Chu Hạc Hiên đến gặp mẹ anh, cậu nghĩ người biết được mọi chuyện này cũng chỉ có thể là bà ấy. Mẹ anh thấy Hạc Hiên đến thì có chút thắc mắc nhưng cũng mời cậu vào ngồi.
“ Con ngồi đi ”
Hạc Hiên đi đến ngồi xuống sofa với bà, sau đó liền đem sấp ảnh từ trong túi áo vest ra đưa cho bà xem thử, anh không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
“ Những tấm ảnh này là của bác sao? ”
Mẹ anh lật từng tấm ra xem cũng không bất ngờ là mấy, bà lắc đầu nhìn Chu Hạc Hiên nói.
“ Không phải của bác ”
“ Vậy xem ra có thêm người biết chuyện này rồi ” Chu Hạc Hiên cũng gật đầu chỉ là thắc mắc không biết ai mà có thể cao tay đến vậy.
“ Bác có rảnh không? Cùng con đến biệt thự của Phương Hạo một chuyến, chuyện này không thể giấu được nữa, chúng ta nên để cậu ấy biết rồi ” Cậu quay qua nói với mẹ Phương Hạo, vì năm đó chỉ có anh và bà ấy biết chuyện, lúc đó bà ấy đã nhờ anh khuyên nhủ Phương Hạo sau khi Mộc Đồng bỏ đi, sau này thì bà ấy muốn Lạc Y Sương lấy anh để anh quên đi Mộc Đồng nên đã nói cho em ấy biết.
Chu Hạc Hiên lái xe đưa bà đi đến biệt thự của Phương Hạo.
Phương Hạo từ bên ngoài cửa biệt thự bước vào sắc mặt không một chút cảm xúc, anh liếc nhìn Mộc Đồng đang ngồi trên sofa xem truyền hình.
Mộc Đồng vừa thấy anh về liền chạy lại ôm chầm lấy cánh tay anh mỉm cười vui vẻ, nhưng lại bị anh thẳng thừng gạt ra khỏi tay mình một cách lạnh lùng khiến cô ta sững sờ.
“ Anh sao vậy? Có chuyện gì sao? ” Cô ta nhìn anh đầy thắc mắc.
“ Rốt cuộc cô đã làm những gì sau lưng tôi rồi hã? ” Phương Hạo cũng không nhịn cơn giận được nữa liền lên tiếng quát lớn.
“ Anh nói vậy là sao? Em đã làm gì chứ? ” Sắc mặt của Mộc Đồng liền tái đi, thâm cô ta đang âm thầm sợ hãi nhìn anh.
“ Không làm gì? Cô vào khách sạn hết với này đến người khác mà cô bảo không có gì sao? ” Phương Hạo ánh mắt phát ra tia lửa giận nhìn thẳng vào cô ta như ác quỷ.
Mộc Đồng liền lùi lại mấy bước khi nghe anh nói, cô ta liên tục lắc đầu sau đó chạy lại nắm lấy tay anh, mắt ngấn nước nói “ Em không có, em thật sự không có, em bị oan xin anh hãy tin em ”.
Phương Hạo không một chút do dự rút mạnh tay lại khiến cô ta ngã xuống nền, cô ta nước mắt dàn dụa khi nhìn Phương Hạo.
“ Thế nào là không có? Những chuyện cô làm cô nghĩ sẽ giấu được cả đời hay sao? ” Mẹ anh từ bên ngoài bước vào lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt bà như muốn giết chết cô ta ngay tại chổ.
Mộc Đồng nhìn thấy bà liền sợ hãi hơn nữa vì cô ta rõ hơn bất cứ ai hết, chuyện cô ta làm bà là người rõ nhất, biết nhiều nhất.
“ Mẹ sao mẹ lại ở đây ” Phương Hạo nhìn thấy bà liền bất ngờ, vì bà từ mặt anh rồi không có lí nào lại chịu đến đây đâu, Chu Hạc Hiên bên cạnh nhìn Phương Hạo gật đầu để một ngón tay lên miệng tỏ ý im lặng.
Mẹ anh liếc nhìn anh một cái sau đó lạnh lùng quay đi, đứa con này bà sẽ cho nó biết hối hận là gì.
“ Cô không nhớ? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ nhé ” Giọng bà nhẹ nhàng vang lên khiến Mộc Đồng rung lên bần bật.
“ Không... Không liên quan đến tôi, đừng nói xin đừng nói gì cả, Phương Hạo xin anh... Xin anh hãy tin em, em không làm gì cả ” Mộc Đồng đứng bật dậy lại gần Phương Hạo một lần nữa nhưng liền bị mẹ anh ngăn lại.
“ Năm đó cô lấy cắp hợp đồng của công ty tôi bán cho công ty đối thủ của chúng tôi, khiến Phương Thị xém phá sản, sau đó cô liền đá Phương Hạo vì nghĩ không còn giá trị lợi dụng, cô ra nước ngoài qua lại với nhiều đại gia rồi trở thành diễn viên, cô còn mỗi ngày đến khách sạn với một người, sau khi thằng bé lấy Y Sương cô liền không cam tâm quay lại tìm nó vì cô nghĩ Phương Hạo sẽ tha thứ vì nó yêu cô ” Giọng bà đầy lạnh lùng càng nói càng hiện ra tia lửa hận rõ ràng.
Dừng lại một chút bà liền nói tiếp “ Chưa hết lúc cô tìm đến Phương Hạo cô nói cô là người nhảy xuống suối hồi bé cứu Phương Hạo khiến thằng bé hiểu lầm đem lòng yêu cô. Cô có chắc là cô cứu không? Năm đó chỉ có gia đình tôi đến khu du lịch của Lạc Gia bé gái năm đó cứu lấy Phương Hạo chính là Lạc Y Sương không phải cô, con người của cô sao lại độc ác đến thế? Cô cướp công của người khác, cướp đi tình yêu của người khác, còn cướp chồng của người khác, cô không thấy mình đê tiện sao? ”
Mộc Đồng nghe bà nói ra tất cả khiến cô ta như chết trân, gương mặt trở nên tái xanh đi vì sợ, cô biết nếu lừa dối Phương Hạo cô ta không có kết cục tốt.
“ Phương Hạo anh tin em đi được không? Em thật sự không có ” Cô ta nhìn sang anh đang đứng chết trân ở đó sau khi nghe bà nói.
“ Tin cô? Cô lừa dối tôi lâu như vậy, hại gia đình tôi thế này cô còn bảo cô tin cô? ” Phương Hạo như muốn giết chết cô ta, anh không một chút cảm xúc mà lên tiếng.
“ Em thật sự không có làm nh...”
“ Ồ Mộc Đồng tôi đến theo lời hẹn rồi này, sao lại đông thế ”