CHƯƠNG 1
.:♥:.
Ngực trái bị mũi tên nhọn xuyên qua, phía sau lưng cũng bị ba vết chém rất sâu, cơ hồ có thể thấy được cả xương, tiên huyết gần như cũng đã chảy hết, hai chân bất tri bất giác. Cước bộ lảo đảo, không thể nói là chạy trốn, kia chính là kéo lê thân xác kiết sức, không mục đích mà đi về phía trước
Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng không rõ chính mình đã đi được bao lâu, muốn đi dâu. Hắn chỉ nhớ rõ trong cuộc tàn sát kia, mọi người đều đã chết, mà hắn như thế nào lại là người duy nhất còn sống sót
Rốt cuộc, cũng không thể đi nổi nữa. Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi ngã té trên mặt đất , nhắm đôi mắt vô lực lại. Thế Nhưng mà trên gương mặt lại mang một xúc cảm tươi mát mềm mại, cũng không nhìn trước mắt là một vùng khỉ ho cò gáy
Thì ra là thế, những kẻ sắp chết, đều dấy lên mộng tưởng sao?
Hắn hiện tại, đang mộng thấy chính mình đang nằm ở trên một thảo nguyên xanh tươi, gió nhẹ ấm áp lướt nhẹ qua thân thể mình
Hoàng Phủ Thiểu Hoa đấu tranh mở mắt ra, trước mặt quả thật là một mảng thảo nguyên xinh đẹp. Hơn nữa, tại đây, sơn cốc xanh biếc hắn đang ngồi, hạnh hoa thi nhau đua nở, bừng bừng khí thế
Hạnh hoa thụ tràn ngập sơn cốc, những bông hoa rớt xuống vô cùng rực rỡ. Hoa kia non mềm dừng ở trước mặt hắn mà nhẹ nhàng rơi, Dường như hương khí ngọt ngào càng làm tăng vẻ đẹp như thi như họa này
Mà trên đời sao có thể có cảnh đẹp này được, đây chỉ có thể là tự kỷ lâm tử chi mông (năm mơ trước khi chết ấy)
Mà khi hắn sắp thỏa mãn nhắm hai mắt lại, thì trên mặt đất lại có một xúc cảm ấm áp
Đó là bàn tay của một thiếu niên, nhưng thực mềm mại, phảng phất như đóa hoa lúc nãy rơi trên mặt hắn. Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi mở mắt, trước mắt là thiếu niên so với đóa hạnh hoa kia còn kiều diễm và xinh đẹp hơn
Y đối chính mình nở một nụ cười ấm ấp, giống nhưu hạnh hoa tiên tử xinh đẹp tuyệt trần ở giữa ngọn núi tràn đầy hạnh hoa kia đi tới.
Hắn không nghĩ tới bản thân một cả người đã đẫm máu, trải qua hơn hai mươi năm hủ bại, lại có thể ở giữa tiên cảnh như thế này là đi gặp lão thiên gia.
Cõi lòng thê lương, cảm nhận được một nhiệt lưu ấm áp, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cứ như vậy, tại nơi xinh đẹp này ôm ấp hạnh hoa tiên tử, chậm rãi nhắm hai mắt lại
***
Lần thứ hai tỉnh lại, chỉ sợ là ở dưới địa ngục, dù sao bản thân mình cũng giết nhiều người, chỉ sợ rớt thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, trọn kiếp không được siêu sinh mà thôi
Thế nhưng, Hoàng Phủ Thiểu Hoa rốt cục vẫn chậm rãi mở mắt ra, trước mặt hắn không phải âm tào địa phủ. Hắn đang ở trong một gian nhà gỗ nho nhỏ, trên người là cái chăn bông ấm áp
Hương dược thào tươi mát từ ngoài phòng phiêu tiến (nhẹ nhàng đi vào), Hoàng Phủ Thiểu Hoa kinh ngạc xốc đệm chăn lên, phát hiện vết thương của mình cũng đã được băng bó cẩn thận
Miệng vết thương vẫn còn âm ỷ đau nhức, nhưng cử động cũng dễ dàng hơn ít nhiều
Hắn chậm rãi xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, Vẫn thấy hạnh hoa nở rộ khắp nơi
Nguyên lai, tại vùng ác thủy chi gian (chắc là nói vùng không có nước)vắng vẻ này, thực sự có một gian tiên cảnh như thế này?
……đúng rồi…..đúng rồi……..tựa như sách cổ đã ghi chép lại. nguyên lai hắn bất tri bất giác lại đi tới thế ngoại đào nguyên này, Đợi đến lúc hắn ly khai nơi này, nhân gian dĩ nhiên đã trải qua mấy ngàn mấy vạn năm rồi.
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trước mắt hắn chính là tiên dược thiếu niên kia, trên người mặc bộ y phục màu vàng nhạt, Nhìn thấy hắn tỉnh lại, thiểu niên quay đầu lại cười với hắn
Xảo tiếu thiên hề, lại ở nơi tiên cảnh tuyệt sắc này, làm hắn cảm thấy trong lòng ấm áp như được thanh tẩy
Xấu hổ cúi thấp đầu, lúc tự cảm thấy hổ thẹn thì mới phát hiện y phục trên người đã được đổi. Hương suối trong lành phảng phất, dường như là từ dòng suối uốn lượn quanh sơn cốc này.
“ta giúp ngươi” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng nói, Đi tới bên người thiếu niên, cùng hắn nhẹ nhàng quạt. Hương khí trên người thiếu niên bên cạnh, khiến hắn cả người đều say
Hắn bất tự giác nhìn thiếu niên bên cạnh, phát hiện thiếu niên kia cũng đang lẳng lặng mình. Trong thời gian ngắn, trong ngực liền cảm thấy một trận nhiệt huyết sôi trào
Nếu bản thân mình thực sự đã ngộ nhập tiên cảnh (nhỡ xâm nhập tiên cảnh), chỉ sợ muốn cầu được vĩnh viễn không quay về nhân gian hỗn loạn kia
“Ta gọi là Tiểu Nguyệt Nhi” thiếu niên kia hướng hắn có chút e lệ cười cười
“Ta là Hoàng Phủ Thiểu Hoa”
Đây là lần gặp mắt thứ hai của Hoàng Phủ Thiểu Hoa và Tiểu Nguyệt Nhi
Cư đúng hạn uống thảo dược ấm nóng, thân thể Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã không có gì đáng lo ngại. Cũng đã trải qua thời điểm sinh tử, còn cái gì đáng để bận tâm ?
Nhất là, mỹ cảnh được người người ái mộ nhưu thế này, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nguyện vĩnh kiếp tương tùy
Ở chung mười ngày sau, hai người liền dắt tay cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp. Hạnh hoa rơi vãi trên mựt thiếu niên dường như muốn không bao giờ rời đi
Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn nhớ rõ, khi hắn lần đầu tiên cầm tay của thiếu niên kia, trên mặt hắn đỏ ửng. Hảo say lòng người.
“Cùng ta làm bạn trọn đời” Hoàng Phủ Thiều Hòa còn nhớ rõ khi đó nhẹ nhàng tuyên thệ
Thiếu niên cùng hắn sảnh bước đi bên nhau, cái đầu nho nhỏ với mái tóc đen mềm mại nhẹ nhàng dựa vào trong ***g ngực hắn
“Tiểu Nguyệt Nhi……”
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng tán thưởng, mà ngay lúc Tiểu Nguyệt Nhi ngược ngùng, mang theo vẻ e lệ ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn
Thế giới của riêng hai người, hạnh hoa kia cũng tung bay theo gió, ngăn cách với thế giới bên ngoài, bảo hộ bọn họ trong lúc ái tình trào dâng
Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôn nhu tiến đến chiếm lấy thân thể người kia, Tiểu Nguyệt Nhi thì nghẹn ngào ôm lấy cổ hắn
Hôn thật sâu, trao đổi khẩu dịch, hai người cứ thế dây dưa. Trao đổi thể nhiệt. Từng đợt trừu sáp dường như vĩng viễn không muốn ngừng lại, tại nơi mềm mại nóng rực của ái nhân mà liên tục tiến nhập, càng bức ra từng giọt nước mắt trong suốt long lanh
Ở trong cơ thể của hắn mà tiết ra nhiệt dịch, khiến cho Tiểu Nguyệt Nhi nức nở. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, tại nơi hạnh hoa cốc xinh đẹp này, trên người cả hai đầy ấn hạ những ấn kí ngọt ngào
Ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi đang lẳng lẳng ngủ trong lòng, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, ôn nhu hôn lên mái tóc hắn
Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi……..Ngươi là người ta yêu nhất trên đời này
Chích tiện uyên ương, bất tiện tiên. Truy binh bị ngăn cạch với tiên cảnh này, mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng Tiểu Nguyệt Nhi ở vùng thảo nhuyên này thượng hi tiếu (ha hả cười = .=), cùng nhau đuổi bắt, cuối cungg lại nằm bên nhau dưới táng cây hạnh hoa
Thế nào cũng không cảm thấy chán ghét mỗi khi ân ái, khiến cho cả hai người rốt cuộc cũng không thể li khai khỏi nhau. Chỉ cần ánh mắt nhẹ nhàng giao nhau, có thể sáng tỏ toàn bộ
Dưới ánh trăng, Hoàng Phủ Thiểu Hoa và Tiểu Nguyệt Nhi cùng nhau hẹn ước suốt đời, có nguyệt chứng giám, trọn đời trọn kiếp, mãi mãi có nhau. Hắn là trượng phu, hắn cũng là phu của y, hai người đến chết không rời, cùng đợi chờ nhau ở kiếp sau.
Được ái tình bồi dưỡng, khuôn mặt của Tiểu Nguyệt Nhi càng ngày càng mềm mại. Hai gò mà đỏ bừng, chung quy cũng là khiên cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa nghĩ tới ngọn núi đầy hạnh hoa kia
Kiếp này nếu có thể mãi như vây, thì thật không uổng một đời
***
“Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi?”
Hai người một đêm ân ái thẳng đến bình minh, Tiểu Nguyệt Nhi vừa mới điềm mật mật (ngọt ngào) nhắm mắt nằm trong lòng mình ngủ. Có người từ bên ngoài căn nhà nhỏ của Tiểu Nguyệt Nhi cao giọng hô to.
Con người? Nguyên lai, trốn bồng lai tiên cảnh này không chỉ có hai người bọn hắn? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chần chờ một lúc, vôi vàng buông ái nhân đang âu yếm trong lòng xuống, chạy như bay đến chố cửa gỗ sắp bị đá bay kia
Mặc kệ thế nào, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn cuộn tròn dưới cái chăn bông, nhưng bên trong hoàn toàn xích lõa. Hắn cũng không để lộ cảnh xuân/
“Ai? cửa nay hỏng rồi a?” bên ngoài người nọ bắt đầu nghi hoặc, chỉ là vẫn không ngừng đầy cửa, còn Hoàng Phủ Thiểu Hoa thì gắt gao giữ lấy
“cửa không có hư a, nhưng bên trong vẫn còn có một người chưa mặc ý phục” Hoàng Phủ Thiểu Hoa rầu rĩ nói
Người ngoài cửa ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của ai đó vang lên
“Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi…..ngươi gả cho hắn rồi a……ta đã đợi ngươi mười năm rồi đó a, Tiểu Nguyệt Nhi……”
Hóa ra đó là tình dịch? Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhăn mày nhăn mặt
Quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu đang say trong giấc ngủ, khiến cho lòng hắn cảm thấy nhu tình hàng vạn hàng nghìn lần. Hoàng Phủ Thiểu Hoa tính toán một chút, quyết định cùng người bên ngoài nói rõ ràng
Hoàng Phủ Thiểu Hoa cẩn thận mở cửa ra, nghiêng mình đi ra, lại cẩn thận nhìn người trong phòng một lần nữa rồi mới gắt gao đóng chặt cửa
Trước mắt, người nọ thảm thương mà liếc nhìn hắn, nhưng diện mạo cũng là một thanh tú tuấn mĩ thiếu niên
………..đợi mười năm? Vậy tức là hắn bắt đầu đợi từ hồi tám chín tuổi sao!
“Ngươi chính là người mà Tiểu Nguyệt Nhi thích?” thiếu niên kia nghẹn ngào nói với hăn, lòng càng thêm bi ai thống khổ
Hoàng Phủ Thiểu Hoa lấy hai tay xoa xoa trước ngực, băng lãnh nói “Ta còn là trượng phu của hăn nữa kia, chúng ta đã bái lạy thiên địa rồi”
Nghe vậy, thiếu niên kia càng gào khóc
“Ta không cam tâm. . . . ta không cam tâm a. . . . “
“ngươi phải đánh thức hăn mới cam tâm sao!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng nói
“Ô. . . . ô. . . . ” thiếu niên đáng thương kia vẫn buồn bã lau nước mắt “Người ta. . . . . .người ta cùng Tiểu Nguyệt Nhi đã lâu không gặp mặt, chẳng nhẽ ngay cả xem hắn cũng không được sao. . . . .”
Đương nhiên là không được. Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng nghĩ thầm, nhưng mà, cũng không cần phải tuyệt tình đến như vậy chứ
“. . . . Chờ hắn tỉnh. ta sẽ nói với hắn. Người về trước đi, hắn cũng vừa mới ngủ mà thôi”
Thiêu niên đáng thương kia gật gật đầu, thút thít nói hảo một tiếng. Nhưng mới đi được vài bước, lại bắt đầu rơi nước mắt, khóc ầm ĩ cả lên
“Tiểu Nguyệt Nhi . . . .Tiểu Nguyệt Nhi của ta a. . . . .”
Hoàng Phủ Thiểu Hoa đảo căp mắt trắng dã, quyết định đợi đến lúc ái nhân tỉnh lại, sau đó mới hảo hảo nếm chút tư vị dấm chua ghen tuông của tình xưa nghĩa cũ đem lại a.
“A. . . . . hắn và ta lớn lên cùng nhau, thực ra là băng hữu tốt. . . . . hắn là Tiểu Trần Nhi. . . . ” Tiểu Nguyệt Nhi xấu hổ nhìn Hoàng Phủ Thiêu Hoa trước mặt đang đầy bụng dấm chua “Ngươi đừng sinh khí, ta và hắn lúc đó thực sự là không có gì, thật ra là năm sau ngày không gặp, hắn muốn gặp ta, lên mới tới tìm ta”
Mới năm sáu ngày không gặp đã nhớ rồi, kia. . . . . .Ai~! khoan đã. . . . .năm sau ngày?
“Không phải chúng ta luôn cùng một chỗ trong một năm rồi hay sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa hỏi ” Lúc đó mắt của ta cũng chưa từng rời khỏi ngươi, ngươi gắp hắn lúc nào?”
“. . . . . . Thì là lúc ngươi ngủ a” Tiểu Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp
Thừa dịp lúc ta ngủ. ngươi lén lút đi gặp thanh mai trúc mã? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ cảm thấy có một tư vị chua chát chết người
“Đừng như vậy, Thiểu Hoa. ta và hắn chỉ là bạn tốt thôi, ta yêu nhất yêu nhất là ngươi. . . . .”
Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng ở trong lòng hắn, tâm tình của Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngay tức khắc dịu xuống rất nhiều
Đây có phải lời nói dối không. ngoài hắn ra, còn kẻ nào rõ ràng hơn? Mình chính là nam nhân quan trọng nhất của Tiểu Nguyệt Nhi, suốt một năm ân ân ái ái, hắn càng chắc chắn mình là nam nhân duy nhất của Tiểu Nguyệt Nhi
Hoàng Phủ Thiểu Hoa cúi đầu hôn ái thê Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi khanh khách cười không ngừng, cười đến mức Hoàng Phủ Thiểu Hoa đầu tràn đầy ý nghĩ yêu thương gần như cháng váng, rồi lại nói ra một câu làm hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Buổi tối ta phải đi tìm hắn, người đừng nên tiếp tục giận chúng ta”
Y buổi tối vừa muốn đi gặp thanh mai trúc mà còn muốn hắn cứ như vậy mà không sinh khí ư?
Hoàng Phủ Thiểu Hoa trên trán nổi đầy gân xanh
“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .về sau, không cho phép ngươi, một mình, đi gặp hắn”
“Vì cái gì?” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy ánh mắt hắn vô cùng kinh ngạc
“Bởi vì, ta sẽ, ghen!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cảnh cáo
“. . . . . . Đồ keo kiệt. . . . . hi. . . . “vừa nói, Tiểu Nguyệt Nhi vừa tiến vào ***g ngực hắn, đôi tay nhỏ bé mềm mại luồn vào y phục của hắn sờ loạn, Làm Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa buồn bực, vừa bất đắc dĩ
Hắn hiểu được tâm can bảo bối này trong lòng chỉ có mình, nhưng mà, hũ dấm chua kia vẫn là vô cớ nuốt vào.
“. . . . .Nếu ngươi muốn gặp hắn, thì phải có ta đi cùng” Hoàng Phủ Thiểu Hoa sủng nịnh, vuốt ve mái tóc của hắn, ôn nhu nói
“. . . . .chính là, người trong thôn nhìn thấy ngươi, không biết họ sẽ nói gì về ngươi đây” Tiểu Nguyệt Nhi ở trong lòng hắn rầu rĩ nói
. . . . Nguyên lai, còn có một cái thôn nhỏ. . . . .Hoàng Phủ Thiểu Hoa bừng tỉnh đại ngộ
Hăn chỉ là một ngoại nhân, vô thanh vô tức xông vào nơi này, lại cùng thiếu niên này ở cùng một chỗ, làm thế nào thì những thôn dân sáng suốt sao có hoan ngênh hăn chứ
Nhưng mà, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trầm mặc một lát. Nếu như là trước kia, hắn chỉ biết lạnh lùng cười, rồi dùng huyết tinh tẩy đi hết thảy sỉ nhục cùng địch ý. Nhưng hiện tại trong lòng hắn, tràn đầy ái ý của Tiểu Nguyệt Nhi, linh hồn hắn, đã sớm không còn lãnh khốc vô tình như trước nữa.
“Ta sẽ ngoan ngoãn mà, bọn hạ đối ta nói cái gì, ta đêu không để vào tai, vậy có được không?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôn nhu nói
“Ta chỉ là không muốn ngươi phải chịu ủy khuất” Tiểu Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một giọt nước mắt trong suốt
. . . . . .đứa ngốc này, cái dạng này, không biết ai mới là người chịu ủy khuất đây. . . . . Hoàng Phủ Thiểu Hoa cúi đầu hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia
Nguyên lai. tại hạnh hoa cốc này, thật sự có một hạnh hoa thôn.
Hoàng Phủ Thiểu Hoa đi theo Tiểu Nguyệt Nhi vào thôn xóm nho nhỏ này, không tránh khỏi tròng lòng từng trận ngạc nhiên
Một thôn trang nhỏ được cây hạnh hoa bao quanh, thôn dân trong làng. ai ai trên mặt cũng tràn đầy hạnh phúc, hơn nữa biều tình hết sức thật thà. Không có loại ánh mắt thâm hiểm mà hắn thường mang trên mặt trước kia. Tại đây, một thôn trang nhỏ tự cấp tự túc cũng là một thế ngoại đào nguyên
“A, Tiểu Nguyệt Nhi! mau tới đây đi! Đây là rau xanh vừa mới hái xuống đó! ngươi có lấy một chút không. . . . .” đại thẩm nhiệt tình tiếp đón, vừa thất Hoàng Phủ Thiểu Hoa đứng bên cạnh Tiểu Nguyệt Nhi, nhất thời lộ ra bộ mặt xanh mét.
Cho dù không chào đón ngoại nhân, sắc mặt có cần thay đổi nhanh như vậy không? Hoàng Phủ Thiểu Hoa khẽ cười cười, cũng thích loại biểu cảm thẳng thắn này
“Tại hạ Hoàng Phủ Thiểu Hoa” Hoàng Phủ Thiểu Hoa khách khí nói
“đại thẩm, hắn chính là Hoảng Phủ Thiểu Hoa của ta” Tiểu Nguyệt Nhi đăng đăng nhảy dựng, trở về bên cạnh người kia, còn ôm cánh tay hắn nữa.
“. . . . .hắn chính là người mà người nhặt được đó hả?” đại thẩm trợn tròn mắt
Nguyên lai. chính mình cũng được người dân ở đây biết danh tính? Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhíu mày
“Đúng vậy, người xem. Tiêu Nguyệt Nhi nhãn quang cũng không tồi đó chứ?” Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ cười
Trong lòng nghĩ tình cảm nên tránh biểu hiện trước mặt người ngoài mới là tốt, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa muốn nhẹ nhàng thoát khỏi sự thân mật của Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng lại đột nhiên nhớ tới chính mình lúc trước đã hạ quyết tâm.
Phần cảm tình này có cái gì mà phải cảm thất thẹn cơ chứ, hắn liền cố tình ngẩng cao đầu, ưỡn ngưc mang theo Tiểu Nguyệt Nhi!
Nghĩ thông suốt điều này, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trên mặt sang sảng tươi cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi ra khỏi ***g ngực mình
“đúng vậy, nhãn quang của ngươi không tồi” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng nói, y như rằng ở bên đường cúi đầu hôn kẻ kia hai má đã ửng hồng
Vì vậy, hạnh hoa thôn vốn náo nhiệt nhất thời trong khoảng thời gian ngắn chìm trong tĩnh lặng không một tiếng động
“các ngươi. . . . . .đã sớm cùng một chỗ?” đại thẩm kéo cao thanh âm, nhất thời kéo đến mấy chục thôn dân
[cái gì….cái gì…ai với ai ở cùng một chỗ?]
Chỉ cảm thấy nhất thời mình cùng Tiểu Nguyệt Nhi khiến cho thôn nhân vây quanh kín mít, Tiểu Nguyệt Nhi xấu hổ sợ hãi nép vào trong lòng hắn, mà trong ngực cũng không biết vì cái gì mà nhất thời hào hùng vạn trượng, nhiệt huyết sôi trào lên
Đúng vậy, hắn chính là trượng phu của Tiểu Nguyệt Nhi, như vậy thì có sao nào!
“Đúng vậy, chúng ta biết nhau một năm, đã ở cùng nhau nửa năm” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vỗ về hai bờ má của Tiểu Nguyệt Nhi, nghiêm túc nói “cghusng ta cũng đã bái lậy thiên địa, không thể phân khai”
Vì thế, hạnh hoa thôn nho nhỏ này, bỗng dưng tạc khai oa (bùng nổ ^ v^b). Có người thì kêu to, có kẻ thì phẫn nộ. . . . . thậm chí, còn có vài người ở ngoài hoan hô?
Cuối cùng vẫn là đại thẩm đánh một chưởng, làm cho mọi người tĩnh lặng lại
“đã bái lạy thiên địa?”
Đại thẩm mặt xanh mét, lúc này làm cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa dù thế nào vẫn cảm thấy có chút buồn cười
Hoàng Phủ Thiểu Hoa gật đầu
“cũng đa thân mật rồi?”
Mặt đại thẩm đã muốn trắng bệch, vậy mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn gật gật đầu
Mà Tiểu Nguyệt Nhi trong ***g ngực hẳn, cả người cùng đã nép sát vào mình, dương như không muốn gắp mọi người.
Đại thẩm ngây ngốc sững tại chỗ, đã có vài hương thân bước ra nói chuyện
“được rồi, được rồi, người ta là phu quân của Tiểu Nguyệt Nhi, còn không thân mật sao ?”
“chính là. . . . “
“Nhưng mà cái gì, phu quân của Tiểu Nguyệt Nhi, như thế nào mà không phải người của hạnh hoa thôn?”
“nhưng là . . . . .”
“nhưng là cái gì nữa, người thân của Tiểu Nguyệt Nhi, cũng chính là người thân của hạnh hoa thôn chúng ta!”
Tại đây, thôn nhân nổi lên một trận ầm ĩ, Tiểu Nguyệt Nhi ngọt ngào hạnh phúc dựa vào lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa, mà trong lòng Hoảng Phủ Thiểu Hoa cũng tràn đầy lo lắng
Cảnh tượng bên đường lúc này không phải là cảnh chửi rủa? nhưng không khí ấm này là như thế nào đây?
“. . . . Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi sẽ không như vậy mà đi theo Hoảng Phủ Thiểu Hoa thôi đấy chứ?” Một thanh niên tội ngiệp hề hề nói
Lại là một tình địch nữa sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại cố găng kiềm chế
Mà Tiểu Nguyệt Nhi bị hỏi, cũng hàm tình mạch mạch nhìn về phía Hoàng Phủ Thiểu Hoa ” giá phu, tùy phu, hắn đi chỗ nào, ta liền theo chỗ đó”
Thấy thôn dân quanh mình lại bắt đâu ầm ĩ, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại thoáng cảm động, đứng trước mặt mọi người nói
“Kiếp này nếu có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này, đó là phúc khí của Hoàng Phủ Thiểu Hoa ta. Nếu là không thể, cũng tất không rời khỏi Tiểu Nguyệt Nhi nửa bước”
[Hảo a! Hảo a!]
Không hiểu ai đang kêu gạo, làm cho Tiểu Nguyệt Nhi hé ra khuôn măt càng đỏ hơn
[Để thấy cũng không hẳn là như vậy!]
Không gian đang ấm áp, thì lại bị tên hỗn đản kia làm cho cụt hứng, lại là một người thanh niên. Chỉ thấy hắn lãnh đạm mà ngó Hoàng Phru Thiểu Hoa liếc mặt một cái, đối Tiểu Nguyệt Nhi nói
“Tiểu Nguyệt Nhi, hắn cuối cũng vần là đến từ thế giới phồn hoa bên ngoài. Hắn không phải là người của hạnh hoa thôn, sớm muộn gì hắn cũng rời khỏi nơi này thôi”
Nghe được lời hắn nói, Tiểu Nguyệt Nhi nhất thời rơi nước mắt. Hoàng Phủ Thiểu Hoa cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết nên làm gì cho phải,
“Hắn đi, thì ta đi cùng hắn” Tiểu Nguyệt Nhi nghẹn ngào nói
“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nhỏ bé như vậy, khi li khai khỏi hạnh hoa cốc, sẽ bị người ta khi dễ” người nọ thở dài, hướng hai người họ mà đi tới. Mọi người đều nhường đường cho hắn, dường như đối với hắn lòng tràn đầy kính ý
“bọn sẽ khi dễ ta như thế nào?” Tiểu Nguyệt Nhi đáng thương hỏi
“Bọn họ sẽ đánh ngưởi, chửi ngưởi, nói ngươi là yêu tính, là một nam sủng, là một con thỏ *** đãng. Bọn họ khinh thường ngươi, sẽ không đối người cười, càng không đôi ngươi có lòng hảo tâm”
“ta. . . . .ta không sợ. . . .” Tiểu Nguyệt Nhi nghẹn ngào nói
“. . . . Ai~! tinh yêu, tình yêu, thật khiến cho người ta chấp mê bất ngộ. Thế nhưng, Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi yêu hắn như vậy, một khi hắn biến mất. Ngươi chắc chắc sẽ tan nát cõi lòng, chắc chẵn sẽ dĩ lệ tẩy diện”
(dĩ lệ tẩy diện: lấy nước mắt rửa mặt, tức là. . .thảm!! = ,= b)
“ta. . . .ta. . . . ” Tiểu Nguyệt Nhi thấp giọng khóc lên
“Hoa tiền nguyệt hạ, cả đời thệ ước, kết quả cũng chỉ là công dã tràng” Người nọ nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng nói
“Ta sẽ không như vậy!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nắm chặt tay, kì sỉ đại nhục(vô cùng nhục nhã) quát lớn “Ngươi không hiểu được thái độ làm người của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, ta nói một là môt, quyết không đổi ý”
“. . . . . . Tiểu Nguyệt Nhi, tiễn hắn trở về đi” người nọ chuyển hướng về phía Tiểu Nguyệt Nhi, thấp giọng nói
“. . . . . . a. . . . . ta không muốn. . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi rốt cục cũng òa khóc, khiên cho cõi lòng của Hoàng Phủ Thiểu Hoa một lần nữa quặng đau đem hắn gắt gao ôm chặt
“có gì, cứ nói với ta, không cần làm cho hắn khóc nữa” Hoàng Phủ Thiểu Hoa trầm giọng nói
“Hoàng Phủ Thiểu Hoa, chúng ta đều không phải là người thường, người hiểu rõ rồi chứ, ta sẽ đưa ngươi trở về”
“Ta không về” Hoàng Phủ Thiểu Hoa gắt gao ôm Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng gắt gao nói “Ta yêu Tiểu Nguyệt Nhi, ta vĩnh viên phải ở lại nơi này. Là người cũng tốt, là yêu cũng vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ cần biết đó là Tiểu Nguyệt Nhi, thì sẽ không bao giờ buông tay”
“Ngươi không tin chúng ta là yêu sao?” Thanh niên lạnh lùng cười, bỗng một trận gió to thổi tới “ngươi có từng nghĩ tới, tại nơi thâm sơn cùng cốc này, sao lại có một hạnh hoa cốc như vậy chưa?”
“. . . . . cho dù là yêu, ta cũng nguyện ý” Hoàng Phủ Thiêu Hoa đau lòng ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi, nhẹ giọng thán.
“Nguyệt duyên. . . . . nguyệt duyên. . . . .” thanh niên kia nhẹ nhàng lắc đầu “chính là a, Tiểu Nguyệt Nhi, khi kiếp nạn đã tới rồi, cần phải sớm trở về đi. Nếu ngươi bị thương, khổ sở trong lòng, cũng nên nói với người trong thôn một tiếng. hiểu không?”
“Ân. . . .” Tiểu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu
“. . . . .tùy các ngươi thôi” thanh niên nhẹ nhàng thở dài, rồi quay đầu rời đi
“Ngay cả thôn trưởng cũng gật đầu rồi a. . . . . .”
“Ta coi tên Hoàng Phủ Thiểu Hoa này cũng không phải cái loại người xấu xa gì. . . . . “
“Tiểu Nguyệt Nhi đã nhặt được một báu vật rồi. . . . .”
Thôn dân tứ phía xèo xèo thì thầm, Tiểu Nguyệt Nhi cũng khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa tiếu nhạn tiệm khai (dần dần nở ra nụ cười)
“rốt cuộc là ta bị người ta khi dễ hay ngươi bị người ta khi dễ? ân?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa hôn vừa nói, thập phần hối tiếc “người khác không vừa ý ta, bị người ta hoài nghi cũng là ta, ngươi rốt cuộc khóc cài gì a?”
“ta sợ ngươi ghét bỏ ta. . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi hai mắt đâm lệ lưng tròng, lại nói khiến cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng thở dài
“Từ đầu đến cuối, ta nên tự biết xấu hổ, ô hủy ngươi một thân trong sạch, khiến ngươi dĩ lệ tẩy diện. Ngươi lại nói sợ ta ghét bỏ ngươi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vỗ về hai má hắn, nhẹ giọng nói “ta chỉ sợ ngươi biết được quá khứ của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, sẽ không vui, sẽ chán ghét, sao ngươi lại nghĩ có chuyện ta ghét bỏ ngươi”
“. . . . .Thiểu Hoa, chúng ta không quan trọng chuyên quá khứ” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói “nhưng là, chúng ta dù thế nào cũng không giống các ngươi đâu”
“. . . .trong lòng ta ít nhiều cũng có chút cảm giá, các ngươi là tiên, là tinh, là yêu, mới có một tòa hạnh hoa cốc như vậy, mới có một hạnh hoa thôn như thế này, như vậy mới có một Tiểu Nguyệt Nhi làm cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa thực sự hết hy vọng” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng thán “chính là, chúng ta đều đồng giường cộng chẩm (chuyện chăn gối ế X”D) lâu như vậy, ta như thế nào lại chưa thấy qua nguyên hình của ngươi? ngươi là con hồ ly tinh sao? hay là hạnh hoa thụ biến thành? lỗ tai cùng cái đuôi của ngươi đâu?
“Hảo a, ngươi thực sự khi ta là hô tinh a” Tiểu Nguyệt Nhi cực thẹn, chính là không thuận theo
“một ngày nào đó, ngươi đem nguyên thần của mình cho ta xem đi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa yêu ngươi, muốn hiểu được mọi thứ về ngươi”
***
Mang theo mấy cây rau xanh, câm thêm mấy khối thịt, hai người kề vai nhau cùng trờ về căn nhà gỗ nho nhỏ của mình
Đợi đến khi rau được rửa sạch sẽ, lúc hai người đang bận rộn ở trong phòng bếp, ánh mắt bất giác lại giao nhau, không nhịn được bật cười
“thật ra thì người thế nào lại ở xa thôn trang như vậy?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cho thêm củi vào lò, vừa quạt lửa vừa thấp giọng hỏi
Nếu là một năm trước, để người ta biết chính mình vừa ngồi chồm hỗm vừa nấu cơm, thì quả thật là dọa chết vài trăm người a
“bởi vì ta phải trấn giữ ở cửa cốc” Tiểu Nguyệt Nhi vừa sợ vừa thẹn, bắt đầu cắt thịt
“. . . . . .trấn giữ kiểu gì? Dùng bàn tay trắng nộn nộn này trấn giữ sao? Hay là dùng tiên thuật của ngươi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa nói vừa cười, còn Tiểu Nguyệt Nhi mặt đã muốn đỏ đến mang tai
“ngươi đừng nghe thôn trưởng nói bậy, bọn ta không phải yêu tinh quỷ quái gì cả. bọn ta căn bản không khác ngươi là bao nhiêu”
Không khác nhiều? chính là thực sự không giống ta?
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhíu mày, lửa cũng đã khá ổn, tiếp theo là phải cắt thịt, con dao nhỏ này thực sắc bén, mỗi lần nhìn hắn cầm con dao, trong lòng lại nảy sinh sự lo lắng
“Thôn trưởng kia cũng thực trẻ a” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói
“Ách, hắn là người già nhất trong thôn ta đó” Tiểu Nguyệt Nhi không có việc gì làm, dứt khoát ngồi một bên nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngây ngô cười
“Già nhất? ta thấy không giống” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói
“Là thất đó, nghe nói nhiều năm trước hắn đã sáu trăm tuổi rồi” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng nói
. . . . . . .Nói bọn họ là người, ngay cả chính Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng không tin được
Lươi dao cắt khối thịt, đập lên cái thớt gỗ, một tiếng lại một tiếng. Hạnh hoa cốc bốn mùa xuân sắc, hắn đã sớm mơ hồ hiểu được.
“Tiểu Nguyệt Nhi, nguyên thần của ngươi là cái gì?’
“Cái gì mà nguyên thần chứ, chúng ta và ngươi cũng giống nhau a. Có huyết dịch, có thịt…….Nhất kiếm xuyên tim, vẫn là sẽ chết” Tiểu Nguyệt Nhi nói xong, đa đa thiểu thiểu có chút thương cảm ” ca ca của Thôn trưởng chính là như vậy. Thôn trưởng ra khỏi thôn, đã lâu không có trở về, ca ca của thôn trưởng đi tìm hắn, lúc thôn trưởng ôm ca ca hắn trở về cũng là lúc người đó không còn khí tức nữa”
(cái này là phải xem phần ba, mình chưa dịch, nhưng có xem qua, hình như ca ca của thôn trưởng đi tìm thôn trưởng, nhưng bị nhìn nhầm, và bị kẻ thù của chồng anh thôn trưởng giết hay sao ấy, Túm lại, coi phần ba là bít liền, anh thôn trưởng khóc lên khóc xuống luôn > v0 b)
“Vậy nên thôn trưởng các ngươi mới ghét ngoại nhân như vậy?” Hoảng Phủ Thiểu Hoa cắt thịt thành thạo, đem thịt bỏ vào cái nồi sôi âm ỉ
“. . . . . . kì thực, đã lâu như vậy, cũng chỉ có một mình thôn trưởng rời khỏi hôn, hắn có nói chuyện xưa, cũng không phải hoàn toàn là sai” Tểu Nguyệt Nhân nhẹ giọng nói “Chỉ là, người bên ngoài gặp là giết, chúng ta thấy sợ, nghe xong thì càng sợ hơn”
“Nơi này của các ngươi ẩn mật như vật, thật an toàn” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhìn Tiểu Nguyệt Nhỉ có chút run sợ, vội vàng thấp giọng an ủi
“Vì cái gì mà các ngươi phải giết người? Vì cái gì mà các người phải một kiếm đâm thủng trái tim của người khác?” Tiểu Nguyệt Nhi thấp giọng nói, lòng tràn đầy thắc mắc “kia rất đau a, như vậy sẽ giết chết người đó a, ca ca của thôn trưởng đã chết, cho đến tận bây giờ, đại thẩm và bọn họ vẫn còn thương tâm mà khóc đó a”
Hoang Phủ Thiểu Hoa nghe xong, im lặng không nói gì, Nếu Tiểu Nguyệt Nhân biết được hắn từng giết không ít người, không hiểu hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào nữa
“. . . . . . Đúng rồi, vậy ngươi bao nhiêu tuổi?” Hoảng Phủ Thiểu Hoa cố ý nói lảng sang chuyện khác
“. . . . .Ta. . . . .ta không thể trưởng thành được. . . .” Tiểu Nguyệt Nhi thẹn thùng nói
Trong long Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhảy dựng, khó trách những người đó đối với hắn như kiểu có tội ác sâu lặng lắm vậy, nguyên lai là hắn thực sự đã cưỡng ép một tiểu hài tử non nớt nhà người ta sao?
“ta năm nay. . . . . . .mới mười tám tuổi mà thôi. . . . . . “
“Mười tám tuổi, ở chỗ chúng ta, là đã có tiểu hài nhi rồi đó” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lo liệu bữa tối của bọn họ
“Thật vây sao?” hai tròng mắt của Tiểu Nguyệt Nhi sáng lên, không hiểu đáng nghĩ tới cái gì nữa
“Làm sao vậy?” Hoảng Phủ Thiểu Hoa sủng nịnh hỏi
“Vậy nên, ta rất nhanh sẽ có tiểu hài nhi sao. . . . .”
Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi thẹn thùng cúi đầu, tâm Hoàng Phủ Thiểu Hoa phát sinh một loại cảm gác kì lạ
******