Vì Mục Khả phản ứng quá kịch liệt, Hạ Hoằng Huân không dám nhắc lại
việc mời Mục Khải Minh tham dự hôn lễ nữa, sợ lại phản tác dụng mất. Anh nghĩ, đợi cô lớn hơn một chút nữa, khi làm mẹ sẽ hiểu.
Đêm đó cãi nhau, đến cuối cùng Hạ Hoằng Huân vỗ nhẹ lưng Mục Khả, nửa bất
đắc dĩ nửa thỏa hiệp nói: “Trước tiên cứ vậy đã, không nói nữa.”
Thật ra thì trong lòng Mục Khả cũng không phản đối mãnh liệt như cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, nhưng vì bị Hạ Hoằng Huân nói trúng tim đen nên cô
khó tiếp nhận ngay lập tức được. Sau khi cô ngượng ngùng nói mâu thuẫn
này ra miệng thì đã có thể bình tĩnh nằm luôn trong ngực Hạ Hoằng Huân,
nắm lấy một góc áo của anh thật chặt ngủ thiếp đi.
Hạ Hoằng Huân nộp báo cáo kết hôn, mấy ngày sau Mục Khả nhận được “Văn kiện chứng nhận kết hôn” đơn vị gửi tới.
Nhìn những thứ cần cô ký tên, Mục Khả ai oán gọi điện thoại: “Quân hôn sao
phiền toái quá vậy, thẩm tra em như thể em là giai cấp đối địch với
đồng chí Miêu Hồng vậy?”
Nghe ra sự phiền chán của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng dụ dỗ cô: “Ai bảo chồng em là quân nhân, anh phải làm việc theo trình tự, những thứ này đã là
cơ bản nhất rồi đấy. Ngoan, mau điền cho xong rồi gửi đến đây.”
Liếc cột thành phần giữa bảng, Mục Khả cố tình quấy rối anh: “Cột thành phần chẳng lẽ điền ‘Carbohydrates’ vào à?”
Hạ Hoằng Huân cong môi: “Em xem rồi làm đi, nếu là không ngại phiền thì viết cả phần tử cấu tạo lên.”
Mục Khả cười hì hì: “Vậy anh nói luôn em thuộc loài gì, chi gì, họ gì, bộ
gì, lớp gì, ngành gì, giới gì, trong bảy cấp bậc phân loại khoa học đi?
Em đánh dấu vào để tổ chức xác nhận luôn.”
Trong đôi bất đắc dĩ tràn đầy sự cưng chiều, Hạ Hoằng Huân cáu: “Tiểu quỷ!”
Mục Khả gửi tài liệu đến đơn vị rất nhanh, Hạ Hoằng Huân cũng lập tức gọi
điện cho Hách Nghĩa Thành, bắt Hách Nghĩa Thành thúc giục bộ phận chính
trị trên sư bộ nhanh chóng mở tài liệu chứng minh cho anh. Lòng anh như
lửa đốt, Hách Nghĩa Thành lại hả hê ngồi trong phòng làm việc thoải mái
nhàn nhã nói: “Sao nào, tôi nói không sai chứ, Hách Nghĩa Thành tôi
không gật đầu, Thiên Vương lão tử cũng không dám phê chuẩn cho cậu kết
hôn.”
Hạ Hoằng Huân cũng không yếu thế, đáp lễ nói: “Anh cũng chỉ đắc ý được lần này thôi, đừng quên Nhã Ngôn là em gái tôi, không muốn đến lúc đó bị
đâm ngang giữa chừng thì cố mà làm nhanh lên.”
Tạo phản rồi, dám uy hiếp anh! Hách Nghĩa Thành phát cáu: “Thằng nhóc cậu rất đáng ăn đòn!”
Tâm trạng Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên là rất rất tốt, anh vui vẻ nói: “Vị trí
tôi luôn có thể tìm đúng, nhưng không biết khi anh đến gặp bề trên nhà
chúng tôi thì nên phân biệt thân phận thế nào đây, có phải định gọi tôi
một tiếng ‘anh’ không?”
Hách Nghĩa Thành giơ chân: “Mơ đi! Cậu phải gọi tôi là cậu, không thương lượng!”
Hạ Hoằng Huân không chịu thua chống lại, anh nói: “Đừng có mơ, không thể nào!”
Hai vị quân nhân Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành này cứ giằng co về vấn
đề xưng hô mãi không dứt, nhưng mà người yêu của họ lại không để ý chút
nào đến vấn đề bối phận gốc rễ phức tạp của Trung Quốc cho thêm loạn làm gì. Dù có nói thế nào, trở thành người một nhà là chiều hướng phát
triển tất yếu rồi.
Trước khi bộ chính trị đưa tài liệu xác nhận xuống, Hạ Hoằng Huân nhận chỉ
thị của thủ trưởng nhỏ dành thời gian ra đi chụp ảnh cưới. Toàn bộ quá
trình này còn mệt hơn ra chiến trường. Không chỉ có họ, nhiếp ảnh gia
cũng vô cùng đau khổ, bận tối mắt tối mũi để chụp hình thì không nói làm gì rồi, cố tình là Hạ Hoằng Huân kia lại keo kiệt chẳng cười lấy một
cái. Nhiếp ảnh gia có phong cách nghệ thuật hết sức bất đắc dĩ mà hỏi
đồng chí Phó Đoàn Trưởng: “Tiên sinh, xin hỏi tôi nợ anh tiền sao?”
“Hả?” Hạ Hoằng Huân không hiểu, nhíu mày theo bản năng.
“Mặt không cười được sao?”
Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả một cái, cười. Ai ngờ, nhiếp ảnh gia lại không hài lòng: “Quá khoa trương, mỉm cười, mỉm cười.”
Ngay sau đó Hạ Hoằng Huân lại thôi cười: “Cứ tiếp tục mỉm cười như vậy cơ
mặt tôi thế nào cũng rút gân.” Đang định bàn với Mục Khả dứt khoát chụp
loạt ảnh kiểu “không cười”, thì nghe nhiếp ảnh gia hô: “Tại sao lại
không cười? Mỉm cười quá khó hay sao?”
Dưới tán lá cây cổ thụ trăm năm, Mục Khả mặc áo cưới hở vai khẽ nghiêng
người, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mày rậm đang nhíu lại của anh,
đôi mắt cô cong cong mỉm cười.
Dịu dàng là độc dược trí mạng. Hạ Hoằng Huân không nhịn được giữ chặt eo
thon của cô, ánh mắt thâm thúy lại say mê dừng lại thật lâu trên khuôn
mặt mềm mại quyến rũ của Mục Khả, hơn nữa, bên môi anh không biết từ lúc nào cũng hiện ra một nụ cười, anh bất giác nghiêng người qua. . . . . . Tình cảnh này, vô cùng nồng nàn.
Nhiếp ảnh gia hài lòng cười, chuyên nghiệp chụp lại hình ảnh ngọt ngào như đường, đưa mắt nhìn nhau dịu dàng như nước này.
Chụp ảnh xong, Hạ Hoằng Huân đến cái ổ nhỏ của Mục Khả sửa soạn, Hạ Nhã Ngôn và Hướng Vi giúp cô lo liệu lễ phục kết hôn. Anh chăm chú nhìn cô thay
bộ sườn xám xẻ cao, anh bảo thủ nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng xẻ cao quá, hay đổi bộ nào nhìn ấm hơn đi .”
Ngày hè nắng chói chang, bảo mặc ấm không phải là quá đáng à! Mục Khả lúng
túng hai lần, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục hở lưng khác quơ quơ trước mắt anh, có vẻ khó xử nói: “Bộ này còn mát mẻ hơn này. Nếu không
chúng ta đợi đến mùa đông hẵng kết hôn, không chừng lễ phục mùa đấy ấm
lắm.”
Biết rõ anh là ‘ông già’ vội lấy vợ, còn phải đợi đến mùa đông nữa? Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp: “Thế em mặc cái này đi. Không hiểu sao lại có kiểu quần áo như thế này chứ, để khách khứa uống rượu mừng hay để họ nhìn lưng
em.”
Khi Hướng Vi biết lễ phục hở lưng cô chọn bị Phó Đoàn Trưởng Hạ diệt thì
cực kỳ tiếc rẻ nói: “Quả nhiên đồng chí Giải Phóng Quân hết sức coi
trọng tài sản riêng của mình. Mục Khả, cậu không còn là chính cậu nữa,
mà là của người khác rồi.”
Đúng vậy, sắp đi vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi. Rất nhanh thôi Mục Khả sẽ không chỉ thuộc về mình cô nữa.
Hai ngày trước khi đến cục dân chính nhận giấy, Mục Khả và Hạ Hoằng Huân đến nghĩa trang thăm Hách Xảo Mai.
Sáng sớm ngày đó, cả vùng đất dường như vẫn còn đang ngủ say, thế giới yên
tĩnh không chút tiếng động. Xuyên qua bóng cây, xa xa Mục Khả thấy một
bóng dáng cao gầy đứng trước mộ mẹ, cứ đứng yên giống như hòn đá. Mục
Khải Minh mặc thường phục, vì đứng quá lâu nên tóc dính sương sớm, không nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ sau lưng, ông chậm rãi ngồi xổm
xuống, nói liên miên: “Xảo Mai, lúc em còn sống anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cùng em, chờ anh có thời gian thì em đã đi rồi. . . . . . Xảo Mai à, anh nghĩ anh phải nuốt lời mất rồi, anh không chờ được đến khi
Tiểu Thần 18 tuổi, anh đã rất cố gắng muốn cho nó một gia đình nguyên
vẹn. Anh sợ vì sai lầm của mình mà tổn thương một đứa trẻ khác, thế nên
anh đến đây. Anh biết rõ như vậy rất ích kỷ, nhưng cứ nghĩ đến Hoằng
Huân sẽ chăm sóc tốt cho Khả Khả, anh không tìm được lý do để níu kéo
nữa. Con gái ngày trước không cần anh, về sau lại càng không . . . . . . Nếu như em không phản đối, chúng ta trở về nhà cũ ở được không? Không
phải em thích biển nhất sao, hằng ngày anh dẫn em đi nhìn, được không?”
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, giọng nói Mục Khải Minh trở nên khàn
khàn, “Anh muốn khi còn sống được ở bên em. Theo con của hai chúng ta,
lặng yên ở cùng nhau.”
Cuối cùng cô đã có thể khẳng định, tình cảm sâu sắc trong nhật ký của mẹ
không hề bị bỏ phí. Mục Khả rơi nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt cánh
hoa ôm trong ngực.
Mục Khả đêm đó sốt cao. Mục Khải Minh một tấc không rời con gái, một ngày một đêm dường như già đi mười tuổi.
Khi Mục Khả tỉnh lại là đêm khuya, nhẹ nhàng xoay người, mới phát hiện hai
tay đều được người khác cầm. Bên trái là Hạ Hoằng Huân nằm bên giường
ngủ thiếp đi, bên phải Mục Khải Minh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt thấy tóc mai của Mục Khải Minh đã trắng, đột nhiên
cô cảm thấy nhiều năm mình lạnh lùng cự tuyệt ba là hơi quá đáng.
Mục Khả cũng không ngăn được nước mắt ẩm ướt.
Tháng bảy nóng nực, trong lời chúc phúc của người thân Mục Khả trở thành vợ Hạ Hoằng Huân.
Từ cục dân chính đi ra, anh nắm thật chặt tay cô, cười đến ngây ngô: “Từ giờ trở đi, em cùng lăn lộn với anh.”
Mục Khả không thể quên được vẻ mặt thật thà kia của anh, vẻ mặt đó thật sự rất ngốc nghếch.
Hình dung tâm trạng lúc này chỉ cần dùng hai chữ là được rồi: hạnh phúc.
Ánh mắt trong suốt thoáng qua một tia cảm động, Mục Khả cười rạng rỡ, tay cô và tay anh mười ngón nắm chặt.
Hạ gia định hôn lễ giữa tháng tám, trước đó Hạ Hoằng Huân bị Lục Trạm Minh cưỡng chế ra “Mệnh lệnh”, phải thu hoạch hạnh phúc thuộc về người đàn
ông trước đã.
Ngày đó, Mục Khả được Hạ Hoằng Huân tự mình đưa đến đơn vị. Một ngày này, họ cử hành hôn lễ ở trại lính đoàn 5-3-2.
Khuôn mặt xinh đẹp trong sườn xám tơ lụa đỏ thẫm tôn lên vẻ kiều diễm động
lòng người, đôi mắt tràn đầy linh khí vì ngượng ngùng mà khẽ rũ xuống,
bị hàng lông mi thật dài che đi, vẻ đẹp động lòng người của người phụ nữ khi giơ tay nhấc chân tản ra khiến người ta bị hấp dẫn.
Trong tiếng hát to rõ “Đoàn kết là lực lượng” của các anh em chiến hữu, Hạ
Hoằng Huân đã say lòng dẫn cô vợ nhỏ của anh đi về phía “Phòng ăn” tạm
thời đảm nhiệm nhiệm vụ làm lễ đường.
Sau khi Lục Trạm Minh và Ninh An Lỗi phát biểu xong, hôn lễ được bắt đầu.
Sau khi phù rể An Cơ phản bội, phù dâu Hướng Vi không chống đỡ được
khí thế mời rượu ào ạt như thủy triều thì Hạ Hoằng Huân kinh nghiệm sa
trường không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận.
Lấy cái ly trên tay Mục Khả che chở cô ở phía sau, Hạ Hoằng Huân cười với
Pháo Doanh trưởng An Cơ nói: “Nhìn cái bộ dạng hung ác này của cậu xem,
dọa vợ tôi tôi không khách khí đâu.”
Lúc này không ai dể ý đến sự uy hiếp của anh, Dịch Lý Minh ngồi đối diện
tiếp lời, anh nói: “Lão Hạ, đừng nói là cậu, đến cả chúng tôi cũng đã
chờ ngày này lâu đến mức hoa cũng phải nở rồi. Cậu nhịn đi, hôm nay rượu này cậu phải uống cho bằng hết, động phòng chúng tôi cũng nhất định
phải làm loạn. Cơ hội ngàn năm có một sao có thể bỏ qua được, mọi người
nói có đúng không?”
Một bàn người cùng hô đúng, An Cơ được Đoàn trưởng Lục Trạm Minh ngầm cho
phép cao giọng nói: “Đồng chí Hạ Hoằng Huân, chúng tôi đây không phải
đang trao đổi ý kiến với anh mà là thông báo một tiếng để anh còn chuẩn
bị tư tưởng, hôm nay, không phải do anh quyết định! Ai, không phải là
tôi biết lớn nhỏ, mà do mấu chốt của ngày hôm nay chính là không phân
biệt lớn nhỏ.”
Nói xong, đưa một chén rượu trắng lớn tới, cười dữ dội nói, “Anh uống thay
chị dâu nhỏ chúng tôi không có ý kiến, anh để tôi thay anh vào động
phòng lòng tôi càng vui gấp trăm lần, anh xem đi rồi làm thế nào thì
làm.”
Hạ Hoằng Huân không khách khí cho An Cơ một đạp, anh giơ tay nâng chén
rượu lên, liếc nhìn Mục Khả bên người, anh đành mở miệng xin tha thứ:
“Được, chén này tôi uống! Nhưng các anh em, mọi người ‘hạ thủ lưu tình’
rót tôi ít rượu thôi, giữ tôi nửa tỉnh nửa say, tự mình đi vào động
phòng, tôi không muốn bị mọi người mang vào.” Nói xong, nâng chén uống
hết.
Tửu lượng của Hạ Hoằng Huân tỉ lệ thuận với quân hàm, dĩ nhiên không thể nào để người ta bê vào động phòng được.
Nhưng khi nháo động phòng thì anh gặp phải tình huống “Trước có vòng vây,
sau có truy binh”, gánh trên người hơn chín mươi cân* thì quả thật rất
thê thảm.
*90 cân của Trung Quốc bằng 45 cân bình thường
Không thể không nâng cấp lực lượng chuẩn bị chiến đấu, Hạ Hoằng Huân ôm Mục
Khả vận động cho nóng người, cân nhắc xem nên dùng bao nhiêu lực để đá
văng cánh cửa không đủ chắc chắn kia ra. Đúng lúc này, Viên Soái đầy mồ
hôi từ bên ngoài chui vào, trong miệng kêu: “Lão đại, tôi tìm được chìa
khóa rồi. . . . . .”
Thì ra là, chú rể ôm cô dâu bị một đám người nháo động chặn ngoài cửa.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chẳng ai ngờ tới lúc lâm trận lại lòi ra một
tên phản bội. Khi đám người Lục Trạm Minh phản ứng lại, thì Viên Soái
dưới sự che chở của Hướng Vi, Chiến Nghị và nhân viên truyền tin Tiểu
Vương, đã nhanh nhẹn cắm chìa khóa vào ổ khóa.
Đám người An Cơ canh giữ trong phòng ngủ làm sao có thể dễ dàng thả người
vào. Bọn họ giữ chặt cửa, tranh chấp với đám người ủng hộ Hạ Hoằng Huân bên ngoài đang gắng sức liều mạng đẩy cửa vào. Trái lại Hạ Hoằng Huân
lại buông Mục Khả đã tháo giày xuống, ôm cô vợ nhỏ để cô đứng dẫm lên
chân anh, hơi thở ổn định, vẻ mặt thư thái, cười nhởn nhơ tự đắc giống
như người đứng xem.
An Cơ liều chết giữ tay nắm cửa, dưới tình thế cấp bách anh đưa chân đạp
lên trên tường cạnh khung cửa, miệng gào lên: “Cái thằng nhóc chết tiệt
kia, chờ lát nữa tôi mới xử lý cậu!”
Thời khắc mấu chốt cũng không cần biết chiến thuật là cái gì nữa, Viên Soái
nháy mắt cho Chiến Nghị, hai người đưa tay túm lấy người trong cửa, cố
gắng làm tan rã “Độ hình chiến lược” của bọn họ, đồng thời không quên
đáp lễ An Cơ: “Doanh trưởng, anh vui lòng cho tôi làm phản đồ đi, tôi là người ở giang hồ thân bất do kỷ. Đó là lão đại tôi, tôi có thể không
giúp được sao?”
An Cơ gào lên: “Cậu giúp thì giúp đi, sao lại cấu vào thịt khô của tôi?”
Viên Soái chối bay: “Ai cấu thịt anh? Đó là độc quyền của chị dâu tương lai
khi muốn dùng cách hành xác. Hơn nữa, anh da dày thịt béo, cấu hai cái
có sao.”
An Cơ nghe vậy cười mắng: “Cái thằng nhóc thối tha, phản rồi.”
Nói xong, đưa tay đẩy Viên Soái ra, ra sức đến nỗi làm biến dạng quân hàm nhà người ta.
Lúc hai quân đối đầu nhau, Hướng Vi nhanh trí, cô lợi dụng ưu thế vóc người chui lên từ dưới cánh tay Chiến Nghị, nhặt giày cao gót của Mục Khả gõ
lên đầu An Cơ: “Tôi không thèm quan tâm anh có phải Doanh trưởng hay
không, dù sao cũng có Hạ Hoằng Huân chống lưng, kẻ nào ngăn cửa, giết!”
An Cơ đau kêu lên: “Quy tắc gì thế này? Còn dùng ám khí nữa à?”
Người trong cửa ngoài cửa cười ha hả không dứt.
Tham Mưu Trưởng đứng trong phòng khách xem cuộc chiến, nghiêm khắc thực hiện chính sách nhìn lực lượng chính phụ đối kháng. Cửa phòng ngủ mở một ít
lại đóng một ít, nghe mười mấy người bị xô đẩy vẫn còn kêu gào, anh và
Chính ủy Ninh An Lỗi bèn nhìn nhau cười, sau không nhịn được lên tiếng
cản: “Mọi người văn minh một chút xem nào, nháo động phòng cũng phải có
trình độ, tông hỏng cửa thì quả thực thẹn chết với tổ tiên.”
Đang nói gần xong thì vang lên một tiếng … rầm, kèm theo mấy tiếng kêu thảm
thiết. Cửa phòng đang êm đẹp bị đạp xuống, mà người bên trong cửa đều bị đè phía dưới. Nhất thời, trong động phòng hiện ra cảnh tượng người ngã
ngựa đổ hùng vĩ. Nhìn dáng vẻ mọi người chật vật không chịu nổi, Hạ
Hoằng Huân cười to: “Đùa đủ rồi chứ, đền cửa cho ông đây đi!”
. . . . . .
Náo động phòng rất hăng, khoa trương đến mức bắt Hạ Hoằng Huân “Hôn
thắng lợi” trước mặt mọi người, còn muốn nghe lời bình của Lục Trạm
Minh. Mục Khả sợ tới mức chỉ biết túm vạt áo anh không thả. Cũng may
cuối cùng Hạ Hoằng Huân ăn vạ thành công, chỉ hôn tượng trưng một cái
lên trán cô, rồi nửa tiễn nửa đuổi mấy ông lớn này đi.
Để Tiểu Vương định thu dọn “Chiến trường” về nghỉ, Hạ Hoằng Huân ôm Mục
Khả vào trong ngực, hai người chìm đắm trong một cái hôn thật dài, tiếp
đó, Hạ Hoằng Huân đột nhiên dừng lại, ra hiệu bảo cô đừng lên tiếng. Anh khẽ bước nhanh tới cửa, không hề báo trước mở cửa ra, làm Lục Trạm Minh cầm đầu mấy tên sĩ quan lảo đảo ngã vào cửa, thậm chí cả Hướng Vi lẽ ra nên được An Cơ đưa về thành phố A rồi cũng vì quán tính mà nhào lên
lưng người khác.
Nhìn mấy sĩ quan vì muốn nghe lén mà bị ngã mất hết cả hình tượng, Mục cười gập cả bụng.
Chờ họ đi thật, rửa mặt xong Mục Khả ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon,
nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, nghĩ tối nay
chuyện nhất định phải xảy ra, cô giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giữa
hai tay, vừa khẩn trương mong đợi, lại không nhịn được buồn rầu vì cái
cửa.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Hoằng Huân lau tóc ngồi
trêu cô: “Sao nào, còn buồn gì nữa đây? Ngày mai anh sửa lại cửa. Bây
giờ tập hợp, ngủ!”
Mục Khả mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lúc ngước mắt nhìn lồng ngực tinh tráng
của anh hiện ra trong không khí khuôn mặt cô liền đỏ ửng xinh đẹp, cô
hơi sẵng giọng: “Không phải đã đưa áo ngủ vào cho anh rồi sao, sao lại
mặc áo ba lỗ ra đây?”
Bây giờ đã cầm giấy chứng nhận rồi, tuyệt đối phải hành động theo như trình tự. Hạ Hoằng Huân cười không đàng hoàng, trong tiếng hô kinh ngạc của
Mục Khả anh ôm lấy cô: “Ngủ cũng không cần thiết phải mặc, mặc xong lại
cởi ra còn không phiền phức hơn sao. Tiết kiệm thời gian tiến hành trình tự tiếp theo, kẻo chưa thân thiết đã bị còi báo gọi dậy rồi.”
Mục Khả buồn cười đánh anh: “Đáng ghét, nói như bấm đồng hồ vậy, trong
đầu đầy hương chuối. . . . . .” Còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Hoằng Huân
ném lên giữa giường, mà anh lại lấn người nửa đè trên người cô, kéo tay
cô xoa cơ thể rắn chắc lại không mất co dãn của anh, cười cợt nhả đắc ý: “Thế nào, vừa lòng không?”
Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào da thịt màu lúa mạch cùng ngực dày rộng rắn chắc của anh, Mục Khả nhặt gối lên đập vào.
Hạ Hoằng Huân nhanh nhẹn đoạt lấy “Vũ khí”, cười lớn bắt cô dâu nhỏ vào
lòng, tắt đèn đồng thời ra lệnh: “Ẩn nấp! Đào hố trồng trọt!”
Sáng tối chập chờn trong ánh nến, Mục Khả vừa kéo chăn che người vừa lấy
chân nhỏ ngăn không cho anh đến gần, nửa thương lượng nửa làm nũng nói:
“Không có cửa không được tự nhiên, hay là anh sửa nó đi đã.”
Hạ Hoằng Huân vung tay lên lấy chăn mỏng cô đang đắp trùm lên cả hai
người, trước khi hôn cô anh nói nhỏ mập mờ: “Bài tập ở nhà đều phải núp
trong chăn làm, không tự nhiên cái gì!”
Khi đôi môi nóng bỏng của anh hạ xuống, Mục Khả quân lính tan rã, cô không
kìm chế nổi phát ra tiếng nức nở vô lực rời rạc, động tình ôm lấy thân
thể bền chắc mà có lực của anh. . . . . . Áo ngủ lụa màu trắng bị thô lỗ cởi khỏi thân thể, ý thức mê ly cô không nhịn được yêu kiều nói: “Anh
nhẹ chút đi, đừng kéo hỏng. . . . . .”
Thân thể vì khát vọng mà chợt căng thẳng, Hạ Hoằng Huân hô hấp nặng nề, ôm
chặt cô, giọng anh khàn khàn nói nhỏ bên tai cô: “Biết rồi, sẽ nhẹ,
nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của vợ!”
Oán trách còn sót lại bị anh ngậm vào trong miệng, thấp thoáng dưới đuốc
hoa long phượng (1) trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt, họ hoàn toàn kết hợp
với nhau, trượt vào vườn địa đàng, định cách đồng trinh.
Vì vậy, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả lần đầu tiên làm bài tập ở nhà, cứ như vậy hoàn thành trong phòng ngủ không có cửa.
Chấm dứt ở đây, đã hạnh phúc rồi, tất cả đều kết thúc.
Nhưng mà, đám “Lục lâm hảo hán” đoàn 5-3-2 kia sao có thể bỏ qua cho đồng chí Phó Đoàn Trưởng dễ dàng như thế? Hai giờ sáng, kích tình sục sôi mãnh
liệt vừa qua đi, khi Hạ Hoằng Huân mệt mỏi ôm Mục Khả ngủ say nằm trên
người anh thì bọn họ diễn một màn hành động quân sự đã dự tính trước ——
thổi kèn tập hợp khẩn cấp. Kết quả là, cả Đoàn trưởng Lục Trạm Minh và
toàn bộ tướng sĩ trong đoàn đều đến đông đủ, chỉ riêng chú rể mới ôm
được mỹ nhân về thì không hề thấy xuất hiện.
Vì thế, Hạ Hoằng Huân bị mọi người cười mất mấy năm.
Sau này, khi Hạ Hoằng Huân nói dóc chuyện này với Lệ Hành thì tham mưu trẻ tuổi rất chính nghĩa nói: “Xin cam đoan với **, tuyệt đối làm theo
nguyên tắc.” Người nào đó tức đến mức hận không thể cho anh một cú đấm.
Hôn lễ truyền thống cử hành vào mùng bảy tháng bảy âm lịch. Khi Mục Khả
khoác áo cưới thánh khiết được Hạ Hoằng Huân ôm lên từ trên giường, cô
đột nhiên kéo vạt áo Hách Nghĩa Thành.
Mắt Hách Nghĩa Thành thoáng chốc liền đỏ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô,
lúc mở miệng giọng lại có chút nghẹn ngào: “Nếu Hạ Hoằng Huân dám bắt
nạt cháu, cậu út tuyệt đối không tha cho cậu ta. Đi đi, sống cho tốt.”
Mục Khả khóc gật đầu. Hồi lâu sau cũng buông lỏng tay ra, ôm cổ Hạ Hoằng Huân.
Chờ Mục Khả ra cửa, Hạ Nhã Ngôn lặng lẽ đưa khăn giấy qua.
Hách Nghĩa Thành xoay người sang chỗ khác lau mắt, cuối cùng cố kiên cường nói: “Anh không khóc, anh chỉ cảm động thôi.”
Hôn lễ theo phong cách cổ xưa đơn giản, Mục Khải Minh cự tuyệt lời mời của
MC mà để cho Hách Nghĩa Thành thay mặt mẹ Mục Khả lên phát biểu. Nhìn
con gái và con rể uống xong rượu giao bôi, ông vui mừng gật đầu.
Nhìn mắt ba ươn ướt, Mục Thần chưa trưởng thành nhẹ nhàng nắm tay ông, mang theo cả sự hiểu biết và thông cảm.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Hạ Hoằng Huân mặc lễ phục quân trang thành kính
mời rượu Mục Khải Minh và Hách Nghĩa Thành, anh chân thành nói: “Cám ơn
ba và mẹ đã sinh ra Mục Khả, cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy.”
Uống một hơi cạn sạch, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả vái hai vị trưởng bối một
cái thật sâu. Những đau đớn tổn thương trước kia, như theo động tác đơn
giản mà ý nghĩa này mà tan biến hết. Khi hiểu yêu và không yêu, quên và
không quên chỉ là một loại tâm lý thì Mục Khả đột nhiên được giải thoát.
Đêm hè đó, Hạ Hoằng Huân dắt tay Mục Khả bước chậm trên bờ cát, gió biển êm ái mang giọng nói trầm thấp của anh vào tai, Mục Khả nghe anh dịu dàng
nói: “Lúc này anh không còn tiễn em về nữa, mà là chúng ta về nhà
cùng nhau rồi.”
Mục Khả nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lộ ra chút nghi ngờ. Hạ
Hoằng Huân mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm như biển chớp lên ánh sáng dịu
dàng khác thường, cưng chiều sờ sờ tóc Mục Khả, anh tự nói nhỏ không thể nghe thấy được: “Cô nhóc.”
Đứng trên bờ biển sóng lớn mãnh liệt, Mục Khả dựa vào ngực Hạ Hoằng Huân
nhìn ra phương xa, trong đầu gom góp lại những đoạn ký ức ngắn mơ hồ và
vụn vặt khi ở cạnh nhau, càng góp càng thấy rõ hơn. Ngắm nhìn thật kĩ
sườn mặt người đàn ông bên cạnh, trước mắt Mục Khả cứ như hiện ra hoa
mai đầy trời, đó là loại hoa có sức sống mãnh liệt mạnh mẽ nở rộ, như tỏ rõ hạnh phúc của cô. Cô sẽ được bảo vệ bằng tài bắn súng chuẩn xác của
Hạ Hoằng Huân, không bao giờ bắn không trúng bia.
Ánh trăng sáng, thời gian như ngừng lại, họ đứng dựa vào nhau bên bờ biển thật lâu, giống như hồi tưởng, giống như khát khao
. . . . . .
Khi Hạ Hoằng Huân cõng cô vợ nhỏ mới cưới đang buồn ngủ mơ màng về nhà thì
Mục Khả ghé vào lỗ tai anh khẽ lẩm bẩm thân mật: “Còn cần em nói cám ơn
không?”
Dù nhớ hay không, thì từ lúc họ gặp nhau dù cách thiên sơn vạn thủy thì
câu chuyện của họ đã được bắt đầu rồi. Câu chuyện đó cũng đã lặng lẽ xác định sẽ kết thúc trong hạnh phúc. Như chứng kiến tình yêu của họ, phía
chân trời xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hát ấm áp: “Yêu là tin Thiên Thời Địa Lợi, a, thì ra anh cũng ở đây. . . . . .”(2)
Tình yêu là cuộc tương ngộ vô giá, thời gian sẽ lưu giữ những ký ức quý báu này, đến vĩnh viễn!
Cuối cùng: Tháng mười hai cùng năm, Mục Khải Minh từ quân chức, sau khi nói
chuyện cùng Mục Thần cả đêm, ông trở lại thị trấn nhỏ bên bờ biển, bắt
đầu cuộc sống sống một mình. Trong lúc này, Mục Khả thường đến thăm.
Hai năm sau, Hách Ức Mai bệnh qua đời. Mục Thần yêu cầu an táng mẹ cạnh bà
ngoại, cậu nói với Mục Khải Minh: “Ba, lúc mẹ bệnh không nói cho ba, bà
nói, bà làm khó ba nửa đời, nên ba đừng đến. Ba tới bà lại không nhắm
mắt được.”
Sâu trong đôi mắt dâng lên sự khoan dung, Mục Khải Minh nặng nề vỗ vỗ
bả vai gầy yếu nhưng kiên cường của con trai rồi lại đi tản bộ bên bờ
biển như bình thường.
Vài năm sau, Mục Khải Minh bệnh nặng, Mục Khả nghỉ dài hạn, ở bên cạnh ba cả ngày lẫn đêm.
Sáng sớm ngày Mục Khải Minh qua đời, Mục Khả không ngừng ghé vào tai ông gọi “Ba”.
Mục Khải Minh dùng hết sức mình nắm chặt tay con gái, trong miệng lầm bầm tên Hách Xảo Mai, hai mắt nhắm lại mỉm cười.
Ba ngày sau, Mục Khả tự mình sắp xếp để Mục Khải Minh và Hách Xảo Mai hợp táng cùng một chỗ.
Quỳ gối trước mộ cha mẹ, Mục Khả dập đầu, cô khóc nói: “Ba, mẹ, cám ơn hai
người đã ban cho con cốt nhục và huyết mạch, những nút thắt trong lòng
ba mẹ Khả Khả thực sự đã hiểu rồi. Xin hãy yên nghỉ!
HẾT