Vô Song lĩnh nằm tại chính giữa Trung châu. Ngọn núi khổng lồ vậy nhưng lại không có đỉnh núi. Nghe nói, đỉnh núi chừng một phần tư Vô Song lĩnh bị một lão tổ cảnh giởi Thượng Thần chém đứt rồi quăng lên trời cao. Cho dù vị lão tổ đó đã chết, Vô Song sơn thượng đến giờ vẫn lơ lửng trên trời cao, thể hiện ý chí bất diệt của một cường giả đỉnh phong. Phần núi nằm ở trên mặt đất được dân chúng gọi là Vô Song sơn hạ. Trên bề mặt được cắt gọt bằng phẳng của Vô Song Sơn Hạ là một tòa thành hùng vĩ, người người ra vào tấp nập.
Trên mái nhà một quán rượu ở trong thành, bên cạnh những bình rượu trống rỗng lăn lóc khắp nơi, một thanh niên đang nằm ngửa mặt nhìn trời, than thở:
“Ta đường đường là đại sư huynh của Vô Song lĩnh vậy mà phải đi làm mấy việc chân tay, quản lý thành trì thế này.”
Một vị công tử mặc trang phục thư sinh nho nhã, đầu đội mũ quan, tay đang phe phẩy quạt xếp xuất hiện trên mái nhà, lên tiếng:
“Tất cả mọi người bây giờ đều đang bận rộn chuẩn bị cho Tiên Tâm luận đạo. Chỉ có mình Âu Dương Vân huynh suốt ngày không uống thì ngủ, làm tiểu đệ thật sự ngưỡng mộ.”
Âu Dương Vân, đại sư huynh của Vô Song lĩnh, lúc này chậm rãi đứng dậy, lấy dây vải buộc lại mái tóc đen dài của mình, lộ ra chân mày sắc bén như lưỡi kiếm. Gương mặt anh tuấn có chút phong trần này đã khiến không biết bao nhiêu nữ đệ tử của Vô Song lĩnh suốt ngày nhìn trời làm thơ.
“Ha ha! Gia Mộc sư đệ thật biết nói đùa. Gia chủ tương lai của Đông Phương thế gia mà còn cần phải lo lắng chuẩn bị hay sao. Sư đệ chỉ cần hả miệng, thì thiên tài địa bảo liền được đút vào; nằm xuống nghỉ ngơi, thì lập tức có Chân Tiên truyền công.”
Nghe Âu Dương vân nói, Đông Phương Gia Mộc xém tí nữa thì hộc máu. Đông Phương gia tộc là một dòng họ lớn của Vô Song lĩnh. Hơn một phần ba số lượng các trưởng lão của môn phái mang họ Đông Phương. Từ nhỏ, hắn đã được gia tộc dốc sức bồi dưỡng để tranh giành chức vị chưởng môn. Thế nhưng hắn mãi thua kém Âu Dương Vân, một côi nhi được đại trưởng lão nhặt về. Nếu cứ tiếp tục như vây, chỉ vài năm nữa gia tộc sẽ không coi hắn là trọng tâm bồi dưỡng để tranh giành chức vị chưởng môn nữa. Đến lúc đó, hắn chỉ có thể tự đi tìm cơ duyên cho mình, hoặc an phận tranh giành vị trí gia chủ mà thôi.
“Hừ! Âu Dương vân! Ngươi đừng vội đắc ý. Đến lúc Tiên Tâm luận đạo, có bao nhiêu nhục nhã, ta sẽ trả hết lại cho ngươi bấy nhiêu.”
Sau khi nói xong, Đông Phương Gia Mộc xếp quạt, đạp gió rời đi. Âu Dương vân ngẩn ngơ đứng đó. Hắn còn định mời vị sư đệ này uống rượu, thì người đã đi mất.
“Ta rõ ràng là nói lời hâm mộ hắn, thế nào lại thành gây thù trút oán rồi. Vị sư đệ này có đôi khi làm ta thấy thật khó hiểu.”
“Tiểu nhị! Mang cho ta thêm 5 cân Thần Tiên Tửu, cứ tính tiền cho Gia Mộc sư đệ của ta.”
Hắn cảm thấy Đông Phương Gia Mộc khiến hắn tâm trạng không vui, nên tất nhiên phải mời hắn uống rượu.
----------
Thái thượng trưởng lão Khải Uy của Vô Song lĩnh mang theo mười nội môn đệ tử cùng người của Thiên Thu quốc đến Huyền Ma cung. Một con chim điêu to lớn chở đám người vượt qua Nam Thiên Ma vực nhanh chóng tiến vào Vô Tận hải. Mỗi lần thần thú vẫy cặp cánh to lớn, cuồng phong gào thét, sóng biển dâng cao. Khi cánh cổng tam quan của Huyền Ma cung đã ở trong tầm mắt. Một mũi tên xé gió phá vỡ hư không bay đến, muốn cắm vào đầu của chim điêu. Khải Uy liền ném ra một cái cổ đỉnh. Cổ đỉnh hóa lớn, chặn đứng mũi tên, tuy nhiên lực phản chấn từ va chạm cũng làm huyết dịch trong kinh mạch lão chạy loạn xạ. Một giọng nói trẻ con vang lên:
“Là kẻ nào dám ngang nhiên tấn công Huyền Ma cung?”
Vừa đến thì đã bị chụp mũ khiến Khải Uy cực kỳ tức giận, nhưng lão vẫn cố gắng nhịn xuống. Ở đất người thì đành phải nhún nhường người.
“Tại hạ là Khải Uy, thái thượng trưởng lão của Vô Song lĩnh. Hôm nay đến là để thay mặt Vô Song lĩnh thăm viếng Huyền Mục cung chủ”
“À! thì ra là Khải Uy trưởng lão. Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Khí thế của đạo huynh làm ta cứ tưởng có địch nhân tập kích, mong đạo huynh bỏ qua cho ta.”
Khải Uy nhìn về phía xa thì thấy một hài tử chừng 5 tuổi đang chấp tay cáo lỗi. Phía sau hài tử, có một khôi lỗi uy vũ cao gấp chục lần một người trưởng thành, thân mặc chiến giáp đen huyền, tay cầm đại cung cao gần bằng chính khôi lỗi. Lão cho chim điêu bay lại gần, lên tiếng nói:
“Thì ra là Gia Bảo trưởng lão, Lục Đạo khôi lỗi thần sư của Huyền Ma cung. Nghe danh không bằng gặp mặt.”
“Thật không ngờ xú danh của ta lại truyền đến cả Vô Song lĩnh. Nào nào! Mọi người đang chờ ở bên trong. Mời đạo huynh!”
Gia Bảo trưởng lão dẫn đám người vào Huyền Ma Cung. Hai người vừa đi vừa khách sáo nói chuyện mấy câu, không lâu sau đã đến trưởng lão điện nằm ở đảo trung ương.
Trong đại sảnh rộng lớn đủ sức chứa hơn trăm người, Thục Liễu cùng các trưởng lão Thương Lục, Bá Long, Hồng Liên đang ngồi im lặng uống trà. Thấy đám người tiến vào đại điện, các thị nữ vội vàng dẫn đám người đến chỗ ngồi đã được định sẵn, rồi pha nước dâng trà. Lúc tất cả mọi người đã ngồi xuống, Thục Liễu lên tiếng:
“Không biết hôm nay tại sao người của Vô Song lĩnh lại có nhã hứng đến đây viếng thăm?”
Khải Uy trưởng lão nói:
“Chưởng môn sư huynh cùng các vị thái thượng trưởng lão nghe tin Huyền Mục cung chủ cùng thiếu chủ bình an trở về, liền phái ta đến đây thăm viếng.”
Đúng lúc này Huyền chậm rãi tiến vào đại điện. Lúc này hắn một thân bạch y, áo trắng vạt ngắn, cổ áo cao, tay áo và vạt áo có thêu những kinh văn tối nghĩa, quần trắng dài đến mắt cá chân, giày trắng không nhiễm bụi. Chân chưa bước vào cửa, ma âm đã vang lên:
“Thật sao? Trong đám người vây giết ta ở Quỷ Diện lâm, hình như cũng có mấy người của Vô Song lĩnh. Trước khi bị ta giết, bọn chúng còn nói cái gì... Vô Song lĩnh sẽ không bỏ qua cho ta, khiến ta rất sợ hãi.”
Một số nội môn đệ tử tu vi không cao liền bị ma âm trấn trụ, có người đứng cười ngẩn ngơ, có người trực tiếp té xỉu. Khải Uy nhiếu mày, hào quang hộ thể mở rộng bảo vệ đệ tử của mình cùng vị quốc sư Thiên Thu quốc đang ngồi bên cạnh.
“À! Ta thật xin lỗi, bởi tâm thần bất ổn, công pháp thu phát không được tùy ý. Để mọi người phải chê cười rồi. Ha ha ha!”
Hắn tiến vào rồi đi đến chủ tọa, ngồi xuống, chống cằm nhìn Khải Uy. Vẻ mặt đầy khiêu khích, trêu chọc. Khải Uy thật sự hận mình nhập môn trễ. Các vị sư huynh của mình không ai chịu nhận nhiệm vụ lần này, mà nếu phái hậu bối đi thì chẳng khác nào xem thường Huyền Ma cung. Đẩy đưa hồi lâu, cuối cùng nhiệm vụ này bị đổ lên đầu lão.
“Đây chắc hẳn là thiếu cung chủ Huyền Tĩnh, quả thật uy vũ hơn lời đồn đại rất nhiều. Vô Song lĩnh lúc đó đã có lệnh cấm đệ tử tiến vào Quỷ Diện lâm. Đám người dám trái lệnh, chết cũng đáng.”
Bá Long trưởng lão đặt chén trà xuống rồi nói:
“Hừ! Còn hơn 10 vạn binh sĩ Thiên Thủy quốc thì sao, chẳng phải nơi đó cũng thuộc quản hạt của Vô Song lĩnh sao?”
Nghe Bá Long nói vậy, quốc sư Thiên Thu quốc, Lý Văn, vội vàng lên tiếng:
“Đó là do công chúa của chúng ta tự ý điều động quân binh. Triều đình hoàn toàn không có ý khởi binh vây bắt Huyền Mục cung chủ. Hôm nay tại hạ đến đây là thay Thiên Thu quốc tạ tội”
Lý Văn nói xong liền đem từ nhẫn trữ vật của mình ra hai chiếc hộp, một vuông vứt, một dài hẹp. Hai chiếc hộp mở ra. Bên trong chiếc hộp vuông vứt là một đầu người, chính là của Thiên Thủy Nguyệt, vị công chúa kia. Gương mặt băng lãnh lúc trước giờ tràn đầy oán hận, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt. Trong chiếc hộp dài hẹp là U Linh cổ cầm đỏ như máu.
Huyền phất tay, cổ cầm bay đến trước mặt hắn, hắn nhẹ gảy dây đàn, đầu của Thiên Thủy Nguyệt bay lên rồi huyền phù bên cạnh cổ cầm. Để đầu người cùng cổ cầm sang một bên, hắn cười nói:
“Ha ha ha! Lễ vật rất có ý tứ, ta nhận! Triều đình các ngươi có thể yên tâm, Huyền Ma cung sẽ không tiến quân Thiên Thu quốc.”
Khải Uy hoảng sợ giật mình: “Từ trước đến giờ, ngoài người có huyết mạch của hoàng tộc Thiên Thu quốc, chưa từng ai có thể gảy cây đàn này. Sao tên tiểu ma đầu này lại có thể sử dụng nó? Kế hoạch lần này liệu có thể thực hiện chăng?” Ma âm của Huyền lại vang lên, đánh gãy dòng suy tư của Khải Uy:
“Các người nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể rời đi! Gia gia ta hiện giờ đang hồi xuân, không có tâm tình tiếp đón các người.”
Các vị trưởng lão đang uống trà, nghe vậy thì sặc nước, ho khan. Khải uy ngơ ngác nhìn Huyền Tĩnh và mấy vị trưởng lão, có điều suy nghĩ:
“Lão ma đầu đang hồi xuân thật sao? Ta có nên phái vài mỹ nữ đến đây quyến rũ lão?”
Thấy Khải Uy im lặng, Thương Lục trưởng lão cụt tay lên tiếng:
“Sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở lại luận bàn?”
Khải uy trấn tĩnh lại. Lão thật không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, lão đã hoàn thành nhiêm vụ, giờ lão chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này. Khải Uy liếc mắt nhìn một đệ tử nữ mang khăn lụa che mặt đứng bên cạnh. Cô gái gục đầu không nói gì, mang ra một tấm thiệp mời, đưa cho lão:
“Sáu tháng nữa là Tiên Tâm luận đạo, ta đến viếng thăm cũng là muốn tận tay đưa thư mời cho Huyền Ma cung. Lần này thế hệ trẻ các vực sẽ đến Trung châu để luận bàn, vừa là gặp gỡ giao lưu, vừa là gây dựng danh tiếng cho mình cùng môn phái. Thiếu cung chủ danh tiếng vang vọng chắc hẳn sẽ không mấy hứng thú. Ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Huyền không hề chú ý đến Khải Uy. Hắn nhìn cô gái đứng bên cạnh lão, rồi nhếch môi cười:
“Cô nương có một đôi mắt lạnh lẽo, làm ta cảm thấy rất quen thuộc.”
Cô gái run rẩy, hai tay nắm chặt vạt áo, cố tạo vẻ trấn định. Vị quốc sư của Thiên Thu quốc thì mặt mày trắng bệch. Tuy nhiên khác với dự đoán của hai người. Huyền nói xong cũng không để ý đến bọn họ, hắn xem qua tấm thiệp mời. Khí tức của hắn bổng thay đổi, ngạo khí tan biến, đôi mắt vô sầu vô cảm của kẻ qua đường nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời.
“Ta sẽ tham gia Tiên Tâm luận đạo.”
Nói xong hắn đứng lên, rời khỏi đại sảnh.
Khải Uy nhẹ nhỏm thở ra. Kế hoạch lần này tuy có chút biến cố, nhưng vẫn đã hoàn thành. U Linh cổ cầm cùng quỷ đầu đã thuận lợi lưu lại ở Huyền Ma cung.
Lúc này ở bên trong Ma ngục, vi diện tâm linh được tạo dựng bởi Huyền từ âm hồn thu thập trong Quỷ Diện lâm, Huyền đang ngồi xếp bằng trên đài sen đen mở mắt, cười nói:
“Vô Song lĩnh thật không hổ danh là nhất đẳng môn phái, kế hoạch độc đáo như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Rất thú vị!”
“Không nói chuyện này nữa. Tiểu Tĩnh! Ta không tin ngươi có hứng thú với mấy phần thưởng của Tiên Tâm luận đạo. Tuệ nhãn của ngươi đã thấy được thứ gì? Ngươi làm ta cảm thấy thật tò mò.”
Tĩnh lấy tấm thiệp mời ra, lửa địa ngục bừng cháy bao bọc tấm thiệp. Tấm thiệp lập tức biến thành tro. Nhưng ngọn lửa được nghiệp lực duy trì, vẫn cháy mãi không tắt. Hắn mở tuệ nhãn suy diễn nhân quả rồi nhìn biển mây tím bát ngát, than thở:
“Giác ngộ của ta vẫn chưa đủ. Con đường thành Phật vẫn còn rất xa. Thôi thì ta sẽ gieo thiện duyên này cho chúng sanh Nhân giới vậy.”
----------
Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện. Khi viết chương này, ta rất ghét đám Vô Song Lĩnh, chán ghét mưu ma chước quỷ. Cường giả vi tôn. Tu sĩ đấu pháp không đấu trí. Thật hy vọng Huyền Mục lão tổ có thể cho đám kia nổ tung thành huyết vụ, giải quyết mọi chuyện. Hóng hóng!