Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 75: Chương 75: Thỏ Trắng Và Sói (2)




Dưới lớp lá khô màu vàng nâu, những gộc rễ ngoằn nghèo, kiên cường nhô lên khỏi mặt đất uốn lượn, đôi nam nữ nằm trên đám cỏ non rõ ràng đang rơi vào tình trạng bất động.

Giây phút cánh môi mềm mại cảm nhận làn da trơn nhẵn thuộc về gương mặt tuấn tú, cô gái phủ phục lên người chàng trai đột ngột mất đi phản ứng, tay chân cứng đờ tê liệt, nhưng đáy mắt vẫn lộ rõ sự ngỡ ngàng, sắc đỏ nở rộ trên gò má trắng mịn.

Không thể nào tin nổi, vừa rồi cô đã hôn anh sao? Misa cuống cuồng trở người bò dậy, nhanh chóng kết thúc cái tư thế ám muội này.

Đúng vào giây phút đó, bàn tay người bên dưới đột ngột bắt lấy cổ tay cô, Misa hoảng hốt quay lại, bắt gặp đôi mắt phượng bên dưới trở nên mờ đục, hơi thở đàn ông dồn dập càng lúc càng nặng nề gấp bội.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra sẽ phản khán làm sao đã thấy anh nhíu chặt lông mày, khó khăn cất giọng khản đặc.

Đừng cử động.

Cô sợ hãi mở to mắt nhìn chàng trai nằm bên dưới, sau cùng khẽ lướt xuống chút nữa mới phát hiện cơ thể mảnh mai của mình đang dán sát vào người anh không chút khe hở.

Áp lực sinh ra từ nơi nào đó mỗi giây trôi qua thêm phần đậm, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết hiện tại mình cảm thấy rất sợ hãi, cô sợ sói hoang, sợ luôn cả phản ứng kỳ lạ của hàng xóm lúc này.

Cho nên cô chọn cách nằm im, một chút nhúc nhích hay một tiếng động cũng chẳng dám phát ra, thậm chí Misa còn không dám tiếp tục đối diện với cái nhìn nóng bỏng của anh, cô nhắm mắt lại mà trong lòng muốn khóc.

Cả hai cứ thế chỉ còn nghe thấy nhịp tim, cảm nhận từng đợt máu chảy rân rân, có cả tiếng tán cây vi vu trong gió.

Mãi cho đến khi lá khô xào xạc bị gió bất ngờ cuốn bay tán loạn lên không trung, chân mày Chanyeol mới giãn ra phần nào, cơ mặt bắt đầu thả lỏng, căng thẳng qua đi giúp hơi thở anh dần dần bình ổn.

Con người sắc lạnh dịch chuyển lên cô gái nằm trên mình, thỏ trắng hai mắt nhắm nghiềm, bộ dạng nhăn nhó trông thật đáng yêu, ngón tay anh không kiềm được chạm vào hàng mi đen dày. Misa co rúm người, run rẩy hé mắt lén nhìn anh.

Đầu Heo ngốc, em có biết mình mới làm gì không? Lỡ đâu tôi không kìm nén được thì làm thế nào?

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng rót vào tai. Âm điệu này nếu như ở một hoàn cảnh khác nhất định là rất dễ nghe. Có điều ngay lúc này, tác dụng nó lại đi theo hướng ngược lại.

Cô gái phía trên lập tức chống tay nâng người ngồi dậy tức giận ngút trời, đôi tay nhỏ nhắn không ngại dùng lực thả những đánh cú đánh túi bụi xuống bắp đùi anh.

Chanyeol chết tiệt! Chanyeol chết bầm! Đồ xấu xa! Là anh bắt nạt tôi! Hic... hic... Cô vừa đánh, vừa mếu máo rơi nước mắt, trong lòng bỗng dưng uất ức vô cùng.

Tiểu bạch thỏ quả nhiên học đòi đả nữ Eunhee đi theo xu hướng bạo lực, Chanyeol bên dưới còn chưa kịp định thần đã bị ăn đòn tơ tả hoa lá. Cũng may thân hình anh thuộc dáng cao, lúc còn lại thực tập sinh luyện vũ đạo luôn phải thấp người xuống, nhờ thế cơ đùi khá là rắn chắc, nếu không, khả năng hôm nay bị thỏ con hư hỏng đánh đến nhão ra rồi.

Tiểu bạch thỏ thấy đối phương không kháng cự, đương nhiên được nước càng làm tới, nhưng khả năng chịu đựng của anh cũng có hạn, một phút tiếp theo cánh tay cường tráng rất dễ dàng đã thành công giữ lấy đôi tay nổi loạn nào đó.

Cô bị anh chế ngự, đôi mắt tròn xoe phẫn nộ trợn lên, liếc một cái thật sắc. Đổi lấy cái nhìn khiêu khích ấy là viền môi đẹp đẽ ưu nhã kéo giãn ra.

Thái độ bình thản của anh khiến thỏ trắng trở nên điên tiết, nối tiếp là một hành động mà Chanyeol không hề ngờ tới, mà vì không có dự trù trước nên anh đâu có đề phòng, đành bất lực trơ mắt nhìn thỏ trắng chồm người về phía trước, áp miệng cắn anh một cái rõ đau ngay giữa bắp tay.

Ahhh... Em tuổi cẩu à? Sao lại cắn tôi? Khuôn mặt tuấn tú co cứng cảm thán, Chanyeol đồng thời dừng ngay ở dấu răng thỏ in hằn trên cánh tay rỉ máu. Còn phối hợp giơ giơ ra phía trước để minh hoạ.

Phát tiết xong xuôi tâm tình đã phần nào nguôi ngoai, nương theo ngón tay anh dẫn đến sản phẩm do mình để lại, Misa có hơi chột dạ. Ban nãy cô tức giận quá nên mới cắn bừa thôi, thật không cố ý làm anh bị thương.

Bắt được tia lay động trong đôi mắt đen huyền, khoé mi Chanyeol hiện rõ ý cười, tâm tư so với ban nãy thoải mái hơn rất nhiều, anh chàng thừa cơ hội này bèn nảy sinh ý muốn hù doạ Đầu Heo ngốc một chút. Thế là mặt mũi y hệt khỉ ăn phải ớt, mắt híp lại thành sợi chỉ, ôm tay liên tục kêu đau.

Ahhh... Đau quá đi, có khi bị nhiễm trùng mất.

Misa vô cùng áy náy khi chứng kiến anh bị đau, nhưng cô cơ bản không hề hiểu biết về y học, chân tay thừa thãi chẳng biết nên thế nào mới phải đây.

Đột nhiên, cô bất ngờ dùng hai tay chạm đến cánh tay bị thương của Chanyeol, nhất quyết kéo về phía mình.

Rút kinh nghiệm từ lần tấn công trước, anh chàng vội vàng đề phòng muốn giật lại ngạc nhiên hỏi.

Đầu Heo ngốc, em định làm gì?

Anh nói anh đau mà, tôi chỉ muốn giúp anh thôi. Câu nói vừa dứt, bắp tay đã bị cô giằng lấy.

Chanyeol ngây người nhìn thỏ trắng nghiêng đầu xuống, hút lấy không khí bên ngoài rồi từ từ thổi ra nhè nhẹ, nhè nhẹ lên chỗ da thịt bị sưng tấy.

Thấy đỡ hơn chưa? Cô ngừng lại, đầu nhỏ ngẩng lên hỏi.

Hồi nhỏ mỗi lần cô bị ngã, mẹ thường dịu dàng thổi nhè nhẹ chỗ bị thương, mẹ nói làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn, lúc đó Misa liền nín khóc ngay, bây giờ mặc dù đã lớn, cô vẫn còn nhớ rõ như một loại thói quen trong tiềm thức.

Cũng tạm. Chanyeol hạ giọng trả lời, mi mắt cong cong nhìn cô gái trước mặt chăm chú.

Misa không mấy quan tâm, được hàng xóm tán thưởng, cô tiếp tục nghiêng người thổi thổi lên vết cắn, ngón tay thon dài còn phối hợp xoa nhẹ xung quanh. Cảm giác mát mát, nhột nhột này đối với Chanyeol thật không tệ.

Xong rồi. Anh còn bị thương chỗ nào nữa không? Hài lòng với khả năng giảm đau của mình, mắt cười nheo nheo hỏi.

Misa không có nhận ra, người nào đó bắt đầu nảy sinh tà ý, chân mày nhấc lên, nụ cười yêu mị nở trên khoé môi đầy đặn.

Thật ra tôi bị gai đâm ở chân, nhưng vết thương ấy có thể tự băng bó được. Anh cúi đầu về phía cô gái ngốc trước mặt, ngón trỏ đưa lên chỉ vào lồng ngực trái. Nhưng còn chỗ này... khi nãy vừa hưởng trọn một cú huých tay của em... Ahhh...

Đừng quá ngạc nhiên. Sở dĩ anh chàng phúc hắc đang nói nửa chừng đột ngột ngắt ngang mà hét lên như vậy là vì cô gái bên cạnh đã đoán được ý đồ của anh, vậy là cô nàng triệt để ngăn chặn bằng một cú huých nữa vào bên ngực còn lại.

Thực tế thì Misa đâu có dùng nhiều lực, là vì người nào đó quá bất ngờ nên mới phản ứng mạnh như thế.

Anh chàng ôm cánh tay không khỏi than vãn, trong khi đó Misa đã thuận bước đi thẳng sang bãi cỏ non rồi.

Biết mình không còn cơ hội trêu chọc cô nữa, anh có hơi thất vọng nhưng rất nhanh chóng liền tìm được thú vui mới. Gom đống lá khô dưới chân thành một nhúm, Chanyeol điềm nhiên cầm que củi cào cào chúng vào đống lửa. Lửa cháy hừng hực tạo thành âm thanh cực kỳ vui tai.

Và mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc ở đây nếu tiếng kêu của loài động vật hoang dã vài phút trước không vang lên lần nữa.

Chanyeol đang ngồi cạnh đống lửa bỗng trông thấy bóng đen loáng thoáng lướt qua tầm nhìn với tốc độ siêu đẳng. Lúc đầu anh còn thấy ngờ ngợ nhất thời chưa kịp xác định vật thể ấy là gì.

Mãi đến khi, cánh tay nhỏ choàng ngang eo anh níu chặt lưng áo, cảm giác khuôn mặt non mềm hoàn toàn vùi vào tấm lưng vững chắc, Chanyeol mới kéo môi cười hài lòng. Xem ra bạch thỏ sợ lọt tới miệng sói hoang nên mới tự nguyện dâng mình đến con sói bự to tướng trước mặt là anh.

Đúng lý anh nên kéo cô gái ngốc này vào lòng mới đúng, nhưng Chanyeol còn nhớ cách đây vài phút Đầu Heo ngốc vẫn là mạnh miệng mắng anh ra sao, cho nên vẻ lạnh lùng duy trì trên khuôn mặt chưa có ý định tan ra.

Tiếng sói đã ngưng bặt, cơn sợ hãi cũng vơi đi phần nào, cô gái phía sau ngượng chín cả người. Ngón tay bấu vào áo phông của anh từ từ thả lỏng, cô rụt rè nâng người giữ khoảng cách với anh, khuôn mặt xinh đẹp quay sang chỗ khác.

Vào thời điểm đó, cô chợt nghe thấy chất giọng khàn khàn ngân nga giai điệu vui tươi phá tan bầu không khí ngột ngạt.

Đúng vậy, sói, tôi là một con sói, ah woooo, tôi yêu em...

Tôi là sói và em là mỹ nhân

Phải rồi, sói, tôi là một con sói, ah woooo, tôi yêu em...

Tôi là sói và em là mỹ nhân.

Không thể nào chối bỏ,

Tôi để mặc bản thân đắm chìm trong xúc cảm mãnh liệt này...

Tôi thích những thứ giản đơn,

Những điều ẩn giấu trong tôi giờ đây đã tỉnh giấc...

Nhìn xem, em đang sợ hãi,

Đến nỗi chẳng thể hiểu được tình cảnh trước mắt mình...

Con sói gớm ghiếc kia định ăn thịt mình sao?

Không phải thế đâu, bởi tôi đã yêu em mất rồi.

Chanyeol cất lên lời bài hát tươi sáng, ánh mắt thỉnh thoảng đầu nhìn về cô gái bên cạnh chọc cười.

Misa nhìn bộ dạng của anh, sống mũi cao chum lại, tai yoda vểnh vểnh lộ ra sau mai tóc cùng với biểu lộ tinh nghịch cuối cùng đã thành công khiến cô bất chấp hình tượng lăn ra ôm bụng cười, cười đến không biết trời cao đất dày là gì. Hai người cứ thế bỏ qua luôn mọi tức giận.

Trời về khuya, cả chàng sói bự và cô nàng thỏ đều rơi vào tình trạng da bụng dính da lưng.

Nói thật thì điều này cũng không quá khó hiểu, vất vả ghi hình đến tối mịt, ăn uống lại không đầy đủ, hại dạ dày biểu tình kêu lên mấy tiếng ột ột vô cùng sinh động. Lúc này, Misa mới thấm thía sinh tồn trong rừng sâu thực sự không dễ chút nào.

Cô nhìn chàng trai bên cạnh khéo léo dùng chiếc lá rừng quấn tròn hứng sương đêm ngưng đọng trên cỏ dại làm nước uống. Chất lỏng trong suốt hiếm hoi từ từ chảy vào chiếc cốc làm bằng lá cây rất đẹp mắt, nhưng nó lại không thể giải quyết cơn khát cho cả hai.

Em uống đi! Chanyeol đưa mắt nhìn Misa, đưa chiếc lá về phía cô.

Tôi không thấy khát, anh cứ giữ lại cho mình.

Giờ là lúc nào rồi còn giả vờ. Chạy bộ từ chập tối tới giờ, em nghĩ lời nói này tôi sẽ tin sao? Anh nhíu mày không hài lòng, nhất quyết chìa chiếc lá trong tay ra, giọng nói toát lên sự nguy hiểm khó thấy. Em muốn tự uống hay để tôi giúp?

Misa cho dù có ngốc cũng thừa biết phương thức để tôi giúp mà anh vừa nói là gì, nét mặt thoáng chốc đỏ như tôm luộc, cô hốt hoảng vươn tay đỡ lấy cuốn lá, hấp tấp dốc thẳng vào cổ họng.

Để tôi tự làm.

Sự thanh mát của tinh túy từ đất trời khiến sức nóng trong người giảm đi một nửa, cảm giác như dòng mạch khê tinh khiết mang đến cơn sảng khoái lại thường, cô thoải mái vân vê chiếc lá trong tay, lại thu gọn khoé môi uốn cong của hàng xóm đáng ghét, một tia cảm động khẽ lướt ngang, mơ hồ mà chân thật.

Có nước uống rồi tất nhiên sẽ nghĩ đến việc tìm thức ăn, dù gì trước mắt anh và cô phải cầm cự qua hết đêm nay, ngày mai trời sáng mới hy vọng có cơ hội ra khỏi khu rừng.

Chanyeol không do dự nhanh chóng cầm chặt lấy đèn pin cất bước về phía trước. Misa ở đằng sau hấp tấp chạy theo, y hệt cái đuôi nhỏ kéo kéo vạt áo anh.

Anh định đi đâu vậy?

Nhặt hạt dẻ, em cứ ngồi yên ở đây đi, rất nhanh tôi sẽ trở về!

Tiểu bạch thỏ biết nghe lời, cũng hoàn toàn tin tưởng người đàn ông kề cận mình, nhưng cái cô ái ngại chính là tiếng sói hoang cứ cách vài phút lại tru lên một lần, vậy là cô nhăn mặt, nắm chặt lấy cánh tay rắn rỏi của Chanyeol, sống chết đòi đi cùng.

Anh chàng nào đó đâu có chịu nổi sự ồn ào, náo loạn, rốt cuộc anh đã gật đầu, đồng ý mang theo Misa ở bên cạnh.

Tiết trời se lạnh cuối mùa thu, hạt dẻ dại bắt đầu cho quả, thời điểm này những cánh rừng đã rụng đầy trái dẻ. Hạt dẻ đã tách vỏ màu nâu thẫm rơi đầy dưới gốc cây toả mùi hương ngào ngạt thật hấp dẫn.

Rừng cây dẻ không cách xa đống lửa cho lắm, đứng chỗ này có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực cháy đậm màu đỏ vàng, Chanyeol và Misa hoàn toàn đủ lý do để an tâm nhặt thêm một ít lương thực nữa làm nguồn dự trữ.

Anh đi trước khom người rọi đèn pin, bàn tay to dày thành thạo vươn ra tách vỏ trái dẻ bật cuống rụng chất đầy gốc cây, hoặc là lựa chọn những hạt không bị sâu cho vào chiếc áo sơ mi Misa đã buộc thành cái túi rộng thùng thình chìa ngay bên cạnh.

Hai người phối hợp khá ăn ý, ví như lúc Chanyeol mỏi tay cô liền cầm đèn pin hộ anh, mồ hôi thấm ướt mái tóc trước trán không biết điều chảy dài xuống gò má, Misa sẽ chẳng ngần ngại dùng tay lau sạch cho anh.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, khi cái giỏ trên tay Misa đã nặng trĩu với cơ man nào là hạt dẻ, cả hai bắt đầu dự tính tới việc trở về với chiến lợi phẩm.

Chanyeol khăng khăng đòi xách hạt dẻ hộ tiểu bạch thỏ, cô nàng lại rất biết phối hợp chuyển chiếc giỏ cho anh.

Như có mị lực thôi thúc, bàn tay gân guốc chần chừ phút chốc rồi chầm chậm đưa đến nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Misa không cự tuyệt. Đêm tối che khuất khuôn mặt quá đỗi ưu tú, cô không rõ biểu cảm Chanyeol như thế nào, nhưng cô mơ hồ cảm nhận mạch đập trên đầu ngón tay đan chặt của cả hai bắt đầu tăng dần.

Bước chân giẫm trên lối mòn đều đều, một bóng đen khổng lồ bất thình lình xuất hiện chắn ngang trước mặt anh và cô cùng với âm thanh gầm gừ ghê rợn.

Cảm giác hãi hùng đột ngột ập đến, Misa hét lên thất thanh, theo phản xạ bèn chiếu đèn pin theo hướng đối diện.

Tức thời, đèn pin trên tay bị đánh rớt, một lực khá mạnh tác dụng từ sau lưng kéo cơ thể cô ngã nhào xuống bụi cây rậm rạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.