Nghe được giọng nói trầm thấp của Hạ
Hoằng Huân, tiếng cười của Mục Khả đột nhiên ngừng, cô ý thức được cảm
giác nguy hiểm đang tiến gần về mình, cô không kịp suy nghĩ nhiều xoay
người muốn chạy. Nhưng, bước được nửa bước lại thu về. Bằng trực giác,
cô cho là tội của cô không đáng chết, bây giờ mà chạy tuyệt đối không
phải hành động sáng suốt, cho nên, lại từ từ xoay người lại.
Thân là lá bài chủ chốt, Doanh trưởng
doanh trại trinh sát, Hạ Hoằng Huân không chỉ thấy rõ năng lực của người khác, ngay cả thị lực cũng rất tốt, lúc anh xoay người đã nhìn thấy Mục Khả ở bên này, hơn nữa sân huấn luyện không có nơi nào để trốn, cho
nên, người mặc T shirt rộng thùng thình cùng quần jean ngắn – Mục Khả đã bị phát hiện, cách anh chưa đầy trăm mét.
Hạ Hoằng Huân nhìn thấy là cô, mày rậm theo bản năng nhíu lại, cắn răng, trầm giọng nói: “Tới đây!”
Viên Soái thừa dịp anh xoay người cũng
nghiêng đầu nhìn sang, cũng nhận ra là chỉ đạo viên đại học C, nhìn cô
cúi gằm đầu “Quần áo không chỉnh tề” đứng cách đó không xa, anh phải
nhịn cười hết sức khổ cực, căn bản không biết là bởi vì mình chịu phạt
mới “Liên lụy” đến đồng chí Mục Khả nhà người ta.
Mục Khả do dự đại khái khoảng ba giây,
sau đó từ từ từng bước đi qua, dừng lại trước mặt Hạ Hoằng Huân, cúi đầu nhìn dép lê dưới chân không nói lời nào, nghĩ thầm không đáp trả chắc
sẽ không bị phạt quá nặng chứ? Xem ra phạm sai lầm là chuyện thường như
cơm bữa, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Bộ dáng của cô rất giống đứa bé làm sai, cùng bộ dạng không biết sửa sai bốn năm trước khác nhau một trời một
vực. Sắc mặt Hạ Hoằng Huân hơi hòa hoãn, nhưng giọng nói vẫn nghiêm nghị như cũ, anh hỏi: “Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Không nói vòng vèo. Mục Khả hiểu. Vì vậy, cô gật đầu một cái.
Anh lại hỏi: “Tại sao không ngủ?”
Mục Khả ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Viên Soái nín cười nhìn cô, cô nháy mắt, thanh thúy đáp: “Báo cáo huấn
luyện viên, bị giọng nói oang oang của anh đánh thức.” Xem ra rất có
năng lực tiềm ẩn, nói dối không cần nháp.
Thật đúng là hợp tình hợp lý. Viên Soái
nhịn không được phì cười. Nhận được ánh mắt cảnh cáo Hạ Hoằng Huân đưa
tới, anh lại vội vàng nghẹn trở về.
“Giọng của tôi lớn hơn cả còi báo rời
giường sao?” Hạ Hoằng Huân nhìn chằm chằm mái tóc rối bời của cô, nhớ
lại lúc huấn luyện quân sự bốn năm trước cô cũng từng mang nguyên mái
tóc rối bù xù như vậy từ trong doanh phòng ra ngoài, bởi vì còi báo rời
giường cũng không thể đánh thức cô, thân là huấn luyện viên chính anh
đập cửa xách cô từ trên giường xuống. Nếu như anh nhớ không lầm, trong
một tháng huấn luyện quân sự cô tổng cộng tới trễ mười sáu lần, chia đều hai ngày một lần.
Thấy mắt cô đảo quanh, anh hỏi tiếp: “Tại sao không nói gì?”
“Báo cáo huấn luyện viên, không có ý
kiến.” Nhắc tới còi rời giường Mục Khả lại thấy xấu hổ, đương nhiên cũng nhớ lại tình cảnh cô suýt chút nữa bị anh xách từ trong chăn ra ngoài,
suy nghĩ một chút, cô lấy giọng điệu thương lượng nói: “Không ngủ được
mới ra ngoài đi dạo một chút, tôi nhận phạt là được. Lại đứng tư thế
quân đội sao? Hay là chạy bộ? Chạy mười vòng giống anh ta tôi không chịu nổi, vậy thì tôi chạy một vòng được không? Theo ghi lại thì trước kia
anh phạt tôi dài nhất là đứng ba giờ, tối nay phải đứng lâu như vậy sao? Vậy sẽ đứng tới rạng sáng, vậy chẳng lẽ tôi không được ngủ. . . . . .”
Còn dám nói năng hùng hồn, thao thao bất tuyệt, cùng anh cò kè mặc cả? So với lúc bắt tại trận Viên Soái trộm
đồ ăn, Hạ Hoằng Huân càng cảm thấy sầu não hơn.
“Câm miệng. Nghe khẩu lệnh.”
Cắt đứt lời cô, anh trực tiếp ra lệnh: “Đằng sau — quay —, chạy bộ — chạy —”
Có cần năng suất đến mức đó không. Mục
Khả ai oán, lại không thể không nghe khẩu lệnh đạp dép chạy dọc theo sân huấn luyện. Mà Doanh trưởng Hạ – đồng chí Hoằng Huân không nhanh không
chậm theo sát phía sau cô, giống như giám sát viên vậy, hại cô cũng
không dám thừa nước đục thả câu ăn gian vài vòng. Chỉ là, giác ngộ của
cô nhất định không thể so với Viên Soái, dù nói thế nào, cô vẫn chỉ là
thường dân tính tổ chức kỷ cương tương đối mờ nhạt, quan niệm kỷ luật
lỏng lẻo. Cho nên, cô lấy tốc độ tản bộ yên lặng đối kháng đồng chí
Doanh trưởng dùng cách hành xác để xử phạt. Liền tạo thành hình ảnh như
này: cô “Chạy” phía trước, anh đi ở phía sau, như vậy có thể thấy được,
tốc độ của cô kinh người đến cỡ nào.
Cứ đi tiếp như vậy nửa vòng, Hạ Hoằng
Huân thật sự không chịu nổi tốc độ có thể so với con rùa nhỏ của cô, vì
vậy anh vừa điều chỉnh tư thế chạy, vừa nói với cô: “Theo không kịp tôi, chạy thêm chạy ba vòng.”
“Không phải chứ? Bước chân anh dài như vậy sao tôi theo kịp?” Mục Khả mím môi, dáng vẻ có chút đáng thương.
Nghe cô cúi đầu oán trách, Hạ Hoằng Huân cong cong khóe môi.
Thấy anh không để ý tới cô đã chạy được
một khoảng, lại nghĩ đến mình là người mắc lỗi trước, Mục Khả vội vàng
đuổi theo, miệng vẫn còn liến thoắng không ngừng: “Tại sao anh cứ thích
phạt người như vậy? Mắt nhắm mắt mở không được sao? Cũng không phải vấn
đề mang tính nguyên tắc. . . . . . Hay là anh đặc biệt thích chạy bộ?”
Chạy một lát, cô thở không ra hơi nói
tiếp: “Nói chuyện với anh đó, anh có thể đáp một câu không hả? Lên Doanh trưởng rồi nên biết cách làm cao sao? Anh cho rằng không để ý tới người khác tỏ vẻ anh rất cool à? Có bản lãnh anh hủy cả khuôn mặt giống như
Cao Thành, đấy mới gọi là cool. . . . . . Này, sao anh chạy nhanh như
vậy chứ, không phải khảo hạch cũng không phải đánh trận, muốn tôi mệt
chết à. . . . . .” Mà người bị kháng nghị vẫn không nói một lời.
Gió đêm xào xạc, bị phạt đứng tư thế
quân đội – Viên Soái liền nhìn thấy một màn như vậy, Doanh trưởng của
anh dẫn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chạy vòng trong sân huấn luyện.
Nhưng quá đáng tiếc là anh nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì.
Sau, Mục Khả rất bi thảm cùng Viên Soái
đứng tư thế quân đội. Nhưng nghiêm chỉnh mà nói cũng không phải bị phạt, chỉ là vừa dừng lại di động của Hạ Hoằng Huân đã vang lên, còn chưa kịp phát hiệu lệnh mà thôi.
Hạ Hoằng Huân đứng ở chỗ xa nghe điện
thoại, Mục Khả cùng Viên Soái đứng mặt đối mặt, ban đầu hai người cũng
giả bộ tương đối nghiêm túc, không ai nhìn ai, sau càng đứng càng thấy
buồn cười, đột nhiên phá lên cười.
Viên Soái cảnh giác nhìn về phía Hạ
Hoằng Huân bên kia, xác định anh không phát hiện, mới nói với Mục Khả:
“Nếu không biết trước, quả thật không nhìn ra cô là chỉ đạo viên.”
“Tôi không giống chỉ đạo viên sao?” Mục Khả kiêu ngạo nói: “Về sau học trò của tôi sẽ tung hoành khắp thế giới.”
Khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng giống một đứa trẻ.
Viên Soái nhìn khuôn mặt tươi cười cô,
nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng của chúng tôi thường nói lính của anh trải
khắp toàn Trung Quốc.”
Mục Khả cười khanh khách, buồn bực vì bị phạt bay sạch, đá đá đôi chân chạy đến ê ẩm, hỏi anh: “Anh cũng chơi nông trại à?”
“Thỉnh thoảng có chơi.” Viên Soái nhướng mày: “Vừa mới mở trang web ra liền bị Doanh trưởng phát hiện.”
“Tôi cũng vậy, vậy thì chúng ta thêm bạn đi, cấp bậc của tôi rất cao.”
“Được, trở về tôi sẽ thêm bạn. Tôi vừa
mới chơi không bao lâu, lại không thể online thường xuyên, không đi ăn
trộm được, nên không thể nhớ kỹ thời gian.”
“Tôi cũng hay ghi lại. . . . . .”
“Ha ha, thì ra cô ghi lại à. . . . . .”
Viên Soái cười, nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười, cảm thấy cô rất hợp
với trò chơi này.
“Đánh giặc đều là binh mã chưa động,
lương thảo đi đầu, muốn trộm đồ đương nhiên cũng không thể lơ là rồi.”
Nhắc tới trò chơi, Mục Khả thao thao bất tuyệt, hàn huyên đôi câu cô lại hỏi: “Anh ta bình thường huấn luyện các anh rất nghiêm phải không? Tôi
là nói Doanh trưởng của anh đó. Anh có phải rất sợ anh ta đúng không?”
“Lính trinh sát cũng không phải đùa, có
thể không nghiêm à.” Viên Soái đứng thẳng, anh nói: “Tôi không sợ anh
ấy. Doanh trưởng của chúng tôi là cao thủ của cao thủ, quán quân giải
đấu võ lính trinh sát toàn năng, tất cả mọi người trong doanh đều rất
phục anh ấy.”
Mục Khả kinh ngạc: “Anh ta lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên là lợi hại.” Giọng điệu
Viên Soái đặc biệt kiên định, sau đó đắc ý vênh váo nói: “Mấy ngày
trước, doanh chúng tôi dưới sự chỉ huy của anh ấy thắng một cuộc đối
kháng, bắt giữ quan chỉ huy của ‘quân địch’, còn là một Tham mưu trưởng
đấy. . . . . .”
“Trở về chép ba lần quy tắc giữ bí mật.
Bây giờ, lập tức.” Hạ Hoằng Huân không biết đã trở lại từ lúc nào, giọng nói trầm thấp Viên Soái hoảng sợ thiếu chút nữa đứng không vững, bất
chấp tặng cho Mục Khả một ánh mắt ai oán, anh đáp vang dội “Rõ”, sau đó
tự giác đi đều bước về doanh trại huấn luyện viên chép quy tắc.
Sau khi Viên Soái rời đi Hạ Hoằng Huân
không nói gì, anh chỉ lẳng lặng đứng ở giữa sân huấn luyện, cho đến nửa
giờ sau, mới hạ khẩu lệnh để Mục Khả đi về nghỉ.
Đưa cô lên lầu, anh nói: “Tận dụng thời
gian nghỉ ngơi, không nên chạy loạn.” Liếc nhìn áo T shirt rộng thùng
thình của cô, bổ sung: “Không ngủ được cũng phải ngủ, đây là mệnh lệnh.”
Thì ra là Hách Nghĩa Thành bị anh bắt
làm tù binh. Mục Khả mang theo ý nghĩ này, rất nhanh liền ôm chăn ngủ
thiếp đi, trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ rất quen tựa như chính cô từng trải qua, biển rộng xanh thẳm, ánh mặt trời chói chang, cùng
với khuôn mặt tươi cười ấm áp. . . . . .
Mẹ mỉm cười nửa ngồi ở chỗ không xa
giang hai cánh tay, gió biển mang theo tiếng nói nhu hòa ngọt ngào của
bà vào trong tai Mục Khả nhỏ, bà nói: “Khả Khả, đến chỗ mẹ, mau lên. . . . . .”
Mục Khả nhỏ cái hiểu cái không vỗ tay
cười khanh khách, rồi thân thể mập mạp nhỏ bé của cô lảo đảo thất tha
thất thểu muốn chạy đến, kết quả chân phải đạp vào chân trái, lập tức
ngã nhào trên bờ cát, trên trán cùng chóp mũi không biết sao còn dính
một chút hạt cát, dáng vẻ có chút buồn cười. Cô gái nhỏ không khóc, chỉ
mím miệng đáng thương đưa cánh tay nhỏ mập mạp về phía mẹ, trong miệng
bập bẹ làm nũng: “Mẹ, ôm. . . . . .”
Lúc được ôm lấy, cô lấy gương mặt mịn
màng cọ vào cổ của mẹ, thuận tiện hôn một cái. Thấy khuôn mặt xinh đẹp
của mẹ lưu lại dấu nước miếng, cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng toét cười không ngừng.
Khuôn mặt nhớ nhung đã lâu, hơi thở quen thuộc, còn có cái ôm trong lúc ngủ say, chân thật đến nỗi khiến Mục Khả trong giấc mộng cũng cong khóe môi cười, nụ cười yên tĩnh mà dịu dàng.
Sáng ngày thứ hai, kiểm tra phòng ở cũng không đáng sợ như Mục Khả tưởng tượng.
Hạ Hoằng Huân chỉ nhìn thoáng qua mép
giường cô đứng, nói một câu “Không giống miếng đậu phụ.” Sau đó giũ chăn của cô ra, tự tay gấp lại cho cô lần nữa, góc cạnh đặc biệt cẩn thận,
cuối cùng ôn hoà nói một câu: “Về sau dựa theo đó mà gấp.”
Thật lâu về sau Mục Khả mới biết đánh
giá thực sự của Hạ Hoằng Huân đối với ‘miếng đậu phụ’ của cô, Viên Soái
nói cho cô, sau khi rời khỏi phòng cô Doanh trưởng cau mày nói: “Thật
không biết đang làm gì, gấp giống hành lý dân công.”
Dường như nhìn thấu ý nghĩ của học sinh, cảm thấy anh có chút khác thường, rõ ràng dễ nói chuyện hơn so với hôm
qua, kiểm tra hết phòng ở Hạ Hoằng Huân nói: “Tôi không yêu cầu mọi
người trong một đêm đạt được tiêu chuẩn của tôi, nhưng tôi cần thấy tiến bộ mỗi ngày của mọi người.”
Nghe vậy, nhóm thầy trò cũng thở phào
nhẹ nhõm, lúc này mới phản ứng kịp, ngày hôm qua anh nói là “Nếu kiểm
tra lại mà còn như bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội ba giờ” nói cách khác chỉ cần tiến bộ, thì sẽ không bị phạt .
“Đồng chí Trung tá quả nhiên có trình độ.” Tô Điềm Âm cảm thán, ánh mắt lại đang sáng lên.
Đối với cách anh nghiền ngẫm từng chữ một, Mục Khả đánh giá: “Anh ta nhất định là tốt nghiệp hệ tiếng Trung trường quân đội.”
Hệ tiếng Trung trường quân đội? Mọi
người ở đây nghe lý giải độc đáo của cô giáo Mục mà như thấy bom rơi,
bao gồm Viên Soái vừa phải chép phạt quy tắc giữ bí mật đến hoa mắt. Anh đối với Mục Khả dựng thẳng ngón tay cái, sau đó chỉnh lại sắc mặt cố
làm vẻ nghiêm túc đi kiểm tra học viên khác.