Ngày không có Hạ Hoằng Huân, trái đất
vẫn quay, Mục Khả vẫn huấn luyện như trước. Chỉ là, sau khi Hướng Vi rời khỏi căn cứ cuộc sống trở nên khô khan, buồn tẻ, rất nặng nề. Mục Khả
cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định trong lúc bình tĩnh sẽ điên
mất.
Hách Nghĩa Thành từ lần cô nổi giận thì
không gọi điện thoại đến nữa, Mục Khả biết anh đối tốt với mình, quyết
định giải hòa trước. Tìm số điện thoại của anh rồi bấm gọi, điện thoại
di động vang lên hai tiếng thì anh liền nghe, giọng nói không che giấu
được đắc ý: “Cô giáo Mục rốt cuộc nhớ tới cậurồi?”
Cũng biết anh sẽ không tức giận thật. Mục Khả nói: “Quan tâm, quan tâm cậu, tránh cho cậu nói cháu không có lương tâm.”
Hách Nghĩa Thành cười: “Lại còn làm
dáng! Huấn luyện quân sự gần kết thúc rồi phải không? Bị dạy dỗ thế nào? Nội vụ đạt tiêu chuẩn chưa?”
Nhắc tới nội vụ, Mục Khả nhụt chí nói: “Tiêu chuẩn của các cậu quá cao, cháu không đủ cao, không đạt.”
“Sao nghe có chút buồn bã?” Hách Nghĩa
Thành cầm di động đứng trước cửa sổ, cười nói: “Không phải Hạ hoằng huân đi rồi sao? Huấn luyện không đến nỗi phi nhân hóa như vậy chứ?”
“Làm sao cậu biết anh ấy đi. . . . . .”
Mục Khả bừng tỉnh hiểu ra: “A, cháu biết rồi, là cậu giở trò quỷ có
đúng không?” Đây có tính là quan báo tư thù không? Ngay sau đó lại cảm
thấy dùng từ không đúng nên tự mình bác bỏ. Nghĩ thầm, bọn họ không có
tư thù, cho dù có thù cũng là thù công.
Hách Nghĩa Thành nhíu mày: “Cái gì mà
giở trò quỷ! Đây là sách lược! Anh ta đường đường là con át chủ bài của
doanh trại trinh sát, Doanh trưởng chạy đi huần luyện quân sự đó không
phải là đại tài tiểu dụng sao? Cậu chỉ gián tiếp an bài cho anh ta
nhiệm vụ có thể phát huy đầy đủ ưu thế của anh ta thôi.”
Đi trụ sở huấn luyện gặp Mục Khả biết
huấn luyện viên là Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành xuất phát từ tâm tình đau lòng người thân, tốn 3 ngày làm ra một phương án bí mật, lấy việc
đề cao tài nghệ tổng hợp tác chiến quân ta là điểm xuất phát, muốn sau
khi cuộc thi tỷ võ của lính trinh sát kết thúc thì lập tức cử hành một
cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn.
Đội Trinh sát trụ là cột của trung đoàn
532, là Doanh trưởng Hạ Hoằng Huân đương nhiên sẽ bị Lục đoàn trưởng
triệu hồi khẩn cấp, tiến hành chuẩn bị chiến đấu cho cuộc diễn tập sắp
tới, cố gắng thể hiện trước mặt …. Cho nên, sau khi trở lại doanh trại,
Doanh trưởng Hạ mỗi ngày trừ huấn luyện đi họp, chính là nghiên cứu bản đồ quân dụng.
Mục Khả vốn đang muốn hỏi là nhiệm vụ
gì, nhưng nghĩ tới đặc thù nghề nghiệp của bọn họ, cô nuốt nghi vấn về
trong bụng, tự động tiêu hóa. Không muốn tán gẫu về Hạ Hoằng Huân quá
nhiều, cô lập tức dời đề tài, nói: “Ngày mai bọn cháu bắn bia.”
Chân mày Hách Nghĩa Thành vừa mới giãn
ra giờ lại nhíu lại, tiêu điểm đề tài một lần nữa lại trở trên người ai
đó, anh nói: “Huấn luyện quân sự cho sinh viên đại học thì bắn bia làm
cái gì? Lãng phí vật tư quân dụng! Phương án này nhất định là Hạ Hoằng
Huân làm.”
Mục Khả kinh ngạc: “Sẽ không phải là đạn thật đấy chứ?”
“Cháu đừng tưởng bở! Chỉ vào chút tài mọn của mấy đứa nếu bắn đạn thật, chắc chắn hủy cả khuôn mặt.”
Mục Khả ha ha cười: “Nếu mỗi ngày cháu đều được huấn luyện như các cậu, không chừng sẽ trở thành “Thần Súng”.”
“Thôi đi, Thần Súng bọn cậu thấy cháu cũng phải té xỉu.”
Mục Khả xùy một tiếng, rất biết điều nói: “Biết, đây chính là chênh lệch.”
Hách Nghĩa Thành ”Khen ngợi” nói: “Tạm
được, không đến nỗi ngốc lắm.” Nhớ tới Chủ nhật mình phải đi ra ngoài
làm việc, anh hỏi: “Chủ nhật cậu đi đón cháu, cùng cậu đi chơi một ngày
đi.” Trên thực tế là muốn đưa cô về nhà ăn cơm, Mục Khải Minh gọi cho
anh không dưới một lần.
Mục Khả quả quyết cự tuyệt: “Không đi! Chỗ cậu có cái gì chơi, ngoài đàn ông vẫn là đàn ông.”
“Đối với bọn cháu mà nói, đàn ông không phải cực kỳ có sức hút sao?”
Mục Khả phản bác: “Thành phần lực hút
chẳng qua cũng chỉ là carbohydrate mà thôi, kết cấu phần tử còn chờ
nghiên cứu, có gì khác sao?”
Hách Nghĩa Thành nghe vậy sang sảng
cười, cười đủ rồi, anh dung giọng nói ôn hòa nói: “Khả Khả, lâu rồi cháu không về nhà, Chủ nhật về ăn một bữa cơm, được không?”
Nụ cười Mục Khả cứng đờ, cô yên lặng,
nói: “Chờ huấn luyện quân sự kết thúc đã, Chủ nhật không được nghỉ,
không về được.” Đối với thương yêu của Hách Nghĩa Thành, từ trước đến
giờ Mục Khả không đành lòng cự tuyệt.
Biết cô nói như vậy đã là nhượng bộ rất
lớn, Hách Nghĩa Thành đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nữa, dặn dò: “Ngày mai lúc bắn bia chú ý an toàn, không muốn cầm súng thì cứ nói không
dám, dù sao cũng không kiểm tra đánh giá, không cần thiết.”
Mục Khả đồng ý: “Biết, cháu sẽ cẩn thận.”
Cúp điện thoại, Mục Khả nằm trên giường
lăn qua lộn lại không ngủ được, do dự thật lâu, rốt cuộc gửi cho Hạ
Hoằng Huân một tin nhắn, thật sự không biết nói cái gì cho phải, chỉ gửi sáu chữ: “Ngày mai bọn em bắn bia.”
Kết quả đợi đến khi cô sắp ngủ thiếp đi, điện thoại di động vẫn im lặng.
“Coi thường sự tồn tại của tôi phải
không?” Tức giận ấn mấy chữ trực tiếp gửi đi , sau đó nhét điện thoại di động xuống dưới gối, đi gặp Chu công.
Đừng tưởng rằng Mục không biết tức giận, chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy qua heo chạy, cô đương nhiên biết
khi yêu ai chả gắn như keo như sơn , vị đồng chí Giải Phóng Quân này lại không gặp cô mấy ngày rồi, nói không tức giận chút nào là điều không
thể.
Con gái ấy mà, luôn có chút tùy hứng, ai không hi vọng được yêu được chiều. Chỉ là, cô không biết giận dai, ngủ
dậy xong gần như quên sạch.
mấy ngày nay Hạ hoằng huân vội vô cùng,
trở lại đơn vị, ngay cả phòng làm việc của mình anh cũng không trở về,
trực tiếp bị gọi vào phòng làm việc của Đoàn trưởng, dùng hết sức mà
cũng chưa xong, răn dạy không dứt. Không có cách nào, ai bảo Lục Trạm
Minh hạ tử lệnh: “Phải toàn thắng!”
Rõ ràng là do đối kháng lần trước gây
họa, không chỉ thắng mà phải thắng được hoàn toàn. Mặc dù chỉ là diễn
tập, cũng nhất định phải làm cho tốt.
Không chịu yếu thế, Hạ Hoằng Huân cũng
rất coi trọng diễn tập lần này, là quân nhân thời bình, mỗi một lần diễn tập, mỗi một lần đối kháng, cũng như chiến tranh thực sựu, anh chưa bao giờ coi thường. Dù cho đối thủ mạnh hay yếu.
Hạ Hoằng Huân không phải người lâm trận
mới mài gươm. Anh cũng chỉ muốn để các chiến sĩ thể nghiệm chút áp lực
trước cuộc diễn tập cường độ cao, giống như lúc anh phát biểu ở sáng sớm ngày thứ hai sau khi trở về đơn vị: “Không áp lực, mọi người sẽ lơ là!”
Đều nói tấm gương thực tiễn lớn cương
lĩnh xa hơn. Trong lúc huấn luyện cường độ cao, thân là boss của doanh
trại trinh sát – đồng chí Hạ Hoằng Huân trừ bỏ phải gánh vác trọng trách chỉ huy toàn cục, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi luôn luôn xuất hiện tại sân huấn luyện. Anh cùng với các chiến sĩ cùng bước chiến hào, nhảy qua
tường, leo thang mây, ngay cả võ trang 400m chướng ngại tốn rất nhiều
thể lực, anh cũng tham gia.
“Nằm xuống. . . . . . Bò thấp. . . . . .”
Nghe được khẩu lệnh, các chiến sĩ lưu
loát nằm rạp trên mặt đất, đã bò nửa ngày không đứng lên, hai đầu gối
hai cùi chỏ đã mài ra máu, nhưng vẫn ngẩng đầu. Đây chính là khí thế
quân nhân, cho dù ngã xuống đất, cũng không thể cúi đầu trước kẻ địch.
Mồ hôi chảy theo gương mặt xuống, tứ
chi Hạ Hoằng Huân dán chặt trên mặt đất, động tác giống như con thằn
lằn, anh là người đầu tiên về đích, anh không để ý vết thương trên cánh
tay do bị đá vụn cứa vào, cao giọng nói: “Lính Trinh sát nhận được danh
hiệu Vua Chiến Địa, phải trải qua huấn luyện gian khổ ở cường độ cao.
Mọi người là quân nhân, sao lại giống như con rùa đen? Chậm rì rì chờ
tôi đá mấy người đến đích à?”
Ở trong doanh, anh là lãnh đạo, thủ
trưởng, tồn tại giống như tấm bảng chỉ đường, nắm giữ số mạng tất cả
chiến sĩ trong doanh trại trinh sát. Đương nhiên sẽ không để lộ ra phần dịu dàng, dễ dãi.
Binh lính biết rõ trại trưởng không thật sự mắng bọn họ, mà đang khuyến khích họ. Bọn họ cắn chặt răng, dùng tất cả sức lực, nhanh chóng bò đến điểm cuối.
Nói thật, cũng ít khi thấy Doanh trưởng
trên sân huấn luyện, nhưng Hạ Hoằng Huân tuyệt đối là ngoại lệ. Dùng lời Dịch Lý Minh mà nói: “Lúc nào mà không tìm được đồng chí Hạ Hoằng Huân, trực tiếp đến sân huấn luyện, đảm bảo tóm gọn.”
Kết thúc cả ngày huấn luyện, các chiến
sĩ mệt mỏi say đòn cũng đã đi tắm rồi ngủ, Hạ Hoằng Huân vẫn còn đang ở
phòng làm việc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón
tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, đang bố trí hạng mục quan trọng nhất
trong lúc diễn tập—— công việc hành quân 7 ngày 7 đêm trong địa hình
phức tạp dài mấy trăm cây số.
Uống nước lại nhớ tới di động đang “Nghỉ phép” trong ngăn, do dự có nên gọi cho Mục Khả hay không, nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ mười phút rồi, anh cau mày, vừa nói: “Chắc ngủ rồi”
vừa mở máy.
Đang ngủ say bị chuông điện thoại di
động thức tỉnh, Mục Khả mơ mơ màng màng nghĩ là Hướng Vi, lấy điện thoại di động ra cũng không thèm nhìn mà tắt luôn, sau đó bịt kín chăn ngủ
tiếp.
Ước chừng qua ba mươi giây, điện thoại
di động vang lên lần nữa, làm cho cô không ngủ được. Mục Khả bình tĩnh
nhận điện thoại, từ từ nhắm hai mắt nói: “Có phải cậu cảm thấy quấy rầy
mình mãi thành thói quen rồi hay không hả ? Hướng đại tiểu thư, cầu xin
cậu đừng quấy rầy mình, mình sắp chết rồi.”
Bên kia trầm mặc. Sau một lúc lâu, truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính: “Là tôi.”
“À?” Trong nháy mắt đầu Mục Khả chập
mạnh, mở mắt như bị điện giật, chờ lúc phản ứng lại thì cả người đã chui vào trong chăn giống như con rùa nhỏ chui vào trong mai, hạ giọng nói:
“Khuya khoắt gọi điện thoại dọa người à?”
Nghe được cô cố ý đè thấp thanh âm, Hạ Hoằng Huân khống chế không được nở nụ cười, anh hỏi: “Đã ngủ chưa?”
Mục Khả tức giận nhả ra ba chữ: “Đang
ngủ đây!” Nghĩ tới “Thù” mấy ngày anh tắt máy, cô nhỏ giọng oán hận nói: “Sao anh luôn tắt máy? Điện thoại để làm cảnh à, lúc cần tìm thì làm
thế nào?”
Hạ Hoằng Huân thả lỏng ngồi ở trên ghế,
rất kiên nhẫn giải thích: “Ở đơn vị, giao thông dựa vào đi, truyền tin
dựa vào hét. Em cho rằng giống như trường học bọn em tìm người thì cầm
di động lên thì thầm ‘Tìm giáo viên A, xin hỏi có ở đó không?’ Lúc tôi
tìm người chỉ cần hét một tiếng ‘ Mọi người chết ở đâu rồi ’ bọn họ lập
tức đến.”
Mục Khả nằm trong chăn cười khanh
khách, lại sợ đánh thức Tô Điềm Âm, cô che điện thoại di động nói: “Vậy
tin nhắn em gửi thì sao? Cũng chìm xuống biển rồi hả?”
“Em gửi tin nhắn cho tôi à?” Hạ hoằng
huân rất kinh ngạc, không nghĩ tới vật nhỏ lại rất rất chủ động, anh
cười nói: “Về sau nếu có việc trực tiếp gọi điện thoại, tôi cũng không
đọc tin nhắn.” Đừng nói tin nhắn, ngay cả di động anh bình thường cũng
không quen mang theo, có chuyện đều gọi quân tuyến.
Mục Khả nói: “Anh là người cổ đại à? Thành quả xã hội tiến bộ bị anh đạp hỏng rồi.”
Không để ý phê bình của cô, Hạ Hoằng
Huân hỏi: “Hai ngày nay không có gây họa chứ? Dựa theo kế hoạch buổi
sáng ngày mai các chiến sĩ sẽ cho bọn em tiến hành biểu diễn biểu thị,
buổi chiều là huấn luyện bắn bia một chọi một, em làm được không?”
Mục Khả nghe thế uất ức oán trách: “Nói
anh huấn luyện bọn em như bộ đội đặc chủng anh còn không thừa nhận, lại
còn muốn bắn bia, em sẽ hy sinh cho mà xem.”
“Bao nhiêu trường học xin huấn luyện bắn bia cũng bị từ chối, ngươi không cảm thấy vinh hạnh sao? Đồng chí nhỏ,
cần tiếp tục đề cao giác ngộ.”
“Đi rèn luyện lính Trinh sát của anh đi, chờ em bắn thủng bia của anh, cho anh đẹp mặt!”
Hạ Hoằng Huân sửa cô: “Nói chuyện không cần có tính công kích.”
Mục Khả cãi lại: “Sớm muộn gì cũng để cho anh lãnh giáo lực sát thương của em.”
“Tôi không sợ lực sát thương của em, tôi lo lắng mặt của em.”
“Mặt thế nào?”
Anh nói: “Ngày mai lúc bắn bia cầm cái nồi bảo vệ gương mặt.”
“Đồng chí Giải Phóng Quân, em bắn bia, không phải bia đập mặt em!”
. . . . . .
Cuộc trò chuyện với người yêu kết thúc
trong khẩu chiến, Mục Khả gối lên câu nói: “Đồng chí nhỏ, tôi xem trọng
em!” mà ngủ thật say.
Ngày hôm sau, huấn luyện bắn bia đúng hạn tới, Mục Khả đứng trong đội ngũ tập hợp, có vẻ vô cùng có tinh thần.