Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 11: Chương 11: Thời gian lãng quên




Mục Khả trả lời lập lờ nước đôi cũng không làm dao động thái độ kiên định của Hạ Hoằng Huân. Dựa vào sự phán đoán tinh anh chuẩn xác của anh, cô gái nhỏ này hẳn là có cảm giác với anh, anh cho rằng không ghét là cơ sở bắt đầu tình cảm.

Vì vậy, anh nói ngắn gọn bốn chữ: “Cứ như vậy đi!” Xem như hoàn thành “Tiến hóa” (thay đổi tiến triển) hai người từ quan hệ đồng chí đến quan hệ người yêu, sau đó giống như ảo thuật lấy ra một hộp chocolate để ở đầu giường Mục Khả, nghiêm mặt nói: “Quân y nói đường huyết của em thấp. Không có việc gì đừng luôn phạm sai lầm, nếu không anh sẽ chiếu theo tội mà xử phạt.”

Mục Khả nằm lì ở trong chăn nhìn hộp chocolate, lại còn là của Dove’s. Nhìn bóng lưng của anh, cô không hiểu Hạ Hoằng Huân nói “Cứ như vậy đi” rốt cuộc là có ý gì. Đưa tay sờ sờ cái hộp, nghĩ đến ngoài Hách Nghĩa Thành ra, anh là người đàn ông đầu tiên mua đồ ăn vặt cho mình. Sau đó lại nghĩ đến mẹ, cô đột nhiên bật khóc.

* Chocolate Dove (được bán ở Vương quốc Anh, Ấn Độ, Ireland, Trung Quốc và Trung Đông) là một thương hiệu sô cô la được sản xuất và tiếp thị bởi công ty Mars. Dove sản xuất một loạt các loại sô cô la, bao gồm sô cô la sữa, caramel, ….

Lúc trở về phòng làm việc, Hạ Hoằng Huân không tự giác cong môi nở nụ cười. Vẻ mặt đó, giống như là Mục Khả đã đồng ý gả cho anh rồi vậy.

Giải thi đấu tỷ võ của lính trinh sát ngày mai chính thức tiến hành tuyển chọn, Viên Soái trốn ở trong phòng rốt cuộc đợi được Hạ Hoằng Huân lộ diện, thấy trên mặt Doanh trưởng gợi lên nụ cười như có như không, anh liên tục hít thở sâu vài chục lần mới tăng thêm can đảm đi gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Báo cáo!”

“Vào đi!”

“Doanh trưởng, tôi muốn báo cáo tư tưởng với ngài.”

“Cậu có tư tưởng muốn báo cáo?”

“Vâng!”

“Nói!”

“Là thế này, Doanh trưởng, haizzz, cơm chiều anh còn chưa có ăn đó, có cần tôi. . . . . .”

“Sao lại nhiều lời dạo đầu như vậy?” Hạ Hoằng Huân ngẩng đầu liếc xéo anh một cái: “Trực tiếp một chút.”

“Trực tiếp một chút à. . . . . .” Viên Soái do dự một chút, ưỡn thẳng lên sống lưng bất chấp khó khăn nói: “Trực tiếp một chút chính là tôi muốn xin Doanh trưởng phê chuẩn cho tôi tham gia giải tỷ võ lính Trinh Sát.”

Hạ Hoằng Huân không chút nghĩ ngợi trực tiếp bác bỏ: “Việc này không cần bàn bạc nữa.”

Viên Soái ăn vạ: “Bàn bạc đi mà Doanh trưởng, tên Hách Nghĩa Thành đó rất có duệ khí, tôi giúp anh đánh hạ uy phong của hắn.”

“Tôi nói không cần thảo luận. Còn nữa, tiểu tử cậu bớt phóng túng lại cho tôi, anh ta là thủ trưởng cậu, duệ khí cũng là phải nên có.” Nhắc tới Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân theo bản năng nhíu mày, trong lòng không biết sao bỗng nhiên chợt nảy sinh ý muốn tự mình đập chết ý tưởng của người nào đó. Không lâu sau, anh bất ngờ nhận được chỉ thị, ở trong một trận diễn tập lại chạm mặt với Hách Nghĩa Thành lần nữa.

“Dạ biết, Doanh trưởng, anh hãy để cho tôi đi đi, tôi dùng danh nghĩa đảng xin thề bảo đảm sẽ không phạm sai lầm nữa.”

“Bịa đặt.” Hạ Hoằng Huân háy anh một cái: “Ngay cả đảng viên cũng không phải là cái rắm gì biểu đạt cho lời thề.”

Biết rõ tính cách lão đại nói một không hai, trước đó Viên Soái cũng không ôm hy vọng quá lớn, lại thấy Hạ Hoằng Huân không cho anh một chút đường sống nào, vô cùng mưu ma chước quỷ anh nghĩ nghĩ, cố gắng nói sang chuyện khác để hóa giải bớt bầu không khí, anh nói: “Doanh trưởng, sinh nhật anh sắp tới rồi, hay là tôi cũng theo phong trào hiện nay mua cái bánh sinh nhật mang đến?”

“Cám ơn, không cần.” Tiện tay lật xem tư liệu trên bàn, Hạ Hoằng Huân không chút để ý nói: “Đến lúc đó cùng mấy anh em chạy 5km coi như chúc mừng.”

Chạy 5km ăn mừng sinh nhật? Viên Soái rất buồn bực. Nghĩ thầm lão đại anh cũng thật có sáng ý nha.

Hạ Hoằng Huân còn có tài liệu cần xem, anh hạ lệnh đuổi khách: “Tư tưởng báo cáo xong rồi sao, mau trở về ngủ.”

Viên Soái chưa từ bỏ ý định: “Doanh trưởng, anh cân nhắc lại một chút, ngày mai. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân trầm giọng ngắt lời anh, nói: “Ngày mai cậu nên làm cái gì thì làm cái đó cho tôi.”

Bận đến gần mười hai giờ, gọi một cuộc điện thoại cho Dịch Lý Minh, dặn dò xong chuyện giải thi đấu tỷ võ, Hạ Hoằng Huân ngồi ở trong phòng làm việc ngẩn người. Thật ra thì, chuyện tình “Xa xỉ” như vậy anh rất ít khi làm, chủ yếu là chuyện đã xảy ra ngày hôm nay khiến cho anh có phần không ngủ được. Theo bản năng sờ sờ cổ, cảm xúc khi hàm răng Mục Khả đụng đến da thịt anh dường như vẫn còn rất rõ ràng, có chút hơi đau, có chút. . . . . . Tê dại. . . . . .

Lại mở danh sách học viên đi huấn luyện, nhìn tên tuổi của Mục Khả, anh nghĩ đến bốn năm trước nhận được nhiệm vụ huấn luyện quân sự sau khi điểm danh thì kinh ngạc, Hạ Hoằng Huân nở nụ cười, nụ cười đó mang theo sự ngớ ngẩn trước nay chưa từng có, thật không xứng với thân phận Doanh trưởng của anh.

Mục Khả! Anh cho rằng là sự trùng hợp, dù sao trên đời này người trùng tên trùng họ cũng rất nhiều. Nhưng khi cô gái nhỏ có bề ngoài nhìn như nhu mì lúc đứng thẳng eo nhỏ nghiêm túc già mồm với anh, anh liền xác định cô chính là “Nhóc con” đã từng cùng anh có duyên gặp mặt một lần.

Hạ Hoằng Huân sinh ra ở một tòa trấn nhỏ cạnh bờ biển. Từ nhà anh đi bộ đến bờ biển chừng vài phút. Rất khéo, quê nhà Mục Khả cũng ở nơi đó, khi còn nhỏ lúc cô đã có thể miễn cưỡng đi vững trên đường, chân đất hoa tay múa chân chơi đùa ở trên bờ cát.

Bầu trời tháng sáu trong xanh bất chợt lại nổi lên cơn mưa. Quỳ gối ở trên bờ cát đắp thành – Mục Khả nhỏ hình như không phản ứng kịp với thay đổi của thời tiết, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nghe được sau lưng truyền tới một giọng nói con trai: “Này, nhóc, dầm mưa sẽ sinh bệnh, nhanh tới đây.”

Cô gái nhỏ bị gọi là “Nhóc ” nhíu lông mày không phân biệt rõ là đang gọi ai, cô đứng dậy, còn chưa kịp xoa xoa cái chân bị tê đã bị người khác ôm ngang nhấc lên.

Bị làm cho hoảng sợ, thân thể nho nhỏ không an phận giãy giụa vùng dậy, giọng nói trẻ con non nớt mang theo uy hiếp nói: “Anh là ai hả? Tại sao ôm tôi? Anh dám nói lừa bán tôi. . . . . . Tôi bảo ba tôi đập chết anh đấy. . . . . .” Rốt cuộc là do quá nhỏ, liên tục nói nhiều như vậy lại còn đang lo lắng nên nói có phần hơi lắp nữa.

Chàng trai trẻ cao gầy nghe vậy nở nụ cười, bế cô đến gần dưới dù quảng cáo mới thả xuống đất, hỏi: “Nhóc con, sao lại chơi một mình ở cạnh bờ biển? Không biết phải tránh mưa sao? Người nhà em đâu?”

“Anh cũng không phải là chú cảnh sát, sao hỏi nhiều như vậy? Muốn tôi trả lời cái nào trước?” Miệng lưỡi bén nhọn, Mục Khả nhỏ cũng không cảm kích, cô thở dốc một hơi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhắc nhở: “Còn nữa nha, tôi không gọi ‘Nhóc con’, tôi có tên.”

Cậu thiếu niên thiếu chút nữa bị vẻ mặt đề phòng của cô chọc cho cười ra tiếng, ra vẻ đùa dai giơ tay lên chạm vào chiếc mũ lưỡi trai méo lệch màu trắng của cô, nhướng mày rậm hỏi: “Vậy thì trước tiên nói cho anh biết em tên là gì?”

Dường như bất mãn với sự thân thiết của anh, Mục Khả nhỏ quẹo đầu sang bên trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Tôi không quen biết anh, mới không cần nói cho anh biết tôi tên là Mục Khả đâu. Mẹ nói, không nên nói chuyện với người lạ.”

Thì ra tên là Mục Khả. Cậu thiếu niên cười như không cười: “Nhóc con.”

“Anh cũng thật là ngốc.” Mục Khả nhỏ tức giận, cô chống nạnh hai tay, chớp đôi mắt to đen sẫm cải chính lần nữa: “Nói anh không được gọi ‘Nhóc con’!”

Cậu bé nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô nở nụ cười, anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cô, vừa đưa tay giúp cô sửa lại mũ lưỡi trai vừa nói: “Cái mũ bị lệch, anh trai giúp em sửa lại một chút.” Cùng với lời nói, anh tinh nghịch cười đem mũ quả dưa của cô chuyển hướng về phía sau đầu.

Mục Khả nhỏ hồn nhiên không hay biết bĩu môi: “Đó, đó cũng là do anh làm méo, tôi sẽ không nói cám ơn đâu.”

“Nếu như mà anh đưa em về nhà, có phải em nên nói cám ơn hay không đây?”

“Tôi có thể tự mình về nhà.”

“Em nhỏ như vậy, lỡ như gặp phải người xấu thì làm thế nào?”

“Vậy, tôi cũng không biết anh có phải người xấu hay không?”

“Anh giống người xấu lắm sao?”

Nhìn làn da bị phơi dưới ánh mặt trời hơi ngăm đen của anh, cô gái nhỏ gãi gãi khuôn mặt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: “Tôi không biết. . . . . .”

Đúng lúc này, Mục Khả nhỏ nghe được có người gọi cô, quay đầu lại thấy mẹ che dù vội vàng đi tới, cô cười tít mắt, vẫy vẫy cánh tay gọi: “Mẹ, Khả Khả ở chỗ này.”

Người phụ nữ trẻ tuổi từ xa đã nhìn thấy con gái được một cậu bé ôm đến tránh mưa dưới dù quảng cáo, cô mỉm cười nói cám ơn. Mục Khả nhỏ nhảy lên vừa đi vừa nhảy đi theo sát mẹ, thở không ra hơi hỏi: “Mẹ, sao mẹ tỉnh lại nhanh như vậy? Không phải ba nói ngã bệnh phải ngủ nhiều sao?”

Cậu bé chọc tay vào trong túi quần, nghe người phụ nữ dịu dàng nhẹ trách: “Khả Khả càng ngày càng bướng bỉnh, thừa dịp mẹ nghỉ ngơi lén lút chạy ra ngoài chơi, có phải nên đánh cái mông nhỏ con hay không hả?”

Tay cô bé được mẹ dắt đi, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nghịch ngợm ngắt lời: “Mẹ, hôm qua mẹ dạy con từ đơn con học xong rồi, con đọc cho mẹ nghe nha. . . . . .”

Cậu bé không nghe rõ người phụ nữ trả lời như thế nào, chỉ thấy cô sờ sờ cái đầu nhỏ đội mũ lưỡi trai ngược, yêu thương nở nụ cười, nụ cười dịu dàng mà từ ái. Sau đó ‘Nhóc con’ nói liên miên mấy từ đơn tiếng Anh, sau khi đi xa cô đột nhiên quay đầu lại nghịch ngợm làm mặt quỷ với anh, khuôn mặt trẻ con hồn nhiên ở trong cơn mưa bụi phất phơ có vẻ giảo hoạt đáng yêu.

Năm đó, Hạ Hoằng Huân mười lăm tuổi, Mục Khả nhỏ năm tuổi.

Mùa Đông cùng năm, Mục Khải Minh được điều đi nhận chức khác, Mục Khả rời khỏi trấn nhỏ cạnh bờ biển đi tới thành phố A. Hai năm sau, Mục Thần ra đời.

Sau đó rất nhiều năm, Mục Khả vẫn sống trong tòa nhà xinh đẹp ở thành phố phương Bắc. Cô cũng giống tất cả bạn bè cùng trang lứa khác được đưa tới trường tiểu học, sau đó thi đậu trung học lên cấp 3, rồi kế tiếp hoàn thành lấy được điểm tối đa tiếng Anh thuận lợi vượt qua kì thi vào trường cao đẳng, trúng tuyển hệ Anh văn nổi tiếng nhất khu đại học ở thành phố A.

Trong trí nhớ của Mục Khả, ngoại trừ mẹ cùng vùng biển lớn xanh thẳm ra, căn bản không có cuộc gặp gỡ bất ngờ cạnh bờ biển năm đó.

Việc ấy, cậu bé trai lớn hơn cô mười tuổi thật ra cũng không nghĩ đến mười bảy năm sau có thể gặp lại cô lần nữa ở trụ sở huấn luyện. Anh như nguyện vọng thi vào một trường quân đội ở thành phố A. Bốn năm sau, dựa vào danh hiệu “Tay súng toàn năng” chính thức bước vào quân đội, bắt đầu kiếp sống quân lữ dài lâu tràn đầy khiêu chiến cùng trách nhiệm.

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự cho tân sinh, Mục Khả trở về trường tiếp tục việc học, Hạ Hoằng Huân trở về quân đội luyện binh như cũ.

Thời gian thấm thoát, bốn năm thoáng qua trong chớp mắt. Mục Khả đã xuất sắc hoàn thành tốt nghiệp, thông qua phỏng vấn thi viết phiên dịch cô cự tuyệt một công ty có vốn đầu tư nước ngoài mời đảm nhiệm chức vụ lương cao, dứt khoát lựa chọn ở lại trường giảng dạy. Thế nhưng, cô cũng không biết trong bốn năm cô chuyên tâm việc học, đã từng gặp qua Hạ Hoằng Huân đi ra ngoài làm việc không chỉ một lần.

Tất cả, dường như vẫn tuần hoàn theo quỹ đạo vốn đang vận hành, ít nhất ngoài mặt không sóng không gió. Có điều, khi ổn định lại tinh thần, lòng của Hạ Hoằng Huân như mặt hồ nước dâng lên gợn sóng rất nhỏ. Loại cảm giác này, ngay cả bản thân anh cũng không xác định được đây có phải là “Động lòng” hay không? Tóm lại, đã có thêm một phần nhớ nhung không sao hiểu được. Mà mỗi lần xuất hiện ngắn ngủi, cũng khiến cho anh phát hiện sự thẳng thắn và đáng yêu của cô.

Hồi tưởng bị bóng dáng đơn bạc nhỏ bé và yếu ớt đột nhiên xuất hiện cắt đứt. Hạ Hoằng Huân đứng ở trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn thấy Mục Khả mặc T-shirt màu trắng trong lầu bước ra ngoài, bắt đầu chạy vòng dọc theo sân huấn luyện. So với tốc độ ‘Rùa đen nhỏ’ lần trước nghe lén bị phạt thì một trời một vực, lần này cô lại sử dụng tốc độ chạy nước rút trăm mét. Cách thức đó, rất giống như có phần không muốn sống.

“Làm gì đây!” Hạ Hoằng Huân khó hiểu, không chút suy nghĩ cầm chiếc áo rằn ri vừa mới được cởi ra bước nhanh xuống lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.