Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 74: Chương 74: Thỏ Trắng Và Sói (1)




Trời về khuya, trăng tròn bắt đầu ló dạng, nhô lên cao, y hệt cái đĩa bạc treo trên ngọn cổ thụ toả thứ ánh sáng êm dịu, khi tỏ khi mờ như thể vừa day dứt trôi ra từ dãy ngân hà. Ánh sáng xuyên qua từng tán lá chiếu xuống mặt đất, in hằn vô số bông hoa dưới lớp lá khô phủ kín, lại dặt dìu chảy trên thân thể đôi nam nữ ngồi bên đống lửa. Cả hai đang cố che chở cho nhau, mạnh mẽ đối diện với thiên nhiên, tìm cách sinh tồn qua đêm nay giữa chốn rừng rậm khắc nghiệt, trùng trùng điệp điệp.

Trời cuối thu vào nửa đêm không khí se lạnh, Chanyeol đi lấy thêm mấy cành cây khô, cho vào đống lửa, khiến nó cháy bùng lên ấm áp, nhờ vậy mà xua tan cái lạnh giá chốn rừng xanh núi thẳm.

Misa ngồi lại gần ngọn lửa, đưa hai bàn tay ra, hà hơi vào sau đó chà sát để sưởi ấm. Nghe nói cách này có thể phần nào giúp tăng nhiệt độ.

Lúc bấy giờ Chanyeol cũng đã đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Sắc lửa phản chiếu màu đỏ cam càng làm tăng thêm nét hồng hào trên đôi gò má. Misa ngồi yên sưởi ấm không có để ý đến đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú. Cho đến khi cảm nhận mùi hương nam tính thoảng qua chóp mũi từ chiếc áo sơ mi choàng qua bờ vai, cô bất giác giật mình quay lại, sững sờ bởi hành động nghĩa khí vừa rồi.

Là áo của anh mà, sao lại nhường cho tôi?

Đáp lại biểu lộ ngỡ ngàng ấy là nụ cười như không cười đầy ẩn ý, Chanyeol cẩn thận vươn tay sửa lại chiếc áo trên vai cô thật ngay ngắn, khuôn mặt vẫn thuỷ chung giữ nguyên vẻ điềm đạm.

Đừng xem thường khả năng chịu lạnh của đàn ông, người bị ốm phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.

Trước thái độ kiên quyết không cho phép từ chối này, Misa cũng đành thoả hiệp, rất biết nghe lời anh, ngón tay trắng sứ kéo chiếc áo sơ mi che kín lại. Mùi nước hoa nhàn nhạt hoà lẫn với mùi hoắc hương đặc trưng từ cơ thể Chanyeol gần như khiến cô hơi ngây người, chú hươu nhỏ chẳng hề báo trước cứ chạy loạn xạ nơi ngực trái. Nhưng chỉ tiếp đó vài giây, sự trống trải trên cổ tay trái lập tức mang tới cảm xúc xót xa, day dứt trĩu nặng. Misa ngước nhìn chàng trai bên cạnh, hàng mi cụp xuống ảm đạm, giọng nói đột nhiên hạ thấp lạ thường.

Xin lỗi! Cánh môi mím chặt mấp máy, khó khăn lắm mới thốt lên hai chữ vừa rồi.

Tầm nhìn của Chanyeol chậm rãi dịch chuyển về phía cô, chân mày anh hơi nhíu lại, có vẻ không hiểu lý do của lời xin lỗi, anh đương nhiên cũng chẳng thể giải thích nguyên nhân khiến cô trở nên ủ rũ.

Lắc tay... tôi làm mất rồi.

Thì ra cô đang muốn nói đến món quà anh tặng cho cô. Chanyeol bất giác trầm lặng suy nghĩ, nhưng rất nhanh chóng, bàn tay gân guốc đã nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy của Misa an ủi.

Chỉ là một chiếc lắc tay thôi. Mất rồi thì bỏ đi. Bao giờ về Seoul, tôi sẽ mua lại cho em cái mới.

Lắc tay hoa anh đào là món quà đầu tiên Chanyeol tặng cô. Cơ bản về kiểu dáng của chiếc vòng, Misa vốn rất thích. Nhưng tất cả không chỉ có thế. Thực ra bản thân cô cũng không hiểu, vì cớ gì mình lại có xúc cảm đặc biệt với chiếc lắc như vậy. Mỗi lần nhìn thấy tia sáng lấp lánh trên cổ tay, Misa tựa hồ trông thấy hàng xóm đáng ghét vào đêm hôm ấy, khoảnh khắc anh nở nụ cười đẹp đẽ, đích thân đeo chiếc lắc lên cổ tay trắng ngọc, cô vô duyên vô cớ nảy sinh cảm giác lưu luyến lạ thường. Cho nên những gì thuộc về anh cô đặc biệt trân trọng, tiếc rằng chiếc lắc hiện hữu bên cạnh Misa còn chưa tròn một ngày đã y hệt vì sao buổi sớm mai mà vụt mất. Là do cô hậu đậu đánh rơi nó, hay bởi vì giữa Misa và chiếc vòng ngay từ đầu vốn không có duyên phận với nhau, nên ông trời mới sắp xếp mang nó đi.

Cõi lòng nặng trĩu bị đè nén bởi tảng đá nghìn cân, Misa vô cùng áy náy, Chanyeol đối xử tốt với cô như vậy, thế mà món quà anh tặng cô cũng vụn về không bảo quản tốt. Có phải anh lúc này cũng đang giận cô, giống như cô đang thầm trách bản thân mình. Đôi đồng tử đen láy chỉ còn duy nhất sự u buồn, thực ra Misa định nói cho dù mua lắc tay mới, nhưng món quà đầu tiên đối với cô chứa đựng rất nhiều ý nghĩ, làm sao dễ dàng thay thế nó bằng món đồ khác được. Nhưng cô bỗng có chút chột dạ, cuối cùng Misa lại quyết định trả lời chệch hướng đi.

Chiếc lắc hoa anh đào đắc giá như vậy, mất đi... tôi rất tiếc.

Em bất chấp nguy hiểm trở lại khu rừng này chỉ bởi vì giá trị của chiếc lắc thôi sao?

Misa lựa chọn không trả lời, cô ão não dời tầm mắt sang đống lửa. May mắn nhờ có tiếng nổ lách tách vui tai, không khí nặng nề cũng giảm đi một nửa. Có điều chưa đầy một phút sau đó, Misa lại nghe thấy giọng anh chậm rãi giữa bốn bề trầm mặc.

Đừng nghĩ ngợi nhiều quá! Đồ vật thuộc quyền sở hữu của ai, theo quy luật luân hồi sớm muộn cũng trở về bên cạnh người đó. Anh đột ngột dừng lại, quay mặt về đối diện, nhấc nhẹ chân mày. Lắc tay tôi tặng em thì là của em, chắc chắn đến cuối cùng, em sẽ tìm được nó.

Cảm nhận đôi mắt sắc sảo đang chiếu lên người mình, cô không khỏi thấy áp lực mà quay lại, trong ánh sáng bập bùng vàng cam hắc vào khuôn mặt tuấn lãnh, tỉ mỉ khắc hoạ từng đường nét hoàn mỹ của anh, Misa không kìm được bặm môi hỏi một câu.

Anh đang nói thật lòng hay là thương hại nên an ủi tôi?

Em thử nói xem. Anh nghiêng đầu, vén viền môi cong vểnh lên. Sau đó lại vô cùng đắt ý chiêm ngưỡng vệt đỏ dần dần hướng đến vành tai trắng hồng trên gương mặt đối phương. Từ đầu Chanyeol dĩ nhiên đã có ý bắt nạt cô vậy nên mới cố tình hỏi một câu đầy hàm ẩn. Nếu khoảnh khắc này, Đầu Heo ngốc đứng hình không trả lời được, anh sẽ hành động ngay tức khắc.

Bắt đầu cảm nhận được mùi nguy hiểm âm thầm lan toả, Misa đã nhanh trí hé môi, bật ra cửa miệng một câu rất không có liên quan đến chủ đề hai người đang nói, chỉ là câu nói không ăn khớp ấy tác dụng khá tốt trong việc cứu cánh cô thoát khỏi mối đe doạ, hơn nữa còn thành công phá tan kế hoạch chiếm tiện nghi của khắc tinh.

Chanyeol, anh có giận tôi không? Cô là đang muốn nói đến việc đánh mất chiếc lắc tay.

Khuôn mặt Chanyeol phút chốc tối sầm, mi tâm nhíu chặt hằn lên mấy đường nhăn nhúm, thiếu tiều tức muốn méo mặt. Xem ra anh đánh giá thỏ trắng quá thấp rồi, nhất thời quên mất cô là cao thủ đánh trống lảnh.

Thật trùng hợp, câu này tôi cũng dự định hỏi em.

Tên hàng xóm đáng ghép quả nhiên đại biến thái, càng lúc càng lấn lướt chồm đến gần. Đêm lạnh như vậy mà lưng cô lại ướt đẫm mồ hô, Misa vô cùng căng thẳng tròn xoe mắt, hồi hộp mấp máy.

Tại... tại sao?

Chanyeol nghe cô nói xong bỗng cười to một tràng.

Cô vội quay sang chấp vấn ngay.

Này hàng xóm! Có gì đáng cười?

Tiếng cười đã im bặt, nhưng khoé môi đầy đặn vẫn không ngừng cong lên theo hình bán nguyệt, anh cố tình cúi người nhìn cô, dáng diệu đầy nguy hiểm. Dù thấp hơn anh hơn cả một cái đầu nhưng cô không chịu yếu thế chút nào, rất khí phách trưng ra vẻ mặt cong cớn, chu môi thè lưỡi khiêu chiến với anh.

Chuyện trong đêm mưa lần trước.... chúng ta xem như hoà nhau có được không? Khi đó là do tôi quá giận, không kiểm soát được hành động của bản thân cho nên... Chanyeol nói đến đây vội đưa ánh mắt lướt qua cặp đồng tử long lanh quan sát phản ứng của cô.

Misa nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, cong môi phẫn nộ. Cái tên bò mộng vừa nãy còn làm bộ úp úp mở mở, thì ra là muốn nhắc lại chuyện cũ.

Từ lâu tôi đã không còn giận anh nữa.

Giận anh? Cô đương nhiên không hề có một loại chút cảm xúc này. Xưa nay dù có cãi nhau đến chết đi sống lại cô cũng chưa từng giận được ai quá lâu. Chưa kể tới những việc Chanyeol đã giúp đỡ cô suốt thời gian qua, nó hoàn toàn có đủ cơ sở để cô rộng lượng bỏ qua phi vụ cưỡng hôn.

Tính tôi vốn mau quên lắm. Hôm nay, anh vì cứu tôi mà không ngại hiểm nguy, vất vả lao vào nơi rừng rú âm u thế này, tôi cảm ơn anh còn không hết! Trong chốc lát, cô khẽ ngẩng đầu, lén lút nhìn anh.

Hay là thế này, chúng ta dẫu sao cũng là chỗ hàng xóm, thôi thì hoà nhau đi. Tiểu bạch thỏ rõ ràng đang có ý trốn tránh ánh nhìn mang tính chất dò xét của anh, biết thế nhưng cô vẫn cố gắng nhấn mạnh vế cuối. Qua chuyện này, tôi cũng sẽ thêm anh vào danh sách bạn tốt của tôi.

Thêm tôi vào danh sách bạn tốt của cô? Anh sửng sốt hỏi lại, đôi con ngươi màu hổ phách có chút buồn bực. Anh không nghe nhầm chứ? Đầu Heo ngốc xít này đúng là hết nói, cụm từ như vậy mà cô cũng nghĩ ra. Nhưng anh làm sao chấp nhận đề nghị vừa rồi.

Vầng trăng trên bầu trời đêm huyền ảo đã bắt đầu thoát ra khỏi sự ràng buộc của tầng mây mỏng, toả ánh sáng vấn vít đầy lạnh lẽo. Khoé môi đầy đặn mơ hồ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Làm bạn tốt của cô? Anh thật không cần.

Mái tóc dài nâu hạt dẻ tung bay trong cơn gió lạnh, ngón tay đàn ông to dày vuốt nhẹ mấy sợi tóc con vướn trên môi thỏ ngốc, chẳng biết vô tình hay hữu ý nán lại hơi lâu ở nơi mềm mại, đỏ hồng. Cô gái đối diện cảm thấy mất tự nhiên liền nghiêng đầu né tránh, đôi mắt không cẩn thận lướt qua khuôn mặt quá mức tuấn tú của Chanyeol, sau đó như bị thôi miên, chìm đắm trong cái nhìn thâm tình của anh.

Tiểu bạch thỏ mắc bẫy rồi, anh đương nhiên không dễ gì phóng thích tù binh. Thời khắc Misa kịp định thần, vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay kìm giữ, chàng trai kề cạnh rất linh hoạt vươn tay ôm trọn thân thể mảnh mai vào lòng, chất giọng khàn khàn đặc trưng mang theo vẻ lười biếng rót bên tai cô không nhanh không chậm.

Trời tối như vậy, em muốn đi đâu.

Mau buông tôi ra! Thỏ trắng run rẩy, phản khán đánh bừa vào ngực anh.

Tiếp nối câu nói đầy ủy khuất của cô, anh cúi thấp đầu thì thầm như tiếng gió, cánh tay mạnh mẽ dứt khoát đem vòng eo thon gọn kéo ngược trở lại.

Em bây giờ có hai sự lựa chọn. Cặp mắt phượng mị hoặc rất biết phối hợp quét nhẹ về màn đêm đen như mực đằng trước. Bên kia là sói, còn bên đây là tôi. Em muốn đi về bên nào?

Hàng xóm đáng ghét, anh bắt nạt tôi. Thà rằng ở với sói còn hơn.

Tiểu bạch Misa dù bị giam giữ bởi khối cơ bắp rắn chắc, vẫn rất mạnh miệng cong môi kháng cự. Thái độ cô nàng vô cùng quyết liệt và dữ dằn. Chanyeol cười gian dùng một tay khoá luôn hai cánh tay trắng nõn quậy phá lung tung ấy lại. Chỉ là đến phút cuối cùng Đầu Heo bưỡng bĩnh không thể chiến đấu bằng tay, liền nhanh trí đổi chiến thuật chuyển sang dùng chân. Điều quan trọng nhất ở đây là chân cô một gây tiếp theo đã vừa vặn đạp trúng chính xác vị trí lòng bàn chân bị thương của anh. Cơn đau truyền đến bất ngờ khiến Chanyeol không khỏi nhăn mặt đau đớn, lực tác dụng ở tay cũng giảm đi phân nửa, thời cơ quả thật rất thích hợp cho thỏ con tẩu thoát.

Cuối cùng Misa cũng vượt ngục thành công, vội vàng dùng vận tốc của tia chớp luống cuống đứng dậy, có nằm mơ tiểu bạch thỏ cũng không ngờ tới, đúng vào khoảnh khắc đó, tiếng sói tru lên từng hồi vang vọng trong bóng đêm u thẳm rùng rợn truyền đến tai cô. Âm thanh vừa dữ dội, vừa sống động lại chân thật. Cảm giác y như ngồi ở rạp xem phim 4D, đàn sói nơi rừng rậm um tùm sắp sửa tràn tới cấu xé, biến cô thành bữa ăn ngon.

Luồn khí lạnh chạy dọc sống lưng truyền lên tận đại não, kích thích lông tơ tóc gáy dựng đứng, trong đầu chỉ có sợ hãi và sợ hãi, tựa hồ phản xạ nguyên thủy nhất của con người, Misa lập tức chạy ào tới cạnh đống lửa như một cơn gió, nép sát vào đồng đội cầu cứu. Bất quá thời điểm cơn gió lạ này ùa đến không được thích hợp cho lắm, vừa hay trùng hợp lúc hàng xóm phúc hắc đang lồm cồm xem xét vết thương, cơ bản là hoàn toàn không có sự đề phòng, cho nên sức nặng từ hướng chính diện, Chanyeol không đỡ nổi, dẫn đến thuận thế bật ngửa ra sau.

Điều đáng nói là cơn gió làm anh té ngã bởi vì lực hút trái đất cũng phóng theo điểm tựa khổng lồ, nằm đè lên thân thể đàn ông. Cánh môi ướt át vừa vặn miết dài trên làn da căng mịn hơn cả nữ giới giữa gò má. Cảm giác mềm mại hoà lẫn với chút lành lạnh tác động dữ dội hơn cơn đau khi nãy nhiều, anh sững sờ chuyển tầm mắt nhìn vật thể hiên ngang chiếm tiện nghi trên người mình, đôi đồng tử trong veo mở to hết cỡ của cô ngoài kinh ngạc ra còn thấp thoáng sự xấu hổ tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.