Cửa thang máy vừa mở ra, chàng trai ở bên trong mang theo vẻ mặt hốt hoảng, hớt hải chạy vội đến giữa sân thượng.
Cặp mắt băng lãnh như làn nước mùa đông lạnh giá không khỏi loé lên một tia kinh ngạc, chẳng thể tin nổi vào thị lực của chính mình khi nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Bóng trăng vằng vặc trên bầu trời đêm đầy sao, soi chiếu bóng dáng bé nhỏ đứng trên thành sân thượng, mái tóc phất phơ trong gió, hai mắt vẫn nhắm nghiềm, đôi bàn chân trần của cô bám trụ vào sát mép thanh sắt trên ban công, khoảng cách mong manh đến nỗi chỉ cần xê dịch một centimet, cô sẽ rơi xuống ba mươi tầng lầu bên dưới.
Nhanh như cắt, Chanyeol lập tức chạy đến lang can chỗ cô gái đang đứng, cánh tay mạnh mẽ không hề có chút do dự vội vã vươn ra linh hoạt choàng ngang eo ôm chầm lấy cơ thể mảnh mai yếu đuối ở phía đối diện.
Ánh sáng trăng vàng nhạt dịu dàng như dòng suối réo rắt nơi rừng sâu thăm thẳm, vô cùng tinh khiết, trong trẻo mà nhẹ nhàng chảy lên người chàng trai và cô gái. Dường như cô còn chưa tỉnh giấc, vẫn mãi say ngủ trong vòng tay rắn rỏi nơi anh.
Chanyeol hơi cúi người ngắm nhìn người con gái hoàn toàn tựa hẳn vào lồng ngực anh, hàng mi nhẹ chớp một cái, anh lay lay người cô, lo lắng cất giọng gọi.
Misa...Misa tỉnh lại đi, cô không bị thương ở đâu chứ?
Đầu Heo ngốc của anh thật sự vừa trải qua cơn mộng du đáng sợ, giờ đây khi cô đã an toàn ở trong vòng tay anh, sâu trong trái tim Chanyeol vẫn chưa hết nỗi hãi hùng, nếu như khi nãy anh không tình cờ thức giấc lúc nửa đêm thấy được biểu hiện bất thường ở cô, nếu như bước chân anh chậm hơn chút nữa, nếu như không thành công đoán ra nơi cô đến là sân thượng, Chanyeol thật sự chẳng dám tưởng tượng chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra. Có lẽ suốt cuộc đời này anh vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Trải qua giây phút cận kề nguy hiểm vừa rồi, Chanyeol mới mơ hồ phát hiện, hoá ra Đầu Heo ngốc từ khi nào đã trở thành người quan trọng nhất đối với anh. Cô cũng chính là sinh mệnh của anh, thiếu vắng cô trên thế gian này, cuộc sống anh như thiếu đi toàn bộ màu sắc, trước mắt chỉ còn một mảng đen kịp.
Tiếng nói ấm áp phát ra từ cổ họng Chanyeol như chất xúc tác đã phần nào khiến cơ thể Misa bắt đầu có phản ứng. Cô mơ hồ cử động tay chân, khoé mi khẽ run run xao động, đôi mắt trong veo mở ra đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của chàng trai đang đỡ mình, cánh môi anh đào lắp bắp từng chữ chầm chậm.
...Anh...Chanyeol...là anh?
Đường nét ngũ quan quen thuộc trên gương mặt người con trai chỉ cách cô vài li, dù chưa hoàn toàn tỉnh táo hằn, cô vẫn có thể nhận biết người con trai kề cận bên mình chính là Chanyeol.
Cô lờ mờ đảo mắt quay sang nhìn một lượt khung cảnh nhạt nhoà xung quanh, rồi lại ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn anh, chất giọng khản đặc vang lên trong hơi thở yếu ớt.
Sao...tôi lại ở chỗ này?
Khi nãy cô bị mộng du tự mở cửa đi lên sân thượng. Cũng may tôi phát hiện kịp thời cứu được cô. Bây giờ thì không sao nữa rồi.
Misa nghe được lời nói trấn an từ Chanyeol xong, hai mắt liền từ từ nhắm lại, tay chân mềm nhũn không còn sức lực tựa hẳn vào chàng trai ngay bên cạnh. Trong lòng cuộn trào bủa vây bởi dòng suy nghĩ ngổng ngang, vừa rồi cô bị mộng du, hàng xóm băng lãnh đã cứu cô sao. Misa thực không biết bản thân cô lúc này đang cảm nhận như thế nào, chẳng thể phân biệt nổi, trái tim có mấy phần cảm kích, lại có mấy phần thổn thức vì anh. Ý thức cứ như thế nhạt nhoà dần cho đến khi không còn chút rõ nét nào nữa.
Chứng mộng du quái ác vẫn còn để lại triệu chứng dai dẳn gây hoa mắt, mệt mỏi trên người cô. Sắc mặt tái nhợt, tiều tụy của Misa phản chiếu rõ ràng trong con ngươi thâm sâu nơi Chanyeol.
Sức khoẻ cô không được tốt, Chanyeol biết rõ điều đó nên ngay giây tiếp theo, anh liền dùng lực kéo cô nằm gọn vào lòng mình, động tác từ hai cánh tay tuy nhẹ nhàng nhưng không hề thiếu sự nam tính, dứt khoát bế bổng thân thể mềm mại của Misa lên, dùng chính hơi ấm của anh để ổn định thân nhiệt cho Misa, che chắn cô khỏi cái se lạnh từ những cơn gió bất giữa đêm khuya.
Anh muốn tình nguyện bảo vệ, chăm sóc cho người con gái này đến suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc đời.
...Bởi vì cô là vũ trụ nhỏ bé của anh, là cả thế giới trong anh bất diệt.
Ánh mắt nhạy bén không ngừng quan sát đến biểu tình trên gương mặt Misa, nhìn thấy đôi mi cong vút đã bình tâm khép hờ hững không một chút lay động, xem ra cô ngủ say lắm rồi, Chanyeol khẽ cúi thấp đầu ghé môi vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn chất chứa đầy yêu thương thì thầm như thể lời ru.
Ngủ đi! Tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Cô gái nơi lòng ngực Chanyeol dường như cảm nhận được thanh âm trầm ấm đầy tin tưởng ấy, những ngón tay bên dưới từ từ cử động, nửa muốn nắm lại, nửa muốn duỗi ra, nhưng cũng không còn sức để mở mắt trả lời anh, đôi môi khẽ mím lại nguyện ý.
Chanyeol cũng chẳng cần đợi Misa đồng tình, vừa dứt lời đã nhanh chóng bế cô về phía thang máy. Đôi chân cong đầy dứt khoát sải từng bước chắc chắn.
Khi đi ngang qua hàng lang sân thượng, Chanyeol trong lúc vội vã không hề để ý ở đằng sau góc khuất gần bức tường, xuất hiện hai cái bóng đen khả nghi đang quan sát, theo dõi từng động tĩnh, từng lời nói của anh.
Có vẻ như hai kẻ mặc áo đen này đã nấp ở một khoảng thời gian khá lâu. Trời càng về khuya, thể trạng của chúng càng thêm rã rời vì mệt, khuôn mặt biểu lộ rõ sự kiệt sức phần vì đói, phần lại do cái rét khắc nghiệt giữa trời khuya.
Cũng may đây là đầu thu chứ chẳng phải mùa đông, nếu là thời tiết mùa đông, bọn chúng có lẽ đã chết cóng mất rồi.
Sự việc vốn không ai định liệu trước được, ngay khi cả hai toan bỏ cuộc rút lui thì thần may mắn lại mỉm cười với chúng.
Chúng còn chưa nghĩ ra cách nào để đột nhập vào nhà riêng của thần tượng mình, anh đã tự mò đến nơi chúng nấp. Kết quả đúng là mỹ mãn, thật không uổng công cả hai bỏ ra bao nhiêu sức lực suy nghĩ xây dựng kết hoạch bất chất toà nhà UN Village an ninh kiểm soát vô cùng tốt, tìm đủ mọi cách vượt qua khó khăn để lọt được vào đây. Đúng thế, bọn chúng không ai khác chính là sasaeng fan của EXO Chanyeol.
* Sasaeng fan (사생팬) được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi Hallyu. Mặc dù sasaeng phần lớn không được coi là người hâm mộ, nhưng nhiều nguồn vẫn gọi họ là sasaeng fan . Sasaeng Fans chủ yếu là nữ độ tuổi từ 13-21.
Đã gần một tuần nay, ngày nào cả hai cũng đến toà nhà chung cư nơi Chanyeol đang sinh sống để chờ, tốn bao nhiêu công sức đến thế mà vẫn chưa điều tra được tin tức đáng giá nào.
Chỉ có điều, bọn chúng dù nằm mơ cũng không thể ngờ, vào cái đêm khuya ngày cuối tuần này Chanyeol lại xuất hiện, không những thế còn xuất hiện với một cô gái, chính là cô gái cùng anh bỏ chạy trên cầu sông Hàn.
Gương mặt của hai kẻ này giờ đã trở nên rạng rỡ, tươi tắn hơn hẳn. Chúng liên tục giơ máy ảnh về trước, không ngừng ấn nút chụp ở cự ly gần. Tiếng tách tách vang lên liên hồi giòn tan như pháo nổ.
Hàng chục bức ảnh ghi lại bằng chứng đã nằm gọn trong tay chúng.
Thấy chưa tao đã nói rồi! Chanyeol oppa chắc chắn đang bí mật hẹn hò. Buổi tối hôm đó người con trai mặc áo hoodie bỏ chạy trên cầu sông Hàn quả nhiên là oppa. Một kẻ trong hai người bọn chúng bất chợt quay lại, cất tiếng thì thầm với đồng bọn của mình. Ôi trời ơi! Thật là trớ trêu mà! Tao tức đến chết mất! Tao nhất định sẽ tìm ra danh tính con nhỏ đáng ghét kia.
Kẻ còn lại rõ ràng có nghe thấy đồng bọn của mình nói nhưng vốn không quan tâm mấy đến, bởi vì ả đang bận bịu với chiếc máy ảnh Cannon đắt tiền trong tay, ngón tay ả không ngừng nhấn nút để mấy bức ảnh được chụp trong máy lần lượt hiện ra.
Đều là những bức chụp được khi nãy, cảnh Chanyeol đang ôm cô gái lạ mặt vào lòng đứng trên sân thượng, cảnh Chanyeol bế bổng cô gái ấy, cô không hề kháng cự, tựa đầu vào vai anh, hai tay choàng qua cổ anh đầy thân mật.
Càng xem nét mặt của ả ta lại càng trở nên tức giận, nhưng ả vẫn cố kìm nén cơn phẫn nộ dữ dội trong lòng mà ấn tiếp.
Một bức ảnh nữa được hiện ra, là bức ảnh lúc nãy được chụp ở Asian Music Festival lúc tiết mục For You được biểu diễn.
Trong màn hình là cảnh ba chàng trai của EXO-CBX đang đứng say sưa cất tiếng hát, đằng xa xa, tấm rèm voan mỏng phất phơ, thoát ẩn thoát hiện bóng dáng nhỏ bé của một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh.
Ả ta bỗng dưng giật mình. Dáng người của cô gái trong bức ảnh này trông quen quá, hình như ả đã nhìn thấy ở đâu rồi. Ả vội vã ấn lui lại mấy bức ảnh trước. Trời ơi! Không thể tin được! Cô gái đứng đằng sau tấm rèm che, và cô gái trên sân thượng lúc nãy lại có nhiều điểm giống nhau đến bất ngờ.
Cô ả lập tức kéo kéo vai đồng bọn, ánh mắt chẳng giấu nổi thản thốt lấy tay chỉ chỉ.
Mau xem mấy bức ảnh này đi! Nhanh lên!
Cô ả kia liền nhướng mày ngạc nhiên, hiếu kỳ ghé đầu vào máy ảnh xem thử.
Ả nọ lại nhanh chóng tiếp lời.
Nhìn đi! Có giống không? Nói cho mày biết, tao vừa mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa. Đứa con gái bỏ chạy với Chanyeol oppa trên sông Hàn lúc trước, cái người hát For You cùng EXO-CBX ở sự kiện âm nhạc và con nhỏ được oppa bế khi nãy thật sự là cùng một người.
Mày vừa bảo sao?
Ả còn lại há hốc mồm thất kinh, tâm trạng sau khi nghe hết câu nói của ả bên cạnh.
Miệng ả không ngừng run run lắp bắp.
Sao...sao có thể như thế được? Không phải người trên sân khấu hôm nay là SNSD YoonA à?
Tao không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng...người sau tấm rèm đó, chắc chắn không phải Yoona. Ánh mắt ả nói đến đây, liền hằn lên tia máu đỏ, ả nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng vô cùng quyết tâm. ...Tao sẽ mang số ảnh này đến giao cho bọn Netizen mổ xẻ.
Tao nhất định phải vạch mặt kẻ giả mạo Yoona unnie, kẻ đã cướp đi oppa của lòng tao,
bắt nó phải trả giá đắt.
Trong đêm tối thanh vắng, hai cô ả tâm tình biến thái trốn nấp ở một góc sân thượng, kẻ thì chưa khỏi hoảng hốt, tưởng đâu bản thân còn đắm chìm giữa cơn ác mộng đáng sợ, kẻ lại dương dương nở nụ cười tự đắt xen lẫn căm hờn xiết chặt máy ảnh trong tay, ả ta thật lòng tin chắc, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, Park Chanyeol sẽ vướng phải vụ tai tiếng lùm xùm không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp của anh mà ngay cả công ty giải trí quyền lực S.M. cũng không tránh khỏi rắc rối trong lần này.
..........
Chanyeol sau khi đưa Misa trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường đắp chăn cẩn thận rồi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã sắp sáng, anh cũng không sao chợp mắt được, cứ trăn trở mãi, hết lăn bên này rồi lăn sang bên kia.
Anh thật cũng không hiểu nguyên do, chỉ biết bản thân mình đang có dự cảm chẳng lành, giống như sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.
..........
Phố Seoul nhộn nhịp hơn vào buổi sớm, mặt trời cũng đã ló dạng khỏi chân trời, chiếu từng tia nắng ấm áp xuống mặt đất.
Mẹ Jin đã dậy từ sáng sớm, chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, bày biện vô cùng hấp dẫn ở trên bàn ăn.
Mọi thứ đã xong xuôi, bà mới rón rén đi vào vào gõ cửa phòng, đánh thức con gái và con rể tương lai của mình thức dậy.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chanyeol là người đầu tiên tỉnh giấc, biết mẹ Jin đáng kính bên ngoài thái độ đang mài đao đùng đùng nôn nóng muốn anh và cô cùng nhau ra ngoài diện kiến, nên đành phải tự thân thu dọn hiện trường chăn đệm bừa bộn bên dưới sàn nhà sau đó vệ sinh cá nhân sửa sang bề ngoài tươm tất, cuối cùng mới đi đến cạnh giường Misa, trưng ra vẻ mặt phúc hắc lay lay cánh tay cô gọi nhỏ.
Này Đầu Heo! Dậy đi! Mẹ cô gọi chúng ta kìa!
Cô gái đang nằm cuộn tròn trên giường như con mèo lười bắt đầu nhúc nhích, quyến luyến không muốn rời xa chiếc giường ấm áp thân yêu chút nào. Đêm qua cô đã ngủ không ngon lại còn bị mộng du vô cùng mệt mỏi, gần sáng mới chợt mắt được một chút thì giọng nói khàn khàn đáng ghét của ai đó lại vang lên ngay bên tai phá đám. Thật bực mình! Mặc kệ tất cả, cô đây đang muốn ngủ tiếp, người nào to gan ngăn cản, cô bóp chết tất cả.
Im lặng chút coi! Mới sáng sớm tinh mơ mà dậy cái gì?
Câu trả lời mang đậm tính chất phản bác cùng sự bướng bĩnh của Misa vô tình đã khiến chàng hàng xóm khắc tinh của cô nổi giận. Đầu Heo ngốc hôm nay quả nhiên to gan, thời hạn hai thái trong hợp đồng còn chưa kết thúc, anh dù gì cũng là Park đại boss của cô mà, có lý nào người giúp việc như cô lại to gan lên giọng ra lệnh cho anh im lặng.
Đừng cậy thế đêm qua sức khoẻ không tốt nên muốn xoay ngược tình thế với anh. Áp dụng chiêu thức này với Park Chanyeol là hoàn toàn vô hiệu. Tuy yêu thương thì có yêu thương thật đấy, nhưng về khoản chiều hư cô, anh nhất định nói không.
Khuôn mặt Chanyeol phút chốc đã chuyển sang tối sầm, Misa đang vùi mình giữa đống chăn đệm ấm áp trên giường cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt phượng sắc bén của người nào đó đã hoá tia lửa điện nhắm thẳng hướng cô mà chiếu xuống. Đôi mắt anh tuy không phải lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân mà vẫn chứa đựng một hoả lực vô cùng lớn, tựa như muốn thiêu cháy Misa tiểu bạch thỏ trong chăn bông, nếu cô còn không chịu thoả hiệp chui ra khỏi giường e rằng sớm thành thỏ thui bảy món mất thôi.
Sớm cái đầu cô ấy! Bảy giờ rồi kìa!
Bonus kèm theo ánh mắt nảy lửa trên là một câu trả lời đầy chấn động.
Cái gì? Bảy giờ rồi sao?
Đúng thật chấn động ngoài sức tưởng tượng. Bằng chứng tiêu biểu chính là người nào đó đang trong trạng thái ôm chăn lười biếng lập tức ngồi bật dậy, dùng vận tốc của tên lửa nhanh chóng chạy vào toilet, vệ sinh cá nhân, thay quần áo, chải chuốt tóc tai gọn gàng các loại chỉ với vài nốt nhạc rồi cùng Chanyeol như một cơn gió xông phi ra ngoài yết kiến mẫu hậu đại nhân.
Vừa thoáng thấy bóng dáng mẹ Jin đứng bên trong phòng bếp, cả hai đã vội cúi đầu chín mươi độ lễ phép đồng thanh.
Chào buổi sáng mẹ ạ!
Một giây trước còn nổi giận đùng đùng vì sự chậm trễ của hai đứa trẻ cưng này, vài giây sau vừa nghe thấy chúng nó hiếu thảo gọi bà bằng mẹ, lại chào một câu mát ruột mát gan như vậy làm sao bà nỡ giận được chứ.
Khỏi cần nói cũng biết, mẹ Jin sau khi nghe thấy liền mỉm cười hiền hậu, thái độ mềm mỏng như thế nào.
Chào buổi sáng hai con. Nào, hai đứa ngồi xuống ăn sáng đi.
Có câu người lớn tuổi thường lấy con cái gia đình làm niềm vui, mẹ Jin hôm nay đích thị là áp dụng câu nói này triệt để.
Có người mẹ nào mà không thương yêu, lo lắng cho con cái, mẹ Jin trước giờ vẫn cho rằng con gái bà từ nhỏ vốn thiếu thốn tình thương từ bố, tuổi thơ của cô đã chịu nhiều thiệt thòi, bản thân bà cũng chẳng thể ở mãi bên cạnh chăm sóc cho con gái mình được, chi bằng sớm tìm cho Misa một vòng tay nam giới ấm áp để thay bà ở bên cạnh quan tâm, yêu thương cô đến trọn đời.
Bây giờ thì quá tốt rồi, Misa rốt cuộc cũng hiểu thấu nỗi khổ tâm của bà, chấp nhận hẹn hò tìm bạn trai. Trước mắt lại là thằng nhóc mỹ nam tốt tính, dịu dàng ôn nhu, hai đứa con của bà quả thật rất xứng đôi, bà dĩ nhiên phải ủng hộ hết mình, không ngừng thầm chúc phúc cho chúng nó.
Hai đứa trẻ ngoan ở phía đối diện lại tiếp tục diễn một màn đặc sắc tình chàng ý thiếp, vô cùng ăn ý, vô cùng đồng thanh mà cúi đầu đáp lời mẹ Jin đáng kính.
Vâng ạ!
Misa ngồi xuống, nhìn một lượt những món ăn trên bàn mà dạ dày không khỏi réo lên sùng sục từng cơn, quả nhiên món ăn do mẹ cô nấu lúc nào cũng đủ mị lực hấp dẫn thị giác lẫn vị giác của người thưởng thức, bất kể vị thực khách đó có là người khó tính cũng sẽ bị những món ăn hấp dẫn này chinh phục thôi.
Misa suy nghĩ trong lòng rồi bất giác lại thốt lên.
Đều là do mẹ nấu ạ? Ngon quá! Lần này, con phải ăn hết mới được.
Ừ! Các con ăn nhiều một chút! Ăn nhanh đi, còn tiễn mẹ về.
Mẹ Jin cất lời nhẹ nhàng, gương mặt phúc hậu tươi cười ngắm hai đứa trẻ ngồi bên cạnh mình.
Hai con của bà đều hoà thuận, hạnh phúc, yêu thương nhau thế này, bậc làm trưởng bối như bà cũng phần nào yên tâm. Đã đến lúc bà nên trở về nhà, không ở đây làm bóng đèn của bọn nhóc nữa. Tuổi trẻ vẫn là cần không gian riêng để cảm thấy thoải mái hơn khi bên nhau.
Sau khi nghe thấy lời tuyên bố đột ngột của mẫu hậu đại nhân đáng kính, Misa và Chanyeol bỗng dưng rơi vào trạng thái tâm hồn treo lơ lửng trong mớ cảm xúc hỗn độn, vừa bất ngờ, vừa vui mừng, lại đan xen sự nuối tiếc khó nói.
Mọi sự đều nằm ngoài dự tín ban đầu của hai người, mẹ Jin tin tưởng sớm trở về, cả hai sẽ không cần phải vất vả giả vờ thân thiết, tình cảm với nhau, Misa cũng thoát khỏi cái nạn đi xem mắt hàng tuần. Nhưng cô và anh cũng sẽ rất buồn, khó khăn lắm mẹ Jin mới rảnh rỗi đến UN Village một chuyến vậy mà chỉ ở lại nhà con gái có một đêm duy nhất. Misa thật lòng muốn ở cạnh mẹ cô nhiều hơn, Chanyeol cũng thế, ngoài việc mẹ Jin quá khẩn trương với vấn đề mai mối cho Misa khiến anh hơi khó chịu, còn lại anh vốn rất yêu quý tính cách vui vẻ, tốt bụng của bà. Quan trọng hơn Chanyeol còn muốn ăn thêm nhiều món ngon đặc sản Việt do mẹ Jin chế biến, giờ bà bất ngờ quyết định rời đi, anh thật sự không nỡ.
Trước thái độ ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt bọn trẻ, mẹ Jin không hề dao động thay đổi ý định, bà chẳng do dự liền quay sang nhìn Chanyeol nói với giọng căn dặn.
Con à! Mẹ giao Misa cho con đấy. Con bé này tuy bình thường tính tình có hơi ngang bướng nhưng thật ra nó là một đứa con gái tốt. Sau này, hãy thay mẹ chăm sóc cho nó.
Chanyeol từ đầu đến cuối vẫn im lặng nghiêm túc lắng nghe, nhận thấy bản thân được giao một trách nhiệm quan trọng, anh không chút chần chừ đã tự nguyện gật đầu.
Mẹ cứ yên tâm! Con nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ cho cô ấy.
Ngay giây phút Chanyeol vừa dứt lời, cô gái ngồi cạnh không giấu nổi ngạc nhiên lập tức ngước mặt nhìn vào đôi mắt anh, cô mơ hồ cảm nhận được sự ấn định. Giống như lời hứa chắc chắn của một chàng trai sẽ yêu thương, đối xử tốt cả đời với người con gái trong lòng.
Đối diện với ánh mắt anh, Misa bất giác thoáng hiện tia bối rối. Cô quay đi, cố gắng che giấu nỗi niềm tâm sự cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
Trong bàn ăn cũng không ai nói thêm điều gì nữa, bữa sáng cứ thế trôi qua.
Ăn xong, Misa và Chanyeol cùng xuống tận bãi đỗ xe của chung cư để tiễn mẹ Jin. Chờ cho bà an toàn lên taxi rồi, cả hai mới yên tâm mà lên nhà.
Chanyeol nhấn nút thang máy bước vào trước, Misa liền lẽo đẽo đi theo từ đằng sau, có lúc trông cô thật giống cái đuôi của Chanyeol.
Thang máy đang từ từ di chuyển, bên trong chỉ có hai người với bầu không khí yên lặng hết sức quái dị. Như thế này đúng là khó chịu, Misa vài giây sau cảm thấy không được tự nhiên bèn đánh bạo tìm chủ đề lên tiếng trước.
Một lần nữa...cảm ơn anh!
Chanyeol đứng ở trước mặt Misa vừa nghe hết câu đã nhướng mày, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô ngạc nhiên hỏi lại.
Cảm ơn vì điều gì?
...Vì anh đã đóng giả làm bạn trai tôi...giúp tôi đối phó với mẹ, và còn vì anh đã cứu mạng tôi tối qua nữa....Ầy! Phải nói sao đây nhỉ? Misa mắt cười hì hì, đưa tay lên gãi gãi đầu.
Nói một lát lại quên câu trước câu sau, chẳng biết nên mở lời thế nào mới tốt. Tâm tình cô nàng đang rất vui, cho nên lần đầu tiên trong đời mới ở trước mặt Chanyeol tuôn nguyên một tràn dài tân bốc anh lên tận trời xanh.
...quen biết anh lâu như vậy, thật không ngờ khả năng diễn xuất của anh tốt ghê đấy. Lúc anh hứa với mẹ sẽ chăm sóc cho tôi cả đời, nhìn vẻ mặt anh khi đó, tôi còn tưởng anh đang nói nghiêm túc nữa cơ. Ha...ha...ha... Misa vô tư mỉm cười sảng khoái nhìn anh, trong lòng không khỏi thoáng lên sự thán phục.
Khuôn mặt Chanyeol vẫn lạnh lùng như băng Bắc cực, một chút biểu cảm cũng không để hé lộ.
Đột nhiên anh bất ngờ quay sang, hướng thẳng vào đôi mắt to tròn thơ ngây của Misa, gương mặt điềm đạm từ từ cúi thấp kề cận với đường nét xinh đẹp, diễm lệ nơi cô, tà mị nói.
Jin Misa, nếu...lời hứa lúc nãy, không chỉ đơn giản để lừa gạt mẹ cô, mà...là...thật thì sao?
Misa giật thót người, con ngươi lấp lánh cảm xúc ngỡ ngàng. Anh nói lời hứa chăm sóc, bảo vệ cô suốt cuộc đời là thật. Trái tim Misa được một phen chấn động, dường như vẫn chưa tin vào những gì tai bản thân nghe thấy, cô chỉ ngỡ mình bị lãng tai nghe nhầm mà thôi.
Bởi vì...điều đó không thể nào là sự thật được. Không thể nào...
Tiếng chuông điện thoại của Chanyeol chẳng hẹn trước đã vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa anh và người hầu tiểu bạch thỏ.
Ngũ quan bất giác toát ra tia lạnh lẽo âm u, Chanyeol trả lại tự do cho Misa, đôi chân mạnh mẽ lui về phía sau vài bước, ngón tay thon dài lấy từ trong túi quần ra chiếc di động đang không ngừng hát hò náo nhiệt, lập tức nhấn nút bắt máy.
Đầu giây bên kia vừa được nhận cuộc gọi liền truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đang vô cùng giận dữ.
Park Chanyeol, cậu đang ở đâu vậy?
Misa ở bên cạnh từ lúc nào cũng vô cùng lo lắng len lén liếc nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo nơi Chanyeol để quan sát. Trong lòng Misa không ngừng suy nghĩ, giọng nói từ điện thoại rõ ràng là của chủ tịch Lee. Có phải công ty xảy ra chuyện gì chăng, nếu không, ngài chủ tịch đã chẳng hạ cố chủ động liên lạc với Chanyeol thế này.
Mi tâm Chanyeol có chút lay động khi nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của chủ tịch Lee. Anh điềm tĩnh, ngữ khí vô cùng kính trọng đáp lời.
Chủ tịch! Hôm nay vắng lịch trình nên em ở nhà nghỉ ngơi.
Ở nhà! Ở nhà! Ở nhà! Giờ này mà cậu còn bình thản ở nhà được sao?
Câu nói của Chanyeol còn chưa dứt, âm thanh dữ dội trong điện thoại một lần nữa lại tiếp tục truyền đến, lời lẽ phẫn nộ đáng sợ đến mức bất cứ ai nghe thấy đều phải giật mình mà run lẩy bẩy.
Sắc mặt Chanyeol vẫn không một chút biến đổi, tuy có hơi sững sờ nhưng anh chỉ nghiêm túc thận trọng hỏi lại chủ tịch để được tường tận.
Chủ tịch! Đã xảy ra chuyện gì?
Tâm trạng Misa mỗi lúc càng thêm thấp thỏm nặng nề, cô cứ đứng trong thang máy bấu chặt mười ngón tay vào lòng bàn tay. Đôi môi anh đào không ngừng mím lại, giác quan thứ sáu mách bảo trong vô thức, sắp đến sẽ có chuyện không hay xảy ra trên người cô và hàng xóm băng lãnh.
Suy đoán của Misa quả nhiên không sai, ngay giây tiếp theo sau đó, câu trả lời của chủ tịch Lee phát ra từ chiếc di động trên tay Chanyeol lập tức khiến cả hai như hoá đá, thất kinh đứng bất động tại chỗ.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Sáng nay cậu không lên web đọc tin tức à? Hiện giờ trên tất cả các trang mạng xã hội lớn nhỏ tên của cậu đang là từ khoá tìm kiếm đứng hàng đầu đấy. Vài phút trước Netizen Hàn cũng cử người đến S.M. xác nhận tin đồn rồi, cậu bảo tôi phải làm sao?
Không nói nhiều với cậu nữa, lập tức đến công ty ngay cho tôi! Cả cái cô stylist Jin Misa kia nữa.