“Không, cô không giết hắn,” Devlin trả lời câu hỏi lo lắng của Amanda. “Tiếc thật, nhưng hắn sẽ sống.” Bước qua người đàn ông đang nằm bất tỉnh, anh lập tức sải bước dài đến cửa, và mở toang cửa để lộ ra gương mặt đầy mong đợi của tên côn đồ được thuê. Trước khi tên đó kịp phản ứng lại, Devlin đã tung nấm đ
ấm vào bụng hắn, khiến hắn kêu rên ầm ĩ và đổ sụp xuống sàn. “Fretwell,” Devlin gọi với giọng hầu như không thay đổi khiến người khác có thể cho rằng anh chỉ gọi người đến để yêu cầu một khay trà khác. “Fretwell, anh ở đâu?”
Người quản lý xuất hiện trong tích tắc, thở hổn hển vì gắng sức chạy và dẫn theo phía sau lưng là hai anh chàng to lớn lực lưỡng. Devlin rõ ràng cảm thấy yên tâm khi nhân viên của mình bình an vô sự.
“Tôi vừa báo với cảnh sát Bow street,” Fretwell nói không ra hơi, “và gọi thêm hai nhân viên nhà kho tới giúp giải quyết bọn …” Anh liếc nhìn tên côn đồ đáng tởm. “Bọn vô lại này,” rồi kết thúc với vẻ mặt nhăn nhó.
“Cám ơn,” Devlin mỉa mai đáp trả. “Anh làm tốt đấy, Fretwell. Tuy nhiên, có vẻ như cô Briars đã nắm chắc được tình hình.”
“Cô Briars ư?” Người quản lý ném cái nhìn hoang mang về phía Amanda, người đang đứng bên kia cơ thể nằm bẹp dí của Tirwitt. “Ý anh không phải nói cô ấy …?”
“Đánh văng óc hắn ra,” Devlin nói, và hai khóe miệng chợt giật lên với vẻ thích thú không kiềm chế nổi.
“Anh Devlin, trước khi anh tiếp tục lấy tôi ra làm trò hề,” Amanda nói, “có lẽ anh nên lo cho vết thương của mình trước khi bị chảy máu đến chết trước mặt chúng tôi đấy.”
“Trời đất!” Fretwell la lên khi nhìn thấy vết máu đang lan rộng thấm qua cái áo ghi-lê sọc-xám của Devlin. “Tôi sẽ đi gọi bác sĩ. Tôi không nhận ra tên điên này đã làm anh bị thương.”
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi,” Devlin nói một cách đơn giản. “Tôi không cần bác sĩ.”
“Tôi nghĩ là anh cần.” Mặt Fretwell trở nên tái mét khi nhìn chằm chằm vào chiếc áo đẫm máu của Delvin.
“Tôi sẽ xem vết thương,” Amanda nói chắc nịch. Sau tất cả những năm tháng chăm sóc người bệnh, cô đã không còn lúng túng khi nhìn thấy máu. “Anh Fretwell, anh sẽ lo việc dời Ngài Tirwitt ra khỏi văn phòng, trong khi tôi chăm sóc vết thương nhé.” Cô nhìn vào đôi mắt màu chàm của Devlin. “Anh làm ơn cởi áo ra, và ngồi xuống.”
Devlin làm theo, nhăn mặt khi rút cánh tay ra khỏi ống tay áo. Amanda đi tới giúp anh, đoán rằng cho tới bây giờ nhát chém bên sườn anh đã bắt đầu nóng như lửa. Ngay cho dù đơn thuần chỉ là một vết chém, nhưng nó cũng phải được rửa sạch. Có trời mới biết cây gậy này đã được sử dụng vào việc gì trước đó.
Amanda nhận lấy áo choàng từ anh và xếp gọn lại để trên thành ghế gần đó. Chất len vẫn còn giữ lại hơi ấm và mùi thơm của cơ thể anh. Mùi hương thơm ngát thật quyến rũ không thể lý giải nổi, tác dụng của nó gần giống như là thuốc gây mê, và trong một phút giây vô thức, Amanda đã bị cám dỗ vùi mặt vào những nếp áo đầy hương thơm say lòng người ấy.
Sự chú ý của Devlin đang nhắm vào hai nhân viên nhà kho khi họ dốc sức khiêng cơ thể bệ rạc của Ngài Tirwitt ra khỏi văn phòng. Người đàn ông rên rỉ phản đối khiến gương mặt Devlin biểu lộ vẻ cực kỳ hài lòng. “Tôi hy vọng tên khốn đó khi thức dậy sẽ đau đầu đến chết.” Anh cằn nhằn. “Tôi mong hắn—”
“Anh Devlin,” Amanda ngắt lời, và đẩy lùi anh ra sau cho đến khi anh ngồi xuống thành bàn làm việc gỗ dái ngựa, “anh kiềm chế lại đi. Chắc chắn là anh có cả đống từ ngữ thô lỗ gây ấn tượng mạnh, nhưng tôi thiệt tình chẳng muốn nghe tý nào.”
Hàm trăng trắng của Devlin sáng lên với một nụ cười thoáng qua. Anh ngồi im khi cô lần tay tháo chiếc cà vạt lụa màu xám, những ngón tay nhỏ nhắn của cô kéo mạnh chỗ nút thắt đơn giản. Khi cô kéo dây vải dài ấm áp ra khỏi cổ anh và bắt đầu mở khuy áo sơ mi, thì Amanda không thoải mái khi nhận thấy cái kiểu anh nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt xanh tràn đầy sự ấm áp và giễu cợt, chẳng cần hỏi cũng biết anh hết sức thích thú tận hưởng tình cảnh này đến thế nào.
Anh đợi cho đến khi Fretwell và mấy người trong kho ra khỏi phòng rồi mới lên tiếng. “Cô có khuynh hướng cởi đồ cho tôi, Amanda.”
Amanda ngừng lại ở khuy áo thứ ba của anh. Hai má cô đỏ lựng lên khi buộc mình trực tiếp tiếp nhận tia nhìn của anh. “Anh Devlin, xin đừng hiểu lầm lòng thông cảm của tôi với người bị thương là một mối quan tâm cá nhân đặc biệt . Tôi đã từng băng bó chân cho một con chó hoang mà tôi thấy trong làng. Tôi coi anh cũng ngang như nó thôi.”
“Thiên thần nhân từ của tôi,” Devlin thì thầm, sự thích thú đang nhảy múa trong mắt, và anh rơi vào im lặng khi cô tiếp tục cởi áo sơ mi của anh.
Amanda đã từng giúp ông bố bệnh tật của mình mặc và thay quần áo nhiều lần, cô hầu như không hề ngần ngại trong những chuyện như thế này. Tuy nhiên, đó là chuyện giúp một người thân bị bệnh. Còn việc cởi áo quần của một anh thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi lại là chuyện khác hẳn hoàn toàn.
Cô giúp anh ra khỏi chiếc áo ghi lê vấy đầy máu, và cởi nốt hàng nút sơ mi cho đến khi chiếc áo mở toang. Với từng centimet da lộ ra ngoài, Amanda cảm giác mặt mình nóng bừng hơn nữa.
“Để tôi,” Devlin nói, bỗng nhiên trở nên cộc lốc khi cô cầm lấy cổ tay áo sơ mi của anh. Anh khéo léo cởi nó ra, nhưng rõ ràng vết thương đã làm anh khó chịu. “Tên Tirwitt chết tiệt,” anh gầm gừ. “Nếu vết thương mà mưng mủ, thì tôi sẽ đi tìm hắn và—”
“Nó sẽ không mưng mủ đâu,” Amanda cắt ngang. “Tôi sẽ rửa sạch hoàn toàn và băng lại, chỉ trong một hai ngày là anh sẽ cử động lại bình thường,” Nhẹ nhàng, cô kéo áo sơ mi ra khỏi đôi vai rộng, làn da màu đồng của anh sáng lấp lánh trong ánh lửa. Cô cuộn chiếc áo vấy máu lại và dùng nó để thấm vết thương. Đó là một vết chém dài khoảng sáu inch, chỉ nằm dưới be sườn bên phải của anh. Đúng như Devlin đã nói, quả thật nó chỉ là một vết sướt, nhưng lại khá sâu. Amanda ấn lớp áo mềm mại chắc chắn vào vết cắt và giữ ở đấy.
“Cẩn thận,” Devlin dịu dàng nói. “Coi chừng cô làm hư chiếc váy của mình đó.”
“Sẽ giặt được mà,” cô nói với giọng thản nhiên. “Anh Devlin, anh có giữ vài loại rượu mạnh ở chỗ này không? Rượu bran đi chẳng hạn?”
“Rượu uýt ski. Ở trong tủ nhỏ kế bên kệ sách. Sao vậy, cô Briars? Bộ cô cảm thấy cần phải củng cố tinh thần khi nhìn thấy cơ thể để trần của tôi à?”
“Đúng là tự phụ hết chỗ nói,” Amanda nói, mặc dù cô không thể nhịn cười khi nhìn thẳng vào đôi mắt chòng ghẹo của anh. “Không, tôi định dùng nó để rửa vết thương thôi.”
Cô tiếp tục áp cuộn áo sơ mi vào bụng anh, cô đứng gần đến nỗi đầu gối trái của anh bị lạc vào giữa những lớp váy sột soạt của cô. Devlin bất động, không cố chạm vào cô, chỉ đơn thuần giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa ngồi của mình. Chiếc quần len xám căng ra, vừa khít quanh bắp đùi anh, và ôm sát lấy đường nét cơ bắp rắn chắc. Như để chứng minh mình không phải là mối đe dọa với cô, anh hơi ngã người ra sau, bàn tay to siết nhẹ cạnh bàn, cơ thể anh thả lỏng và giữ im.
Amanda cố không công khai nhìn thẳng vào anh, nhưng tính tò mò chết tiệt của cô lại không biết chừng mực. Devlin thật phong độ và đầy cơ bắp như một con hổ đen-vàng mà cô đã thấy ở triển lãm vườn bách thú. Khi không mặc quần áo, anh thậm chí còn có vẻ to lớn hơn, đôi vai rộng và thân trên dài hiện ra lồ lộ trước mặt cô. Những cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ, được bao phủ bởi lớp da dường như rắn rỏi nhưng đồng thời thật trơn láng. Cơ hoành của anh phân thành những múi cơ riêng biệt. Cô đã nhìn thấy những bức tượng và hình minh họa về cơ thể đàn ông, nhưng không có gì từ trước đến giờ có thể truyền tải được cảm giác ấm áp, sức mạnh mạnh mẽ, và đầy nam tính như thế này.
Và vì lý do nào đó, trong quá trình tạo ra tác phẩm nghệ thuật, người họa sĩ đã bỏ sót vài chi tiết hấp dẫn, như là chùm lông đen dưới cánh tay, núm vú đen nhỏ, và rải rác những sợi lông bắt đầu ngay dưới rốn và biến mất sau thắt lưng quần.
Amand vẫn còn nhớ sự nóng bỏng đặc biệt của da thịt anh, và cảm giác ngực mình ép vào làn da đàn ông mượt mà ấy. Trước khi Devlin có thể nhận ra bàn tay đột ngột run lên của cô, thì cô đã dịch chuyển ra khỏi anh và đi tới tủ đằng sau bàn làm việc. Cô tìm thấy một cái bình pha lê cổ thon chứa đầy chất lỏng màu hổ phách và nhấc nó lên.
“Rượu uýt ski đây hả?” cô vừa hỏi vừa đưa chiếc chai cho anh xem và anh gật đầu. Amanda tò mò nhìn chiếc bình thon cổ. Các quý ông theo như cô biết đều uống rượu poocto, xê rét, rượu vang ở đảo Mađêra, và bran đi, nhưng thứ chất lỏng đặc biệt này thật xa lạ đối với cô. “Chính xác là rượu uýt ski gì đây?”
“Rượu được làm từ lúa mạch nha,” giọng nói khá thô ráp của Devlin vang lên. “Cô có thể lấy dùm tôi một ly.”
“Không phải hơi sớm để uống r đấy chứ?” Amanda ngờ vực nói, rút ra chiếc khăn từ tay áo mình.
“Tôi là người Ai-len,” anh nhắc cô nhớ. “Hơn nữa, đây lại là một buổi sáng khó khăn.”
Amanda cẩn thận đổ khoảng một ngón tay thứ chất lỏng đó vào ly rồi thấm ướt khăn với lượng rượu đáng kể. “Được thôi, tôi hiểu—” cô mở miệng, rồi bất chợt rơi vào im lặng khi quay về phía anh. Đứng sau bàn làm việc, cô được tự do ngắm nhìn tấm lưng trần của anh, và cảnh tượng đó đột nhiên làm cô giật mình. Bờ vai rộng nở nang đầy vạm vỡ, tràn trề sinh lực được thu hẹp dần xuống phần thắt lưng. Tuy nhiên, làn da ở đó lằn những vết sẹo chằng chịt do những vết thương từ lâu … những vết sẹo còn lại từ những trận đòn tàn bạo. Thậm chí còn có vài lằn màu trắng nổi sần lên trên làn da tối màu xung quanh.
Devlin liếc nhìn qua vai, và cảm thấy cảnh giác vì sự im lặng bất chợt của cô. Đầu tiên đôi mắt xanh của anh có vẻ thắc mắc, nhưng hầu như ngay lập tức anh nhận ra cô đã thấy những gì. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng và kín bưng, những cơ bắp trên đôi vai cứng lại căng thẳng rõ rệt. Một bên chân mày anh hơi nhướn lên, và Amanda bị giật mình bởi nét mặt đầy kiêu hãnh gần giống như quý tộc của anh. Anh âm thầm thách thức cô buông ra lời nhận xét về chủ đề rõ ràng bị cấm kỵ đó. Khoác vẻ mặt đặc biệt ấy, anh dễ dàng có thể bị lầm tưởng là thành viên của tầng lớp quý tộc.
Amanda buộc mình tỏ ra bình thản, và cô cố nhớ đến mấy lời cuối mà anh nói về … chuyện một buổi sáng khó khăn. “Phải rồi,” cô nói giọng đều đều, đi vòng qua bàn với ly rượu uýt ski trong tay, “Tôi hiểu được chuyện anh không quen có người cố gắng ám sát mình trong văn phòng.”
“Không phải theo nghĩa đen,” anh nhăn nhó nói. Devlin có vẻ như dịu lại thấy cô không định hỏi về những vết sẹo. Anh nhận lấy ly uýt ski và uống một hơi.
Amanda bị mê hoặc bởi sự chuyển động trên chiếc cổ dài của anh. Cô muốn chạm vào cái hình trụ ấm áp ấy, và áp miệng mình vào chỗ vùng tam giác hõm vào ở cổ anh. Bàn tay để không của cô cuộn lại thành một nắm đấm cứng nhắc. Chúa ơi, cô phải cố trấn áp những thôi thúc này mới được!
Đặt ly qua một bên, Devlin dán chặt ánh mắt sáng ngời vào cô. “Thật ra,” anh thì thầm, “phần khó khăn không phải sự phiền nhiễu của Ngài Tirwitt. Cái mà tôi đang gặp rắc rối vào sáng này là giữ tay mình không chạm vào người cô kìa.”
Lời tuyên bố khó có thể coi là lịch sự nhưng nó có tác động nhất định với sự táo bạo của nó. Amanda chớp mắt ngạc nhiên. Cẩn thận cô giơ tay lấy chiếc áo vấy máu bên mình anh ra, và chấm chấm nhẹ vào vết cứa dính máu với chiếc khăn thấm rượu uýt ski.
Devlin hơi giật mình vì cái chạm đầu tiên nhức nhối, hơi thở của anh rít lên. Amanda nhẹ nhàng chấm chấm lên vết thương một lần nữa. Anh bật ra một tiếng chửi thề tục tĩu, rồi co người ra sau tránh miếng vải tẩm r
Amanda vẫn tiếp tục lau sạch vết cắt. “Trong mấy quyển sách của tôi,” cô trò chuyện, “người anh hùng luôn xem nhẹ chuyện đau đớn, dù cho vết thương có tệ đến mức nào.”
“Hừm, tôi không phải là anh hùng,” anh làu bàu, “mà cái này đau muốn chết! Khốn kiếp thật, cô nương, cô nhẹ tay chút có được không?”
“Nhìn bề ngoài, anh có vóc dáng của anh hùng,” cô nhận xét. “Vậy mà, hình như tính chịu đựng của anh lại kém ấn tượng đến thế.”
“Thì, bọn đàn ông chúng tôi không thể sỡ hữu được tất cả đức tính tuyệt vời như các nhân vật của cô được, cô Briars.” Sự chế nhạo len lỏi trong giọng nói của anh.
Bực mình, Amanda đập nguyên chiếc khăn thấm ướt rượu vào vết thương, miệng anh bật ra một tiếng làu bàu cục cằn khi anh cố gắng kiềm chế cơn đau bất ngờ. Đôi mắt xanh nhíu lại hứa hẹn hàng loạt sự trả đũa sau này.
Cả hai người bỗng phân tâm bởi một tiếng ho khan bất ngờ vang lên gần đó, họ đồng thời liếc sang và nhận ra Osacar Fretwell đã bước vào phòng. Đầu tiên Amanda nghĩ anh ta lo lắng khi nhìn thấy máu của Devlin. Song, từ việc nhìn đôi môi run run và đôi mắt màu xanh biển long lanh của anh ta, thì hình như anh ta đang … cư̖ăng? Anh ta thấy cái quái gì vui cơ chứ?
Người quản lý nỗ lực thành công để làm chủ lại mình. “Tôi … à … có mang mấy miếng băng và áo sơ mi mới cho anh đây, anh Devlin.”
“Bộ anh lúc nào cũng có quần áo để thay ở chỗ làm việc à, anh Devlin?” Amanda hỏi.
“Ồ, phải,” Fretwell vui vẻ nói trước khi Devlin có thể trả lời. “Mấy vết mực, đinh ốc, và những người quý tộc cướp bóc … ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tốt nhất là mình nên chuẩn bị.”
“Ra ngoài, Fretwell,” Devlin nói đầy ý nghĩa, và người quản lý vẫn cứ cười toe toét khi làm theo lời anh.
“Tôi thích anh Fretwell đó,” Amanda nói, với lấy cuộn băng khi vết cứa đã sạch.
“Mọi người đều thích anh ấy,” Devlin đáp trả cộc lốc.
“Làm thế nào mà anh ấy lại đến làm việc cho anh?” Cẩn thận cô quấn miếng băng quanh chỗ be sườn anh.
“Tôi binh ấy từ hồi niên thiếu,” anh nói, giữ đầu miếng vải cố định. “Chúng tôi đi học chung với nhau. Khi tôi quyết định dấn thân vào nghề xuất bản, anh ấy và một vài bạn học nữa đã chọn đi theo tôi. Một trong số họ, Guy Stubbins, quản lý những tài khoản cho tôi và làm công việc kế toán, còn một người khác, Basil Fry, trông coi việc kinh doanh của tôi ở nước ngoài. Và còn Will Orpin thì quản lý hiệu sách của tôi.”
“Anh học ở trường nào vậy?”
Một lúc lâu không có câu trả lời. Mặt anh hoàn toàn trống rỗng. Thực ra, Amanda nghĩ anh có lẽ đã không nghe cô, và cô bắt đầu lặp lại câu hỏi. “Anh Devlin—”
“Một ngôi trường nhỏ ngay giữa đồng hoang” anh sẳng giọng. “Cô không biết chỗ đó đâu.”
“Vậy sao anh không kể tôi nghe—” Cô buộc hai đầu lớp vải băng vào một cách gọn gàng.
“Đưa áo sơ mi cho tôi,” anh ngắt lời.
Không gian như muốn rung chuyển bởi ảnh hưởng từ sự khó chịu của anh. Khẽ nhún vai, Amanda bỏ qua chủ đề đang nói và với lấy áo sơ mi được gấp gọn gàng. Cô khéo léo giũ ra và tháo khuy áo trên cùng. Hoàn toàn làm theo thói quen, cô giữ nó cho anh mặc vào với độ thành thạo của người hầu phòng dày dạn kinh nghiệm, như cô đã thường xuyên giúp cha>
“Cô hình như đặc biệt thông thạo với trang phục đàn ông, cô Briars,” Devlin bình luận, tự cài khuy áo, giấu đi cơ bắp cuồn cuộn phía sau làn vải lanh trắng tinh.
Amanda quay người đi để nhìn sang chỗ khác khi anh bỏ áo vào quần. Lần đầu tiên, cô thích thú sự tự do của bà cô chưa chồng ba mươi tuổi. Rõ ràng đây là một tình thế gây tai tiếng mà không một trinh nữ nào còn ngồi trên ghế nhà trường được phép chứng kiến. Tuy vậy, cô lại có thể làm điều cô thích nhờ vào lợi thế độ tuổi của cô.
“Tôi đã chăm sóc cha mình suốt hai năm cuối đời ông,” cô đáp trả lời bình luận của Devlin. “Ông ấy bị bệnh, và cần giúp đỡ khi mặc quần áo. Tôi phục vụ ông như người hầu, đầu bếp, và y tá, nhất là lúc ông gần đất xa trời.”
Gương mặt Devlin có vẻ như thay đổi, sự khó chịu của anh đã tan biến đi. “Cô quả thật là người phụ nữ giỏi giang,” anh dịu dàng nói không một chút mỉa mai.
Cô bỗng nhiên bị thu hút bởi ánh nhìn ấm áp của anh, và không biết vì sao cô nhận ra anh hiểu cô rất nhiều. Về chuyện cô đã hy sinh những năm tuổi trẻ quý báu cuối cùng của mình cho nghĩa vụ và tình thương. Về việc không nản lòng khi cố gánh vác trách nhiệm trên vai … và sự thật là cô rất hiếm được tán tỉnh, cười đùa và thảnh thơ
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười đầy hứa hẹn, và phản ứng của cô đối với nó thật đáng cảnh giác. Một chút ranh mãnh tỏa ra ở anh, cùng với tính bỡn cợt vô lối đã làm cô bối rối. Trong tất cả những người mà cô quen biết, đặc biệt là những người thành đạt, họ đều cực kỳ nghiêm túc. Cô hầu như không biết cái gì đã tạo nên Jack Devlin.
Cô lúng túng vớ vào thứ gì đó, bất cứ chuyện gì, để phá vỡ đi sự im lặng thân mật giữa họ. “Bà Bradshaw đã viết gì về Ngài Tirwitt mà khiến hắn kích động đến vậy?”
“Biết là cô chuyển hướng suy nghĩ mà, cô gái ngọt ngào, nên tôi chẳng ngạc nhiên khi cô hỏi.” Đi đến tủ sách gần đó, Devlin nhìn lướt qua những dãy sách. Anh rút ra một quyển sách có bìa vải và trao nó cho cô.
“Tội Lỗi Của Quý Bà B,” Amanda nói và cau mày.
“Quà của tôi cho cô đấy,” anh nói. “Cô sẽ tìm thấy những bất hạnh của Ngài T ở chương Sáu hay Bảy gì đó. Và sẽ sớm nhận ra tại sao hắn ta đủ kích động để cố ám sát tôi.”
“Tôi không thể mang thứ phóng đãng này về nhà được,” Amanda phản đối, nhìn chòng chọc vào mẫu trang trí mạ vàng tinh xảo trên bìa sách. Ngay lập tức, cô phát hiện ra rằng khi một người nhìn đủ lâu vào sự sắp đặt của những vòng xoắn trang trí, thì đầu khá giống với vài hình thù khiêu dâm hơn. Cô quắc mắt nhìn lên anh. “Anh lấy đâu ra suy nghĩ là tôi sẽ đọc cuốn sách này vậy?”
“Để nghiên cứu, tất nhiên” anh nói một cách ngây thơ. “Cô là người phụ nữ từng trải, đúng không? Vả lại, cuốn sách này còn không được phân nữa tục tĩu nữa là.” Anh nghiêng sát người vào cô hơn, và lời thì thầm nhẹ nhàng của anh khiến sau gáy cô râm ran đầy phấn khích. “Bây giờ, nếu cô muốn đọc thứ gì đó thật sự suy đồi, thì tôi có thể chỉ cho cô vài cuốn sẽ làm cô đỏ mặt nguyên cả tháng.”
“Chắc chắn là anh làm được,” cô lạnh nhạt vặn lại, trong khi lòng bàn tay trở nên ướt đẫm trên quyển sách và cơn rùng mình nóng bỏng chạy ngược dọc lên sống lưng. Cô rủa thầm trong bụng. Giờ đây, cô không trả lại cuốn sách chết tiệt này được, nếu không Devlin sẽ thấy dấu vân tay đầy mồ hôi của cô in trên bìa da. “Tôi chắc chắn bà Bradshaw đã rất xuất sắc trong việc miêu tả nghề nghiệp của mình. Cám ơn anh về tài liệu nghiên cứu.”
Tia thích thú sáng lấp lánh trong đáy mắt xanh thăm thẳm của anh. “Ít nhất đây là điều tôi có thể làm được, sau khi cô tiện tay đánh bầm dập Ngài Tirwitt.”
Cô nhún vai, xem những hành động của mình như thể chẳng có gì quan trọng. “Tôi mà để cho ông ta giết anh, thì sẽ chẳng bao giờ lấy được năm ngàn bảng của mình.”
“Vậy là cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của tôi?”
Amanda lưỡng lự, rồi gật đầu, trán nhăn lại vì nhíu mày. “Coi bộ anh nói đúng, anh Devlin. Tôi quả thật có thể bị mua chuộc.”
“À, vậy …” anh cười lặng lẽ. “Cô có thể tự an ủi mình với sự thật cô còn đắt giá hơn cả những người khác đấy.”
“Ngoài ra, tôi không có mong ước khám phá ra liệu anh có thật sự hạ thấp mình đến mức hăm dọa một tác giả không bằng lòng viết cho anh hay không.”
“Thường thì tôi sẽ không làm thế,” anh quả quyết với chút ranh mãnh lóe lên trong mắt. “Tuy nhiên, tôi lại chưa bao giờ muốn một tác giả nhiều như thế này.”
Amanda nắm chặt cuốn sách hơn một chút khi anh tiến lại gần cô. Thực ra là anh đi theo cô với sự chậm rãi kín đáo, khiến cho dây thần kinh của cô đột ngột run lên cảnh giác. “Việc tôi quyết định hợp tác với anh là không cho anh có quyền có thái độ lỗ mãng, anh Devlin.”
“Tất nhiên.” Devlin dồn cô vào góc thật dễ dàng, anh không dừng lại cho đến khi cô ép người mình vào kệ sách, phía sau đầu cô ấn vào gáy da của những hàng sách. “Tôi đơn thuần chỉ hy vọng chúc mừng thỏa thuận này bằng cái bắt tay.
“Một cái bắt tay,” cô run rẩy nói. “Tôi cho rằng mình có thể cho phép—”Cô thở hắt ra và cắn môi khi cảm nhận bàn tay to của anh bao phủ tay mình. Những ngón tay ngắn của cô, lúc nào cũng lạnh cóng, đã bị nhấn chìm trong hơi nóng. Khi đã giữ được tay cô, anh không buông ra. Đó không phải là một cái bắt tay, mà là sự chiếm hữu. Sự khác biệt về chiều cao của họ quá rõ đến nỗi cô phải nghiêng đầu sang một góc một cách không thoải mái để ngẩng lên nhìn mặt anh. Mặc kệ vẻ bề ngoài cứng cỏi và mạnh mẽ của cô, anh đã khiến cô cảm thấy mình gần như giống với một con búp bê.
Có gì đó không ổn với hơi thở của cô, một thói quen bất chợt hít quá nhiều không khí vào phổi. Những cơ quan của cô giãn ra rồi lại nhanh chóng hít vào lượng oxy quá mức cần thiết.
“Anh Devlin,” cô xoay sở nói, tay cô vẫn bị kiềm chặt trong tay anh, “Tại sao anh khăng khăng muốn xuất bản cuốn tiểu thuyết của tôi thành truyện dài nhiều tập?”
“Bởi vì việc sở hữu sách không nên là đặc quyền của người giàu có. Tôi muốn in những quyển sách hay theo kiểu phần lớn độc giả có đủ khả năng mua chúng. Một người nghèo cần sự giải thoát nhiều hơn một người giàu.”
“Sự giải thoát,” Amanda lặp lại, chưa bao giờ nghe được một quyển sách lại được miêu tả theo cách ấy.
“ải, một thứ gì đó khiến cho tâm trí cô thoát ly khỏi thực tế mình đang ở đâu, là ai, và là người như thế nào. Ai cũng cần điều đó. Có một hay hai thời điểm trong quá khứ của tôi, sách dường như là thứ duy nhất đứng chắn giữa tôi và tình trạng hoang tưởng. Tôi—”
Anh bất chợt ngưng bặt, và Amanda nhận ra rằng anh không có ý định thú nhận theo kiểu này. Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức khó chịu, chỉ với những tiếng nổ lách tách vô tư của ngọn lửa mới xâm nhập được vào không gian yên ắng ấy. Amanda cảm thấy y như thể bầu không khí cũng rộn rã lên với cảm xúc thầm kín nào đó. Cô muốn nói với anh rằng cô hiểu chính xác điều mà anh muốn nói, và cô cũng thế, đã từng trải nghiệm qua cảm giác được giải thoát hoàn toàn mà những từ ngữ trên giấy có thể mang lại. Có nhiều lúc cô cảm thấy cô độc lẻ loi trong chính cuộc sống của mình, và sách đã trở thành niềm vui duy nhất của cô.
Họ đang đứng quá gần đến mức cô hầu như có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh áp vào cơ thể cô. Amanda phải cắn môi dưới để ngăn mình không hỏi về quá khứ bí ẩn của anh, và anh cần phải giải thoát khỏi chuyện gì, chuyện đó có liên quan đến những vết sẹo trên lưng anh hay không.
“Amanda,” anh thì thào. Dẫu cho không có gì ẩn chứa trong tia nhìn hay giọng nói của anh, thì cô cũng không thể thôi nhớ về buổi tối sinh nhật của mình… anh đã chạm vào làn da cô dịu dàng như thế nào… miệng anh có hương vị ngọt ngào như thế nào, mái tóc đen của anh dày và mềm mượt như thế nào trên những đầu ngón tay của cô.
Cô vụng về tìm kiếm những từ thích hợp để phá vỡ đi sự mê hoặc giữa họ; cô phải tự giải thoát bản thân mình khỏi hoàn cảnh này ngay lập tức. Nhưng cô lại sợ nếu mình thốt lên bất cứ thứ gì, thì có thể mắc tật nói lắp y như một cô gái đang hồi hộp. Sự ảnh hưởng mà người đàn ông này tác động đến cô thật kinh khủng.
May mắn thay, họ đã bị gián đoạn khi Oscar Fretwell bước vào, người đã gõ cửa cho có lệ rồi bước vào phòng mà không cần trả lời. Nhìn vào sự hồ hởi vui vẻ của anh ấy, thì hình như anh ấy đã không để ý cách Amanda nhảy cẫng ra khỏi người Devlin và khuôn mặt đỏ ửng vì bị bắt gặp của cô.
“Xin thứ lỗi, thưa ngài” Fretwell nói với Devlin, “nhưng ông cảnh sát, Jacob Romley, vừa đến. Ông ta đến để bắt giam Ngài Tirwitt, và muốn thẩm vấn anh để lấy lời khai chi tiết về vụ việc sáng nay.”
Devlin không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Amanda như một con mèo đói vừa để một con chuột ngon lành trốn mất.
“Tôi phải đi,” cô thì thầm, nhặt lấy đôi găng tay từ chỗ chiếc ghế bên cạnh lò sưởi và vội vã đeo vào. “Tôi sẽ để anh quay lại với công việc, anh Devlin. Và tôi sẽ rất cám ơn anh nếu không nhắc đến tên tôi với ông Romley—tôi chẳng muốn bị đưa lên tờ Hue và Cry, hay bất cứ trang báo nào. Anh có thể nhận mình tự tay đánh ngã Ngài Tirwitt
“Tin tức đó sẽ làm cho sách cô bán được nhiều hơn,” Devlin chỉ ra.
“Tôi muốn sách của mình bán được là vì chất lượng, thưa anh, chứ không phải vì những mẫu tin tức tầm thường nào đó.”
Anh quay lại, nhíu mày tỏ vẻ thực sự không hiểu. “Miễn người ta bán được sách thì chuyện đó có quan trọng gì chứ?” Cô bỗng nhiên bật cười và nói với người quản lý, đang đứng đợi gần đấy. “Anh Fretwell, anh sẽ tiễn tôi ra ngoài chứ?”
“Đó là hân hạnh của tôi.” Fretwell giơ cánh tay ra cho cô vịn vào khi họ bước ra khỏi phòng.
***
Jack luôn luôn thích Gemma Bradshaw, và nhận ra điểm giống nhau của họ là hai tâm hồn chai sạn đã tạo dựng được một điều gì đó cho riêng mình trong một thế giới ban phát rất ít cơ hội cho những số phận thấp hèn. Mỗi người đều sớm nhận ra trên đời cơ hội là thứ mà người ta phải tự mình tạo ra cho chính bản thân mình. Kết hợp nhận thức này với một chút may mắn đó đây, đã cho phép họ vươn tới thành công trong những lĩnh vực mà họ đã chọn, lĩnh vực xuất bản của anh và nghề mại dâm của bà.
Dẫu cho Gemma bắt đầu sự nghiệp là gái đứng đường và không còn nghi ngờ gì là rất xuất sắc về chuyện đó, nhưng bà đã nhanh chóng đi đến kết luận rằng những mối đe dọa phổ biến của nghề gái điếm như bệnh tật, bạo hành, và sự hạn chế của độ tuổi không thích hợp với bà. Bà tìm được một người bảo hộ có đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ, và từ đó bà đã xây dựng được một nhà thổ thành công nhất ở Luân Đôn.
Gemma điều hành nhà thổ với sự thông minh và những tiêu chuẩn cao. Bà đã chọn lọc và huấn luyện những cô gái điếm một cách cẩn thận. Bà luôn chắc chắn rằng những cô gái của mình được đối xử như những món hàng đắt tiền, chất lượng cao với cái giá cắt cổ, ấy thế mà chẳng thiếu những quý ông ở Luân Đôn sẵn sàng trả tiền cho sự phục vụ của họ.
Mặc dù Jack đánh giá cao sắc đẹp của những cô gái hành nghề tại ngôi nhà gạch to lớn với sáu cột trụ trắng đằng trước và mười ban công ở phía sau, kèm theo những phòng tiếp khách và giường ngủ xa hoa, nhưng anh cũng không chấp nhận lời mời thường trực của Gemma một đêm miễn phí với một trong những cô gái của bà. Anh không hứng thú mấy về chuyện qua đêm cùng phụ nữ chỉ vì tiền. Anh thích chiếm được cảm tình của họ, anh thích thú với việc tán tỉnh và quyến rũ, và hơn hết thẩy, là anh không thể cưỡng lại trước sự thử thách.
Đã gần hai năm trôi qua kể từ khi Jack tiếp cận bà Bradshaw với lời đề nghị muốn viết một cuốn sách về những hoạt động phóng túng diễn ra trong nhà thổ nổi tiếng xấu này, và về quá khứ của chính bà. Gemma đã thích ý tưởng đó, cảm thấy rằng việc xuất bản sách như thế sẽ khiến cho công việc kinh doanh phát đạt hơn và danh tiếng tú bà thành công nhất ở Luân Đôn của bà càng vang xa. Vả lại, việc bà tự hào về thành quả của mình tuy là chính đáng thì nó cũng không ngăn được ý thích muốn khoa trương về nó.
Vì thế với sự giúp đỡ của một trong những tác giả của Jack, cuốn hồi ký của bà mang đầy những chi tiết hài hước và những tiết lộ trần trụi. Quyển sách đã thành công vượt xa hơn cả những mong đợi tham vọng nhất của hai người, mang lại một lượng tiền lớn và sự quảng bá đã nhanh chóng làm cho tiếng tăm nhà thổ của bà vươn xa ra tầm quốc tế.
Jack và Gemma Bradshaw đã trở thành bạn, mỗi người đều thích có dịp nói chuyện thẳng thắn. Khi là người bầu bạn của Gemma, Jack có thể vứt bỏ tất cả sự đứng đắn tế nhị xã giao mà đã thường xuyên ngăn cản con người nói chuyện thẳng thắn với nhau. Jack chợt nảy ra một suy nghĩ khá buồn cười rằng chỉ có một người phụ nữ khác mà anh cũng có thể nói chuyện thoải mái như thế này chính là Quý cô Amanda Briars. Kỳ quặc thật, nhưng một bà cô chưa chồng và tú bà mà lại có chung một tính cách thắng thắn khác lạ.
Dẫu cho thời gian biểu của Gemman luôn kín mít những cuộc hẹn, và Jack bất ngờ ghé thăm, nhưng anh lập tức vẫn được dẫn vào phòng tiếp khách riêng của bà. Đúng như anh nghĩ, Gemma đã đoán được trước chuyến viếng thăm của anh. Anh bị giằng co giữa thích thú và bực tức khi thấy dáng đi thơ thẩn duyên dáng của bà trong căn phòng riêng lộng lẫy.
Giống như những phòng còn lại trong nhà, căn phòng riêng được thiết kế riêng biệt để làm nổi bật lên màu da của bà. Những bức tường được che phủ bởi vải thêu kim tuyến xanh lá, đồ gỗ mạ vàng với đệm ghế được bọc bằng nhung màu vàng dịu và màu ngọc lục bảo, tương phản với mái tóc phồng đỏ rực như một ngọn lửa.
Gemma là người phụ nữ cao, khiêu gợi tao nhã với gương mặt xương xương và cái mũi to, nhưng bà lại sở hữu một phong cách đặc biệt và sự tự tin đến mức bà thường được gọi là xinh đẹp. Đặc điểm thu hút nhất của bà là sự tôn trọng chân thành đối với nam giới.
Mặc dù hầu hết phụ nữ quả quyết mình yêu thích và tôn trọng đàn ông, nhưng thực ra chỉ một số người thực sự như vậy. Gemma dứt khoát là một trong số đó. Bà có cách làm đàn ông cảm thấy dễ chịu, khiến những sai lầm của anh ta trở nên thú vị hơn là bực dọc … và bởi sự đảm bảo rằng bà không muốn thay đổi bất cứ thứ gì về anh ta.
“Anh chàng yêu quý của tôi, tôi đang đợi cậu đây,” bà thì thào, bước về phía anh với hai cánh tay mở rộng. Jack nắm lấy tay bà và nhìn vào gương mặt đang ngẩng lên với nụ cười châm biếm. Luôn luôn là thế, bàn tay bà luôn nặng trĩu những món nữ trang đến nỗi anh hầu như khó có thể cảm nhận được những ngón tay của bà qua những chiếc nhẫn và đá quý.
“Tôi chắc là chị có,” anh khẽ nói. “Chúng ta có vài chuyện cần bàn, Gemma.”
Bà khoái chí bật cười, rõ ràng thích thú bởi trò đùa quái ác tài tình của chính mình. “Bây giờ, Jack, cậu không định nghỉ chơi tôi ra, đấy chứ? Thiệt tình, tôi cảm thấy đã cho cậu một món quà. Thường thì trong bao lâu cậu lại có dịp đóng vai người tình với một người thú vị như vậy nhỉ?”
“Chị thấy cô Briars thú vị sao?” Jack ngờ vực hỏi.
“Tất nhiên rồi,” Gemma đáp lời mà không hề có chút nhạo báng. Đôi mắt huyền nheo lại thích thú. “Quý cô Briars đã đến gặp tôi cũng táo bạo như là anh, và yêu cầu muốn có một người đàn ông cho ngày sinh nhật của cô ấy như kiểu một người mua một lát thịt bò từ người bán thịt. Tôi nghĩ cô ấy phải cực kỳ can đảm đó chứ. Và cô ấy nói chuyện với tôi bằng thái độ vui vẻ dễ thương, cứ như những người phụ nữ đáng kính đang trò chuyện với nhau. Bởi vậy tôi mới cực kỳ mến cô ấy.”
Bà ngồi duyên dáng trên ghế dài và ra hiệu cho anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Với một thói quen gần như đã trở thành bản tính tự nhiên của bà, bà để đôi chân dài ở một tư thế để có thể nhìn thấy hình dáng tao nhã của chúng bên dưới chiếc váy nhung đỏ sẫm. “Tolly,” bà ra lệnh, và một cô hầu gái hình như xuất hiện từ nơi nào đó. “Tolly, cô mang cho ông Devlin một ly bran đi nhé.”
“Tôi thích cà phê,” Jack nói.
“Vậy thì cà phê, với đường và một hũ kem.” Đôi môi đỏ của Gemma— màu đỏ rượu được khéo léo tô đậm thêm bởi son môi—cong lên thành một nụ cười lôi cuốn ngọt ngào. Bà đợi đến lúc cô hầu gái rời khỏi rồi mới nói.
“Tôi cho rằng câu muốn có lời giải thích tất cả mọi chuyện. Là thế này, hoàn toàn tình cờ cậu đến gặp tôi chỉ sau quý cô Briars vài giờ. Cậu cũng vô tình nhắc đến quyển sách mình vừa mua được, và mong muốn được gặp cô Briars, rồi tôi chợt nảy ra ý tưởng tuyệt vời nhất. Quý cô Briars muốn một người đàn ông, mà tôi lại chẳng có ai thích hợp với cô ấy. Đáng lý tôi có thể cử Ned hay Jude đi, nhưng không có người nào trong số mấy anh chàng đầu óc rỗng tuếch với gương mặt tuấn tú đó sẽ phù hợp với cô ấy.”
“Tại sao lại không?” Jack mơ hồ hỏi.
“Thôi nào. Tôi sẽ không sỉ nhục Quý cô Briars bằng việc cử một tên thiếu-não nào đó để lấy đi sự trong trắng của cô ấy. Thế nên khi tôi suy nghĩ về việc đó, và băn khoăn tự hỏi làm sao kiếm đâu ra một người phù hợp cho cô ấy đây, thì cậu lại tìm tới.” Bà nhún vai một cách duyên dáng, và cảm thấy quá hài lòng về sự sắp đăt của chính mình. “Chẳng có tý rắc rối để sắp đặt mọi chuyện. Tôi quyết định gởi cậu đến, và bởi vì tôi không nhận được lời phàn nàn nào từ Quý cô Briars, thế nên tôi cho rằng cậu đã làm cô ta hài lòng.
Có lẽ nó trở thành một tình huống khác hẳn, hoặc là do sự say mê của anh đối với Amanda Briars, nhưng vì lý do nào đấy, cho đến tận bây giờ Jack không nghĩ rằng mình đã nợ Gemma Bradshaw lòng biết ơn. Bà ta có thể dễ dàng cử một anh chàng ngạo mạn nào đó, người không nhận thức rõ được giá trị phẩm chất và vẻ đẹp của Amanda, và sẽ chiếm lấy sự trong trắng của cô không chút đắn đo hơn việc hái quả táo từ một cái cây. Ý nghĩ về chuyện đó, và phản ứng của anh đối với nó, đều khiến Jack cảm thấy báo động.
“Chị lẽ ra nên nói tôi biết về những kế hoạch của chị,” anh lầm bầm, cảm thấy vừa tức giận vừa nhẹ nhõm. Chúa ơi, nếu lỡ một tên khác thình lình đến nhà của Amanda đêm đó, thay vì là anh thì sao đây?
“Tôi không thể liều lĩnh với khả năng cậu có thể từ chối. Và tôi biết một khi cậu gặp Quý cô Briars rồi, thì cậu sẽ không thể từ chối.”
Jack không định làm cho bà ta hài lòng khi thừa nhận bà đã đúng hoàn toàn. “Gemma này, điều gì khiến chị có ý nghĩ rằng một bà cô chưa chồng ba mươi tuổi lại là sở thích của tôi vậy?”
“Tại sao à, vì cả hai cô cậu giống y chang nhau,” bà kêu lên. “Ai cũng có thể thấy được điều đó.”
Thoáng giật mình, anh cảm thấy đôi chân mày mình nhướn cao đến tận chân tóc. “Giống nhau ở chỗ nào chứ?”
“Bắt đầu với cái cách cả hai người dường như coi trái tim của mình y như một bộ máy đồng hồ cần được sửa chữa.” Bà khoái chí khịt khịt mũi, và nói tiếp với giọng êm tai hơn. “Amanda Briars cần một ai đó yêu mình, và hơn nữa cô ấy nghĩ vấn đề của bản thân mình sẽ dễ dàng được giải quyết bằng việc trả tiền cho một đêm ngủ với trai bao. Còn cậu, Jack thân mến, lúc nào cũng cố hết sức tránh né để có được thứ mình cần nhất—một người tri kỷ. Thay vì vậy, cậu lại kết hôn với việc kinh doanh, nó hẳn phải là một kẻ an ủi lạnh lùng khi cậu nằm trên cái giường trống vắng của mình về đêm.”
“Tôi có tất cả những mối quan hệ bạn bè chết tiệt mà tôi cần, Gemma. Tôi hầu như không phải là một thầy tu.”
“Tôi không phải nói đến mối quan hệ tình dục đơn thuần, cậu đúng là đồ chậm tiêu. Bộ từ trước đến giờ cậu không muốn có một người đồng hành, một người cậu có thể tin tưởng và giãy bày tâm sự … thậm chí là yêu sao?”
Jack cảm thấy bực mình khi nhận ra mình không có câu trả lời. Những người quen, bạn bè, và thậm chí là cả người tình, anh tưởng như mình có nhiều không kể xiết. Nhưng anh lại chưa bao giờ tìm thấy một người phụ nữ có thể thỏa mãn được những nhu cầu cảm xúc lẫn thể xác của mình—và anh thường đổ lỗi cho chính bản thân mình hơn là cho người phụ nữ đặc biệt nào đó. Có thứ gì đó thiếu sót trong con người anh, sự bất lực không trao cho anh bất cứ điều gì những điều hời hợt nhất.
“Cô Amanda Briars khó có thể là người đồng hành lý tưởng cho một tên khốn ích kỷ như tôi,” anh nói.
“Ồ?” Bà ta mỉm cười trêu chọc. “Sao cậu không thử xem? Biết đâu cậu lại bất ngờ với kết quả của nó thì sao.”
“Tôi không bao giờ nghĩ chị sẽ thử chơi trò mai mối cả, Gemma.”
“Thỉnh thoảng tôi cũng thích thử nghiệm,” bà ta nhẹ nhàng trả lời. “Tôi sẽ rất hứng thú để xem nếu chuyện đó xảy ra.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu,” anh quả quyết với bà. “Mà nếu có thật, thì tôi sẽ tự treo cổ mình trước khi cho chị biết về chuyện đó.”
“Chàng trai yêu quý ơi,” bà thì thào, “Cậu tàn nhẫn đến nỗi định cướp đi niềm vui ít ỏi của tôi khi những mục đích của tôi quá tốt hay sao? Bây giờ, hãy kể tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vào tối hôm đó. Tôi tò mò hết chịu nổi rồi đây.”
Anh giữ mặt mình hoàn toàn kín bưng. “Chẳng có gì
Bà bật ra một tràng cười khoái chí. “Cậu nên thông minh hơn chứ, Jack. Tôi lẽ ra sẽ tin cậu, nếu cậu tự khai chỉ đơn giản có một chút tán tỉnh hay thậm chí là gây gổ … nhưng rõ ràng không thể không có chuyện gì xảy ra gì được.”
Jack không có thói quen trút bầu tâm sự với bất cứ ai. Từ lâu rồi, anh đã học được tài nói chuyện dễ dàng mà không biểu lộ ra bất kỳ thứ gì. Đối với anh có vẻ như việc tâm sự những bí mật chẳng có lợi ích gì khi hầu hết mọi người không thể giữ kín miệng.
Amanda là một người phụ nữ xinh đẹp, tự khoác lên mình vẻ bề ngoài mộc mạc chất phát … cô thật vui tính, thông minh, can đảm, thực tế, và, hơn hết thẩy, là thú vị. Chuyện khiến anh khó chịu là anh không biết mình muốn gì ở cô. Trong thế giới của anh, phụ nữ rõ ràng được sử dụng cho những mục đích nhất định. Một số người là những bạn bè trí thức, một số là những người tình thú vị, số khác lại là những cộng sự làm ăn, và số nhiều là những người cần phải lảng tránh vì quá buồn tẻ hay rõ ràng có ý muốn tiến tới hôn nhân. Amanda thì lại không thuộc vào tuýp người nào trong số những người này.
“Tôi đã hôn cô ấy,” Jack đột ngột nói. “Tay cô ta có mùi chanh. Tôi cảm thấy …” Chẳng tìm được từ ngữ nào để giải thích điều bỗng dưng trở nên không thể lý giải được, anh rơi vào im lặng. Trước sự bất ngờ của anh, buổi tối yên tĩnh ấy ở nhà Amanda Briars đã chắc chắn hình thành một chút biến động gì đó trong tâm tr
“Cậu định nói có bao nhiêu đấy thôi ư?” Gemma phàn nàn, rõ ràng khó chịu vì sự yên lặng của anh. “Được thôi, nếu khả năng diễn đạt của cậu chỉ được có thế, thì chả trách sao cậu không bao giờ viết được một cuốn tiểu thuyết.”
“Tôi muốn cô ấy, Gemma,” anh dịu giọng nói. “Nhưng đó không phải là điều tốt, cho cả cô ấy và tôi.” Anh ngừng lại, mỉm cười ảm đạm. “Nếu chúng tôi có một cuộc tình, thì kết thúc sẽ rất tệ cho cả hai phía. Cô ấy sẽ dần dần muốn những thứ mà tôi không thể cho cô ấy được.”
“Vậy làm sao cậu biết được điều đó?” Gemma nhẹ nhàng chế giễu.
“Bởi vì tôi không phải là thằng ngu, Gemma. Amanda Briars là loại phụ nữ cần—và xứng đáng—hơn một tên nửa đàn ông.”
“Một tên nửa đàn ông,” bà lặp lại rồi phá lên cười vì cụm từ ấy. “Sao cậu lại nói thế? Từ tất cả những tin tức mà tôi nghe miêu tả về cậu, chàng trai thân mến, thì cậu được đánh giá cao đấy.”
Jack lờ đi chủ đề ngay sau đó, hiểu rằng Gemma chẳng muốn hay có khả năng thảo luận những vấn đề không có giải pháp cụ thể. Thực ra thì anh cũng vậy. Anh quay lại mỉm cười với cô hầu gái vừaước vào phòng với tách cà phê có đường và đầy kem của Gemma . “À, thì,” anh khẽ nói, “vẫn còn nhiều phụ nữ khác trên thế giới ngoài Amanda Briars ra, cám ơn Chúa.”
Chiều lòng anh, Gemma rộng lượng ngừng nói về chủ đề ấy. “Bất cứ lúc nào anh muốn ở cùng với một trong những cô gái của tôi, thì cứ lên tiếng. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm cho người xuất bản yêu quý của mình.”
“Cái đó làm tôi nhớ …”Jack dừng lại uống chút cà phê nóng, rồi nói tiếp với vẻ mặt ôn hòa có chủ ý. “Tôi có đón tiếp Ngài Tirwitt ở văn phòng sáng nay. Hắn ta không hài lòng về những chi tiết miêu tả mình trong sách của chị.”
“Vậy sao,” Gemma nói với vẻ không mấy hứng thú. “Cái tên ruột-rỗng già nua đó đã nói gì vậy?”
“Hắn cố đâm xuyên qua tôi bằng cây xiên đấy.”
Lời tuyên bố đó đã khiến cho tú bà thốt lên một tràng cười nắc nẻ. “Ôi, cậu em thân mến,” bà thở hắt ra, “tôi đã cố tỏ ra tử tế rồi. Tại sao, cậu không tin được những chi tiết tôi đã bỏ qua, những thứ đơn giản là quá kinh tởm để in thành sách.”
“Chẳng ai buộc tội chị vì một sở thích quá mức tốt đẹp hết, Gemma. Bao gồm cả Ngài Tirwitt. Nếu tôi là chị, thì tôi sẽ khuyên nhân viên của mình cảnh giá phòng khi hắn ghé qua thăm chị sau khi bị giam trong phòng giam ở đồn cảnh sát Bow Street.”
“Hắn sẽ không đến đây đâu,” Gemma nói, chùi những giọt nước mắt chảy ra vì cười quá độ trên đôi mắt lem phấn. “Nó chỉ khiến những tin đồn xấu xa càng thật hơn mà thôi. Nhưng cám ơn cậu về lời cảnh báo, chàng trai yêu quý.”
Họ trò chuyện thoải mái thêm một lúc nữa, về công việc kinh doanh, đầu tư và chính trị, kiểu trò chuyện mà Jack có thể nói với bất cứ thương gia dày dạn kinh nghiệm nào. Anh thích sự hóm hỉnh chua ngoa và chủ nghĩa thực dụng hoàn toàn của bà, bởi vì họ có cùng quan điểm rõ ràng là sự trung thành đối với một cá nhân, một đảng phái hay một lý tưởng đặc biệt nào đó nên được tránh. Họ sẽ ủng hộ đảng tự do hay bảo thủ tùy thuộc vào đảng nào mang lại lợi ích nhất cho mục đích ích kỷ của bản thân họ. Nếu chính họ nhận ra mình đang ở trên một con tàu bị đắm, thì họ sẽ là cặp chuột đầu tiên rời bỏ, và ăn cắp chiếc thuyền cứu hộ tốt nhất.
Cuối cùng khi bình cà phê đã nguội dần, và Jack nhớ lại những cuộc hẹn khác mà anh đã lên lịch trong ngày. “Tôi đã lấy đủ thời gian của chị,” anh khẽ nói, đứng dậy và mỉm cười khi Gemma vẫn ngồi trên ghế dài. Anh cúi xuống và hôn bàn tay đưa ra của bà, môi anh không chạm vào da, mà chạm vào đống nữ trang chiếu sáng và kêu leng keng bên dưới miệng anh.
Họ trao đổi nụ cười thân mật với nhau, và Gemma làm bộ hỏi vu vơ, “Vậy, Quý cô Briars sẽ viết cho cậu phải không?”
“Phải, nhưng tôi đã thề giữ gìn sự trong trắng trong những chuyện có liên quan đến cô ấy?”
“Cậu quả là khôn ngoan, chàng trai yêu mến.” Giọng nói của bà chứa đựng sự tán thành nhiệt liệt, nhưng có tia vui vẻ lấp lánh trong mắt bà. Y như thể bà đang thầm cười nhạo anh. Jack thấy dao động khi nhớ lại người quản lý của mình, Oscar Fretwell, cũng đã nhìn anh với sự thích thú ngấm ngầm lúc sáng sớm này. Làm quái gì mà mọi người lại thấy tức cười về thái độ cư xử của anh đối với Amanda Briars đến vậy chứ?