Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 17: Chương 17: Tình Yêu Chớm Nở




Thực ra chiều hôm nay, sau khi buổi fansite kết thúc, Chanyeol đã rủ Sehun về nhà mình ăn tối. Lúc đến bãi đậu xe của chung cư, Sehun mới xin phép Chanyeol lên nhà trước để đi vệ sinh, vì Chanyeol còn phải đậu xe xong mới lên được.

Chỉ có điều lúc Sehun đứng trước cửa nhà của Chanyeol bấm chuông, anh liền nghe thấy tiếng la thất thanh vọng ra từ trong căn hộ. Chính xác là Sehun cũng từng nghe Chanyeol hyung nói rằng gần đây anh vừa thuê một người giúp việc, nên chắc là người giúp việc đó đang ở trong nhà.

Nhưng mà tiếng hét này là sao đây? Không phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi chứ? Sehun chưa kịp định thần lại thì anh lại nghe thêm một tiếng hét rất lớn nữa. Cảm thấy không ổn, anh toan định phá cửa xông vào. Khi đó, anh mới phát hiện là cửa nhà không khoá.

Sehun tức tốc chạy vào nhà, chạy đến nơi phát ra tiếng hét. Đó là phía trước cửa phòng tắm. Ở đó anh thấy một cô gái đang nằm sóng soài trên sàn, xung quanh toàn là bột mì trắng với chất lỏng gì đó vàng vàng nhầy nhụa. Mà hình như bị bột mì dính vào mắt, cô gái không nhìn thấy để đứng dậy, cô cứ lấy hai tay bưng lấy mặt mình rồi khóc.

Sehun không do dự liền đến bế xốc cô gái đến vòi nước trong bếp, cô gái được bế lên ban đầu có phần giãy giụa, khóc càng to hơn.

Huhuhu, biến thái!!! Anh định đưa tôi đi đâu?? Huhuhu!!! Cay quá!!! Huhuhu!!! Thả tôi raaa!!!

( Hihi!! Mía đang tưởng là ai đó?? )

Để yên nào!!! Cô bị bột mì bắn vào mắt rồi! Phải rửa sạch ngay nếu không sẽ rất rắc rối đó!

Tuy không hiểu tại sao cô gái này lại chửi mình là tên biến thái nhưng Sehun vẫn nhẹ nhàng giải thích. Nói rồi anh liền mở nước, dùng tay tạt lên mặt cô gái cho trôi hết bột mì, mà cô gái kia dường như cũng ngớ người ra bởi sự dịu dàng, mềm mỏng của chàng trai lạ mặt.

Không phải là hắn. Nhưng mà, giọng nói này...nghe quen quá!! Mình đã từng nghe ở đâu nhỉ? Rốt cuộc người này...anh ta là ai?? Đó là những gì cô đang suy nghĩ trong đầu lúc này.

Cuối cùng thì bột mì cũng dần dần trôi hết, khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ dần hiện ra. Chỉ có điều trên trán đã bị tróc một mảng da, rớm rớm máu do bị trược té lúc nãy.

Misa đã có thể mở mắt ra, việc đầu tiên cô làm lúc này là ngước mặt lên nhìn người đã cứu mình. Một khuôn mặt thanh tú sắc sảo nhưng cũng đầy góc cạnh đang gần sát phía trên đỉnh đầu cô. Trong giây lát, hai người đều sững sờ. Cô nhìn anh. Anh cũng nhìn cô. Misa ngạc nhiên tròn xoe mắt, anh lại càng ngạc nhiên hơn.

Là cô?? Misa?? Anh lên tiếng trước.

Là anh sao?? Cô cũng đáp lời đầy kinh ngạc.

Hai người đang làm cái gì vậy??

Một giọng nói khàn khàn vang lên, cả hai liền giật mình quay ra nhìn về nơi phát ra thứ thanh âm trầm ấm xen chút tức giận kia. Thì ra Chanyeol đã lên nhà, đứng ở phòng bếp từ lúc nào. Anh buông mấy túi nilon đựng thịt cá, rau quả lên bàn rồi liếc về phía trước bằng ánh mắt nghi hoặc.

Bấy giờ, Sehun mới để ý nhìn xuống tư thế của mình. Hoá ra từ lúc giúp Misa rửa mặt đến giờ, anh vẫn còn choàng tay đỡ lấy lưng cô. Sehun liền rút tay về.

À!! Hyung lên rồi hả? Cũng không có gì! Misa bị ngã ở trước cửa phòng tắm, bột mì bắn vào mắt nên em giúp cô ấy rửa thôi!!!

Chanyeol vừa nghe nói, chân mày liền nhíu lại.

Sao tự nhiên vô duyên vô cớ lại trượt ngã??

Nói rồi, anh lập tức đi đến cửa phòng tắm kiểm tra. Bãi chiến trường nào bột mì nào dầu ăn liền đập vào mắt anh vô cùng sinh động. Trên cánh cửa lại có thêm sợi dây cước treo lủng lẳng, bên trên nữa là cái túi bột mì rỗng. Chanyeol như hiểu ra phần nào, như cười như không trở lại phòng bếp.

Jin Misa! Cô lại định đặt bẫy, giở trò với tôi phải không? Mấy trò này hồi nhỏ tôi cũng hay chơi lắm! Không ngờ cô lớn thế này mà còn hứng thú với mấy trò trẻ con này sao? Chỉ tiếc là tay chân hậu đậu vụng về, tự mình đặt bẫy lại tự mình sập bẫy! Thế này thì chỉ có đồ Đầu Heo nhà cô thôi!

Anhh!!! Dám gọi tôi là Đầu Heo hả??

Cô liền cong cớn đáp trả.

Người nào đó lại đứng ngây ra, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Chanyeol hyung! Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Sao hyung và Misa lại quen nhau? Rồi sao cô ấy lại ở trong nhà hyung? Em chẳng hiểu gì hết!!

Thế là Chanyeol lại phải bắt đầu giải thích một thôi, một hồi.

Em còn nhớ anh từng kể vụ cái người lần trước đột nhập vào nhà lúc nửa đêm đánh anh, còn đập bể hết đồ đạc nhà anh hôm trước anh kể không? Chính là cô ta đấy!! Sau đó, cô ta cảm thấy hối hận liền đến nhà anh làm con sen để chuộc lỗi!!!

À! Em hiểu rồi! Thì ra người giúp việc mà anh nói hồi sáng là Misa!

Misa đứng nghe nãy giờ đã lên máu vội vàng xông đến trước Chanyeol cãi lại.

Anh nói gì hả?? Ai thấy hối hận nên đến nhà anh xin làm giúp việc? Không phải là anh dùng quỷ kế uy hiếp tôi à? Còn nữa, anh cố tình kể không rõ ràng. Hôm đó là tôi uống say, vô tình mới vào nhầm nhà anh! Mọi việc chỉ là tai nạn mà thôi!

Chanyeol nắm tay Misa lại, nhếch môi.

Không phải cô cũng đồng lòng cam tâm tình nguyện ký vào hợp đồng rồi à? Sao bây giờ lại quay sang trách tôi??

Anh...!

Misa thật sự tức đến xanh mặt nhưng mà vì có người nào đó ở đây nên cô nàng phải cố gắng kìm chế để giữ hình tượng. Chanyeol không thèm quan tâm, quay sang hỏi Sehun nãy giờ vẫn đứng yên xem một màn cãi cọ đặc sắc.

Còn em, sao mà em quen được cô ta vậy??

À, có một lần đi mua đồ, em gặp cô ấy trong siêu thị nên chúng em mới kết bạn với nhau!! Không ngờ thế giới này xem vậy mà nhỏ bé thật đấy! Em rất bất ngờ khi biết được cô ấy cũng là hàng xóm của anh.

Sehun cười nói. Misa nghe họ trò chuyện liền sâu chuỗi mọi việc với nhau.

Không phải chứ! Tên biến thái và anh ấy quen nhau, hắn gọi anh là Sehun. Trời đất!! Chẳng lẽ, anh ấy thật sự là..!!!

Sehun quay sang, thấy Misa cứ há hốc mồng liền nói.

Misa, em còn đứng đấy làm gì chứ? Mau sang đây chuẩn bị nấu bữa tối với bọn anh!!

Anh lại cười.

Em phải cảm thấy vui vì được quen biết với cả hai thành viên của EXO đấy nhé!

Ơơơ!!! Nói vậy...anh...anh đúng là EXO Sehun thật hả??

Chứ em nghĩ anh là EXO Sehun giả sao?

À!!! Không!!! Không phải thế đâu ạ!!!

Thôi đi!! Hunnie qua đây giúp anh một tay!! Không cần quá cởi mở với người làm đâu!! Em nên nhớ, cô ta chỉ là con sen của anh thôi!!!

Chanyeol đang nhặt rau, bực bội nói.

Vâng! Vâng! Em đến ngay đây mà!

Cô cũng đứng đó làm gì? Lo đi thái thịt đi!

Misa nghe thấy lập tức thè lưỡi cong cớn với Chanyeol. Nhưng mà, ngay sau đó cô lại nhanh chóng ngoan ngoãn mang thịt đi thái nhỏ. Cơ bản là bởi vì cô rất vui vẻ. Kể từ cái hôm gặp Sehun trong siêu thị đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể được gặp lại anh một lần nữa. Thật không ngờ hôm nay, anh lại xuất hiện ở nhà Chanyeol. Ông trời quả nhiên còn thương cô, để cô gặp lại người cô thầm thương trộm nhớ mà.

..........

Sau một hồi loay hoay nấu nướng, bữa tối cuối cùng cũng được dọn lên. Bàn ăn thơm phức, đủ thứ các món ăn ngon, lần này chắc chắn là rất ngon bởi vì tất cả đều do Misa tỉ mỉ chế biến, chăm chút đến từng công đoạn.

( Tại có Móm nhà ta ý mà. )

Sehun lấy đũa gắp một miếng thịt gà.

Xin phép mọi người, được thử một miếng nhé!!!

Wow!!! Ngon thật đấy!!! Misa, tài nghệ nấu nướng của em khá lắm!!!

Người nào đó liền mỉm cười hạnh phúc.

Anh quá khen rồi!!!

Chanyeol cũng gắp thử một miếng thử.

Cũng bình thường thôi!!! Vớt vác cũng xem như tạm được!! Mà này!! Sao lúc bình thường không thấy cô nấu những món ăn bình thường thế này cho tôi ăn, toàn thấy cô nấu mấy món bất thường không vậy??

Tại vì người bất thường như anh chỉ xứng ăn những món bất thường thôi!!! Misa trả đũa.

Ý cô muốn nói tôi điên đấy hả??? Anh chàng Chanyeol phúc hắc liền buông đũa lườm cô một cái.

Thôi!!! Thôi!!! Hai người đừng cãi nhau nữa!!! Đều là bạn bè cả mà!!!

Sehun làm người giữa, Sehun chữa đôi bên.

...

...

..........

Ăn tối xong thì đồng hồ vừa chỉ đúng chín giờ. Hết giờ làm rồi, Misa liền bị ai đó đuổi về thẳng tay. Dù rất muốn ở lại với Sehun, nhưng cô cũng không còn cách nào hết đành hậm hực ra về.

Cô đi rồi, Chanyeol liền kéo Sehun vào phòng căn dặn.

Hunnie à! Anh dặn này! Sau này em đừng quá thân thiết với Jin Misa nữa! Tốt nhất là đừng gặp cô ta luôn đi! Cô gái đó không phải là người tốt đâu! Không chừng cô ta làm quen với em là có mục đích đó!

Sehun nghe chưa hết câu liền giãy nãy.

Sao anh lại nói thế chứ?? Em thấy Misa là một cô gái lương thiện, thuần khiết, còn rất sâu sắc nữa! Sao mà cô ấy làm hại em được! Chắc chỉ là do anh hiểu lầm gì đó nên mới có ác cảm với cô ấy thôi!

Em nói cái gì?? Cô ta mà thuần khiết lương thiện à?? Em có thấy cách mà cô ta nói chuyện với anh không?? Cô ta từng đánh anh suýt vỡ đầu đấy!! Cô ta đúng là không phải con gái nữa mà!!

Chắc là do giữa hai người có hiểu lầm gì đó thôi! Em không tin là cô ấy cố ý đâu! Hơn nữa em đã hai mươi bốn tuổi đầu rồi! Em là đàn ông đấy! Em biết tự lo cho mình được mà, hyung yên tâm nha! Vậy...

cũng trễ rồi, em phải về đây! Gặp lại Chanyeol hyung ở S.M. ngày mai nhé!

...

..........

Misa về đến nhà, vừa mới tắm xong, cô đang ngồi trên giường lau tóc thì bỗng có tiếng chuông cửa reo, cô vội chạy ra mở cửa ngay.

Là Sehun, Misa không giấu được ngạc nhiên bèn hỏi.

Sehun, là anh hả? Anh tìm em có chuyện gì không?

Sehun mỉm cười dịu dàng chìa ra một vật. Là một tuýp kem nhỏ.

Anh đến để đưa cho em cái này. Đây là kem bôi tan sẹo đấy! Lúc nãy trán em bị thương mà. Nhớ bôi vào, nếu không sẽ để lại sẹo, con gái mà có sẹo trên mặt là phiền phức lắm! Yên tâm đi! Cái này anh rất hay dùng, những lúc tập vũ đạo té ngã bị thương, bôi vào vài ngày là hết ngay.

Misa đón lấy tuýp kem.

Cảm ơn anh nhiều lắm! Em nhất định sẽ thoa đều đặn.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì cô vội tiếp lời.

À, anh ở đây đợi em một chút nhé!

Misa nhanh chóng chạy vào phòng lấy một xấp tiền, rồi chạy ra cửa.

Lần trước số tiền anh giúp em thanh toán ở siêu thị, em vẫn trăn trở rằng sẽ không còn có cơ hội để trả lại cho anh nữa. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng, em cũng có cơ hội đó.

Sehun liền gạt đi.

Thôi! Số tiền đó có đáng là bao. Chuyện đã qua lâu rồi em còn nhớ sao? Chúng ta là bạn bè mà, cứ xem đó như món quà anh tặng em đi!

Misa lại nhất quyết trả tiền lại cho Sehun, cô cầm tay anh, một mực dúi tiền vào.

Sao em lại lấy tiền của anh được chứ! Anh đã giúp đỡ em rất nhiều rồi! Em mà làm vậy nữa thì thật không phải!

Sehun cuối cùng cũng thoả hiệp.

Được! Nếu em đã nói vậy thì anh đành nhận nó. Thôi! Bây giờ anh phải về rồi! Em ngủ sớm nhé! Nhớ bôi kem đó! Hẹn gặp lại!

Vâng! Anh đi đường cẩn thận ạ!

Sehun đi rồi, Misa cứ nâng niu tuýp kem mà anh tặng cho cô mãi. Trên nó như vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay anh.

Misa nhẹ nhàng bôi kem lên vết thương, cảm giác ngọt ngào dâng lên tận đáy lòng. Cô bỗng nhớ lại khoảng khắc anh đỡ lấy cô trong siêu thị. Lúc anh hốt hoảng bế cô chạy vào nhà bếp, dịu dàng giúp cô rửa bột mì dính trên mặt. Cảm giác khi tay anh chạm lên mặt cô như vẫn còn đó.

Đêm hôm ấy, Misa không tài nào ngủ được. Cô liên tục trở mình vùi mặt vào gối. Hình ảnh Sehun với nụ cười dịu dàng cứ xuất hiện trong tâm trí cô không ngừng. Cũng không biết cô đang cười hay đang khóc. Cô cứ tự hỏi lòng, phải chăng tình yêu đầu của cô nay đã chớm nở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.