Hành lá (Thanh thông)

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3:

Sau khi Lâm Cảnh lên cấp hai, vì điều kiện gia đình khấm khá hơn, lại thêm bản thân cũng biết làm nội trợ nên vẻ ngoài sạch sẽ hơn nhiều. Bạn bè xung quanh cũng thay đổi gần hết. bởi vậy không xuất hiện chuyện bị xa lánh như hồi tiểu học.

Nhưng vì hắn luôn thu mình trong trường, ngoài kỳ thi luôn đứng trong top 10 thì không còn chỗ nào nổi bật.

Đường Nguyên và Lâm Cảnh lại được phân vào một lớp, thiếu niên trung học bắt đầu hứng thú với các hoạt động, tranh cử cán bộ lớp, tham gia đội bóng rổ, dàn hợp xướng… Dù sao ngoài học hành, hoạt động nào cậu cũng yêu thích.

Đến khi có thành tích thi cuối kỳ một, cầm phiếu điểm về làm mẹ Đường vặn lỗ tai cậu dạo một vòng trong nhà. Tiếng gào thét của Đường Nguyên cả khu tập thể đều nghe rõ ràng.

Buổi tối cửa nhà Lâm Cảnh bị gõ, Đường Nguyên đeo cặp sách, hai mắt sưng đỏ lủi vào phòng hắn:

-Tớ muốn bỏ nhà đi!

Lâm Cảnh thoáng sửng sốt nhưng cũng không nói gì, để cậu trốn vào phòng mình, sau đó nhìn cậu bám cửa sổ nhà mình thò đầu ra ngoài nhìn. Cũng không biết cậu đang nhìn gì, lát sau chợt nghe cậu ấm ức mắng:

-Tớ nói bỏ nhà đi mà cũng không đi tìm tớ! Tớ chắc chắn không phải con ruột!

Rốt cuộc Lâm Cảnh không nhịn được cười.

Đường Nguyên bị kích thích, nhào lên muốn bóp cổ hắn, Lâm Cảnh bị chồm ngã xuống giường, cùng cậu lăn lộn vật nhau.

Động tác quá mạnh đánh bay kính mắt của hắn, tóc mái cũng bị đẩy sang bên, Đường Nguyên bỗng dừng lại nháy mắt mấy cái:

-Lâm Cảnh à, cậu lớn lên dễ nhìn quá. Còn dễ nhìn hơn cả hoa khôi lớp.

Đường Nguyên bị đẩy va vào tường không hiểu sao, thấy hơi tủi thân:

-Đây là khen cậu mà, cũng không có ý gì khác.

-Tôi xấu muốn chết, sau này đừng nói với tôi chuyện này. – Lâm Cảnh quay mặt đi.

Đường Nguyên cuối cùng phát hiện bầu không khí không đúng, đành phải tự đứng lên ngoan ngoãn cọ đến cạnh hắn:

-Aizz, cuối tuần này tớ phải thi lại, thi không được nghỉ hè mẹ tớ không để tớ yên đâu, cậu phụ đạo cho tớ nhé…

Lâm Cảnh quay đầu lại nhìn cậu:

-Cậu không ngốc nhưng lại ham chơi, thi như thế là đáng đời.

Đường Nguyên nhíu mày thành chữ bát:

-Đừng vậy mà… – Âm cuối còn uốn lên làm nũng, -Tớ thế này gọi là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, chỉ có điều hơi quên phát triển trí, mẹ không hiểu tớ, cậu còn không hiểu tớ à?

-Tôi hiểu cậu cái gì? – Lâm Cảnh hừ lạnh.

-Lâm Cảnh… Anh Lâm… – Cậu ôm vai hắn từ sau làm nũng, -Anh Cảnh…

Lâm Cảnh buồn nôn rùng mình một cái.

-Câm miệng!!

-Cảnh Cảnh… – Đường Nguyên mặt dày tiếp tục cầu xin, thấy hắn vẫn chưa đồng ý, dứt khoát gọi nhũ danh lúc bé: -Hoa Hoa…

-Đường Nguyên! – Mặt Lâm Cảnh đỏ rực quay người đánh cậu, -Cậu dám gọi!

-Ai bảo cậu không để ý đến tớ! – Đường Nguyên vừa kêu thảm vừa né tránh, -Ai da! Đau! Cậu không giúp tớ thì tớ cứ gọi! Hoa Hoa! Đại Hoa Hoa! Ai da da… – Thiếu niên bị đè người dưới đánh cho đau đến kêu giời kêu đất, lại cười cực vui vẻ.

Lúc bảy tám tuổi, gia đình Lâm Cảnh vẫn còn khá, Lâm Quốc Đống mua một con chó nhỏ cho hắn làm bạn, khi đó trên thân con chó đều là hoa ban nên Lâm Cảnh gọi nó là Hoa Hoa. Đường Nguyên cũng cực thích Hoa Hoa, còn thường vì nó mà bớt ăn lấy tiền mua thức ăn cho chó. Kết quả không lâu sau Hoa Hoa bị lạc, hai đứa trẻ ngồi ở góc đường khóc hơn nửa ngày. Lâm Cảnh về sau lại có đồ chơi mới nên nhanh chóng bớt đau thương vì mất chó, nhưng Đường Nguyên trọng tình cảm, mỗi ngày nhìn đồ chơi mới chỉ thì thào gọi ‘Hoa Hoa’. Lâm Cảnh không chịu được liền rống với cậu:

-Nhớ thế nào cũng vô dụng, đi cũng đi rồi, cậu gọi Hoa Hoa hả!

Lập tức hai mắt Đường Nguyên chảy một đống nước mắt, Lâm Cảnh cuối cùng vẫn đầu hàng:

-Cậu coi như tôi là Hoa Hoa đi! Đừng khóc! Phiền quá!

Vì vậy khoảng thời gian ấy Đường Nguyên thật sự gọi Lâm Cảnh là ‘Hoa Hoa’, mà Lâm Cảnh, thế mà cũng thưa.

… Đúng là quá khứ sỉ nhục đau thương!

Lâm Cảnh bị cậu đắc chí ôm lấy, trong lòng không ngừng phỉ nhổ sự trẻ người non dạ của mình.

Cuối cùng, Lâm Cảnh vẫn trở thành gia sư của Đường Nguyên. Khi Đường Nguyên cầm thành tích thi lại về nhà vẫn không quên đứng dưới lầu gọi Lâm Cảnh, sau đó đắc ý lắc lắc bài thi của mình với hắn.

Đã có bài học, bắt đầu học kỳ hai Đường Nguyên không dám chơi điên cuồng như vậy nữa. Chỉ có điều khi đó cậu lại say mê đọc manga, trong ngăn kéo, cặp sách, tất cả đều là các loại manga thiếu niên ‘hareluya II boy’ ‘GTO’ ‘Slam Dunk’ trộm thuê trong hiệu sách, si mê đến mức trên lớp cũng cắm cúi đọc.

Khi giáo viên tịch thu manga, cũng muốn mời phụ huynh đến trường đón người, sắc mặt Đường Nguyên xanh mét.

Buổi tối Đường gia lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đường Nguyên, Lâm Cảnh đang làm bài tập ngừng bút, lúc tiếng kêu dừng lại không nhịn được mở cửa nhà mình ra. Thiếu niên trên đùi, trên tay, trên người đều là vết roi da đỏ con mắt lao tới, đồng tử Lâm Cảnh co lại, tiếp được người sau đó đóng sập cửa không chút do dự.

Đường Nguyên cứ mãi nghẹn ngào, trên đường Lâm Cảnh dẫn về phòng rốt cuộc không nhịn được chảy nước mắt. Nước mắt nóng hổi rơi trên cánh tay Lâm Cảnh, thiếu niên nắm chặt tay đá văng cửa phòng mình ra, lại cẩn thận từng tí kéo người đến bên giường mình để cậu ngồi xuống.

Vết thương trên người Đường Nguyên hắn không hề xa lạ, nhưng bây giờ quan hệ của hắn với Lâm Quốc Đống đã gần đóng băng, hai người đừng nói đánh nhau, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, bởi vậy thuốc đỏ trong phòng đều quá hạn. Dấp khăn cho cậu lau người xong, Lâm Cảnh tự mình xuống lầu mua ít thuốc đưa cho cậu tiêu độc.

Đường Nguyên cảm thấy mình là nam tử hán, ngay cả lúc bị đánh cậu cũng đều cố nhịn, nhưng ở trước mặt Lâm Cảnh không hiểu sao lại không khống chế nổi. Cậu nhè miệng, uất ức khóc lóc kể lể với Lâm Cảnh, lúc đụng phải thuốc đỏ khóc càng ghê hơn.

Lâm Cảnh tức giận mắng:

-Ai bảo chính cậu đọc manga trong giờ? Không biết đợi tan học rồi đọc à? Bị bắt còn trách ai?

Đường Nguyên nức nở phản bác:

-Nhưng chủ nhiệm không nên gọi phụ huynh, đây không phải chờ tớ bị đánh à!

Lâm Cảnh thấy cả người cậu đều là vết thương thì không đành lòng nặng lời, để cậu thay quần áo rộng thùng thình của mình rồi chen chúc với cậu trên giường.

Hôm sau đi học, Đường Nguyên đang chuẩn bị xuống giường mặc quần áo thì Lâm Cảnh đột nhiên đẩy cậu lại giường:

-Cậu đừng đi, bị thương như vậy sẽ bị cười cho, tôi xin nghỉ giúp cậu.

Đường Nguyên cảm động hai mắt sáng long lanh:

-Hoa Hoa!

-Cậu gọi lại lần nữa? – Lâm Cảnh liếc mắt.

-… Anh Cảnh!

Đến lúc vào lớp, quả nhiên chủ nhiệm hỏi Đường Nguyên đâu, Lâm Cảnh lạnh nhạt đáp:

-Cậu ấy bệnh rồi.

Chủ nhiệm nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm qua thì hơi bận tâm, tan học liền hỏi Lâm Cảnh. Lâm Cảnh ngước mắt nhìn người phụ nữ trung niên không biết là cố tình hay vô ý làm Đường Nguyên bị đánh:

-Hôm qua cậu ấy bị đánh, bố cậu ấy cầm dây lưng đánh đến phát ra tiếng. Em thấy hôm nay cậu ấy còn không bò dậy được, có lẽ biết sai rồi.

Sắc mặt chủ nhiệm trở nên khó coi. Gọi phụ huynh chỉ là một loại cảnh cáo, đứa trẻ về nhà bị đánh cũng bình thường, nhưng bị đánh đến hôm sau không đi học được, về sau có khi đứa bé kia sẽ càng phản nghịch hơn.

Vì vậy sau khi tan học, chỉ nhiệm muốn Lâm Cảnh dẫn mình đến Đường gia.

Lâm Cảnh ngoài miệng đồng ý, sau đó liền giả vờ muốn đi wc rồi lẻn về nhà.

Về đến nhà, Đường Nguyên còn nằm ì trên giường đọc manga, Lâm Cảnh giật quyển manga vứt sang bên:

-Tôi cho cậu hai lựa chọn: một là chăm chỉ đi học, về sau cậu bị đánh còn có thể tới nhà tôi một là tiếp tục như bây giờ, nhưng lần sau đừng mong đến chỗ tôi tị nạn. Một đứa bị dạy dỗ mà vẫn không biết điều, tôi không hứng thú giúp.

Mặt Đường Nguyên đỏ lên.

Cậu có vạn lần mất hứng vạn lần không muốn, nhưng trước mặt Lâm Cảnh một chữ cậu cũng không dám nói.

Từ đó về sau quả thật cậu không còn đọc manga nữa, chủ nhiệm nhìn thấy vết thương thấp thoáng dưới đồng phục thì thân thiện với cậu hơn rất nhiều. Lại có Lâm Cảnh quất roi, thành tích của Đường Nguyên bỗng tăng mạnh.

Thiếu niên lần đầu không cần hoảng sợ thông báo với bố mẹ cuộc họp phụ huynh lao vào phòng Lâm Cảnh, bổ nhào lên người đối phương cười hắc hắc:

-Lâm Cảnh, vẫn là cậu lợi hại, hôm nay mẹ tớ không nói gì hết!

Lâm Cảnh bị cậu đè không thở nổi nhưng lại thấy vui vẻ.

Nguyên nhân hắn không hi vọng thành tích của Đường Nguyên kém rất đơn giản. Khu này chỉ có một trường chuyên cấp ba, nếu Đường Nguyên cứ tiếp tục lớt phớt như vậy, tương lai nhất định thi không đỗ.

Chỉ cần hắn có thể làm được…

Hắn nhất định sẽ không để thiếu niên này rời khỏi mình.

Nói thật, Đường Nguyên lớn lên cũng không tính đẹp trai.

Cậu có một nhũ danh là Thang Viên, vóc người quả thật cũng không khác bánh trôi lắm. Mặt tròn, mắt tròn, làn da còn trắng nõn giống mẹ Đường, dù là ai cũng muốn véo một cái.

Với dáng vẻ ấy, muốn yêu sớm thì có hơi khó. Bởi vậy cậu thì thích nhưng người ta lại chướng mắt cậu. Mạo hiểm yêu đương sớm với một nam sinh yếu đuối như vậy, cô gái hơi chút lý trí cũng biết cái giá quá cao, không có lợi.

Đường Nguyên sau khi đưa vài phong thư tình đều thất bại, cuối cùng từ bỏ yêu sớm.

Nhưng đối lập, cái tên không vừa mắt như Lâm Cảnh lại bị người chặn đường tỏ tình.

Trời xanh không có mắt mà! Đường Nguyên bám góc tường im lặng gào khóc.

Theo tuổi dần tăng, khuôn mặt Lâm Cảnh cũng ngày càng nổi tiếng. Dù mặt mày đều bị che sau kính mắt và tóc mái nhưng vẫn không cách nào che dấu được nét đẹp của thiếu niên. Vẫn có không ít cô gái tinh mắt phát hiện của quý, vì vậy nguyên một đám như thiêu thân lao vào cục than không lửa này.

Lâm Cảnh từ chối thẳng thừng, chỉ có ba chữ:

-Không hứng thú.

Người siêu bình thường đột nhiên lại lạnh lùng đến cực điểm, lập tức khiến các cô gái đang tan nát cõi lòng lại bị mê mất hồn mất vía. Vì vậy trong ba năm cấp hai của Lâm Cảnh, càng từ chối nhân khí càng cao.

Lâm Cảnh không phát hiện nguyên nhân, chỉ thấy phiền không chịu nổi.

Nhất là lúc có người đến tỏ tình, Đường Nguyên sẽ luôn gượng cười né tránh, sau đó mình chỉ có thể về nhà một mình.

Trong trường Lâm Cảnh không có nhiều bạn, tâm lý oán hận lúc tiểu học khiến hắn không có cảm giác tín nhiệm với con người, chỉ có vẻn vẹn mấy người bạn, còn là bạn bè thân thiết của Đường Nguyên. Hắn cũng không thấy cô độc, nhưng điều kiên tiên quyết là, Đường Nguyên nhất định phải ở bên hắn.

Hắn cảm giác mình như thằng tâm thần, có đôi khi phát bệnh chỉ một loại thuốc trị được.

Đó chính là Đường Nguyên.

Hắn không biết mình bị làm sao, thế nhưng Đường Nguyên ở bên cạnh, tất cả suy nghĩ hỗn loạn của hắn sẽ lập tức trở nên bình tĩnh.

Thiếu niên mới mười bốn tuổi lại đọc rất nhiều sách tâm lý học, trong những nội dung tối nghĩa ấy, hắn tổng kết ra một nguyên nhân. Đó chính là mỗi lần gặp chuyện không may đều liên quan đến Đường Nguyên, mỗi khi mình gặp khó khăn, chỉ có Đường Nguyên ở bên cạnh.

Điều này có lẽ hơi không bình thường. Nếu cả đời đều vây quanh Đường Nguyên, người này sẽ có thể khống chế tất cả hỉ nộ ái ố của mình. Sau khi Lâm Cảnh ý thức được điểm này, đột nhiên bắt đầu xa lánh Đường Nguyên.

Đồ quê mùa Đường Nguyên qua gần một tháng mới nhận ra.

Mười bốn tuổi, là lứa tuổi thích đa sầu đa cảm nhất.

Đối với Đường Nguyên, là lứa tuổi phản nghịch.

Đối với Lâm Cảnh, là lứa tuổi lâm vào hỗn loạn.

Lúc phát hiện đối phương xa lánh mình, Đường Nguyên tức anh ách. Khi đó bên cậu không ít bạn thân, sinh hoạt vườn trường muôn màu muôn vẻ khiến cậu cảm thấy ‘Lâm Cảnh cậu có gì đặc biệt, tôi cũng không cần mặt dày đối tốt với cậu’. Vì vậy không hề đi học cùng hắn, mỗi ngày tan học hoặc là ở lại trường chơi bóng, hoặc là chạy đến quán net chơi game.

Cũng giống nam sinh vào tuổi này đặc biệt chơi bời, Đường Nguyên nhanh chóng kết bạn với một đám côn đồ quần áo xanh đỏ tím vàng.

Đường Nguyên bắt đầu nhuộm tóc, sửa đồng phục, tán gái, đánh nhau.

Ngày nào đó trên đường về nhà lúc Lâm Cảnh nhìn thấy Đường Nguyên đang trêu chọc một cô gái quần áo hở hang, bước chân hắn rốt cuộc không đi nổi.

Thiếu niên vốn nên trắng tinh đáng yêu như hamster, bây giờ lại giống lợn rừng nhuộm màu.

Ngực Lâm Cảnh bùng lên lửa giận.

Hắn đi qua muốn hỏi Đường Nguyên có phải muốn bị đuổi học không, nhưng vừa đi tới ngã tư liền bị giật cặp sách. Hắn kinh ngạc quay đầu thì thấy một đám côn đồ đang cầm cặp của mình, cười đùa hí hửng lục lọi bên trong.

-Các người làm gì đấy! – Hắn muốn giật lại cặp thì bị ngăn cản.

-Ca mượn ít tiền, đừng gấp, sách sẽ trả lại chú. – Tên côn đồ lục từ đáy cặp ra tiền ăn tháng này, đúng 400 đồng, lập tức vui vẻ:

-Êu, có không ít tiền đâu!

-Anh thế này gọi là cướp! – Lâm Cảnh tức giận nói.

Mặt tên côn đồ lập tức đanh lại:

-Mày nói ai cướp? Ca vay tiền mày là để mắt mày đấy, đừng không biết điều.

Lâm Cảnh bị đẩy mạnh sang bên trơ mắt nhìn chúng lật tung cặp mình lên, sách vở văn phòng phẩn rơi hết xuống mặt đất bẩn thỉu, ngay cả mấy đồng tiền lẻ trong sách giáo khoa cũng đều vét sạch.

Hắn cắn chặt răng, lại không dám nói gì nữa.

Bởi có người để lộ dao.

Đợi đám côn đồ bỏ đi, Đường Nguyên đang ngâm nga hát đi ngang qua.

Khi cậu phát hiện người ngồi xổm trên đất nhặt đồ là Lâm Cảnh thì rất kinh ngạc, vội đi qua giúp:

-Ê, cậu làm sao vậy? Cậu chọc tới ai rồi à? Cậu nói ra tớ tìm giúp cậu…

-Đây là điều cậu muốn à? – Lâm Cảnh đẩy tay cậu ra, đứng lên nhìn xuống cậu.

Đường Nguyên sững sờ:

-Tớ muốn cái gì?

-Giống như bọn chúng, chặn đường cướp tiền? Đường Nguyên, cậu có biết bây giờ cậu khó coi thế nào không?! – Tay cầm cặp sách của Lâm Cảnh cũng run rẩy, -Một Đường Nguyên như anh hùng tới cứu tôi đi đâu rồi? Đã chết rồi ư? Cậu ấy chết ở đâu rồi!? Cậu nhuộm tóc là vì cái gì? Để trở thành đồng loại với chúng à?!

-… Cậu nói bậy gì đó! – Đường Nguyên cũng giận, nhưng dáng vẻ Lâm Cảnh bây giờ khiến cậu hơi chột dạ. Cậu biết đám người vừa ở đây, cũng là đám cậu quen biết. –Tớ đòi lại cho cậu là được, về sau cậu đừng đi đường này.

-… Cậu không hề muốn sửa? – Giọng Lâm Cảnh lạnh đi.

Đường Nguyên mím môi không nói. Lâu sau cậu mới quay đầu đi:

-Bây giờ cậu có quan hệ gì với tôi, cậu có tư cách gì nói tôi?

Rõ ràng người kéo rộng khoảng cách đầu tiên, không phải cậu à?

Lâm Cảnh im lặng.

-Tôi không có tư cách. – Hắn ngồi xổm xuống, tiếp tục nhặt đồ, -Dù là trước đây tôi cũng không có tư cách. Trừ bản thân cậu ra, ai có thể thay đổi cậu chứ? Nếu cậu thích giống bọn chúng, lăn lộn trên con đường này, theo chân bọn chúng cướp tiền, tôi còn gì mà nói đây.

Đường Nguyên nghẹn đỏ bừng mặt. Muốn đi nhưng nhìn đối phương ngồi xổm trên đất nhặt những quyển sách bị bẩn, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống lau sạch sách giáo khoa cho hắn rồi đưa tới:

-Này, cậu giận tớ làm gì? Cũng không phải tớ làm bẩn.

Lâm Cảnh không phản ứng.

-Bọn chúng cướp bao nhiêu? – Cậu lại hỏi, cực kỳ cẩn thận, -Tớ đi đòi lại cho cậu, tớ quen bọn chúng.

-Đòi thế nào? Cướp à? – Lâm Cảnh cười lạnh.

-… Cậu đúng là đồ không đáng yêu!

Mà khi Lâm Cảnh thật sự cầm lại 400 đồng kia, hắn kinh ngạc nhìn gương mặt sưng như đầu heo của Đường Nguyên.

-… Tớ bị bọn nó đánh. – Thiếu niên ủ rũ đứng trước cửa nhà hắn, đáng thương cực kỳ, -Đêm nay cho tớ ở nhờ một đêm, nếu không bị mẹ tớ nhìn thấy còn không quất chết tớ.

Lâm Cảnh nói không ra lời. Hắn không ngờ đầu heo này thật sự đi đòi lại.

-Aizz, cậu nhìn gì thế, không cho tớ vào à. – Đường Nguyên thẹn quá hóa giận.

-… Cậu đòi lại như thế nào?

Đường Nguyên cúi đầu ủ rũ:

-Tớ nói cậu là anh em của tớ, nếu bọn nó có nghĩa khí thì trả tiền lại cho cậu. Kết quả bọn nó đưa tiền cho tớ, cũng đánh tớ một trận. Nói là sau này đừng nói anh em gì hết, tiền mới là anh em.

Lâm Cảnh cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng người này bị đánh quả thật đặc sắc, nhìn nhìn lại thấy mềm lòng.

Tại sao mình phải cho rằng ở cùng cậu ấy mọi chuyện sẽ hỏng bét?

Rõ ràng… Rõ ràng hiện giờ thích đến mức hận không thể ôm cậu ấy vào lòng, hung hăng cắn một cái lên đầu.

-Cậu còn theo chân bọn chúng lêu lổng không? – Hắn phải xác nhận điểm này. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Đường Nguyên ở cùng cô gái ăn mặc hở hang kia nữa.

-… Đã bị đánh ra thế này còn làm anh em thế nào nữa! – Đường Nguyên tức muốn chết.

Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười.

-Vậy cậu còn có người anh em tôi đây.

Bệnh của mình hình như nặng thêm, nhưng, vậy thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.