Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 100: Chương 100: Vô Tình Yêu Anh




Đoàng...

Tiếng súng bất ngờ vang lên giữa màn đêm cô đặc, người phụ nữ vừa nhả đạn đứng trên bờ hồ nở nụ cười ngạo nghễ, quét đôi mắt độc ác lên chiếc du thuyền cách đó không xa. Cô gái bé nhỏ khoang thuyền ngã vật ra, máu đỏ bên ngực trái tuôn như xối, thấm ướt cả bộ váy trắng cô đang mặc trên người. Bóng lưng nam giới lập tức chạy đến đỡ lấy thân thể không còn chút sinh khí, đàn guitar rơi xuống sàn bỗng dưng vỡ nát thành từng mảnh vụn. Bi thương, đổ nát giống như tình yêu ngang trái của anh và cô. Âm thanh cười cợt ghê rợn hoà cùng tiếng thét đau đớn của người đàn ông vang vọng, bao trùm khoảng không lạnh lẽo, mịt mù sương trắng.

A...

Misa kinh hãi choàng tỉnh giấc, cơn ác mộng khiến khắp người cô đổ đầy mồ hôi lạnh, chân tay run rẩy chưa hoàn toàn bình tĩnh, cảm giác nơi ngực trái vẫn còn đau âm ỉ cơ hồ cú đạn đã xuyên qua tim cô thật. Không thể tin được, Misa vừa mơ thấy Nana Nishino đến tận Hoshu phục kích ám sát cô.

Cô gái nhỏ đưa tay lên vuốt một lượt mồ hôi vươn trên trán, chợt thấy khoé mắt hơi cay cay ươn ướt, cô bất giác nhìn quanh căn phòng sang trọng trước mặt, trong lòng có hơi ngỡ ngàng. Hoá ra, tối qua lúc cô uống say bí tỉ ngủ gục trên vai hàng xóm phúc hắc, anh thực sự đã tận tình đưa cô về khách sạn.

Nhưng Misa chưa kịp cảm kích Chanyeol, đầu nhỏ đúng lúc nghiêng qua bên cạnh, vô tình phát hiện có vật thể lạ to đùng đùng đang thản nhiên chiếm lấy chỗ trống trên giường mình, liền phát hoảng muốn la lên.

Chỉ là thanh âm sắp bật ra cửa miệng lập tức trôi ngược vào cổ họng bởi vòng tay ấm áp của người nào đó choàng ngang eo cô. Giọng nói khàn khàn quen thuộc cũng khiến cô phút chốc hoá đá mất rồi: Sao không ngủ đi? Đêm khuya đột ngột tỉnh dậy chăm chăm nhìn trai đẹp. Lần trước ở chung cư, em cũng tranh thủ ngắm anh như thế này à?

Misa thiếu điều muốn nhảy nhổm, đôi đồng tử long lanh dưới không gian thiếu ánh sáng lờ mờ nhận ra người nào đó từ đầu đến cuối mắt không hề mở. Hàng mi đen dài khép hờ hững, viền môi như có như không vén lên. Người này đạt đẳng cấp tinh quái cực độ, anh không mở mắt làm sao biết cô đang nhìn anh.

Chan... Chan... Yeol, sao chúng ta lại ở chung một phòng? Cô gái nhỏ theo phản xạ rụt người lại, tìm cách tránh né cái ôm của ai kia.

Chanyeol duy trì bộ dạng lười biếng như thường, anh vươn tay kéo nhẹ một cái, dễ dàng đem Đầu Heo ngốc ôm vào lòng trở lại: Khách sạn hết phòng rồi.

Khách sạn lớn thế này mà hết phòng á? Cô đây mới không tin.

Đáng ghét! Anh bày trò lừa em! Nằm trong vòm ngực nam tính mạnh mẽ, đôi môi phụng phịu dẫu ra không cam lòng: Em sẽ gọi điện đến quầy tiếp tân xác định sự thật.

Tiếng cười khe khẽ truyền xuống vừa xấu xa vừa tà mị, lôi cuốn không tưởng, lực đạo ở cánh tay rất có chủ đích gia tăng, thân thể hai người tự nhiên áp sát vào nhau, Misa mơ hồ cảm nhận được từng khối cơ bắp rắn chắc đang thiêu đốt da thịt mình, cô cũng nghe rõ nhịp đập hỗn loạn từ hai trái tim, gò má nóng ran lúc này chắc đã nhuộm đỏ sắc dâu tây chín. Người đàn ông thành công chiếm tiện nghi nhấc môi thoả mãn, khoé mắt hơi cử động lộ vẻ thích thú khó nắm bắt, thuộc tính lời nói buông ra không những hàm ý thách thức mà còn vô cùng đáng đánh đòn.

Anh đang đói bụng. Chanyeol ghé môi đến gần tai cô phả từng hơi thở nóng hổi, chất giọng trầm thấp thì thầm cảnh báo: Chỉ cần em dám cử động rời khỏi giường, anh lập tức đem em 'ăn sạch' không chừa một mẩu.

Tiểu bạch thỏ quả nhiên đã bị câu nói này của anh doạ cho hoảng sợ, len lén ngước nhìn biểu cảm trên gương mặt anh tuấn, có điều ánh sáng đèn ngủ yếu ớt là trở ngại lớn, bị anh ôm chặt vào lòng, cô chỉ có thể trông thấy chiếc cằm góc cạnh tinh xảo tưởng chừng như sắp chạm vào chóp mũi. Misa từ bỏ ý định truy vấn, mi mắt đẹp đẽ cụp xuống, cô nằm im không dám nhúc nhích, chấp nhận làm gối ôm miễn phí cho ai đó.

Park Chanyeol xem ra hôm nay lời nhất rồi còn gì. Ôm Đầu Heo ngốc nhỏ nhỏ, êm êm giữa đêm đông, tham lam chiếm lấy mùi hương thuộc về riêng cô, hạnh phúc đối với anh, chỉ đơn giản là như vậy.

Ngoài khung cửa sổ, vài bông tuyết lát đát rơi, Misa chui vào ngực anh, tìm kiếm tư thế thoải mái. Luồng xúc cảm lạ lùng lướt qua đáy tim, cô chợt giật mình phát hiện bản thân có chút lưu luyến cái ôm nhu tình của hàng xóm đáng ghét.

Ấm áp lan toả, hơi thở quen thuộc cùng với cảm giác an toàn tuyệt đối nhanh chóng đưa cô đi vào giấc ngủ sâu. Giấc ngủ yên bình không chút mộng mị sầu muộn.

                         ***

Tín hiệu điện thoại bị ngắt đến lần thứ hai mươi, người phụ nữ mê mị trong bộ váy ngủ nhung đỏ cách hòn đảo xinh đẹp một bờ biển, gương mặt biến sắc. Không kẻ nào ngu ngốc tới mức không biết đối phương đã đổi số liên lạc. Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kim Thị đương nhiên không ngoại lệ.

Hoả khí khoả lấp sắc đẹp trời ban vốn có, hàng lông mày mất nửa giờ tỉ mỉ điểm xuyến cau lại nặng nề, con ngươi sắc xảo trợn ngược chỉ tràn ngập mây đen tức tối. Người phụ nữ cắn môi, bộ móng đỏ chói bấu chặt vật trong tay như muốn bóp nát, không quá một giây, liền dùng sức ném thật mạnh chiếc Iphone vào màn hình laptop.

Choang...

Lớp kính mỏng không chịu nổi lựa va chạm quá lớn nên dễ dàng vỡ nát, để lại âm thanh phản xạ nhức nhối.

Thế nhưng cơn thịnh nộ của cô chủ Kim gia quen được cưng chiều, thao túng từ nhỏ chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Đồng tử rực lửa nhìn đống đổ nát dưới sàn, một chút tiếc nuối cũng chẳng hề tồn tại.

Sanbyul từ trên giường đột ngột đứng bật dậy, tiến đến mở ngăn kéo. Quyển tạp chí bị động tác thô lỗ dứt khoát lôi ra. Người phụ nữ nghiến răng xé toạt trang bìa tạp chí.

Đồng hồ treo tường vừa điểm tới hai giờ sáng, ngọn đèn ngủ mờ nhạt phủ lên tấm bìa cứng, nụ cười của cô gái trong bức ảnh thật thuần khiết, cô e thẹn nép ngả đầu lên vai người đàn ông ưu tú bên cạnh. Mà ánh mắt từ người đàn ông rõ ràng quá dịu dàng. Tình cảm anh ta dành cho cô gái, chắc chắn không đơn giản nằm ở hai chữ đồng nghiệp.

Sanbyul lần lược miết lên trang bìa, cái nhìn thâm tình lẫn ngón tay dừng lại thật lâu trên đường nét quen thuộc. Cuộc đời đúng là châm chọc. Kim Sanbyul của tuổi mười tám đã từng hạnh phúc ngọt ngào với người đàn ông ấy bao nhiêu, thì thời khắc này lại chua xót, khổ sở bấy nhiêu. Tất cả chỉ vì giành giật tình yêu. Còn nguyên nhân nằm ở cô gái chết tiệt mỉm cười vô ưu trong bức ảnh. Nếu không có con bé hèn kém đó, có lẽ giờ đây, người kề cận bên anh đã chẳng phải ai khác ngoài cô ta.

Ngón tay sơn đỏ chầm chậm di chuyển trên bức ảnh, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập tử khí, người phụ nữ mở nắp bật lửa, vòng tay xuống bên dưới. Khoé môi uốn cong nụ cười thâm độc, âm thầm quan sát khuôn mặt xinh xắn bị ngọn lửa xanh tím nuốt gọn. Từng chút, từng chút một... Cho đến khi cô gái đứng cạnh Chanyeol hoàn toàn cháy rụi.

Hơn hai mươi năm cuộc đời, Kim Sanbyul chưa hề biết qua mùi vị thất bại và mãi mãi không có thay đổi. Thần tượng nào rồi cũng đến ngày lụi tàn, chỉ là... cô ta sẽ giúp cái ngày này của Jin Misa tới nhanh hơn một chút.                                                                                                                    ***

Những ngày lưu lại trên đất Nhật đối với Misa là khoảng thời gian đẹp nhất. Giữa dòng đời xô đẩy trôi điên cuồng, may mắn thay cô không chỉ có một mình. Bên cạnh cô gái ngốc nghếch có một hàng xóm phúc hắc luôn khiến cho cô mỉm cười, nếu cô cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ không ngần ngại cho cô một bờ vai vững chắc để tựa vào.

Misa không biết thế nào gọi là yêu. Cô cũng không rõ vướng vào tình yêu của một người cảm giác sẽ ra sao? Cô chỉ biết, mỗi buổi sớm khi Chanyeol dùng chất giọng trầm ấm gọi cô thức dậy, cõi lòng cô chợt dấy lên sự thổn thức vô hình. Khi anh nắm tay cô chạy trên lối đi trải đầy tuyết, niềm vui lại tràn ngập trong tâm trí. Khi cả hai cùng ngồi tàu lượn trên không, thu gọn một góc thủ phủ Tokyo vào đáy mắt, trái tim nồng nhiệt của cô đã vì anh mà run rẩy, vì anh mà nảy sinh ý muốn ngưng đọng phút giây ngắn ngủi.

Thỉnh thoảng sẽ có cơn gió se lạnh khẽ lướt qua đôi vai nhỏ làm Misa rùng mình, lúc đó, Chanyeol lập tức choàng cánh tay mạnh mẽ ngang eo, kéo cô vào lòng, bàn tay gân guốc yêu chiều vuốt lên mái tóc màu hạt dẻ. Tiểu bạch thỏ nằm trong lòng anh lén ngước lên, thích thú trộm nhìn đôi mắt sâu hút của ai đó. Nếu chẳng may Chanyeol bắt được hành động đáng yêu này, anh chắc chắn véo lên chóp mũi cô một cái xem như trừng phạt.

Có đôi khi tình yêu không nhất thiết phải nói ra, dùng trái tim đồng điệu cảm nhận. Chỉ cần một ánh mắt trìu mến, sự quan tâm chân thành gửi đến nhau, mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của người mình yêu, như vậy là quá đủ.

Kỳ nghỉ đông của Chanyeol và Misa năm ấy tràn ngập sắc màu với nhiều cung bật cảm xúc. Cả hai từng ghé thăm hòn đảo nhân tạo Odaiba, cùng mua gấu bông đứng dưới chân Nữ Thần Tự Do chụp ảnh. Cũng từng ngắm hoàng hôn trên biển, thưởng thức những giọt Bouscasse Frimaire chua nồng giữa cái lạnh buốt giá.

Vài rồi buổi tối ngày cuối cùng ở lại Tokyo đã xảy ra một chuyện bất ngờ ngoài dự tính. Đó là lúc Chanyeol chuẩn bị cùng Misa trở về khách sạn, đột nhiên cô nàng cao hứng ngoảnh mặt nói với anh: Chanyeol, kể ra đây là lần đầu tiên chúng ta trải nghiệm một kỳ nghỉ dài ngày như vậy, anh nói có phải nên lưu giữ kỷ niệm bằng việc làm thật đặc biệt không?

Chanyeol nhẹ nâng hàng mày, đôi con ngươi sâu thẳm vụt qua ý tò mò, anh dịu dàng nhìn cô gái nhỏ: Một điều gì đó đặc biệt? Ý của em là?

Đơn giản lắm! Cô nháy mắt với anh, viền môi kéo cong lên thú vị: Chỉ sợ anh không chịu đau được thôi.

Cảm giác nhột nhột từ đỉnh đầu truyền tới, anh xoa xoa mái tóc bay bay trong gió, cúi người đối diện với gương mặt ửng hồng vì lạnh: Em đang thách thức anh sao? Anh là đàn ông cơ đấy.

Do anh nói nhé! Hãy cùng đi với em. Lời lẽ vừa dứt, bàn tay mang một lớp bao tay len dày đã nắm lấy tay Chanyeol, tinh nghịch kéo anh chạy về phía trước. Misa dường như đang rất vui, cô không quên ngoảnh lại dành tặng anh nụ cười lém lỉnh, tuyết trắng phản chiếu trong đôi đồng tử long lanh.

Biểu tình của cô khiến người đàn ông hơi bất ngờ, có điều anh chỉ đành cười khổ mặc cho Đầu Heo ngốc dẫn dắt. Lần này, không rõ cô định bày trò gì đây.

Không quá mười lăm phút sau, rốt cuộc Chanyeol cũng biết thứ đặc biệt mà cô nói đến là gì.

Hai người dừng chân trên con phố cổ đầy mùi vị năm tháng, cửa hiệu phun xăm lâu đời với những chiếc đèn kéo quân sừng sững trước mặt. Ánh sáng vàng nhạt êm dịu hắt lên đôi nam nữ một tầng cổ kính. Misa mỉm cười nói với Chanyeol, cô muốn xăm chữ 'Loey' ở phía sau bả vai. Cô thích chữ ấy, vì nó chính là nghệ danh anh hay dùng để sáng tác và cũng chính là cách viết ngược của các kí tự 'Yeol'.

Cảm xúc đầu tiên của anh sau khi nghe cô nói là cảm động.

Tiểu bạch thỏ muốn khắc tên anh lên cơ thể cô ấy, một vết xăm quả cảm, sâu sắc, sẽ theo cô đến hết cuộc đời, cho tới khi cô chết đi.

Lồng ngực cuộn trào cỗ ngọt ngào hạnh phúc, đáng lẽ anh muốn dang tay ôm cô vào lòng mà cưng chiều. Nhưng khi bắt gặp hình ảnh cánh môi anh đào bị chủ nhân nó hồi hộp cắn chặt, suy nghĩ anh bất giác lướt qua tia giảo hoạt. Ẩn ý trêu chọc ngày càng đậm, Chanyeol xoay nhẹ mũi giày trên nền tuyết, đôi tay thong thả đút vào túi áo choàng, tự tiếu phi tiếu nhìn cô, nói nếu thế thì anh sẽ xăm chữ 'Đầu Heo' cùng vị trí đó trên lưng.

Cái kẻ đáng ghét này thật xấu tính, cô đang nghiêm túc, anh lại cợt nhã đùa giỡn. Misa mặt mũi tối đen không khoang nhượng huých khuỷu tay vào người anh: Em phản đối! Không cho phép anh xăm chữ đấy. Không thích cái biệt danh đó chút nào! Nghe cứ như em ngốc lắm vậy.

Thì em đúng là ngốc thật mà! Anh dửng dưng đáp một câu, nụ cười đậm nét tà mị.

Người này chưa từ bỏ ý định bắt nạt.

Nhưng Misa là ai chứ, sao có thể chịu yếu thế trước anh. Cô ưu nhã cong môi, không giận cũng không buồn bực. Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ liền phản công: Nếu anh đã quyết định, cứ đi xăm một mình. Em không thèm nói chuyện với anh nữa, cho anh làm bạn với cô đơn.

Lời vừa dứt, thân ảnh nhỏ nhắn từ tốn đi vòng qua Chanyeol, thoải mái bước theo hướng ngược lại. Chỉ là chưa đến bước thứ hai, eo cô đã bị cánh tay cường tráng của ai kia ôm gọn. Môi mềm sủng nịnh rót hơi thở nóng hổi vào vành tai: Anh không thích làm bạn với cô đơn.

Mùi hương nam tính cùng hơi ấm từ vòng tay anh lan toả khắp cơ thể, giãn nở từng mao mạch nhỏ. Đây không phải lần đầu hai ôm nhau, thế nhưng xúc cảm vẫn còn nguyên vẹn, chân thực như ngày nào.

Bất chấp trái tim reo hồi loạn nhịp, cô cố tỏ ra vẻ giận dỗi, nhàn nhạt trả lời: Mặc kệ anh. Em về khách sạn...

Vật căng mọng, ươn ướt bất ngờ lướt nhẹ trên gò má, luồng điện tê dại truyền khắp tứ chi trực tiếp ngắt quãng lời nói của Misa. Cô gần như đóng băng trong giây lát, nghe thấy chất giọng trầm thấp tựa hồ tiếng violin du dương: Không xăm chữ Đầu Heo nữa. Anh sẽ bảo người ta viết tên em trên lưng, có được không?

Cơn gió đông vô tình thổi đến, mấy cái lồng đèn kéo quân khe khẽ rung chuyển, ánh sáng dập dềnh phủ lên nửa khuôn mặt xinh xắn, dù đứng ở phía sau, Chanyeol vẫn lờ mờ thấy khoé môi anh đào đang dần cong lên, từ sâu trong đáy mắt cô chất chứa tia ngọt ngào xen lẫn e thẹn: Còn tạm được, bỏ qua cho anh lần này.

Em nói có thật không? Chanyeol ôn nhu cúi đầu, tiếp tục làm sâu sắc cái ôm, anh luyến tiếc hôn trộm thêm vài cái nữa lên gò má đáng yêu. Hài lòng chiêm ngưỡng vệt đỏ hồng mỗi lúc một mở rộng lãnh thổ.

Phía xa xa, một vài cư dân bản xứ bị hành động thân mật vừa rồi thu hút, ánh nhìn rất có khuynh hướng dời đến góc cuối con đường. Thật may ở khu phố cổ kính này, đa phần họ không nhận ra hai người là ai. Tuy vậy, cũng đủ làm Misa ngượng tới nóng ran cả mặt, cô dùng vận tốc nhanh nhất rời khỏi vòng tay Chanyeol, không ngừng thúc giục anh vào trong cửa hiệu.

Từ trước tới giờ, Misa chưa một lần trải nghiệm qua cảm giác đau đớn khi xăm mình. Vốn dĩ bình sinh cô gái nhỏ đã rất sợ đau. Thế mà đêm nay chẳng biết động lực gì đã thúc đẩy cô đưa ra quyết định táo bạo, còn hứng thú rủ rê thêm chàng hàng xóm mỹ nam.

Về phần Chanyeol, anh chàng rõ ràng đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị tiểu bạch lôi kéo cũng đàng bấm bụng gật đầu. Sự thật là anh đâu có giỏi chịu đau, bất quá vài phút trước có người không biết tự lượng sức lỡ giương võ ra oai với thỏ trắng, mới dẫn đến kết quả phóng lau phải theo lau.

Nhờ vào vốn tiếng Nhật thông thạo, Chanyeol dễ dàng nói cho nhân viên biết chữ hai người muốn xăm trên lưng, tỉ mỉ chỉ rõ từng vị trí. Sau khi thống nhất kiểu chữ, anh và Misa theo đúng trình tự đổi trang phục vào phòng kín. Bởi vì đến cùng lúc nên cả hai được xếp chung một phòng, hai chiếc giường chỉ cách nhau một tấm màn che mỏng, nằm bên kia cũng có thể quan sát biểu cảm của đối phương.

Trong suốt quá trình thực hiện, Misa đau đến phát khóc, ngón tay căng thẳng bấu chặt lấy ga trải giường. Nhiều lúc đã muốn thét lên bỏ cuộc, nhưng cứ nghĩ đến việc tên anh - người đàn ông cô trao trọn cả trái tim, dần khắc sâu trên từng thớ thịt, cảm giác ấm áp, ngọt ngào lại dâng trào mạnh mẽ, mãnh liệt lấn ác đi đau đớn tầm thường.

Khoé mi đen dày chớp động, sức mạnh tình yêu giúp cô dũng cảm vượt qua cơn đau nhất thời, kiên nhẫn chờ đến khi quá trình xăm trổ kết thúc.

Người đàn ông phía sau tấm rèm khẽ ngoảnh mặt, con ngươi ấm áp dừng lại ở cô gái nhỏ toát mồ hôi chịu đựng. Misa sớm nhận ra ai kia đang chăm chú nhìn mình, liền nghịch ngợm làm mặt xấu, chu môi thè lưỡi với anh. Nhất là mỗi lúc Chanyeol khẽ thốt lên xin nhân viên nhẹ tay một chút, cô đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, hơn nữa, còn được nước lấn tới. Sau đó còn dùng tâm tình hào hứng đánh giá khuôn mặt tuấn lãnh tối sầm như đêm ba mươi của hàng xóm Park. Đôi lông mày đẹp đẽ cau chặt cơ bản không đủ tác dụng đập tắt ý trêu chọc từ bạch thỏ.

Một giờ đồng hồ vật vã cuối cùng cũng trôi qua, tác phẩm nghệ thuật trên lưng cả hai đã hoàn thành. Cảm giác ê ẩm dù lớn cách mấy cũng không thể khoả lấp được bồi hồi, hạnh phúc khi được nhìn thấy tên gọi của bản thân khắc lên vai đối phương.

Dòng chữ hiện hữu chân thật mà sâu đậm, Chanyeol xúc động nghiêng đầu, ánh mắt yêu thương rơi trên từng kí tự còn rỉ một ít máu sau bả vai trắng ngần. Bàn tay gân guốc âu yếm khẽ chạm vào nó, giọng nói trầm thấp trở nên khản đặc: Còn đau không?

Em không đau. Cô hồn nhiên mỉm cười, đồng tử tinh khiết như pha lê nhuộm ánh sáng mặt trời.

Chanyeol vươn tay ôm người con gái đối diện vào lòng. Thân thể mềm mại có chút run rẩy chờ đợi, ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng mơn trớn vùng da thịt có tên gọi của cô, giống như một cách thể hiện tình cảm, đơn thuần nhưng vô cùng ấm áp.

Chanyeol cùng với cô gái nhỏ rời khỏi cửa hiệu xăm lúc tuyết bắt đầu chớm rơi. Tay anh nắm lấy tay cô, bước chân để lại tầng dấu vết lớn nhỏ trên lối đi trắng xoá.

Gió khuya hiu hắt thổi đến cuốn theo vài hạt tuyết li ti đáp xuống mái tóc dài mượt. Cái mát lạnh của tinh thể nước hoà lẫn hương anh đào nhẹ dịu vươn vấn trái tim.

Chanyeol ôn nhu phủi mớ hoa tuyết đậu trên tóc Misa, không chần chừ cởi chiếc áo choàng khoác lên đôi vai gầy. Cô hơi ngạc nhiên bảo không cần đâu, vì như thế anh sẽ lạnh. Anh liền cười hiền hậu đáp thế thì anh chỉ cần ôm em là hết lạnh rồi. Misa còn chưa kịp phản ứng đã có cánh tay rắn chắc vòng ra sau, ghì chặt cô vào khuôn ngực cường tráng, đánh dấu chủ quyền.

Lúc ấy, cô lập tức mỉm cười ngọt ngào, đầu nhỏ thẹn thùng tựa vai anh, cảm nhận thời gian bình lặng trôi, cảm nhận hơi thở thân quen giữa tiết trời lạnh giá.

Cột đèn dọc hai bên đường toả ra luồng sáng xuyên thấu đám tuyết rơi chầm chậm, trông từ xa y hệt như cơn mưa bụi. Khói trắng mờ ảo dày đặc ẩn hiện nơi con ngươi hổ phách, đôi mắt hai mí sâu hút lại to tròn chẳng khác nào mắt trẻ con luôn khiến đôi phương chìm ngập trong biển tình mê luyến. Giống như lần đầu tiên nhìn vào mắt anh, Misa luôn không giỏi chế ngự nhịp tim, cảm giác ngây ngẩn đủ điều kiện vây bủa, cô từng bước, từng bước một trầm luân.

Phía cuối con đường tuyết trắng phủ kín, đôi nam nữ tự do tự tại thoải mái nghịch tuyết. Chanyeol bảo cô gái nhỏ tạo dáng dễ thương, còn mình thì ngồi cặm cụi trổ tài 'điêu khắc' theo hình mẫu. Mất một lúc tỉ mỉ nặn ép, cuối cùng sản phẩm cũng có nét hao hao giống, nếu mang ra đánh giá thật không tồi tí nào. Misa phấn khích vỗ tay tuyên dương hàng xóm mỹ nam, anh liền cười tà bảo hay là em thử nặng hình anh đi, cô nàng hào hứng gật đầu chẳng chút suy nghĩ.

Và thế là, một lát sau...

Misa, ai đây?

Là anh đó.

Em đang nặn con bò mà. To đùng, có bốn chân, có đuôi, còn có sừng nữa này.

Nhưng nó vẫn là anh. Yeollie bò mộng cơ.

Người nào đó khói bay hừng hựt trên đỉnh đầu: Misa, em to gan dám chọc giận anh. Có biết hình phạt chờ đợi phía trước là gì không?

Tiểu bạch thỏ mặt mày lấm lét tranh thủ bỏ chạy, nhưng ai kia đã nhanh chóng đuổi theo từ đằng sau. Chân ngắn cơ bản không thể vượt qua tốc độ của chân dài, cho nên cô nhanh chóng bị tóm gọn.

Để xem em trốn bằng cách nào?

Thỏ trắng khổ sở khép nép đổi chiến thuật: Chanyeol tha cho em... Cô nàng giơ ngón tay trỏ, nháy mắt nịnh bợ: Mở rộng tấm lòng, 'khai ân' lần này thôi.

Chanyeol thú vị nhướng mày: Cũng phải có điều kiện. Thể hiện bằng hành động thực tế.

Hành động gì cơ?

Giống như anh thường làm với em.

Misa thừa sức hiểu anh đang muốn nói đến điều gì, gò má trắng ngần bắt đầu đỏ ửng như cà chua chín, cô do dự đôi chút, cuối cùng hít một hơi thật sâu, mi mắt nhắm lại, chầm chậm ép môi mình lên má anh: Thế này được chưa?

Được rồi!

Hát cho anh nghe đi!

Em không hát một mình. Anh phải hát cùng em mới được.

Ừ! Anh sẽ hát chung với em.

Nhớ nhé! Không được nuốt lời.

Ngọn đèn cũ kĩ chiếu ánh sáng mờ nhạt xuống lề đường, khéo léo phác hoạ hình ảnh đôi nam nữ tay trong tay. Người đàn ông cao lớn đôi mắt trìu mến, si mê ngắm nhìn cô gái nhỏ, cô gái thuần khiết đón lấy những bông tuyết lành lạnh, giọng hát trong trẻo hoà quyện với chất giọng nam tính trầm khàn. Bản tình ca du dương, tràn ngập góc phố cổ.

Anh đã len vào trái tim em, không chút âm thanh không chút tiếng động, chuyện xưa đã tan biến đi mất.

Em chưa từng để ý tới, vô tình yêu anh mất rồi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn giữ khoảng cách.

Những làn sóng yêu và hận cứ nối tiếp nhau đổ vào, cuốn đi ký ức tuần hoàn của một chu kỳ.

Hơi thở của gió biển luôn không cố ý làm anh chạm vào sự trong sáng của em trong lòng anh.

Em đã lỡ yêu anh... chìm vào u mê, ai đến để đánh thức em?

Bờ biển cô đơn này, một màu xanh trong suốt, nỗi đau của sự cô đơn nơi em.

Nơi hòn đảo mà anh luôn nhớ, đã tìm được tất cả dấu chân của em đến đây...

Tình yêu lại bặt vô âm tín.

Chiếc Bentley Mulsanne chậm rãi vạch gió chạy băng băng trên con đường đầy tuyết. Màn đêm cô đặc, không gian tĩnh mịch thêm phần mở rộng, dưới làn tuyết mờ ảo, người đàn ông ngoài tứ tuần nghiêm nghị trong bộ âu phục tối màu, ngồi ở hàng ghế sau xe vẫn thấy đâu đó một bóng người lướt qua tầm mắt.

Cẩn trọng dùng tư duy rà soát, trí nhớ chuẩn xác giúp ông nhận định hình ảnh vừa rồi quen thuộc tới mức nào. Đôi mắt lạnh lẽo phút chốc nhíu lại: Mau dừng xe.

Âm lệnh đột ngột truyền vào màng nhĩ suýt nữa đã khiến người thanh niên lái xe loạng choạng lạc tay lái. Anh ta giật mình, vội vã thắng gấp tấp xe vào sát lề đường. Con ngươi tinh nhạy loé lên tia khó hiểu, nhưng với thân phận một trợ lý nhỏ, dĩ nhiên không có tư cách dò hỏi quá nhiều chuyện của cấp trên.

Người đàn ông trung niên nhoài người vươn tay hạ kính chắn xuống, đôi mắt nhăn nheo căng thẳng quét về cặp nam nữ bên kia vỉa hè. Giống như xác định thêm lần nữa, mà cũng giống như loại hành động dò xét.

Biểu hiện này, người thanh niên một thân âu phục cho là khác lạ. Qua vài phút, cuối cùng anh ta không nén nổi tò mò, nhỏ giọng thắc mắc: Chủ tịch, ngày mai còn có lịch hẹn gặp đối tác, trời đã khuya, ông định đi đâu nữa sao?

Đúng như điều anh ta lo sợ, câu hỏi vừa rồi đã làm người đàn ông quyền lực phân tán sự chú ý, ánh mắt đầy chết chóc, hai đầu chân mày cau lại tỏ vẻ không hài lòng. Trợ lý của ông biết ý, tiu nghỉu cúi đầu, không dám phát ngôn lung tung.

Có điều mọi việc vẫn chưa kết thúc ở đó. Khi vị tổng tài nọ lạnh nhạt lên tiếng một lần nữa, người trợ lý trẻ cảm thấy quả tim mình gần như rơi ra.

Ông giao cho anh ta nhiệm vụ từ trước đến nay chưa bao giờ làm qua. Một nhiệm vụ thật đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.