Dương Tử Văn từ bên ngoài bước vào cắt ngang lời nói của cô ta, giọng nói lạnh lùng của anh khiến Mộc Đồng càng sợ hãi, tối qua cô vừa mới gặp anh ta xong.
Dương Tử Văn trên tay cầm chiếc điện thoại đang phát lại đoạn video cô ta vu oan cho Sương Nhi của anh, giọng cô ta vang rõ mồn một trong đoạn video ấy.
Mẹ anh xem xong liền đến tát cho cô ta một cái quát lớn giận dỡ “ Là cô, hồ ly tinh độc ác ”.
Phương Hạo xem xong liền đau lòng, anh sai rồi, anh không tin Y Sương, anh trách lầm cô rồi. Mộc Đồng quay sang anh, cô ta không thể biện minh cho mình được nữa, nhưng cô ta vẫn khăng khăng anh còn tình cảm với cô ta liền mở miệng ra cầu xin.
“ Hạo em làm như vậy cũng chỉ vì yêu anh, xin anh hãy tha thứ cho em, chúng ta làm lại từ đầu đi được không? ”
Anh đầy lạnh lùng rút súng từ phía sau thắt lưng chỉa thẳng vào cô ta một cách lạnh lùng không hề có cảm xúc.
“ Yêu tôi? Sao nghe kinh tởm thế này, thế này là yêu tôi sao? Sao tôi lại không thấy thế, làm lại từ đầu sao? Vậy Lạc Y Sương em ấy có thể xoá đi những tổn thương trên người sao? Nể tình quen biết tôi sẽ tha cho cô một mạng, cô rời khỏi đây đừng bao giờ để tôi gặp lại cô thêm lần nào nữa nếu không sẽ không được thế này đâu ”.
“ Nhưng em...”
“ CÚTTT ” Phương Hạo rống lên như con thú sắp phát điên.
Mộc Đồng làm sao cam tâm được chứ, nhưng nếu cô ta không đi Phương Hạo sẽ giết cô ta thật mất, dùng tay lau đi nước mắt sau đó liền nhìn mọi người một cái cô ta liền lên tiếng “ Tôi sẽ khiến các người trả giá hãy đợi đi ” nói xong cô ta liền nhanh chóng rời đi. . Truyện Lịch Sử
Dương Tử Văn vạch mặt được giải oan cho Sương Nhi xong cũng rời đi không nán lại làm gì, mẹ anh nhìn anh sau đó lên tiếng.
“ Từ đầu ta đã ngăn cản con, nhưng là con không muốn, bây giờ Lạc Y Sương con bé rời đi rồi, con có hối hận cũng muộn rồi, có những thứ đã trôi qua rồi sẽ không bao giờ trở lại được nữa, lần này con tự mà rút ra bài học cho mình đi ” Mẹ anh nói xong liền nhờ Chu Hạc Hiên đưa bà về.
Phương Hạo buông súng xuống, anh không nói một lời nào đi thẳng về phòng của anh và cô lúc trước, mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nề vô cùng, vừa đóng cửa lại anh đã ngồi thụp xuống, nước mắt vô thức rơi xuống.
Anh sai rồi, là anh đã trách lầm cô rồi, anh cưới được cô bé cứu anh năm đó rồi, nhưng lại nhận nhầm người rồi, anh tổn thương cô rồi, anh thật sự ngu ngốc, thật sự khốn nạn khi đã đối xử với cô như vậy, là anh nghi ngờ cô trách oan cho cô, cô yêu anh như vậy một lời oán trách cũng không dám nói, một câu la mắng càng không nỡ, vậy mà một lời giải thích anh cũng không hề để cô nói, nhưng dù cô đã nói thì anh vẫn luôn nghi ngờ cô.
“ Sương Nhi! Anh sai rồi, anh Tiểu Hạo sai rồi, xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em ” Phương Hạo khổ sở lẩm bẩm trong miệng.
Từ lúc cô rời đi anh ta cảm giác rất đau lòng, nhưng anh nghĩ đó là thương hại, anh chưa từng nghĩ sẽ yêu cô, từ đầu anh chỉ nghĩ bản thân yêu Mộc Đồng mà lại không hề nhận ra thứ tình cảm lớn lên từng ngày của anh đối với Y Sương để rồi chính tay mình đẩy em ấy ra xa, chính tay mình làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần em ấy, anh nhận ra rồi, anh yêu Sương Nhi, nhưng mọi thứ quá muộn màng rồi, không còn trở lại được nữa.
Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết là bản thân đã từng yêu.