Tôi sẽ cho xe ngựa đến đón cô lúc mười giờ ngày mai.
Tôi sẽ không đến.
Có, cô sẽ đến.
Nhớ đến cuộc trò chuyện làm Amanda bồn chồn cả đêm, nó cứ lặp lại mãi trong những giấc mơ của cô và khiến sáng hôm sau cô thức dậy sớm hơn thường lệ. Ồ, cô rất thích cho ngài John T. Devlin một sự từ chối đích đáng bằng cách không bước lên cỗ xe ngựa của anh ta! Tuy nhiên, việc anh ta bí mật mua lạ
i cuốn tiểu thuyết Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo của cô sẽ phải được giải quyết triệt để. Cô không muốn anh ta hay bất cứ ai khác xuất bản nó.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cô viết hoặc đọc lại cuốn sách ấy, và mặc dù khi ấy cô đã làm hết sức mình, nhưng cuốn tiểu thuyết này chắc chắn mắc nhiều lỗi về cả tình tiết câu chuyện và tính cách của nhân vật. Nếu Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo mà được in lúc này, cô e rằng nó có thể sẽ bị các nhà phê bình chỉ trích gay gắt và các độc giả chê bai trừ khi nó được hiệu đính lại rất nhiều. Mà cô không có thời gian lẫn ý định ngồi tỉ mỉ chỉnh sửa lại cuốn tiểu thuyết mà cô đã nhận vỏn vẹn chỉ có mười bảng. Vì thế, cô sẽ phải lấy lại cuốn sách từ tay Devlin.
Ngoài ra còn phải bàn về khả năng bị đe dọa nữa. Nếu anh ta mà lan truyền tin đồn khắp Luân Đôn rằng Amanda là loại phụ nữ đi thuê mấy gã trai bao thì danh tiếng và sự nghiệp của cô sẽ tiêu tan như mây khói. Bằng cách nào đó cô phải bắt anh ta bảo đảm rằng sẽ không bao giờ hé một lời nào về buổi tối sinh nhật khủng khiếp đó với bất kỳ ai.
Và tuy là cô ghét phải thừa nhận, nhưng cô cũng rất hiếu kỳ. Dù cô đã tự sỉ vả bản thân đã để tính tò mò chết tiệt lấn át mình nhiều bao nhiêu đi nữa, cô vẫn muốn nhìn tận mắt tòa nhà của Devlin, bao gồm những cuốn sách, xưởng đóng sách và văn phòng cùng mọi thứ trong tòa nhà đồ sộ tọa lạc ngay tại giao lộ Holborn và Shoe Lane.
của Sukey, Amanda đã tết tóc thành một bím tóc thật chặt trên đỉnh đầu bằng dây băng dát đá quý, và mặc chiếc váy dài giản dị nhất may bằng vải nhung xám cao cổ ôm khít tạo ra những tiếng kêu sột soạt vương giả. Trang trí cho chiếc váy chỉ có một dây thắt lưng nhỏ trông giống như dệt từ nhung và tơ gắn với một chiếc khóa bằng bạc, cổ áo là một dải ren trắng muốt nép bên dưới cằm.
“Cô trông như Nữ hoàng Elizabeth ấy, chỉ trước khi bà ta ra lệnh cắt đầu Bá tước Essex,” Sukey nhận xét.
Amanda chợt bật cười cho dù trong lòng thấp thỏm lo âu. “Tôi chắc chắn đang muốn cắt đầu một quý ông nào đấy,” cô nói. “Thay vì thế, tôi sẽ phải miễn cưỡng tặng cho anh ta một lời từ chối gay gắt.”
“Vậy cô sẽ đi gặp nhà xuất bản của cô chứ?” Khuôn mặt mảnh khảnh của Sukey trông giống hệt khuôn mặt của một kẻ ưa tọc mạch.
Amanda lắc đầu ngay lập tức. “Anh ta không phải là nhà xuất bản của tôi, và sau này cũng thế. Tôi định làm rõ điều đó với anh ta vào sáng nay.”
“À.” Vẻ mặt cô hầu gái sáng lên đầy vẻ thích thú. “Mấy quý ông cô gặp ở bữa tiệc tối qua thì sao? Kể cho tôi nghe xem, cô Amanda … anh ta có đẹp trai không?”
“Tôi không để ý,” Amanda quả quyết nói.
Sukey có vẻ cố gắng nén lại một nụ cười hài lòng khi cô ta vội vã đem đến cái áo choàng len màu đen cho Amanda.
Khi họ khoác chiếc áo choàng quanh vai Amanda, thì người hầu, Charles từ bậc thềm cửa bước vào. “Cô Amanda, xe ngựa đã đến.” Khuôn mặt trung niên của ông ta đỏ ửng vì cơn gió tháng Mười Một rét buốt. Làn hơi không khí lạnh lẽo, ẩm ướt bám trên quần áo của ông ta, hòa quyện với mùi của mái tóc bạch kim khô ráo. Ông ta lấy ra một cái khăn phủ chân từ cái ghế phòng ngoài, quàng nó ngay ngắn lên cánh tay, rồi hộ tống Amanda ra ngoài. “Đi cẩn thận, cô Amanda,” ông căn dặn. “Có một mảng băng trên bậc cửa đấy – hôm nay là một ngày mùa đông ẩm ướt.”
“Cảm ơn, Charles.” Amanda cảm kích trước sự lo lắng của người hầu. Dù ông ta thiếu chiều cao thông thường cần có của một người hầu – hầu hết những gia đình cao quý chỉ thích mướn những người cao ít nhất là sáu feet – Charles đã bù đắp cho sự thiếu hụt vóc dáng của ông bằng năng lực. Ông đã dành cho nhà Briars – và bâ là cho chính Amanda – sự phục vụ tận tụy và trung thành trong gần hai thập kỷ qua.
Ánh sáng ban ngày yếu ớt gắng sức chiếu sáng những dãy nhà chật hẹp của Quảng trường Bradley. Một khu vườn nhỏ có hàng rào sắt ngăn giữa hai dãy nhà nằm đối diện nhau, và sương giá cứ ngoan cố bám cứng vào những thực vật ngủ đông và cây cỏ nằm giữa lối đi rải sỏi. Mười giờ sáng, nhiều ô cửa sổ ở tầng trên của mấy ngôi nhà vẫn đóng kín, mọi người vẫn còn ngủ ngon lành bù lại cho những cuộc giải trí của tối hôm trước.
Ngoại trừ một người buôn bán rách rưới đi dọc vỉa hè hướng ra đường chính, và một viên cảnh sát cao ráo với cây dùi cui treo gọn gàng dưới cánh tay, thì đường phố trông thật vắng vẻ và yên ắng. Một cơn gió lạnh lẽo nhưng trong lành ùa qua dọc theo mặt trước ngôi nhà. Bất chấp việc căm ghét trời đông lạnh lẽo, Amanda vẫn nhận ra rằng mùi rác thải và nước cống bớt nồng nặc hơn so với những tháng mùa hè ấm áp.
Amanda dừng lại giữa chừng khi đang đi xuống bậc lục cấp dẫn ra đường khi cô thấy chiếc xe ngựa Devlin gởi đến. “Cô Amanda có phải không ạ?” người hầu khẽ hỏi rồi dừng lại trước mặt cô khi cô nhìn chằm chằm vào cỗ xe.
Amanda đã nghĩ đến một cỗ xe dùng được và tiện nghi như xe cô. Cô không hề nghĩ rằng Devlin sẽ gởi đến một chiếc xe sang trọng như vậy. Đây là chiếc xe ngựa bốn mặt đều là kính, khung được sơn và mạ đồng, với bậc thang được thiết kế để mở ra và đóng lại tự động cùng với cánh cửa. Mỗi một inch của chiếc xe đều bóng nhoáng và hoàn hảo. Những cánh cửa sổ nghiêng nghiêng được lắp những tấm rèm bằng tơ, trong khi nội thất bên trong được phủ bằng da thuộc màu kem.
Một nhóm bốn con ngựa màu hạt dẻ cân xứng một cách hoàn hảo giậm chân và nôn nóng thở phì phò, hơi thở của chúng phụt ra thành làn khói trắng trong không khí giá rét. Đây là loại xe ngựa mà những nhà quý tộc giàu có mới sở hữu. Làm sao một nhà xuất bản có một nửa là dòng máu Ai-len lại có đủ khả năng mua nổi một xe ngựa kiểu này? Devlin chắc hẳn phải thành công hơn những tin đồn mà cô đã tin.
Lấy lại được vẻ điềm tĩnh, Amanda đến gần cỗ xe ngựa. Một người hầu nhảy từ chỗ ngồi của anh ta và nhanh chóng mở cửa, trong khi Charles đỡ Amanda lên bậc thang xe. Cỗ xe gần như không rung chuyển khi cô ngồi yên vị vào chiếc ghế bọc da. Không cần đến chiếc khăn phủ chân mà Charles đã mang theo, vì một cái chăn viền lông trong xe đã được chuẩn bị cho cô. Một lò sưởi chân đốt bằng than đá khiến Amanda rùng mình dễ chịu khi làn hơi ấm nóng tỏa ra bên dưới váy lên đến đầu gối cô. Dường như Devlin nhớ cô không thích trời lạnh.
Gần như sửng sốt, Amanda ngả lưng dựa vào cái ghế bọc da mềm mại và nhìn chăm chú qua cửa sổ mờ hơi sương vào đường nét mờ mờ của ngôi nhà nằm trên nền đất cao của cô. Cánh cửa đóng lại mau lẹ, và chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh rời đi. “Được thôi, ông Devlin,” cô nói to, “nếu anh nghĩ chỉ một cái lò sưởi chân và một tấm chăn sẽ khiến tôi mềm mỏng với anh, vậy thì anh nhầm lẫn một cách đáng buồn rồi đấy.”
Chiếc xe ngừng lại ở Shoe Lane và Holborn, nơi tòa nhà năm tầng màu trắng đồ sộ đang chờ đợi cô. Tòa nhà Devlin đang đông đúc khách hàng, những cánh cửa kính sạch bóng nhịp nhàng chuyển động không ngừng khi dòng người đều đặn ra vào. Dù cô biết Devlin là một nhà xuất bản thành đạt, nó cũng không gợi ý chút nào cho cô về những việc này. Rõ ràng là tòa nhà của Devlin còn hơn là một hiệu sách … nó là một đế chế. Và cô không nghi ngờ rằng trí óc sắc sảo của chủ nó liên tục nghĩ ra những cách để mở rộng phạm vi hơn nữa.
Người hầu đỡ cô xuống xe và vội vàng giữ cánh cửa kính bằng một sự trang trọng đáng để dành cho việc đón tiếp hoàng tộc. Ngay khi chân cô chạm đến ngưỡng cửa, Amanda lập tức được tiếp đón bởi một quý ông tóc vàng trên dưới ba mươi tuổi. Dù chiều cao của anh ta chỉ ở mức trung bình, vóc người mảnh khảnh, nhưng dáng người năng tập thể dục khiến anh ta có vẻ cao hơn. Nụ cười của anh ta nồng ấm và thân thiện, đôi mắt màu xanh biển lấp lánh dưới cặp kính mắt gọng thép.
“Cô Briars,” anh ta nói nhẹ nhàng, rồi cúi đầu với thái độ hoan nghênh, “thật vinh hạnh được làm quen với cô. Tôi là Oscar Fretwell. Và đây là” – anh ta ra dấu về khung cảnh tấp nập xung quanh với lòng tự hào không thể nhầm lẫn – “tòa nhà Devlin. Một cửa hiệu, thư viện công cộng, phân xưởng đóng sách, cửa hàng văn phòng phẩm, nhà in, và xuất bản, tất cả đều dưới một mái nhà.”
Amanda khẽ nhún chào và để anh ta dẫn cô đến một góc nhà tương đối kín đáo, nơi những bao sách được đặt trên một cái quầy bằng gỗ dái ngựa. “Anh Fretwell, anh làm việc cho ông Devlin với tư cách gì?”
“Tôi là quản lý trưởng của anh ấy. Đôi khi tôi làm việc như một độc giả và người biên tập, và tôi giới thiệu những tiểu thuyết chưa xuất bản cho anh ấy nếu tôi nhận thấy chúng có giá trị” Anh ta mỉm cười một lần nữa. “Và đó là vận may của tôi được phục vụ cho bất cứ tác giả nào của ông Devlin, bất cứ khi nào họ yêu cầu.”
“Tôi không phải là một trong những tác giả của ông Devlin,” Amanda nói cứng.
“Vâng, tất nhiên rồi,” Fretwell nói với thái độ thận trọng rõ ràng để không làm cô khó chịu. “Tôi không định ám chỉ cô. Tôi cũng xin bày tỏ rằng tác phẩm của cô đã mang lại nhiều điều thú vị cho chính tôi và những khách hàng thân quen của chúng tôi. Sách của cô được thuê liên tục, và doanh số bán ra khá cao. Với cuốn gần đây nhất, Bóng Hình Dĩ Vãng, chúng tôi không thể đáp ứng được nhu cầu nếu đặt hàng ít hơn năm trăm cuốn.”
“Năm trăm cuốn ?” Amanda giật mình khi nghe đến con số mà quên khuấy đi che giấu sự ngạc nhiên. Sách là những thứ xa xỉ, quá đắt đỏ nên hầu hết mọi người không thể mua nổi, và vì vậy, số lượng bán ra gần ba nghìn quyển của cô đã được coi là hiếm hoi. Cô đã không hề biết cho đến lúc này phần lớn sách bán ra của cô là nhờ vào lượng tiêu thụ của Devlin.
“Ồ, vâng,” Fretwell bắt đầu một cách nghiêm túc, nhưng ngừng lại khi anh ta chợt nhìn thấy một sự náo động nhỏ ở một trong các quầy. Có vẻ người thủ thư lúng túng vì có một cuốn sách được trả về trong tình trạng thảm hại. Người mượn sách, một quý bà với khuôn mặt trát một lớp phấn dày và mùi nước hoa nồng nặc, hùng hổ phản đối việc bồi thường cho cuốn sách bị hư hại. “À, đó là bà Sandby,” Fretwell thở dài nói. “Một trong những khách hàng ruột của chúng tôi. Thật đáng tiếc, bà ấy thích mn sách và đọc nó ở tiệm làm tóc. Khi bà ấy đem trả thì cuốn sách thường xuyên bị dính đầy bột và mấy trang sách bị dính chặt vào nhau vì sáp thơm bôi tóc.”
Amanda bật cười, liếc nhìn mớ tóc cứng ngắt quết đầy sáp lỗi thời của người đàn bà ấy. Không nghi ngờ gì bà ta – và cuốn tiểu thuyết – đã dành rất nhiều thời gian ở tiệm làm tóc. “Có vẻ là việc đó cần đến anh xử lý, anh Fretwell. Chắc anh nên dàn xếp cuộc tranh cãi ấy trong lúc tôi đứng chờ ở đây.”
“Tôi không muốn để cô một mình,” anh ta nói với vẻ hơi khó chịu. “Tuy nhiên …”
“Tôi sẽ ở yên một chỗ mà,” Amanda nói trong khi nụ cười vẫn còn nấn ná trên môi. “Tôi không phiền đứng chờ đâu.”
Trong khi Oscar Fretwell vội vã đi dàn xếp tình huống đó, Amanda liếc nhìn xung quanh cô. Sách ở mọi nơi, xếp thành hàng ngăn nắp trên những cái kệ cao từ sàn tới trần nhà. Trần nhà cao hai tầng, một ban công tầng trên cho phép nhìn thấy phòng trưng bày ở tầng hai. Một hàng bìa sách đủ màu sắc chói lọi như đỏ, vàng, xanh, nâu khiến cho những cặp mắt được thỏa thuê ngắm nhìn, trong khi mùi hương tuyệt vời của giấy bìa, giấy da và da thuộc sực nức gần như làm Amanda háo hức. Mùi hương thoang thoảng tinh tế của lá trà cứ phảng phất trong không khí. Đối với bất kỳ ai yêu thích việc đọc sách thì nơi này thật sự là thiên đường.
Những người mượn và mua sách xếp thành nhiều hàng đứng chờ ở mấy quầy hàng chất đầy những quyển danh mục và tiểu thuyết. Những cuộn dây và giấy gói màu nâu quay liên hồi khi những người nhân viên gói hàng. Amanda đánh giá cao sự thành thạo của các nhân viên bán hàng khi họ nhanh nhẹn gói những chồng sách bằng giấy và dây buộc. Những đơn hàng lớn hơn được đóng trong những rương trà cũ thơm phức – à, đó là nguyên nhân có mùi trà – và được những người phục vụ khiêng ra ngoài xe ngựa hoặc xe chở hàng.
Oscar Fretwell mang vẻ mặt tức cười tội nghiệp khi quay lại chỗ cô. “Tôi tin là chuyện ấy đã ổn thỏa,” anh ta nói với Amanda bằng một giọng thì thầm bí ẩn. “Tôi bảo người bán hàng phải nhận cuốn sách theo tình trạng hiện tại– chúng tôi sẽ làm hết sức để sửa chữa nó lại. Tuy nhiên, tôi đã nói với bà Sandby rằng sau này bà ấy phải cố giữ mấy cuốn sách của chúng tôi cẩn thận hơn.”
“Anh nên gợi ý rằng chỉ đơn giản không dùng bột xoa tóc nữa thôi,” Amanda thì thầm lại, rồi họ nhìn nhau cười.
Fretwell gập cánh tay vẻ mời mọc. “Tôi hộ tống cô tới văn phòng anh Devlin nhé, cô Briars?”
Ý nghĩ gặp gỡ Jack Devlin một lần nữa khiến Amanda có cảm giác xốn xang, thích thú lạ thường pha lẫn lo âu. Viễn cảnh ở bên anh khiến cô cảm thấy bối rối và khích động đến kỳ lạ. Cô vươn thẳng vai và vịn vào cánh tay của Fretwell. “Vâng, chắc chắn rồi. Tôi nên bàn thảo với anh Devlin càng sớm càng tốt.”
Fretwell liếc nhìn cô với nụ cười bối rối. “Nghe như cô không thích anh Devlin thì phải.”
“Đúng thế. Tôi nhận thấy anh ta thật ngạo mạn và thủ đoạn.”
“Ừm.” Fretwell có vẻ cân nhắc cẩn thận về những lời của cô. “Anh Devlin có thể quá quyết đoán một chút khi anh ấy quyết tâm thực hiện một mục tiêu đặc biệt nào đó. Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo với cô không có người người chủ nào tốt hơn anh ấy ở Luân Đôn. Anh ấy tử tế với bạn bè và rộng lượng với tất cả những ai làm việc cho anh ấy. Mới đây anh ấy đã giúp một trong mấy tiểu thuyết gia của mình mua nhà, và còn luôn sẵn lòng chi trả cho những tấm vé nhà hát, hay tìm một bác sĩ chuyên khoa khi một trong mấy người bạn của anh ấy bị bệnh, hoặc là giúp họ bằng mọi cách để giải quyết những khó khăn riêng tư của họ …”
Trong khi Fretwell tiếp tục mở lời ca tụng ông chủ của mình, thì Amanda thầm thêm từ “kiểm soát” vào danh sách những tính từ cô gán cho Devlin. Dĩ nhiên người đàn ông này đã làm hết sức để khiến bạn bè lẫn người làm công cảm thấy mang nợ mình … sau đó anh ta có thể sử dụng những cảm giác mang ơn của chính họ để lợi dụng họ.
“Tại sao và làm thế nào mà anh Devlin thành một chủ một nhà xuất bản?” cô hỏi. “Anh ta không giống chút nào với những nhà xuất bản khác mà tôi biết. Tức là, anh ta dường như không giống kiểu người ham đọc sách.”
Tiếp đó là một sự ngập ngừng kỳ lạ, và Amanda nhận thấy từ vẻ mặt của Fretwell rằng có một số chuyện riêng tư thú vị liên quan tới quá khứ bí ẩn của Devlin. “Có lẽ cô nên hỏi anh Devlin ‘tại sao và làm thế nào’,” cuối cùng Fretwell nói. “Nhưng tôi có thể nói cho cô biết chuyện này: anh ấy rất thích đọc sách, và hết sức tôn trọng văn hóa viết. Anh ấy sở hữu năng nhận biết rất giỏi những điểm mạnh đặc trưng của một tác giả và khuyến khích anh ta hay cô ta phát huy hết thế mạnh tiềm ẩn để vươn tới thành công.”
“Nói cách khác, anh ta thúc ép họ để tạo ra lợi nhuận,” Amanda nói khô khốc.
Nụ cười của Fretwell chứa đựng đầy ẩn ý châm chọc. “Chắc cô Briars không phản đối về việc tạo ra lợi nhuận”
“Chỉ khi nào nghệ thuật bị hy sinh vì lợi ích thương mại mà thôi, anh Fretwell.”
“Ồ, tôi nghĩ cô sẽ hiểu rằng anh Devlin hết sức tôn trọng quyền tự do sáng tác,” anh ta hấp tấp nói.
Họ đi tiếp tới phía sau tòa nhà và leo lên một cầu thang được chiếu sáng bởi những cửa sổ áp mái nối tiếp nhau. Nội thất của tòa nhà Devlin dường như cũng tương tự với bên ngoài bởi vì nó không những tiện nghi mà còn quyến rũ, với những đồ đạc trang trí có chất lượng tốt. Những căn phòng khác nhau mà họ đi ngang qua được sưởi ấm bởi những lò sưởi và ống khói, bệ lò sưởi được làm từ đá cẩm thạch có vân, sàn nhà phủ thảm dày. Vốn nhạy cảm với bầu không khí xung quanh, Amanda nhận thấy những nhân viên trong xưởng đóng sách và xưởng in đều làm việc trong một bầu không khí vui vẻ.
Fretwell dừng lại trước cánh cửa gỗ đặc biệt và nhướng hai lông mày dò hỏi. “Cô Briars, cô có muốn xem bộ sưu tập sách hiếm của chúng tôi không?”
Amanda gật đầu và theo anh ta vào trong. Cánh cửa mở ra để lộ một căn phòng với những bức tường phần lớn là những kệ sách đóng bằng gỗ dái ngựa liền kề nhau được lắp những cánh cửa kính viền chì. Tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao tô điểm cho trần nhà những hoa văn lớn tương xứng với tấm thảm Aubusson dày trải trên sàn nhà.
“Tất cả mấy cuốn sách này đều được bày bán sao?” Amanda hỏi giọng nghèn nghẹt, cảm thấy cứ như cô bước vào một căn phòng chứa kho báu của nhà vua.
Fretwell gật đầu. “Cô sẽ tìm thấy mọi loại sách từ sách cổ tới động vật học. Chúng tôi có một sưu tập phong phú bao gồm những bản đồ cổ và những biểu đồ thiên văn học, cả những bản gốc lẫn bản viết tay …” Anh ta chỉ tay xung quanh, như thể những hàng sách rộng lớn này đã tự nói lên mọi thứ.
“Tôi sẽ rất thích được giam mình trong đây cả tần,” cô bốc đồng nói.
Fretwell bật cười và dẫn cô ra khỏi phòng. Họ lên thêm một tầng nữa để đến một dãy phòng làm việc. Trước khi Amanda kịp ổn định lại tâm trạng xôn xao bất chợt của mình, thì Fretwell đã mở cánh cửa gỗ dái ngựa và đẩy nhẹ cô qua ngưỡng cửa. Những ấn tượng ập đến với cô … cái bàn làm việc đồ sộ, lò sưởi lát cẩm thạch to lớn và những chiếc ghế bọc da bên cạnh, không gian nam tính thanh lịch cùng với giấy dán tường kẻ sọc màu nâu sẫm. Ánh sáng mặt trời tràn qua dãy khung cửa sổ cao hẹp. Căn phòng có mùi da thuộc và giấy in, quyện với mùi thơm tự nhiên thoang thoảng của thuốc lá.
“Rốt cuộc,” một giọng nói trầm trầm quen thuộc, phảng phất cả nét cười cợt vang lên, và Amanda nhận ra Devlin lấy làm thích thú bởi sự thật cuối cùng thì cô đã tới gặp anh ta. Nhưng cô chẳng có sự lựa chọn nào hết, phải vậy không?
Devlin cúi đầu với một cử chỉ vừa trịnh trọng vừa chế giễu, và anh chợt cười toe toét khi tia nhìn màu xanh rà soát khắp người cô. “Cô Briars thân mến của tôi,” giọng điệu của anh bằng cách nào đó đã xóa hết vẻ chân thật trong lời nói, “chưa bao giờ tôi trải qua một buổi sáng dài đến thế này, vì mong chờ cô đến. Tôi gần như không thể kiềm chế mình lao ra đứng ngoài đường để đợi cô.”
Cô quắc mắt nhìn anh. “Nếu có thể, tôi muốn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề của chúng ta rồi để tôi còn về.”
Devlin toét miệng cười như thể cô nói điều gì đó thú vị lắm chứ không phải là những lời chua cay. “Cô lại ngồi gần ngọn lửa đi,” anh dỗ ngọt.
Ánh lửa rực rỡ phía sau bức màn bằng sắt mạ vàng trông thật mời gọi. Sau khi cởi nón,áo khoác và để chúng lên cánh tay đang chờ đợi của Oscar Fretwell, Amanda tự ngồi xuống một cái ghế da.
“Cô uống chút gì với tôi chứ?” Devlin mời với tất cả sự quyến rũ và quan tâm. “Tôi thường uống cà phê vào giờ này.”
“Tôi thích trà hơn,” cô nói ngắn gọn.
Devlin liếc nhìn Fretwell với đôi mắt màu xanh lấp lánh. “Trà và một đĩa bánh quy ngọt,” anh nói với người quản lý, người ngay tức khắc biến mất và để họ lại một mình.
Amanda e dè liếc nhìn người nói chuyện cùng cô, và cảm thấy hai lòng bàn tay trở nên ươn ướt bên trong đôi găng tay da của mình. Thật không đúng đắn khi một người đàn ông lại đẹp trai quá mức ấn tượng đến vậy, đôi mắt xanh của anh thậm chí còn đẹp lạ lùng hơn là cô từng nhớ, mái tóc đen của anh cắt vừa đủ để lộ mớ tóc dày hơi gợn sóng. Thật là lạ khi một người đàn ông cao to, cường tráng đến thế mà lại có lòng yêu thích sách. Anh trông không giống một học giả, cũng không giống kiểu người ở trong phòng làm việc, thậm chí trong một phòng to lớn như phòng này.
“Anh có một tòa nhà lộng lẫy thật, anh Devlin,” cô nói. “Không nghi ngờ gì là mọi người đều nói với anh như vậy.”
“Cám ơn cô. Nhưng nơi này cũng chưa thật đúng những dự định sau này. Tôi chỉ vừa bắt đầu thôi.” Devlin ngồi xuống cạnh cô và duỗi thẳng đôi chân dài ra phía trước, ngắm nghía hai mũi giày đen bóng loáng của mình. Anh ta ăn mặc cũng chỉnh tề như tối qua, một chiếc áo khoác hợp mốt nhưng đơn giản mở đằng trước, cùng với quần len xám đồng bộ.
“Vậy tất cả việc kinh doanh này còn tiến xa đến đâu?” cô hỏi trong khi băn khoăn anh còn muốn thêm gì nữa.
“Năm nay tôi sẽ mở thêm nửa tá cửa hàng trong cả nước. Trong hai năm nữa tôi sẽ tăng gấp ba lần con số đó. Tôi sẽ thu mua mọi tờ báo đáng được sở hữu, và còn nhiều tờ tạp chí khác nữa mà tôi nhắm vào nó.”
Amanda tất nhiên không thể bỏ qua sự thật rằng một địa vị như thế sẽ đi kèm theo một quyền lực xã hội và chính trị đáng nể. Cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông trẻ có khuôn mặt cứng rắn ngồi trước cô với chút băn khoăn. “Anh rất có tham vọng,” cô nhận xét.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng. “Cô thì không à?”
“Không, không chút nào.” Cô ngừng lại để suy xét vấn đề này một cách cẩn thận. “Tôi không có tham vọng to tát về sự giàu sang hay thế lực. Tôi chỉ ao ước được an toàn và thoải mái, và có lẽ một ngày nào đó sẽ đạt đến sự thành công nhất định trong nghề nghiệp của mình.”
Cặp chân mày anh hơi nhướn lên. “Cô không nghĩ giờ đây mình đã thành công rồi à?”
“Chưa đâu. Tôi còn thấy rất nhiều lỗi trong tác phẩm của mình.”
“Tôi không thấy v,” anh dịu dàng nói.
Amanda không thể ngăn được một màu hồng lan lên từ cổ họng khi cô bị tia nhìn chăm chú của anh chiếm giữ. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để sự bình tĩnh của mình không biến mất. “Cứ tán dương tôi như anh muốn, anh Devlin,” cô nói. “Tôi sẽ không mềm lòng chút nào. Tôi chỉ có một mục đích cho cuộc gặp anh hôm nay – và đó là để thông báo với anh rằng tôi sẽ không bao giờ đồng ý với kế hoạch xuất bản cuốn Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo của anh.”
“Trước khi cô cự tuyệt,” anh lịch sự đề nghị, “sao cô không nghe tôi nói hết? Tôi có một đề nghị mà cô sẽ thấy thú vị.”
“Rất tốt.”
“Trước tiên tôi muốn xuất bản cuốn Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo theo dạng tiểu thuyết dài tập.”
“Một bộ tiểu thuyết dài tập,” Amanda lặp lại tỏ vẻ không tin. Cô cảm thấy bị xúc phạm bởi ý tưởng ấy, khi những bộ tiểu thuyết dài tập đều đồng loạt được coi là thua xa bộ tiểu thuyết chuẩn gồm ba cuốn về chất lượng lẫn tầm quan trọng. “Anh không thể có ý định sẽ in từng tập phát hành hàng tháng như một trong mấy tờ tạp chí của anh được!”
“Và sau khi tập cuối cùng được xuất bản,” Devlin đều giọng nói tiếp, “tôi sẽ lại in nữa, lần này sẽ là một ấn phẩm bao gồm ba tập, với bìa vải,những trang minh họa, bản khắc gỗ, và viền sách mạ vàng.”
“Sao không đơn giản chỉ xuất bản nó theo cách đó ngay từ đầu? Anh Devlin, tôi không phải người tiểu thuyết nhiều tập, và cũng không hy vọng trở thành như vậy.”
“Phải, tôi biết.” Dù Devlin có vẻ thoải mái, anh chồm người ra trước và nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt xanh lấp lánh sự hăng hái và nhiệt tình. “Khó mà trách cô có thái độ đó. Có rất ít những bộ tiểu thuyết dài tập mà tôi từng đọc lại đủ hay để thu hút sự quan tâm của công chúng. Và đòi hỏi phải có một văn phong thật đặc biệt … mỗi kỳ xuất bản phải độc lập, kèm theo phần kết thúc hồi hộp khiến độc giả trông chờ vào tập tiếp theo. Một nhiệm vụ không dễ dàng gì đối với bất kỳ tác giả nào.”
“Tôi không thấy Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo hợp với kiểu đó chút nào,” Amanda nói có vẻ không tán thành.
“Vậy mà có đấy. Có thể dễ dàng chia nó ra thành một tập gồm ba mươi trang, với những đoạn cao trào để khiến cho mỗi tập thật thú vị. Bỏ ra một chút công sức, tôi với cô có thể chỉnh sửa nó sao cho hợp với cấu trúc của tiểu thuyết nhiều tập.”
“Anh Devlin,” Amanda nói một cách mạnh mẽ, “Ngoài việc tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào để được biết đến như một tác giả viết truyện nhiều tập, tôi khó mà bị mê mẩn bởi cái viễn cảnh anh làm biên tập viên cho tôi. Tôi cũng không sẵn lòng mất thời gian để chỉnh sửa cuốn tiểu thuyết mà tôi chỉ được trả có mười bảng cỏn con ấy.”
“Tất nhiên.” Trước khi Devlin nói tiếp, Fretwell đã bước vào phòng mang theo một khay trà bằng bạc.
Sau khi đặt cái khay lên chiếc bàn nhỏ kế bên ghế Amanda, Fretwell rót trà vào một cái tách bằng sứ Trung Quốc, rồi chỉ vào cái đĩa chứa sáu cái bánh quy nhỏ ngon tuyệt. Những vụn đường óng ánh ngon mắt trên bề mặt mỗi cái bánh. “Mời cô dùng thử một cái, cô Briars,” anh ta gợi ý.
“Cám ơn anh, nhưng thôi ạ,” Amanda tiếc nuối nói và mỉm cười sau lưng anh ta khi anh ta cúi người chào rồi rời khỏi phòng một lần nữa. Cô cởi đôi găng tay một cách khéo léo và đặt chúng lên cạnh ghế. Cô bỏ sữa và đường vào tách trà, khuấy lên rồi thong thả nhấp nháp nó. Vị trà ngọt ngào, đậm đà, và cô nghĩ nếu ăn kèm với một cái bánh quy thì mới ngon làm sao. Tuy nhiên, với thể trạng tiêu hóa chậm như cô, thì dùng thêm một viên kẹo hay cái bánh nhân hoa quả dường như sẽ làm tất cả quần áo của cô càng chật hơn vào ngày mai. Chỉ có một cách giữ eo cô tương đối thon thả là tránh ăn đồ ngọt và thường xuyên đi bộ nhanh.
Đáng bực mình là người đàn ông kế bên dường như đọc thấu ý nghĩ của cô. “Cô ăn bánh đi,” anh chậm rãi nói. “Nếu cô lo lắng về ngoại hình của mình, thì bảo đảm với cô là ngoại hình của cô đẹp toàn diện. Tôi, thay mặt mọi người, thấy thế.”
Amanda tràn ngập xấu hổ và bực bội. “Tôi tự hỏi sẽ mất bao lâu trước khi anh nói về chủ đề khó chịu của tối hôm đó!” Với lấy một cái bánh, cô cắn chiếc bánh ngọt và giận dữ nhìn anh.
Devlin ngoác miệng cười và chống hai khuỷu tay lên đầu gối, rồi nhìn cô chăm chú. “Chắc chắn không phải là khó chịu.”
Cô nhai cái bánh một cách nóng nảy và suýt sặc khi uống ngụm trà nóng. “ải, nó có đấy! Tôi bị lừa gạt và gạ gẫm, và tôi sẽ không thích gì hơn là quên phứt mọi chuyện đi.”
“Ồ, tôi sẽ không để cô quên đâu,” anh quả quyết với cô. “Nhưng về chuyện cô bị gạ gẫm … đâu phải cứ như là tôi nhảy xổ vào người cô từ trong bóng tối. Mà cô chào đón tôi gần như ở mỗi bước đi ấy chứ.”
“Anh không phải người như tôi nghĩ! Và tôi cũng định tìm hiểu chính xác tại sao bà Bradshaw âm mưu đưa anh đến thay vì người mà bà ấy nên cử đến. Ngay sau khi tôi rời khỏi cái tòa nhà này, tôi sẽ đi thẳng đến chỗ bà Bradshaw để yêu cầu giải thích.”
“Vậy để tôi làm việc đó.” Cho dù giọng nói của anh vẫn bình thường, nhưng tỏ ý rõ ràng là anh không để cô có cơ hội tranh cãi. “Tôi cũng định tới thăm bà ấy hôm nay. Cô chẳng có lý do gì phải mạo hiểm danh tiếng của mình bằng cách bị bắt gặp tới nhà chứa của bà ấy. Trong bất kỳ tình huống nào, bà ấy cũng sẽ giải thích với tôi nhiều hơn là với cô.”
“Tôi đã biết bà ấy sẽ nói gì rồi.” Những ngón tay của Amanda giữ chặt quanh tách trà sứ ấm áp. “Bà Bradshaw rõ ràng là lấy chúng ta ra làm trò cười.”
“Để rồi xem.” Devlin đứng dậy và đi về hướng lò sưởi, gạt tấm che mạ vàng lên để sắp xếp lại mấy khúc củi bằng thanh cời sắt. Ngọn lửa lại cháy bùng lên, tỏa ra một hơi ấm dễ chịu vào không khí.
Amanda sững sờ bởi hình dáng của anh ta. Dường như, trong ánh sáng rực rỡ chói lòa của ngọn lửa, vẻ ung dung tự tin của anh được cân bằng bởi một điều gì đó mà cô chưa nhìn thấy ở anh trước đây, một sự kiên trì chắc chắn không có giới hạn. Cô biết anh là loại người sẽ ve vãn, tán tỉnh, tranh luận, có lẽ còn bắt nạt và đe dọa bất cứ ai dám ngán chân, cản trở anh có được những gì anh muốn. Với một nửa dòng máu Ai Len, không được xuất thân từ gia đình quyền quý thì cho dù với vẻ ngoài và những ưu điểm của anh … anh hẳn đã rất vất vả để leo lên được vị trí thành đạt như thế này. Devlin chắc chắn phải lao động và hy sinh rất nhiều. Giá mà anh không phải là một tên phóng đãng tự mãn đến mức bực mình, thì cô sẽ thấy anh có rất nhiều điểm để khâm phục.
“Mười bảng cỏn con,” anh nói, nhắc cô nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của h về tiền công cô được trả cho cuốn tiểu thuyết chưa được xuất bản. “Và một bản hợp đồng tiền nhuận bút nếu cuốn sách này được xuất bản?”
Amanda cười nhăn nhó và nhún vai. “Tôi biết có ít cơ may nhận được bất cứ gì. Nhiều tác giả chẳng có cách gì khiến một nhà xuất bản chịu trách nhiệm về phí tổn của anh ta. Tôi hoàn toàn đoán trước rằng ông Steadman tuyên bố rằng không có lãi, bất kể doanh số bán ra như thế nào.”
Gương mặt của Devlin chợt không có chút cảm xúc nào. “Mười bảng không phải một số tiền ít cho một cuốn tiểu thuyết đầu tay. Tuy nhiên, tác phẩm của cô hiện giờ đáng giá hơn thế nhiều. Dĩ nhiên là tôi chẳng trông mong có được sự hợp tác của cô nếu không đề nghị trả cô một khoản tiền phù hợp cho Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo.”
Amanda rót thêm trà vào tách, hết sức ra vẻ thờ ơ tột cùng trong cuộc nói chuyện. “Tôi tự hỏi, anh cho khoản tiền bao nhiêu là ‘phù hợp’?”
“Xét đến sự công bằng và mối quan hệ làm ăn tốt đẹp, tôi sẵn sàng trả cho cô năm ngàn bảng để được quyền xuất bản Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo như tôi đã nêu, đầu tiên là dưới dạng tiểu thuyết nhiều tập và sau đó là tác phẩm ba tập. Tôi cũng sẽ trả trước cho cô toàn bộ số tiền, chứ không chia ra trả từng tháng.” Anh nhướn một bên lông mày sậm dò hỏi. “Cô nghĩ sao về chuyện đó?”
Amanda suýt đánh rơi cái muỗng. Cô lóng ngóng khuấy thêm một ít đường trong tách trà với vài nhịp khuấy run rẩy trong khi đầu óc cô chấn động. Năm ngàn bảng… số tiền gần gấp đôi số cô được trả cho cuốn tiểu thuyết gần đây nhất của mình. Mà đây lại cho tác phẩm hầu như đã hoàn thành rồi.
Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch dội vào lồng ngực với những nhịp đập gấp gáp. Lời đề nghị dường như quá có lợi để là thật … ngoại trừ cô sẽ mất rất nhiều tiếng tăm nếu cuốn tiểu thuyết này phát hành theo kiểu truyện dài tập. “Tôi nghĩ lời đề nghị của anh thật đáng suy xét,” cô thận trọng nói, “dù tôi không quan tâm với ý tưởng được biết đến như một tác giả tiểu thuyết tạp chí.”
“Vậy thì cho phép tôi cho cô thêm vài con số để cô suy nghĩ kỹ lại, cô Briars. Tôi đoán chừng cô đã bán đư̖ ba ngàn bản cuốn tiểu thuyết mới nhất của cô –”
“Ba ngàn năm trăm,” Amanda nói với một chút phòng thủ.
Devlin gật đầu với nụ cười vương trên khóe miệng anh. “Con số ấn tượng cho một bộ tiểu thuyết ba tập. Tuy nhiên, nếu cô để tôi xuất bản theo từng kỳ, thì chúng ta sẽ bắt đầu in cỡ mười ngàn bản, và tôi hoàn toàn mong đợi nó sẽ tăng gấp đôi vào tháng tiếp theo. Vào kỳ phát hành cuối cùng, tôi sẽ cho in khoảng sáu mươi ngàn bản. Không, cô Briars, tôi không đùa đâu – tôi luôn tỉnh táo khi bàn chuyện làm ăn. Chắc cô đã nghe về Dickens trẻ tuổi rồi chứ, phóng viên của mục Bản tin thời sự buổi tối ấy? Anh ta và nhà xuất bản của mình, Bentley, đang bán ít nhất là một trăm ngàn bản mỗi tháng cho cuốn The Pickwick Papers.”
“Một trăm ngàn bản,” Amanda lặp lại, không cần che giấu sự ngạc nhiên của mình. Dĩ nhiên, cô và mọi người trong giới văn chương ở London này đã quen thuộc với Charles Dickens, khi bộ tiểu thuyết Pickwick của anh ta đã làm công chúng say mê vì tính vui nhộn và hài hước của nó. Mỗi một số đều được săn đón điên cuồng bởi những đại diện bán sách trên Magazine Day, trong khi đó những lời nói châm biếm và thành ngữ trong tác phẩm được trao đổi trong quán rượu và quán cà phê. Những chủ tiệm sách để những bản Pickwick ở sau quầy để đọc cùng với khách hàng. Nam sinh nhét mấy số báo giữa những trang sách ngữ pháp của họ, bất kể những lời quở trách nghiêm khắc mà họ nhận được khi bị bắt quả tang. Dù công chúng phấn khích với Pickwick, song, Amanda không nghĩ rằng doanh số bán ra của Dickens lại cao đến thế.
“Anh Devlin,” cô tư lự nói, “tôi chưa bao giờ bị cho là khiêm tốn, dối trá hay những điều tương tự. Tôi biết là một tác giả, tôi có khả năng nhất định. Nhưng tác phẩm của tôi không thể sánh được với tác phẩm của ông Dickens. Văn phong của tôi không dí dỏm, mà tôi cũng không thể bắt chước anh ta –”
“Tôi không muốn cô bắt chước ai hết. Tôi muốn xuất bản một tiểu thuyết nhiều kỳ được viết theo phong cách của cô, cô Briars … một cái gì đó sâu sắc và lãng mạn. Tôi hứa với cô, công chúng sẽ trung thành dõi theo Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo sít sao như họ đọc những bộ tiểu thuyết hài hước.”
“Anhthể hứa một việc như thế,” Amanda nói.
Hàm răng trắng của Devlin sáng lên bởi một nụ cười bất chợt. “Đúng là không thể. Nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm nếu cô đồng ý. Dù việc này có thành công hay không, thì cô Briars, cô cũng sẽ có tiền trong tay … và cô sẽ tự do dành hết quãng đời còn lại để viết những cuốn tiểu thuyết ba tập, nếu như đó là ước mơ của cô.”
Anh khiến Amanda giật bắn mình vì nghiêng người qua ghế cô, chống tay lên tay cầm của chiếc ghế gỗ dái ngựa. Cho dù muốn, cô cũng không thể đứng lên mà không làm cơ thể cô chạm vào anh. Cô cảm thấy đôi chân anh chạm nhẹ vào phía trước váy của cô. “Đồng ý đi, Amanda,” anh tán tỉnh. “Cô sẽ không bao giờ hối tiếc.”
Amanda khó nhọc ngả người tựa vào lưng ghế. Cặp mắt xanh hút hồn của Devlin trên gương mặt nam tính đẹp hoàn hảo đến mức như được lấy ra từ trong tranh hay tượng điêu khắc. Không có chút gì là quý tộc trong dáng vẻ của anh. Anh mang vẻ trần tục, gợi cảm mà không thể phớt lờ đi được. Nếu như anh giống một thiên thần, thì sẽ là một thiên thần sa ngã.
Cả cơ thể cô dường như rộn ràng đáp lại anh. Cô hít vào mùi hương say mê của da thịt anh, mùi vị đàn ông mãi mãi ở trong trí nhớ của cô. Anh khiến cô khó mà nghĩ được thông suốt, khi tất cả thứ cô muốn là áp sát cơ thể mình vào cơ thể anh và trượt tay bên dưới lớp quần áo của anh. Ở đâu đó trong tâm trí mình, cô tuyệt vọng nhận ra rằng cuộc gặp gỡ với anh hoàn toàn không có tác dụng làm im lặng những ham muốn thể xác không mong muốn của cô
Nếu cô nhận lời anh, thì cô sẽ phải gặp anh, nói chuyện với anh, và bằng mọi giá che giấu những phản ứng phản bội của bản thân đối với anh. Không có gì đáng tội nghiệp, nực cười hơn là một cô gái già bấn loạn theo đuổi một người đàn ông đẹp trai – hình mẫu này là kiểu thường xuất hiện trong những vở hài kịch và những cuốn sách. Cô không được để mình bị rơi vào tình cảnh như thế.
“Tôi e là không thể,” Amanda nói với ý định dùng một giọng điệu chối bỏ quyết liệt. Thay vào đó, giọng nói của cô lại hụt hơi đến mức bực mình. Cô cố tránh nhìn anh, nhưng anh đang đứng lù lù ngay trước mặt cô, khuôn mặt và thân thể anh dường như đã choán hết tầ của cô. “Tôi … tôi cảm thấy có một lòng trung thành nhất định với ông Sheffield, người xuất bản hiện thời của tôi.”
Nụ cười nhẹ của anh không có chút gì là tán tụng. “Tin tôi đi,” anh chế giễu, “Sheffield biết nhiều hơn là việc dựa dẫm vào lòng trung thành của những tác giả. Anh ta sẽ không ngạc nhiên về việc cô ra đi.”
Amanda quắc mắt nhìn anh. “Anh đang ám chỉ rằng tôi có thể bị mua chuộc ư, anh Devlin?”
“Tại sao không, phải đấy, cô Briars, tôi cho là có.”
Cô thật muốn cho anh thấy là anh đã sai. Nhưng ý nghĩ về năm ngàn bảng quá cám dỗ để cưỡng lại. Lông mày của cô nhíu lại. “Anh sẽ làm gì nếu tôi bác bỏ lời đề nghị của anh?” cô hỏi.
“Đằng nào tôi cũng sẽ xuất bản sách của cô, và tôn trọng bản thỏa thuận ban đầu của cô với Steadman. Cô sẽ vẫn kiếm ra tiền, cô gái ngọt ngào à. Nhưng chẳng có nhiều như mức đó đâu.”
“Còn về lời đe dọa nói cho mọi người biết của anh về cái đêm chúng ta …” Những từ ngữ rối tung lên và dồn lại nghẹn cứng nơi cổ họng Amanda. Cô nuốt khan và nói tiếp. “Anh vẫn định hăm dọa tôi với sự thật anh và tôi –”
“Suýt nữa đã làm tình ư?” anh gợi ý dùm, và nhìn cô chăm chú theo cái cách khiến mặt cô nhức nhối vì hơi nóng.
“Không có gì liên quan đến yêu đương ở đây,” cô bật lại.
“Có lẽ là không,” anh thừa nhận và cười nhẹ. “Nhưng đừng để chúng ta khiến cuộc thương lượng tệ đến mức đó, cô Briars. Sao cô không đơn giản đồng ý lời đề nghị của tôi để tôi khỏi phải nhờ vào mấy biện pháp khủng khiếp ấy nhỉ?”
Amanda mở miệng định hỏi câu khác thì chợt cánh cửa rung lên vì tiếng đập mạnh của nắm đấm, hoặc có lẽ là của một chiếc giày.
“Ngài Devlin,” giọng nói nghèn nghẹn của Oscar Fretwell vang lên. “Ngài Devlin, tôi dường như không thể - ối!”
m thanh của trận ẩu đả và cơ thể vận lộn vọng qua cánh cửa. Nụ cười của Devlin nhòa dần, và anh quay người khỏi Amanda với vẻ đột nhiên cau có. “Cái quái gì …?” anh lầm bầm, và sải bước dài về phía cánh cửa. Anh chợt khựng lại khi cánh cửa gỗ dái ngựa bật mở tung ra, hiện ra một quý ông to lớn, khuôn mặt giận dữ với bộ quần áo đẹp nhàu nhĩ và bộ tóc giả màu nâu đội lch. Có mùi chua tỏa ra từ hắn ta, thậm chí còn nồng nặc bay đến tận chỗ Amanda ngồi. Cô nhăn mũi ghê tởm, tự hỏi làm sao mà một người đàn ông có thể say xỉn đến thế này vào lúc sáng sớm.
“Devlin,” hắn ta hét rống lên khiến cái quai hàm béo bệu run lên vì phẫn nộ, “Tao đã dồn được mày vào đường cùng như một con cáo rồi, mày sẽ không chạy thoát khỏi tao được đâu! Mày sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!”
Ngay phía sau hắn, Fretwell cố giằng ra khỏi người đàn ông lực lưỡng đi cùng, tên này trông như kiểu dân giang hồ được thuê. “Ngài Devlin,” Fretwell thở hổn hển, “cẩn thận đấy. Đây là Ngài Tirwitt … người mà … ờ, ông ta hình như cho rằng mình đã bị phỉ báng trong cuốn sách của bà Bradshaw –”
Tirwitt đóng sầm cánh cửa trước mặt Fretwell và quay về phía Devlin, tay vung vẩy cây ba toong bằng bạc nặng. Lập cập, hắn ấn vào một cái chốt được giấu trên tay cầm, và một lưỡi dao hai lưỡi bật ra từ cuối cây gậy, biến nó thành một vũ khí chết người. “Mày là đồ ma quỷ dưới địa ngục,” hắn hằn học nói, cặp mắt sẫm màu, ti hí lóe lên trên khuôn mặt đỏ bừng khi hắn ta nhìn chòng chọc vào Devlin. “Tao sẽ trả thù mày và đồ chó cái hiểm độc Bradshaw kia. Với mỗi một từ mày xuất bản về tao, tao sẽ cắt mày ra từng miếng, và đem thịt mày cho –”
“Ngài Tirwitt đúng không?” ánh nhìn chăm chú sắc bén của Devlin khóa chặt trên gương mặt béo phệ của hắn ta. “Nếu ông bỏ cái thứ chết tiệt kia đi, chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề của ông như những người có lý trí. Nếu ông không để ý, thì có một quý cô hiện diện ở đây. Chúng ta sẽ để cô ấy đi, và sau đó –”
“Bất cứ con đàn bà nào được thấy ở cùng mày thì đếch phải là quý cô,” Tirwitt cười khẩy, chỉ trỏ lung tung bằng cây gậy có lưỡi dao ở đầu. “Tao sẽ không đặt con ả này ở vị trí cao hơn con điếm Gemma Bradshaw ấy.”
Vẻ lạnh lẽo chết người xuất hiện trên gương mặt Devlin, và anh bước tới phía trước, dường như chẳng quan tâm đến sự đe dọa của cây gậy.
Amanda hấp tấp xen vào. “Này anh Devlin,” cô mạnh dạn nói, “tôi thấy màn biểu diễn này xuất sắc đấy. Có phải đây đại loại là màn hài kịch anh sắp đặt sẵn để cố dọa tôi sợ mà ký vào bản hợp đồng không? Hay là anh có thói quen đón tiếp những kẻ điên khùng trong văn phòng vậy?”
Đúng như cô dự tính, sự chú ý của Tirwitt bị thu hút về phía cô. “Nếu tao có bị điên khùng,” hắn gầm gừ, “thì chỉ do cuộc sống của tao đã bị phá hoại đến cùng cực. Tao bị biến thành trò cười cho thiên hạ vì những lời dối trá đầy xấu xa và không tưởng mà tên khốn này đã xuất bản. Hủy hoại cuộc đời của người ta chỉ vì lợi nhuận … hừ, giờ đến lúc phải cho hắn nếm mùi bị trừng phạt rồi!”
“Tên ông chưa bao giờ được đề cập trong sách của bà Bradshaw,” Devlin bình thản nói. “Tất cả các nhân vật đều được giấu kín.”
“Có những chuyện riêng nhất định nào đó của tao đã bị tiết lộ một cách trơ trẽn … đủ nhiều để người ta xác định được đó là tao. Vợ tao đã bỏ đi, còn bạn bè cũng ruồng bỏ tao nốt … tao đã bị tước đoạt hết mọi thứ quan trọng.” Tirwitt thở nặng nhọc, cơn giận dữ điên cuồng của hắn tăng lên. “Giờ tao chả còn gì để mất,” hắn thì thào. “Và tao sẽ kéo mày xuống theo, Devlin.”
“Chuyện này thật nhảm nhí,” Amanda sẵng giọng ngắt lời. “Xét về thói cư xử này … nó thật lố bịch, thưa ngài. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cái kiểu cư xử xúc phạm thái quá như thế này bao giờ - tại sao à, tôi thật muốn đưa ngài vào cuốn sách của mình.”
“Cô Briars,” Devlin cẩn trọng nói, “đây là lúc tốt cho cô ngậm miệng lại đấy. Để tôi giải quyết việc này.”
“Không có gì để giải quyết cả!” Tirwitt thét lên, lao về phía trước như một con bò đực bị thương và lẹ làng vung thanh kiếm thành một vòng cung. Devlin nhảy tránh sang bên, nhưng không kịp trước khi con dao đâm trúng anh, xuyên thủng qua làn vải ghi lê và áo sơ mi của anh.
“Trốn ra đằng sau bàn đi,” Devlin quát Amanda.
Thay vì trốn đi Amanda lại lùi về bức tường, và kinh ngạc quan sát. Con dao chắc phải cực kỳ sắc bén, cô nghĩ, mới dễ dàng chém xuyên qua hai lớp vải áo. Một vệt đỏ thẫm nhanh chóng ngấm qua lớp vải. Devlin dường như không chú ý đến vết thương trên bụng anh khi thận trọng đi vòng quanh phòng.
“Ông đã thể hiện rõ ý của mình rồi,” Devlin nói bằng một giọng khe khẽ, ánh mắt anh khóa ánh mắt của người đàn ông kia. “Giờ hãy đặt cái đó xuống, nếu không thì ôớm thấy mình trong nhà tù Bow Street.”
Việc nhìn thấy máu hình như chỉ càng làm Ngài Tirwitt kích động muốn hành động thêm. “Tao chỉ vừa mới bắt đầu thôi,” hắn nặng nề nói. “Tao sẽ xẻo mày như một con ngỗng Giáng sinh trước khi mày phá hủy thêm bất kỳ cuộc đời nào nữa. Mọi người sẽ cám ơn tao.”
Devlin nhảy lùi về sau bằng sự nhanh nhẹn đáng nể khi cây gậy chết chóc rít qua không khí một lần nữa, chỉ lệch khỏi anh một chút. “Mọi người cũng sẽ thấy cảnh ông đong đưa trong gió … họ luôn luôn thích một cảnh tượng treo cổ đúng nghĩa, đúng không?”
Amanda bị ấn tượng bởi sự nhanh trí của Devlin vào lúc như thế này. Thế nhưng, Ngài Tirwitt rõ ràng là đã phát cuồng đến nỗi không còn màng đến hậu quả về hành động của hắn. Hắn tiếp tục tận dụng lợi thế của mình, cây gậy rít lên và đâm mạnh khi hắn gắng sức cắt cho được một phần cơ thể của Devlin. Devlin lùi tới cái bàn, cảm thấy cạnh bàn chạm vào sau hông anh, và anh chụp lấy cuốn từ điển bằng da để sử dụng nó như một lá chắn. Lưỡi kiếm chém ngọt qua phần bìa, Devlin ném mạnh cuốn sách nặng trịch vào đối thủ. Xoay né sang bên, cú ném bị chệch hướng trúng đúng vai ngài Tirwitt, hắn hét lên một tiếng điên cuồng khi cảm nhận được sự đau đớn, rồi sau đó lao vào Devlin với cây gậy một lần nữa.
Trong khi hai người đàn ông ẩu đả nhau, Amanda cuống cuồng liếc nhìn quanh phòng, ánh mắt cô dừng lại trên những dụng cụ cời lửa bằng sắt gần lò sưởi. “Tuyệt vời,” cô thì thầm, nhanh nhẹn chụp thanh cời dài có cán bằng đồng.
Ngài Tirwitt quá mãi lo cố gắng giết người nên chẳng chú ý việc cô tiếp cận từ phía sau hắn. Nắm thanh cời bằng cả hai tay, Amanda nâng cái dùi cui dùng tạm lên. Cô giáng vào phía sau đầu hắn ta với đủ lực mà cô nghĩ là cần thiết. Ý định của cô là chỉ đánh bất tỉnh chứ không phải giết chết hắn. Song, vì không có quen với việc đánh đập, cú đầu tiên cô đập trúng nhưng không đủ mạnh. Đó là một cảm giác kỳ lạ, đánh trúng hộp sọ của một người đàn ông bằng một thanh cời. Hai bàn tay cô dội lại với sự lạ lùng, hơn là tiếng va chạm đáng sợ do hung khí gây ra. Trước sự kinh hoàng của cô, Ngài Tirwitt xoay người đối với cô, vẻ ngơ ngác xoắn trên mặt của hắn. Cây gậy run lên trong bàn tay múp míp. Amanda đập hắn lần nữa, lần này trúng vào trán, hắn khựng lại vào lúc cú đánh của cô trúng đích.
Ngài Tirwitt từ từ đổ sụp xuống sàn, mắt nhắm lại. Thả rơi thanh cời ngay tức thì, Amanda đứng đó với cảm giác choáng váng. Cô nhìn Devlin cúi xuống trên người đàn ông vừa ngã xuống.
“Tôi đã giết ông ta rồi sao?” cô run rẩy hỏi.