Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 6: Chương 6: Xin Việc




Mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau dãy núi bắt đầu cho một ngày mới, lúc này, Misa cũng đã thức dậy, chuẩn bị đâu vào đó cả rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm mà. Cô quyết định mặc chiếc váy màu đỏ có viền đăng ten, thật ra cô đã mua nó từ lâu lắm rồi nhưng vì rất đắt tiền nên cô vẫn chưa bao giờ mặc đi đầu cả.

Đây là lần đầu tiên cô diện nó đấy, ngày đầu làm việc, cô muốn mặc màu đỏ cho may mắn.

Xỏ đôi giày cao gót màu trắng vào, cô nhanh chóng xuống tần dưới đón taxi. Bình thường cô cũng không đi giày cao thế đâu, nhưng bắt đầu từ bây giờ là đi làm công sở rồi nên phải khác.

Chiếc taxi đưa Misa đến công ty vừa đúng bảy giờ.

May quá, chưa trễ giờ, Misa thầm nghĩ, cô vội vàng vào bên trong. Ngày đầu tiên đi làm nên cô bỗng thấy hồi hộp lạ thường.

Cô nhân viên tiếp tân dẫn Misa đến phòng chờ ngồi đợi, vì phải chờ giám đốc đến mới giao việc cho cô được.

Ngồi chờ khoảng hơn mười lăm phút thì bỗng có tiếng cộp cộp vang lên.

Một đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà, chủ nhân của nó là một cô gái có đôi chân dài miên man, mái tóc uốn cong màu hạt dẻ, cô ta cũng mặt bộ váy màu đỏ, trang điểm rất đậm làm Misa ko thể đoán ra tuổi của cô tai được. Cô ta có thể nói là khá ăn diện, chải chuốc.

Tiếng giày cao gót tiến lại gần, cô ta ngồi xuống bên cạnh Misa trên sô pha, rồi tự nhiên mở chiếc túi xách hàng hiệu màu nâu, lấy gương tay ra soi chỉnh lại tóc, sau một hồi ngắm nghía, cô ta cất gương vào túi rồi quay sang Misa.

Em là nhân viên mới vào công ty à?

Chị cũng vậy nè! Chị tên là Nam Bora, thư ký giám đốc!

Ah! Vâng!

Em là Misa, rất vui khi được làm quen với chị!

Em là nhân viên mới ạ!

Rất mong sau này được chị giúp đỡ!

Ừ! Không sao cả!

Vào đây là chị em tốt của nhau cả rồi! Em đừng lo!

Thế là bao ác cảm về cô gái mới quen này hoàn toàn biến mất. Misa bắt đầu thấy chị ta thân thiện, dễ gần. Cô rất vui vì ms ngày đầu tiên đi làm đã làm quen được với đồng nghiệp rồi.

Cuộc đời thật cô thật may mắn biết bao! Misa nhìn đồng hồ, tám giờ rồi, chắc lãnh đạo sắp đến, cô lại nhìn ra phía cổng công ty, mấy người mặc vest đen đang đi vào đó phải chăng là giám đốc?

Nam Bora cũng nhìn về hướng đó, bỗng nhiên, mặt cô ta tái xanh rồi đột ngột đứng dậy.

Em này!

Em giữ giùm chị cái túi được không, chị đi toilet một chút!

Vâng!

Để em giữ cho, chị cứ đi đi ạ!

Nam Bora vội vã đi về hướng toilet, cô ta đi không bao lâu thì mấy người mặc vest đen kia cũng vào đến cửa công ty, nghe thấy có tiếng ồn ào, Misa bèn ra ngoài xem thử.

Cô thấy một nhóm người trên dưới chục người không hơn không kém, ai mấy cũng đeo kính đen, đi cuối là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc sang trọng.

Thấy Misa, bà ta liền sững người dừng lại, rồi chợt hét lớn.

Chính là nó!

Con nhỏ váy đỏ túi xách nâu.

Con đàn bà vô liêm sỉ lên giường với chồng bà để được làm thư ký!

Tụi bây, đánh nó cho tao, không được để nó thoát!

Misa như có sét đánh ngang tai, cô đứng như trời trồng không hiểu gì cả trong khi cả đám người kia đã xông lên, xô ngã cô, đánh tới tấp.

Trời ạ! Gì thế này? Cô chỉ biết thất thanh kêu cứu nhưng chẳng ai dám đến can ngăn.

Đơn giản, bởi vì người phụ nữ kia chính là phu nhân của giám đốc, ai dám đắt tội vs bà ta chứ!

Misa khóc thét.

Ahh!

Thả tôi ra! Tôi có làm gì đâu, sao lại đánh tôi chứ??

Người đàn bà kia nghe thấy liền tức tốc xông vào, bà ta hung dữ như La Sát túm tóc cô, đập mạnh đầu cô vào tường, rồi tát cô liên tiếp.

Mày nói gì?

Giả bộ không biết à?

Con điếm thúi, mày dụ dỗ chồng bà mà còn giả nai tơ à?

Lần này là tao cảnh cáo thôi nhé! Để tao thấy mày bước chân vào cái công ty này nữa là chết với tao!

Đi! Tụi bây!

Sau một hồi phát tiết, cuối cùng người đàn bà đó cũng bỏ đi cùng mấy tên tay sai, bà ta phải đi trước khi cảnh sát đến nếu không muốn gặp rắc rối.

Bà ta đi rồi, chỉ còn lại Misa tội nghiệp nằm lăn lóc trên sàn nhà, trán sưng to, tóc tai rữu rượi, trên má còn hằng nguyên năm ngón tay trông đến phát khiếp, tay chân cô đầy những vết bầm do bị đánh.

Mấy nhân viên xung quanh xì xào bàn tán, có người thấy cô tội nghiệp nên đến đỡ cô dậy.

Lúc này, Nam Bora bỗng từ đâu xuất hiện như một cơn gió.

Chuyện gì thế?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Sao chị lại đối xử với tôi như thế?

Chị thừa biết đám người đó đến đây tìm chị, nhưng chị lại lợi dụng việc tôi mặc váy đỏ giống chị, nên giao túi xách cho tôi giữ, để bọn họ tưởng tôi là chị, và thế là tôi thay thế chị làm bia đỡ đạn!

Tại sao vậy?

Sao chị lại làm thế với tôi?

Ơ!

Cô nói gì vậy?

Tôi không hiểu gì hết?

Lợi dụng gì chứ? Ai lợi dụng cô?

Hic hic! Sao chị có thể giả vờ như không biết gì hết được?

Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng có tiếng xì xào.

Giám đốc tới!

Giám đốc tới rồi!

Chuyện gì mà ồn ào thế?

Người đàn ông đó không ai khác mà chính là Kim Jun Yeol, cái người mà Misa hôm trước gặp ở công viên.

Vừa thấy anh ta đến, Nam Bora liền đi đến bên cạnh choàng tay, nói nhỏ vào ta anh ta điều gì đó, anh ta nghe xong có vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh.

Được rồi!

Tôi đã hiểu!

Cô Jin Misa vào phòng làm việc gặp tôi một lát, tôi có chuyện cần nói!

................................

Misa lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc phố Seoul.

Mặt trời đã tắt nắng hẳn, bóng chiều bao trùm mọi con phố, đèn đường đã bắt đầu được bật lên.

Trên vỉa hè có một cô gái bước đi như người mất hồn, cô đi chân trần, đôi giày cao gót bị hỏng do cuộc ẩu đả hồi sáng cô vẫn xách trên tay.

Cô thật sự rất tức giận, cô vừa đi vừa nghĩ đến lời nói của Kim Jun Yeol lúc nãy.

Tôi thực sự rất tiếc sau khi nghe Bora kể lại mọi chuyện.

Tôi không biết cô Jin Misa đây gây thù chuốc oán hay có ân oán cá nhân ở đâu, nhưng qua vụ việc lúc sáng, tôi thấy không thể nhận cô vào làm việc được, vì trật tự an ninh công ty đã bị cô Jin Misa làm rối loạn.

Công ty chúng tôi không thể có một nhân viên như thế!

Thế là hết rồi!

Tất cả đã kết thúc! Ngày đầu tiên đi làm của cô cũng kết thúc rồi!

Tại sao ông trời lại đối xử vs cô như vậy chứ?

Bọn họ cấu kết cùng một giuộc bắt nạt cô.

Giờ thì cô nhận lại được gì chứ?

Ngày đâu tiên làm việc đã bị đuổi, bị đánh một trận. Bộ dạng cô bây giờ thật giống người điên, tóc tai bù xù, mặt đỏ ao, chân tay bầm tím, đau nhức, áo quần nhào nát.

Bỗng nhiên, cô thấy mặt mình mát mát, thì ra là cô khóc.

Cô cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng, thế gian này dường như chẳng còn ai đứng về phía cô nữa.

Mẹ ơi! Mẹ đang ở đâu, mẹ có biết bây giờ con đang rất buồn không?

Phải chăng con đã sai khi rời khỏi vòng tay mẹ làm một con chim tự do? Con đã sai rồi ư?

Không biết cô đã đi bao lâu, chân tay cô hoàn toàn tê cứng, không nhấc lên nổi nữa, cô đừng lại trước club, đây là lần đầu tiên trong đời cô đến những nơi này.

Cô kêu nhiều rượu đến nỗi mọi người xung quanh cứ nhìn cô chầm chầm rồi chỉ trỏ, anh bồi bàn phải lại gần hỏi.

Chị ơi! Chị đã say rồi, đừng nên uống nữa!

Có cần tôi giúp đỡ gì không ạ?

Không!

Tôi không say! Mang rượu đến đây nữa cho tôi!

Không được đâu chị ơi!

Đã khuya, quán sắp đóng cửa rồi!

Tôi gọi taxi giúp chị nhé!

Đó là câu nói cuối cùng mà Misa nghe được trước khi cô mất dần ý thức.

Sau đó, cô có cảm giác là có ai đó dìu mình vào trong xe, rồi khi tài xế hỏi cô là muốn về đâu, cô liền vô thức trả lời khu UN Village, Hannam.

Ding ding

Thang máy mở ra, Misa liểng xiểng bước ra khỏi thanh máy, cô bước đi xiêu vẹo, chân nọ xọ chân kia.

Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.

Cô tiến đến phía cửa nhấn mật mã.

Bíp! Bíp! Bíp!

Ding!

Âm thanh báo hiệu mật mã sai.

Lạ nhỉ, sao lại thế được?

Mình bấm đúng rồi mà, mật mã là 12345678910. Thử lại xem nào!

Bíp! Bíp! Bíp!

Ding!

Sao nữa vậy??

Bíp! Bíp! Bíp!

Ding!

Lần này, cô đã thật sự nổi giận.

Cái cửa đáng chết này!

Ngay cả mày cũng bắt nạt tao, đồ phản chủ!

Rầm!

Cô dùng toàn bộ sức mạnh có được trong hai mươi mốt năm nay đá mạnh vào cái cửa, thì đột nhiên, cánh cửa bật mở.

Vì mất đà nên Misa té nhào về phía trước, làm cho chàng trai đứng phía trong nhà không kịp đề phòng cũng té ngửa theo.

Nói chính xác là cô đã ngã đè lên ai kia.

Cả hai cùng tiếp đất, toàn bộ cơ thể cô đè lên người anh, và quan trọng là, hai vị trí không nên chạm vào nhau kia...môi và môi.

Trời ạ!

Chuyện gì xảy ra thế này??

Qua ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang hắt vào, anh lờ mờ nhìn thấy...

Cái gì chứ??

Một cục đen thui gì đó đổ vào người anh, tóc tai bù xù.....

Chẳng lẽ là...

Ah!!!

MAAAAAAAAAAA!!!

( Tại Dôn không có bật đèn trong nhà nên nhìn Mía thành một cục thù lù đen thui đó! )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.