên pha lê tinh xảo phản chiếu vào con ngươi thâm sâu lấp lánh. Từ chối trả lời câu hỏi châm chọc, chất giọng nhỏ nhẹ giống như đang lục tìm ký ức.
Sự ngang bướng và quật cường tiềm ẩn trong cô... rất giống tôi ngày đó.
Cô gái nhỏ quả nhiên bị lời nói này doạ cho giật mình. Giống cô ta ư? Ngoại trừ việc cả hai đều là phụ nữ, trước giờ dù nằm mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng bản thân có chút liên hệ nào với Nana.
Vậy mà câu khẳng định như đinh đóng cột bật ra từ cửa miệng kia lại quá mức nhẹ nhàng, nhẹ nhưng không kém phần chắc chắn.
Khoé môi nhàn nhạt uốn cong khi bắt gặp biểu cảm hoang mang của đối phương, tâm hồn cô đơn chứa đựng đồng cảm. Tiếng nói Nana không cao, không vội vã, cũng không có phập phồng, âm điệu cơ hồ hồi tưởng về chuyện cũ, dường như đã trôi qua rất lâu trước đó.
Gia đình tôi sống ở một thị trấn nhỏ ngoại ô Tokyo, lúc còn bé, một khoảnh khắc tình cờ nhìn thấy bức ảnh của Adriana Lima, tôi đã nuôi ước mơ muốn trở thành siêu mẫu nổi tiếng.
Misa ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo. Hai người khi ấy đều lặng im, cô mờ hồ nghe tiếng nói tận chốn xa xăm vọng tới. Cô đang ngồi giống như người bạn tri kỷ nghe tình địch mưu kế thâm độc kể chuyện tuổi thơ sao?
Misa bất ngờ, cô thấy chính mình như điên rồi.
Nhưng mà lòng nhân ái ẩn sâu trong con người vẫn cổ vũ cô tiếp tục kiên nhẫn. Cứ thế dần dần chìm vào lời kể đầy tâm sự của Nana.
Cô thấy có buồn cười không? Cô nhất định cười thầm trong bụng. Cũng phải! Một gia đình điều kiện kinh tế thiếu thốn, ăn uống may mặc còn không đủ, nói gì đến chuyện có kinh phí cho con gái học ở trường nghệ thuật. Ước mơ của tôi quá xa vời, thậm chí là không có khả năng thực hiện.
Misa trầm mặc, bầu không khí càng lúc càng nặng nề. Phụ nữ thường nhạy cảm, rất nhanh chóng cô đã phát giác hốc mắt người bên cạnh loáng thoáng ẩn hiện giọt nước trong vắt. Còn tầm nhìn thu vào đôi đồng tử của Nana chỉ là khoảng không mờ mịt.
So với ước mơ, đương nhiên gia đình mới quan trọng nhất. Lẽ ra tôi đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, sự quyết tâm, niềm đam mê, lẫn ý chí. Nhưng lúc mà tôi thành công chiến thắng bản thân, lại nhận được thông báo của bác sĩ, mẹ tôi bị ung thư máu. Cô ta cười, khoé môi nâng lên méo xẹo, trông rất khó coi.
Cỗ chất lỏng đông đặc từ đâu dâng lên chắn ngang cuốn họng, Misa cảm thấy sao hô hấp bỗng khó khăn thế này, cô nhấc môi, muốn nói một câu an ủi cô ta. Đến phút cuối cô lại đổi thành hành động chuyển tầm mắt qua người Nana, phía bên kia hừng đông là sườn núi lạnh lẽo phủ kín màu trắng bạc.
Cô biết không? Sau đó, tôi đã quyết định vực dậy tinh thần. Tôi phải đứng lên, đứng lên theo cách thật mạnh mẽ. Bởi vì tôi ghét sự yếu đuối. Tôi ghét phụ nữ động chút là rơi nước mắt.
Năm mười tám tuổi, tôi thôi học ở trường, quyết định sang Hàn Quốc lập nghiệp. Có điều... ước mơ được đứng trên sàn catwalk, không hề đơn giản. Cuộc đời tôi không may mắn giống như cô. Tôi đã từng ương bướng, tôi cố chấp, tôi ngang ngạng. Nửa buổi học tiếng Hàn, nửa buổi chạy đôn chạy đáo, chực chờ ghi danh, đăng ký thi tuyển ở các trung tâm thi tuyển người mẫu ảnh.
Tôi không có danh tiếng, không có thế lực, chỉ dựa vào đôi chân dài này họ không tuyển dụng. Mà bệnh của mẹ tôi thật sự giống như mũi tên bắn ra khỏi cung tiễn, lao đi, cứ thế lao đi, tiến triển không điểm dừng. Vậy nên... để kiếm đủ số tiền xạ trị cho mẹ, tôi... đã đi chụp ảnh khoả thân. Nana nói tới đây, giọng cô ta rất nhỏ, nhỏ vô cùng, Misa phải cố lắng tai mới có thể nghe hết câu.
Người phụ nữ kiều diễm bình tĩnh đối diện với cái nhìn kinh ngạc của Misa, cô không tìm được chút bối rối nào trong đôi mắt buồn. Nó bình tĩnh, phẳng lặng tựa hồ nước mùa thu, nhưng cô biết, đằng sau vẻ mạnh mẽ, kiên cường ấy là cả một nỗi đau. Nỗi đau lớn đến độ Nana không khóc, bản thân đã tê dại tới mức chẳng còn cảm giác.
Có phải cô cảm nhận tôi là người phụ nữ rất dơ bẩn? Cô ghê tởm tôi đúng không? Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Sẽ không có một Nishino Nana đáng ghét ngồi cạnh ghế của cô nếu như ngày ấy tôi không gặp người đàn ông tên Kang Joo Byung. Biết ông ta là ai không? Một CEO rất nổi tiếng ở Sweet Dreams.
Misa nhìn cô siêu mẫu danh tiếng trước mặt, chân tay bất giác run run. Hơi thở Nana nặng nhọc kéo dài sau làn khói trắng báo hiệu cho Misa biết những điều cô ta sắp nói ra kinh khủng như thế nào.
Ông ta không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Ông ta nói mình sẽ tốt bụng cho tôi hai con đường lựa chọn, một là tiếp tục an phận làm cô người mẫu ảnh nude vô danh, bị người đời khinh rẻ đàm tiếu. Còn hai là, ngay ngày mai, ngày mai thôi, trời sáng, tôi sẽ huy hoàng giống như ánh bình minh, rạng rỡ bước trên sàn diễn dưới hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ. Tên tuổi tôi, không chỉ trong nước, mà hàng triệu người trên thế giới đều biết đến. Cô nói thử xem, nếu tôi nổi tiếng tới mức như vậy, có phải sẽ kiếm đủ tiền ghép tủy cho mẹ hay không? Mẹ tôi... sẽ ở lại với tôi thêm vài năm nữa phải không?
Nana thực sự đã khóc, cô ta bắt đầu khóc, có điều không hề phát ra chút âm thanh nào. Nếu không để ý thấy hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú, Misa sẽ chẳng biết là cô ta đang rơi lệ.
Ảnh khoả thân cũng từng chụp qua rồi. Da thịt cũng bị người ta xem qua, phán xét. Còn cái gì phải e ngại nữa, chỉ tiến triển thêm một bước là chạm vào nữa thôi mà. Tôi không có người yêu, cũng không có ý định kết hôn hay chung sống với người nào, thế thì lần đầu tiên giữ lại cho ai? Đổi một tấm màng mỏng lấy một mạng sống... đương nhiên rất đáng. Cuộc đời này của tôi, chỉ cần nhìn thấy mẹ được khoẻ mạnh, chỉ cần bà có thể dứt bỏ cơn ác mộng đau đớn hằng đêm hành hạ. Tôi... chịu khổ một chút thì có sao...
Lồng ngực vô cớ nhói lên quặn thắt, Misa tròn mắt sững sờ, Nana không nói tiếp, nhưng cô không ngốc, cô thừa biết sự lựa chọn của cô ta là gì. Dù cố gắng cũng không ngăn được cảm giác tê tái bủa vây tâm can. Câu chuyện về cô con gái chấp nhận bán thân để cứu người mẹ già yếu thường thấy trên phim trước giờ đối với Misa luôn thuộc loại motip, tầm thường và rập khuôn tới mức giống như Truyện Kiều phiên bản hiện đại, thật không ngờ ngày hôm nay lại trở thành mảnh quá khứ thương tâm đẫm nước mắt của một nhân vật hiện hữu giữa đời thực, mà nhân vật đó lại còn là địch thủ của cô.
Người phụ nữ hai mặt cô vẫn ác cảm.
Hoá ra, phía sau ánh hào quang, lòng tự tôn và sự kiêu hãnh, người phụ nữ ấy còn tồn tại một bí mật đau đớn. Vết nhơ không thể xoá mờ có lẽ sẽ theo cô ta đến suốt cuộc đời.
Misa bỗng nhiên cảm thấy thương cảm, cô ái ngại, xót xa cho những gì Nana phải trải qua. Cô ta đạt được thành công như ngày hôm nay vốn không dễ dàng. Lựa chọn đi đường tắc, đánh đổi thể xác và hứng chịu rìu búa từ dư luận là điều vô cùng kinh khủng đối với người nghệ sĩ.
Nana nói không sai, nếu đem so sánh với cô ta, Misa vẫn còn may mắn hơn rất nhiều. Ít nhất những lúc cô khó khăn, còn có mẹ, có Chanyeol, có cả bạn tốt Eunhee ở bên cạnh ủng hộ. Còn Nana, cô ta không có gì hết. Cô ta chính xác là không có bất cứ thứ gì.
Ánh mắt Nana trống rỗng, vô hồn, sâu thẳm con ngươi đượm buồn, có giọt nước đắng chát đang chảy trong đó.
Có một khoảng thời gian, tôi trở nên rất chán ghét đàn ông. Cô ta ngậm ngùi, cười cay đắng, Cô không bao giờ hiểu thấu những đau đớn tôi đã trải qua đâu. Cảm giác bị bọn cầm thú đó giày vò, thật tồi tệ. So với chết đi còn thoải mái hơn. Tôi từng học bắn súng, nuôi nấu ý nghĩ một ngày nào đấy... tự tay bắn chết bọn chúng. Những kẻ lợi dụng, chà đạp tôi như thú vật.
Misa trợn tròn mắt, cô không dám hỏi thêm, cô không nhẫn tâm xát muối vào vết thương trong lòng Nana. Vậy nên, cô im lặng, nghe cô ta kể tiếp.
Tiếng nói Nana khản đặc, thốt lên từng chữ cũng đầy khó khăn.
Đáng tiếc chẳng bao lâu sau, tôi liền nhận ra một điều, xã hội này kẻ có tiền và quyền lực mới là người mạnh nhất. Khẩu súng vốn dĩ không thể giải quyết vấn đề. Còn tôi thì không thể vào tù, tôi phải sống, phải sống tiếp vì mẹ tôi, vì gia đình. Và... vì anh ấy.
Nana kể tới đây, Misa bỗng dưng thấy sau gáy xuất hiện luồng hàn khí lạnh toát, cô co rúm người, hình như oxy trong khoang xe bị rút hết, lồng ngực mơ hồ đau tức khó chịu. Hai từ 'anh ấy' ở câu nói trên, là ám chỉ anh có phải không?
Lần đầu tiên gặp Chanyeol ở buổi chụp ảnh tạp chí Céci, vào ngày hè rực nắng năm ấy, khoảnh khắc bắt gặp cái nhìn lạnh lùng, bất cần từ đôi mắt ma mị nơi anh, tôi đã biết, lý do bản thân cố gắng sống tốt là gì. Hồi tưởng về chuỗi ký ức này, gương mặt mang nét đẹp mặn mà của người phụ nữ tựa hồ có cơn mưa xuân tưới qua, hạnh phúc ngập tràn.
Trái tim Misa bất chợt hỗn loạn, khoé mi rung động mất bình tĩnh không cẩn thận bị Nana bắt gặp, cô ta cong môi cười khổ, dùng sự sắc sảo chiếu xuyên qua tâm tư cô.
Tôi biết cô đang nguyền rủa, làm thế nào tôi có thể nói dối trắng trợn không biết ngượng miệng như vậy. Tôi nói mình yêu Chanyeol, nhưng cũng chính tôi là người bỏ thuốc kích thích vào ly rượu hại anh. Cô ta nhã nhặn gạt đi nước mắt khô cằn, tầm mắt chậm rãi rơi theo mấy hạt tuyết li ti ngoài khung cửa kính, Tôi nói rồi, trên đời này thứ quyền lực nhất là đồng tiền, Yoo Heung Sang có địa vị, tôi làm thuê dưới trướng ông ta. Hằng ngày phải nhìn sắc mặt ông ta để kiếm tiền. Ông ta bảo mặt trời mọc ở hướng tây, tôi cũng phải gật đầu. Ông ta bảo tôi quỳ, thì tôi không thể đứng. Đương nhiên, tôi thừa nhận, khi cầm gói thuốc trút vào ly Whisky, tôi từng có suy nghĩ muốn chiếm đoạt Chanyeol.
Bây giờ cô biết toàn bộ sự thật rồi, hẳn là căm ghét tôi lắm. Tôi sống hai mặt, tôi ích kỷ. Bởi vì tôi yêu anh ấy. Khi con người ta đem lòng yêu một ai đó, vẫn thường nảy sinh tính độc chiếm. Cô rất xinh đẹp, giống như đoá hoa hồng suốt ngày ở cạnh Chanyeol, cô được anh để mắt, được anh bảo vệ, cô may mắn hơn tôi. Cho nên tôi không thể chế ngự sự đố kịch nảy sinh trong lòng. Nhưng lúc này đây, tôi không bi thương, vì tôi phân biệt được, tôi hiểu rõ lý do anh ấy chọn cô.
Misa ngoảnh mặt, nhìn Nana bằng ánh mắt khó hiểu, có lẽ nhiệt độ bên ngoài đột ngột giảm mạnh, cô thấy tay chân mình đau rát, cánh môi nhấc lên trong tê dại.
Lý do Chanyeol chọn tôi? Ý chị là...
Đúng vậy! Anh ấy chọn cô bởi vì cô có nhan sắc, xuất thân sạch, quan trọng hơn là tính cách của cô, cô ngang bướng lại ngây thơ, đơn giản.
Nana, tôi rất đồng cảm trước cảnh ngộ của chị, nhưng xin chị đừng nói những lời như thế. Bấy lâu nay tiếp xúc với Chanyeol, tôi hiểu rõ anh ấy là người thế nào. Câu trả lời từ đối phương khiến Misa cảm thấy buồn bực, cô lờ mờ đoán ra hàm ẩn của Nana là gì, cô không quen nghe người khác bàn luận, dèm pha điều không đúng về Chanyeol.
Trái ngược với biểu hiện kiên quyết, kích động trên người cô gái nhỏ, Nana cố hữu duy trì bình lặng, không có gắt gỏng, không vội phủ nhận, cô ta trầm tĩnh y hệt hoa tuyết bay bay dưới khung trời bạc trắng, giọng nói lất phất nhỏ nhẹ rót vào tai.
Cô biết không? Đàn ông... họ yêu cái đẹp, thích ngọt ngào và hứng thú chinh phục. Phàm là những thứ cứng cỏi, phớt lờ, xem nhẹ sức hấp dẫn từ họ, họ càng muốn sở hữu. Mà một khi đã xác định chiếm đoạt, họ sẽ không tiếc công sức lẫn thủ đoạn.
Thực ra tôi rất nuối tiếc, nếu từ đầu tôi không mang danh hư hỏng, nếu như sự nghiệp không phải đường cùng đi cửa sau. Chắc là Chanyeol đã yêu tôi. Nana lưu luyến cười, hàng lông mi run rẩy phủ một lớp sương mỏng manh, yếu đuối như con chim gãy cánh, Tôi biết, anh ấy cũng có cảm tình với tôi. Có điều cuối cùng, vẫn là tôi không kiên nhẫn bỏ ra thời gian chinh phục anh ấy, mà trong thế giới của anh đã xuất hiện cô. Đối với Chanyeol, cô mới chính là lựa chọn tốt nhất.
Người phụ nữ cong môi nhàn nhạt, trong u buồn có nét mỹ lệ của ánh trăng.
Misa bị sự lặng lẽ ấy làm cho choáng ngợp, cô hạ cửa kính, hơi nhích ra phía ngoài hít thở không khí lành lạnh.
Cô không có bác bỏ. Nana là người đến sau, bất quá cô ta có lòng tự tôn của riêng mình. Mặc kệ câu nói vừa rồi là khoe khoang hay khẳng định, Misa cũng không muốn tàn nhẫn dập tắt niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi của trái tim rỉ máu.
Chỉ có một điều, cô chưa thông suốt...
Tôi rất thắc mắc, tại sao chị lại nói với tôi những chuyện này?
Thấy lạ lắm phải không? Cô ta đột nhiên hỏi, Chẳng có ai vô cớ tốt với mình. Hơn nữa, cô còn là tình địch mà tôi rất ghét. Nana chuyên tâm chỉnh lại khăn quàng cổ, hơi lạnh xộc vào làm cô ta ho khan vài tiếng, Cô có thể hiểu là tâm trạng của tôi hôm nay cực kỳ tệ. Có một số việc bản thân không muốn làm nhưng cứ bị kẻ khác bắt ép. Mỗi khi tôi buồn vẫn thường tìm người giải bày, chỉ là mấy năm qua, tôi không biết nói cùng ai hết.
Vậy tại sao chị chọn tôi?
Vì giữa bọn họ, cô là người thích hợp. Nana hướng mắt về bãi tuyết trống dưới tán cây khẳng khiu, nơi nhiếp ảnh gia, đạo diễn và nhân viên đang hối hả làm việc, Cô trong sáng và nội tâm, rất giống tôi của tuổi mười tám.
Misa lặng người, tâm trạng cô lúc này có chút bồi hồi xen lẫn xót xa. Có lẽ nguyên nhân nằm ở Nana, cô ác cảm với cô ta nhiều như thế, vậy mà sau khi nghe câu chuyện quá khứ thương tâm, cõi lòng không kìm được trĩu nặng chùm xuống. Misa bất giác nhận ra so với chán ghét, cô hình như thấy cảm thông cho cô gái này hơn thì phải. Nana từng bị lợi dụng và trải qua nhiều tổn thương, một trái tim loang lổ chẳng trách khó tìm được sự tin tưởng trong tình yêu. Cô ta ngờ vực đàn ông, cô ta cười nhạo ái tình, nhưng Misa không giận.
Cô có thể thấu hiểu.
Hôm nay tôi bị làm sao ấy nhỉ? Nana cúi mặt cười mệt mỏi, ngón tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà ra sau, Đầu óc không tỉnh táo, nói năng linh tinh.
Người phụ nữ xinh đẹp từ từ ngước lên, đồng tử đen nhánh mịt mờ phút chốc khôi phục lại thần thái ban đầu.
Toàn là nhảm nhí, tốt hơn hãy nên quên đi. Cô ta dừng lại một chút, khuôn mặt trầm ưu buồn bã, Nhưng dù sao, tôi cũng không mong cô lựa chọn sai lầm, thế giới này chẳng có gì tốt đẹp, chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, tình yêu thiên trường địa cửu chỉ có trong tiểu thuyết. Rồi sẽ có một ngày, cô hiểu được những gì tôi nói.
Misa ngây ngẩn nhìn cô siêu mẫu, hốc mắt cô ta đỏ hoe, khoé mi còn chưa khô hẳn. Gió thổi một bông tuyết luồn qua ô cửa kính rơi xuống gò má Misa.
Cảm giác thật lạnh!
Cô sởn gai ốc.
Phía cuối con đường thấp thoáng bóng dáng quản lý Chae Young, cô ấy trở về với hai suất mỳ đen trên tay. Người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng đứng dậy, không một lời từ giã lặng lẽ rời đi, giống như chưa từng đến. Chỉ có thân ảnh mờ nhạt trong làn tuyết để lại một nỗi cô độc khó đoán.
...
Ngày diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới lần thứ ba tại sân vận động Olympic Seoul khép lại thành công. Concert kết thúc sớm, EXO khẩn trương rời sân khấu vào phòng chờ thay đổi trang phục. Hơn một tuần làm việc chăm chỉ, mọi người khá hài lòng với thành quả, mong mỏi giây phút được về nhà nghỉ xả hơi ngày càng lớn.
Trời về khuya, màn đêm cô đặc, Chanyeol mệt mỏi vươn vai, bước ra khỏi phòng với trang phục diễn trên tay. Mấy ngày nay phải chạy lịch trình liên tục, cảm giác thiếu ngủ trầm trọng. Cơ thể suy nhược tưởng chừng như mí mắt sắp sụp xuống.
Chanyeol, tôi mang chúng đến rồi này! Âm điệu quen thuộc vang lên từ phía sau. Sự chú ý của người đàn ông bị thu hút, anh điềm tĩnh quay lưng. Trước mặt đã là hình ảnh quản lý Kihyun thở hồng hộc, tay xách theo trên dưới chục cái túi giấy bọc hoa to tướng. Người này đoán chừng mới chạy từ dưới tầng trệt lên, chẳng trách trời lạnh mà anh ta vã mồ hôi đầm đìa.
Đâu phải việc quan trọng, anh cứ gửi về ký túc xá cũng được. Hoặc nếu không tiện thì để luôn ở nhà, hôm nào rảnh, tôi sang lấy. Chanyeol cẩn thận vươn tay đỡ lấy cái túi, giọng nói trầm thấp ái ngại. Mọi người ai cũng bận rộn, những chuyện cỏn con vụn vặt, anh nghĩ không nên khắc khe với họ.
Aigoo! Làm sao được chứ! Kihyun vừa vuốt mồ hôi vừa tỏ ra bất mãn, Quà của fan tặng cậu, tôi hôm qua hứa trao tận tay, gửi tận chủ. Để mãi ở nhà tôi là không phải rồi.
Người đàn ông chậm rãi đưa quần áo cho stylist thuận tiện kéo cong viền môi, lịch sự gật đầu, Cảm ơn anh. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều.
Lại khách sáo. Đây là nhiệm vụ tôi nên hoàn thành. Kihyun vui vẻ trả lời, anh ta quả nhiên tràn ngập năng lượng, nói mãi không ngừng nghỉ, Nhưng cũng phải công nhận, tôi ghen tị với cậu thật đấy. Rất thắc mắc làm thế nào cậu có thể hấp dẫn fan nữ tới mức đó. Thậm chí số người hâm mộ theo dõi cậu trên trang cá nhân đã lên đến con số mười mấy triệu rồi. Xem này! Kihyun tặc lưỡi, nhoài người kéo kéo chiếc túi buộc nơ đẹp đẽ, Mới có hai ngày thôi, số quà tặng gửi tới công ty đã đến không xuể, chỉ tính riêng mấy cái túi này, trông to cao, hoành tráng thế kia, chắc chắn là thứ đắt tiền. Kể ra quần áo, vật dụng nhận được từ fan cả năm cậu dùng cũng không hết chứ chẳng đùa.
Người đàn ông nhếch môi lên một độ hoàn hảo, anh cười như không cười, thân ảnh cao lớn phản chiếu trong tấm gương lớn trên tường, giống như thân cây cao thẳng, sạch gọn sáng sủa. Nhưng nếu Chanyeol biết chỉ vài phút sau đó anh liền xác định được danh tính người gửi những túi quà kỳ lạ, chắc chắn anh đã không duy trì cảm giác thành tựu trong lòng.
Ra khỏi thang máy, người đàn ông đeo chiếc ba lô lớn trên lưng tay xách lênh nghêng chỗ túi giấy. Hành lang vắng lặng tới mức anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ, tiếng giấy kính sột soạt phản âm phía cuối lối đi. Không gian thanh tĩnh bất thường mang theo tầng khí lạnh u ám.
Dưới nền gạch nhuộm vàng ánh đèn, Chanyeol mơ hồ nhìn thấy ẩn hiện hai vệt bóng sẫm màu đang di chuyển nhấp nhô. Điều đáng nói là anh còn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ đằng sau.
Đôi mày đen rậm lập tức nhíu chặt, người đàn ông thân thủ linh hoạt quay lại. Lạ kỳ thay, trước mặt chỉ có bốn bề im lìm, khắp nơi toàn những bức tường với nền gạch trải dài trắng toát.
Chanyeol không cho chuỗi âm thanh vừa rồi là một sự nhầm lẫn. Nỗi nghi hoặc ngày càng lớn, anh dời tầm mắt đến góc khuất kế bên thang máy, mũi giày thận trọng nhích từng bước.
Đến khi bước chân người đàn ông vừa vặn chạm sát mép tường, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trở thành thỏi nam châm kéo anh trở lại.
Chanyeol ép buộc dừng mọi động tác.
Con ngươi hổ phách lướt qua dãy số liên lạc xa lạ trong màn hình, anh lạnh lùng nhấn phím nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến chuỗi thanh âm mềm mỏng, nhẹ dịu cơ hồ tiếng nhạc, ma mị dùng giọng hát như một loại bùa chú mê hoặc đối phương.
Một nghìn con hạt giấy, tượng cát hạnh phúc, gấu Rilakkuma, áo đan len, lời hứa đến concert xem anh biểu diễn, những điều em từng nói, hôm nay đã thành sự thật. Giờ là lúc anh phải thực hiện lời hứa cùng em đi tới cuối đời... chàng hoàng tử của em.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, gương mặt tuấn tú trở nên u ám tột đột. Và rồi anh cảm thấy buồn cười, đáy mắt tối đen kéo căng khoé môi ngang tàng.
Cô thật nhàn rỗi, nghĩ bản thân bao nhiêu tuổi mà còn thích mấy trò trẻ con.
Ngón trỏ trực tiếp đem cuộc gọi ngắt đi, nhưng giây tiếp theo anh không thể. Bởi vì người phụ nữ kia đã kịp nói ra một thông tin quan trọng.
Anh có hai phút chạy đến trước quảng trường sân vận động gặp em. Hoặc nếu anh làm ngược lại, Jin Misa, người yêu của anh đang nằm trong tay em... sẽ bị ném vào nhà thổ.
* Nhà thổ là những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động tình dục giữa khách làng chơi và gái mại dâm [1] . Nhà thổ còn có nhiều cách gọi khác như nhà chứa , lầu xanh , thanh lâu , động mại dâm , kỹ viện. Ở những nơi mà hoạt động mại dâm là bất hợp pháp, nhà thổ thường núp dưới vỏ bọc là các hiệu tẩm quất,
quán bar , câu lạc bộ múa thoát y,...