Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 51: Chương 51: Ngủ Chung




Sau một lúc đấu tranh tâm lý, cuối cùng Chanyeol cũng thở dài đứng dậy, đi đến mở ngăn dưới tủ quần áo của Misa, tìm kiếm vật gì đó.

Mới đầu Misa cứ tròn hai mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, cho đến khi chàng trai này lấy từ ngăn tủ ra chiếc đệm cá nhân, Misa mới chợt hiểu anh muốn làm gì.

Giống như lần trước, Chanyeol vì không ngủ được trên sô pha nên phải dùng đến đệm cá nhân, trải ngay ngắn trên sàn nhà cạnh giường ngủ công chúa ấm áp của Misa để nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối, cô gái bé nhỏ đều lẳng lặng ngoan ngoãn như một chú mèo đứng ở một bên quan sát Chanyeol. Trong lòng cô vẫn chưa vơi hết sự áy náy. Hình như cảm thấy hôm nay, anh vì giúp cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi, Misa bèn đến bên giường mình, lấy cái chăn duy nhất tự nguyện nhường cho anh.

Chỉ có một cái chăn thôi! Anh giữ lấy đi.

Chất giọng trong trẻo lí nhí vang lên. Chanyeol vừa nghe thấy lập tức dừng động tác trải nệm, quay sang ngước mặt nhìn cô gái ngốc đang ôm chặt chăn bông trên tay điệu bộ ngập ngừng chờ đợi câu trả lời từ anh. Chanyeol chần chừ đôi chút rồi khẽ nhướng đôi mày nam tính đen rậm hỏi lại.

Vậy còn cô thì sao?

Lần đầu tiên trong đời kể từ khi quen biết nhau Misa quan tâm đối xử tốt với Chanyeol, còn chủ động mang chăn đến cho anh nữa chứ. Trong đầu Chanyeol không khỏi xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng. Tiểu bạch thỏ ngốc nghếch liệu có âm mưu gì trên người anh không.

Misa cách đó vài bước chân vừa nghe anh hỏi liền xua tay gạt đi, cố gắng giải thích tường tận cho anh yên tâm. Sâu thẳm đáy lòng cô muốn anh đồng ý nhận lấy chiếc chăn này thật. Cô lo lắng anh bị cảm lạnh.

Ầy! Không sao! Khả năng chịu lạnh của tôi rất tốt, từ nhỏ đã rất thích nhiệt độ thấp, ngủ không chăn với tôi thì nhằm nhoà gì. Hơn nữa, anh đã giúp tôi nhiều như vậy nên bù đắp cho anh cái gì đó mới phải chứ, đúng không?

Cô nàng thỏ trắng đứng trước mặt Chanyeol thao thao bất tuyệt một lèo. Anh không có trả lời cô, biểu cảm đến bất ngờ cũng không bất ngờ. Xác định hành động của Misa hoàn toàn đến từ thiện ý, anh cũng chẳng cần khách khí nữa. Vươn tay cầm lấy chiếc chăn ấm áp, Chanyeol nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn lên đến tận ngực, dáng điệu tỏ ra rất đỗi thong thả. Xem ra là ngầm ghi nhận lòng tốt của ai kia.

Misa phải đứng im một chỗ từ nãy đến giờ, gót chân đã bắt đầu cảm thấy tê cứng. Hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, cô thực sự rất đỗi mệt mỏi. Nhẹ vươn vai ngáp một cái, Misa liền bước đến, ngã người lên chiếc giường rộng rãi êm ái của mình. Bận rộn vất vả cả ngày, cuối cùng cũng được rũ bỏ hết những muộn phiền mà nghỉ ngơi.

Misa theo thói quen cứ lăn qua, lộn lại, khuôn miệng anh đào không ngừng thốt lên cảm thán.

Haizz! Thoải mái quá!

Người nào đó nằm ở bên dưới vừa nghe thấy liền không tránh khỏi giật mình. Lại là thói cũ lăn lăn lộn lộn. Màn đặc sắc cô nam quả nữ ở chung một phòng, mặt trời lên cao mới dậy lần trước anh đây vẫn còn nhớ rất rõ. Đừng nói với anh lần này, Đầu Heo ngốc lại định tiếp tục tái hiện nữa nhé. Đôi mắt phượng tà mị quyến rũ chợt thoáng hiện tia lay động, ngay giây tiếp theo, anh lập tức dùng chất giọng trầm khàn lên tiếng cảnh báo.

Đầu Heo, tôi cảnh cáo cô. Đêm nay tôi và cô bất đắt dĩ ngủ chung phòng, bắt buộc cô phải nhớ hai điều sau đây.

Thứ nhất, nửa đêm tỉnh giấc tuyệt đối không được giẫm lên bụng tôi như lần trước.

Thứ hai, phải biết tiết chế kiểm soát bản thân, không được lợi dụng lúc tôi ngủ say mà giả vờ lăn xuống nằm cạnh tôi, ăn trộm đậu hũ có nghe không?

Chanyeol lên cơn giáo huấn một thôi một hồi, cô nàng thỏ trắng nằm trên giường nghe rõ từng câu từng chữ tất nhiên vô cùng bực mình. Càng về cuối câu gương mặt diễm lệ nơi cô lại càng đen sì, hắc tuyến bùng nổ bay đầu, cô nàng bèn nhăn nhó đáp lại.

Cái gì chứ? Nghĩ sao nói tôi cố tình lăn xuống nằm cạnh anh. Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi mà còn để bụng, đúng là đồ nhỏ mọn!

Thỏ trắng Misa lật người nhích về phía hàng xóm phúc hắc ở bên dưới, ngướng đầu lên chằm chằm nhìn anh, vừa phản công vừa chu môi thè lưỡi tỏ ý khinh thường.

Anh chàng cuộn mình trong ổ chăn ấm áp dưới kia tức đến khoé môi giật giật, không đợt Misa nói hết câu ngay lập tức đã nhỏm dậy trả đũa. Tiểu bạch thỏ đáng ghét này, sự việc lần ấy rõ rành rành như ban ngày rồi, bây giờ cô muốn đảo ngược tình thế đổ hết lỗi cho anh sao.

Cô nói gì? Ai nhỏ mọn? Tôi chỉ muốn dặn cô một chút thôi. Ai biết được nửa đêm lỡ cô đói bụng ăn quàng thì sao? Tôi phải tự bảo vệ tấm thân xử nam này chứ.

Hứ!!!

Cô nàng Misa cong cớn quay đi, biểu cảm sinh động trên khuôn mặt thiếu điều chưa khắc lên bốn chữ to tướng nhất quyết không tin nữa thôi.

Không thèm chấp anh! Anh mà còn xử nam à? Chỉ giỏi bốc phét!

Tin hay không tuỳ cô.

Chanyeol dáng vẻ bình thản chẳng thèm quan tâm tới thỏ trắng, anh buông lời ngắn gọn rồi lại nằm xuống. Hàng mi dày và rậm đầy kiêu hãnh hờ hững khép nhẹ.

Không khí vài giây trước vẫn còn náo nhiệt, in ỏi bởi tiếng cãi nhau không dứt lúc này đã trở nên trầm lắng, yên tĩnh, lấy lại đúng trạng thái ban đầu vốn có của nó.

Cô gái ngây thơ trên giường cũng trở mình quay mặt vào trong. Đôi mắt suy tư nhìn về ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn ngủ phản chiếu lên bức tường phía đối diện.

Rõ ràng đã mệt lử cả người nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được, thao thức trăn trở thì không tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Thật không ngờ Misa và tên hàng xóm băng lãnh lại có ngày ngủ chung một phòng như thế này. Còn đến những hai lần nữa chứ. Cuộc đời Misa quả nhiên li kì y như phim thần tượng.

Dòng suy nghĩ miên man chẳng hẹn trước cứ ào ạt ùa về, Misa bỗng nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Chính là sự việc rối rắm như mớ bòng bong giữa cô và hàng xóm đáng ghét xảy ra vài ngày trước.

Tâm trạng vừa nhớ đến đã bồn chồn không yên, Misa cứ liên tục cắn môi, hết ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Cô bây giờ thật muốn xem tất cả như chưa từng xảy ra, giả vờ làm lơ quên hết đi mọi thứ đêm hôm đó, nhưng lý trí lại mách bảo cô không thể làm vậy được. Giữa cô và Chanyeol hiện giờ đang tồn tại một sự hiểu lầm vô cùng lớn, nếu như không làm rõ, anh chắc chắn sẽ hiểu sai về con người thật của cô.

Chần chừ, lưỡng lực gần mười phút, rốt cuộc Misa cũng lấy hết dũng khi mà quay sang cất giọng khe khẽ gọi, đôi mắt đen láy không chớp nhìn xuống phía dưới cẩn thận quan sát.

Này hàng xóm...anh ngủ chưa vậy?

Không có tiếng trả lời, khắp căn phòng vẫn yên lặng như tờ. Cặp mắt thất vọng của Misa nhìn thấy rõ chàng trai mãi say giấc nồng ngay cạnh giường cô hàng mi vẫn bất động, ngũ quan hài hoà trên khuôn mặt ngời ngời khí chất không thua kém lúc anh còn tỉnh táo chút nào.

Park Chanyeol khi ngủ đẹp như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ. Nhưng Misa trong hoàn cảnh này làm sao còn tâm trạng để ngắm tác phẩm điêu khắc trước mắt, cô chỉ đành tiu nghỉu lăn người lại.Nỗi niềm sâu thẳm bấy lâu nay chưa kịp nói lại không kìm được mà tuôn trào.

...Anh ngủ rồi thì thôi...Tôi tưởng anh còn thức, muốn hỏi anh một chuyện.

Bờ môi nhỏ xinh nói đến đây bỗng mơ hồ tê cứng lại, Misa ngập ngừng một lúc rồi tiếp lời. Dù rằng Chanyeol hoàn toàn không nghe thấy những gì Misa sắp sửa nói ra, cô cũng không muốn dừng lại. Nhiều khi tự mình trò chuyện với hai đầu gối vậy mà lại tốt, ít ra nó cũng giúp cô giải toả phần nào căng thẳng đè nén trong lòng.

...Thật ra...sau lần uống say trên cầu sông Hàn, tôi vẫn rất áy náy...không ngờ người đưa tôi về hôm ấy lại là anh...

Tuy chẳng thể nhìn thấy, Misa vẫn thừa biết giờ đây hai gò má của cô đã đỏ lựng. Những câu nói vô thức cái đêm cô say khướt trở về theo dòng hồi tưởng khiến thân nhiệt Misa tăng lên một cách đột ngột, khắp cơ thể bức bối khó chịu, cô ngượng chín cả người khi nhớ lại lời tỏ tình hôm đó.

Tay chân phút chốc run lên mất kiểm soát, cô không thể nói tiếp đành phải đừng lại hít thở thật sâu. Không khí tươi mát từ bên ngoài như giúp Misa xua tan đi sự hồi hộp ban nãy nhưng ngay lập tức, các cơ quan trong cơ thể cô nàng liền ngưng trệ hoạt động ở giây tiếp theo bởi vì chính tai cô vừa nghe thấy giọng nói trầm khàn từ bên dưới vang lên.

Quả nhiên âm thanh này...đột ngột đến chấn động.

Nhớ ra rồi sao?

Cô gái bên trên chiếc giường rộng lớn sởn hết gai ốc, quả tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một làn gió lạnh buốt thổi đến rợn cả sống lưng, thanh âm đầy ám ảnh kia đối với Misa chẳng khác nào gặp phải quỷ giữa ban ngày. Đôi mắt ngỡ ngàng pha lẫn sự lo ngại hướng về phía phát ra giọng nói. Chàng trai tuấn tú, bá đạo nằm sát giường cô bộ dạng lười biếng, thong thả đổi qua tư thế vắt chân chữ ngũ, khoé miệng như có như không để lộ một nụ cười tà mị, cánh môi anh đào của Misa đã chuyển sang trắng bệch.

Anh...anh còn thức hả?

Người bên dưới tấm nệm không chút do dự nhanh chóng trả lời cô.

Tất nhiên! Nếu không thì là ma đang nói chuyện với cô à?

Tiểu bạch thỏ Jin Misa vội vã nghiêng người, ngẩng đầu trân trân không chớp mi. Cặp mắt veo như làn nước mùa thu chẳng giấu được nét ngại ngùng khi đối diện với đáy mắt băng lãnh, điềm nhiên nơi Chanyeol, cô nàng thỏ trắng cuống quýt xua tay bào chữa.

Không phải! Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn hỏi anh một điều...

Misa đưa mắt hướng về phía anh, giọng nói trong trẻo ngập ngừng mãi chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và mở lời thế nào, tất cả thật giống với tâm tình hỗn loạn của cô lúc bấy giờ.

Đối lập với trạng thái bối rối, e thẹn ở Misa, hàng xóm phúc hắc Chanyeol vô cùng thong thả, bình tĩnh nằm chờ đợi câu nói hoàn chỉnh từ cô. Nếu thật sự tiểu bạch thỏ nhớ được toàn bộ sự việc diễn ra cái hôm cô nàng uống say bí tỉ, anh rất mong nhìn thấy biểu tình trên gương mặt xinh đẹp ấy sau khi biết những hành động táo bạo mà chính mình đã thực hiện trên người anh.

Thỏ trắng không có làm Chanyeol thất vọng, một giây sau đó, anh đã nghe được chất giọng lảnh lót, êm ả tựa tiếng suốt chảy nơi cô.

Tôi...tôi muốn hỏi là...hôm đó uống say...tôi...có nói điều gì không phải với anh không? Anh...anh đừng hiểu lầm...tôi vốn có cái tật uống vào là không kiểm soát được hành động và lời nói...thế nên...nếu hôm đó tôi có làm gì...hay nói thế nào...anh cũng hãy quên đi...Dù sao...

Giọng của Misa nói đến đây bỗng càng lúc càng nhỏ dần. Trong lòng cô giờ đây chỉ có duy nhất một suy nghĩ rằng phải làm sao để giải thích với Chanyeol thật rõ ràng, cụ thể. Misa không muốn anh hiểu lầm cô có tình ý với anh.

Vì vậy rất nhanh chóng, đôi môi nhỏ xinh của Misa chẳng hề chần chừ liền nối tiếp thốt lên một câu chứa đựng thông tin vô cùng chấn động.

...Dù sao...mấy lời đó cũng không dành cho anh...Đều do tôi trông gà hoá cuốc...

Câu nói vừa dứt, Misa bèn cảm thấy không được tự nhiên mà quay mặt đi, chẳng dám nhìn anh thêm một chút nào nữa.

Cơn mưa băng giá khắc nghiệt từ đâu đường đột kéo đến bủa vây khắp thân thể, sâu tận dáy lòng Chanyeol sau khi nghe người con gái ở trước mặt nói những lời này, trái tim đau nhói vỡ vụn nơi ngực trái mơ hồ bị giam cầm giữa bốn bề xúc cảm tức nghẽn khó chịu. Mỗi tế bào như thấm hết cái lạnh đến cắt da cắt thịt. Chanyeol cuối cùng đã hiểu được một sự thật vô cùng lãnh khốc, hoá ra suốt thời gian qua chỉ có mình anh cam tâm tình nguyện yêu thương, lo lắng cho Đầu Heo ngốc, còn cô, cô chỉ xem anh là tên hàng xóm đáng ghét, bất kể anh có nỗ lực cố gắng như thế nào, trong lòng Misa anh vĩnh viễn chỉ là một ngôi sao mờ nhạt giữa muôn vàn tinh tú lấp lánh nổi bật xoay quanh cuộc đời cô. Lời tỏ tình hôm ấy, còn có cả nụ hôn...vốn dĩ tất cả không dành cho anh.

Tự lừa dối bản thân nhưng chẳng thể chế ngự được nỗi xót xa đang dâng trào nghẹn ngào. Chanyeol siết chặt lòng bàn tay, mi mắt nhắm nghiền để bình tĩnh lại. Khó khăn lắm anh mới thành công khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh lúc đầu, quay sang mỉm cười gượng gạo nhìn cô gái trên giường.

Thì ra mọi chuyện là như vậy. Cô yêu người nào đó rồi sao?

Phải!

Misa đáp lại Chanyeol theo phản xạ, con ngươi đen nhánh chẳng mấy chốc loé lên một tia sáng chói loá, vẻ mặt rạng rỡ như ánh nắng ban mai khi nhắc về người trong lòng của mình.

Cô đang vui vẻ, phấn khích như thế làm sao kịp để ý đến biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng hàng xóm đáng ghét. Chanyeol không nghe nhầm chứ, tiểu bạch thỏ của anh vừa bảo mình đã yêu người khác không phải anh. Hai đầu chân mày khẽ nhíu chặt đáng sợ, Chanyeol chẳng thể ngăn chặn cảm xúc ghen tuông hoà lẫn trong cơn tức giận. Đúng thật đáng chết! Anh đây xuất sắc như vậy, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn nhân cách có nhân cách, tài chính, nhà xe đều có đủ, đối xử với thỏ trắng cũng không tệ, cô ta không yêu thì thôi, có lý nào lại hồng hạnh vượt tường đem lòng đi yêu người khác.

Càng nghĩ càng thấy tức, Chanyeol mím môi thành một đường thẳng nghiến răng kèn kẹt, anh rất tò mò về cái giống đực không phải anh nào đó đã to gan dám phỗng tay trên cướp mất thỏ trắng khỏi anh, nhưng lúc này anh không thể đánh động làm to chuyện phòng khi thỏ trắng sinh ra chán ghét anh. Hình như vừa nghĩ ra được một phương pháp hữu hiệu nào đó, khoé môi tà mị lập tức nhếch lên đầy nguy hiểm, anh chàng ngước nhìn thỏ trắng, vu vơ hỏi một câu.

Tôi có biết người đó không?

Tiểu bạch thỏ ở trên giường cặp mắt long lanh đang chăm chú nhìn lên trần nhà, những ngôi sao nhũ bạc treo trên phía trên trong đêm tối bỗng toả ra thứ ánh sáng lấp lánh vô cùng bắt mắt, phản chiếu rõ rệt xuống cửa sổ tâm hồn nơi cô. Giọng nói khàn khàn của Chanyeol vừa cất lên hỏi, cô nàng Misa thơ ngây mãi đắm chìm vào thế giới đẹp đẽ mơ mộng không đắn do liền nhanh chóng đáp lời anh.

Anh ấy hả? Đương nhiên là...Ơ...Cơ mà hỏi để làm gì? Đây là bí mật của riêng tôi, đâu thể tùy tiện tiết lộ lung tung.

Ngay khi Misa chuẩn bị nói đến đoạn quan trọng chủ chốt của câu, linh cảm bỗng kịp thời mách bảo cô phải dừng lại, không được nói mấy vấn đề nhạy cảm này trước mặt hàng xóm khắc tinh. Thế là cô nàng ngay lập tức sửng người im bặt vài giây sau đó, còn ngẩng mặt mà chu môi thè lưỡi với anh.

Bộ dạng khiêu khích của thỏ trắng ngốc như có như không đã phần nào khơi mào cơn giận ngút trời trong lòng Changyeol khiến nó đùng đùng bùng cháy. Anh dĩ nhiên đâu thể dễ dàng chịu thua, cho nên ngay giây tiếp theo, Chanyeol vội vàng đổi ngay phương án.

Thôi được! Không thành công khai thác thông tin về giống đực kia, anh cũng muốn chọc ghẹo cho thỏ trắng giận một chút, được nhìn thấy vẻ mặt phụng phịu đỏ lựng đáng yêu của cô.

Không hề do dự, anh chàng phúc hắc bá đạo bắt đầu dùng chất giọng trầm khàn đặc trưng tuôn nguyên tràn văn tự dài ngoằn để trêu người nào đó.

Có gì hay đâu chứ! Ai thèm biết bí mật của cô, tôi chỉ là đang suy ngẫm...

Chanyeol vừa nói vừa làm bộ cười đểu liếc nhìn Misa một lượt từ đầu đến chân.

...Dáng dấp cô, người thì như cọng giá đỗ, ngực không có, mông cũng không, xương quai xanh chẳng thấy đâu, ngoại trừ mái tóc dài trông khá bắt mắt, trên người cô chả có điểm gì giống phụ nữ hết. Thế nên người mà cô thích chắc chắn sẽ không thích cô. Nếu như hắn đâm đầu vào thích cô...thì thị lực của hắn nhất định có vấn đề rồi.

Chanyeol nói đến mấy chữ cuối còn cố tình gằng giọng nhấn mạnh, đôi mắt phượng đẹp đẽ khẽ thoáng qua ánh nhìn giảo hoạt, cười khẩy một tiếng rồi mới nằm xuống.

Khỏi cần nhắc đến cũng biết, cô gái ở phía đối diện trước mấy lời chê bai của anh đã phẫn nộ tới chừng nào. Khói đen nghi ngút bay ra từng đợt mịt mù từ hai lỗ tai, Misa nổi cáu như chưa bao giờ được nổi cáu.

Tên khắc tinh đáng ghét đúng là ở bất cứ trường hợp nào đều đáng ghét, xấu xa, hôm nay lại còn mạnh miệng bình phẩm cô thậm tệ như thế. Cái tên này tưởng bản thân mình hay ho lắm sao. Anh ta mới chính là thị lực có vấn đề, đã ảo tưởng tự luyến lại còn biến thái nữa.

Cơn giận không ngừng kéo đến khoả lấp lý trí khiến Misa hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô nàng ngay lúc này lập tức ngồi bật dậy chỉ tay thẳng vào người nào đó cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp mà phản công la lớn hết công sức.

Anh có mắt nhìn không đấy? Bản cô nương đây đường đường là 90-60-95 nhé! Cái gì mà ngực không có mông cũng không hả?

Misa mang theo tâm trạng hùng hổ vừa dứt lời, bỗng nhiên thấy có cái gì sai sai ở đây. Oh My God! Thôi chết rồi! Sao tự nhiên cô lại đi khai số đo ba vòng của mình cho người ta biết ngon ơ thế.

Hai gò má phút chốc đã đỏ lựng, Misa càng muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống hơn khi cô nhìn thấy ánh mắt gian tà của hàng xóm Chanyeol vừa vặn dừng lại trên bộ ngực đầy đặn, gợi cảm nơi cô. Tiểu bạch thỏ theo phản xạ liền vội vã đưa hai cánh tay trắng nõn lên trước ngực che lại, đôi mắt nức nở đầy ý phòng vệ hét toáng lên.

Này!!! Anh nhìn cái gì vậy??? Đồ sắc lang!!! Ahhhhhhhhh...

Sự kích động của thỏ trắng càng làm cho Chanyeol cảm thấy thêm phần thú vị, anh không sao kìm được bèn khẽ nhếch đôi môi quyến rũ thành một đường cong tuyệt mỹ mà cười phá lên.

Đáy mắt mị hoặc vẫn chưa từ bỏ ý định trêu ghẹo điêu luyện lướt nhẹ qua khuôn mặt diễm lệ đáng yêu ở đối diện.

La hét cái gì? Tôi đang muốn kiểm tra tính chân thật trong lời nói của cô nên phải xem xét hiện vật một chút, không cần phải làm quá lên.

Yên tâm đi! Cũng như cô đã nói, cô không có cảm giác với tôi. Tôi cũng vậy, không hề hứng thú với mẫu con gái như cô nên đừng lo. Cho dù bây giờ cô có cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng không quan tâm.

Thật không??

Nghe hàng xóm khắc tinh nói như thế, Misa chẳng tránh khỏi ngờ vực liền hỏi lại.

Thật!

Chanyeol hình như đã quyết tâm buông tha cho tiểu bạch thỏ, nên trước mặt cô khẳng định chắt nịch như đinh đóng cột.

Bấy giờ, cô gái đằng kia mới thở phào nhẹ nhỏm, những ngón tay thon dài dần dần thả lỏng rồi rời hẳn khỏi đôi gò bồng mềm mại. Cô nàng nhẹ nhàng nằm xuống, ánh mắt long lanh như sao sáng vẫn còn dè chừng người nào đó nằm bên dưới. Cô nhọc tâm quan sát gần ba mươi phút, thấy anh vẫn thong thả như không, cặp mắt phượng hai mí khép lại hờ hững không chút động tĩnh.

Xác định anh đã hoàn toàn ngủ say, cô nàng mới yên tâm quay lưng đi, úp mặt vào gối.

Trời càng khuya, nhiệt độ càng xuống thấp. Từng giọt mưa bay lất phất vài tiếng đồng hồ trước còn lưu luyến rơi xuống lòng thành phố Seoul phồn hoa, náo nhiệt nay chợt ngừng hẳn. Áng mây đen phủ kín bầu trời như có hẹn đến dự buổi dạ vụ nào đó cũng kéo nhau theo cơn gió nhè nhẹ trôi đi mất.

Khoảng không vũ trụ bao la rộng lớn lại trở nên quang đãng, trong sáng, không có mưa, cũng không có tuyết, chỉ có ánh trăng treo trên cao, toả thứ ánh sáng dịu dàng men theo khe cửa kính chui vào căn phòng nhỏ màu hồng. Mấy ngôi sao giấy màu bạc trên trần nhà như lấp lánh, rực rỡ hơn...

..........

Nửa đêm...

...Cả thành phố tĩnh lặng soi mình xuống dòng sông Hàn uốn lượn tựa dải lụa xanh biếc êm đềm, thướt tha. Mọi người, mọi vật đều đắm chìm vào giấc ngủ say.

Trong căn phòng nhỏ màu hồng khu chung cư cao cấp UN Village, Chanyeol đang ngủ ngon lành giữa ổ chăn ấm áp chợt quay lưng trở mình. Hàng mi dày đen nhánh khẽ lay động, dưới ánh sáng nhàn nhạt phát ra bởi đèn ngủ, anh bỗng lờ mờ thấy một cái bóng đen to tướng đang nhẹ lướt qua.

Chanyeol sợ hãi giật thót tim, ban đầu còn tưởng gặp phải ma, nhưng anh đã kịp trấn an bản thân, cố gắng bình tĩnh lại. Chanyeol ngồi bật dậy, đưa tay khẽ dụi dụi mắt quan sát kỹ cái bóng đen phía trước.

Nhờ ánh trăng vằn vặt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh thấy cái bóng đen ấy mặc trên người chiếc váy ngủ màu hồng có in hình mèo kitty, mái tóc hạt dẻ xoã dài xuống tận eo.

Là cô! Đầu Heo ngốc nghếch của anh. Vậy mà vừa nãy làm hết cả hồn.

Xác định bóng đen là Misa, Chanyeol chẳng bận tâm thêm nữa làm gì, anh kéo chăn định nằm xuống ngủ tiếp. Thế nhưng trong lòng anh cứ không ngừng dâng lên một tia bất an.

Vài giây sau đó, Chanyeol đột nhiên bồn chồn phát hiện có cái gì đó không đúng. Cô gái trước mắt anh không hề đi về hướng toilet mà cô lại đi thẳng đến cửa phòng ngủ vươn tay vặn khoá, bước tiếp ra bên ngoài. Đầu cô gục xuống, mái tóc xoã dài, bước chân gượng gạo như người mất hồn trông rất kỳ lạ.

Ban đầu Chanyeol còn tưởng Misa định xuống nhà bếp lấy nước, nhưng xem ra sự thật không phải như vậy.

Đầu Heo ngốc của anh di chuyển một mạch đến mở khoá cửa lớn ra hàng lang rồi cũng không thèm đóng lại.

Chanyeol cảm nhận có điều bất thường nên chẳng chần chừ thêm giây phút nào nữa lập tức nốt gót Misa xô mạnh của chạy ra gọi với theo.

Này! Khuya như vậy rồi cô còn muốn đi đâu?

...

Misa không hề trả lời anh, đầu cô vẫn gục xuống, đôi chân nhỏ gầy cứ liên tục tiến về hướng thang máy phía trước, nhất nút rồi vào trong.

Chanyeol tức tốc vội vã chạy theo nhưng đã chậm một bước, khi anh đuổi kịp đến nơi cũng là lúc cửa thang máy hoàn toàn khép lại. Chanyeol vô cùng hoảng sợ, anh tức giận siết chặt tay đập mạnh vào cánh cửa vô tình trước mặt, chỉ đáng tiếc dù anh có nỗ lực đến thế nào, nó vẫn nhất quyết im lìm không mở.

Ngay lúc này, Chanyeol vẫn còn chưa hết bàng hoàng, anh thực sự chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng thấp thỏng lo âu rơi vào bế tắc, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Trong đầu Chanyeol không ngừng hiện lên hàng loạt câu hỏi, Misa của anh bị sao vậy, khuya thế này cô ấy còn muốn đi đâu.

Cố lục lại trong trí nhớ, anh chợt phát giác một chi tiết quan trọng, khoan đã, khi nãy biểu hiện của Misa chính là...đầu gục xuống, bước chân vô hồn. Chanyeol không nhầm chứ! Cô ấy bị mộng du phải không?

Tình hình vô cùng cấp bách, anh nên làm thế nào bây giờ. Phải tìm được Misa ngay, nếu không, cô chắc chắn gặp nguy hiểm.

Ngón tay Chanyeol run run ấn liên tục vào thang máy. Cuối cùng ông Trời cũng động lòng thương cho cánh cửa mở ra, anh dùng vận tốc của ánh sáng nhanh chóng vào trong, nhưng oái ăm thay, khi nãy anh không hề biết cô đã đi đâu thì làm sao có thể ấn chọn tầng lầu muốn đến. Chanyeol vò đầu bức tóc đầy đau khổ, rồi ngay giây phút nguy hiểm cận kề ấy, anh quyết định đi từng tầng một tìm kiếm.

Từ tầng trệt cho đến tầng trên cùng, Chanyeol cho dù lục tung mọi ngóc ngách cũng không hề tìm thấy người con gái anh muốn tìm. Giữa lúc tưởng chừng đã tuyệt vọng, một tia sáng bất chợt loé lên trong đầu Chanyeol.

Phải rồi! Còn một nơi nữa anh chưa đến, sao lại không nghĩ ra sớm hơn.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ cuối cùng đã ấn chọn đến nơi còn sót duy nhất chưa qua kiểm tra. Chính là sân thượng của toà nhà UN Village.

Thang máy vừa hé mở, chàng trai ở bên trong mang theo khuôn mặt hớt hải tức tốc chạy vội đến giữa sân thượng. Từ sâu đáy mắt đẹp đẽ của anh bất giác thoáng hiện rõ rệt sự ngỡ ngàng, sửng sốt như không tin vào cảnh tượng chính mắt mình nhìn thấy ở phía trước.

Ánh trăng vằng vặc trên bầu trời đêm đầy sao soi chiếu bóng dáng bé nhỏ đang đứng trên thành sân thượng, mái tóc nâu dài dịu dàng phất phơ trong gió, khoé mi khép chặt như đang mơ giấc mơ tuyệt đẹp, đôi bàn chân trần của cô gái bám trụ vào sát mép thanh sắt trên ban công, khoảng cách mong manh đến nỗi, chỉ cần xê dịch một centimet, cô sẽ rơi xuống ba mươi tầng lầu phía dưới.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.