Hai người có cảm tình với nhau muốn tiếp tục chung sống lâu dài, cần không
ngừng ‘gửi tiết kiệm’ sự ăn ý cùng tình cảm chân thành vào ‘ngân hàng
tình cảm’ đặc biệt ở sâu trong linh hồn, đ khi cần thì rút ra cung cp cho cuộc sống, dnh cho người yu sự dịu dàng v vui vẻ. Cái gọi l hạnh phúc, có lẽ chính l quá trnh của sự trả giá v thu hoạch. Mà tình yêu, đơng nhiên l thành phần v cùng quan trọng trong đó.
Trong tnh yêu Mục Khả khng yêu cầu quy định cứng nhc giống nh những cô gi cùng trang lứa. Cô cho rng, thực tế và kỳ vọng lun có chnh lệch rất ln. Ví dụ như, ngời ta mỗi ngày th thốt h to chỉ muốn đn ông cao ln đẹp trai làm bạn đời, nhng kết quả lại gả cho anh mập lùn.
Cho nên ni, những phụ nữ tài sc vẹn toàn lm cho người ta hm mộ, tần số xut hiện lại không cao. Thay v đối mặt vi kết quả làm ngời ta thất vọng, khng bắng cứ tùy duyn. Tất nhin, tùy duyên cũng khng có nghĩa l không nỗ lực.
Nghim túc mà ni, sự xuât hiện của Hạ Hong Huân l việc ngoài ý mun. Cho tới by giờ Mục Khả ch
Đêm đó, nửa đêm Hướng Vi thức dậy uống nước phát hiện Mục Khả ly kỳ "Mất
tích", sau khi Mục Khả bị huấn luyện viên Hạ đuổi về lại bị nghiêm hình
bức cung cực kỳ tàn ác. Đồng chí nhỏ bị bạn tốt dùng bạo lực cưỡng bức
không giấu được tâm sự đành phải thổ lộ chân tướng.
Hướng Vi vô
cùng khiếp sợ, ý nghĩ lo lắng ‘Mục Khả đã nhìn thấu hồng trần’ trước kia cuối cùng đã tiêu hóa hết rồi, cô đầu tiên là kích động hưng phấn nói:
"Đứa con gái như cậu thật quá may mắn nha, một Hách Nghĩa Thành còn chưa đủ, lại lượm luôn cả Hạ Hoằng Huân." Sau đó trước khi ngủ còn than thở
nói: "Mọi việc đều có ngoại lệ, Hạ Hoằng Huân chính là ngoại lệ của cậu. Thay vì ở đây rối rắm sao không nhanh chóng yêu luôn cho rồi, không
bằng lo nghĩ xem có thể vì ý chí không kiên định nổi mà cưới chui hay
không?"
Vào lúc Mục Khả tưởng rằng cô đã ngủ, Hướng Vi lại thần
bí chồm qua, nhỏ giọng nói: "Dựa vào ánh mắt phán đoán sắc bén của mình, Hạ Hoằng Huân là vị đồng chí tương đối không tệ." Dùng cánh tay ôm cô,
nén cười nói: "Cậu không ngủ được vậy hãy suy nghĩ thật kỹ, tranh thủ
sớm ngày cướp lấy nụ hôn đầu tiên của đồng chí Giải Phóng Quân đi." Chợt nghĩ đến cái gì, cô lại tự nhủ nói: "Nụ hôn đầu tiên chắc không phải đã cống hiến cho người khác từ lâu rồi chứ?"
Cái người này đúng là
người phụ nữ không thuần khiết! Mục Khả bị cô chọc tức đến không nói nên lời, ở trong bóng tối túm lấy cái gối nện lên đầu Hướng Vi.
Hướng Vi bị đánh một cái ú ớ nói không thành tiếng, lật người ôm chầm Mục
Khả, khiến cho Mục Khả la chói tai: "Đừng có dính vào người mình giống
như bạch tuộc thế, mình không ngủ được."
Lúc Hướng Vi ngủ mà
không ôm món đồ chơi lông nhung "Khổng lồ" thì sẽ mất ngủ, cho nên cô ôm chặt Mục Khả không rời, mơ mơ màng màng lầm bầm: "Tập làm quen trước
một chút đi, chẳng lẽ sau này không để cho Doanh trưởng Hạ nhà cậu ôm à. . . . . ."
Này, nói gì đấy! Mục Khả mang theo sự buồn bực mà ngủ thiếp đi.
Huấn luyện quân sự sau đó vẫn không thuận lợi, mặc dù Mục Khả đã nâng cao ý
thức yêu cầu của mình, Doanh trưởng Hạ rõ ràng đã giảm bớt độ cao, nhưng dường như vẫn có chút với không tới.
Chẳng hạn như ngày thứ hai
lúc tín hiệu báo rời giường vang lên, đồng chí nhỏ Mục Khả theo thói
quen ôm chăn ngủ nướng không chịu dậy, đến khi Hướng Vi và Tô Điềm Âm
đánh răng rửa mặt xong xuôi cô mới tỉnh lại, bật nhảy xuống giường, tất
bật rối loạn, đầu tóc bù xù tay chân luống cuống gấp chăn. Kết quả có
thể đoán được, cuối cùng vẫn tới trễ. . . . . . hơn một phút.
Khi Hạ Hoằng Huân nhìn thấy cô mặc trang phục rằn ri rộng thùng thình chạy
tới sân huấn luyện, đặc biệt hy vọng hôm nay mình ngủ quên, hoặc là
không đeo đồng hồ thì quá tốt. Vào lúc cô thành thật nghiêm túc hô to
báo cáo, vẻ mặt anh lại lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Quân y nói em cần phải nghỉ ngơi, hôm nay có thể không tham gia huấn luyện."
Xả nước, một giọt cũng không lọt.
Nghĩ đến lời nói nguyên gốc của quân y: "Chỉ là đường máu thấp, ngủ một đêm
thì sẽ không sao, nhớ phải ăn cơm đúng giờ." Khóe miệng Mục Khả không tự giác nhếch lên, nghĩ thầm "Ông già" này đối với mình cũng thật vô cùng
tốt nha, lại còn công khai bao che cô, quả thật hiếm thấy. Vì vậy, cô
ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi chỉ là đường máu thấp, đối với huấn luyện có mức độ thấp vẫn gánh vác được."
Gánh vác được? Nhìn thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô, Hạ Hoằng Huân buồn cười.
"Báo cáo!" Ký ức bốn năm trước Mục Khả bị phạt đứng ba giờ trong đầu Hướng
Vi cũng chỉ mới như ngày hôm qua thôi, rất sợ Hạ Hoằng Huân cứng nhắc
lại làm chuyện "Đại Nghĩa Diệt Thân" nên cô trực tiếp bước ra khỏi hàng, nói: "Báo cáo huấn luyện viên, sáng sớm lúc Mục Khả rời giường thiếu
chút nữa đã té xỉu." Ý nói loại chuyện đến trễ nho nhỏ này anh hãy giơ
cao đánh khẽ thôi, tuy rằng mọi người đang giương mắt nhìn chằm chằm,
nhưng nói thế nào đều là người một nhà, anh dám không đau lòng thử xem?
Hạ Hoằng Huân cũng không phụ sự "Kỳ vọng" mà hạ một bậc thang, anh dùng
giọng điệu của huấn luyện viên nên có hỏi: "Thật sự có thể sao?"
Bắt gặp ánh mắt trưng cầu ý kiến của anh, Mục Khả chớp chớp đôi mắt, cao
giọng trả lời: "Báo cáo huấn luyện viên, hoàn toàn có thể."
Hạ Hoằng Huân hiểu rõ, ra lệnh: "Đứng vào hàng ngũ!"
Mục Khả cất tiếng đáp lại "Rõ!" rồi điều chỉnh tư thế chạy về đội ngũ, dí
dỏm le lưỡi với Hướng Vi một cái, giống như là đang nói: "Thật đúng là
thú vị."
Thu hết động tác nhỏ của cô vào đáy mắt, Hạ Hoằng Huân bất đắc dĩ trong mắt hiện lên một chút nuông chiều.
Khi trở về trung tâm huấn luyện nghỉ ngơi, lấy Hướng Vi cầm đầu, Tô Điềm Âm làm phụ tá, nhóm giáo viên và học sinh tự động tự giác vô ý thức giả vờ dựa sát vào Hạ Hoằng Huân, cảm giác đó giống như anh là tổ chức đảng
vậy. Mục Khả vốn không thích dựa vào anh quá gần, cộng thêm quan hệ của
hai người có tính chất nhảy cóc, cô vẫn chưa thể thích ứng với loại biến chuyển cấp tốc này, dùng cách nói của cô: "Cảm giác Hạ Hoằng Huân tồn
tại quá mức mãnh liệt, đứng quá gần anh ấy mình thấy khó thở." Cho nên,
cô không đếm xỉa đến sự uy hiếp của Hướng Vi, chạy tới bên cạnh tìm Viên Soái nói chuyện phiếm.
Đến cuối cùng vẫn không thể đi tham gia
tỷ võ - Viên Soái đứng ở trên bậc thang, phát biểu cảm nghĩ: "Hai ngày
nay tâm tình Doanh trưởng hình như rất tốt, tốt đến mức tôi có chút cảm
giác không an toàn."
Không phải là vì cô tâm tình mới tốt chứ?
Mục Khả lặng lẽ cười cười trong lòng, rất trấn định nói: "Anh ta nghiêm
mặt thì anh lại có cảm giác an toàn sao?"
Cau mày nhìn Mục Khả,
Viên Soái nói: "Cô chưa từng nghe câu ‘Tiếu Lý Tàng Đao’* sao? Thật uổng công tôi vẫn luôn cho rằng cô là nhà bác học, đừng phá hỏng hình tượng
của cô ở trong lòng tôi."
[*Miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)]
Nhà bác học? Mục Khả bị sặc một ngụm nước, tức giận nói: "Xin anh thu hồi
lời khen tặng ví tôi như ‘giáo sư’ có được hay không? Muốn khen tôi ư,
anh có thể nói thông minh, xinh đẹp, đáng yêu. . . . . . Này, anh đừng
có làm bộ mặt khinh bỉ đó được hay không? Tôi chỉ ví dụ, ví dụ thôi. Anh hiểu chứ?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Viên Soái nén cười, lại lần nữa ca ngợi nói: "Cô giáo Mục Khả này thật đúng là đáng yêu hơn tôi, đẹp
trai hơn tôi, so với tôi. . . . . ."
Mục Khả trừng mắt với anh,
ra vẻ như muốn ném chai nước suối trong tay tới, lại thấy Viên Soái bất
chợt thu lại ý cười, nhìn về phía sau lưng cô chào theo kiểu nhà binh,
cất cao giọng nói: "Doanh trưởng!"
"Đừng lấy Doanh trưởng của các anh để dọa tôi, anh ta đang ở trong vòng vây của ‘Kẻ địch’ rồi." Nói
xong liền thật sự muốn ném bình nước suối trong tay ra, nghĩ rằng dù thế nào Viên Soái cũng sẽ né tránh, hoặc là tiếp được.
Không ngờ,
trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, cũng hơi mạnh tay, cũng sử dụng không thích hợp, bình nước cứ thể mà rời khỏi tay, bay thẳng về phía sau.
Tiếp theo lại nghe được giọng nói trầm thấp của Hạ Hoằng Huân vang lên,
anh hỏi: "Đây là đặt mai phục cho tôi?"
Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân
cau mày nắm chặt bình nước khoáng, dáng vẻ Mục Khả lúng túng đến không
muốn xoay người, Viên Soái không nhịn được nở nụ cười. Anh càng lúc càng cảm thấy cô giáo Mục chính là khắc tinh của Doanh trưởng, nếu không thì sao hai người vừa giao chiến lão đại đã có vẻ bất đắc dĩ như vậy.
Tình huống nhỏ nhặt thế này thường xuyên xuất hiện, Mục Khả vô cùng ảo não,
Hạ Hoằng Huân thấy nhưng không thể trách. Nhưng có một thứ vẫn không hề
thay đổi, đó là Hạ Hoằng Huân vẫn làm việc rất đúng mực, nắm bắt rất
tốt, trong lúc huấn luyện ở trước mặt mọi người không làm ra hành động
gì không thích hợp. Đến nỗi quan hệ của hai người ngoại trừ Hướng Vi, kể cả Tô Điềm Âm ở chung phòng cũng không hề phát hiện.
Đối với việc này, Hướng Vi nói: "Quả nhiên là xuất thân từ lính Trinh Sát, nghiệp vụ ẩn núp tuyệt đối là hạng nhất."
Mục Khả đánh cô: "Không cần phải công bố cho cả thiên hạ biết, không như vậy chẳng lẽ còn muốn thông báo cho toàn quân sao?"
Nói thật, cô gái nhỏ nào có bạn trai mà không rơi vào trạng thái yêu đương. Ít nhất, cô căn bản không suy nghĩ phải làm thế nào để tránh ánh mắt
của mọi người mà đi gặp Hạ Hằng Huân, hoặc là trong lúc rãnh rỗi gọi
điện thoại hay gởi cái tin nhắn chẳng hạn, ngay cả đặc quyền "Làm nũng"
của bạn gái cô cũng chưa dùng tới. Trừ bỏ không tranh cãi thẳng mặt với
anh, trừ bỏ cô có thêm chút hứng thú với huấn luyện lần này, cuộc sống
dường như không có thay đổi gì lớn.
Huấn luyện quân sự cứ như vậy bình an vô sự tiến hành. Mười ngày sau Hạ Hoằng Huân dường như nhận
được nhiệm vụ mới, đột nhiên chia chỉ đạo viên đến các đội khác khác,
liên tiếp mấy ngày không xuất hiện ở trụ sở huấn luyện.
Trong
điện thoại Mục Khả có lưu số điện thoại di động của anh, là "Đính ước"
đêm đó anh muốn cô giữ lại trong điện thoại. Buổi sáng hôm đó Hạ Hoằng
Huân rời đi vẫn có gọi điện thoại cho cô, đó là lần đầu tiên bọn họ gọi
điện thoại, anh ngắn gọn dặn dò: "Tạm thời có việc, tôi về quân đội một
chuyến. Em với Viên Soái đừng có quấy rối, phá hư hình tượng của quân
ta."
Không nói gì dễ nghe thì thôi, lại còn phê bình cô? Người ta cũng chỉ là trò chuyện với Viên Soái chút mà thôi, ai bảo anh thiên vị
phân em đến đội huấn luyện của anh ấy.
Mục Khả rất không hài
lòng, nổi cáu cong môi lên nói: "Em có chí hướng cao xa hơn, chính là
phá hoại hình tượng của Doanh trưởng Hạ." Cô phát hiện Hạ Hoằng Huân vừa nói chuyện với cô vừa trêu chọc cô, so với trước đây tuyệt đối giống
như là hai người, hơn nữa còn đặc biệt thích sử dụng dùng từ quân sự.
Hạ Hoằng Huân cười, căn dặn cô: "Ăn nhiều cơm một chút, đừng quá kén ăn.
Gầy còn da bọc xương, sẽ làm tôi đau lòng đấy. . . . . ."
Không
phải chứ? Cả việc cô kén ăn anh cũng biết. Sao có thể bị phát hiện đây?
Anh còn…còn nói? Còn chưa từng thực sự ôm nhau, sao cảm nhận được siêu
vậy?
Cho đến khi cúp điện thoại, Mục Khả vẫn nhíu chặt chân mày.
Mấy ngày kế tiếp Mục Khả không có gặp Hạ Hoằng Huân, thậm chí cũng không
nhận được điện thoại của anh, nhiều lần vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa cô
muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không biết nói gì.
Hướng Vi thấy cô ngồi ở trên giường cứ cầm điện thoại không nói lời nào, đưa
tay quơ quơ ở trước mắt cô: "Hoàn hồn đi, cô giáo Mục. Muốn gọi điện
thoại thì gọi đi, không có ai cười cậu đâu, do dự làm gì. . . . . ."
Mục Khả ném điện thoại di động lên chăn, miễn cưỡng nằm ở trên giường nhắc
nhở cô: "Tranh thủ phiên dịch tư liệu của cậu đi, thật là đồng tình với
ông chủ của cậu, sao có thể mời một nhân viên không có trách nhiệm như
cậu hả?"
"Sao lại không có trách nhiệm? Mình rất chuyên nghiệp,
công việc và giải trí không bài trừ lẫn nhau." Hướng Vi ôm tài liệu dựa
nghiêng vào đầu giường, than phiền nói: "Ngày mai mình đi rồi, phải đem
hợp đồng phiên dịch xong đi giao, hiệu trưởng cũng ra thông điệp cuối
cùng với mình, nói mình không học vấn không nghề nghiệp thì cắt đứt quan hệ cha con với mình."
Mục Khả giơ đôi chân cân xứng vui thích
quẫy đạp trong không khí, "Rốt cuộc có thể trả lại giường cho mình rồi,
thật tốt quá, hay là ngay tối nay cậu trở về nhà đi?"
"Cái đồ không có tính người!"
Hướng Vi dùng sức véo lên chân cô một cái, tiếc rẻ nói: "Đợt huấn luyện bỏ đi này thật đáng ghét, mình còn chưa có cơ hội kết nối liên lạc với Doanh
trưởng Hạ."
Mục Khả khó hiểu: "Cậu và anh ta liên lạc làm gì?"
"Bảo anh ấy mời mình ăn cơm thôi!"
"Giải Phóng Quân là giai cấp vô sản."
"Mình mặc kệ anh ta có vô sản hay không, là bạn trai cậu thì phải mời. Mình
còn phải cảnh cáo anh ta, có ý không tốt với cậu, mình sẽ cùng với thần
tượng của mình chỉnh anh ta. Aizzz, hay là bây giờ mình cứ gọi một cuộc
điện thoại cho anh ta được không?"
Hướng Vi là một người nghe
tiếng gió đoán trời mưa, không đợi Mục Khả ngăn cản, đã cầm điện thoại
di động của cô lên thành thạo ấn vào trong address book tìm số của Hạ
Hoằng Huân, lưu loát bắt đầu gọi.
Kết quả, đối phương tắt máy.
Giữa trưa ngày thứ hai Mục Khả gọi lại lần nữa, vẫn tắt máy. Cho đến tận buổi tối, cũng vẫn chưa mở máy.