Đi xuống dưới lầu, Hạ Hoằng Huân cũng không vội vã ngăn cản cô, anh chỉ
đứng ở trong sân huấn luyện trầm mặc nhìn cô từ đằng xa chạy tới.
Cho đến khi Mục Khả chạy xong vòng thứ hai, đi qua bn cạnh anh vẫn coi anh như ngời vô hnh thì Hạ Hong Huân đi nhanh my bưc, từ phía sau bắt đợc cánh tay c, dễ dàng mồm c vào trong ngực.
Giọng ni trầm thấp từ tính vang ln trên đỉnh đầu Mục Khả, anh hỏi: "Sao vậy?" Giọng ni có lo lng và st ruột.
Mục Khả giận đến thở hổn hển giãy giụa, khng đọ được vi sức lực của anh, cô giơ tay ln đập hai phát vo ngực anh, bộ dáng kia ging như hai ngời có thm thù đại hận. Nhưng từ biu hiện hời hợt của Hạ Hoằng Hun, xem ra căn bản không c chút xi nhê no.
Một tay ôm Mục Khả khng chế cô ở trước ngực mnh, đưa tay phải ra vut lưng của c giúp cô thuận khí, thậm chí còn ly "Võ lực" ép cô khng thể lập tức dừng lại nghỉ ngơi, m chậm rãi đi tiếp khoảng chừng hai mươi mét nữa.
Chờ Mục Khả thuận khí xong, c dùng sức nhún vai một cái, kết quả vẫn khng thoát ra đợc, nghiến răng nghiến lợi chất vn: "Ôm đến nghiện rồi à? Còn khng mau buông tay!"
Cảm thy cô tức giận, Hạ Hong Huân cũng khng tiếp tục so đo với c, rất sung sướng thu tay, sau đ Mục Khả nhũn chân đặt mng ngã ngồi trên đt. Chỉ là Mục Khả cũng không nhìn thấy anh thiếu chút nữa không khống chế được lại muốn đưa tay ra đỡ cô.
Không để ý bò dậy xoa xoa cái mông khốn khổ, Mục Khả nhíu chặt lông mày uất ức chỉ trích: "Hạ Hoằng Huân, anh cố ý!"
Phản rồi, cũng dám gọi thẳng tên anh rồi.
Nhìn đồng chí nhỏ tội nghiệp ngồi dưới đất, Hạ Hoằng Huân từ từ ngồi xổm
xuống, dùng bộ mặt nghiêm trang hỏi: "Không phải em bảo tôi buông ra
sao?"
Hiểu được Hạ Hoằng Huân là sợ cô ít khi vận động sau khi
tiêu hao thể lực quá mức mà ngã xuống mới đỡ, Mục Khả thật có chút đuối
lý, cô nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, lấy tay chống xuống đất muốn đứng lên, kết quả bắp chân chợt
rút gân, cô "A" một tiếng, thiếu chút nữa đau chảy nước mắt.
Hạ
Hoằng Huân thấy thế, quỳ đầu gối xuống đất, tạo thành tư thế nửa quỳ,
rất có kinh nghiệm nhanh chóng lấy tay đè bắp chân cô, dùng sức vừa phải mà nắn bóp, ngoài miệng ôn hòa phê bình cô: "Bình thường không vận
động, hơn nửa đêm lại chạy trối chết. Tâm huyết dâng trào, thiếu hụt
thường thức." Phát hiện cô không phối hợp, anh cau mày: "Chân đừng có cử động! Bảo em đừng có cử động, còn —— động ——" lúc ngẩng đầu, lại thấy
trong mắt Mục Khả có chút ươn ướt.
Chưa từng thấy Mục Khả rơi
nước mắt, anh có chút mơ hồ, tay phải tiếp tục động tác vuốt ve, tay
trái vụng về giúp cô lau nước mắt: "Tại sao khóc? Đau lắm à? Kiên nhẫn
một chút, một lát là ổn."
Không khách khí đẩy tay anh ra, Mục Khả quệt quệt lung tung vài cái trên gương mặt nhỏ, hít hít mũi nói: "Anh
không biết nhẹ tay một chút sao! Xuống tay nặng như vậy."
"Tôi mà nhẹ tay" Hạ Hoằng Huân cẩn thận xoa bóp chân cô, tạm ngừng mới nói: "Vậy còn tác dụng gì?"
Nhìn đỉnh đầu anh, Mục Khả giống như tức giận nói: "Dù sao chính là anh cố ý chỉnh tôi." Bằng không tự dưng chạy đến nói "bắt đầu", chuyện thần
thánh như yêu đương không thể dùng cách văn nhã để nói được à.
Thần sắc Hạ Hoằng Huân bình tĩnh: "Em cho rằng tôi nhàn rỗi không chuyện gì chắc!"
Đồng chí nhỏ Mục Khả vô lại nói: "Không rảnh rỗi thì đường đường Đại Doanh trưởng như anh đi huấn luyện quân sự làm gì?"
Anh đành chịu: “Không phải đều là nhờ công lao của Tham mưu trưởng Hách."
Cô không hiểu: "Có liên quan gì đến anh ấy?"
"Quan hệ lớn." Hạ Hoằng Huân thuận miệng trả lời một câu, sau đó ngừng động
tác, kéo cánh tay của cô: "Đứng lên hoạt động một chút."
Mượn lực tay anh đứng lên, Mục Khả đi được hai bước xác định rút gân đã khỏi, lại hỏi: "Có liên quan gì đến anh ấy?"
Nhìn mặt của cô, anh như không có việc gì nói: "Không quan hệ."
Mục Khả kháng nghị: "Anh bị làm sao vậy? Lúc có lúc không, chọc tôi chơi à."
Hạ Hoằng Huân nhàn nhạt cười: "Tôi giống người hài hước sao?"
"Không nói thì thôi, làm như tôi thích nghe lắm ấy." Tính bướng bỉnh của Mục
Khả lại dâng lên, xoay người định đi, lại bị anh kéo lại, cô nói: "Đồng
chí Giải Phóng Quân, xin đừng lôi lôi kéo kéo nữ nhân dân quần chúng,
nhất là vào buổi tối."
"Chẳng lẽ em không biết ưu thế của tôi
chính là tác chiến ban đêm?" Hạ Hoằng Huân không buông, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào đôi mắt ửng đỏ của cô: "Nói cho tôi vì sao em lại ra đây."
"Ra thì sao? Mắc mớ gì tới anh?"
"Không phải là không thích chạy bộ sao? Lúc huấn luyện giống như chịu tra tấn, chưa từng thấy em tích cực như vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ lăn
qua lăn lại làm cái gì?"
"Ai cần anh lo." Lời nói của Mục Khả có
vẻ có chút chán nản, miệng lại không yếu thế nói: "Nếu lại muốn nhắc đến chuyện trái kỉ luật thì thôi đi, dù sao không ngủ chính là không ngủ,
cùng lắm thì anh phạt tôi chạy vòng, đứng tư thế quân đội, tôi đều không có ý kiến."
Hạ Hoằng Huân cười như không cười: "Thật không có ý kiến? Nếu phải nói thì con người tôi rất dân chủ."
Phải nói sao? Mục Khả có điểm rối rắm, giùng giằng có nên trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng hay không.
Giống như hiểu rõ cô nghĩ gì, Hạ Hoằng Huân nói: "Không cần đấu tranh, cảm
xúc đều biểu hiện hết trên mặt rồi. Có phải bị lời của tôi hù sợ hay
không?" Thấy Mục Khả cúi đầu không nói lời nào, anh buông lỏng tay ra:
"Em đừng sợ, tôi nói thẳng, cũng không lo lắng cảm nhận của em. Chỉ là,
cũng bởi vì tôi thích em mới có ý nghĩ này. Được hoặc không được, quyền
quyết định không phải ở trong tay em sao? Đúng không?"
Mục Khả
chưa từng yêu đương, lúc học đại học có bạn nam theo đuổi cô, cô đều cự
tuyệt, sau đó Hách Nghĩa Thành tới trường học gặp cô bị bạn cùng lớp
thấy tưởng lầm là bạn trai cô, cô kinh ngạc nhưng cũng lười phải giải
thích, chỉ khi chỉ đạo viên hỏi cô mới nói thật. Cho nên, ngoại trừ
Hướng Vi, người biết quan hệ của cô và Hách Nghĩa Thành cũng không
nhiều. Lần này ý tưởng của Hạ Hoằng Huân thật sự đã hù dọa cô, chủ yếu
là cô cảm thấy hai người không có chút cơ sở tình cảm nào, nói khoa
trương một chút thì quan hệ lúc trước còn vô cùng ác liệt, đối với sự
thổ lộ bất ngờ của anh, cô rất khó tiêu hóa, cho nên mới không ngủ được
đến sân huấn luyện chạy vòng. Không nghĩ tới lại bị anh phát hiện, còn
nghe anh khủng bố tỏ tình nói thích cô.
Hít thở sâu nhiều lần, đôi mắt Mục Khả mê mang hỏi anh: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"32!" Đã quen với lối suy nghĩ cổ quái của cô, biểu hiện của Hạ Hoằng Huân
rất bình tĩnh, anh nói: "Tuổi có khác biệt một chút, cũng may trên lý
lịch của tôi vẫn viết chưa kết hôn."
Nếu Mục Khả có khả năng
khiến Hạ Hoằng Huân bó tay, anh tuyệt đối cũng có bản lãnh như vậy. Vốn
tâm tình có chút buồn bực, cô bị những lời này của anh chọc cho cười,
suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói ra miệng: "Tôi cũng không hiểu biết về
anh, hơn nữa anh ngày ngày sống trong quân đội, muốn gặp mặt còn phải
báo cáo trước, sao mà sống được? Hơn nữa anh cứng nhắc lại nghiêm khắc,
đoán chừng ngay cả tôi ngủ nướng cũng có ý kiến, lúc tán gẫu nói không
chuẩn còn chỉnh giống như đi họp, tôi sao chịu nổi."
Đừng thấy
Mục Khả còn nhỏ, xuất thân nhà quân nhân cô hiểu về nghề nghiệp của bọn
họ hơn người bình thường nhiều. Nghe được ý kiến có tính xây dựng của Hạ Hoằng Huân, không coi tình yêu làm trò đùa, cô suy nghĩ rất nhiều, nhất là nghĩ đến kinh nghiệm của mẹ, cô không có lòng tin. Thật ra thì đối
với quân nhân Mục Khả rất mâu thuẫn, nhưng cố tình là anh nói muốn ‘bắt
đầu’, cô lại không quá muốn. . . . . . Cự tuyệt.
Hạ Hoằng Huân
làm như thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc cô nói: "Thì ra là em đã nghĩ đến
mức này rồi hả? Thật ra thì không cần lo lắng, dầu gì tôi cũng là Doanh
trưởng, không đến nỗi ngay cả thời gian gặp bạn gái cũng không có chứ?
Hơn nữa, chúng ta ở cũng không xa, em không có việc gì có thể đến đơn vị chơi, không phải còn có nghỉ Đông và nghỉ Hè sao? Chúng ta khẳng định
có rất nhiều thời gian ở chung với nhau, đến lúc đó em sẽ hiểu biết về
tôi."
"Không cần suy tính, tôi cảm thấy hai ta rất thích hợp." Hạ Hoằng Huân thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: "Nghề nghiệp quân nhân
rất đặc biệt, tôi xác thực không có quá nhiều thời gian cùng em, những
thứ lãng mạn, dịu dàng, tôi cũng không am hiểu. Nhưng tôi bảo đảm sẽ đối tốt với em, việc lớn việc nhỏ đều do em làm chủ, chỉ cần không trái với nguyên tắc, tôi đều nghe em, được không?"
Mục Khả đảo tròn mắt,
nói: "Tôi thích ngủ nướng, dọn dẹp kém, tính khí không tốt, thích gây
gổ. Tôi không có quan niệm thời gian, hẹn hò có thể thường xuyên tới
trễ, tôi. . . . . ."
"Tôi dọn dẹp siêu tốt, vừa lúc bổ xung. Tôi
cũng rất nóng tính, nhưng tổng hợp mà nói hết sức yêu hòa bình. Nếu như
em tới trễ, tôi lại có kỷ luật hạn chế không thể đợi em, em đừng khiến
tôi nghỉ việc là được, tôi không phê bình em."
"Bộ dáng của tôi rất giống người không có bạn trai sao? Tại sao anh không hỏi tôi? Tôi cùng Hách. . . . . ."
"Em cho rằng tôi không biết quan hệ của hai người sao?"
"À?"
"À cái gì?" Hạ Hoằng Huân nghiêm mặt, vốn muốn nói "Doanh trưởng tôi là
trải qua điều tra có căn có cứ" lời đến khóe miệng biến thành: "Em phải
hiểu rõ một việc, vì ý tưởng có tính xây dựng này, cả đời tôi phải chịu
dưới Hách Nghĩa Thành một bậc, hy sinh rất lớn."
Nhớ tới tuổi của hai người đàn ông này cùng với quan hệ giữa mình và Hách Nghĩa Thành,
lại kết hợp với thân phận của Hạ Hoằng Huân sau khi cô và anh ‘bắt đầu’, Mục Khả rất không có phong độ cười ha ha.
Đem áo khoác rằn ri
choàng lên người cô, Hạ Hoằng Huân nắm bàn tay bé nhỏ của cô, dịu dàng
nói: "Em cười tôi thì coi như em đồng ý rồi."
Gương mặt Mục Khả
hơi đỏ lên, trong lúc nhất thời vẫn không thể tiếp nhận "Thâm tình khẩn
thiết" của anh. Cô cúi đầu tại chỗ rối loạn hoảng hốt. Đây là phương
thức che giấu bản thân theo thói quen, biểu hiện ra dáng vẻ không quan
tâm. Nhưng, anh biết cô là bởi vì khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Cô gái nhỏ đáng yêu đơn thuần như thế cũng không thể để người khác được
lợi, phải tốc chiến tốc thắng thu về làm tài sản riêng. Nghĩ đến đây, Hạ Hoằng Huân cười, nụ cười thắng lợi.
Hai người cứ lẳng lặng đứng ở sân huấn luyện trong gió đêm, thật lâu thật lâu.
Sau đó Hạ Hoằng Huân nhìn đồng hồ, mới phát hiện cũng đã hơn một giờ sáng,
sờ sờ tóc của cô, anh nói: "Đi ngủ đi, tiểu quỷ. Nếu tập hợp ngày mai
tới trễ, tôi phải khó xử rồi."