Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 5: Chương 5: Nội vụ gây họa




Tính khí bướng bỉnh của Mục Khả mà nổi lên thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại.

Cô vẫn cảm thấy khuyết điểm dọn phòng không ngăn nắp của mình không hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng cô lại không muốn mất mặt ở trước mặt đồng nghiệp và học sinh. Có thể dáng người cô không cao, nhưng lòng tự trọng tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa, lời Hạ Hoằng Huân nói thật kích thích cô, vì vậy, sau khi từ sân huấn luyện trở về cô đã bắt đầu luyện tập, gấp xếp lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cho Tô Điềm Âm ở cùng phòng đã cho rằng cô bị ma nhập.

“Mục Khả, chăn sắp bị cậu bới rách hết rồi.” Thấy cô vẫn tiếp tục động tác trên tay như không hề nghe thấy, Tô Điềm Âm thở dài, lẩm nhẩm tự nói: “Xem ra, tháng này chúng ta chắc phải bị. . . . . .”

Mục Khả vẫn không nói lời nào, cô dùng balô đè lên cái chăn dày, gấp chăn làm ba rồi tiếp tục đè lên, cảm thấy vừa đủ mới gấp đôi cái đã gấp làm ba thành hình vuông, sau đó mới bàn chải đánh răng mới ra thấm nước chà ở góc chăn, cuối cùng tỉ mỉ cẩn thân mà vuốt góc chăn.

Điện thoại di động ở đầu giường ‘rì rì’ rung lên, Mục Khả đầu đầy mồ hôi thấy là số của em trai Mục Thần, nhận điện thoại sau đó tức giận nói: “Em không lo học tập cho tốt gọi điện thoại làm gì?”

“Ăn thuốc nổ rồi hả bà chị?” Mục Thần cười hắc hắc, giọng nói hơi thô mà trầm, đây là triệu chứng của thời kỳ vỡ giọng, nói: “Trụ sở huấn luyện vui không? Huấn luyện viên có đẹp trai không?”

Trước mắt thoáng hiện ra gương mặt có đủ lực hấp dẫn và mê loạn của Hạ Hoằng Huân, cô khinh thường nói: “Vô cùng đẹp trai! Mặt tròn quốc tế, thông dụng thế giới.”

Mục Thần cười ha ha: “Trình độ tổn thương người của bà chị em từ trước tới giờ đều vẫn chuyên nghiệp như vậy.”

“Đó là để đối kháng với đứa em trai không trình độ như em. Em có chuyện à? Không có việc gì thì cúp máy đi, chị đang gấp chăn đây, sáng mai yêu cầu kiểm tra, nghe nói nếu không đạt yêu cầu sẽ bị phạt đứng ba giờ tư thế quân đội, có thể xảy ra án mạng .”

“Gấp chăn?” Mục Thần cười càng thêm kịch liệt hơn, “Bà chị, không phải chị vẫn luôn theo đuổi châm ngôn bừa bộn hóa phòng ở sao?”

“Em là em trai của chị sao? Đồ bỏ đá xuống giếng!” Ngay cả người trong nhà cũng có thể cười nhạo cô, Mục Khả bực tức lên định bụng tính toán nợ với tên nhóc này, cô hỏi: “Tiền em nợ chị khi nào trả?”

Mục Thần không thừa nhận, nghiêm trang hỏi: “Em nợ chị tiền ư?”

“Còn muốn quịt nợ! Đợi lần sau chị cầm theo sổ ghi chép để em ký tên lên, xem em còn dám không thừa nhận.” Ai nói Mục Khả hồ đồ ấy nhỉ, mệt đến cả người là mồ hôi, giận đến choáng đầu hoa mắt còn muốn bảo người ta lần sau ký tên đấy.

Mục Thần cười hắc hắc, nói về chuyện chính: “Buổi chiều thứ sáu em không có lớp, em đi sang đó thăm chị chút, sẵn đưa chị ít đồ ăn ngon.”

Tên nhóc này có dụng ý bất lương, cho rằng cô không biết á, đó là đến thăm cô sao? Mục Khả đúng thật là không hiểu, tại sao bên cạnh cô đều là những chiến sĩ yêu quân nhân thế. Hướng Vi này, Tô Điềm Âm này, kể cả đứa em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi này cũng thế, còn quyết chí phải thi vào trường quân đội.

Lúc ấy Mục Khả biết ý nghĩ của em trai đã trịnh trọng góp ý cho nó: “Thấy người ta mặc quân trang đẹp trai. Một chút ý thức bảo vệ quốc gia cũng không có, động cơ đầu quân rất không có ý nghĩa.”

Nghĩ tới những thứ này cô lại buồn bực, dùng uy nghiêm của chị gái khiển trách: “Em tới làm gì? Gây rối náo loạn gì hả! Học cho tốt vào, nếu như thành tích kiểm tra tháng giảm xuống, tiền thiếu chị phải lập tức trả lại, còn phải tăng thêm lãi.”

Mục Thần phê bình cô: “Bà chị, chị thật không nhân từ, cho vay nặng lãi là không đúng.”

Mục Khả không muốn tranh cãi với hắn, thấy hắn cũng không có chuyện gì, nên nói: “Em mau đi ngủ đi, thật không biết trong đầu được trang bị là nước hay rơm, suốt ngày ham chơi, còn muốn thi vào trường quân đội. . . . . . Cứ vậy đi, chị còn phải gấp chăn đây, mấy thứ chết tiệt này thật khó chơi, ngón tay chị cũng sắp bị hỏng rồi. . . . . .”

Nghe được đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, Mục Thần gãi gãi tóc, cười hì hì vọng vào trong phòng sách la lên: “Ba, ba có biết chị con đang làm gì không? Chị ấy thế nhưng lại đang gấp chăn, là đang gấp chăn đó!” Giọng điệu đó giống như Mục Khả lớn chừng này rồi mới lần đầu tiên gấp chăn, khiến cho Mục Khải Minh từ trước đến giờ không nói cười tùy tiện cũng không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi trụ sở huấn luyện tắt đèn Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, anh đang ở văn phòng làm dự án, anh hỏi Mục Khả: “Mục Thần nói cháu đang gấp chăn, ngày mai phải kiểm tra nội vụ sao?” Đối với thói quen sinh hoạt của Mục Khả anh là người hiểu rõ, trước đó lại có thể quên việc cô dọn phòng từ trước đến giờ không đạt yêu cầu, nếu không phải Mục Thần gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhớ ra được.

Mục Khả vốn đang sờ soạng góc chăn, để không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, cô cầm điện thoại di động lặng lẽ đi tới ban công, nhỏ giọng oán trách: “Mục Thần đúng là cái tên lắm chuyện.”

Hách Nghĩa Thành nhẹ giọng cười: “Cháu đừng gấp nữa, cái đó không thể trong một lúc là có thể luyện tập được, để cậu bảo người chuẩn bị thêm cho cháu một cái giường quân bị, đến lúc đó cháu đừng mở ra ngay, ban ngày thì bày ra, buổi tối cất vào cái giường khác.”

Mục Khả phản đối: “Cháu không muốn gian lận. “

Hách Nghĩa Thành khuyên cô: “Không gian lận cháu có thể vượt qua kiểm tra sao? Tháng này cháu muốn mỗi ngày bị dùng cách xử phạt về thể xác à? Nếu không như vậy. . . . . .”

“Cậu không cần nhiệt tình đả kích cuộc sống cháu. Không phải chỉ là một cái chăn ư, cháu nhất định phải gấp cho ra hình dáng để các người đến nhìn xem một chút.” Mục Khả ngắt lời anh, rón rén đi tới cửa cầu thang nhìn ngó, xác định không có người mới nói: “Lần này cháu sẽ xử lý vụ dọn phòng đạt được thành quả trở về biểu diễn cho cậu xem. Được rồi, cháu phải đi vào ngủ đây, nếu như bị huấn luyện viên phát hiện tắt đèn rồi mà cháu còn quanh quẩn khắp nơi là không tuân theo kỷ luật đó.”

Thấy cô muốn cúp điện thoại, Hách Nghĩa Thành vội gọi cô: “Khả Khả?”

Mục Khả “Hả?” Một tiếng, mới vừa nói xong sợ không tuân theo kỷ luật, cô lại bắt đầu lặng lẽ di chuyển xuống lầu.

Hách Nghĩa Thành đương nhiên không biết hành động của cô, không yên tâm dặn dò: “Không cần cậy mạnh, có chuyện gọi điện thoại cho cậu.” Biết rõ đặc điểm cô là tốt khoe xấu che, anh lại nói: “Cậu sẽ gọi điện đến trụ sở huấn luyện bất cứ lúc nào để hỏi thăm tình hình của cháu.”

“Biết rồi. Chỉ là huấn luyện quân sự chẳng lẽ sẽ huấn chết cái mạng nhỏ của cháu à? Cũng không phải là chưa từng bị huấn luyện. Có phải cậu cùng lão chính ủy ở chung hay không hả, sao càng ngày càng nhiều lời thế. . . . . .”

Bản tính Mục Khả hiếu động, đến trụ sở huấn luyện cũng đồng nghĩa với mất đi tự do, mới có 1 ngày, cô đã bị ngột ngạt đến kinh khủng. Cuộc điện thoại của Hách Nghĩa Thành lại quấy nhiễu khiến cô không còn thấy buồn ngủ, cô dứt khoát lần mò đi xuống lầu, định ra bên ngoài đi tản bộ. Không ngờ, lại ngoài ý muốn thấy đang có người chạy vòng trong sân huấn luyện trống trải.

Nương theo bóng đêm, cô rón ra rón rén đi về phía sân huấn luyện, đến gần một chút mới thấy rõ là huấn luyện viên Viên Soái. Cô nín thở, rất sợ bị phát hiện, lặng lẽ ở trong lòng đếm: “Một vòng, hai vòng. . . . . .” Chạy đúng mười vòng, sau đó, anh ta dừng lại, đứng nghiêm bất động ở giữa trung tâm sân huấn luyện, tư thế hành quân đứng vô cùng đúng chuẩn.

“Có phải bị Hạ Hoằng Huân huấn luyện đến điên rồi hay không? Hay là lính dưới quyền anh ta vốn cũng không bình thường. . . . . .” Mục Khả đang lầm bầm lầu bầu, lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng tự phụ quen thuộc từ trong nhà đi ra, đi thẳng về hướng Viên Soái. Nhịp bước đi anh ta hẳn là 75 centimét. Mục Khả nhớ Hách Nghĩa Thành từng nói với cô, quân nhân bất kể là đi đều hay là đi nghiêm, đều là tiêu chuẩn này. Lúc đó cô còn trách bước chân anh quá lớn, tản bộ mà đi như gió.

Hạ Hoằng Huân đi tới trước mặt Viên Soái đứng lại, im lặng không lên tiếng. Mục Khả nhìn bóng lưng cao lớn của anh cảm thấy có chút lạnh. Cô đoán Viên Soái hẳn là phạm vào lỗi gì đó mới bị phạt, cô có phần đồng tình với anh.

Đại khái qua năm phút đồng hồ, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc mở miệng, anh trầm giọng chất vấn: “Cậu ngày đầu tiên vào quân đội sao? Tín hiệu đèn tắt rồi còn làm cái gì? Loại bỏ tư cách luận võ của cậu không phục phải hay không? Hay ý kiến chuyện tôi để cậu đến huấn luyện quân sự?”

Mắt Viên Soái nhìn thẳng, cũng không nói một lời.

“Nói!”

“Báo cáo Doanh trưởng, không phải!”

“Cậu có mâu thuẫn với tôi?” Hạ Hoằng Huân ngắn gọn hỏi lại, tiếp tục nói: “Cậu là lính Trinh Sát, nhưng chẳng có chút triển vọng nào cả. Có thời gian rảnh rỗi sao không suy nghĩ lại làm thế nào đề cao lực chiến đấu của bản thân mình, theo kịp tôi?”

Đôi mắt Viên Soái chớp chớp, vẫn không nói.

Mở ra tờ giấy nắm chặt trong tay, Hạ Hoằng Huân đọc lên: “Lão Tướng Xuất Mã cam thu hoạch lúc 11 giờ 45 phút, Bạng Viên cỏ nuôi súc vật thu hoạch lúc 11 giờ 56 phút, Nông Bản Đa Tình hoa hồng thu hoạch lúc 12 giờ 3 phút, Trời chiều Đẹp Vô Hạn nho thu hoạch. . . . . .”

Tờ giấy bị nặng nề ném lên mặt Viên Soái, anh khiển trách: “Nhìn đi, cậu nói xem ghi lại những thứ vớ vẩn này làm gì? Ai cho phép cậu đem máy vi tính đến? Rất thích lao động phải không? Nếu lúc huấn luyện mà cậu để tâm được như vậy thì Địa Cầu cũng được cứu rồi.” Câu cuối cùng gần như là rống lên, đủ thấy mức độ tức giận của anh.

Thì ra là đồng chí Viên Soái sau khi tắt đèn không ngủ được, ôm laptop lên mạng trộm đồ ăn bị bắt được tại trận.

Mục Khả núp ở phía xa hoàn toàn đã quên mình cũng đang không tuân theo kỷ luật, thậm chí còn nghe lén, nghĩ đến huấn luyện viên ban ngày nghiêm nghị, một quân nhân cứng nhắc mà cũng chơi trò chơi nông trại trên QQ trộm đồ ăn, còn “chuyên nghiệp” ghi hết lại thời gian cây nhà hang xóm chín, cô chợt nhịn không được, sặc cười lên tiếng.

Nghe được tiếng cười, Hạ Hoằng Huân trầm mặt xoay người nhìn sang, quát lên: “Ai ở đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.