Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 73: Chương 73: Bởi Vì Em Là Jin Misa...




Trước đây có một chàng trai đã từng hứa với lòng, dù ở bất kì nơi đâu, anh cũng sẽ bảo vệ, che chở cô gái mình yêu trọn đời, không để cô phải chịu thêm thương tổn lần nào nữa. Nhưng vào thời khắc khi cả hai đều lạc bước giữa khu rừng huyền bí Bijarim, đáng tiếc chàng trai ấy đến muộn một bước. Giây phút anh phát hiện ra thân ảnh mỏng manh ngã sóng soài dưới lớp lá khô lạnh lẽo cũng là lúc đôi mắt phượng sắc bén toát lên tia hoảng hốt xen lẫn đau thương, hình ảnh con vật hung ác như cơn lốc cuốn lên cổ chân trắng mịn của người anh yêu phản chiếu nơi đồng tử màu hổ phách vô cùng rõ rệt, khoảng cách là quá xa để kịp thời chạy đến cứu cô, cuối cùng anh đành nén đau xót hét lên bằng chất giọng khản đặc, tiếng hét vang vọng giữa chốn non xanh núi thẳm muốn xé nát tim gan.

Misa, cẩn thận...

Ahhhhhhhh... Cặp mắt đen láy ánh lên tia tuyệt vọng nhìn con rắn lục hung hãn tiến về phía mình, cô gái đáng thương ngay khoảnh khắc ấy chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng.

Nếu như có việc gì làm Chanyeol ân hận nhất thì đó chính là việc anh bất lực tận mắt chứng kiến con vật vô tình kia cắn vào chân Misa một phát rồi bỏ chạy. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ biểu cảm không giấu nổi đau đớn trên khuôn mặt yếu mềm của cô. Bàn tay trắng nõn liền ôm lấy chỗ bị cắn, hàng lông mày thanh mãnh nhíu chặt thản thốt, như tia chớp đột ngột loé ngang bầu trời, anh lập tức lao tới đỡ Misa ngồi dậy rồi nhanh chóng kéo chân cô ra xem xét vết thương. Nơi đó đã bắt đầu sưng tấy lên, đỏ lựng, máu rỉ ra theo từng dấu răng trên cổ chân. Nhận thấy tình hình khẩn cấp, anh không chút do dự vội vàng cúi đầu xuống, dùng miệng hút máu từ vết thương ra giúp Misa.

Sững người trước hành động vừa rồi của anh, đôi mắt tròn xoe thoáng hiện sự ngỡ ngàng nhìn chàng trai đối diện không chớp.

Đôi môi đầy đặn vừa chạm vào vết thương trên chân Misa, xúc cảm lạ lùng bất giác dâng lên, mơ hồ như dòng mạch khê tươi mát, mà cũng ướt át, mang theo chút lành lạnh như thể những bông tuyết đầu mùa, nhẹ rơi trên lớp da thịt non mềm.

Mỗi lần thân ảnh cao lớn ấy nghiêng đầu, áp bờ môi đầy đặn vào vết thương trên người cô là một lần hoa tuyết rơi rụng xuống cổ chân. Bởi vì Chanyeol hoàn toàn chú tâm thực hiện sơ cứu nên cơ bản không nhận thấy người con gái nào đó đang mím nhẹ đôi môi anh đào theo từng động tác của anh, nín thở cảm nhận chút đau rát hoà lẫn với sự tê dại ngày càng rõ rệt.

Trong tiếng côn trùng kêu râm ran, cơn gió lạnh giữa đêm khuya tĩnh mịch khẽ khàng lướt qua khoả lấp không gian yên ắng, tầng mồ hôi mỏng rịn ra dọc sống lưng khiến gai óc cứ sởn lên không điều kiện, cô như thấy từng sợi lông tơ của mình đang dựng đứng.

Mất vài phút sau đó, Misa mới có thể định thần, bình tĩnh ý thức được chuyện gì đang xảy ra với bản thân, mi tâm dần dần giãn ra dễ chịu, đôi mắt chớt động toát lên sự cảm kích nồng đậm, cô dịch chuyển tầm nhìn về phía chàng trai trước mặt. Dáng vẻ anh lúc này có bao nhiêu phần là khẩn trương, ngoại trừ lo lắng cho an nguy của Misa, anh không còn suy nghĩ đến điều gì nữa.

Anh cố sức giúp cô hút hết máu từ vết cắn trên cổ chân. Từng ngụm máu đỏ tươi được nhổ ra bãi cỏ bên cạnh. Mãi cho đến khi cô bắt đầu cảm thấy đau đớn mà nhăn mặt, anh mới tinh ý dừng lại.

Tôi hút hết máu tụ ở vết cắn rồi, em có thể yên tâm. Câu nói đầu tiên của Chanyeol khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau thực sự chỉ đơn giản là vậy.

Tầm mắt của Misa chăm chú hướng đến Chanyeol, gương mặt anh tuấn hiện ra trước mặt mang theo nét phờ phạc, từng giọt mồ hôi chảy xuống gò má anh, bên dưới khoé môi dày đặn còn đọng lại một ít máu.

Trong lòng bất giác cuồn cuộn ngọn sóng cảm động, ngón tay bé nhỏ, thon dài vươn đến đặt lên môi lành lạnh của anh, nhẹ lau đi vết máu, cặp mắt long lanh chất chứa sự dịu dàng mơ hồ. Biểu hiện rất nhỏ thay đổi trong tâm tình cô anh cũng dễ dàng nhận ra. Là do giác quan nhạy bén nhìn thấu tất cả, hay là do anh đã quá yêu cô, yêu đến từng đường nét cử chỉ cho nên mới hiểu rõ cô như thế, anh cũng không dám khẳng định. Chanyeol chỉ biết dường như toàn bộ thế giới của anh đã đắm chìm vào đôi mắt ấy, anh lo sợ bản thân không thể kìm chế được mà lao đến, ôm lấy cô vào lòng.

Tiểu bạch thỏ bối rối quay sang hướng khác tránh né. Tuy nhiên, cô vẫn không quên duy trì hành động len lút liếc nhìn khoé môi uốn cong đẹp đẽ của Chanyeol, lại nghe anh tự tiếu phi tiếu dùng chất giọng khàn khàn chuyển sang đề tài khác.

Đừng lo! Không phải rắn độc đâu.

Lời nói đột ngột này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của thỏ ngốc, cô thu hết sự ngại ngùng cùng với cảm giác mất tự nhiên ban nãy, ngoảnh về phía anh chờ đợi vế tiếp theo. Chanyeol nhếch nhẹ cánh môi mỉm cười đầy hài lòng.

Thông thường khi bị rắn độc cắn, vết thương sẽ xuất hiện hai dấu răng lớn được tạo bởi hai chiếc nanh độc của nó, xung quanh thì có quầng thâm sẫm màu. Nhưng vết cắn trên cổ chân em lại có nhiều dấu răng nhỏ hình vòng cung, chứng tỏ đây là loại rắn không có kịch độc. Hơn nữa nếu suy đoán của tôi sai thì nãy giờ em đã có triệu chứng nghẹt thở, co giật. Trong người em lại không có dấu hiệu bất thường nên khẳng định không đáng ngại.

Misa ngồi im như cỗ máy nghe anh giải thích một tràng, sau đó cô như đã hiểu ra mà cũng như chưa hiểu ra. Kiến thức anh vừa truyền đạt Misa còn có thể tiếp thu, đáng nói ở đây cô thật không thể tin được, từ bao giờ hàng xóm đáng ghét lại tinh thông mấy vấn đề liên quan đến y học.

Làm sao anh biết được mấy vấn đề này?

Đơn giản! Vì tôi là Park Chanyeol. Nụ cười mang theo chút đùa giỡn càng ngày càng đậm, biểu lộ trên khuôn mặt quá đỗi tuấn mỹ khi phát âm những ngôn từ này quả thực rất tự tin, y hệt như anh vừa mới khẳng định một sự thật hiển nhiên: Ừ thì mặt trời mọc ở đằng đông đấy!.

Misa chẳng còn gì để nói nữa, cứ cho cái tên này giữa chốn rừng núi hoang vu nổi hứng muốn tự luyến cũng biết kín kẽ một tí đi, cô bĩu môi xì một tiếng, bỏ qua dáng vẻ tự đắt, kiêu hãnh của ai đó mà quay đi.

Đối với sự thờ ơ, bài xích của cô, người nào đó chẳng thèm để tâm, anh khoái chí cười vu vơ một mình. Biểu cảm cong cớn này đã lâu rồi anh mới nhìn thấy. Tầm mắt bất giác dời xuống đôi chân trần lộ ra dưới lớp váy mỏng manh, vết thương sưng tấy nổi bật trên làn da trắng sứ như nhắc nhở Chanyeol nhớ ra một điều hết sức quan trọng, anh vội vươn tay xé toạt tà áo sơ mi khoác ngoài của mình, lấy ra một mảnh vải dài.

Hành động khó hiểu của Chanyeol bị thỏ trắng thu gọn chính là khiến cô không kìm được ngạc nhiên, liền nuốt nước bọt thắc mắc hỏi.

Anh làm gì vậy?

Còn làm gì nữa! Băng bó vết thương cho em đấy! Tuy không phải là rắn độc nhưng cũng không thể chủ quan được. Để trống thế này dễ bị nhiễm trùng lắm. Chanyeol thấp giọng giải thích.

Lúc Misa tiêu hoá hết lượng thông tin chứa đựng trong câu nói kia, cảm giác mềm mại hoà lẫn hơi ấm, thoang thoảng chút mùi hoắc hương đặc trưng từ cơ thể anh đã cùng một lượt với mảnh vải áo chạm vào cổ chân trắng ngần. Động tác băng bó rất linh hoạt lại ân cần, Chanyeol tỉ mỉ, thận trọng giống như đang nâng niu bảo vật bằng sứ, chỉ sợ nếu mạnh tay hoặc xảy ra sơ xuất sẽ làm cô vỡ tan.

Tiểu bạch thỏ từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn y hệt mèo con, ngồi im cho Chanyeol băng bó. Đáy mắt lấp lánh những vì sao đêm bỗng chớp nhẹ, việc làm của anh từ nãy giờ cứ làm cô đi hết cảm động này đến cảm động khác. Cảm giác vô cùng lạ lẫm, cô nghe thấy rõ tiếng nhịp tim hối hả nơi ngực trái, trong lòng không ngừng cảm thán, thì ra hàng xóm đáng ghét cũng có lúc tốt bụng, dịu dàng như thế. Cảm xúc chân thật thôi thúc Misa vô thức nói với anh một câu.

Chanyeol, cảm ơn anh đã cứu tôi, còn đối xử tốt với tôi như vậy.

Đừng quá khách sáo. Bàn tay gân guốc với đốt ngón tay nhanh nhẹn vẫn không ngừng co vào duỗi ra hoàn thành công đoạn cuối cùng thắt nút cho băng quấn.

Chẳng biết khi nhận được lời cảm ơn từ Misa, anh chàng phúc hắc này đang liên tưởng tới điều gì mà cong môi cười gian, hai đầu chân mày hơi nhíu lại, khuôn mặt ưu tú đột ngột ngẩng lên đối diện với cô gái ngây thơ, giọng mị hoặc lộ rõ mưu đồ đen tối không che đậy.

Đã nói tôi sẽ cho em nợ rồi còn gì. Hôm nay nữa là bốn lần nhé.

Ngây người, giật mình tròn xoe đôi mắt là trạng thái Misa không thể tránh khỏi một giây sau đó, cô vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tài nào thông suốt, chạm đến ngưỡng IQ có thể nuốt trôi ẩn ý trong lời nói kia.

Cái gì chứ? Hôm qua nợ hai lần, hôm nay vào rừng cứu tôi là ba lần thôi. Lấy đâu lòi ra bốn? Gương mặt Misa co rút, môi anh đào dẩu ra đầy ủy khuất.

Em nhầm rồi! Cộng thêm cái tội em bỏ trốn đến đây nữa là bốn. Đám to gan cãi lời tôi, phải chịu sự trừng phạt. Chanyeol giữ nguyên dáng vẻ phúc hắc, viền môi cong nhẹ đáp lời.

Thật không công bằng! Chuyện đấy không tính.

Ai bảo không tính? Hàng xóm đáng ghét bỗng ngoảnh lại không báo trước.

Thỏ trắng vì quá bất ngờ đương nhiên chẳng kịp nghiêng đầu né tránh, chóp mũi của hai người cứ thế chạm vào nhau, hơi thở đàn ông tràn ngập mùi hương thuộc về anh mơn trớn trên làn da nhạy cảm, thân thể run rẩy của Misa nhất thời cứng đờ không phản ứng. Cục diện này xem như quá mức ám mụi rồi.

Không khí yên ắng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của nhau, mà tầm nhìn Chanyeol từ khi nào đã dịch chuyển xuống cánh môi đỏ hồng căng mọng phía dưới. Ánh nhìn thấp thoáng mong muốn mãnh liệt lại phản chiếu rõ nét trong đồng tử long lanh của Misa. Hơi thở anh càng lúc càng trở nên nặng nề, cô tựa hồ cảm nhận người đàn ông kề cận đang cố kìm nén điều gì đó. Con ngươi mờ đục màu hổ phách khẽ nhắm lại, chân mày đen rậm nhíu chặt. Mãi đến vài giây sau, khi mà Misa cứ ngỡ rằng bờ môi tà mị kia sẽ phủ lên môi mình, thì một giọng nói khẳn đặc chợt âm vang.

Đầu Heo ngốc, tôi đã nói bốn lần là bốn lần. Sau này em còn dám cãi lời, tôi lập tức tăng gấp đôi.

Anh chàng Park đại boss đang dương dương tự đắt, ban đầu còn cho rằng Đầu Heo ngốc hôm nay ngoan ngoãn đột xuất, xem chừng rất biết nghe lời. Tiếc là cô đã sớm khiến anh phải dẹp ngay loại suy nghĩ ấy bằng hàng loại biểu cảm đặc sắc trên gương mặt.

Anh quả nhiên rất hẹp hòi. Giúp đỡ tôi còn muốn lấy lời nữa. Misa dời tầm mắt về màn đêm đen kịt, nét mặt trong bóng tối trở nên phụng phịu. Thôi được! Nể tình hàng xóm với nhau, tôi sẽ chăm chước tăng thêm cho anh một ngày làm.

Sự thật là cô nàng tiểu bạch thỏ Misa vẫn không hề biết, cực phẩm mỹ nam sống sát vách nhà cô từ bao giờ đã hoá sói mất rồi. Còn cô thì chính là hiện thân của miếng pho mát mà con sói háo ăn đó đang nhắm tới.

Chanyeol thích thú liếc mắt ngắm nhìn thỏ trắng, tâm trạng vì vế đầu có hơi căng thẳng, tới vế sau liền thả lỏng trả lại vẻ ưu nhã như ban đầu. Có điều hàm ẩn trong câu nói trước đó, anh không có nói cho tiểu bạch biết.

Vết thương cuối cùng cũng được băng bó xong, Chanyeol cứ xoay người xuôi ngược ngắm nghía tác phẩm của mình từ đủ mọi góc độ, trong lòng vô cùng thành tựu dẫn đến đôi mắt đẹp đẽ toát lên hài lòng rõ rệt. Không trách được bởi đây là lần đầu tiên anh băng bó cho người khác, đạt đến mức thế này thì đã tốt lắm rồi.

Ngẫm lại mới chợt phát hiện ra kể từ khi quen biết cô, anh có được rất nhiều những cái lần đầu tiên. Thật kỳ diệu thay khi tình yêu có thể biến hoá một chàng trai lạnh lùng, cứng nhắc lại vụng về như anh trở thành người đàn ông dịu dàng, cẩn trọng, biết quan tâm chăm sóc cho người khác. Misa đối với anh chính là phép màu thần kỳ đó.

Trái tim thổn thức nghĩ đến cô, cái nhìn đầy mê luyến như phản xạ tự nhiên cũng rất biết phối hợp mà ấn định vào đôi đồng tử tựa màn đêm vô tận. Ánh mắt kì lạ kia quả thật đã có hồi đáp, Misa bất giác cúi đầu, nhỏ giọng cất lời hỏi anh.

Chanyeol, thực ra tôi vẫn luôn thắc mắc, làm thế nào anh có thể tìm thấy tôi giữa khu rừng bao la, rộng lớn như vậy? Anh... vào đây giữa đêm khuya thế này chỉ để tìm tôi thôi sao?

Càng về mấy chữ cuối, tiếng nói trong trẻo của cô càng hạ thấp hết mức có thể, nhưng khuôn mặt xinh xắn hơi ửng hồng vì sốt nhẹ đã thoả hiệp ngước lên nhìn anh, hàng mi chớp nhẹ theo từng đợi gió thổi, rất hiếu kỳ muốn biết đáp án.

Chanyeol có hơi hụt hẫng, tất nhiên anh hiểu rõ Misa đang nghĩ gì, cho nên anh cố tình yên lặng không nói, trong lòng chẳng biết có nên nổi giận với cô hay không nữa. Người con gái ngốc này, đến giờ vẫn chưa hiểu à? Bao nhiêu hành động, thái độ của anh trong thời gian qua, còn chưa đủ chứng minh tình yêu của anh dành cho cô sao? Vậy mà cô, một chút cũng không cảm nhận được. Chưa từng hối hận khi gọi cô là Đầu Heo. Nếu cô đã muốn biết, vậy thì anh sẽ cho cô biết.

Cố kìm nén cơn giận, Chanyeol cúi đầu, cặp mắt phượng toát lên mị lực kiên định nhìn thẳng vào tiểu bạch thỏ, chất giọng trầm khàn, đầy từ tính cứ thế trả lời cô.

Em nghe cho kỹ đây! Tôi chỉ nói một lần thôi nhé! Không chỉ trong rừng... cho dù em ở bất cứ nơi nào trên thế gian này... tôi cũng sẽ tìm thấy. Vì tôi là... Park Chanyeol... còn em... là Jin Misa.

Cô ngỡ ngàng tròn mắt nhìn chàng trai đang ở ngay bên cạnh. Anh vừa nói với cô một câu. Cho dù cô có ở bất cứ nơi nào trên thế gian này đi chăng nữa... anh cũng sẽ tìm thấy cô.

Vì anh là... Park Chanyeol... còn cô là Jin Misa.

Cô cứ ngỡ mình đã nghe nhầm, toàn thân mơ hồ như đang trôi dạt trên con sóng bạc đầu dập dềnh ngoài biển cả, Misa không còn tin tưởng vào thính giác của bản thân nữa. Thà rằng hàng xóm đáng ghét cứ buông lời chê bai hoặc cãi cọ với cô một trận in ỏi như trước đây còn khiến cô dễ chịu hơn là nói mấy lời vừa rồi. Cánh môi anh đào phút chốc run rẩy, cảm nhận nhiệt độ trong rừng ở đảo Jeju ban đêm thật là biến đổi thất thường, đang yên đang lành lại tăng thêm vài độ chẳng báo trước.

Chan... Yeol... anh... anh nói vậy là có ý gì?

Bắt gặp sự ngạc nhiên, sững sờ trong đôi mắt Misa, anh bất ngờ quay đi, cười đến không biết trời cao đất dày.

Cho dù tôi có đẹp trai hoàn mỹ không tì vết, nhưng em có cần phải nhìn tôi chằm chằm đến mức đó không? Câu trả lời chẳng có chút ăn nhập nào với câu hỏi, anh còn không quên trưng ra bộ dạng lười biến, thong thả nhìn trời nhìn mây. Tôi chỉ nói đùa thôi! Em quên là mình còn nợ tôi mười lăm ngày làm sen nữa à? Trước khi kết thúc hợp đồng này, làm sao tôi để cho em dễ dàng biến mất.

Misa lúc này mới thấu hiểu hết ý nghĩ của câu nói trước đây cô đã từng nghe bạn bè nhắc qua không có tự luyến nhất, chỉ có tự luyến hơn., chắc chắn câu trên được sáng tác riêng cho tên khắc tinh ở cạnh nhà rồi. Vừa ngẫm vừa nghiến răng nghiến lợi, kết quả cô không nhịn được bèn dùng chân đá Chanyeol một cái rõ kêu.

Thì ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì! Tính toán kỹ đến từng ngày thế à, đồ hẹp hòi?

Không ngờ đến Misa lại động thủ trong tình huống này, dẫn tới ăn trọn một cước đúng ngay bàn toạ, Chanyeol thực sự có chút không vui. Nhưng điều làm anh hụt hẫng nhất vẫn là sao cô gái ngốc này lại dễ bị lừa tới như vậy. Anh chỉ áp dụng chiêu lật bài trêu cô một chút, đã cho rằng anh thật sự tính toán với cô.

Mãi loay hoay tìm cách trả thù thỏ ngốc, thời điểm anh chú ý đến, Misa đã vội vã đứng lên, phủ phủ bụi trên váy áo và đi về phía trước, cô nàng làm ra vẻ nghiêm túc chủ động đề nghị.

Không thèm quan tâm nữa, bây giờ tôi đi tìm lối ra, anh cũng giúp tôi một tay với.

Ý định tìm đường trở về của cô đã bị Chanyeol nắm bắt và triệt để ngăn chặn ngay sau đó.

Chúng ta có vẻ đã đi sâu vào rừng mất rồi. Trời lại tối, không thể xác định phương hướng, điện thoại lại không nhận được tín hiệu sóng, muốn thoát khỏi đây e rằng còn khó hơn mò kim đáy biển. Cố tìm lối ra vào lúc này chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Đến lúc ấy chỉ càng thêm nguy hiểm. Chi bằng cứ ngồi ở đây chờ trời sáng, mọi người không liên lạc được với chúng ta sẽ đổ đi tìm, hoặc may ra chúng ta còn có thể theo chân khách du lịch mà trở về.

Phân tích quả nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Misa, bước chân nhấc lên khỏi mặt đất bất giác chùn lại, khí thế quyết tâm một giây trước mới hừng hực, một giây sau đã tắt ngấm như ngọn đèn trước gió. Cô dùng vận tốc của tia chớp nhanh chóng đi đến trước mặt anh, tròn đôi mắt ngờ vực.

Thế ý anh là chúng ta phải ở lại đây một đêm sao?

Đúng thế! Ánh nhìn của Chanyeol không chút lay động, giọng nói có sức xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ. Lâm vào tình thế gay go thế này, giải pháp cho hai người chỉ là đánh liều ngủ lại rừng. Mà cô gái đối diện anh còn chưa nghe hết câu đã lập tức giãy nãy.

Không được đâu! Tôi sợ thú hoang lắm!

Chúng ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận thôi. Chất giọng khàn khàn khẳng định thêm lần nữa, nương theo câu nói ấy, thần sắc Misa bắt đầu chuyển sang trắng bệch, tất cả phản chiếu rất đỗi rõ ràng trong đôi mắt anh.

Không gian u tối phía trước mờ mịt phủ kín sương trắng, thân thể mỏng manh gần như chìm trong biển tuyệt vọng. Nhưng cánh tay mạnh mẽ choàng qua đôi vai run rẩy đã không cho phép cô bỏ cuộc. Lòng bàn tay to dày vỗ vỗ lưng Misa dịu dàng mà kiên định, cô dần dần chìm vào giấc mơ yên bình ấm áp do Chanyeol tạo ra. Anh tựa cằm vào đỉnh đầu cô, âm thanh thì thầm như tiếng sóng vỗ về, mang đến cho tiểu bạch thỏ cảm giác vô cùng an toàn.

Đồ ngốc! Em đâu có ở lại một mình, còn có tôi luôn ở bên cạnh em.

Lời an ủi bắt đầu có tác dụng, bạch thỏ quả thật không khóc nữa, cô đã cảm thấy yên tâm hơn. Cảm giác rung động mãnh liệt dù chính chủ nhân nó cố ý kìm nén vẫn bất chấp ào ạt dâng trào.

Misa có thể phủ nhận những tình cảm chân thật từ sâu trong trái tim, nhưng cô không thể phủ nhận việc người con trai đang ôm cô vào lòng luôn luôn dõi theo từng bước đi, bảo vệ đối xử tốt với cô hết mực.

Cố gắng điều chỉnh suy nghĩ theo hướng khác thì chính là, may mắn trong những lúc khó khăn, ông trời còn mang tặng đến cô một người bạn tốt bụng. Xem ra, cô vẫn chưa phải người bất hạnh nhất. Vì vậy, cô cũng chỉ cho phép bản thân ngước đầu nhìn vào mắt anh, nhìn anh bằng ánh nhìn đầy cảm phục.

Chỉ đơn giản là cảm phục và biết ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.