[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] Bộ 1 Tiểu Nguyệt Nhi Dữ Hoàng Phủ Thiểu Hoa

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

.:♥:.

ta hum trc có mang ra edit roài, nhưng nản quá, lại lẳn a ngủ -> v0-. c2 nà, bộ devil ta cũng đang dịch roài, vốn là rất nhanh, nhưng ta lại lười quá TT ^TT lên vẫn đang trong tiến trình dịch ;))

============

Trong suốt hai năm qua, cuộc sống bất tri bất giác không âu lo phiền muôn, khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa không hiểu thế giới bên ngoài đã trải qua hau trăm năm hay mới chỉ hai mươi năm, du sao đối với hắn cũng không quan tâm

Hai người cứ như trước nắm tay nhau dạo chơi quanh hạnh hoa cốc, Tiểu Nguyệt Nhi nói dù sao vẫn phải đi tuần, mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng lẽo đeo theo hắn cùng đi

Ngay khi Hoàng Phủ Thiểu Hoa hái xuống một đóa hạnh hoa nhẹ nhàng ở trước mặt hắn tỏa hương thơm thì một tiếng hét kinh hãi ngay lập tức từ xa xa truyền tới

Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhíu mày, cho rằng đó là Tiểu Trần Nhi thanh mai trúc mã của Tiểu Nguyệt Nhi nên lúc này không lưu lại ở đây tránh quấy họ, Tiểu Nguyệt Nhi liền hướng theo thanh âm này mà đi tới

“thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”

thiếu niên kia vội tiến tới, hướng Hoàng Phủ Thiểu Hoa quỳ gối cúi đầu

Nguyên lai, người này cũng tầm hai mấy thôi. . . . . .trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa thầm nghĩ, nâng thiếu niên trước mặt đứng dậy

“Vất vả cho ngươi rồi, ngươi chắc đã đi tìm ta âu rồi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng thở dài

“. . . . đúng, thuộc hạ đã tìm ngày suốt hai ngày nay”

“vất vả cho ngươi rồi. . . . . ” vốn đang vỗ vai người nọ, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đột nhiên im bặt.

Hắn mất tích hai năm, người này thì mới tìm hắn trong hai ngày, nói thế nào đi nữa thì một chút vất vả cũng không có nga.

“. . . . .Ngươi làm thế nào mà tìm được ta ở đây” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thu hồi cánh tay, nhưng mà sự hoài niệm thì vẫn không tan biến. Hắn bây giờ vốn không phải là Hoàng Phủ Thiểu Hoa của trước kia, Mà trước mặt người này, từng là tâm phúc và bằng hữu của hắn, chắc cũng phải vì có nguyên nhân gì đấy, nên mới đột nhiên muốn đi tìm hăn đi?

“Thánh thượng đã băng hà, thại tử lại ở phía Nam xa xôi, thuộc hạ lo lăng thái tử gặp chuyện, nên không quản ngày đêm, nhưng vẫn chậm một bước” người nọ nghẹn ngào nói

Phải, nam nhân kia, đúng là vẫn còn sống. . . . . .

Hoàng Phủ Thiểu Hoa tận đáy lòng thở dài, lại phát hiên cánh tay của mình bị Tiểu Nguyệt Nhi bám trụ nhẹ nhàng kéo đi

Trong mắt của Tiểu Nguyệt Nhi tràn đấy ái ý ấm áp, làm cho hắn không nhịn được lại cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Ngươi lo lắng cho ta sao, Tiểu Nguyệt Nhi? Ngươi yên tâm, Hoàng Phủ Thiểu Hoa của hiện tại, đã từ lâu không còn là Hoàng Phủ Thiểu Hoa của hai năm trước nữa rồi,

“người này. . . . . . ” thiếu niên kia thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa tỏ ra thân mật với hắn, trong lòng nơm nớp lo sợ hỏi

“Hắn là Tiểu Nguyệt Nhi, là ái thê của ta” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm Tiểu Nguyệt Nhi, vô cùng thân thiết nói

“Ách, chúc mừng điện hạ. . . . . . Ai, thế nhưng. . . . .Di, chính là. . . . .”

Thấy người nọ chỉ vào Tiểu Nguyệt Nhi, một bộ dạng ngây ngốc không tin vào mắt mình, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ nhẹ nhàng cười

“Đúng vậy, hắn là nam nhân”

“Thái tử điện hạ, ngài sao lại đột nhiên. . . . . .lại có loại khẩu vị này. . . . . .thật là. . . . . .” người lọ lắp bắp

“. . . . . ta cùng với hắn, tương tri tương thức (hiểu nhau quen biết~ ~ đại lhái là đã biết rõ nhau), chính mình cũng không nghĩ đến hai chữ chia lìa” Hoàng Phủ Thiểu Hoa Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi ôn nhu nói

“Ngươi trở về đi, coi như Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã chết rồi”

“. . . . .không!” Người nọ nhịn không được hô “thái tử, thánh thượng băng hà, quốc gia thiên thu vạn tuế, chỉ có ngài mới có thể gánh vác. Hiện giờ phiến quấn nổi loạn, quốc nội thì ba vương tử cũng ngấm ngầm phản loạn ở phía sau, thái tử, thuộc hạ cầu ngài, chớ có nhất thời hồ đồ. . . . .”

“Nhất thời hồ đồ?ta sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cả kinh. người ta có thể nói hắn cái gì cũng được, nhưng sẽ không có kẻ nào dám nói hắn ‘nhất thời hồ đồ’

Hắn, Hoàng Phủ Thiểu Hoa, thâm tư thục lự  (nghĩ cặn kẽ, nghĩ kĩ), mưu định hậu đồng (tính mưu kế trước khi động thủ), vàTiểu Nguyệt Nhân cùng một chỗ, lại trải qua nưa nắm suy đi xét lại, cuối cùng mới ra nói ra (ý ảnh là tỏ tình). Người này theo hắn từ nhỏ lớn lên, biết hắn quá sâu, sao lại giống như lời bình này được?

“Thái từ cùng lắm mới ở cùng hắn hơn hai ngày, thế nào mới thế đã chung thân rồi lại kết tóc vi thệ?”  Người nọ nghẹn ngào hô “Thái tử, dã tâm của người đâu rồi, quốc gia của người để ở đâu, người có thể bỏ lại tất cả mọi thứ sao!”

“. . . . . ta ở hạnh hoa cốc đã hai năm rồi, ngươi ngày hôm nay mới đến tìm, vì cái gì mà ngồi đó nói này nọ?”

Vừa nghe xong, người nọ ngây người, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nở nụ cười “ta và hắn quen biết nửa năm. kết tóc cũng được một năm rưỡi rồi, tao sao có thể là nhất thời hồ đồ được, ngươi trở vê đi thôi”

“. . . . .thái tư, ba vương tử đã phản loạn, người bị người ta bán lộ kiếp sát(nửa đường đuổi giết, ta cho là vậy ^ v^), tính đến nay cũng chỉ có hai ngày a” Người nọ mở to tròng mắt “phải chăng là mê hồn thuật? thái tử, con hồ ly tinh này đã khiến ngài mê muồi rồi!”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngây người ngẩn ngở, ôm  Tiểu Nguyệt Nhi ở trong lòng đối hắn nói “ngươi coi, hắn cũng nói ngươi là hồ ly tinh kìa”

“ta không phải mà” Tiểu Nguyệt Nhi vừa tức vừa buồn bực “Ngươi nếu không muốn cùng với ta ở một chỗ, thi đi cùng hắn luôn đi cho rôi! đừng lấy mấy loại lời nói oan uổng này mà nói với ta!”

Tiểu Nguyệt Nhi một phen đẩy cánh tay của hắn ra, nổi giận quay đầu đùng đùng bỏ chạy. Hoàng Phủ Thiểu Hoa lòng vừa đau lòng vừa sốt ruột, nhưng vừa mới định đuổi theo đã bị cái tên đang quỳ ở trước mắt ôm chặt lấy hai chân

“Thái tử! thái tử! yêu tinh đã đi rồi, ngài đuổi theo làm cái gì?”

“ngươi. . . . . . .ngươi mau thả ta ra, Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng ủy khuất, ta chỉ sở hắn sẽ khóc” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bất đắc dĩ nói

Nếu là Hoàng Phủ Thiểu Hoa trước kia, chỉ sợ một cước là đá văng hắn đi. Người nọ nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa, không hiểu từ khi nào tính tình của hắn đã trở lên tao nhã có lễ như vậy

Hồ ly tinh quả nhiên là có mê thuật sao?

“mau thả ta ra” Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại gắt lên

“. . . . . . .thái tử, nếu thực sự ngài không muốn kế thừa thiên thu đại nghiệp này, thuộc hạ cũng không ép buộc nữa, nhưng mà, Thúy Hương cô nương đâu? ngài phải cho người ta một cái công đạo mới được”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa tuy rằng có nói không lập phi, nhưng trong phủ thị thiệp cũng không phải là ít

Nhớ tới một người tên Thúy Hương, Hoàng Phủ Thiểu Hoa không tránh khỏi trầm mặc

Nữ tử này là họ hàng xa của mẫu thân hắn, tử nhỏ đã sống nhờ ở quý phủ hắn, đối với hắn là nhất vãng tình thâm (mối tình thắm thiết). Mẫu hậu trước khi mất, cũng từng ám chỉ hắn phải thú nữ tử này. Nhưng mà hắn dối với nữ tử này trước sau vẫn là thủy chung vô tình (trước sau không hề có tình cảm)

“Thúy Hương cô nương lúc trước có cùng thuộc hạ ra ngoài tìm ngài, chỉ sợ bây giờ ở ngoài cốc không xa lắm” người nọ nói “xuất cốc gặp mặt đi, rồi quay về cũng không đến một canh giờ, cũng coi như là khiến người ta cả đời vừa lòng ý đẹp”

“. . . . . . . .Ngươi nói có lý, cho dù là nể mặt mẫu hậu, ta cũng lên cho gia đình nàng một cái công đạo”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa đáp ứng xuất cốc, quay đầu lại tìm kiếm, mới Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở dưới táng cây. Đã sớm khóc sướt mướt đến nỗi không hiểu biến thành cái dạng gì, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng đau xót, đem hắn ôm vào lòng

“Ôm làm gì, không phải ngươi sẽ đi sao. . . . .ngươi, cái đồ vô lương tâm này, uổng cho ta đối với ngươi một lòng, ngươi lại. . . . . . ngươi lại. . . . . . .”

thấy Tiểu Nguyệt Nhi khóc đến nỗi không thở được, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đành phải bất đắc dĩ nói

“Là ta có lỗi với người, trước khi gặp ngươi ta có bút phong lưu trái (nợ phong lưu), nếu không cùng hạ nhân ra đó nói rõ ràng, chỉ sợ người ta sẽ lầm lỡ cả một đời”

Chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu, như đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau, liền điểm đầu

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng thở dại, đem hắn ôm càng chặt hơn

“Ngươi có quay về trước khi trời tối không?” Tiểu Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi “có cần ta chuẩn bị cơm tối cho ngươi không?”

“có chứ, ta cả đi cả về, căn bản chỉ sợ không đến một canh giờ”

Mới một chia lìa một canh giờ, đã lưu luyến không rời như vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa tự cười bản thân mình

“Vậy ngươi đi nhanh lên đi, nhanh lên!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng nói “Nhanh lên đi, rồi nhanh trở về!”

Tiểu đông tây đáng yêu này. Hoàng Phủ Thiểu Hoa không nhịn được cúi đầu xuống hôn hắn “ngươi mau trở về ngủ trưa đi, ta sẽ trở về. Chờ ta trở lại, ta sẽ gọi ngươi dậy, chúng ta cùng nhau nấu cơm chiêu được không?”

“Hảo. . . . . .” khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nhi đỏ bừng, chôn chặt trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa

“Ăn xong cơm chiều, chúng ta. . . . lại cùng nhau. . . . . tổ tiếu bảo bảo (oằn tà là vằn, X”D)?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa tiến đến bên tai hắn nói những lời tư mật mà chỉ khi đóng cửa tắt đèn mới nói với nhau

Mặt của Tiểu Nguyệt Nhi đỏ thẫm, cũng thấp giọng hì hì cười

Kỳ thực, Hoàng Phủ Thiểu Hoa tâm nhãn cũng thực không tốt. Hắn cố ý không nói là đã si mộng Tiểu Nguyệt Nhi, chỉ nói là hai người ở cùng một chỗ lâu ngày, là có thể có một tiểu đông tây xuất hiện

Tiểu Nguyệt Nhi không biết chuyện này, thất nhiên là bách tín bất nghi(trăm tin không nghi ngờ). Từ đó về sau, hai người nếu muốn một nụ hôn nóng bỏng, nhất định sẽ dùng những lời nói uyển chuyển này

“Ta chờ ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi đỏ mặt, nhẹ giọng nói, cùng Hoàng Phủ Thiểu Hoa quay cuồng trong một nụ hôn sâu

***

Một bên, thiêu niên kia đứng chờ cặp mắt đã trắng dã, nếu không phải biết người này, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thiểu Hoa là muốn đi một năm rưỡi. Một canh giơ. . . . . . .chỉ có một canh giờ, chẳng nhẽ ngay đến cả một canh giờ mà cũng luyến tiếc không muốn tách rời sao!

“Đợi đã lâu” không bao lâu sau, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mặt mày hớn hở đi tới, cùng hắn ra khỏi sơn cốc

Thiếu liên kia khẽ đảo mí mắt trở mình, cũng không dám nhiều lời

Chỉ thấy, hạnh hoa cốc kia dần dần xa, phía trước lại là vùng khỉ ho cò gáy. Đến tận bây giờ Hoàng Phủ Thiểu Hoa mới không nhịn được thở dài “hạnh hoa cốc kia thực sự là một tiên cảnh nhân gia, cũng may mà ngươi tìm được nơi này”

“đúng vậy, thuộc hạ tìm ở phụ cận này suốt hai ngày, dù thế nào vẫn không tìm được thái tử. Rõ ràng đằng trước mới nhìn thấy thái tử theo người này chạy đến đây. . . . . Ai ai~! sơn cốc kia đâu rồi?”

Thuộc hạ quay đầu lại, nhịn không được ngó qua ngó lại, sợ hãi tột cùng. Nào có thấy hạnh hoa cốc nào đâu, trước mắt không phải chỉ là một mảnh vùng thâm sơn cùng cốc thôi hay sao?

Nhìn thấy hắn quá hoảng sợ, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng quay đầu nhìn lại. Vừa mới thấy, cả khuôn mặt hắn trắng bệch

“. . . . . điện hạ?. . . . điện hạ?”

ngay lúc này, trên mặt không một mảnh huyết sắc, một nữ tử đằng sau ôm trầm lấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa

Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi quay đầu lại, trước mắt không phải là một trong những sủng thiếp của hắn, Thúy Hương sao?

Chỉ thấy Thúy Hương hai mắt rưng rưng, đúng là bộ dạng đặc trưng của hai năm trước. . . . bộ dạng bình thường ư?

Hoàng Phủ Thiểu Hoa nắm lấy cổ tay của Thúy Hương, phát hiên rõ ràng trên cổ tay nàng một màng xanh tím

Hai năm trước, khi cùng nàng một chỗ, khuê phòng chi nhạc (làm gì đó trong phòng ế = >=, ta ko hiểu lắm), tất nhiên đó là bì mất của hai người trong lúc đó. Nhưng mà, vết xanh tím kia, cũng không nên suốt hai năm mà vẫn không tiêu tán chứ!

Nhớ tới cái gì đó, Hoàng Phủ Thiểu Hoa liền quay đầu lại, hạnh hoa cốc kia đang ẩn ở bên trong cột nước dữ tợn kia

Thiên thượng nhất nhật, nhân gian thập niên (trên trời một ngày, hạ giới một năm)

“cánh tay này a, hai ngày trước liền đau như vậy, khi đó thiếp còn tưởng rằng phải chặt đứt đi cơ. . . . điện hạ? điện hạ?

Thiên thượng nhất nhật, nhân gian thập niên. Tiểu Nguyệt Nhi vẫn còn như si như ngốc ở trong hạnh hoa cốc đợi ta

Thiên thượng nhất nhật, nhân gian thập niên, Hắn ở bên ngoài này chỉ có một canh giờ, thì ở trong hạnh hoa cốc đã trải qua một thang xuân thu a!

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .Tiểu Nguyệt Nhi a!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đau lòng gào thét lên, quay đầu vội vã chạy đi. Hai người phái sau bị hắn làm cho ngây người cả kinh, trong chớp nhoáng căn bản là đã quên không giữ hắn lại

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .Tiểu Nguyệt Nhi a!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn chạy như điên, cuối cùng vẫn không tìm thấy nơi cửa cốc ở đâu

Hiện tại, hắn không tìm được hạnh hoa cốc, chỉ còn biết nhất phiến si tâm(một lòng si mê) kêu gọi trời xanh. Ngày ấy đã khiến hắn rời khỏi hạnh hoa cốc, thì hiện giờ Tiểu Nguyệt Nhi hẳn vẫn còn bên trong cốc như si như ngốc mà chờ hắn, cũng vì cái gì mà khiến hắn nhất đôi hữu tình phải chia lìa nhau?

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . . .Tiểu Nguyệt Nhi. . . . . “Rốt cuộc đã không còn chảy nổi nữa, Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngồi trên mặt đất, thương tâm mà khóc rống thất thanh “Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .”

***

“Kẻ đáng ghét không có lương tâm này!”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa bị một bàn tay đánh cho tỉnh dậy, mà lúc hắn sực tỉnh, trước mắt không phải chính là hạnh hoa cốc ư?

Mà người đánh hắn chính là đại thầm bán rau ngày hôm đó, chỉ thấy nàng tức giận đến mặt đều trắng bệch, mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa bị đánh cũng chỉ vửa cười, vừa mạnh mẽ bế ốm lấy nàng

“Uy! nam nữ thụ thụ bất thân a, uy uy!”

Đại thẩm kia hổn hển hô to, nhưng mà người nọ căn bản đã không còn nghe thấy nàng nói gì nữa, ôm một chút rồi hắn chạy về căn nhà gỗ phía cửa cốc

Đại thẩm kia ngây ngốc ngẩn ngơ “Hắn nên. . . . ..không phải là bị lạc đường ở ngoài cửa cốc chứ. . . . .”

“Tiểu Nguyệt Nhi!”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa chạy vọt vào căn nhà gỗ, mang theo nụ cười lớn, mang theo vẻ mặt cuồng hỉ. Trong phòng, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn đang ngủ ở trên giường

Liền nhớ đến lúc bọn họ ước định cùng nhau a, hẳn là hắn đang chờ mình gọi dậy, hai người lại cùng nhau chuẩn bị cơm chiều

. . . . . chỉ là, Tiểu Nguyệt Nhi gầy đi rất nhiểu, mặt mày cũng tái nhợt,  lạnh như băng. Mặc cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa lay hắn, gọi hắn, hôn hắn, hắn cũng không mở mắt ra

Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi quay đầu lại, Tiểu Trần Nhi trên tay cầm một nhành hạnh hoa, cùng nhìn hai người họ, hai mắt đẫm lệ

“Bọn bảo ta không thể tới, Tiểu Nguyệt Nhi thì lại muốn đi. Nhưng ta nhớ hắn muốn ta tặng hắn một nhành hạnh hoa, ta liền mang tới cho hắn”

“. . . . . .đi, đi đến đâu. . . . .” thanh âm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa cực kì gượng gạo

“. . . . . .Chờ đoạn khí, liền táng ở cửa của hạnh hoa cốc. . . . .” Tiểu Trần Nhi lau nước mắt

“. . . . . .Các người cứ như vậy chờ hắn tắt thở ? Mau cứu hắn! mau cứu hắn a!” Đem thân thể Tiểu Nguyệt Nhi lạnh như băng ôm vào ***g ngực, Hoàng Phủ Thiểu Hoa điên cuồng gào thét lên

“. . . . . .muốn cứu hắn, phải có trái tim của thiếu nữ làm thuốc. Một trái tim còn đang đập,  trái tim của thiếu nữ vẫn còn nhuốm máu” trưởng lão đứng ở trước cửa, lạnh lùng nói” Chúng ta sao có thể hi sinh một tiếu nữ, cứu một người vì chính mình si tình mà chết”

“Tâm đã chết?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thì thạo lặp lại

“Người vừa đi, liền đi suốt hai tháng tháng. mang theo tâm của hắn đi, làm cho trái tim hắn, chậm rãi , chậm rãi chết đi” Trưởng lão nói ” Ta đã sớm nói rồi . . . . .”

“. . . . . ngươi thì biết cái gì, ngươi cái gì cũng không biết” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm chặt ái thê của mình, lạnh lùng nói “ta có biện pháp cứu hắn, ta muốn mang hắn đi”

“Nếu ngươi có thuốc dẫn, ta mang linh thang cứu mạng  này nghiền nát mà cho ngươi” Thôn trưởng chậm rãi nói

Đợi đến lúc Hoàng Phủ Thiểu Hoa xuấn hiện trước mặt đại quân, là lúc mà hắn ôm trong lòng một thiếu niên mặt tái nhợt lạnh như băng, đứng bên cạnh hẵn là một thanh niên lạnh lùng

người thiếu niên lúc trước đi tìm Hoàng Phủ Thiểu Hoa là người đầu tiên tiến đến, lại nhìn thấy thiếu niên trong lòng hắn, thì hoàn toàn ngây ngốc ngẩn ngở

“Hắn làm sao vây. . . . . . .bị thương sao?. . . . . .chỉ  mới hai canh giờ không gặp mặt, vì cái gì mà lại gầy như vậy?”

“Thanh Văn, đi tìm một thiếu nữ đến cho ta” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thản nhiên nói

“. . . . . ác, được. . . . . . “gãi gãi đầu, thiêu niên tên Thanh Văn kia chỉ còn biết lĩnh mệnh rời đi. Vừa quay đầu lại nghĩ muốn nữ hài tử? Nhưng hắn trước kia không phải cùng thiếu niên này tình ái bền chặt như keo như sơn sao?

“ngươi theo ta đến đây, còn các người canh giữ ở ngoài doanh trại” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đối thôn trưởng nói

Vị thôn trưởng kia thì nhìn hắn có chút nghi học

“Ta là thập tam hoàng tử của Long Diệu Quốc, cũng có thể là đế vương đời thứ mười bốn” Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi nói

Thôn trưởng trút ra một ngụm lương khí “Ta nếu sớm biết được như vậy, sẽ không bao giờ tán thành chuyện của ngươi và Tiểu Nguyệt Nhi”

“ngươi có đáp ứng hay không, liên quan gì đến ta?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhìn hắn lạnh lùng nói “sự tình đã tới nước này, thì Tiểu Nguyệt Nhi là của ta, và ta cũng là của Tiểu Nguyệt nhi, những gì Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã hứa hẹn, thì tất sẽ không quên”

“Vậy tại sao ngươi lại để hắn chờ ngươi suốt một tháng trời” thôn trưởng chỉ trích “Hắn ngày nào cũng hóc, ngươi đã nói trước một canh giờ sẽ quay về, thế sao lại làm cho hắn chờ suốt một tháng”

“Ở nhân gian một canh giờ, thì ở hạnh hoa cốc đã là ba mươi ngày tức là một tháng” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm Tiểu Nguyệt nhi đến chủ trướng (cái giường ngủ của mấy ông tướng ấy) của mình, lòng tràn đầu phiền muộn “Ta nếu biết được điều này, thì ngay cả một canh giờ cũng sẽ không rời đi”

“Ở nhân gian một ngày, bằng một năm ở trong cốc sao?” Nghe được điều này, thôn trưởng thì thào nói, cũng không biết được tâm tư như thế nào

Hoàng Phủ Thiểu Hoa ở trong lều, vệ binh thì bị hắn đuổi đi hết

Tiểu Nguyệt Nhi cứ như vây nằm trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng sẽ không nở nụ cười

Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi vỗ về hắn, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn lều vải căng lên. Đại quân đồn trú (đóng quân, ta sợ lặp từ ;))) ở trong vùng đất hoang này, thiếu nữ duy chỉ có một người

Thúy Hương. Người đi tới quả thật là Thúy Hương.Chỉ thấy nàng kiều mục hàm nộ (ý là bảo ánh mắt nén giận), vừa bước vào lều. thì đã sinh khí nói

“ngươi muốn có người bội ngươi, thì tìm ta không phải được rồi sao? vẫn là có ta cùng các tỷ tỷ còn chưa đủ, muốn nhiều người hơn nữa. . . . . di, người trong lòng ngươi là ai. . . . . .điện hạ, hắn là. . . . .!”

Thuy Hương một câu còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã buông thiếu niên trong lòng xuống, bước đến

Ngũ trảo xuyên hùng (năm ngón tay đâm thủng ngực o _o”), đối nàng hạ độc thủ!

“Điện hạ. . . . . điện hạ” Thúy Hương trong miệng đầy máu tươi, chậm rãi ngã xuống mặt đất. máu tươi chảy đầy đất, chỉ còn một quả tim vẫn còn đang đập loạn trong lòng bàn tay của Hoàng Phủ Thiểu Hoa

“cầm, thuốc dẫn” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bình tĩnh nói. Đem trái tim kia đưa cho thôn trưởng. Mà thôn trưởng tiếp nhận quả tim đầy huyết tinh, gật gật đầu, đi ra ngoài

“có ngươi tới! thi thể trên mặt đất để ta xử lý” (nguyên câu là thanh thượng nhất thanh, có nghĩa là một phát sạch luôn ;)))

Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói như vậy, liền bảo người ta mang vào một thùng nước nóng vào, đem chính bản thân dính đầy huyết tinh tẩy rửa thật sạch

***

“Ta nghĩ tính tình ngươi thực sự chuyển biến thất thường”

Cùng Hoàng Phủ Thiểu Hoa điểm duyệt đại quân, Thanh Văn thì thào nói “lúc Thúy Hương cô nương muốn tìm ngươi tính sổ, ta biết sẽ có chuyện chẳng lành. Người như ngươi, ta còn không hiểu được hay sao? cùng với nàng thân mật quá vài lần, liền không thoát khỏ lưới ái tình này. Nàng cũng vì vậy mà thị sủng nhi kiêu (được sủng thành kiêu), chống đối với ngươi , còn có thể lưu lại sinh mạng được sao?”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ lạnh lùng cười cười, một câu cũng không nói

“Nhìn bộ dạng của ngươi ở trong hạnh hoa cốc, chắc chắn là bị nhiễm yêu thuật rồi? ngươi xem xem, hiện tại mới chính là ngươi a” Thanh Văn cảm thán “Hảo, nếu đã trở lại, chúng ta nên có dự định chuẩn bị, đem ba vương tử vô lễ kia chỉnh đốn lại, rồi quay trở lại kinh thành đăng cơ . Nhị vương tử quản lý triều chính, chỉ sợ khổ đến nỗi không nói lên nời”

“mười vạn đánh một vạn, ta không có võ công cũng có thể đánh thắng” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thản nhiên nói

“Tốt nhất là mười vạn đánh một vạn, cuối cùng thành mười một vạn, như vậy mới tốt” Thanh Văn cẩn thận nói

“ngươi muốn ta chiêu hàng?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa hơi nhíu mi

“Đúng vậy, ngươi là thái tử đương triều chính thống, sử xuất hữu danh(nổi tiếng B-)). Ba vương tử nếu không tuân theo, tinh binh trong tay chỉ sợ cũng không ít người chạy đến dưới trướng chúng ta”

“Ngươi không sợ có gian tế lẩn vào sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói xong

“gian tế đã sớm xuất hiện rồi, nhiều cũng không nhiều lắm, ít cũng không phải không ít” Thanh Văn nói “Ngươi phải cải thiện cái loại tính khí thị huyết này đi, bớt một sĩ binh chết, sẽ có nhiều dân chúng gọi ngươi là Hoàng Thượng hơn. Trước kia ngươi tàn sát hàng loạt dân trong thành, diệt thôn làng, hiện ra một anh dũng vô phương, bách chiến bách thắng. Nhưng hiện tại, ngươi muốn làm Hoàng Thượng, phải có điểm độ lượng . . . . giả bộ một chút cũng tốt.”

Nguyên lai, bộ dạng trước kia của ta thực đáng ghét như vậy sao. Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhịn không được thầm nghĩ, nhưng hiện tại thực sự không nên phát tác. Dù sao, đã gây nên bao nhiêu sự tình, nói mấy trăm câu cũng chẳng được gì

“. . . . . . .ngươi đa mưu nhiều kế, đủ để giúp ta là được rồi. Ta chỉ cần mang binh đi đánh giặc, tự tay giết địch là được”

“Đúng vậy đúng vậy. người gọi kẻ nói, cũng sẽ nói là [một canh giờ không ra cửa thành, ta liền tàn sát tất cả người dân trong thành] làm ơn đi, đó chẳng phải chính là lời kêu gọi đầu hàng sao?” Thanh Văn lạnh giọng nói

Hoàng Phủ Thiểu Hoa dùng thần sắc cổ quái nhìn hắn, hắn trước kia thực sự nghĩ như vậy.

“Việc này cứ giao cho ta, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra ngươi cũng đừng tức giận . Tính dưỡng vài ngày đi đã, còn phải mang binh đi đánh giặc a”

Hắn cầu còn không được

Tiểu Nguyệt Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người mà hắn ngày nhớ đêm mong, hắn nghẹn ngào một tiếng, đã khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa gắt gao ôm lấy

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng tràn đầy ái ý nói,

“Thiểu Hoa . . . . .” thanh âm Tiểu Nguyệt Nhi có chút khàn khàn “Ta nằm mông, thật đáng sợ, thật đáng sợ a . . . . .”

“Mộng cái gì? ân?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa khóe mắt rưng rừng, hắn gắt gao ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi ở trong lòng mình

“Ngươi bảo ta ngủ trưa chờ ngươi, ta ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là, ta mơ thấy, khi ta tỉnh dậy thì không thấy ngươi, trời cũng đã tối đen, ta vẫn cứ chờ, cứ chờ, lại đợi thêm vài ngày, cứ khóc suốt, Tiểu Trần Nhi muốn ta quên ngươi, đại thẩm muốn ta quên ngươi, thôn trưởng cũng muốn ta quên ngươi. Nhưng mà ta không tin ngươi không cần ta nữa. Vậy nên ta vẫn chờ, vẫn chờ, đới đến phút cuối, rốt cuộc không xuống giưởng nổi nữa, nói cũng không nên lời. Thôn trưởng nói, ta sắp chết, hỏi ta muốn táng ở nơi nào. Ta liền nói với hắn, đem ta táng ở cửa cốc, như vậy khi nào ngươi đến, ta có thể thấy ngươi. . . . .”

Tiểu Nguyệt Nhi vừa khóc vừa kể lại của cơn ác mộng của mình, khiến hắn sợ tới mức hồn tiêu phách tán, hắn gắt gao ôm lấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa, để bớt đi nỗi thống khôt triệt tâm phế

“Ta mà không trở vê, ngươi sẽ không đi tìm ta sao! mà lại đem chính mình biến thành cái dạng này, thật khiến ta phải sinh khí mà!”

“. . . . . đúng vậy, ta. . . . . . .ta như thế nào lại không nghĩ tới chứ. . . . . . . .”

Nghe thấy Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng mình một bộ thực buồn rầu hối hận, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật sự không nhịn được bật cười. Hắn chính là Tiểu Nguyệt Nhi hảo ngốc, hảo ngốc a

“Lần sau, ta nhất định ra ngoài tìm ngươi, được không? ngươi không cần sinh khí” Tiểu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói, tại vòng tay ấm áp của hắn an an ổn ổn mà chậm rãi nhắm mắt lại

“Tiểu Nguyệt Nhi!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa có chút hốt hoảng liền mạnh tay lắc lắc hắn, rất sợ một cái nhắm mắt này, sẽ là thiên nhân vĩnh biệt

“Thiểu Hoa, thực sự xin lỗi, ta hảo muốn ngủ. . . . . . . .để cho ta ngủ một lát đi, chúng ta cùng làm cơm chiều. . . . . . .cùng nhau tố tiểu bảo bảo. . . . .  .”

Đừng nói làm cơm chiều, bộ dạng của hắn hiện tại, thật muốn cùng hắn ‘tố tiểu bảo bảo’’, chỉ sợ sẽ gây sức ép cho hắn, khiến hắn tắc thở mà thôi.

Nói ngủ liền ngủ, Tiểu Nguyệt Nhi kia chẳng hề để tâm tới ý chỉ của ‘Hoàng Phủ Thiểu Hoa thái tử”, tiếp tục ngủ trong lòng hắn, lại còn gợi lên cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa một nụ cười nhạt bên khóe môi

Quai quai, thái tự lại bị yêu thuật làm cho mêm muội rồi

Chân trước vừa mới bước vào chủ trướng, Thanh Văn vội vàng quay đầu đào tẩu. Thái Tử muốn cái gì có cái gì, lại cố tình thích một tiểu yêu tinh. Thật sự là. . . . . . . thật sự là. . . . . .ai~! ! ! ! !

Tiểu Nguyệt Nhi ngủ đến thiên hồn địa ám, thỉnh thoảng  khiến cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa gọi hắn dậy ăn cơm,  nhưng ăn xong lại ngã vào lòng hắn, một hơi ôm hán ngủ nhiều hơn

Hoàng Phủ Thiểu Hoa không nhịn được, uy hắn mấy miếng, nhìnTiểu Nguyệt Nhi kia nhãn mị chủy tiếu (mắt mị miệng cười) so với cơm canh còn ngọt hơn ba phần

Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi của ta a. . . . . . .

ôm Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa không khỏi thở dài. Hai người bọn họ đã chia lìa một canh giờ rồi, kém tí nữa là thiên nhân vĩnh cách, bảo hắn làm sao bỏ y suống, mà mang binh đi chứ? Tam đệ kia âm hiểm giảo hoạt, nhưng hắn không thể bỏ để y một mình ở phia sau chiến tuyến này được

Tuy ngủ rất hăng, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi càng ngủ càng có tinh thần. Thân thể ốm yếu tái nhợt kia, ở dưới sự che chở của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng rất nhanh bình phục. Nhưng khi tình ngủ, đầu óc khá minh mẫn, lại bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh. Nguyên lai. hắn vẫn nhớ rõ một tháng không lời mà biệt kia

“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . . .Tiểu Nguyệt Nhi . . . . . .”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật đáng thương, ban ngày thì thao diễn tập binh, buổi tối cũng phải liên tục đùa với Tiểu Nguyệt Nhi đang sinh khí này. Tiểu Nguyệt Nhi căn bản không tin  cái gì mà nhân gian mới một ngày mà đã bằng hạnh hoa cốc một năm, nỗi oan uổng ủy khuất này, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ còn phải biết nuốt xuống, không ngừng dùng lơi ngon tiếng ngọt để dụ dỗ

Mà thôn trưởng kia sau khi làm xong dược thì ngày hôm sau cũng chả thấy bóng dáng đâu, ngay cả một người cũng không nhìn thấy hắn

Thanh Văn? tên kia cũng đã sớm bị ép buộc làm đồng lõa rồi, hắn mới bước chân tiến vào chủ trướng đều bị ném cho cái trừng mắt liền ra ngoài, lời hắn nói, ngay cả một chữ Tiểu Nguyệt Nhi cũng không tin

Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi, ghé vào tai hăn thấp giọng cầu xin tha thứ, nhuyễn thanh kì ái (thanh âm nhỏ nhẹ tràn đầy yêu thương), khiến cho Tiểu Nguyệt Nhi một bên tức giận, một bên nóng mặt.

mà buổi tôi mỗi khi thuộc hạ đi vào chủ trướng, đều nhìn thấy chủ soái ôm một thiên hạ đệ nhất kiều mĩ, nhẹ nhàng dao dộng, ôn nhu nói lời tâm tình, thẳng đến khi người nọ nhịn không được bật cười, mới nhẹ nhàng lén hôn người kia vài cái

Cũng bởi vậy, người tên Tiểu Nguyệt Nhi này, ở trong quân trại, không ai là không biết đến. Vài người cảm thấy không ổn, vài người chẳng thèm ừ hử gì cả, mà kẻ không thèm quan tâm lại chiếm phần đa số

Hoàng Phủ Thiểu Hoa thái tử ở trong quân trại hoang vu này mà phiền muộn, muốn tìm một nam sùng đến bồi mình, lại há là gì. Muốn nghĩ đến lắm, nhưng mà trận chiến ác liệt ba ngày sau đã diễn ra rồi

“Tiểu Nguyệt Nhi của ta mỗi sáng đều làm cái gì nhỉ?”

Lúc Hoàng Phủ Thiểu Hoa đang tự vấn, Thăn Văn đang ăn cơm, xém chút phun ra một ngụm

Tuy rằng biết được, tên thật của người nọ là ‘Tiểu Nguyệt Nhi’, nhưng mà, nghe cái ông bạn già lạnh lùng vô tình này nói ra, vẫn là sẽ làm hắn cả người nổi đầy da gà da vịt.

“chắc là ở trong lều tu luyện đó đi” Thanh Văn nghiêng đầu, trong tận đáy lòng đã đem tên yêu tinh Tiểu Nguyệt Nhi kia ra đánh một trận

“Tu luyện cái gì. . . . . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa không nhịn được cười khổ

“thái tử, ta nghe các sĩ binh nói, cả ngày không thấy hắn rời khỏi chủ trướng” Thanh Văn nói ” Uy, ta nói Thiểu Hoa a, ngươi cần phải cẩn thận coi chừng chút. Yêu tinh này chỉ sợ thích ăn thịt người đó. Nhờ rõ Thúy Hướng không, ngày đó khi mai táng nàng, mấy binh lính đã lén lút truyền nhau, hảo hảo một nữ tử như vậy, nhưng trái tim thì chẳng thấy đâu, không hiểu có phải hay không bị yêu quái ăn mất rồi”

Đúng, là hắn ăn, chính tay ta lấy cho hắn ăn. Hoàng Phủ Thiểu Hoa chẳng ừ hử gì cả. Hắn cần tâm tạng, ta liền móc ra cho hắn, hắn cần huyết nhân, ta kiền vẽ lên lên cổ người nọ, ai kêu ta là vi phủ của hắn làm chi

“Ta đi tìm hắn” vừa nghĩ đến hắn, chính là tràn đầy tình yêu thương cùng tưởng niệm, Hoàng Phủ Thiểu Hoa lập tức đứng lên “Chiến pháp định ra chính là như vậy, ngươi giúp ta mang theo đại quân đi trước một bước, ta chở về nhìn hắn một chút đã”

“Chỉ cần nhìn xem là tốt rồi, đừng có động thủ a” Thanh Văn cảnh cáo “Ngày mai sẽ lên chiến trường, đừng có nhuyễn cước (không hiểu lắm, hình như là chân mềm)  cũng đừng động thủ a”

“Chỉ sợ không phải do ta” Hoàng Phủ Thiểu Hoa trừng mắt “bất quá ta cũng không phải là cái giống nhuyễn cước hà (hà là con tôm, chắc bảo chân mềm như con tôm) gì đâu”

“Điện hạ, kia chẳng phải là yêu quái hấp thụ nhân khi đó a” Thanh Văn rên rỉ

“Tiểu Nguyệt Nhi? TIểu Nguyệt Nhi a?” lòng tràn đầy nhớ nhung, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vã quay về trướng, đại thủ nhất hiên! (tay to lật mà trướng ấy)

. . . . . .di, Tiểu Nguyệt Nhi đi đâu vậy?

“Ai! không có a, từ buối sáng tiểu nhân vẫn canh giữ ở đây, chưa thấy  Tiểu Nguyệt Nhi công tử rời đi a!” Hai vệ binh vội vàng thanh oan

Trong lúc cặp mắt bắn ra hàn quang, thì hắn mới giật mình, đi tới lều kiểm tra trướng bằng (lều trướng)

Quả nhiên, ở phía sau giường trong doanh trướng (lều trại), cát đã bị người ta bới tung lên

Nhớ tới hắn trước kia có ‘tiền án’ “tư hội tình lang” (lén lút đi gặp tình lang), không khỏi khiến cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa nuốt một bụng dấm chua. Dù sao cũng không biết đi đâu để tìm hắn. Hoàng Phủ Thiểu Hoa cứ ở trên trướng bằng ngồi phịch xuống, nhìn hắn khi nào thì bò trở vè.

Mang theo nộ khí chua xót, không bao lâu thì bị tâm tình lo lắng thay thế hoàn toàn. Vừa khéo thân ảnh của Tiểu Nguyệt Nhi lúc hoàng hôn thì trở lại, chui qua cái lỗ kia, liếc mắt một cái đã thấy hắn tới rồi

“hắc hắc. . . . . . . .hắc hăc. . . . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi ôm đầu, thực ngượng ngùng, nhưng  trong mắt của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng đáng yêu thập phần

“Ngươi đi đến nơi nào rồi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa tính giả vờ sinh khí, lại một chút cũng không giả bộ được, cuối cùng cũng chỉ có bất đắc dĩ

“Ta tính muốn trở về hạnh hoa cốc, nhừng mà không tìm được đường”

Tiến vào ***g ngực Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng bất động thanh sắc

“Cảm thấy nơi này buồn chán, chơi không vui?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng hỏi

“. . . . . . .lúc ta mới chết, bọn họ hảo thương tâm, ta phải trở về nói với bọn hó, rằng ta vẫn còn hảo tốt . . . . . “

lời này còn chưa nói xong, Tiểu Nguyệt Nhi liền để cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa gắt gao ôm lấy

Tiểu Nguyệt Nhi thuận theo để cho hắn ôm mình trong ***g ngực

“ngươi cam lòng rời bỏ ta sao, Tiểu Nguyệt Nhi? chúng ta cứ như vậy cùng một chỗ, không phải rất tốt sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng nói

“. . . . . . .bọn họ ở sau lứng mắng ta, nói ta là yêu tinh” Tiểu Nguyệt Nhi rầu rĩ nói “Ta không thích nơi này, vậy nên ta mới tính về “

Hoàng Phủ Thiểu Hoa cứng đơ

“thôn trưởng không có nói gạt ta, ta thích ngươi, nhưng ta không thích nơi này a”

Trong đại quân, nhiều người nhiều miệng, tât nhiên là ủy khuất cho hắn. Hoàng Phủ Thiểu Hoa đau lòng nghĩ, thương tiếc mà hôn nhẹ lên đầu của hắn nói “Tiểu Nguyệt Nhi, ta nếu tìm được đường quay về cốc, ta liền mang ngươi trở về, trước mắt, ngươi phải đi theo ta?”

“. . . . . . ..hảo” Tiểu Nguyệt Nhi nhu nhuận đáp ứng

Cứ như vậy, lẳng lặng dựa sát vào nhau, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng nghĩ đến một tòa cung điện , cung điện mà  do hắn vì Tiểu Nguyệt Nhi mà xây lên. Nơi đó sẽ tràn ngập cây hạnh hoa, còn nữa, sẽ không có những lời lê đôi mách lẻo làm thương tổn hắn, ở giữa những bằng hữu chân thành. Tất cả những điều này, hắn đều có thể cho y

“. . . . . . .Thiểu Hoa?”

“ân?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa suy nghĩ kỹ lưỡng, không chút để ý đáp lời

“. . . . . .ta nghĩ muốn tiểu bảo bảo” Tiểu Nguyệt Nhi thẹn thùng ở trong ngực hắn nói

Còn muốn tiểu bảo bảo ? tốt, ta cũng muốn. . . . . . .ai~! khoan đã, tiểu bảo bảo?

Hoàng Phủ Thiều Hao cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt Nhi, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, tựa như đang tích huyết

“nhìn xem là tốt rồi, đừng có mà động thủ a”

lời cảnh cáo của Thanh Văn còn văng vẳng bên tai, nhưng Hoàng Phủ Thiểu Hoa một lòng không hiểu đã sớm bay nhảy đi đâu mất rồi

Vì thê, trướng noãn xuân tiêu, ngay tại tiếng rên rỉ ngọt lịm tinh tế ở dưới thân mình tuôn ra

“Thiểu Hoa. . . . . . . . Thiểu Hoa. . . . . .A a. . . . . . . .ân a. . . . . . . . .”

Tiểu Nguyệt Nhi thuận theo quán tính, Hoàng Phủ Thiểu Hoa khiến hắn sảng khoái bao nhiêu, hắn đều thành thật nói cho y biết. Chỉ là cách trướng có tai, men dấm chua lại lần nữa đánh nghiêng Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cùi đầu hôn lên thân thể kiều mị kia, nuốt hết những tiếng rên rỉ vào trong bụng

“Chết tiệt, đã bảo hắn xem thôi là được rồi, thật là mới rời tay một cái” Thanh Văn vừa bằng bó cái lỗ tai vừa gắt gao cau mày

[ừ. . . . . . .Thiểu Hoa. . . . . . . hảo lớn. . . . . .ngươi hảo lớn. . . . Aa. . . . ]

[Tiểu Nguyệt Nhi. . . . . . .Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .]

Tiếng rên rỉ gián gián đoạn đoạn, Thanh Văn miễn cưỡng chính mình không nghĩ đến nữa, thì tên Tiểu Nguyệt Nhi kia như thế nào lại im bặt

Quay đầu lại nhìn, hai vệ binh canh giữ thủ trướng mặt đều đã muốn tích huyết

Vất vả rồi. Thanh Văn ở trong lòng thờ dài, rồi vội vàng rờ đi

o^ v ^o xong c2, kì thực cái nỳ phân thân quá, lên ta cũng hơi lười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.