Sau khi cha Amanda qua đời, việc quyết định chuyển đến Luân Đôn không phải là khó khăn. Cô có thể dễ dàng ở lại Windsor. Nó chỉ cách thị trấn khoảng hai mươi lăm dặm
và cũng có một vài nhà xuất bản có tiếng ở đấy. Cô đã luôn sống ở Windsor, và cả hai gia đình của hai người chị gái đều ở gần đó, và căn nhà nhỏ nhưng thoải mái của gia đình Briars đã được để lại cho cô theo ý nguyện của cha cô.
Tuy nhiên, sau lễ tang của cha cô, Amanda đã lập tức bán đi căn nhà và gây ra những tiếng la hét phản đối từ hai bà chị, Helen và Sophia. Những người chị tức giận nói với cô rằng tất cả bọn họ đều được sinh ra tại ngôi nhà ấy, và cô không có quyền bán đi một phần rất quan trọng của lịch sử gia đình.
Amanda đã tiếp nhận lời chỉ trích với vẻ bề ngoài bình thản, nhưng cô đã che giấu một nụ cười ảm đạm khi nghĩ rằng mình có quyền làm điều cô muốn với ngôi nhà này. Có lẽ Helen và Sophia vẫn còn ấp ủ trong lòng những tình cảm yêu mến với ngôi nhà, nhưng trong năm năm trời thì nó là một nhà tù đối với cô. Những người chị của cô khi kết hôn xong đã chuyển về sống tại nhà riêng của họ, trong khi đó Amanda vẫn sống cùng ba mẹ và chăm sóc từng người một trong đau ốm cho đến cuối đời. Mẹ cô đã chết vì bệnh lao phổi sau ba năm dài, một quá trình rất khó chịu, hỗn độn, và chậm chạp. Và tiếp theo đó là sự suy sụp kéo dài của cha cô, cộng thêm đủ thứ bệnh linh tinh khác đã làm ông sức cùng lực kiệt
Chính Amanda đã hoàn toàn gánh vác trách nhiệm nặng nề một mình. Hai người chị của cô quá bận rộn với gia đình riêng của họ để phụ đỡ cô một tay, hầu hết những người bạn và họ hàng còn đảm bảo rằng tự tay Amanda có thể quán xuyến mọi thứ mà không cần ai giúp đỡ. Cô là một bà cô chưa chồng—còn cái gì khác để cô vướng bận nữa chứ?
Một bà dì tốt bụng đã từng kể cho Amanda nghe về lòng tin của bà rằng Chúa trời đã giữ duy nhất mình cô lại không lấy chồng để có ai đó phụng dưỡng cho cha mẹ ốm đau của cô. Amanda có lẽ sẽ thích Thượng Đế thu xếp một sự sắp đặt khác hơn. Hình như chẳng người nào nghĩ rằng Amanda sẽ kiếm được một tấm chồng cho mình, nếu những năm tháng tuổi trẻ của cô không bị vùi lấp trong việc chăm sóc cha mẹ.
Những năm qua thật khó khăn cả về tinh thần lẫn thể xác. Mẹ cô, người luôn luôn ăn nói sắc sảo và khó chiều lòng, đã chịu đựng sự tàn phá của bệnh lao phổi với thái độ im lặng nhẫn nhịn khiến Amanda hết sức ngạc nhiên. Đến khi gần cuối đời, mẹ cô lại dễ chịu và dịu dàng hơn bản tính vốn có của bà mà Amanda có thể nhớ, và ngày bà qua đời đúng là một ngày thật đau đớn khổ sở.
Cha của cô, lại trái ngược hoàn toàn, đã biến đổi từ một người đàn ông vui vẻ trở thành một người bệnh cáu bẳn nhất có thể tưởng tượng được. Amanda đã phải chạy tới chạy lui để đem lại cho ông những món đồ, chuẩn bị các bữa ăn mà ông không bao giờ quên chê bai, đáp ứng hàng trăm yêu cầu khó chịu khiến cô quá bận rộn để làm bất cứ thứ gì cho bản thân mình.
Tuy nhiên, thay vì cho phép mình bị đầu độc với sự bất mãn của chính mình,ại bắt đầu dành những đêm khuya và sáng sớm để viết truyện. Mới đầu nó chỉ đơn thuần là cách giải trí cho bản thân, nhưng với mỗi trang sách thì cô lại hy vọng tiểu thuyết của mình sẽ xứng đáng được xuất bản.
Với hai cuốn đã xuất bản và cả song thân qua đời, Amanda được tự do làm điều mình thích. Những năm còn lại cô sẽ sống trong một thành phố lớn nhất, bận rộn nhất trên thế giới và giữa một tỉ rưỡi người đang cư trú ở đó. Sử dụng hai ngàn bảng còn lại của cha cho mình, cũng như số tiền từ việc bán ngôi nhà, Amanda đã mua được một căn nhà nhỏ nhưng khang trang trong thành phố ở phía tây Luân Đôn. Cô mang theo hai người giúp việc với mình—người hầu, Charles, và một cô hầu gái, Sukey—và thuê một đầu bếp, tên là Violet, khi họ vừa chuyển đến.
Luân Đôn là tất cả mọi thứ mà cô hy vọng và còn hơn thế nữa. Bây giờ, sau khi trải qua sáu tháng ở thành phố, Amanda vẫn thức dậy vào mỗi buổi sáng với một cảm giác hài lòng đến bất ngờ. Cô yêu cái bụi bặm, tiếng ồn ào huyên náo, và nhịp sống nhanh đến chóng mặt của Luân Đôn, cái cách mà từng ngày bắt đầu với những tiếng rao đến khản giọng của những người mua bán trên đường phố và kết thúc với âm thanh của những cỗ xe ngựa pha lẫn với tiếng lọc cọc khi bánh xe nghiến qua đá sỏi, đưa mọi người theo đuổi những thú vui về đêm của họ. Cô yêu cái sự thật là vào bất cứ đêm nào trong tuần mình cũng có thể tham gia vào một trong những buổi tiệc về đêm, buổi đọc truyện riêng kịch tính, hay những buổi thảo luận văn chương.
Điều làm cô ngạc nhiên là mình trở thành một người có thể được công nhận trong giới văn chương của Luân Đôn. Nhiều nhà xuất bản, nhà thơ, nhà báo, và những nhà tiểu thuyết khác hình như biết đến tên cô, và có đN tác phẩm của cô. Khi còn ở Windsor, những người quen đã xem việc viết lách của cô là việc phù phiếm. Chắc chắn không một ai tán thành về loại tiểu thuyết mà cô đã viết, họ ám chỉ rằng nó quá thô tục cho một người đứng đắn để đọc.
Chính Amanda còn không thể hiểu tại sao cách viết của mình lại quá khác biệt với tính cách con người cô. Cây bút của cô dường như chọn cho nó cuộc đời riêng khi cô ngồi trước một xấp giấy da trắng. Cô viết về những nhân vật không giống bất kỳ người nào cô đã từng quen biết… đôi khi thật mạnh mẽ, hung bạo, nhưng luôn luôn tràn đầy đam mê; có người xuất hiện để tàn phá và có người lại thậm chí đạt được thành công mặc dù thiếu sót đạo đức trong con người họ. Bởi vì cô không có mẫu người thực tế để làm nền cho những nhân vật hư cấu này, Amanda đã nhận ra rằng những cảm xúc, đam mê của họ, có thể chỉ xuất phát từ bên trong con người mình. Nếu cô cho phép bản thân suy nghĩ kỹ về nhận định này, thì cô dễ dàng có thể trở nên sợ hãi.
Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tao nhã cao quý thông thường mà Jack đã đề cập đến, câu chuyện về những người có đặc quyền đã mô tả chi tiết lối sống cực kỳ xa hoa phung phí, những câu chuyện tình lãng mạn, những bộ trang phục và món nữ trang họ đeo. Tuy nhiên, Amanda biết quá ít về tầng lớp trên đến mức cô không tài nào viết được một cuốn tiểu thuyết như thế ngay cả khi cuộc đời cô phụ thuộc vào điều đó. Thay vì thế, cô đã chọn viết về những người dân quê, người lao động, giới tăng lữ, viên chức và những địa chủ nông thôn. May mắn thay, những câu chuyện của cô có vẻ như rất đồng cảm với số đông độc giả, và lượng sách của cô bán ra rất chạy.
Mần sau ngày sinh nhật của mình, Amanda đã chấp nhận lời mời đến tham dự một bữa tiệc về đêm tại nhà của ông Thaddeus Talbot, một luật sư chuyên xử lý những cuộc thương lượng và những vấn đề luật pháp cho các nhà văn. Amanda nhận thấy ông là một người ham chơi vui tính nhất mà cô từng biết. Ông tiêu xài, rượu chè, và hút thuốc bạt mạng, cờ bạc và săn đuổi đàn bà, và nhìn sơ qua thì có vẻ như đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Bữa tiệc về đêm của ông luôn thu hút rất đông người tham dự, bởi vì những vị khách luôn được đảm bảo về những đĩa thức ăn khổng lồ, lượng rượu phong phú, và một bầu không khí thật vui vẻ.
“Tôi mừng cô đã đi chơi vào một buổi tối đẹp như thế này đấy, cô Amanda,” Sukey, cô hầu gái của cô, nhận xét khi Amanda kiểm tra lại diện mạo của mình trong tấm kiếng ở lối ra đại sảnh. Một người phụ nữ trung niên, với tính tình hoạt bát và khổ người nhỏ bé, đã làm việc cho gia đình Briars trong nhiều năm. “Thật ngạc nhiên là cô đã không rũ bỏ hết những buồn phiền sau khi hoàn tất những công việc viết lách vào tuần này.”
“Tôi phải viết cho xong cuốn tiểu thuyết của mình,” Amanda hơi mỉm cười đáp lại. “Tôi không dám chường mặt ra chỗ nào hết, ngộ nhỡ ông Sheffield có nghe được chuyện tôi đi lang thang trong thị trấn trong khi có công việc cần phải hoàn thành.”
Sukey thích thú cười ha hả khi nghe Amanda nhắc đến nhà sản xuất của mình, một người đàn ông nghiêm túc và khắc khổ, luôn luôn lo lắng số tác giả trẻ của mình sẽ bị cuốn vào vòng quay xã hội của Luân Đôn và xao nhãng việc viết lách.Thật ra mà nói, lo lắng như thế cũng có căn cứ. Với tất cả những trò tiêu khiển mà thành phố bày ra đấy, người ta khá dễ dàng quên đi những nghĩa vụ của mình.
Liếc nhìn qua ô cửa dài hẹp kế cửa đi và thấy ô kính bị đóng băng, Amanda chợt rùng mình và khổ sở nhìn chằm chằm về phía căn phòng riêng ấm cúng của mình. Bất chợt, cô ao ước được mặc một trong những chiếc váy cũ thoải mái của mình và dành cả buổi tối để đọc sách. “Ở ngoài trông lạnh khủng khiếp,” cô nhận xét.
Sukey hối hả đem chiếc áo choàng nhung đen mặc vào buổi tối đến cho cô chủ của mình, tiếng răng va vào nhau kêu lập cập của cô ta vang lên trong lối đi vào đại sảnh. “Đừng bận tâm về cái lạnh, cô Amanda. Sẽ có đủ thời gian cho cô trải qua nguyên ngày trước lò sưởi khi cô quá già yếu để chịu được cơn gió lạnh giá của mùa đông. Đây là thời gian mà cô phải vui chơi cùng bạn bè. Lạnh lẽo một chút thì đã sao nào? ... Tôi sẽ đốt than trong hộp sưởi ấm và làm một ly sữa pha rượu branđi nóng chờ sẵn khi cô trở về.”
“Được rồi, Sukey,” Amanda trả lời ra vẻ nghe lời và mỉm cười với cô hầu.
“Còn nữa, cô Amanda,” cô hầu cả gan chỉ bảo cô, “cô nên thử uốn lưỡi một chút khi đứng gần những quý ông nhé. Chỉ là nịnh họ một chút, và mỉm cười, rồi có thể ra vẻ là cô đồng ý với tài bép xép của tất cả bọn họ về chính trị và—”
“Sukey,” Amanda nhăn nhó ngắt lời, “cô vẫn không nuôi hy vọng tôi sẽ kết hôn vào ngày nào đó đấy chứ?”
“Chắc chắn sẽ xảy ra thôi,” cô hầu nhấn mạnh.
“Tôi sẽ không đến dự bữa tiệc về đêm vì bất cứ lý do nào khác ngoài việc muốn kết bạn và được trò chuyện,” Amanda đính chính với cô ta. “Nhất định không phải vì săn chồng!”
“Luôn là thế, nhưng tối nay trông cô xinh lắm.” Tia nhìn tán thưởng lướt dọc chiếc áo đầm dạ hội màu đen của Amanda, được làm bằng lụa bóng có nếp gấp mà phần cổ áo được cắt rất sâu bắt chéo qua ngực, ôm vừa sát đường cong khiêu gợi của cô. Những dây hạt màu đen hình giọt nước sáng lấp lánh tô điểm cho phần thân trên và tay áo dài, găng tay và giày của cô được làm bằng da dê đen mềm mại. Đó là một bộ trang phục kiểu cách, nó làm tôn lên những nét đẹp nhất của Amanda và hào phóng phô bày bộ ngực. Mặc dù ngày trước Amanda chưa bao giờ ăn diện đặc biệt theo mốt như vậy, gần đây cô có tham khảo ý kiến với người thợ may trang phục nữ danh tiếng ở Luân Đôn và đặt may nhiều mẫu đầm dạ hội mới hợp thời trang.
Với sự giúp đỡ của Sukey, Amanda khoác lên vai chiếc áo khoác viền lông chồn vào, xỏ tay vào ống tay áo bằng lụa, và cài chặt móc vàng ở cổ. Họ tỉ mỉ đặt một chiếc mũ to kiểu Pari, được làm bằng nhung đen và viền lụa màu hồng lên mái tóc của cô. Nghe theo lời gợi ý của Sukey, tối nay Amanda đã quyết định tạo kiểu tóc mới, với những lọn tóc xoăn buông xuống từ búi tóc được tết lỏng lẻo trên đỉnh đầu.
“Tôi thề bây giờ cô sẽ tóm ngay được một ông chồng đấy,” Sukey nhấn mạnh. “Có thể cô thậm chí sẽ gặp anh ta tối nay.>
“Tôi không muốn một người chồng,” Amanda quả quyết nói. “Tôi thích ở một mình hơn.”
“Ở một mình,” Sukey kêu lên, ngước nhìn lên cao. “Cô cần một người chồng trên giường, đó là một cảnh tượng thú vị hơn, tôi nghĩ vậy”
“Sukey,” Amanda ra chiều phản đối, nhưng cô hầu gái chỉ phá ra cười, bởi vì đã thân quen lâu năm và cũng có tuổi nên cô ta mới cả gan dám nói năng thoải mái như thế.
“Tôi bảo đảm là cô sẽ tóm được một người còn tốt hơn một trong hai ông chồng của mấy chị gái cô đấy, Chúa phù hộ cho họ,” Sukey dự đoán. “Điều tốt đẹp nhất sẽ đến với những người biết chờ đời, tôi luôn luôn nói thế.”
“Ai dám cãi lại cô chứ?” Amanda nhăn nhó nhận xét, rồi rùng mình trước luồng gió lạnh cóng bất chợt ập đến khi người đầy tớ, Charles, mở cửa cho cô.
“Xe ngựa đã sẵn sàng, thưa cô Amanda,” anh ta vui vẻ nói, một cái mền được gấp lại gọn gàng trên cánh tay anh ta. Anh ta hộ tống cô đến cỗ xe ngựa luôn được giữ gìn cẩn thận của gia đình, đưa cô ngồi vào trong, và phủ mền lên người cô.
Tựa lưng vào thành ghế nệm bọc da, Amanda rúc người vào bên dưới tấm mền lông cừu viền lụa và mỉm cười với ý nghĩ đi tới bữa tiệc đêm. Cuộc đời thật quá tốt đẹ nghĩ thế. Cô có bạn bè, một ngôi nhà tiện nghi, và một công việc không chỉ thú vị mà còn đem lại lợi ích nữa. Tuy nhiên, mặc cho cái vận may tốt của mình, cô vẫn bị phiền hà bởi giọng điệu khăng khăng của Sukey là một ngày nào đó cô nên tìm cho mình một tấm chồng.
Chẳng có chỗ cho một người đàn ông trong cuộc sống của Amanda. Cô thích được thoải mái nói năng và cư xử mà không bị kiểm soát. Ý niệm về một người chồng có đầy đủ quyền lực về mặt pháp lý cũng như xã hội để áp đặt mọi điều lên cô… thật đúng là không thể chịu nổi. Trong bất kỳ cuộc bàn cãi nào phát sinh giữa hai vợ chồng, thì quyết định cuối cùng thể nào cũng thuộc về anh ta. Anh ta có thể lấy đi hết tất cả tiền bạc mà cô kiếm được nếu anh ta đã quyết. Còn bất cứ đứa bé nào họ có thì sẽ được coi là tài sản của anh ta. Amanda biết rõ mình sẽ không bao giờ sẵn lòng trao cho người nào khác cái quyền lực như thế đối với cô. Không phải là cô không thích đàn ông. Trái lại, cô đã nghĩ họ khá tài tình sắp đặt những chuyện mà rõ ràng họ có lợi thế hơn.
Nhưng… thật tuyệt nếu đi dự những buổi tiệc và những cuộc nói chuyện với một người đồng hành thân yêu. Ai đó nói chuyện, tranh luận và chia sẻ cùng cô. Ai đó chia sẻ những bữa ăn cùng cô, và ôm ấp cô trên giường để xua đi cái giá lạnh mùa đông. Đúng thế, ở một mình là cách tốt nhất, nhưng không phải lúc nào cũng dễ chịu. Mọi thứ đều có cái giá của nó, và cô đã mua sự tự do tinh thần cho mình bằng rất nhiều nỗi cô đơn.
Kí ức về chuyện đã xảy ra chỉ cách đây một tuần vẫn còn lãng đãng trong tâm trí cô, bất chấp những nỗ lực giỏi nhất của cô để dẹp nó sang một bên. “Jack”, cô thì thầm, một tay mơn man xuống giữa ngực, nơi sự nhức nhối vì khao khát đã ngự trị. Những ấnượng về anh ta vẫn còn án ngữ trong trí nhớ của cô: màu xanh huyền ảo của đôi mắt, âm sắc thâm trầm trong giọng nói. Đối với một số phụ nữ, một buổi tối lãng mạn là chuyện rất bình thường, nhưng đối với cô, thì nó đã trở thành một kinh nghiệm đặc biệt nhất trong cuộc đời.
Khoảnh khắc chìm đắm trong hồi tưởng phút chốc đã tan biến khi cỗ xe ngựa lăn bánh dừng ngay trước cửa nhà ông Talbot, một công trình kiến trúc được xây dựng bằng gạch đỏ thật cuốn hút với những cây cột màu trắng. Ngôi nhà ba tầng đặt trong khuôn vườn vuông nho nhỏ nhưng hoàn hảo tô điểm thêm bởi những ngọn đèn, tiếng cười đùa, và những tiếng chuyện trò. Đúng như mong đợi về một luật sư nổi tiếng, ngôi nhà Talbot thật sang trọng. Lối vào đại sảnh có hình ô van duyên dáng với những bãi cây nhỏ trồng dọc đầy hai bên chạy đến cuối đường, và một phòng tiếp khách rộng lớn ở phía bên kia được sơn một màu xanh lá nhạt dễ chịu, trần nhà được trát thạch cao đầy công phu phản chiếu xuống sàn nhà gỗ sồi sáng bóng màu tối bên dưới. Mùi hương dễ chịu tràn đầy trong không khí, hứa hẹn một bữa tiệc thật tuyệt, trong lúc đó những tiếng leng keng của ly thủy tinh va vào nhau tạo thành điệu nhạc du dương êm tai cho đến những giai điệu nhạc có tiết tấu sôi nổi.
Dãy phòng trung tâm thật đông đúc, Amanda gật đầu chào những gương mặt đang tươi cười quay về hướng cô. Cô có tiếng là có cách cư xử như bà cô già được yêu thích … cô thường hay ngầm châm biếm quý ông này hay quý ông kia, mặc dù không một ai đã thật sự tin cô thích thú với những chuyện lãng mạn. Cô đã bị cố định “xếp vào xó” cho chuyện đấy.
“Cô Briars yêu quý của tôi!” một giọng đàn ông sôi nổi vang lên, và cô quay lại nhìn vào vẻ mặt hồng hào vui vẻ, nồng nhiệt của ông Talbot. “Rốt cuộc thì buổi tối đã giữ được sự hứa hẹn thực sự… nó chỉ cần mình cô để được trọn vẹn.”
Mặc dù Talbot lớn hơn cô ít nhất là mười tuổi, nhưng ông luôn luôn sở hữu những nét trẻ trung ngược lại với mái tóc dài màu trắng bù xù đặc biệt của ông. Hai má phúng phính của ông căng ra với một nụ cười tinh quái. “Trông cô tối nay quyến rũ làm sao,” ông tiếp tục, nắm lấy tay cô và ép vào giữa hai lòng bàn tay mập mạp của mình. “Cô làm tất cả những phụ nữ khác phải hổ thẹn đấy.”
“Tôi đã quen với mấy lời nịnh đầm dễ dãi của ông rồi, ông Talbot,” Amanda mỉm cười cho hay. “Và tôi thì quá đủ nhạy cảm để rơi vào bẫy. Tốt hơn là ông nên nói những lời dễ chịu đó với mấy cô gái còn non nớt, hay dễ bị mắc lừa ấy.”
“Tuy nhiên, cô lại là mục tiêu ưa thích của tôi,” ông nói, và cô đảo tròn mắt rồi mỉm cười với ông lần nữa.
Vịn lấy cánh tay đưa ra của Talbot, Amanda đi cùng ông tới cạnh một chiếc tủ búp phê lớn bằng gỗ dái ngựa, hai bên là hai cái bình xám to, một bình chứa rượu pân nóng đang bốc hơi (loại rượu mạnh pha với nước nóng, đường, sữa, chanh) và bình bên kia chứa đầy nước lạnh. Talbot tỏ ra quá khoe khoang khi ra lệnh cho người hầu rót đầy một ly rượu pân cho cô.
“Bây giờ, ông Talbot, tôi nhất quyết yêu cầu ông gặp gỡ những người khách khác,” Amanda lên tiếng, trong khi để hương vị cay nồng của rượu pân choán đầy mũi. Cô tận hưởng sự ấm áp thấm qua ly rượu. Cho dù đã đeo một đôi găng tay mỏng, nhưng những ngón tay cô vẫn bị lạnh. “Tôi thấy có vài người mình muốn nói chuyện, và ông sẽ làm cản trở tôi đấy.”
Talbot cười vui vẻ vì lời khiển trách giả vờ đó, rồi cúi chào và rời khỏi cô. Nhấp chút rượu pân đang bốc hơi của mình, Amanda quan sát đám đông. Những tác giả, nhà sản xuất, người vẽ tranh minh họa, chủ nhà in, luật sư, và thậm chí còn có một hay hai nhà phê bình—tất cả đang hòa lẫn vào đám đông, tách ra rồi lại tập hợp thành từng nhóm thay đổi liên tục. Cuộc chuyện trò cứ rì rầm xuyên suốt căn phòng, có đôi lúc lại bị ngắt quãng bởi những tràng cười phá lên.
“Amanda, yêu quý!” một giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo cất lên, và Amanda quay qua để chào một bà quả phụ tóc vàng hấp dẫn, bà Francine Newlyn. Francince là tác giả thành công của nửa tá những cuốn tiểu thuyết “nhạy cảm”, những câu chuyện có kịch tính cao thường dính líu đến những chủ đề như song hôn, ám sát và ngoại tình. Mặc dù Amnada thầm cho rằng những tác phẩm của Francine có hơi kích động, ấy vậy mà cô vẫn thích đọc chúng. Thon thả, thâm sâu và yêu thích những chuyện ngồi lê đôi mách, Francine tỏ ý rất rõ là chỉ kết bạn với tác giả nào mà cô ta cho rằng đạt được đủ sự thành công xứng đáng với sự chú ý của cô ta. Amanda luôn luôn thích trò chuyện với phụ nữ này, người có vẻ như biết mọi thứ về mọi người, nhưng cô cũng thận trọng không kể Francine nghe những chuyện mà mình không quan tâm để bị thêm thắt và nói tới nói lui .
“Amanda mến,” Francine thỏ thẻ, những ngón tay đeo găng thon dài xinh xắn của cô ta cong lại ôm quanh cái chân nặng nề của ly rượu, “Gặp cô ở đây thật tốt. Cô có thể là người tốt bụng duy nhất đi qua cánh cửa này đấy>
“Tôi không biết là ‘sự tốt bụng’ lại là những gì được chờ đợi ở những dịp như thế này,”Amanda mỉm cười đáp lại. “Sức hấp dẫn và sắc đẹp thì chắc chắn được hoan nghênh hơn nhiều chứ.”
Francine đáp lại nụ cười đó bằng một nụ cười mỉm đầy tinh quái. “Vậy thì, thật là may làm sao khi cả cô và tôi đều sở hữu cả ba đặc tính đó!”
“Phải vậy không,” Amanda trả lời cụt ngủn. “Nói tôi nghe xem, Francine, cuốn tiểu thuyết gần đây nhất của cô tiến triển thế nào rồi?”
Cô nàng tóc vàng đăm đăm nhìn cô với vẻ quở trách hài hước. “Nếu cô muốn biết, thì cuốn tiểu thuyết của tôi vẫn dậm chân tại chỗ.”
Amanda mỉm cười tỏ vẻ cảm thông. “Cuối cùng cô cũng sẽ vượt qua được thôi.”
“Ồ, tôi không thích làm việc mà không có hứng. Tôi chẳng thèm cố viết làm gì, cho đến khi thấy được thứ gì—hay một ai đó—kích thích được óc sáng tạo của mình.”
Amanda không thể nhịn cười khi thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của Francine. Niềm ưa thích về những chuyện tình yêu của cô quả phụ được nổi tiếng trong giới xuất bản. “Cô có để ý đặc biệt đến một ai đó chưa?”
“Chưa đâu … mặc dù tôi cũng có vài ứng cử viên trong đầu rồi.” Người quả phụ duyên dáng nhấp chút rượu trong ly. “Ví dụ như tôi sẽ không ngại làm bạn với ông Devlin quyến rũ.”
Dẫu cho Amanda chưa bao giờ gặp người đàn ông ấy, nhưng cô có nghe nhắc đến tên anh ta thường xuyên. John T. Devlin là nhân vật nổi tiếng trong giới văn chương của Luân Đôn, một người có lai lịch bí ẩn mà trong năm năm qua đã biến cửa hiệu in nhỏ thành một xưởng xuất bản lớn nhất trong thành phố. Hình như việc tăng cường quyền lực của anh ta không bị cản trở bởi bất cứ điều gì liên quan đến đạo đức hay là những phương thức kinh doanh công bằng.
Sử dụng sự quyến rũ, lừa lọc, và mua chuộc, anh ta đã cuỗm đi mất những tác giả hay nhất từ những nhà sản xuất khác và còn khuyến khích họ viết những tiểu thuyết nhạy cảm gây sốc. Anh ta đầu tư vào quảng cáo cho những cuốn tiểu thuyết như thế trong tất cả những cuốn tạp chí xuất bản định kỳ phổ biến, và còn trả tiền cho người ta để tuyên truyền về chúng ở những buổi tiệc và quán rượu. Khi mấy nhà phê bình phàn nàn những quyển sách mà Devlin xuất bản đã phá hỏng những giá trị cảm xúc của công chúng, Devlin đã bắt buộc phải in lời cảnh báo trên sách dành cho những độc giả tiềm năng rằng có thể cuốn tiểu thuyết sẽ đặc biệt rất bạo lực hay đáng sợ, và tất nhiên, số lượng tiêu thụ cũng tăng nhanh như tên bắn.
Amanda đã nhìn thấy tòa nhà năm tầng của John T. Devlin, tòa nhà xây đá trắng tọa lạc ngay điểm giao nhau đông đúc của phố Holborn và Shoe Lane, nhưng cô chưa có dịp đặt chân vào bên trong. Phía sau những cánh cửa quay được bằng kiếng, cô đã được kể rằng, có hàng trăm ngàn cuốn sách c thành đống trên những kệ sách cao từ mặt đất đụng lên tới trần nhà, đem lại cho cộng đồng háo hức những lợi ích từ một thư viện cộng đồng. Mỗi một độc giả dài hạn đã trả phí hàng năm cho Devlin chỉ để có đặc quyền được mượn sách của anh ta. Tầng trên là nơi trưng bày sách để bán, không kể đến xưởng đóng sách , in ấn, và, tất nhiên những văn phòng làm việc riêng của ông Devlin.
Có cả tá xe ngựa đến và đi liên tục từ nơi này, mang theo hàng đống tạp chí và sách đến cho độc giả và khách hàng. Những con tàu khổng lồ được xếp hàng hằng ngày tại bến cảng để phân phối sách đi nước ngoài. Chẳng còn nghi ngờ gì là Devlin đã trở nên giàu có là nhờ vào công việc làm ăn táo bạo trần tục của anh ta, nhưng Amanda không thấy ngưỡng mộ anh ta vì điều đó. Cô có nghe nói về cách anh dồn ép những nhà xuất bản nhỏ hơn phải phá sản, đóng cửa nhiều thư viện đang hoạt động cạnh tranh với anh ta. Cô cũng chẳng tán thành nổi quyền lực anh đang nắm giữ trong giới văn chương, ấy là còn chưa nói đến việc lạm dụng quyền lực đó, và cô đã rõ ràng cố tránh đụng mặt với anh.
“Tôi chẳng hề biết ông Devlin sẽ ở đây tối nay,” Amnada cau mày nói. “Ôi trời, tôi không thể tưởng tượng được ông Talbot là bạn bè với anh ta cơ đấy. Từ mọi chuyện mà tôi nghe được thì Devlin là một tên vô lại.”
“Amanda thân mến ơi, không một ai trong chúng ta có đủ khả năng không muốn làm bạn với Devlin cả,” Francine đáp trả. “Cô sẽ làm hết sức mình để giành được sự thiện chí của anh ta.”
“Cho tới bây giờ, tôi vẫn hoàn toàn xoay sở tốt mà không cần nó. Còn cô, Francine, sẽ cốức tránh xa anh ta. Yêu đương với người đàn ông như thế là ý kiến khờ dại nhất mà tôi từng—”
Cô bất chợt ngừng lại khi thoáng thấy một gương mặt trong đám đông. Trái tim chao đảo, và cô chớp mắt vì bị kinh ngạc tột cùng.
“Amanda?” Francine hỏi trông thật sự bối rối.
“Tôi nghĩ tôi đã thấy … ” Lo lắng và đổ mồ hôi, Amanda nhìn chằm chằm vào đám đông đang di chuyển, trong khi tiếng đập rộn rã của trái tim đang lấn át hết tất cả những âm thanh khác. Cô bước lên phía trước một bước, đăm đăm nhìn hết bên này sang bên kia, tìm kiếm lung tung. “Anh ta ở đâu đây?” cô thở hổn hển và thì thầm.
“Amanda, cô bị bệnh hả?”
“Không, tôi …” Nhận thấy mình đang cư xử thật kỳ quặc, Amanda cố duy trì sự điềm tĩnh đang dần bốc hơi của mình. “Tôi nghĩ tôi đã thấy … môt người mình muốn tránh mặt.”
Francine liếc nhìn dò xét từ gương mặt căng thẳng của Amanda đến đám đông xung quanh. “Sao cô lại muốn tránh mặt ai đó? Phải chăng anh ta là tay phê bình khó ưa? Hay là người bạn nào đó mà cô đã bất hòa?” Một nụ cười ranh mãnh cong trên môi cô ta. “Hay có lẽ là người yêu cũ đã chấm dứt cuộc tình theo kiểu tệ hại?”
Dẫu cho lời gợi ý khiêu khích rõ ràng có ý trêu chọc Amanda, nhưng nó gần đúng với sự thực khiến hai bên má của cô cảm giác như kiến bò. “Thôi đừng lố bịch thế,” cô quả quyết nói, và thiêu đốt lưỡi mình bằng một ngụm rượu pân nóng hổi. Cô hơi ứa nước mắt vì độ bỏng của rượu.
“Cô sẽ không bao giờ đoán được ai đang đi về hướng này đâu, Amanda,” Francince vu vơ nhận xét. “Nếu ông Devlin là người cô muốn tránh, thì tôi e là đã quá muộn.”
Không biết làm sao Amanda đã biết, thậm chí trước khi ngẩng lên nhìn.
Cặp mắt xanh đến kinh ngạc đang đánh lừa cô với một tia nhìn điềm tĩnh. Cùng một giọng trầm lắng mà cách đây chỉ một tuần đã thì thầm những lời âu yếm vào tai cô, giờ đây lại vang lên trong giọng điệu lịch sự điềm đạm. “Bà Newlyn, tôi hy vọng bà sẽ giới thiệu tôi với người bạn của bà.”
Francine đáp lại với tiếng cười rung trong cổ họng. “Tôi không chắc quý cô này muốn thế, ngài Devlin. Thật không may, danh tiếng của anh dường như đã đi trước anh đấy.”
Amanda không thở được một chút nào. Anh ta, không thể nào, là người khách vào đêm sinh nhật của cô, “Jack”, người đã ôm ấp, hôn và làm cô đê mê trong bóng tối mờ ảo ngay tại phòng khách nhà cô. Anh ta cao hơn, to lớn hơn, làn da sạm hơn những gì cô nhớ. Ngay lập tức, cô nhớ đến cái cách mà cơ thể mình căng lên đáp lại sự mạnh mẽ của cơ thể anh ta, hai tay nắm chặt lấy cơ bắp rắn chắc trên vai anh ta… sự nóng bỏng ngọt ngào và nguy hiểm của miệng anh ta.
Amanda hơi lảo đảo, đầu gối bị chôn chặt một chỗ và run rẩy. Cô không nên gây chuyện vào lúc này, không nên thu hút sự chú ý. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giấu nhẹm đi cái bí mật bẽ mặt mà họ đã cùng nhau chia sẻ. Mặc dù dường như không thể thốt nên lời, nhưng Amanda đã cố gắng nói vài lời run run.
“Cô có thể giới thiệu quý ông này với tôi mà, Francine.” Cô nhìn thấy ánh nhìn tinh quái trong đôi mắt của Devlin ý nói rằng anh ta đã nhận ra sự mỉa mai trong giọng cô khi nhấn mạnh từ “quý ông”.
Người phụ nữ tóc vàng óng xinh đẹp thận trọng quan sát cả hai người. “Không, tôi không tin mình sẽ làm,” cô ta làm Amanda kinh ngạc khi trả lời. “Có vẻ hai người đã gặp nhau trước đây thì phải. Có thể ai đó muốn làm sáng tỏ chuyện này cho tôi hiểu được không?”
“Không,” Devlin lên tiếng, làm dịu đi sự phủ nhận thẳng thừng bằng một nụ cười toe toét quyến rũ.
Tia nhìn chằm chặp như bị thôi miên của Francine chuyển hướng từ gương mặt Devlin đến mặt Amanda. “Được lắm, tôi sẽ mặc kệ hai người quyết định có biết nhau hay không.” Cô ta cười nhẹ. “Nhưng nói cho cô biết nhé, Amanda. Thể nào tôi cũng sẽ biết chuyện của cô bằng cách này hay cách khác thôi”.
Amanda gần như không nhận thấy bạn mình đã bỏ đi. Hoàn toàn bối rối, tức tối và cảm thấy bị phản bội … cô đã quá mất bình tĩnh để nói b thứ gì trong một lúc. Mỗi hơi cô hít vào dường như muốn thiêu đốt hai lồng phổi. John T. Devlin … Jack … vẫn kiên trì đứng đấy, ánh nhìn chằm chằm của anh sắc sảo như tia nhìn của một con hổ.
Anh có khả năng hủy diệt cô, cô hoảng sợ suy nghĩ. Chỉ với vài từ, và có thể cùng với sự xác nhận công khai từ bà Bradshaw, anh có thể phá hỏng danh tiếng, sự nghiệp của cô … khả năng tự nuôi sống bản thân của cô. “Anh Devlin,” cô cuối cùng cũng xoay sở lên tiếng với thái độ cương nghị nhất. “Có lẽ anh sẽ cần giải thích làm thế nào và tại sao anh lại đến nhà tôi tuần rồi, tại sao lại lừa dối tôi.”
Bất chấp thái độ thù địch và sợ hãi rành rành ra đấy của mình, Amanda Briars nhìn thẳng vào mắt Jack, tia nhìn của cô sáng lên đầy thách thức. Cô không phải là kẻ hèn nhát.
Jack đang trải nghiệm cùng một sự nhận thức rõ ràng mà anh đã cảm nhận được ngay giây phút đầu tiên gặp cô, ở bậc thềm nhà cô. Cô là một phụ nữ lộng lẫy, với làn da mượt như nhung và mái tóc quăn nâu vàng, dáng người rõ ràng gợi tình của cô … và anh là người đánh giá cao những phẩm chất cao quý khi anh nhìn thấy nó. Những đường nét của cô thật dễ thương, dù không chính xác là đẹp, nhưng đôi mắt … ừm, chúng thật khác thường. Một màu xám sắc sảo … màu xám nhạt của cơn mưa tháng Tư … một đôi mắt có hồn, và thông minh.
Có điều gì đấy về cô làm anh muốn mỉm cười. Anh muốn hôn lên cái miệng bà-cô-chưa-chồng cứng nhắc của cô cho đến khi nó trở nên mềm mại và ấm áp tràn đầy đam mê. Anh muốn mê hoặc và trêu ghẹo cô. Hơn hết thẩy, anh muốn biết người đã viết cuốn tiểu thuyết với nhiều những nhân vật có vẻ bề ngoài đ đắn nhưng lại che dấu những cảm xúc nguyên sơ. Đáng lý ra cuốn tiểu thuyết như thế phải được viết bởi một người phụ nữ từng trải đời, chứ không phải là một bà cô chưa chồng sống ở nông thôn.
Những lời văn của cô đã ám ảnh anh rất lâu trước khi anh gặp cô. Bây giờ, sau lần gặp gỡ như trêu ngươi ở nhà cô, thì anh lại muốn ở cô nhiều hơn. Anh thích sự thách thức của cô, sự ngạc nhiên của cô, và sự thật là cô đã tự lo liệu được mọi việc cho chính bản thân mình cực kỳ tốt. Họ giống nhau ở điểm ấy.
Và còn nữa, cô sở hữu một phong thái cao quý mà anh thiếu sót và rất ngưỡng mộ. Chỉ với cái cách cô xoay sở ứng biến vừa tự nhiên vừa quý phái là một điều tuyệt diệu đến thích thú, đó là hai phẩm chất mà trước đây anh luôn cho rằng đối lập với nhau hoàn toàn. “Amanda—” anh mở lời, và cô rít lên chỉnh lại anh với vẻ mặt bị xúc phạm.
“Cô Briars!”
“Cô Briars,” anh nói giọng đều đều. “Hẳn tôi đã không tận dụng cơ hội để giới thiệu bản thân mình vào đêm ấy, chắc tôi sẽ phải hối hận vì chuyện đó trong suốt quãng đời còn lại của mình.”
Cặp chân mày thanh tú của cô nhíu lại với vẻ trấn áp, “Anh có định vạch trần tôi không?”
“Trước mắt thì tôi không có kế hoạch nào,” anh trầm tư nói, nhưng đôi mắt xanh xảo quyệt lại ánh lên những tia nhìn ranh mãnh.“ặc dù …”
“Mặc dù gì?” cô cảnh giác thúc giục.
“Điều đó sẽ tạo nên một vài tin tức lan truyền lý thú, phải không? Quý cô Briars đoan trang, đi thuê người đàn ông để mua vui cho mình. Tôi ghét thấy cô phải xấu hổ theo cách đó.” Hàm răng của anh chợt vụt sáng trong cái cười toe toét mà Amanda không đáp lại. “Tôi đề nghị chúng ta nên thảo luận về vấn đề đó xa hơn. Tôi muốn biết cô sẽ đưa ra động thái nào để khuyến khích tôi giữ kín miệng.”
“Anh định hăm dọa tôi đó hả?” Amanda hỏi trong khi cơn giận dữ đang sôi lên sùng sục, “Anh đúng là đồ đê hèn, xảo trá, tâm địa độc ác—”
“Cô có thể muốn hạ giọng xuống đấy.” anh khuyên cô. “Thực ra, cô Briars—và tôi đề nghị thế là vì danh tiếng của cô, chứ không phải của tôi—chúng ta hãy nói chuyện riêng. Lát nữa nhé.”
“Không đời nào,” cô gay gắt độp lại. “Rõ ràng anh chẳng phải là một quý ông, và tôi sẽ không đưa ra bất cứ ‘động thái’ nào.”
Dù sao thì, Devlin đang có lợi thế hơn cô, và cả hai đều biết điều đó. Một nụ cười uể oải nở trên môi anh, nụ cười của một người đàn ông biết chính xác làm thế nào để lấy được thứ mình muốn và sẽ hạ thấp mình trước bất cứ điều gì để đạt được nó. “Cô sẽ gặp tôi,” anh nói với một sự chắc chắn. “Cô không có lựa chọn đâu. Cô biết không … Tôi có vài thứ của cô, và tô định sẽ sử dụng nó.”
“Đồ đê tiện,” cô ghê tởm rủa thầm. “Ý anh nói là đã trộm đồ trong nhà tôi phải không?”
Một tràng cười thoải mái đột ngột vang lên của anh thu hút vô số tia nhìn chòng chọc tò mò hướng về phía họ. “Tôi có cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô,” anh cho cô biết.
“Cái gì?”
“Cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô,” Jack lặp lại, thích thú nhìn vào vẻ mặt tức giận của cô. “Tựa đề là Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo. Tôi vừa giành được cuốn đó. Câu chuyện không dở, nhưng dẫu sao cũng cần phải biên tập cẩn thận một chút trước khi đưa vào xuất bản.”
“Anh không thể có nó!” cô la lên, nuốt lại một tràng lời nói đầy khinh miệt khi âm giọng gay gắt của cô thu hút rất nhiều sự chú ý từ những vị khách của Talbot. “Tôi đã bán cho ông Grover Steadman, cách đây mấy năm, khoảng mười bảng. Ngay khi tiền trao tay, thì ông ta đã mất hết hứng đọc và khóa nó trong ngăn kéo, đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Ừ, thì, tôi mới mua lại cuốn tiểu thuyết và bản quyền của nó đấy. Với một khoản tiền kha khá trả cho Steadman. Danh tiếng của cô đã tăng lên nhiều kể từ khi cuốn tiểu thuyết cuối cùng bán đắt như tôm tươi.”
“Ông ta sẽ không dám nó cho anh,” cô giận dữ nói.
“Tôi e là có.” Jack nhích lại gần hơn và thêm vào bằng giọng thì thầm bí ẩn, “Thực ra, đó cũng là lý do tôi đến ghé thăm cô.” Anh đứng quá gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương chanh thơm ngát phảng phất trên tóc cô. Anh có cảm giác chứ không phải là nhận thấy cơ thể cô cứng lại. Có phải cô ấy đang nhớ đến sự nồng nhiệt đến bỏng rát khi họ làm tình với nhau? Anh đã chịu đựng nó hàng giờ liền sau đó, cơn đau ngay thắt lưng của anh thật dữ dội, bàn tay anh ngứa ngáy khó chịu muốn được cảm nhận vùng da thịt mềm mại mượt mà của cô. Thật không dễ chút nào khi bỏ cô lại một mình vào đêm đó. Anh đã không thể lấy đi sự trong trắng của cô trong tình huống giả tạo như vậy.
Một ngày nào đó, anh sẽ trở lại trong vòng tay cô, mà không có sự lừa dối giữa họ. Và khi đó, sẽ chẳng có sức mạnh ở trên Thiên đường hay dưới địa ngục có thể ngăn anh lại.
Giọng cô nghe có vẻ run run khi bật ra câu hỏi. “Sao lại có chuyện anh ghé thăm tôi chính xác vào lúc tôi đang chờ người, ờ ờ … một vị khách khác chứ?”
“Tôi hình như bị người bạn chung của chúng ta, bà Bradshaw chỉ dẫn nhầm.”
“Anh quen biết với bà ta như thế nào?” Đôi mắt màu bạc của Amanda nheo lại ra chiều buộc tội. “Bộ anh cũng là một trong những khách hàng của bà ta à?”
“Không phải, cô gái ngọt ngào,” Jack kêu ca giống cô, tôi chưa từng có hứng thú với dịch vụ nhân tình chuyên nghiệp đó.” Một nụ cười tươi rói hấp dẫn không cưỡng lại được nở trên môi khi anh nhìn mặt cô chuyển sang màu đỏ lựng. Chà, sao mà anh thích làm cô mất bình tĩnh đến thế! Tuy nhiên, không kéo dài sự khó chịu của cô, anh tiếp tục nói bằng một giọng êm ái. “Tôi quen được với bà Bradshaw là vì tôi mới xuất bản tác phẩm đầu tay của bà ấy, Tội Lỗi Của Quý Bà B.”
“Tôi cho rằng đó là truyện thô tục,” Amanda càu nhàu.
“Ồ, phải đấy,” anh vui vẻ nói. “Một sự đe dọa đến đạo đức và phép tắc ở bất cứ đâu. Đó là còn chưa nói đến sách bán chạy nhất của tôi.”
“Tôi hầu như chẳng ngạc nhiên chuyện anh khoe khoang sự tự mãn thay vì xấu hổ về việc đó.”
Anh nhướn mày khi nghe giọng điệu kiểu cách của cô. “Tất nhiên là tôi không thấy xấu hổ khi kiếm được một món tiền lớn và xuất bản một tác phẩm mà công chúng rõ ràng yêu thích.”
“Đôi lúc công chúng cũng không biết cái nào tốt cho mình.”
Anh uể oải mỉm cười. “Còn tôi thì nghĩ rằng sách của cô thích hợp cho việc ăn chay của độc giả nhỉ?”
Amanda đỏ mặt, rõ ràng là ngượng ngùng và tức điên lên. “Anh không thể đặ tác phẩm của tôi ngang hàng với truyện hồi ký của một tú bà nổi tiếng được!”
“Dĩ nhiên không thể rồi,” anh dịu giọng nói ngay. “Rõ ràng bà Bradshaw không phải là nhà văn … việc đọc những tập hồi ký của bà ấy giống như là đang lắng nghe mấy tin đồn nhảm được bàn tán trong vài tiếng. Còn cô, mặt khác, có một năng khiếu tôi thật lòng ngưỡng mộ.”
Vẻ mặt của Amanda rõ ràng đã biểu lộ những xúc cảm trái ngược nhau. Giống như hầu hết những tác giả, có chung một nhu cầu được khen ngợi, cô ngần ngại thích thú khi nghe lời khen ấy. Tuy nhiên, cô không thể cho phép bản thân mình tin rằng anh thật tâm, và cô ném về phía anh một tia nhìn ngờ vực mỉa mai. “Lời tâng bốc của anh không cần thiết và hoàn toàn vô ích,” cô cho anh biết. “Không cần phải gắng sức, và làm ơn tiếp tục giải thích đi.”
Jack tuân theo. “Trong lần trò chuyện mới đây với bà Bradshaw, tôi có kể về việc mình kiếm được cuốn Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo và dự tính sẽ làm quen với cô. Và rồi bà Bradshaw khiến tôi ngạc nhiên khi tỏ ra mình có quen biết với cô. Bà ta đề nghị tôi nên ghé qua thăm cô đúng vào tám giờ tối thứ Năm. Hình như bà ta chắc chắn là tôi sẽ được tiếp đón thật nồng nhiệt. Và thực tế là,” anh không kìm được thêm vào, “là bà ta nói đúng.”
Amanda liếc nhìn anh đầy thận trọng. “Nhưng lý do nào lại khiến bà ta sắp xếp như thế?”
Jack nhún vai, không sẵn lòng khi phải thú nhận câu hỏi đó cũng đã quấy rầy anh mấy ngày qua. “Tôi nghi ngờ lý do đấy có liên quan đến chuyện đó. Cũng như hầu hữ, bà ta có thể đưa ra những quyết định không tuân theo bất kỳ kiểu logic nào được nhiều người biết đến.”
“Bà Bradshaw muốn đùa cợt tôi mà,” cô xưng xỉa nói. “Có thể với cả hai chúng ta.”
Anh lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi lại không nghĩ đó là ý định của bà ta.”
“Vậy còn chuyện gì nữa chứ?”
“Có lẽ cô nên đi hỏi bà ta.”
“Ồ, dĩ nhiên rồi,” cô nói dứt khoát đến mức làm anh phì cười.
“Nào, thôi mà,”anh nói giọng dịu dàng, “hóa ra mọi việc đâu tệ đến thế, đúng không? Chẳng có ai bị thương cả … và tôi thấy buộc phải chỉ cho cô biết rằng hầu hết những người đàn ông trong cùng hoàn cảnh như thế sẽ không quân tử kiềm chế lại hành động như tôi—”
“Quân tử hả?” cô cáu kỉnh rít lên. “Nếu anh có một chút chính trực hoặc sự thật thà nào, thì anh sẽ làm rõ thân phận của chính mình ngay khi nhận ra sự hiểu lầm của tôi!”
“Và làm hỏng luôn ngày sinh nhật của cô sao?” Anh làm ra vẻ giả vờ lo âu, rồi cười nhe răng khi thấy cách đôi bàn tay đeo găng nhỏ nhắn của cô siết chặt lại. “Đừng giậ,” anh dỗ ngọt, “Tôi vẫn là chính tôi của tối hôm ấy, Amanda—”
“Cô Briars,” cô chỉnh anh ngay tức khắc.
“Được thôi, cô Briars. Tôi vẫn như thế, và lúc đó cô khá thích tôi. Vậy thì chẳng có lý do gì tụi mình không thể giảng hòa và làm bạn với nhau.”
“Vâng, có đấy. Tôi thích coi anh như một gã trai bao còn hơn là một nhà xuất bản đầy thủ đoạn. Và tôi không thể làm bạn với một người có ý định hăm dọa mình. Vả lại, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh xuất bản cuốn Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo. Thà tôi đem bản thảo đốt đi còn hơn là nhìn thấy nó nằm trong tay của anh.”
“Tôi e là cô không thể làm gì được đâu. Tuy nhiên, cô luôn được hoan nghênh đến thăm văn phòng của tôi vào ngày mai và bàn thảo về những kế hoạch của tôi về cuốn sách.”
“Nếu anh nghĩ tôi thậm chí có ý định—” cô bắt đầu giận dữ, rồi ngậm miệng lại khi thấy người chủ tiệc của họ, ông Talbot, đang đi tới.
Sự tò mò khủng khiếp hiện rõ rệt trên gương mặt ông luật sư. Ông ta nhìn cả hai người họ với nụ cười giảng hòa, làm cho hai má tròn trịa của ông bị đẩy lên nằm dưới cặp mắt vui tươi. “Tôi bị cử đến đây để hòa giải,” ông nói với một tiếng cười lục khục trong họng. “Không có chuyện gây sự giữa những vị khách của tôi, mong hai người hiểu cho. Cho phép tôi chỉ ra rằng cả hai người hầu như không que đủ rõ để nhìn nhau với kiểu thù địch như thế.”
Amanda dường như cứng cả người vì nỗ lực làm giảm nhẹ cuộc tranh cãi nóng nảy giữa họ. Cô nói mà không dời mắt khỏi gương mặt Jack. “Ông Talbot, tôi phát hiện ra việc quen biết chỉ mới năm phút với ông Devlin thôi cũng đủ thử thách sự kiên nhẫn của một vị thánh.”
Jack nhẹ nhàng đáp trả và niềm thích thú dồn nén được biểu lộ qua đôi mắt. “Có phải cô tự cho mình là một vị thánh không, cô Briars?”
Mặt cô biến sắc, đôi môi mím mỏng lại, và ngay khi cô sẵn sàng tuôn ra một tràng lời nói đầy giận dữ, thì ông Talbot đã vội vã can thiệp. “Ái chà, cô Briars,” ông kêu lên với một nụ cười nồng nhiệt thái quá, “Tôi thấy mấy người bạn thân của cô, gia đình Eastmans vừa đến đấy. Tôi tha thiết xin cô hãy cư xử như bà chủ tiệc và giúp tôi tiếp đón họ nhé!” Ném tia nhìn cảnh báo lại Jack, ông ta bắt đầu dẫn Amanda đi khỏi.
Thế nhưng, trước khi họ bỏ lại anh, Jack đã cúi xuống, ghé sát vào tai Amanda. “Tôi sẽ cho xe ngựa đến đón cô lúc mười giờ ngày mai.”
“Tôi sẽ không đến,” Amanda càu nhàu, cơ thể cô cứng đờ ra ngoại trừ sự rung chuyển nhè nhẹ đầy khiêu gợi của bộ ngực được ôm gọn sát trong vải lụa đen đính hạt. Cảnh tượng đó làm Jack ngay lập tức nhận thức cơ thể mình bị kích động. Sự nóng bức dường như đang nhảy múa bên dưới làn da của chính anh, cho đến khi cơ thể bắt đầu bị đánh thức ở những vùng nguy hiểm. Một cảm xúc lạ lẫm đang dâng lên trong anh, sự chiếm hữu, hoặc phấn khích … hay thậm chí là cảm giác ngọt ngào. Anh muốn chỉ cho cô thấy bất cứ những mặt tốt nhỏ nhặt mà anh có thể tìm thấy tận sâu thẳm trong tâm hồn mình, để lôi kéo và quyến rũ cô.
“Có, cô sẽ đến,”anh nói, biết rằng bằng cách nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể cưỡng lại anh nhiều hơn anh có thể cưỡng lại cô.
Những vị khách tiến vào phòng ăn, một căn phòng lớn có tường đóng bằng gỗ dái ngựa được choán đầy bởi hai cái bàn dài, mỗi bên đặt mười bốn cái đĩa. Bốn người hầu mặc chế phục đeo găng tay lặng lẽ đi hối hả quanh bàn, giúp những thực khách ngồi vào ghế của họ, rót rượu, và mang ra những khay mạ bạc khổng lổ chứa đầy hào. Kế tiếp là rượu xê rét và những chén súp rùa bốc khói, theo sau đó là món cá bơn dùng với bánh nhân hoa quả hollandaise (xốt làm bằng bơ, lòng đỏ trứng, dấm hoặc chanh)
Jack nhận thấy mình đang ngồi kế bà Francine Newlyn. Anh có cảm giác Francine đã có ý đồ với anh, nhưng dù anh nghĩ cô ta hấp dẫn đi nữa, thì cô ta hầu như không đáng để anh vướng vào chuyện yêu đương rắc rối. Đặc biệt với một người không thèm quan tâm cuộc sống riêng tư của mình bị vạch trần tường tận với cả đống tin đồn nhảm. Bàn tay cô ta vẫn cứ trượt dần đến đầu gối của anh bên dưới bàn. Cứ mỗi lần anh gạt tay ra, thì nó lại trở về thăm dò khu vực xa hơn của chân anh.
“Bà Newlyn,” anh cằn nhằn, “Tôi rất lấy làm hãnh diện khi cô quan tâm. Nhưng nếu cô không bỏ tay ra …”
Tay Francine trượt khỏi người anh, và cô ta nhìn anh với nụ cười ẻo lả như mèo, mắt cô ta xoe tròn vờ như ngây thơ. “Tha thứ cho tôi nhé,” cô ta thỏ thẻ. “Tôi chỉ đơn giản bị mất thăng bằng và cố ngồi ngay lại thôi.” Cô ta cầm lấy ly rượu xê rét nhỏ của mình và điệu đà nhấp một ngụm. Đầu lưỡi của cô ta đưa ra và liếm nốt giọt rượu màu vàng đang dính trên miệng ly. “Một đôi chân khỏe mạnh,” cô ả nhẹ nhàng nhận xét. “Anh hẳn phải tập thể dục khá đều đặn.”
Jack nén lại tiếng thở dài khi liếc nhìn về phía bàn kia, nơi Amanda Briars đang ngồi. Cô đang bị cuốn hút vào cuộc trò chuyện sôi nổi với quý ông ngồi bên trái mình, họ nói gì đó về việc liệu những cuốn tiểu thuyết dài tập mới được xuất bản hàng tháng có phải là tiểu thuyết thật sự hay không. Những cuộc bàn cãi như thế hiện nay trở nên rất phổ biến, bởi vì rất nhiều nhà xuất bản—bao gồm cả anh—lao vào làm những bộ tiểu thuyết dài tập mà cho đến nay vẫn không thành công bao nhiêu.
Jack thích thú quan sát gương mặt Amanda trong ánh nến, những cung bậc cảm xúc chuyển từ trầm tư đến vui vẻ rồi sôi nổi được biểu hiện rõ trên nét mặt cô, cặp mắt xám ấy sáng lấp lánh hơn cả bạc được lau bóng loáng.
Không giống với những phụ nữ khác hiện diện ở đây, những người gắp thức ăn với vẻ hờ hững yểu điệu một cách thích đáng, Amanda thể hiện một khẩu vị ngon miệng. Hình như một trong những đặc quyền của một bà cô là họ có thể ăn uống thoải mái trước đám đông. Cô thật tự nhiên và cởi mở, một sự thay đổi tươi mới khác hẳn những người phụ nữ sõi đời khác mà anh đã biết. Anh muốn được ở một mình cùng cô. Anh cảm thấy ghen tỵ với người đàn ông kế bên cô, có vẻ như hắn ta đang có khoảng thời gian vui vẻ hơn bất cứ người nào khác đang có mặt.
Francine Newlyn cứ dai dẳng ép chân vào chân anh. “Ông Devlin yêu dấu,” cô ta nói ngọt xớt, “coi bộ anh không thể dứt mắt ra khỏi cô Briars nhỉ. Nhưng nhất định người đàn ông như anh không thể có hứng thú với cô ta được.”
“Tại sao không?”
Một tràng cười lục khục thoát ra từ miệng cô ta. “Bởi vì anh còn trẻ, lại đang ở tuổi tràn trề sinh lực, còn cô ta … thì, chuyện quá rõ rồi, phải không? À, đàn ông thích cô Briars, chắc chắn, nhưng chỉ là theo kiểu thích một bà chị hoặc bà dì thôi. Cô ta không phải loại người sẽ khuấy động những bản năng yêu đương của đàn ông.”
“Nếu cô nói vậy,” anh ôn tồn đáp trả. Người phụ nữ này rõ ràng tự coi bản thân mình còn quyến rũ hơn Amanda rất nhiều, cô ta không bao giờ nghĩ đến chuyện người đàn ông sẽ thích sự quyến rũ của bà cô chưa chồng hơn là của cô ta. Nhưng Jack đã từng dính líu với loại phụ nữ như Francine trước đây, và anh hiểu cái gì ẩn núp dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp nông cạn của họ. Hay, hơn thế nữa, là không có gì ẩn bên dưới đó.
Anh hầu đến, mang đi đĩa gà lôi sốt kem, và Jack gật đầu đồng ý, nén lại tiếng thở dài bất mãn khi nghĩ về một đêm dài phía trước. Sáng mai, với sự viếng thăm của Amanda đến văn phòng của anh, dường như dài vô tận.