CHƯƠNG 4:
Cũng trong năm mười bốn tuổi ấy, Lâm Cảnh lần đầu mộng tinh.
Khi hắn bừng tỉnh khỏi giấc mơ mới phát hiện giữa hai chân đầy thứ nong nóng dinh dính.
Hắn vùi đầu vào chăn không biết nên đối mặt với việc mông tình thế nào, càng không biết nên đối mặt với kết quả của nó ra sao.
Trong thế giới cảm giác không có độ ấm ấy, người hắn ôm lại có độ ấm hừng hực khiến người ta an tâm. Hai người như về với lứa tuổi không kiêng nể gì, trần trụi ôm chặt lấy nhau.
Lúc đến trường người trong cuộc lại vẫn bám theo mình chào hỏi, trong đôi mắt tròn xoe đầy cầu xin:
-Hoa Hoa, cho tớ mượn bài tập, nhanh, hôm qua quên làm rồi!
Lâm Cảnh ngơ ngác nhìn cậu, cảm thấy giấc mộng căn bản không tính là tình yêu trai gái kia vừa chân thực lại hư ảo.
Đường Nguyên thấy hắn không phản ứng, lại tiếp tục cầu xin.
Lâm Cảnh chậm rãi lấy bài tập ra, đờ đẫn ngồi xuống chỗ.
Bọn họ khi ấy vẫn mù mờ với ***.
Đám con trai đã đến tuổi tò mò khám phá, sẽ bí mật trao đổi một số sách báo hoặc CD cấm, điều kiện tốt hơn chút còn có thể cầm đĩa CD game mua giá cao trên mạng khoe khoang với mọi người.
Với tư cách là nhân vật râu ria đương nhiên Lâm Cảnh không lẫn vào đoàn thể nhỏ này. Nếu không phải thỉnh thoảng Đường Nguyên đỏ mặt thảo luận với hắn những chuyện này, thậm chí hắn sẽ không nghĩ rằng *** là vấn đề xuất hiện đương nhiên ở tuổi bọn họ.
Hắn rất sợ hãi với việc mộng tinh.
Hắn cho rằng đó là bệnh. Đứa trẻ không có phụ huynh hướng dẫn, luôn không thể kìm được cảm giác sợ hãi với chuyện này.
Mấy ngày nay, trạng thái tinh thần của Lâm Cảnh rất kém, đúng lúc vào kỳ thi thử giữa kỳ, thành tích vô cùng thê thảm.
Đường Nguyên cầm phiếu điểm không cao không thấp trước sau như một của mình, mở to mắt nhìn Lâm Cảnh:
-Cậu làm sao thế?
Thiếu niên chìm trong chán ghét bản thân vô cùng im lặng.
Cuối cùng Đường Nguyên phát hiện không đúng, lúc cùng hắn tan học không ngừng xán vào hỏi hắn rốt cuộc làm sao.
Lâm Cảnh không muốn nói, nhưng thật sự không nhịn được cuối cùng vẫn đỏ mặt uốn éo hỏi:
-Cậu… có bao giờ… – Hắn cắn nhẹ môi, mới cố hạ giọng hỏi: -Có bao giờ… Chỗ đó… Buổi sáng dậy… Chảy ra thứ màu trắng…
Đường Nguyên nháy mắt mấy cái.
Lâm Cảnh sắp chìm vào tuyệt vọng, tên kia mới hả hê bật cười:
-Ha ha ha… Hóa ra là chuyện này! Hóa ra là chuyện này!
Lâm Cảnh bóp cổ cậu, thẹn quá hóa giận:
-Nhỏ giọng chút đi!
Đến Đường Nguyên bị ép giải thích cái gì gọi là mộng tinh xong, hai thiếu niên đều đỏ mặt.
-À, chỗ tớ có thứ này, cậu muốn xem không? – Lâm Cảnh nhỏ giọng hỏi.
Lâm Cảnh lập tức gật đầu. Hắn rất muốn biết chuyện này có thể ảnh hưởng đến tương lai hắn không.
Mà khi hắn ở nhà trộm xem hết những quyển sách cùng CD này xong, hắn lại cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Hóa ra cái này là ân ái.
Thế nhưng hắn lại không thấy chút gì là yêu.
Hắn nằm xuống giường, đêm nay hắn lại mơ giấc mơ kia. Cũng là Đường Nguyên và mình, cũng là hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, nhưng lần này hắn biết mình không chỉ muốn làm mỗi bước này. Động tác trong phim lặp lại trên người hắn, Đường Nguyên dưới thân giống cô gái trong phim bật ra những tiếng ngọt ngào, thân thể lại không mềm mại uốn éo như rắn.
Sáng hôm sau, hắn không còn thấy sợ hãi và lúng túng với đống chất nhầy giữa hai chân kia nữa.
Hắn nghĩ, cảm giác thỏa mãn trong mơ mới gọi là yêu.
Tuy có Lâm Cảnh ngẫu nhiên quất roi, nhưng bản tính ham chơi học tập của Đường Nguyên về sau không có gì khởi sắc. Đối lập, thành tích của Lâm Cảnh vững vàng tiến bước, đến học kỳ một lớp chín đã lọt vào top 50.
Họp phụ huynh xong, mẹ Đường ôm một bụng tức về nhà véo tai con trai giáo huấn:
-Thi không đỗ trường chuyên cấp ba thì mày đừng mơ đi học tiếp! Mày nhìn Lâm Cảnh người ta đi! Tự mình làm việc nhà còn thi được tốt như vậy! Mẹ mỗi ngày cho mày ăn ngon mặc sướng, mày lại thi cho mẹ thành tích bết bát này! Bố mày năm đó dù gì cũng là sinh viên, mày không thi được trường chuyên cấp ba thì còn muốn học đại học gì nữa! Lần sau thi mà còn thế này, đừng nghĩ mẹ cho mày một đồng tiêu vặt!
Tiếng kêu thảm thiết của Đường Nguyên lại chọc thủng cửa nhà họ Lâm. Lâm Cảnh thở dài, mở hờ cửa nhà mình ra, sau đó quay về tiếp tục làm bài tập.
Thiếu niên hai tai sưng đỏ quả nhiên không lâu sau liền đẩy cửa nhà họ Lâm ra, tự động xán đến bên bàn học của Lâm Cảnh, hít mũi nói:
-Aizz, phụ đạo cho tớ đi. Tớ mời cậu ăn cơm.
Lâm Cảnh liếc nhìn cậu:
-Lại mời một cái hot dog?
-… Tớ cũng chỉ có chút tiền tiêu vặt ấy thôi! Cậu bây giờ ngày càng làm cao đấy! – Thiếu niên còn giọng mũi phẫn nộ nói.
Lâm Cảnh hừ lạnh:
-Nếu không phải cậu ham chơi thì tiền mấy cái hot dog này cũng có thể tiết kiệm.
Đường Nguyên hơi chột dạ:
-Cái đó hả… Thanh xuân vốn không nên lãng phí trong một đống bài tập!
-Tôi đã nói cậu không nên đọc nhiều tiểu thuyết rác rưởi như vậy.
-Cậu biết cái gì, thanh xuân chính là phải rực rỡ như pháo hoa! Mẹ ơi! – Đường Nguyên hét thảm cầm một bức thư tình bị hắn ném vào thùng rác, -Hoa hậu giảng đường! Mẹ nó! Thư tình của hoa hậu giảng đường!
Lâm Cảnh lại ngẩng đầu khỏi bài tập, bực mình lườm cậu:
-Nhanh làm đi!
-… Cậu đúng là phung phí của trời! – Đường Nguyên bóp cổ tay, -Cậu cũng mười lăm tuổi rồi, ngay nụ hôn đầu cũng chưa có! Tớ đã nói với cậu rồi, đừng kìm nén bản thân như vậy, nên chơi vẫn phải chơi, cậu nhìn Vương Tử Minh lớp D xem, lớn lên xấu hơn cậu nhiều, nhưng chính vì người ta học giỏi nên mới chơi sao. Một đám con gái quay xung quanh cậu ta, aizz, tớ nói với cậu nhé, nghe nói cậu ta đã lên giường với rất nhiều cô gái… – Thấy hắn rốt cuộc ngừng bút, thiếu niên sục sôi bát quái kề sát vào hắn thầm thì vào tai hắn, càng nói càng hưng phấn: -Cậu ta còn rất khoa trương, mỗi lần đều nói làm với ai thì thoải mái, ngực ai lớn nhất, rất nhiều thằng con trai lớp mình đều nghe tổng kết của cậu ta!
Lâm Cảnh nhíu mày, lại không đẩy thiếu niên đang dựa rất gần ra:
-Cậu hâm mộ?
-Ai không hâm mộ! – Đường Nguyên đề cao âm, -Ông đây cho đến giờ đừng nói cái ấy, ngay cả tay con gái cũng chưa được sờ!
Lâm Cảnh đột nhiên thấy thoải mái chút chút.
Nhưng một câu sau lại khiến hắn không thể nhịn được nữa:
-Nhưng ngực của Lưu Tinh Tinh bàn trên cũng rất lớn. Mỗi lần ngồi phía sau đều có thể nhìn thấy áo ngực của cậu ấy… Hì hì…
-Làm bài tập! – Lâm Cảnh cầm vở bài tập đánh vào đầu cậu, -Cái đầu của cậu ấy, đã trống đến mức có thể phi ngựa rồi lại còn hay nghĩ mấy thứ linh tinh!
Thiếu niên ôm đầu uất ức gào lên:
-Cậu không ăn được nho thì nói nho xanh! Cậu thử qua thì biết! Không phải tớ đã nói cậu phải biết nắm chặt cơ hội à!
-Để tôi thử đúng không? – Lâm Cảnh hầm hầm tức giận, -Tôi đây cũng phải tìm người thuận mắt thử xem! – Nói xong liền kéo đầu Đường Nguyên qua, hung hăng hôn lên môi cậu.
Hôn môi không hề kỹ thuật, mới đầu vì xúc động, lại do đối phương sững sờ mà thỏa mãn từ đáy lòng khiến hắn giữ khoảng hơn một phút.
Khi Đường Nguyên dùng sức đẩy hắn, Lâm Cảnh bị lý trí gọi hồn rốt cuộc biết mình phạm sai lầm.
Đó là một thằng con trai.
Hắn rốt cuộc nghĩ ra, hóa ra hắn vẫn cảm thấy muốn yêu, là một thằng con trai.
Nụ hôn kinh thiên động địa chấm dứt trong sự xấu hổ của hai người.
Đường Nguyên dùng mu bàn tay chùi môi, kêu lên:
-Tớ không phải con gái, cảm giác lúc hôn cảm giác không giống nhau mà!
Đầu óc Lâm Cảnh vốn trống rỗng, không biết nên giải thích với đối phương mình thất lễ như thế nào, nhưng Đường Nguyên trong từ điển không có ba chữ đồng tính luyến đã cho hắn một bậc thang cực tốt. Vì vậy thiếu niên đã trưởng thành rất nhiều lập tức xoay chuyển cục diện:
-Miệng chính là miệng, chẳng lẽ còn được bôi mật ong à?
Tim hắn đập dồn dập, vẻ mặt lại không hề bối rối.
Hắn rất muốn lại được hôn người này, muốn cậu ấy cười đáp lại mình mà không phải hoảng hốt.
Nhưng khi Lâm Cảnh lần đầu đọc sách biết cái gì là ‘đồng tính luyến’, thế giới của hắn lại gần như tối tăm.
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao mình ghét phụ nữ, không chỉ vì bóng ma do mẹ mình cùng ớt da hổ mang đến, còn có tính hướng trời sinh không thể thay đổi của mình.
Đây là một loại bệnh xấu xí, không phù hợp với tự nhiên, từ xưa đến nay bị người đời cười nhạo chửi bới.
Tình yêu vừa mới nảy mần từ lòng đất của Lâm Cảnh, dần dần nát bấy trong các loại trường hợp đáng sợ trong tài liệu.
Hắn hơi sợ nhìn thấy Đường Nguyên. Nhưng lại không có cách nào không nhìn Đường Nguyên.
Sợ hãi cùng yêu thích của hắn, trong lúc giãy giụa càng ngày càng vặn vẹo.
Ngay lúc hắn đang hỗn loạn, Lâm Quốc Đống lần nữa dùng một người phụ nữ đảo lộn cuộc sống của hắn.
Lâm Quốc Đống lần nữa lấy lại địa vị của mình trong nhà máy tiếp tục hấp dẫn vô số ánh mắt phụ nữ. Người đàn bà được đưa vào nhà này hiển nhiên là người đã qua chọn lựa kỹ càng. Tính cách dịu dàng, mặt mũi thường thường, tuy cũng đã ly hôn nhưng không có con, năng lực nội trợ chỉ có hơn chứ không kém ớt da hổ.
Nếu thật sự muốn nói có gì chưa đủ, chính là chị không nên ở chung với Lâm Cảnh thế nào.
Thiếu niên đã mười lăm tuổi hoàn toàn không hòa mình vào cái nhà này, ngoài ăn cơm phần lớn thời gian đều trốn trong phòng. Không phản đối Lâm Quốc Đống tái hôn, cũng không hòa nhã với người mẹ kế đúng chuẩn này.
Lâm Quốc Đống đã thất bại nhiều lần trong việc gắn kết với con ruột, bởi vậy cũng không miễn cưỡng chị lấy lòng con trai.
Nhưng lần này không còn là vấn đề của nhà gái.
Trên đường Lâm Cảnh học xong lớp bổ túc buổi tối về nhà, lúc gặp Lâm Quốc Đống ôm eo trêu chọc người phụ nữ khác, hắn đã từ lạnh lùng biến thành ghê tởm người cha này.
Lâm Quốc Đống hơi xấu hổ muốn giải thích hành vi của mình, nhưng ánh mắt chán ghét của con trai khiến lão cảm thấy không còn mặt mũi, đành vờ như không nhìn thấy lướt qua người hắn.
Lâm Cảnh nắm chặt tay, bước nhanh về nhà.
Người phụ nữ vừa làm việc nhà xong đầu đầy mồ hôi, thấy hắn đá mở cửa nhà thì hơi kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng cười chào hỏi hắn. Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn chị, hỏi lại:
-Bà vừa ý Lâm Quốc Đống cái gì? Tiền? Người? Một người thối nát như vậy, ôm eo những người phụ nữ khác, về đến nhà lại vẫn như không có việc gì đè bà dưới người, như vậy mà bà cũng chịu được?
Sắc mặt người phụ nữ từ xanh biến trắng, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóc chạy ra khỏi nhà.
Ngẫu nhiên tốt bụng đổi lấy là một cái tát của Lâm Quốc Đống. Thiếu niên bị đánh sưng đỏ cả mặt không rên một tiếng, cầm cặp sách xông ra ngoài.
Đêm mùa hè dù có gió nhưng vẫn oi bức khó chịu.
Thiếu niên lang thang trên đường phố cũ kỹ tối tăm không mục đích. Khi từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt hắn, hắn ngẩng đầu mới phát hiện sắp có mưa to.
Hắn có oán hận tâm lý không thể xóa nhòa với đêm mưa. Hắn móc tất cả tiền trong túi, đếm đếm, không đủ để hắn ngủ tạm trong nhà nghỉ rẻ nhất.
Hắn cắn nhẹ môi, quyết định đến McDonald khá xa ngồi cả đêm.
Mà khi hắn nhìn thấy thân hình còng xuống đáng sợ nhất trong trí nhớ đang đưa lưng về phía mình dưới ngọn đèn mù mờ đi về phía căn phòng cũ kỹ, tất cả lý trí đều biến mất trong tiếng sấm.
Hắn nhẹ nhàng đi qua, nhặt một cây gỗ đập mạnh xuống…
Mẹ Đường vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa nói, nhà bên cạnh lại gây chuyện, vừa rồi Lâm Quốc Đống sang đây tìm con trai. Thiếu niên còn đang cắn miếng dưa hấu trong miệng lập tức phun ra, cầm ô lao ra ngoài tìm người.
Đêm mưa to, trên đường không nhìn thấy một ai. Nhà nhà đều mở đèn lại càng tôn lên sự đáng sợ quạnh quẽ trên đường.
Đường Nguyên giẫm qua những vũng nước chưa đến mức cá chân tìm người khắp nơi, rốt cuộc tìm được Lâm Cảnh cả người chật vật, ngồi trên bậc thang ở con đường bọn họ phải đi qua khi tan học. Vừa muốn kéo hắn dậy đã bị người trở tay kéo quỳ trước mặt hắn.
Lâm Cảnh ôm cậu thật chặt, gào khóc nức nở.
Đường Nguyên vội vàng vỗ lưng hắn an ủi – dù cậu không biết uất ức của hắn là gì.
Lâm Cảnh khóc đến run rẩy.
Hắn không biết vì sao mình phải sống.
Nếu ngay cả người này cũng không thể ở bên mình, vậy sống sót còn có ý nghĩa gì?
Lão côn ngồi tù bốn năm bị đánh trọng thương, cảnh sát tuy lập án điều tra nhưng vừa nghe người này lúc trước phạm tội *** loạn nhi đồng, lập tức chậm trễ tiến độ phá án.
Lão côn không có quan hệ xã hội có thể bị ai đánh? Nhất định là đứa trẻ bị hại trước kia hoặc cha mẹ đến báo thù.
Nhưng hắn đã ra tù bốn năm năm rồi, sao giờ mới nhớ phải trả thù?
Bởi hôm đó mưa quá to, không có ai chứng kiến, lão côn lại bị đánh từ phía sau đến bất tỉnh, hung khí gây án cũng không tìm ra. Chuyện này điều tra mấy tháng, cuối cùng không giải quyết được gì.
Đường Nguyên đương nhiên biết là ai.
Nhưng khoảng thời gian ấy trạng thái của Lâm Cảnh rất không ổn, thành tích lên xuống thất thường, Sắp thi cấp ba rồi, giáo viên không thể không liên tục dặn dò Đường Nguyên chú ý sinh hoạt của Lâm Cảnh hơn nữa, tránh một hạt giống tốt như vậy lại hỏng trong tranh chấp gia đình.
Đường Nguyên chỉ nghĩ là hắn vì đánh lão côn mà sợ bị cảnh sát phát hiện, trên đường về nhà vỗ ngực cam đoan với hắn:
-Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không nói cho ai biết! Dù xảy ra chuyện thật, tớ sẽ gánh cùng cậu!
Lâm Cảnh âm hiểm liếc cậu một cái:
-Gánh thế nào? Cùng vào ngồi tù à?
Đường Nguyên thoáng do dự, rồi lập tức lắc đầu:
-Tuyệt đối sẽ không sao! Mẹ tớ chắc chắn sẽ không để đám người kia bắt tớ. Tớ không sao, cậu cũng nhất định không sao!
Hứa hẹn trẻ con không thể khiến Lâm Cảnh thoát khỏi tối tăm phiền muộn.
Đường Nguyên bất lực, ngồi xổm xuống cạnh hắn, hai tay chống cằm ỉu xìu:
-Đừng vậy mà… Cậu không có tinh thần tớ cũng thi không tốt. Đến lúc đó hai ta đều không thi đỗ trường chuyên, sau đó bị phân đến các trường, không khéo hai ta lại bị phân đến hai trường khác nhau…
Trường chuyên cấp ba gần khu vực nhà máy chỉ có một, mà trường cấp ba bình thường thì lại có vài cái, rất nhiều trẻ con trong khu tập thể vì thế mà không thể không xa nhau.
Lâm Cảnh rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu.
Đường Nguyên cũng vô tội nhìn lại.
-… Lần này cậu thi hạng bao nhiêu? – Cuối cùng Lâm Cảnh hỏi.
Thiếu niên hơi chột dạ dùng ngón tay giơ một ngón, lại giơ ba ngón, sau đó giơ năm ngón.
-… Trường chuyên cấp ba phải trong top 100 mới có hi vọng, tôi dù thi thế nào cũng nằm trong khoảng top 70, bây giờ cậu lập tức về nhà học bài cho tôi! – Lâm Cảnh đứng bật dậy, xách cổ cậu kéo vào nhà.
Đường Nguyên kêu ngao ngao:
-Cậu nhẹ chút! Nhẹ chút đi!
Sau thời gian phấn đấu như địa ngục kia, khuôn mặt tròn của Đường Nguyên bị mài thành cằm nhọn, nhưng đổi lại chính là giấy báo trúng tuyển trường chuyên. Cầm tờ thông báo màu hồng kia, mẹ Đường mừng rơn xào rau trong bếp cũng hát.
Đường Nguyên vào bếp, ló đầu xin chỉ thị:
-Mẹ, đêm nay ăn tiệc chúng ta gọi Lâm Cảnh sang nhé?
-Đó là đương nhiên. – Mẹ Đường ghi nhớ ân này của Lâm Cảnh, khoảng thời gian này sắc mặt nhìn nhà đối diện cũng đẹp hơn nhiều.
Đường Nguyên đầy sinh lực chạy đi tìm Lâm Cảnh.
Thói quen vặn mở cửa không khóa nhà đối phương, cậu còn chưa gọi tên người nọ đã thấy Lâm Quốc Đống ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt muốn nổi giận rồi lại cố nén, mà thức ăn trước mặt lão đã bị hất tung hơn nửa.
Lâm Cảnh đứng dậy đưa lưng về cửa, giọng nói nguội lạnh:
-Tôi không chấp nhận bất cứ đứa con hoang nào chỉ có một nửa huyết thống với tôi.
-Đây là em trai mày! – Lâm Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi.
-Em trai? – Lâm Cảnh cười lạnh, -Ông đi hỏi bất cứ ai trong khu tập thể xem, họ gọi như vậy đấy. Con hoang, con hoang, con hoang! Người phụ nữ kia còn chưa kết hôn đã dám sinh con với ông, cái người trước đây vào ở nhà này còn chưa cởi mở như vậy đâu. Có lẽ là vì sốt ruột, buổi tối trộm đâm rách áo mưa của ông đấy?!
-Lâm Cảnh! – Lâm Quốc Đống đập mạnh xuống bàn, mặt đỏ như có thể nhỏ máu. Lão quay người giật cây chổi, hiển nhiên là chuẩn bị đánh người.
Đường Nguyên mặc kệ lúng túng khó xử, đẩy cửa xông vào lôi Lâm Cảnh bỏ chạy, miệng còn tía lia:
-Mẹ tớ bảo tớ mời cậu sang ăn cơm mẹ tớ làm rất nhiều món ngon hôm nay có tôm chiên mẹ tớ nói nhất định tớ phải cảm ơn cậu đã giúp tớ thi đỗ trường chuyên mẹ còn nói tối nay chúng ta cùng đi xem phim đi thôi Lâm Cảnh!
Một hơi nói hơn mấy chục chữ, cũng mặc kệ Lâm Quốc Đống sau lưng có vẻ mặt gì, sau khi đem người về nhà mình duỗi chân ra sau đạp sầm cửa lại.
Đợi đứng vững rồi cậu mới phát hiện tay Lâm Cảnh đang run.
Cậu trộm nhìn, quả nhiên thấy hốc mắt đối phương đỏ ửng, đong đầy nước mắt muốn rơi xuống. Đường Nguyên không nhìn được nước mắt của hắn, vội vàng lớn tiếng gây sự chú ý với hắn:
-Aizz, đêm nay chúng ta đi xem phim, đợi lát nữa tớ sẽ đi mua vé. Tớ nói cho cậu biết, bố tớ đang rất vui liền khai ân thưởng cho tớ năm mươi đồng, đủ cho hai ta xem một bộ phim còn thêm một bịch bắp rang bơ cùng hai cốc cocacola to!
Lâm Cảnh rầu rĩ đáp lại:
-Không đi.
-Không đi cũng phải đi! Tớ bỏ tiền, tớ là đại gia! – Đường Nguyên kéo hắn ngồi vào bàn ăn, vừa bóc tôm cho hắn vừa cố gắng không để mình nhìn đôi mắt chứa uất ức của hắn. –Aizz, hoa khôi lớp chúng ta trước đây không phải rất kiêu ngạo à, lại còn nói cậu ta chỉ hẹn hò với người học giỏi sao? Kết quả hôm nay Tam Mao nói với tớ, mấy ngày nay cậu ta với Thẩm thiếu gia có tiền nhất khối rất tốt! Hắc hắc, còn nói cái gì học giỏi chứ, thành tích của Thẩm thiếu gia nát như vậy, nhưng người ta dùng tiền chạy vào trường chuyên, cứ thế hoa khôi lớp lập tức rơi vào tay giặc. Cậu nói phụ nữ sao lại như vậy… Như vậy… Như vậy…
Vừa nói đến hai chữ phụ nữ vẻ mặt Lâm Cảnh càng sầm sì, Đường Nguyên bị dọa lập tức ngừng miệng, tăng tốc lột mấy con tôm bự ném vào bát hắn:
-Chúng ta… Chúng ta ăn tôm! – Sau đó cuống cuồng đi mở TV, định dùng Bọt biển bảo bối làm dịu bầu không khí càng ngày càng trầm trong bếp.
Có lẽ cuối cùng hiểu được dụng tâm của cậu, Lâm Cảnh rốt cuộc lau đi nước mắt.
Đợi lúc mẹ Đường bưng toàn bộ thức ăn lên, Đường Nguyên đang tranh đùi gà với Lâm Cảnh.
Đôi đũa của thiếu niên kẹp đến kẹp đi giữa không trung vẫn không cách nào cướp được đùi gà duy trì, chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương nhướn mày nhét toàn bộ đùi gà vào miệng.
Mẹ Đường chỉ làm nửa con gà giáo huấn con mình đừng cướp miếng ăn với ân nhân, Lâm Cảnh cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm. Nếu không phải khóe mắt còn ướt thì uất ức vừa rồi dường như chưa từng tồn tại.
Nếu thời gian dừng lại giây phút này thì tốt biết bao.