Sau khi ăn xong, hai người ôm nhau ngủ cả buổi trưa. Buổi chiều, Hạ Hoằng
Huân hẹn Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau
đó dẫn Mục Khả đi Chu Đại Phúc.(1)
Sau khi dừng xe Hạ Hoằng Huân mới nói rõ mục đích của chuyến đi này:
“Thừa dịp hôm nay có thời gian đưa em đi mua nhẫn kết hôn, bây giờ không phải đang thịnh hành kiểu này sao, chọn viên lớn một chút. Nhưng mua đồ cho phụ nữ không phải chuyên môn của anh, tự em chọn, anh trả tiền.”
Nếu không hiểu rõ tính cách của anh, Mục Khả nhất định sẽ tức giận vì kiểu
nói như gió thoảng mây trôi của anh. Phải biết rằng đây chính là nhẫn
kết hôn, mặc dù không định khắc chữ gì, nhưng cũng không nên ra vẻ
chuyện này không liên quan tới anh chứ. Mục Khả đứng bất động tại chỗ,
cố ý nói: “Sao lại biến thành mua cho em một cái, chẳng lẽ là quà tặng
em kết hôn với người khác sao? Hơn nữa lại còn là đồ cưới.”
Hạ Hoằng Huân nhẹ trách: “Không cho nói bậy!” Sờ sờ gương mặt của cô, anh
giải thích, “Quân nhân không thể đeo nhẫn, mà mua cũng chỉ để trang trí
có dùng đến đâu.” Anh vươn tay đến trước mặt Mục Khả, “Em nhìn kỹ một
chút, tay anh có thể đeo nhẫn sao?”
Đó là đôi tay của đàn ông đích thực, bàn tay rộng, mu bàn tay có gân xanh, lòng bàn tay có vết chai. Mục Khả nhẹ nhàng cầm, kiên trì nói: “Em mặc
kệ, dù là trang trí thì kết hôn cũng phải đeo một lần, nếu không em cảm
thấy không vui sẽ không gả đâu.”
Nhìn Mục Khả cố chấp ăn vạ như vậy, Hạ Hoằng Huân mềm lòng, anh theo ý của
cô nói: “Được, cho em mua cho em mua, được chưa.” Đại trượng phu co được dãn được, thỏa hiệp thì có sao đâu? Dù sao không mua cũng không phải là vì tiết kiệm tiền, cần gì tốn sức chọc giận tâm can bảo bối.
Trên mặt Mục Khả lộ ra nụ cười thắng lợi, cùng anh mặc thường phục sánh vai bước vào cửa hàng châu báu.
Thúc đẩy buôn bán là một phần, phần còn lại là do Hạ Hoằng Huân rất đẹp
trai, thế nên nữ nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, kiên nhẫn đề cử
các loại kiểu dáng, thấy Mục Khả cuối cùng cũng chọn được một cặp, vội
nói với Hạ Hoằng Huân: “Tiên sinh, anh có muốn thử không?”
Hạ Hoằng Huân đang nghe điện thoại, anh xoay người lại liếc mắt nhìn, phất tay nói: “Tôi thế nào cũng được, cô lấy cho vợ tôi thử, ghi phiếu thanh toán cho tôi là được rồi.
Chưa từng gặp gỡ vị khách nào như vậy, nữ nhân viên bán hàng run rẩy, ngay cả những người khách khác cũng cảm thấy kì quái.
Mục Khả đã sớm biết rõ tính anh “thô lỗ”, tự động che chắn ánh mắt khác
thường của người khác nhìn qua, cô bình tĩnh nói với nữ nhân viên bán
hàng: “Quân nhân bọn họ có quy định không được đeo nhẫn, mua cũng chỉ
đeo tượng trưng, để tôi chọn thôi.” Mục Khả tuyệt đối không ôm hy vọng
với con mắt nhìn đồ trang sức của Hạ Hoằng Huân. Để đỡ cho người ta
hoảng sợ, cô định một mình ôm hết mọi việc.
Nữ nhân viên bán hàng phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên
nghiệp, vừa lấy mấy kiểu nam giới cho Mục Khả lựa chọn, vừa ngọt miệng
nói: “Đúng vậy, bình thường có thể không đeo nhưng lúc kết hôn phải đeo, nhẫn kết hôn nhất định phải mua một đôi mới may mắn.”
“Được, chuyện tốt thành đôi.” Hạ Hoằng Huân nói chuyện điện thoại xong, đi tới kéo tay Mục Khả nhìn một chút, cau mày nói: “Viên này nhỏ quá, tôi
không thể bạc đãi vợ, phải mua viên nào lớn hơn một chút, chói mắt
chút.”
Nữ nhân viên bán hàng bị chọc cười, cô nói với Mục Khả: “Tiên sinh đối với chị thật là tốt.”
“Đúng vậy. Không đối tốt với vợ mình thì đối tốt với ai? Chờ tới lúc
người khác thay tôi đối tốt với cô ấy, cô ấy đã không thuộc về tôi nữa
rồi.” Hạ Hoằng Huân cười nói: “Đổi cho cô ấy một viên lớn.” Cúi đầu nhìn quầy, anh bắt đầu chỉ huy nữ nhân viên bán hàng tìm cho Mục Khả một
chiếc nhẫn lớn.
Nhìn ánh mắt anh chuyên chú, bóng dáng bận rộn, Mục Khả nói: “Hay là để tự em chọn đi.”
Rời khỏi quầy nhẫn kim cương, Mục Khả đến khu bạch kim chọn một đôi nhẫn
bạch kim kiểu dáng đơn giản. Bắt Hạ Hoằng Huân thử hết cái lớn đến cái
nhỏ, ánh mắt nhân viên bán hàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn kiên trì để cô
viết hóa đơn.
Phát hiện chiếc nhẫn Mục Khả chọn là một chiếc nhẫn trơn không có kim cương, Hạ Hoằng Huân không đồng ý: “Em định tiết kiệm tiền cho anh đấy à? Sao
lại chọn cái này? Nếu không thích chúng ta sang cửa hàng khác xem.”
Mục Khả tin chắc cho dù có đắt hơn nữa anh cũng sẽ mua cho cô, vì vậy cô
nói với anh: “Em rất thích cái này. Anh không muốn thì thôi đi.”
Hạ Hoằng Huân vốn không phải là người ham hư vinh. Lúc trước thật sự là
anh không muốn Mục Khả chịu uất ức nên mới muốn mua cho cô một chiếc
nhẫn kim cương, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, anh như chợt hiểu ra điều gì đó, anh vỗ vỗ bả vai Mục Khả dịu dàng nói: “Được,
vậy lấy cái này.” Cầm tờ phiếu thanh toán trong tay từ nhân viên bán
hàng, anh đứng dậy đi trả tiền.
Hôn nhân có thể lâu dài hay không, không phải do chiếc nhẫn có kim cương
hay không, mà trái tim hai người có tương thông với nhau hay không. Sau
khi hiểu rõ điểm này, dù là Mục Khả hay Hạ Hoằng Huân, cũng sẽ không so
đo xem nhẫn là trơn hay có kim cương nữa.
Bữa cơm tối được đặt tại một khách sạn tao nhã.
Trước khi vào phòng, Hạ Nhã Ngôn hung dữ nhắc nhở Hách Nghĩa Thành: “Đừng
quên chuyện anh đã đồng ý với em, không được gây sự với anh trai em,
hai người phải hòa thuận.”
So sánh với anh trai, thì người bạn trai như anh đây dường như không có
địa vị, Hách Nghĩa Thành đưa tay kéo Hạ Nhã Ngôn vào trong ngực, vô lại
nói: “Cậu ta thanh toán hóa đơn thì anh sẽ không có ý kiến.”
Đồ đàn ông hẹp hòi. Hạ Nhã Ngôn đẩy hai cái không thoát, cô tức giận nói:
“Hách Nghĩa Thành, anh mà còn bới móc kiểu đấy, em sẽ không tha cho
anh!”
Hách Nghĩa Thành cười lưu manh, anh nói: “Không tha là tốt nhất.”
Lúc này, cửa phòng bị người ta từ trong mở ra, lộ ra hai cái đầu nhỏ. Một
cái dĩ nhiên là Mục Khả, cô nghịch ngợm hỏi: “Cậu à, có cần chúng cháu
tránh mặt một lát không?” Người còn lại là một vị khách ngoài ý muốn, là cô em họ trong truyền thuyết của Hạ Hoằng Huân – Hạ Hi, cô hồn nhiên
chớp chớp đôi mắt đen to tròn trêu ngươi nói: “Anh rể không tệ lắm, đàn
ông nhà chúng ta quả nhiên rất đàn ông!”
Hạ Hoằng Huân giương mắt nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hách Nghĩa Thành, anh ngồi uống trà cười nhàn nhạt, giống như đang nói: “Thì ra anh cũng có ngày
hôm nay!”
Không khí bữa cơm tối tương đối tốt, hai người đàn ông hết sức ăn ý chăm sóc
cho bạn gái, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cháu gái, em gái và em họ, tình cảnh vô cùng hài hòa. Trong bữa ăn, ba người phụ nữ đi vào phòng
rửa tay, Hạ Hoằng Huân nói chuyện kết hôn cho Hách Nghĩa Thành nhằm
trưng cầu ý kiến.
Được thăng cấp lên làm bạn trai Hạ Nhã Ngôn, đồng chí Tham Mưu Trưởng không
còn ra vẻ trưởng bối, mặc dù trong lòng ít nhiều vẫn hơi bất mãn với sự
chóng vánh của Hạ Hoằng Huân, nhưng ngấp nghé em gái người ta nên anh
chỉ đành chịu đựng đau lòng ‘bán’ cô cháu gái đi, vẻ mặt anh nghiêm túc
nói: “Chỉ cần cậu đối xử tốt với Khả Khả, chỉ cần con bé cảm thấy hạnh
phúc vui vẻ, tôi không có ý kiến.”
Kết quả sớm nằm trong sự đoán, nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn vô cùng cảm kích
Hách Nghĩa thành. Nghĩ đến hơn hai chục năm anh yêu thương che chở Mục
Khả, anh chân thành nói: “Cám ơn!”
Hách Nghĩa Thành gật đầu một cái, bày tỏ tiếp nhận lòng biết ơn của anh. Suy tư một lát, anh nói: “Bây giờ lời nói của chúng ta cũng không có trọng
lượng bằng anh rể, cậu nói với Khả Khả xem, hôn lễ của con gái phải có
người cha tham gia, không thể ghi hận cả đời, anh ấy….” Ngừng một chút,
dường như đang muốn tìm từ, Hách Nghĩa Thành gằn từng chữ nói: “Anh ấy
cũng già rồi.”
Đơn giản mấy chữ, lời nói bay vào trong tai lại khiến Hạ Hoằng Huân có
chút xót thương. Anh biết rõ, mặc dù có hiềm khích, nhưng Mục Khải Minh
rất muốn tham gia hôn lễ của con gái. Dù sao cũng là máu mủ tình thân,
giữa bọn họ là tình cảm cha và con gái không thể cắt đứt. Hạ Hoằng Huân
không thể nào từ chối, anh suy tư rồi nói: “Để tôi thử xem.”
Đối với việc này, Hạ Hoằng Huân cảm thấy rất khó xử. Anh rất hiểu khúc mắc
trong lòng Mục Khả vậy nên càng muốn thuyết phục cô. Mấu chốt là ở chỗ
anh không muốn khiến Mục Khả đau lòng, hy vọng cô có thể trở thành một
cô dâu vui vẻ. Nhưng anh cũng không hy vọng vì chuyện này mà khiến cô
tiếc nuối cả đời. Vì thế, tối đó sau khi đưa Hạ Hi về nhà, Hạ Hoằng Huân trực tiếp đưa Mục Khả trở về đơn vị, quyết định giải quyết dứt khoát.
Sau khi nói tóm tắt đơn giản rõ ràng chuyện kết hôn, Hạ Hoằng Huân hỏi cô:
“Sắp xếp như vậy được không? Nếu em không có ý kiến, chúng ta đi đăng kí trước, sau đó tổ chức hôn lễ ở nhà.” Thấy cô gật đầu thuận theo, anh
rèn sắt khi còn nóng: “Anh có điều này, em xem có được không?”
Mục Khả đặt nhẫn kết hôn vào trong hộp nhỏ, tính tình trẻ con nói: “Sao anh có nhiều ý tưởng vậy, ra vẻ như có rất nhiều kinh nghiệm ý, chẳng lẽ đã lén kết hôn sau lưng em một lần rồi?” Thấy anh giơ tay muốn chụp cô, cô giả vờ sợ hãi làm tư thế phòng ngự, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc
tường.
Bị dáng vẻ tinh nghịch của cô chọc cười, Hạ Hoằng Huân lôi cô đứng dậy ôm
ngồi trên đùi, anh tạm thời thay đổi chiến thuật, quanh co lòng vòng
hỏi: “Nghĩ kỹ xem có quên chưa mời ai không? Cả đời chỉ có một lần phải
chuẩn bị chu đáo.”
Tưởng anh hỏi thật, Mục Khả ngẫm nghĩ mói: “Không phải đã nói không mời
nhiều, chỉ mời bằng hữu thân thích ăn bữa cơm thôi sao?” Ngước mắt lên
đúng lúc nhìn thấy sự suy tư trong mắt anh, Mục Khả giật mình hiểu ra,
“Anh muốn nói cái gì?”
Ý định bị nhìn thấu, Hạ Hoằng Huân không thể làm gì khác hơn là nói
thẳng: “Anh đang nghĩ hôn lễ của chúng ta không có mẹ thì nên mời
cha……..”
Hai chữ “tham dự” còn chưa nói xong, Mục Khả đã thay đổi sắc mặt.
Nhìn chằm chằm gương mặt quật cường của cô, ánh mắt bi thương khiến Hạ Hoằng Huân đau lòng, anh đứng lên kéo tay cô: “Chỉ mời ông ấy tham gia thôi,
còn tình cảm giữa cha con em, vẫn để em quyết định.”
Mục Khả hất tay anh ra, lời nói đột nhiên trở nên sắc bén: “Tình cảm cha
con sao? Muốn diễn cho ai xem đây? Đừng cho rằng em không biết các anh
đang suy nghĩ cái gì, muốn mượn việc này từng bước một khiến em thỏa
hiệp đúng không? Hạ Hoằng Huân, em cứ nghĩ rằng anh thật sự hiểu em! Tại sao lại ép em?” Nói xong, cô tức giận ném hộp đựng nhẫn kết hôn ra
ngoài.
Hạ Hoằng Huân hơi trầm mặt, nhặt chiếc nhẫn lên, lạnh mặt giáo dục cô:
“Không nên kích động như vậy, bình tĩnh một chút có được không? Anh
không phải ra lệnh cho em, mà là đang trao đổi ý kiến cùng em!”
“Trao đổi ý kiến? Em thấy rõ ràng anh đã trao đổi ý kiến với cậu từ trước
rồi thì có? Nói cho anh biết, em không phải là lính của anh, đừng lên
mặt với em, cũng đừng bắt em phải làm theo yêu cầu của anh.” Lời còn
chưa dứt, Mục Khả đã cầm túi đi ra cửa.
Hơn nửa đêm tối lửa tắt đèn như vậy sao có thể để cho cô đi! Hạ Hoằng Huân
bước một bước dài giữ cổ tay cô lại, kéo người vào trong phòng.
Mục Khả đi không được tức giận đem túi đeo lưng hung hăng nện lên người anh, trách cứ: “Cái này là bắt cóc!”
Tính khí nóng nảy của Mục Khả bùng phát lên, Hạ Hoằng Huân cũng hăng hái: “Bắt cóc thì sao!”
Mục Khả nén giận: “Thì sao à? Phạm pháp đấy! Đừng tưởng rằng anh ở trong quân tịch* thì ngon, sẽ có người áp chế anh!”
*Quân tịch: danh sách trong quân đội
Tính khí nóng nảy không sao cả, mấu chốt là có thể khống chế được. Ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm, Hạ Hoằng Huân ép mình tỉnh táo, trợn mắt nhìn
Mục Khả, anh thỏa hiệp: “Anh không muốn cãi nhau, ngồi xuống nói chuyện
được không?”
“Không được, hôm nay nhất định phải ầm ĩ một trận!” Tính tình bướng bỉnh phát tác, Mục Khả đúng lý hợp tình nói.
Không nhớ rõ là ai đó từng nói “Khi phụ nữ không phân rõ phải trái là họ đang làm nũng chứ không phải giương oai, không nên đối nghịch với họ” , Hạ
Hoằng Huân đè ép lửa giận, giọng nói dịu đi: “Nào có ép em cãi nhau làm
gì? Ngoan ngoãn, không được náo loạn.”
“Ai náo loạn? Hạ Hoằng Huân em nói cho anh biết, đừng tưởng rằng kết hôn là anh có thể thăng cấp, đãi ngộ cũng được nâng cao, muốn làm gì thì làm,
yêu cầu em, quản em làm cái gì!” Càng nói càng tức giận và phẫn nộ, Mục
Khả không lựa lời mà nói: “Còn kết hôn cái gì, không cần anh nữa!”
Lúc ngoan ngoãn thì như mèo con nghe lời, lúc quật cường thì cho dù mười
cái đầu bò cũng không kéo được! Hạ Hoằng Huân xem như lĩnh giáo thực lực của Mục Khả, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, anh hoàn toàn tức giận:
“Anh thấy mấy ngày nay không dạy dỗ em liền không biết mình là ai. Không cần? Cái này không phải do em quyết định!”
“Anh đang mạnh mua ép bán hả?” Dường như không hài lòng với khí thế của
mình, để đền bù chiều cao khác biệt, Mục Khả nhảy lên ghế đẩu kêu la:
“Anh tưởng mình là Ken Takakura (2) à? Chẳng lẽ em không có anh không
được chắc? Không cần anh nữa, em muốn chia tay!”
Bị cô chọc tức sùi bọt mép, kiên nhẫn vốn không nhiều lập tức tan biến hầu như không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tại chỗ xoay một vòng cho hạ hỏa:
“Muốn vạch rõ ranh giới kéo dài khoảng cách với anh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầm giọng “Cảnh
cáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếu còn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin? Em cứ thử
xem?”
Nhận ra nội dung cuộc nói chuyện hoàn toàn chệch hướng với tư tưởng chính,
ánh mắt thâm thúy toát lên vẻ bất đắc dĩ cùng yêu thương, anh bước hai
bước lớn tới, không nói lời nào ôm lấy eo cô: “Đừng làm loạn nữa, có
chừng có mực thôi!” Không để ý tới tay đấm chân đá của cô, anh dùng chất giọng vô cùng từ tính tuyên bố: “Bản báo cáo kết hôn anh đã viết xong
rồi, ngày mai sẽ chuyển đi!”
Cái người này da mặt thật dày! Mục Khả phát điên, lấy phương thức gào
thét thảm thiết cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, đồng thời đầu
độc lỗ tai anh: “Ai muốn kết hôn với anh! Anh đi mà cưới heo đi.” Âm
thanh lớn tới mức sắp khiến anh bị điếc.
Nhìn cô mặt đỏ tới mang tai lại thêm dáng vẻ thơ ngây, Hạ Hoằng Huân bị tức
đến buồn cười, cánh tay dùng sức giơ cao, bê cô gái đang không an phận
kia lên vai như vác bao cát, trong miệng giễu cợt nói: “Anh là người cực kỳ cố chấp, không phải em nhất định không lấy!” Trong lòng hối hận
không dùng súng thật đạn thật để bắt cô đi từ trước, đỡ phải tùy chỗ tùy thời uy hiếp.
Mục Khả bị ném đến trên giường liền vung tay đôi tay trắng như phấn lên
đánh ánh, trong miệng không ngừng mắng: “Đồ xấu xa! Đồ đểu! Bại hoại!”
Bởi vì biên độ động tác quá mạnh, dẫn đến cái ly và cái đèn để bàn trên
đầu giường bị rơi xuống đất phát ra âm thanh thủy tinh vỡ tan tành.
Ninh An Lỗi nghe thấy bên sát vách truyền tới tiếng ồn ào, quan tâm chạy tới đập cửa, cất giọng nói: “Hạ Hoằng Huân, làm gì đó?”
Sợ Mục Khả tổn thương chính mình, Hạ Hoằng Huân ôm Mục Khả vào trong ngực, không biết từ chỗ nào rút ra một cái đai võ trang, vừa nhanh nhẹn lưu
loát trói lấy đôi tay đang múa may của cô, vừa nói với Ninh An Lỗi bên
ngoài: “Xây dựng xã hội hài hòa!”
Sợ lực tay mình quá lớn làm đau cô, Hạ Hoằng Huân không dám trói chặt, Mục Khả dùng sức tránh ra, cô thở hổn hển chỉ trích nói: “Hạ Hoằng Huân,
anh bắt nạt em.”
Giữ lấy móng vuốt của cô, Hạ Hoằng Huân lặp lại động tác trói buộc, trầm mặt hỏi: “Còn nói không cần anh nữa không, hả?”
Bị anh dày vò đến mệt lả, Mục Khả không ngờ anh lại dám áp dựng phương
pháp ngây thơ này để chế ngự cô, cô cười hì hì một tiếng vui vẻ, sẵng
giọng: “Đáng ghét, sao lại trói em? Để cho người khác biết được đường
đường là Phó Đoàn Trưởng dám sử dụng võ lực đối với một cô gái yếu đuối, xem anh còn mặt mũi nào!”
Nếu không phải ‘thú tính’ của cô phát tác, người nào dám dùng “Lưỡi lê thấy máu”(3) khiến “Hai bên tổn hại”? Thấy Mục Khả có hơi dịu đi, anh nhanh
chóng dừng lại. Ném đai võ trang xuống đất, anh vô lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, trong miệng cô nỉ non: “Tiểu quỉ, em đúng là tới lấy
mạng anh mà!”