Vô Song sơn thượng sừng sững đứng giữa trời cao. Những người đã từng từ nơi này nhìn xuống Trung châu, đều trải nghiệm được hai chữ “Vô Song“. Có thể đó chỉ là “cái ta” của những tu sĩ siêu phàm thoát tục bay lượn cửu thiên; đó cũng có thể là cảm giác quân lâm thiên hạ của bậc đế vương; hay cảm giác tự do tự tại của những phàm nhân từng đặt chân đến nơi này. Có lẽ vì luôn tiếp xúc với cái khí thế này của Vô Song sơn thượng, mà từ những đệ tử tạp dịch thấp hèn, cho đến những thái thượng trưởng lão đức cao vọng trọng, ai nấy cũng đều có tính khí cao ngạo.
Khi vừa được thành lập, thì Vô Song Lĩnh đã lập tức tổ chức Quần Tiên Hội, tự tôn mình là minh chủ của Trung châu. Không lâu sau đó, thì dẫn quân đánh vào Nam Vực, biến dân bản sứ ở Nam Vực thành nô lệ. Tiếp đó, lại dẫn quân đánh vào Tây Vực. Tuy nhiên, vì các môn phái ở Tây Vực như Lãnh Nguyệt Cốc, Mị Ảnh Lâu và Thiên Cơ Các, quá mức quỷ dị, Vô Song Lĩnh chưa bao giờ chính thức chiếm giữ được nơi này, đôi bên cứ mãi giằng co. Chỉ sau khi Huyền Mục lão tổ thành lập Huyền Ma Cung ở Nam Vực, tình hình mới thay đổi. Vô Song Lĩnh không thể chia quân ở cả hai chiến tuyến, cuối cùng bị đánh lùi trở về Trung Châu. Vô Song Lĩnh cùng bốn đại môn phái khác ở Trung Châu là Thánh Tông, Linh Kiếm Tông, Cự Kiếm Môn, và Thanh Hư Môn, hợp lực lại mới có thể giữ vững phòng thủ trung châu. Chiến tranh leo thang, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Mãi đến lúc này, Thiên Nhai Tự ở Bắc Địa mới ra mặt hòa giải, sau đó thì hiệp ước đình chiến được lập ra. Bất cứ môn phái nào vi phạm hiệp định, tam đại môn phái của Bắc Địa, Thiên Nhai Tự, Bồ Đề Tự, và Đao Tông sẽ dốc hết sức hỗ trợ phản công. Mọi người đều không quá sợ hãi các tự viện, dẫu sao thì hòa thượng vẫn không thể tùy ý ra tay độc ác, nhưng Đao Tông thì lại khác, đó là một con quái vật khổng lồ. Ở Bắc Địa, ngoài các tự viện của Phật môn thì không có một môn phái nào khác tồn tại, điều này có thể nói lên sự bá đạo của Đao Tông.
Nhờ sự can thiệp của Bắc địa, hòa bình đã dừng chân tại Nhân giới được hơn 300 năm, âu cũng là quá lâu ở cái thế giới tu chân tàn khóc. Đêm hôm nay, đệ tử tinh anh của Vô Song Lĩnh và Thánh Tông được triệu tập ở đỉnh núi Vô Song sơn thượng. Pháp bảo phi hành và cự thú che khuất cả ánh trăng sáng vằng vặt. Những đệ tử đang đứng trong hàng ngũ xôn xao bàn tán:
“Chẳng phải là có cam kết đình chiến sao?”
“ Đúng vậy, nhưng nếu cả Huyền Ma Cung đều bị diệt sạch trong một đêm, thần không biết, quỷ không hay, thì ai có thể nói gì?”
“Nhưng chúng ta tạo ra thanh thế lớn thế này...”
“Đây là ngươi không biết rồi. Sư phụ ta nói, chúng ta sẽ trực tiếp truyền tống đến Huyền Ma Cung.”
“Ha ha ha! Không còn Quỷ Môn Quan che đậy, với lực lượng của chúng ta, Huyền Ma Cung tất diệt.”
“Thật ra thì chúng ta chỉ là đến đó thu thập tàn cuộc mà thôi. Hiện giờ chắc hẳn âm hồn đã diệt gần hết người ở nơi đó rồi.”
----------
Lúc này Khải Uy đang một tay xách đầu của Huyền Mục cung chủ, Huyết Ma kiếm lơ lửng sau lưng, rượt theo Huyền Tĩnh. Huyền Hạ ở trên lưng Huyền Tĩnh lúc này toàn thân đầy máu, Âm Dương nhãn đã bị móc mất, thì thào:
“Thiếu chủ ca ca cứ mặc kệ muội, người hãy bỏ muội xuống, mau nhanh chóng rời đi.”
“Hạ nhi, ngươi yên tâm đi, ca ca thần thông vô hạn, trí tuệ siêu việt, nhất định chúng ta sẽ không sao.”
Hạ nhi nghe vậy thì nhắm mắt, mỉm cười. Chợt nàng cảm thấy tim đau nhói, Huyết Ma kiếm không biết từ lúc nào đã đâm xuyên qua tim nàng. Cảm giác cuối cùng của Huyền Hạ là tấm lưng nhỏ bé mà nàng dựa vào, đang lạnh dần rồi ngã xuống.
“Ha ha ha! Khải Uy ta là vô địch. Vô Cấu thể là của ta, Huyết Ma kiếm cũng là của ta, tất cả thiên tài địa bảo của Huyền Ma cung đều là của ta.”
Khoái chí cười như điên xong, thì ánh mắt lão trở nên dâm đãng.
“Ma đầu của Huyền Ma Cung tuy đáng chết, nhưng nếu những mỹ nhân kia chịu quy thuận ta, thì có lẽ ta sẽ cho bọn họ một con đường sống. Nhất là vị Hồng Liên trưởng lão kia... chậc chậc... Ha ha ha ha!”
Nói xong lão nhanh chóng bay đi tìm cứu các mỹ nhân của Huyền Ma cung, nhằm thỏa mãn thú tính của mình.
Ở trước Trưởng Lão điện, quốc sư của Thiên Thu quốc lúc này đang thèm thuồng nhìn chằm chằm Hồng Liên trưởng lão ở trước mặt.
“Ngươi việc gì phải làm khổ mình như vậy? Đi theo lão phu, ta sẽ hết mực yêu thương ngươi, cho ngươi vinh hoa phú quý.”
“Ngươi đừng qua đây. Ta có chết cũng sẽ làm quỷ hồn trả thù ngươi.”
Nghe Hồng Liên trưởng lão nói vậy, Thiên Thu trưởng lão cười gằn nói:
“Ngươi cứ tự sát đi. Ta đảm bảo sẽ phục hồi và duy trì thân thể hoàn mỹ của ngươi, biến ngươi thành một cỗ khôi lỗi ngoan ngoãn, đáng yêu.”
“Ngươi là tên cầm thú.”
Vừa dứt lời, nàng dùng kiếm tự kết liễu đời mình.
----------
Tĩnh vẫn đang cố khôi phục thiền lực và đạo hạnh của mình ở trong Thiền Giới. Hắn cần phải nhanh hơn nữa, chỉ còn sáu tháng nữa là sẽ đến thời điểm Tiên Tâm luận đạo. Huyền cùng những nhân vật nòng cốt của Huyền Ma Cung lúc này đang ở trên Tam Sinh đảo. Đứng trước Lưu Vân am, Thương Lục trưởng lão đang trò chuyện với Hồng Liên trưởng lão.
“Hồng Liên trưởng lão, ngươi được thật nhiều người hâm mộ.”
“Điều đó dĩ nhiên rồi! Không phải ai cũng mắt kém như ngươi.”
“Khốn kiếp! Ngươi có thể đừng động vào mắt ta được không? Dạo này ta thật cảm thấy thị giác của mình hình như có điểm suy yếu.”
Hồng Liên mặc kệ Thương Lục đang lấy dược liệu thoa mắt, quay sang Thục Liễu tổng quản:
“Liễu tỷ, việc này là như thế nào?”
“Ta cũng không rõ, ta chỉ phụng mệnh cung chủ mà thôi.”
Thục Liễu không lâu trước đó được lệnh chuyển hết binh sĩ và hạ nhân đến hai cổng phụ của Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan chính là cánh cổng tam quan to lớn lơ lửng trên Vô Tận Hải. Lối chính dẫn đến Huyền Ma Cung, hai lối phụ là nơi trú binh của Thiên Tàn Kỵ Binh và Địa Khuyết ám vệ. Tuy không biết vì lý do gì, nàng vẫn nhanh chóng thi hành mệnh lệnh của cung chủ.
“Bọn khốn này lấy oán hồn của một vị Thượng Thần đã bị tra tấn vạn năm, giam vào một cô gái có gương mặt tương tự Thiên Thủy Nguyệt, sau đó ngay lập tức chặt đầu cô gái đó, dùng hồn tế U Linh Cổ Cầm. U Linh cổ cầm vốn được khắc ra từ một nhánh cây của U Linh chi thụ, sự sống duy nhất ở cõi vô minh. Nếu dùng oán hồn của một vị Thượng Thần để tế U Linh chi thụ, thì cánh cổng của Vô Minh sẽ mở. Vô số hồn phách chưa được chuyển kiếp vào 6 cõi sẽ ngay lập tức biến nơi đó thành địa ngục.”
Huyền đang ngồi trên một ghế đá trước Lưu Vân am, cười nói:
“Gia gia, quả nhiên học thức uyên bác. Lúc ở trong đại sảnh, bọn chúng chỉ là cố trò chuyện kéo dài thời gian để Thiên Thủy Nguyệt, cô gái đeo khăn che mặt kia, kích phát U Linh cổ cầm, trồng xuống nhánh cây của U Linh chi thụ ngay trong vi diện của Huyền Ma cung. Nhưng trước đó, ta đã chôn Niết Bàn thiền viện ở nơi đây, cái kế hoạch kia căn bản không thể được thực hiện. Ha ha ha ha!
“Mọi người cứ từ từ thưởng thức bọn chúng lăn lộn trong Huyền Không trận. Có khi lại ngộ ra được vài đạo lý nhân sinh đắc ý. Ha ha ha ha”
Nói xong hắn ra lệnh cho Thục Liễu:
“Liễu tỷ, ngươi thu lại hết những cảnh này, sau đó truyền đi khắp nơi. Tiêu đề thì cứ viết là “Khách làng chơi Vô Song Lĩnh tìm hoan“. A ha ha ha ha ha...khục khục”
Mọi người ngẩn ngơ nhìn bé trai tà mị, ngồi trên ghế đá, cười đến ho sặc sụa. Trong lòng họ đều tự nhắc nhở mình, không nên chọc giận vị thiếu chủ này.
Tĩnh ở trong Thiền Giới chỉ biết lắc đầu. Hắn phải dụng sức chín trâu hai hổ, vừa uy hiếp, vừa hứa hẹn, mới có thể thỏa hiệp với Huyền, ngăn hắn tương kế tựu kế trồng U Linh cổ cầm xuống Vô Song Lĩnh, tàn sát Trung châu.
----------
Ở Vô Song sơn thượng lúc này, một lão tu sĩ phong tiên đạo cốt, đứng trên tế đàn, quát tháo:
“Hồn từ Vô Minh, chấp chấp nhận mệnh, mở lối!”
Gương mặt nghiêm túc chảy đầy mồ hôi, lão cầm phất trần chỉ lên trời. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía lão. Một chung trà sau, không có gì xuất hiện. Một nén nhang sau, vẫn không có gì xuất hiện. Sau một canh giờ, thì khán thính giả đã bắt đầu gầm rú, ném đá, ném rượu. Show đã bị hủy, không trả tiền vé.
-----------
Lời tác giả:
Khốn kiếp! Huyền Mục lão tổ không thể cho bọn chúng nổ tung thành huyết vụ. Ta giờ hơi ghét cu Tĩnh rồi à nha, để cu Huyền mở cửa cõi Vô Minh ở Vô Song Lĩnh, quét sạch bọn khốn đó thì tốt biết mấy.
Chương này ta chỉ tả sơ lược bố cục thiên hạ thôi. Đi sâu vào đó thì có mà viết ra nguyên cả một bộ truyện.
Kéo xuống nhấn thích đi nào.