Sáng hôm công bố điểm thi, điện thoại của tôi reo đến mức mệt mỏi, người gọi là Minh Nhật.
- Còn sớm. – Tôi khó chịu bắt máy.
- Dậy đi mà xem điểm. – Trong giọng nói của Minh Nhật còn lẩn khuất nụ cười.
- Đang ở chỗ bảng thông báo? – Tôi trong lòng có chút hoang mang. Thái độ vui vẻ như thế phải chăng là hơn điểm tôi?
- Phải. – Minh Nhật xác nhận luôn.
Tôi không hỏi kết quả, chủ động cúp máy rồi rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong tự mình đi đến bảng thông báo.
Đừng nhìn chằm chằm vào kết quả thi, tôi quả thật muốn đánh người. Minh Nhật xếp đầu bảng, tôi ở ngay bên dưới cậu ấy, thua nửa điểm. Chết
tiệt! Thế mới biết khoảng cách xa nhất chính là giữa hai con số.
Bên vai tôi, một cánh tay khoác lên rất tự nhiên, sau đó chủ nhân của
cánh tay ấy cất giọng: Đi ăn sáng thôi bạn hiền, sau đó tớ sẽ hộ tống
cậu đi đăng ký vào đội nhảy.
Đương nhiên tôi sẽ không vì chuyện thua cược mà bỏ ăn, chỉ hơi bứt rứt một chút nhưng cũng thuận theo cánh tay
lôi kéo của Nhật mà đi ăn sáng. Đội của cô tổng phụ trách vốn được rất
nhiều người đăng ký vào, sẽ còn phải qua xét tuyển, xin thì xin, chưa
chắc đã được, chẳng phải lo quá làm gì.
Nhưng tôi đã lầm khi nghĩ
như thế. Nhật vốn là một thành viên trong ban chấp hành Đoàn, là học
sinh ưu tú, lại nhiệt tình tham gia các hoạt động nên cả thầy cô và học
sinh trong trường đều yêu mến. Chính vì thế, người được cậu bạn này giới thiệu là tôi đây đã vào thẳng đội nhảy mà không cần qua xét tuyển.
- Nhật không tham gia với các bạn sao? – Cô tổng phụ trách vừa ghi tên tôi vào danh sách đội, vừa hỏi.
- Dạ em tham gia với lớp. – Nhật lễ phép trả lời, cười rất tươi tắn.
- Ừ, hoạt động ở đâu không quan trọng, miễn đóng góp cho trường là được rồi. – Cô tổng phụ trách ngẩng đầu, nhìn Nhật tươi cười. Quay qua tôi,
cô tổng phụ trách nói: Được rồi, vì đội chúng ta đến từ nhiều lớp khác
nhau, lịch học khác nhau nên chỉ tập vào Chủ Nhật, sau đó thì các cá
nhân tự tập.
- Vâng. – Cố không thể hiện sự chán nản qua giọng nói, tôi trả lời cô. Vừa học vừa làm đã vất vả lắm rồi, được ngày Chủ Nhật
nghỉ ngơi giờ cũng không yên. Ôi thật là!
Tôi rời khỏi văn phòng
trong im lặng, còn Nhật thì huyên thuyên kể về những tiết mục thú vị của buổi văn nghệ những năm trước. Điều gì làm cậu ấy nghĩ một đứa hời hợt
như tôi sẽ quan tâm đến văn nghệ?
Dù không có hứng thú nghe, tôi không lên tiếng cản Nhật lại, cứ thế để cậu ấy nói cho đã sẽ tự khắc im.
Không rõ là chủ định đưa tôi về lớp hay vì hăng say nói đến mức không
nhận ra là mình đang đi sai đường, nhưng Nhật đã cùng tôi về đến tận cửa lớp tôi.
Lúc này, chuông vào học vang lên, đám học sinh còn chưa
kịp vào lớp vội vàng chạy nhanh hơn, một số bạn trong lớp tôi cũng thuộc nhóm đi muộn đó. Vì vội vàng chạy vào lớp, một cậu bạn xô vào Nhật,
khiến cậu ấy va phải tôi, kết quả hai đứa đứng ép sát vào bức tường ở
cửa lớp.
Khoảng cách của chúng tôi lúc này là vô cùng gần, bản thân
tôi không thấy bối rối gì, chỉ là như thế này để người khác nhìn vào có
chút không hay, vì vậy tôi chủ động đẩy Nhật ra.
- Có sao không? – Nhật cười cười xoa đầu, hai vành tai dần đỏ lên vì ngại.
- Không. Về lớp đi! – Đã chuông vào lớp rồi.
- Được. Tạm biệt! – Có vẻ sự tiếp xúc vừa rồi làm Nhật có phần lúng túng nên cử chỉ khá gượng gạo.
Tôi định lên tiếng tạm biệt, nhưng chưa kịp nói đã thấy cả người Nhật
bị đẩy mạnh ra phía sau, va vào lan can, ngay sau đó bóng Ngạo Quân đi
vụt qua, xen vào giữa chúng tôi. Đường thì rộng, có bị điên không mà lại đẩy người rồi chen ngang như thế?
Cả tôi và Nhật đều đứng trừng mắt nhìn bóng Quân khuất sau cửa lớp, sau đó gượng gạo tạm biết nhau rồi đi vô.
Trên đường về chỗ, tôi dứt khoát không để mắt mình nhìn qua phía Ngạo
Quân, quyết định sẽ không nhìn mặt thằng nhãi đó nữa. Người gì đâu ngang ngược, gặp phải đứa con trai cộc tính thì có phải đã đánh nhau rồi
không. Bực mình! Thằng nhãi ấy có thể không lo cho mình, nhưng tôi thì
có lo đó. Thôi được rồi, tôi thừa nhận, với một ngoại hình hớp hồn như
thế, cách quan tâm đặc biệt như thế, tôi thích cậu ấy! Nhưng tôi biết
chuyện này sẽ không có cái kết lành lặn, cho nên sẽ chỉ giữ tình cảm ở
mức thích, và nằm sâu trong tim mà thôi.
*
Theo đúng lịch tập
của cô tổng phụ trách, tám giờ sáng tôi có mặt tại nhà thi đấu thể thao. Nơi này vốn dành cho những giải bóng rổ, nhưng khi không có giải thì là chỗ đội trống, đội cổ vũ và đội nhảy như chúng tôi tập luyện.
Đội vốn có sáu thành viên, nay thêm tôi là bảy, trong số đó chỉ có một
người mà tôi biết, hơn nữa còn rất oan gia ngõ hẹp, Diệu My. Nhìn thấy
tôi, cậu ta có vẻ ngạc nhiên. Tôi biết dáng vẻ của tôi chẳng có gì cho
thấy yêu nghệ thuật và năng động, hơn nữa để vào được đội cũng không
phải dễ, chính vì vậy ngạc nhiên là chuyện dễ hiểu.
- Diệu My là
người nhảy cứng nhất, em tập cho Minh An những động tác đội đã tập nhé!
Còn các bạn còn lại ôn lại động tác đi! – Cô tống phụ trách cầm trên tay cuốn tạp chí, chỉ đạo xong đâu đó liền ra ghế ngồi đọc.
Được chỉ
định là người dạy tôi, My có vẻ vênh mặt, ánh mắt nhìn tôi rất kiêu. Gọi tôi ra một góc, cậu ta bắt đầu làm mẫu. Liếc nhìn qua chỗ các bạn còn
lại, họ đang nhảy với nhạc, hình như đội đã tập xong hoàn toàn và giờ
chỉ ghép cùng nhạc, luyện tập cho đều và nhuần nhuyễn.
Tôi bị bắt
tập liên tục cho đến mười một rưỡi, sau đó cô cho đội giải tán để ăn
trưa, một giờ lại bắt đầu tập, vì một tuần chỉ tập một buổi nên sẽ phải
tập cả ngày.
Tôi xuống nhà ăn mua nước, khát đến mức uống cạn cả
chai, sau đó ngồi xuống ghế thở dốc. Động tác trong bài nhảy rất khó,
hơn nữa lại rất nhanh, thêm vào đó là trên nên nhạc sôi động. Xem ra
Đông Anh đã tiên tiến hơn Trung Anh rất nhiều. Văn nghệ trường tôi vào
ngày Nhà Giáo Việt Nam lúc nào cũng là các bài hát về mái trường, thầy
cô, còn bên này thì nhảy nhót như đang chuẩn bị cho một đêm ca nhạc
hoành tráng.
Ăn trưa cùng với tôi trong nhà ăn còn có Diệu My và các bạn cùng đội. Họ ngồi cách tôi hai bàn, trò chuyện và cười nói rất rôm
rả. Tôi không phải cố tình cô lập mình hay tự cho rằng một mình bí ẩn
mới đặc biệt, chỉ vì không giỏi bắt chuyện, hơn nữa cũng ý thức được các học sinh của Trung Anh không được chào đón ở đây, nên chỉ yên vị tại
chỗ mà ăn uống.
Ăn xong, mọi người bảo nhau lên tập tiếp, một bạn
trong đội cũng gọi tôi theo. Tôi nhìn đồng hồ, còn gần nửa tiếng nữa mới một giờ, nhưng thấy mọi người đã đi nên cũng phối hợp đi theo.
Lúc
chúng tôi đi vào thì nhà thi đấu hoàn toàn vắng tanh, cô tổng phụ trách
cũng đã đi ăn trưa. Diệu My bảo tôi đứng nhìn và nhảy theo để học cách
bắt nhịp. Nhìn mọi người nhảy, tôi phát hiện ra trong một buổi sáng nay
tôi đã học hết toàn bộ động tác trong bài.
Một rưỡi, cô tổng phụ trách xuất hiện, trên tay vẫn là cuốn tạp chí hồi sáng.
- Động tác đẹp lắm Minh An! – Đi qua tôi, cô khích lệ.
- Dạ. – Tôi cười, chẳng biết phải phản ứng thế nào. Mẫu giáo tôi còn
chẳng tham gia tiết mục nào của trường mầm non. Tiểu học, cấp hai, và
hai năm cấp ba cũng không hề. Đứa lần đầu nhảy như tôi mà động tác đẹp
được sao?
Tôi tiếp tục nhảy theo mọi người được một lúc thì cô tổng phụ trách nói: Vô đội nhảy với các bạn đi Minh An!
- Em đứng đâu trong đội hình ạ? – Sáu người kia vốn đã được xếp vị trí ổn định.
- Số người lẻ thì xếp hình tháp đi. Minh An đứng đầu, phía sau là Diệu
My và Khánh Uyên, tiếp theo là Huyền Trang và Thanh Thủy, cuối cùng thì
Thảo Uyên và Bảo Vy. – Cô tổng phụ trách không rời mắt khỏi cuốn tạp
chí, rành rọt chỉ định.
Cái gì? Tôi đứng đầu? Có nhầm không thế? Vị
trí đó ban đầu vốn của Diệu My và một bạn nữa mà. Vì cái gì mà một đứa
cứng như khúc cây giống tôi lại được nhảy trên cùng thế này?
Thắc
mắc trong bụng là thế, tôi không nghĩ nên mang ra đàm đạo cùng cô tổng
phụ trách, vì thế im lặng đứng vào vị trí của mình. Bài nhạc sôi động
được bật lên, tôi cố gắng nhớ nhịp tập nãy giờ, bắt đầu nhảy cũng với
mọi người.
Buổi tập kết thúc lúc bốn rưỡi, tôi cả người uể oải đón
nhận tin chỉ còn một buổi tập vào tuần sau nữa là sẽ đến hôm duyệt văn
nghệ. Đội chúng tôi đương nhiên là chỉ duyệt trên hình thức. Có điều tôi chỉ mới tập một buổi, thêm buổi tới là hai, liệu có ổn hay không đây?
Về cái gì tôi còn có tự tin chứ ca hát, nhảy múa thì một chút cũng không có.
*
Tôi được thông báo rằng sẽ có bạn mới đến ở cùng phòng ký túc xá. Đó là một cô nàng hiền lành, đỏng đảnh hay ít nói, với tôi
không quan trọng, tôi vui vì ít nhất căn phòng đã không còn vắng lặng.
Buổi tập kết thúc, tôi về phòng, lòng có chút mong đợi biết được người chịu đến ở cùng phòng với mình là ai.
Dùng chìa khóa của mình để vào phòng, tôi thấy một nữ sinh rất cao,
mảnh khảnh và thanh tú, đang sắp xếp sách vở cùng đồ đạc. Bạn cùng phòng của tôi rất đẹp, mặt thon gọn và trắng như đậu hũ hon, mắt to còn hơn
cả người đeo lens, mũi cao, môi mỏng, dáng như người mẫu thời trang. Tôi đứng ngoài cửa nhìn cô bạn ấy một lúc, bất giác nhớ ra mình từng gặp
người này rồi.
- Cậu... là con trai? – Tôi nheo mắt, đứng im bên cánh cửa mà không tiến vào phòng.
Giờ mới phát hiện phòng vừa có người, cộng thêm câu nói của tôi, cậu bạn ấy giật mình đứng thẳng lên.
Cậu ta nhìn tôi, chau mày như ngẫm nghĩ, sau đó reo lên: Rạp chiếu phim!
Phải, đây là người mà Ngọc đụng phải hôm chúng tôi đi xem phim, chính là cậu bạn mang vẻ đẹp con gái ấy.
- Cậu làm cái quái gì ở đây? – Một thằng con trai giả gái rồi vô ký túc xá nữ để làm gì?
Cậu ta im lặng không nói, chỉ cúi đầu. Tôi cầm vô tay nắm cửa, chuẩn bị mở để bỏ ra ngoài thì cậu ta vội lên tiếng: Làm ơn nghe tớ nói!
Tôi thu tay về, vẫn không tiến vào trong phòng.
- Tớ có một người em gái sinh đôi, mới mất vì tai nạn. Mẹ tớ rất thương em nên đã phát điên. Tớ và em ấy giống nhau y hệt nên tớ giả làm em ấy
để mẹ có thể mau khỏi bệnh. Em tớ lúc trước là học sinh nội trú của một
trường cấp ba, thường thì sẽ ở lại trường cả tuần, chủ nhật mới về nhà,
vậy nên tớ xin vô học trường này để mẹ tớ tin tớ là em ấy.
- Cậu đang viết tiểu thuyết sao? – Những tình huống này rõ ràng chỉ có thể thấy trong những cuốn ngôn tình hiện đại.
- Nếu không tin, cậu có thể gọi cho ba tớ để hỏi. – Cậu ta đưa điện thoại cho tôi.
Tôi vốn không muốn bị cân não, chấp nhận gọi điện thoại cho ba cậu ta. Ở đầu dây bên kia, ông ấy khóc và năn nỉ tôi cho con ông ấy ở lại, họ
thật sự không còn cách nào khác. Như đoán được suy nghĩ của tôi, ông ấy
giải thích vì vợ thường bất ngờ đòi đến thăm con ở trường học nên không
thể để con trai chỉ giả gái mỗi khi về nhà được. Ở cùng phòng với một
thằng con trai đang tuổi trưởng thành? Với tôi chuyện này giống như tự
mang súng kê vào đầu mình. Nhưng người đàn ông kia đang rấm rứt khóc,
cậu bạn cùng phòng tôi mắt cũng đỏ ngầu nhưng cố kìm nén để nước mắt
không rơi. Cuối cùng, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
Tôi để cậu ta nằm giường trên, mình nằm giường dưới, một phần vì lười leo trèo, phần còn
lại để nếu có chuyện gì còn có thể chạy. Thật tình đến lúc này tôi tự
hỏi mình rốt cuộc là số gì? Biến cố liên tục ập đến như cố tình vùi dập, giờ còn ở cùng phòng với một thằng con trai giả gái. Thật không thể
tưởng tượng nổi!
- Tớ là Thiên Tường, em tớ tên Cát Tường. – Sắp xếp hết đồ đạc xong xuôi, cậu ta quay ra tự giới thiệu về mình.
- Minh An. – Tôi ngồi dựa lưng vào tường, uể oải đáp. Hôm nay nhảy nhót cả ngày thật sự rất mệt! Tôi định về phòng nằm một chút rồi tắm rửa đi
làm, nhưng có một thằng con trai ở đây, tôi mượn gan ai mà dám nằm hớ
hênh như thế.
Ngồi một lúc, tôi quyết định đi tắm. Trước đó, tôi yêu cầu Tường để lại chìa khóa phòng, đi ra ngoài sau đó khóa chốt cửa
phòng, đi tắm rồi xong xuôi sẽ mở cho cậu ta vào. Trước yêu cầu của tôi, Tường rất vui vẻ, không hề tỏ thái độ gì.
Tôi tắm xong liền mở cửa cho cậu ta, sau đó dặn dò một vài điều rồi ra ngoài đi làm.
Khi tôi trở về, điện phòng vẫn còn sáng, Tường còn thức nghe nhạc bằng laptop.
- Cậu đi đâu về vậy? – Thấy tôi đi vào, Tường hỏi.
- Đi làm. – Ở cùng một phòng, không thể giấu mãi được.
- Nhưng nội quy ký túc xá đâu cho ở ngoài đến giờ này, cổng trường cũng đóng từ sớm rồi. – Tường chau mày nhìn tôi.
- Vậy là hai chúng ta đều nắm giữ bí mật của nhau. – Tường cười thích thú.
Tôi không nói gì, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Về điều này, ban
đầu tôi cũng có lo lắng. Nếu bạn cùng phòng là một cô nàng Đông Anh,
chắc chắn việc tôi đi làm về trễ sẽ bị lộ và bị kỷ luật. Xem ra ông trời cũng đã sắp xếp cho tôi một cái may mắn hơi oái oăm, tôi nắm bí mật của Tường, cậu ta cũng nắm bí mật của tôi, cả hai sẽ không ai làm người kia bị đuổi học.
Khi tôi từ trong toilet đi ra Tường đã đang nằm trên giường, tiếng thở đều đều phả vào không gian.
Tôi nhìn Tường một cái, thấy cậu ta đã tháo tóc giả ra, ngực cũng không còn phồng một cách nhân tạo nữa. Vóc giáng, cử chỉ, gương mặt và giọng
nói đều giống con gái, chắc tính dục không mạnh như con trai.
Nghĩ
ngợi linh tinh một chút rồi tôi ngồi vào bàn học bài trong tiếng thở nhè nhẹ của Tường. Ít nhất, đêm nay tôi không một mình, căn phòng cũng
không quạnh vắng đến mức làm người ta nghẹt thở nữa.
*
Tôi thức dậy trễ hơn bình thường dù đã đặt báo thức vì gần sáng mới ngủ. Đêm qua cả người tôi đau nhức do bài nhảy ban ngày nên trằn trọc mãi. Uể oải
rời khỏi giường, tôi cảm nhận tứ chi rời rạc, nhức mỏi và khó cử động.
Cảm giác này làm tôi thật muốn đánh cho Minh Nhật một trận.
Vô tình
nhìn qua bàn học, tôi thấy trên đó có một hộp sữa TH True Milk và một
phần bánh bông lan. Tôi lại gần, tháo tờ giấy dán trên hộp sữa xuống:
“Đồ ăn sáng của An này. Cảm ơn đã cho Tường ở cùng phòng!”
Tôi nhìn phần thức ăn và sữa, lòng đột nhiên nghĩ đến Ngạo Quân. Cậu ấy từng làm ốp la cho tôi ăn, cũng đã từng ăn thức ăn tôi bỏ lại.
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, tôi bỏ đồ ăn Tường mua vào cặp, để giờ ra chơi sẽ ăn vì đã sắp muộn học rồi.
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá nữ, tôi thấy Minh Nhật đang đứng bên dưới cầu thang.
- Dậy trễ như vầy chắc hôm qua tập mệt lắm. – Cậu ấy nhìn tôi, cười nhăn nhở.
- Muốn biết thì có thể đến tập mà. – Tôi lừ mắt rồi đi qua luôn.
- Này, thái độ gì thế? Là do cậu thua cược mà. – Đi theo tôi, Nhật huých huých tay.
- Đi chỗ khác chơi đi, mệt quá! – Tôi cau có. Cả người tôi rất mệt, rất đau nhức.
- Mệt thế này thì để tớ bế cậu lên lớp. – Dứt lời, Nhật liền bế bổng tôi lên.
Tôi không còn hơi sức mà vùng vẫy, chỉ nghiêm mặt ra lệnh: Bỏ tớ xuống!
- Đến cửa lớp sẽ bỏ. – Nhật không chịu thua.
Tôi không nói nhiều, kề miệng vào cổ Nhật, nhiệt tình há ra cắn một cái, giữ chặt không nhả.
Bị đau, Nhật vẫn không thả tôi xuống, chỉ chạy nhanh hơn cho mau đến lớp tôi.
Khi tôi được Minh Nhật thả xuống cũng chính là lúc đã đứng trước cửa
lớp. Vì đã trễ, học sinh trong lớp gần như đầy đủ, toàn bộ cảnh tượng
đều được mọi người nhìn thấy.
Tôi bất giác như người làm điều gì sai trái, mắt nhìn vế phía Ngạo Quân để quan sát. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm, gương mặt lạnh đi mấy phần, hai quai hàm bạnh
ra vì nghiến răng. Thình lình, Quân đạp đổ chiếc bàn học của mình sau đó đi thẳng về phía cửa lớp. Ngang qua tôi, cậu ấy không nhìn nấy một cái, chỉ huých mạnh vai Nhật sau đó bỏ đi mất dạng.
Quân đi khỏi, Nhật bật cười thành tiếng.
Tôi lừ mắt nhìn cậu ấy.
- Lại ghen, lại ghen nữa rồi!
- Đừng có đùa kiểu đó nữa! – Cả giọng nói và gương mặt tôi đều lạnh đi
vài phần. Nhật làm như thế chính là để trả thù Ngạo Quân vì hôm trước
đẩy cậu ấy vào lan can. Xem ra tâm tư của cả hai chúng tôi đều đã bị
Nhật nhìn rõ.
Bỏ qua thái độ của tôi, cậu ấy nghiêng người, ghé sát
miệng vào tai tôi mà nói: Tình yêu của anh em không cùng huyết thống.
Cậu làm tớ muốn viết truyện đấy.
Tôi đột nhiên nổi giận trong lòng, đẩy mạnh Nhật ra, bỏ luôn vào lớp. Nhưng trước đó tôi vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt Nhật, có một chút bi thương, một chút nuối tiếc và cả ấm ức.
Lúc này, tôi đột nhiên nhận ra, cậu ta không những dùng tôi để chọc tức
Quân, mà còn dùng chuyện này để thăm dò xem tình cảm của tôi thế nào.
Cả buổi học, Ngạo Quân không quay về lớp. Còn tôi, cả buổi dù cố bắt
bản thân tập trung thì thỉnh thoảng đầu óc vẫn tự hỏi cậu ấy đang ở đâu.
*
Một chủ nhật nữa lại đến, tôi khó chịu mang vác cơ thể đến nhà thi đấu
để tập luyện ngày cuối trước khi đi vào buổi duyệt. Hôm nay ngoài đội
chúng tôi và cô tổng phụ trách ra thì còn có Minh Nhật cùng với chiếc
máy quay trên tay. Vì là con cưng của Đông Anh nên việc có mặt ở đây
không những không gây khó chịu mà cậu ấy còn làm cô tổng phụ trách phấn
chấn hẳn lên.
Chúng tôi bắt đầu ôn lại động tác sau đó ghép nhạc,
tập trung chú ý tiết tấu để đều nhau. Cô tổng phụ trách vẫn như lần
trước, chăm chú vào cuốn tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên nhìn một
cái. Về phần Nhật, cậu ấy giữ im lặng và đứng quay phim.
Gần đến giờ ăn trưa, Nhật rời khỏi nhà thi đấu, không lâu sau thì trở lại với túi
đồ ăn và thức uống cho cả đội. Với cử chỉ này, cậu ấy càng được lòng cô
tổng phụ trách và các bạn trong đội hơn. Riêng tôi thì không thích chút
nào. Ít nhất thì nếu đi ăn chúng tôi còn được nghỉ đến lúc một giờ, còn
ăn tại chỗ thỉ mười hai rưỡi đã bị bắt tập tiếp.
Tập đến ba giờ,
Nhật chào cô và chào mọi người để về đi học thêm. Cậu ấy giỏi như thế mà tại sao còn phải học thêm nhỉ? Chẳng bù cho tôi, từ bé đến lớn, trường
dạy cái gì học cái đó, thời gian còn lại lười biếng thong dong cùng Thế
Anh và ba người bạn của mình. Hồi đó mang tiếng là Thế Anh dạy kèm tôi,
nhưng thật ra chỉ là giao bài tập về những kiến thức tôi đã học để làm
đi làm lại cho nhuyễn, nắm rõ công thức và thuộc bài hơn, còn kiến thức
mới thì tuyệt đối không mớm trước bao giờ.
Buổi tập kết thúc sớm
trong sự cầu nguyện âm thầm của tôi. Quả thật nhảy nhót là cái mà tôi
không mê nổi. Xem người ta nhảy thì rất đẹp, rất mê mẩn, nhưng mà tự bản thân làm thì rất mệt, rất thê thảm. Trước khi về, cô tổng phụ trách dặn dò chiều thứ năm sẽ duyệt, sau đó bảo mọi người nhớ ôn lại, đừng để
quên động tác. Những bạn kia không biết thế nào chứ riêng tôi, cái bài
nhảy mất sức này ám ảnh đến mức chẳng quên được đâu.
Khi tôi về
phòng thì Tường vẫn chưa về, sáng nay lúc tôi đi cậu ấy có nói hôm nay
sẽ về nhà thăm mẹ như lúc em gái mình còn sống. Thật là tốt quá! Tôi
đang mệt nên vội vàng nằm xuống giường, tay chân để ra bốn phía rất
thoải mái. Có Tường ở phòng thì tôi đâu thể thế này. Kể ra cũng bất tiện thật, nhưng đổi lại bí mật đi làm của tôi không gặp nguy hiểm.
Tôi thiếp đi một lúc vì mệt, giật mình dậy đã là năm giờ chiều, vội vàng tắm rửa, ăn tối sau đó đến chỗ làm.
Tối Chủ Nhật khách rất đông, nhưng chủ yếu đến khá sớm, tầm chín giờ là không còn khách mới nữa. Chúng tôi vất vả vài tiếng đầu, sau đó thảnh
thơi đứng bên ngoài, nếu khách không gọi thêm gì thì phục vụ có thể nhàn rồi nghe nhạc, xem khiêu vũ.
Đang đứng cạnh chậu cây cảnh ở góc
trong cùng, điện thoại tôi nhận cuộc gọi từ Minh Nhật. Ở đây ồn thế này, nghe máy thể nào cũng bị hỏi là đang ở đâu, vì thế tôi quyết định không nghe. Nhật gọi cho tôi thêm hai cuộc nữa, sau đó đành bất lực nhắn tin: “Cậu có dùng Facebook không?”
Mạng xã hội Facebook từ lâu đã là một phần sinh mạng của phần lới giới trẻ, tiếc là tôi thuộc phần nhỏ còn
lại. Không nhìn bàn phím, tôi nhắn lại ngắn gọn: “Không.”
Không lâu sau lại có tin nhắn từ Nhật: “Để tớ lập cho cậu. Muốn lấy tên là gì đây?”
Tôi khó hiểu đến mức chau mày, cuối cùng quyết định không trả lời. Đúng là làm chuyện rảnh rỗi mà!
Cứ thế, tôi quyết tâm lơ Nhật, mãi đến khi về đến phòng cũng không hề
cảm thấy áy náy. Nhưng đó chỉ là vài giây trước khi tôi vào phòng.
Mở cửa đi vô sau đó đóng cửa lại như mọi ngày, tôi phát hiện Tường chưa ngủ, đang xem gì đó trên Youtube.
Thấy tôi, Tường mỉm cười rất khó hiểu, mặt có chút gian xảo.
Tôi chau mày khó hiểu, tiện thể liếc qua màn hình laptop.
- Nhảy đẹp đấy gái! – Bỏ qua nét sững sờ trên mặt tôi, Tường cười nham nhở.
Trên cái màn hình laptop đó, ngay trong trang Youtube đó, chính là clip nhóm nhảy của chúng tôi, nhưng chủ yếu người được quay là tôi. Tôi đứng tại chỗ nhìn cho đến khi đoạn clip kết thúc, chạy ngang màn hình là một đường link facebook.
Tường kéo xuống, đọc những bình luận bên dưới rồi cười khúc khích, sau đó quay về phía tôi: “Có người yêu chưa?”
Tôi lừ mắt không trả lời, treo áo khoác lên rồi đi đánh răng rửa mặt. Ở trong phòng tắm, chộc chốc lại nghe tiếng Tường người thích thú.
“Nhanh lên ra đây An ơi!” – Tường ở bên ngoài sốt sắng réo gọi tôi.
Tôi mặc kệ, hằm hằm đánh răng, không thèm trả lời. Cái tên Minh Nhật đó, thật đúng là thích làm chuyện vô vị!
Lúc tôi trở ra, Tường đứng ngay trước cửa toilet, kéo tôi đến bàn học, ấn ngồi xuống ghế, sau đó xoay laptop cho tôi xem.
Trước mặt tôi, một trang Facebook cá nhân mang tên Minh An, avatar là
hình tôi đang ngồi chống cằm, mặt ngu ngốc nghĩ gì đó, ảnh bìa thì đang
ngồi trong thư viện, cúi gằm vào những trang sách.
- Đã có đến hơn một ngàn người theo dõi. – Tường xuýt xoa.
Tôi nhìn qua một lượt, cảm thấy đích thực rất vô vị cho nên đứng lên
rời khỏi ghế, qua ngồi ghế bên cạnh, lấy sách vở ra học bài.
Tường
ngồi xuống, xem xem xét xét, vu vơ thông báo với tôi rằng clip có trên
Youtube và cả trên diễn đàn trường, sau đó xem một lúc nữa rồi cất máy
đi ngủ